CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Làm sao, bây giờ cha nói có vậy cũng không nghe?"

Thẩm thượng thư vẫn một mặt cứng nhắc, vẻ mặt không hợp thời điểm này thoạt khiến ông nhìn có chút hiu quạnh.

Thẩm Chỉ yên lặng, bất đắc dĩ nói: "Vâng, con đương nhiên nghe lời ngài..."

Bằng mặt không bằng lòng... Cũng không sao.

Dù sao trèo tường, lén lút trèo tường hay quang minh chính đại trèo tường cũng không khác gì nhau cả.

Thẩm Duy Phong nuôi Thẩm Chỉ hai mươi năm, có thể không nhìn ra suy tính trong lòng hắn à, cười lạnh một tiếng, không thèm vạch trần, về phòng của mình trước.

Thẩm Chỉ gõ bàn tính đến vang dội, lên kế hoạch buổi tối nên chuồn ra canh giờ nào, nào ngờ sắc trời mới tối không lâu, Thẩm Duy Phong liền mang ghế tới.

Thẩm Chỉ suýt nữa phun trà: "Cha?"

Thẩm Duy Phong đặt ghế xuống, tựa như môn thần ngồi trước cửa phòng Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ: "..."

Tốt rồi, bàn tính rớt bể tan tành rồi.

Vào giờ phút này Thẩm đại thượng thư, lại như cha già lo lắng cô con gái nhỏ bé không rành thế sự đi hẹn hò bị tình lang phong lưu bạc hạnh...

Tâm tình Thẩm Chỉ rất phức tạp, không biết Thẩm thượng thư sao lại xem hắn như nữ nhi mà che chở.

Khương Hành lớn lên thành dáng dấp thế kia, hắn còn có thể bị Khương Hành chiếm tiện nghi chắc?

Chẳng qua mùa đông này, gió Bắc gào thét, tuyết lớn tung bay, ngồi bên ngoài không có che đậy hôm sau chắc chắn sẽ bị thổi thành pho tượng tuyết, cũng không thể thật sự để Thẩm đại thượng thư ngồi đây một buổi tối được.

Tâm tư lá mặt lá trái lẻn đi biến mất, Thẩm Chỉ chỉ có thể bảo đảm tối nay mình tuyệt đối sẽ không rời đi, bao nhiêu lời hay ý đẹp tuôn ra hết, còn kém quỳ xuống thề thôi, Thẩm Duy Phong lúc này mới ba bước quay đầu một cái mà rời đi.

Sắp ra tới cửa viện, ông quay đầu lại trừng mắt "nhắc nhở" Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ không biết nên khóc hay nên cười, bất đắc dĩ giơ ba ngón tay lên trời, cười đến hiền lành ngoan ngoãn: "Cha, ngài cứ yên tâm, tối nay con sẽ không đi đâu hết."

Thẩm Duy Phong hài lòng rời đi.

Thẩm Chỉ sờ sờ cằm dưới, suy nghĩ một lát, quyết định sáng sớm mai lại chạy đến phủ công chúa giải thích với Khương Hành.

Vậy mà trước đó còn đồng ý còn đồng ý với y là "tối nay" cơ đấy QAQ.

Đại khái là bởi vì Khương Hành trở về, tình trạng ngả đầu liền ngủ trước kia của Thẩm Chỉ liền cứ an tâm mà thể hiện, rửa mặt lên giường xong đã buồn ngủ đến hai mắt không mở ra nổi, trong cơn mơ màng, chợt nghe một trận thanh âm kỳ quái.

Thẩm Chỉ giãy dụa mơ màng mở mắt ra thì thấy một thân ảnh cao ráo thon gầy đẩy cửa mà vào, ngoài trời mưa tuyết lại rơi, y mang theo cả người hàn khí đi trong gió tuyết, thân hình có vẻ đơn bạc.

Thẩm Chỉ dụi mắt, thấy rõ là ai đến, vội vã phi xuống giường, chân trần chạy tới: "Khương Hành? Sao ngươi lại tới đây?"

Khương Hành trở tay đóng cửa, cởi tấm áo choàng che kín một tầng sương tuyết xuống để qua một bên, thấy Thẩm Chỉ đi chân trần thì nhíu mày ôm ngang hắn, trầm ổn đi về phía giường, giọng điều nhàn nhạt : "Ngươi không đến, cho nên ta đến."

Thẩm Chỉ bị động tác của y làm sợ hết hồn, vốn cảm thấy cái tư thế này có hơi lạ, vừa nghiêng đầu lại bị câu nói của Khương Hành hấp dẫn sự chú ý.

Lời này nghe sao mà làm tim người ta ngứa ngáy ghê...

Hắn yên lặng ngẩng đầu, ngó thấy sắc mặt Khương Hành nghiêm túc lạnh lùng, trên tóc còn dính giọt nước do hoa tuyết tan ra, trong lòng nhất thời đầy hổ thẹn.

Thẩm Chỉ cũng không giãy giụa, yên tĩnh khéo léo tùy ý Khương Hành ôm hắn thả xuống giường, sau đó mới tương đối uyển chuyển giải thích: "Xin lỗi, cha ta ông ấy... không thích ta ra ngoài quá muộn."

"..." Khương Hành sao lại không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhìn gò má hồng hào của Thẩm Chỉ sau khi tỉnh ngủ, luôn cảm thấy đặc biệt đáng yêu, không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng cắn một miếng, bình tĩnh đáp ừ.

Thẩm Chỉ để y cắn xong, đứng dậy muốn tìm khăn lau tóc cho Khương Hành, lại bị đè xuống hôn nồng nhiệt, ưm ưm a a nói không ra lời.

Giằng co một lát, Thẩm Chỉ không còn sức lực nghĩ gì khác, thở gấp đẩy Khương Hành: "Đừng lộn xộn nữa, ngủ ngủ ngủ."

Khương Hành đáp một tiếng, cởi quần áo ôm hắn tiến vào trong chăn, Thẩm Chỉ bị y ôm ngủ thành quen, lúc sắp ngủ bỗng nhớ lại một chuyện đã bị lãng quên hồi lâu.

"Khương Hành!"

Bây giờ kỳ thực còn rất sớm, Khương Hành cũng không tham ngủ, chống đầu cụp mắt chăm chú nhìn Thẩm Chỉ, nghe tiếng hắn vuốt ve tóc y, thái độ trầm tĩnh: "Làm sao vậy?"

Thẩm Chỉ nheo mắt, nghiêng đầu chỉ chỉ gáy mình: "... Có phải ngươi lưu lại dấu vết gì không?"

Nếu không cha hắn sao lại nổi trận lôi đình.

Lần trước còn chưa tính, bây giờ lại dám nữa?

Người cứ vậy mà nghiêng đầu qua, cần cổ trắng tuyết bạo lộ ra, phía trên là có dấu vết mình lưu lại.

Khương Hành nhìn mà nhiệt huyết dâng lên, không nói hai lời, trước tiên đến gần cổ hắn mút ra một dấu hôn mới, giọng nói khàn khàn, hào phóng thừa nhận: "Ừm!"

Nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: "Sau này mỗi đêm đều phải để lại."

Thẩm Chỉ: "..."

Khương Hành rũ mi mắt, cọ cọ đầu bên gáy hắn, sợi tóc man mát gây ngứa ngáy, động tác như làm nũng, thanh âm vẫn nhàn nhạt : "Nhìn ngươi ngủ bên cạnh ta, ta không nhịn được."

Thẩm Chỉ cũng không thể tự trách mình "mị lực quá lớn".

Hắn chần chờ một chút, nghiêm mặt nói: "Sau này không được để lại vết tích ở chỗ rõ ràng như vậy."

Khương Hành thoáng ngừng, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt tối tăm là một mảnh ám trầm: "Vậy ngươi... muốn ta hôn ở đâu ?"

Thẩm Chỉ không nói nên lời: "..."

Rõ ràng Khương Hành không nói gì rõ ràng, Thẩm Chỉ lại không nhịn được xấu hổ thẹn thùng, luôn cảm thấy y tựa hồ có ý riêng.

Từ cổ trở xuống... nói vậy thì có vẻ hơi quá rồi.

Xoắn xuýt vấn đề "hôn chỗ nào" một lát, mí mắt Thẩm Chỉ cuối cùng không ngừng được mà thân thiết tìm gặp nhau, chẳng bao lâu sau đã ngủ say trong lồng ngực Khương Hành.

Khương Hành vuốt mái tóc mềm mại của hắn, ánh mắt rơi xuống cổ áo mở rộng của ai kia, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.

Hôm sau lúc Thẩm Chỉ thức dậy Khương Hành đã trở về, Thẩm Duy Phong nhượng bộ như vậy đã là rất lớn rồi, y cũng không tiện trắng trợn trêu chọc vị cha vợ tương lai này.

Tuy rằng liên tiếp để lại dấu vết thuộc về y trên người Thẩm Chỉ, đã là rất khiêu khích.

Thẩm Duy Phong trước khi vào triều đặc biệt đến xem Thẩm Chỉ, thấy trong phòng hắn không có cất giấu "nhân vật khả nghi" nào mới vui mừng rời đi.

Thẩm Chỉ cười nhe răng, trong lòng có chút trống rỗng.

Khương Hành lần này trở về khá là gây chú ý, y "mất tích" bốn năm cũng có thể theo tìm vết tích, thật giống như bốn năm trước chạy thoát rồi bất ngờ mất trí nhớ, ngay cả đôi vợ chồng "có lòng tốt thu dưỡng" y cũng nổi danh, còn chuẩn bị được đón vào kinh phụng dưỡng chăm sóc.

E sợ Đỗ Ôn "tin lầm" tên phản tướng kia, đúng lúc làm một nguyên cớ tốt để Khương Hành kim thiền thoát xác. Vị huynh đai đã sớm thi cốt vô tồn kia sợ rằng cũng chưa nghĩ tới, gã cho là gã nắm Đỗ Ôn trong tay, nào ngờ gã chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi.

Nay Chiêu vương trở về, chịu đựng muội muội bi thống bỏ mình, đạt được chiến công nho nhỏ, một lần nữa tiến vào kinh thành, đằng sau cũng có người —— Đỗ Ôn hiện giờ là Đô đốc phủ Trung quân, không còn là loại thân cư ngàn dặm như trước đây, luôn trong tình trạng lúng túng ngoài tầm tay với.

Khương Hành dù nửa đêm chạy về phủ công chúa hay chạy tới phủ Uy Viễn bá đều là lén lén lút lút, Thẩm Chỉ biết y ở khách điếm nào, nhưng cũng không thể tự nhiên mà đi tìm y.

Bất kể là quang minh chính đại đi tìm Khương Hành, hay là lén lút sau đó bị phát hiện, tựa hồ cũng có chút "ý tứ sâu xa", một ít người nhìn chằm chằm thế cuộc nhất định sẽ cho rằng Thẩm thượng thư "thuộc phe Chiêu vương ".

Thẩm Chỉ thì không sao, nhưng cha hắn chưa bao giờ biểu thị rõ ràng muốn theo phe ai, hắn không thể không quan tâm tới ý kiến của cha mình.

Đợi Thẩm Chỉ suy nghĩ xong tất cả các vấn để liên quan đến Khương Hành, đang muốn làm việc khác An vương Khương Độ đã lâu không gặp đột nhiên tìm tới cửa.

An vương đảng ở trong triều náo loạn hơn một tháng, hoàng thượng buông lỏng, để hắn ta ở lại kinh thành. Giờ thì hay rồi, thêm vào không nhân vật Thái tử không có cảm giác tồn tại, bốn người có thể tranh ngôi vị đều đến đông đủ.

Kẻ muốn xem diễn đều xách ghế ngồi, chờ vở kịch lớn lên đài.

Khương Độ mang theo quà cáp tới cửa, có thể do nghe nói Thẩm Chỉ rất dễ bị phong hàn, nên đặc biệt tặng rất nhiều dược liệu quý báu.

Thẩm Chỉ cười ôn hòa, trong lòng không tự chủ lại bắt đầu cân nhắc.

Khương Độ mấy tháng này tuy rằng không tự mình ra trận, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cho người đưa ít đồ vật thú vị lại đây, lần này đến, chẳng lẽ bởi vì Khương Hành quay về ?

Hắn bây giờ còn mang tên tuổi ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ, chỉ là do "Hàm Ninh công chúa" gặp đá lở mà chết nên nhàn rỗi ở nhà.

Bây giờ Khương Hành về rồi... Mấy ngày nữa nếu hắn đến quý phủ Khương Hành, hẳn cũng rất bình thường.

Là sợ Khương Hành cận thủy lâu thai (gần quan được ban lộc, gần gũi người có thế lữ nên được lợi trước) nên Khương Độ cuống lên?

Khương Độ vẫn là dáng dấp hiền lành cười ha ha: "Tĩnh Hạc lâu rồi chưa ra ngoài, nghe nói là bị bệnh?"

Phong hàn tới nhanh đi cũng nhanh, Thẩm Chỉ đã sớm khỏe che hiệng ho vài cái, giữa mặt mày có ý cười nhợt nhạt: "Thân thể không tốt, điện hạ cười chê rồi."

"Mẫu phi của bản vương am hiểu y thuật." Khương Độ cười nói, "Đây là phương thuốc bản vương cầu mẫu phi kê, Tĩnh Hạc mỗi ngày uống hai lần, xua khí lạnh bổ thân thể, sau này sẽ không dễ dàng bị bệnh vậy nữa."

Thẩm Chỉ nháy mắt mấy cái: "Là... Lệ phi nương nương?"

Khương Độ gật đầu, trong thần sắc nhiều hơn mấy phần ngạo khí và thất lạc không rõ: "Nhà mẫu phi là y dược thế gia, từng là thần y có tiếng một vùng Giang Nam, chỉ có điều gia cảnh sa sút..."

Hắn ta dừng một chút, hàm hồ lướt qua đoạn này, tiếp tục cười nói: "Người ta đều nói y thuật truyền nam không truyền nữ, gia đình mẫu phi thế nhưng lại truyền nữ không truyền nam, có đôi chút thú vị."

Thẩm Chỉ mỉm cười đứng dậy bái một cái: "Xin điện hạ chuyển lời cảm ơn của hạ quan đến nương nương."

Khương Độ khoát tay, cùng Thẩm Chỉ nói chuyện thiên văn địa lý một phen, lúc nhắc tới Khương Hành cũng chỉ là biểu đạt một chút khiếp sợ và vui mừng, không hề đề cập những chuyện khác, đợi thời gian không sai biệt lắm liền cáo từ.

Thoạt nhìn như thật sự quan tâm cho sức khỏe Thẩm Chỉ, tự mình tới cửa thăm hỏi.

Thẩm Chỉ híp mắt, rất cẩn thận kiểm tra dược liệu Khương Độ mang đến, phát hiện thật là thuốc bổ thượng đẳng, không phải thứ hại người.

Chẳng qua Thẩm Chỉ vốn không có ý định uống đống thuốc này, để người đánh dấu để vào kho rồi đến thư phòng bắt đầu đọc sách.

Vì kỳ thi mùa xuân tháng hai năm sau, Thẩm Chỉ cũng phải nỗ lực cố gắng.

Không lâu sau lại có khách không mời mà đến.

Khi nghe người gác cổng bẩm báo, Thẩm Chỉ còn có chút không tin vào tai mình, nhướng mày hỏi lại: "Ngươi nói... ai tới ?"

Người gác cổng lắp bắp: "Vâng, là Thái tử, Thái tử điện hạ..."

Thái tử Khương Ngô.

Quanh năm suốt tháng không ra cửa, là nhân vật dù ra mặt cũng bình thường đến nỗi không hấp dẫn nổi sự chú ý của mọi người.

Nếu như là Khương Châu tới, Thẩm Chỉ sẽ không kinh ngạc như thế.

Thái tử tìm tới... Vậy cũng thật đủ ngạc nhiên trên mọi mặt.

Vị Thái tử điện hạ vốn không quen biết này tới làm gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro