CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                  

Thẩm Chỉ nghẹn miệng ấm ức, dọc đường đi không thèm nói gì thêm với Khương Hành. Khương Hành thỉnh thoảng nói  một câu, hắn chỉ khẽ mỉm cười, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt.

Trở lại phủ công chúa, Thẩm Chỉ vào cửa xong liền trực tiếp đi về phòng mình, mới đi được hai bước đã bị Khương Hành tóm lại.

Vốn là muốn tránh thoát, nhìn đến cánh tay đang túm hắn là cánh tay bị thương của Khương Hành, cả người Thẩm Chỉ cứng đờ, thuận theo mà không giãy dụa nữa.

Khương Hành kéo hắn, sắc mặt bình thản nói chuyện cùng A Cửu: "... Cá đã cắn câu, đêm nay vất vả rồi."

A Cửu cung kính chắp tay. Qua qua lại lại trong đám thi thể, lại không mắc bệnh sạch sẽ như Khương Hành, cả người đều là máu, trên mặt cũng nhuộm đỏ, thế mà lúc cười rộ lên vẫn trong sáng như cũ—— cũng may có bóng đêm bao trùm, vết máu trên người không thấy rõ ràng, bằng không cả một đường đánh xe về đây, nếu ngẫu nhiên gặp phải một người, ngày mai kinh thành chẳng phải bùng nổ mất sao.

Thẩm Chỉ có chút nhìn không nổi, lấy ra một cái khăn tay đưa tới, vẻ mặt đầy dịu dàng: "Cả mặt toàn là máu, lau một chút đi."

Khương Hành mặt không thay đổi nhìn chằm chằm A Cửu.

A Cửu ăn thiệt mấy lần, phản ứng ngu ngốc đến mấy cũng biết Khương Hành lại ăn dấm chua, lau mồ hôi lạnh: "Không, không cần, đa tạ ý tốt của Thẩm công tử. Khăn tay tốt như vậy, để dính máu thì không tốt."

Thẩm Chỉ vốn là muốn kín đáo đưa cho A Cửu, nhìn hắn sợ đến chảy cả mồ hôi lạnh, không nói gì mà thu hồi khăn, vẫn không liếc nhìn Khương Hành lấy một cái.

Khương Hành mím môi, lông mày nhíu lại, giao nhiệm vụ cho A Cửu xong liền lôi kéo Thẩm Chỉ đi về phía gian phòng của mình. Thẩm Chỉ cũng không phản kháng, đợi đến khi vào phòng mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Khương Hành.

Khương Hành bị bộ dạnh khác thường nay của hắn làm cho trong lòng căng lên, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chiếc xe ngựa ngồi lúc ban đầu kia..." Thẩm Chỉ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Là của một cửa tiệm trong kinh thành, rất bình thường."

Khương Hành đã đoán được hắn muốn nói gì, quả nhiên liền thấy Thẩm Chỉ ngẩng đầu lên, dịu dàng cười nói: "Hạ quan còn không biết điện hạ có tinh thần đặt mình vào hoàn nguy hiểm như vậy, hôm nay bị theo dõi chính là sau khi đổi xe ngựa, lúc ra cửa là hai cái cùng đi sao?"

Nhìn hắn hỏi đến là khách khí, chỉ là loại giọng điệu kia làm người ta thật đau đầu, Khương Hành bất đắc dĩ gật đầu.

Thẩm Chỉ như trước cười ấm áp: "Vậy ngươi còn đổi làm gì cho thừa?"

Khương Hành nói: "Mỗi lần xuất hành đều chỉ có người trong phủ biết, lại liên tiếp có thích khách biết được hành tung, hôm nay là vì tìm hiểu ngọn ngành, tìm ra kẻ phản bội."

Hiếm khi thấy y nói một đoạn dài như vậy, Thẩm Chỉ im lặng một lúc, hỏi: "Ngoài mấy người A Cửu, những người khác có biết thân phận của ngươi không?"

Khương Hành lắc đầu.

Vậy thì tốt —— tiếp tục nổi nóng!!!

Thẩm Chỉ mỉm cười ôn nhu: "Ngươi xuống xe ngựa cũng là vì bắt kẻ phản bội?"

Khương Hành duỗi tay nắm chặt tay hắn, như động viên mà hôn nhẹ lên khoé môi hắn, trầm giọng nói: "Làm ngươi lo lắng, xin lỗi."

Người như vậy nói xin lỗi thẳng thắn liền có thứ tự, Thẩm Chỉ trái lại không biết làm sao nói tiếp, ngừng một chút, lại dịu dịu dàng dàng cười rộ lên, rút tay về nói: "Hạ quan nào dám. Điện hạ hôm nay xuất hành đã sắp xếp xong mọi chuyện, cần gì phải lôi ta vào chuyện này."

Khương Hành còn tưởng rằng Thẩm Chỉ để ý chuyện y kéo hắn xuống nước, giọng điệu thấp hơn: "Ta có chút không nhẫn nại được, muốn ngươi đi cùng ta, biết được nhiều hơn. Là ta suy tính không chu đáo, sau này sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Chỉ giận dữ, quay người rời khỏi phòng.

Khương Hành ngồi tại chỗ, trầm mặc nhìn bóng lưng hắn, do dự mãi, vẫn không đi giữ người lại.

Thẩm Chỉ im lặng với tinh thần bình tĩnh của thánh nhân, chờ đến lúc về tới phòng mình, đã vứt sự tức giận hiếm thấy kia khỏi trái tim.

Hôm nay vốn không cần gặp một kiếp như vậy, Khương Hành vẫn cứ muốn đến gần, còn cây ngay không sợ chết đứng —— vậy mà được à!

Tỉnh táo suy nghĩ lại, Thẩm Chỉ có chút nén giận, tắm rửa thay y phục, ngồi trên giường nhìn vòng đỏ trên cổ tay mà sợ run.

Kỳ thực trước đây thấy Khương Hành gặp nguy hiểm, khi xông lên trong đầu loé lên vài hình ảnh tàn khuyết không đầy đủ —— dường như là hắn đang đánh nhau với Vệ Thích Chi.

Thiếu niên Khương Hành ở một bên, một thân đồ trắng, hai mắt hồng hồng, thần sắc thoạt nhìn có chút hoảng hốt.

Hắn cẩn thận nhớ lại, bên ngoài bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, lập tức vang lên tiếng đạp cửa ầm ầm, Thẩm Chỉ trơ mắt nhìn cánh cửa phòng mình không chịu nổi "cọt kẹt" một tiếng, ngã xuống đất.

Thẩm Chỉ nheo mắt: "..."

Kẻ đạp cửa chính là Phi Khanh, hiển nhiên đã biết tin Khương Hành bị thương, khuôn mặt thiếu niên vốn trắng nõn xinh đẹp mang theo thần sắc u ám nặng nề, như hận không thể nhào lên cắn chết Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ trừ khi đối mặt với Khương Hành còn lại với ai cũng đều khách khí, mặc dù có chút để ý cánh cửa phòng liên quan đến việc ngủ của hắn, lúc đứng lên trên mặt vẫn mỉm cười lễ độ: "Có chuyện gì sao?"

Thấy hắn cười đến thoải mái ung dung, quần áo trên người đều đã thay xong, hiển nhiên là chuẩn bị ngủ, lửa giận của Phi Khanh càng lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng một lát, đè xuống ý niệm một đao chém chết hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Điện hạ bị thương!"

Thẩm Chỉ bình tĩnh gật đầu.

Cơn tức xẹt một cái bị đốt lên, gần như là gào thét: "Thẩm Tĩnh Hạc! Ngươi dựa vào cái gì mà đi theo bên người làm liên luỵ điện hạ! Bốn năm qua điện hạ chưa bao giờ bị thương, tất cả đều tại ngươi!"

Không đợi Thẩm Chỉ lên tiếng, hắn bỗng rút ra bội đao của mình, ánh đao sạch sẽ lạnh băng lóe lên, sau một giây liền dừng trên cổ Thẩm Chỉ.

Phi Khanh đỏ mắt quát: "Dựa vào cái gì điện hạ tâm tâm niệm niệm ngươi bốn năm, ngươi còn một bộ yên tâm thoải mái? Người bị thương ngươi còn có thể thoải mái thích ý nghỉ ngơi? Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi sớm muộn cũng sẽ hại chết điện hạ! Ngươi là đại công tử nhà Binh bộ Thượng thư, muốn rời khỏi phủ công chúa chẳng qua chỉ cần gặp hoàng thượng nói một câu —— cút khỏi phủ công chúa, ta tha cho ngươi một mạng!"

Thẩm Chỉ thu lại vẻ tươi cười, nhíu mày hỏi: "Tâm tâm niệm niệm ta bốn năm?"

Phi Khanh hừ lạnh một tiếng: "Mặt mũi cũng không cần lớn vậy đâu, nói cho cùng còn không phải là bởi cha ngươi là Binh bộ Thượng thư."

Thẩm Chỉ xoa xoa cái trán.

Sắc mặt Phi Khanh âm u như trước: "Năm đó biết ngươi đã tỉnh, điện hạ không để ý đến khả năng bị bại lộ thân phận, đến Uy Viễn bá phủ nhìn ngươi, kết quả ngươi vậy mà quên mất người. Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi nếu đã quên, cũng đừng có quan hệ gì với điện hạ, sớm rời khỏi phủ công chúa, chuyện điện hạ phải làm, không phải là cùng ngươi nhi nữ tình trường, bị ngươi liên lụy bước chân."

Thẩm Chỉ suy nghĩ một chút, cười nhạt nói: "Đa tạ chỉ giáo, ta sẽ nhanh chóng nhớ lại."

Dứt lời, hắn bỗng đưa hai ngón tay kẹp lấy thân đao, nhẹ nhàng đẩy một cái liền đi ra khỏi phòng. Phi Khanh sửng sốt, trong đầu có chút hỗn loạn, thật lâu mới nghĩ rõ ràng câu nói "sẽ nhanh chóng nhớ lại" của Thẩm Chỉ là có ý gì, tức giận đến muốn một đao bổ đôi giường hắn, tới lúc quay đầu lại đã không thấy Thẩm Chỉ đâu nữa.

Hắn đoán được Thẩm Chỉ muốn đi đâu, đang muốn đi cản lại, Lưu Vũ bỗng nhiên xông tới.

Phi Khanh lạnh lùng nhìn Lưu Vũ cản trước mặt: "A Cửu đầu óc mê muội thì thôi, sao ngươi cũng phải cản ta?"

Lưu Vũ vẫn không có biểu tình: "Được rồi, ca!"

Hắn dừng một chút, đôi mắt trong suốt giống Phi Khanh đến mấy phần: "Đầu óc mê muội, là ngươi!"

Thẩm Chỉ đẩy cửa phòng Khương Hành ra, lại không thấy bóng người.

Thư phòng cách phòng Khương Hành rất gần, hắn dừng một chút, khép cửa lại đi đến thư phòng, còn chưa tới gần đã thấy ánh đèn bên trong.

Thẩm Chỉ lắc đầu một cái, trực tiếp đi qua đẩy cửa ra, quả nhiên  thấy Khương Hành ngồi trước thư án, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không biết là đang ngẩn người hay đang suy nghĩ, nửa ngày sau mới quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, cả đôi môi cũng nhợt nhạt thấy rõ.

Nhìn thấy Thẩm Chỉ, Khương Hành há miệng, lại không lên tiếng.

Thẩm Chỉ nhìn dáng vẻ y như vậy, trong lòng từng trận đau đớn khó chịu, đi tới nắm lấy tay y, cảm nhận được một trận lạnh lẽo thấu xương. Hắn học động tác trước đây của Khương Hành, cũng hôn khẽ lên mu bàn tay y một cái, nói: "Ta đến đưa đơn xin từ chức."

Tay lập tức bị một lực lớn nắm chặt lại, Thẩm Chỉ bị bóp đến đau, sắc mặt Khương Hành như bị phủ kín sương lạnh: "Không cho."

Thẩm Chỉ giật giật tay, đánh không lại liền dứt khoát đến gần, cùng Khương Hành cụng trán, khóe môi có chút ý cười: "Điện hạ đây là đang ra lệnh cho hạ quan à?"

Khương Hành suy nghĩ sâu xa mộ tí, ngập ngừng một chút, buông tay hắn ra, ôm người vào lòng, âm thanh trầm thấp : "Ta đang cầu xin ngươi đấy."

Thẩm Chỉ biết nghe lời phải mà ngồi trên đùi mặt đối mặt với Khương Hành, ôm y như ôm trẻ con, nói: "Lừa ngươi thôi, còn tin là thật. Nếu ta không đến, ngươi cứ định ngồi như này cả một đêm chắc?"

Khương Hành thở phào: "... Lúc ngươi chưa đến, cơ hồ mỗi một ngày, đều là như vậy."

Thắp một cây nến, ngồi từ khi đêm xuống đến khi nắng mai chiếu sáng, chỉ còn lại một bãi sáp dầu.

Nghĩ về mẫu thân và muội muội chết thảm trong hoả hoạn, có phải là lấy một loại hihf thái khác, ở bên cạnh y?

Thẩm Chỉ ê ẩm trong lòng, im lặng hồi lâu, ừ một tiếng, lại ngáp một cái, mềm mại dựa vào vai Khương Hành: "Cửa phòng ta hỏng rồi, bị lọt gió, mượn nửa bên giường điện hạ ngủ có được không?"

Trong mắt Khương Hành mang theo ý cười, trầm ổn mà ừ một tiếng: "Cho ngươi hết cũng được."

Thẩm Chỉ nở nụ cười: "Vậy ngươi ngủ ở đâu?"

Khương Hành vỗ về sau lưng hắn, nhàn nhạt nói: "Ta nhìn ngươi ngủ là được rồi."

Thẩm Chỉ trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp, cọ cọ trong ngực Khương Hành, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, thân thể cứng đờ: "... Khương Hành!"

Khương Hành đã sớm bị hắn cọ ra lửa, mặt không chút thay đổi nói: "Ta là nam nhân."

Thẩm Chỉ vội vã nhảy ra khỏi lồng ngực y, sửa lại áo ngoài lỏng lẻo, cười híp mắt nói: "Không, ngài là công chúa điện hạ ~"

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Chỉ cảm nhận được ánh mắt nóng cháy khác thường của Khương Hành, lông mày nhướng lên, vội vã nói sang chuyện khác: "Ta buồn ngủ rồi."

Nằm trên giường Thẩm Chỉ dán chặt cào mép giường, cự tuyệt Khương Hành tới gần.

Khương Hành nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Vết thương rất đau."

Thẩm Chỉ à một tiếng: "Tự làm tự chịu."

"..." Khương Hành im lặng, nói, "Bị thương đúng là do không ngờ tới, đổi một chiếc khác là vì sau khi ra khỏi căn nhà đó không lâu, bị kẻ khác theo dõi."

Thẩm Chỉ nheo mắt, lửa giận như co như không trong lòng lập tức mất ráo, còn lại chỉ có cảm giác không nói rõ được kia, nhưng không thể làm lơ ấy chính là đau lòng. Hắn dịch về phía Khương Hành, Khương Hành cũng dựa vào mà nắm tay hắn, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất đau."

Thẩm Chỉ cười nói: "Ngươi đang làm nũng?"

Khương Hành yên lặng nhìn hắn, không lên tiếng.

Thẩm Chỉ không nhịn được cười ra tiếng, đến gần hôn nhẹ cằm y, ôn thanh nói: "Ngủ đi, ta sẽ không đi đâu cả."


Tác giả có lời muốn nói:


Khương Hành:...

Thẩm Chỉ: Ngươi đang làm nũng?

Khương Hành: Ừ, chỉ với ngươi thôi.

Thần trợ công Phi Khanh: Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!

__________________________________________________________________________

Khương Hành cứ dễ thương thế này đến tôi còn chả chịu nổi ~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro