CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thẩm Chỉ nhắm mắt lại, đi tới bên cạnh bàn châm đèn, ánh lửa ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, hắn tỉnh táo lại: "Đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?"

Cẩm y vệ sao lại có gan dám bắt Khương Hành?

Trừ phi... Có chiếu lệnh của hoàng thượng.

Thẩm Chỉ chợt thấy sau lưng phát lạnh —— lẽ nào thân phận của Khương Hành bị bại lộ ?

Nhìn dáng dấp bình thản của hắn, A Cửu cũng không cảm thấy quá lo lắng nữa, vội vàng ổn định nỗi lòng, hạ giọng nói: "Chính là tối nay, Cẩm y vệ bỗng nhiên cầm chiếu lệnh của bệ hạ xông vào, không nói hai lời đã bắt điện hạ đi."

Thẩm Chỉ nhíu mày lại: "Lúc nào?"

A Cửu nói: "Giờ Tuất."

Giờ Tuất.

Vào lúc ấy... Nội thị bên người thánh thượng đến chỗ tổ chức cung yến gọi vài vị đại thần đi.

Dự cảm bất an trước đó dường như trở thành sự thật, Thẩm Chỉ lần thứ hai hít sâu một hơi: "Có phải thân phận của điện hạ..."

A Cửu lắc đầu rồi lại gật đầu, xoắn xuýt do dự chốc lát mới nói: "Bình thường điện hạ vẫn luôn ít giao du với bên ngoài, cho dù ra ngoài cũng là rất bí mật. Thế nhưng những năm này thái độ của bệ hạ vẫn luôn có chút kỳ quái..."

"Kỳ quái?" Thẩm Chỉ nhỏ giọng lặp lại, hắn chỉ thấy Khương Hành và thánh thượng đối mặt nói chuyện với nhau một lần, thái độ thánh thượng xác thực... có hơi kỳ lạ.

Thế nhưng đến cùng là có chuyện gì xảy ra mới có thể phá vỡ tấm màn ngăn cách ôn hòa kia?

Thẩm Chỉ híp mắt suy nghĩ một lát: "Người đến phủ công chúa là ai?"

"Vệ Thích Chi." Người hiền lành như A Cửu cũng có chút bực mình, "Tên Vệ Thích Chi này có phải là muốn đối nghịch với điện hạ chúng ta không!"

"Đúng vậy!" Thẩm Chỉ xoa nhẹ mái tóc rối của A, ôn hòa nói, "Ngày mai ta đến Bắc trấn phủ ty một chuyến, A Cửu ngươi về trước đi, ổn định người trong phủ. Nếu Phi Khanh nghe tin trở về, ngàn vạn lần phải ngăn không cho hắn ta sinh sự."

Lúc hắn nói chuyện luôn không nhanh không chậm, ngữ điệu dịu dàng, có khả năng xoa dịu lòng người. A Cửu nghiêm túc gật đầu, nhếch nhếch khóe môi, nở nụ cười có đôi chút khó coi với Thẩm Chỉ xong mới quay người rời đi.

Chờ A Cửu đi khỏi, Thẩm Chỉ ở trong bóng tối tĩnh tọa một lát rồi rửa mặt, tắt đèn, ép buộc mình đi ngủ.

Có gấp nữa cũng không thể nóng lòng nhất thời, hiện nay chiếu ngục cấm nghiêm, Vệ Thích Chi khẳng định cũng đã về nhà, so với việc với lãng phí tinh lực ưu tư trằn trọc, không bằng nghỉ ngơi thật tốt.

Thẩm Chỉ hiếm khi có mong muốn mãnh liệt đối với người hay thứ khác, nhưng bây giờ trong đầu lại chỉ có duy một ý nghĩ.

Khương Hành không thể xảy ra chuyện được.

Ngày mai nhất định phải biết rõ sự tình.

Sáng sớm Thẩm Chỉ liền thức dậy chuẩn bị đến ngục giam, lúc đi ngang qua tiền viện, lại bị Thẩm thượng thư đang đọc sách trong tiền đình gọi lại.

Thẩm Duy Phong mí mắt cũng không nhấc lên một chút: "Đi đâu?"

Thẩm Chỉ mặt không biến sắc: "Đi tìm bạn cũ trò chuyện."

"Ta vậy mà không biết ngươi từ khi nào lại có quan hệ tốt với công tử nhà Vệ chỉ huy sứ đấy."

Cha hắn luôn thẳng thắn thế đó, Thẩm Chỉ dừng lại, nụ cười cũng duy trì không nổi nữa, cau lại lông mày: "... Cha, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Duy Phong trái lại dễ tính hơn hôm qua nhiều, đáp: "Mấy ngày trước, Mục tộc ở phương Bắc xuôi Nam cướp bóc."

Vừa đến ngày thu, cỏ nuôi súc vật khô vàng, mà Thừa Thương đang là thời điểm được mùa.

Ngoại tộc phía Bắc hàng năm đều sẽ xuống phía Nam xâm đoạt (xâm chiếm + cướp đoạt), tựa hồ đã thành thông lệ. Thẩm Chỉ yên lặng nhìn Thẩm Duy Phong, biết ông còn chưa nói hết.

Thẩm Duy Phong ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn cứng nhắc, ngữ điệu không gợn sóng: "Đại tướng quân trú ở phía Bắc là Đỗ Ôn phái Thường Phóng làm quân tiên phong, đội tiên phong toàn quân bị diệt, đầu Thường Phóng bị đại tướng phe địch chặt xuosng treo bên hông. Sau đó Đỗ Ôn lại phái ra phó tướng Chu Thuần, cũng bị chém thẳng dưới đao. Trước sau hao tổn mấy vị tướng quân, Đỗ Ôn mới phái ra quân chủ lực đón đánh, kết quả quân lính tan rã, phải lùi lại Lưỡng thành."

Thẩm Chỉ căn bản không nhớ ra được mấy cái tên này đại biểu cho cái gì, tiếp tục nhíu mày: "... Chỉ như vậy?"

Thẩm Duy Phong liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: "Đỗ Ôn là cậu Khương Hành, mấy người Thường Phóng, Chu Thuần là thân tín trước đây của Ngũ Quân đô đốc Thường đại tướng quân. Đỗ Ôn xưa nay bất hòa với Thường Kha, vì việc này, có người lên án Đỗ Ôn tư thông với địch phản quốc, bệ hạ vốn không tin. Hôm qua chợt có một công văn khẩn cấp được đưa tới, quân địch đã chiếm mất một thành, Đỗ Ôn mang theo các tướng lĩnh chật vật chạy trốn. Đỗ Ôn mang danh đại tướng quân, chật vật như vậy quá mức kỳ quái, bệ hạ nổi giận, phái người lập tức áp giải Đỗ Ôn hồi kinh thẩm tra xử lí, bên cạnh có mấy kẻ châm ngòi thổi gió, ném đá giấu tay chỉ dâu mắng hòe một trận, bệ hạ càng nghĩ càng giận, liền lập tức cho truyền Vệ chỉ huy sứ."

Sau đó Khương Hành liền bị bắt.

Thẩm đại thượng thư nổi danh là nói chuyện bình thản không gợn sóng, có thể đem thư tình niệm thành kinh văn, có thể nói một mạch cả canh giờ, nhưng trong lời nói có không ít trọng điểm, thường xuyên khiến người quyện dục thăng thiên (cực kỳ mệt mỏi), rồi lại không thể không tập trung tinh thần, chỉ lo nghe sót vài chữ sẽ bỏ mất tin tức quan trọng gì.

Thẩm Chỉ dù từ nhỏ đã quen rồi nhưng nghe một đoạn dài như thế cũng có chút mơ hồ, túm ống tay áo lau lau mồ hôi, cẩn thận suy nghĩ tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Cho nên... điện hạ bị bắt, cũng là bởi vì bệ hạ giận chó đánh mèo?"

Thẩm Duy Phong nhấp ngụm trà nóng, lạnh lùng nói: "Thiên gia làm việc, thực sự cần tới lý do à!"

Thẩm Chỉ im lặng giây lát, nhướng mày nở nụ cười: "Đã là giận chó đánh mèo, thì chẳng có gì đáng lo cả."

Thẩm Duy Phong không tỏ rõ ý kiến.

Tuy rằng đã được giải thích nghi hoặc, nhưng trong lòng vẫn không nắm chắc, Thẩm Chỉ nói xong, cười híp mắt rót cho cha hắn chén trà, chuẩn bị tiếp tục đi một chuyến đến ngục giam, lúc nghiêng người thời điểm vệt đỏ bắt mắt trên cổ lại lọt vào mắt Thẩm Duy Phong.

Thẩm Chỉ cũng coi như là được nuông chiều mà lớn lên, da dẻ mềm mại trắng nõn, có dấu vết gì cũng phải rất lâu mới mất đi đi.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Duy Phong chỉ đánh Thẩm Chỉ một lần, vết thương trên người qua gần mười ngày mới chậm rãi biến mất.

Thẩm Chỉ yên lặng nuốt xuống, phản ứng lại có chút trì độn, không chừng đã... rồi...

Thẩm Chỉ không hiểu sắc mặt Thẩm Duy Phong tại sao đột nhiên lại đen thui như vậy, trực giác cảm thấy có liên quan đến mình, liền vội vội vã vã cáo từ như chạy trốn mà rời khỏi phủ Uy Viễn bá.

Đi tới Bắc trấn phủ ty, Thẩm Chỉ giương mắt liền thấy Vệ Thích Chi như môn thần bên cổng, ôm tay mà đứng, nhìn thấy hắn, bĩu môi nói: "Ta còn tưởng phải đợi ngươi mấy canh giờ."

Thẩm Chỉ nói nhỏ nhẹ: "Làm phiền Vệ tổng kỳ chờ đợi ở đây, có thể đi vào thông báo giùm để hạ quan đi gặp công chúa điện hạ một chút hay không?"

Vệ Thích Chi ghét cái giọng điệu này của hắn, không nhịn được hừ một tiếng: "Gọi tên ta đi, cứ Vệ tổng kỳ Vệ tổng kỳ, ta nghe được mà hoảng. Thông báo cái gì, muốn ta báo lên, ngươi còn có thể gặp người ta chắc?"

Thẩm Chỉ lộ ra ý cười, chắp tay với hắn ta: "Đa tạ Vệ huynh!"

Vệ Thích Chi không hé răng, dẫn theo hắn vào nha môn, trên đường gặp phải vài người, cũng chỉ ôm tay cố làm ra vẻ mà hừ hừ, không ai hỏi hắn ta đưa một tên người ngoài như Thẩm Chỉ đi đâu.

Mãi đến tận lúc vào trong phòng giam, thừa dịp bên cạnh tạm thời không có người, Vệ Thích Chi mới mở miệng: "Ta đã sớm khuyên ngươi rời khỏi phủ công chúa, nhìn đi, bây giờ thì hay rồi!"

Nghĩ đến lần trước dáng dấp muốn nói lại thôi của Vệ Thích Chi khi khuyên hắn rời đi, Thẩm Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy Vệ Thích Chi hẳn là biết được điều gì đó, còn chưa nghĩ ra phải nói mấy lời khách sáo thế nào, Vệ Thích Chi bỗng ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Nói thật với ngươi, tháng trước cha ta tiếp một vị khách kì quái, cho tất cả mọi người lui ra để mật đàm cùng ông ta, ta tò mò đến gần nghe trộm, liền nghe thấy cái gì mà 'phủ công chúa', 'ra tay' đủ loại. Hôm qua hoàng thượng ra chiếu lệnh, ta liền đoán được, hẳn là do người bên cạnh hoàng thượng gây ra, Hàm Ninh công chúa không biết làm sao lại chọc giận bệ hạ."

Người này nghĩ đến cũng thực sự là đủ thẳng thắn...

Thẩm Chỉ trong lòng cong cong vẹ vẹo liếc mắt nở nụ cười: "Như vậy à, đa tạ Vệ huynh quan tâm."

Hai bên trên vách tường ngục giam có chậu than rọi sáng, ánh lửa chiếu lên nửa bên mặt Thẩm Chỉ, khuôn mặt vốn tuấn nhã ôn hòa bị độ thêm một tầng nhan sắc mê người, nhìn đến yêu dị.

Tiến lại gần còn có thể ngửi được mùi huân hương lẫn với mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, dễ ngửi đến quá đáng.

Một nam nhân thơm như vậy để làm gì!!!

Trong lòng Vệ Thích Chi đột nhiên nhảy lên một cái, chỉ kém tí nữa là cắn phải đầu lưỡi, vốn còn muốn ghét bỏ loại giọng điệu này của Thẩm Chỉ, giật giật miệng mấy cái, lại nói không ra lời.

Thẩm Chỉ không chú ý tới ánh mắt Vệ Thích Chi, hắn vừa nghiêng đầu liền thấy Khương Hành yên tĩnh ngồi trong một phòng giam, Khương Hành cũng đang nhìn hắn, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo dán chặt vào hỗ động giữa hắn và Vệ Thích Chi không cách nào rời đi.

Biết Khương Hành nhất định là lại ghen rồi, Thẩm Chỉ vội vã chủ động cách xa Vệ Thích Chi vài bước, đi tới trước cửa phòng giam, quay đầu lại nhìn Vệ Thích Chi: "Vệ huynh có chìa khóa không?"

Vệ Thích Chi không thèm lên tiếng mà lấy chìa khóa ném cho Thẩm Chỉ, mặt chẳng biết vì sao có chút hồng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Chỉ, ném chìa khóa xong liền xoay người rời đi.

Thẩm Chỉ có chút kinh ngạc vì Vệ Thích Chi "dễ nói chuyện" như vậy, cười híp mắt nói cảm ơn, mở cửa ra đi vào.

Bên trong ngục vốn âm hàn, vào thu không khí lại càng ẩm ướt lạnh thấu xương. Thẩm Chỉ bước qua, trước tiên cương quyết duỗi tay nắm chặt tay Khương Hành, bấy giờ mới nhìn kỹ y có bị làm khó gì hay không, thấy người này vẫn một mặt lạnh nhạt, dáng vẻ cũng không chật vật, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Chỉ mới rơi xuống.

Khương Hành không chịu nổi ánh mắt chăm chú của hắn, chỉ có thể duy trì vẻ mặt vô cảm: "Nhìn xong rồi?"

Thẩm Chỉ cười hôn lên mu bàn tay lạnh như băng của y: "Chưa, điện hạ lớn lên đẹp mắt như vậy, ngắm thế nào cho đủ!"

Đôi hàng mi rũ xuống của Khương Hành khẽ run lên, làm mặt lạnh rút tay ra, ôm Thẩm Chỉ vào lòng, nâng cằm hắn lên đối diện với mình: "... Ngươi chọc ghẹo ta!"

Thẩm Chỉ vùng vẫy một hồi không thoát ra được, bất đắc dĩ xin tha: "Ta sai rồi ta sai rồi, điện hạ của ta, thả ta ra đi. Nơi này cũng không phải là ở trong phủ, bị người khác thấy được thì biết nói làm sao!"

Lúc cầu mong tha thứ không biết có phải cố ý hay không, ngữ điệu ngân dài mềm mại đến vô cùng, khiến lòng người ngứa ngáy từng trận, miệng khô lưỡi khô.

Khương Hành sừng sững bất động, cúi đầu hôn hai cánh môi mềm mại ấm áp một hồi mới buông hắn ra, lãnh đạm nói: "Người ta nhìn thấy thì làm sao, chờ ngươi gả tới liền danh chính ngôn thuận rồi."

Nhìn y không giống như đang nói đùa, ý niệm đầu tiên trong đầu Thẩm Chỉ là phân biệt "cưới" và "gả", sau đó mới phản ứng được, không biết nên khóc hay cười: "Giờ là lúc nào rồi còn băn khoăn muốn chiếm lợi của ta? Ở trong ngục cảm giác thế nào?"

Khương Hành trầm ngâm nói: "So với mấy ngày ngươi ở đây, chắc là không khác lắm."

Hô hấp Thẩm Chỉ hơi ngưng lại, cổ họng như bị cái gì bóp nghẹn, nửa ngày sau mới khô cứng mở miệng: "Hoàng thượng chỉ là giận chó đánh mèo với ngươi, đừng quá lo lắng!"

Trong mắt Khương Hành là một mảnh thâm trầm, yên lặng nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Yên tâm!"


Cảm thấy Vệ Thích Chi có hơi ngạo kiều biệt nữu rồi làm sao giờ?!!

Quan trọng hơn là, cha Thẩm cha đã đồng ý bán con rồi sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro