CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người Tề Luật, có hơi... không biết nhìn sắc mặt người khác.

Ánh mắt Khương Hành nặng nề áp trên người hắn ta, hắn ta nhẹ run, víu vai Thẩm Chỉ nói nhỏ bên tai hắn: "Đây là... Chiêu vương điện hạ? Ánh mắt sao mà đáng sợ quá? Tĩnh Hạc, ngươi khi nào thì đắc tội người ta vậy..."

"..." Thẩm Chỉ cảm thấy mặt Khương Hành có lẽ đã đen như đít nồi rồi, không biết nên khóc hay cười mà đẩy đầu Tề Luật ra, thuận tiện ngồi cách Tề Luật xa một chút để "tỏ vẻ trong sạch".

Hắn vừa mới ho sặc sụa, sắc mặt ửng hồng, trong con ngươi có ánh nước long lanh, trong vô thức liếm phiến môi đỏ như cánh hoa, nhấc một chén rượu kính Khương Hành, mắt cười cong cong: "Điện hạ, đã lâu không gặp!"

Thẩm Chỉ lần nữa cảm thấy ánh mắt Khương Hành có điểm dọa người.

Giống như muốn nuốt chửng hắn vào bụng.

Tầm mắt Khương Hành dừng trên mặt hắn chốc lát rồi khôi phục vẻ thanh lãnh đạm bạc ngày xưa, sau đó liếc qua Tề Luật không biết sống chết đang muốn tiến đến bên người Thẩm Chỉ, khẽ cau mày: "Đã lâu không gặp, Thẩm công tử không bằng lại đây cùng uống với bản vương một chén."

Thẩm Chỉ ra chiều suy tư rồi vui vẻ đáp lại, chuẩn bị đi qua tửu lâu đối diện.

Tề Luật hoảng sợ, kéo tay áo hắn nhỏ giọng: "Tĩnh Hạc, hôm nay ở đối diện có hai vị Vương gia, người khác đều nói An Vương điện hạ đối đãi ngươi nồng hậu, Chiêu vương điện hạ lại là bạn cũ của ngươi, ngươi qua đó, cẩn thận có kẻ chủ tâm lại đặt điều vô cớ."

ĐầuThẩm Chỉ hơi choáng váng, thấy Khương Hành đã đóng cửa sổ không nhìn hắn nữa, mạn bất kinh tâm xoa tóc Tề Luật: "Vậy cứ để bọn họ nói đi."

Tề Luật tuy rằng thần kinh thô, nhưng vẫn biết chuyện gì không nên xen vào, mắt thấy Thẩm Chỉ một mình rời đi, một lát sau đã xuất hiện dưới lầu tửu lâu đối diện, quay đầu lại nháy mắt với hắn ta, sau đó liền chui vào "đầm rồng hang hổ" kia.

Tề Luật thở dài một tiếng, lo lắng không thôi.

Trái với Tề Luật căng thẳng lo lắng, Thẩm Chỉ vẫn thong dong như thường, tiến vào đại sảnh liền thấy người quen đã lâu không gặp là A Cửu. Lông mày vừa nhếch, nhớ tới chuyện A Cửu ở ngay trước mặt mà bán đứng hắn, cười đến vô cùng dịu dàng.

A Cửu là được Khương Hành gọi xuống dẫn đường cho Thẩm Chỉ, nhìn thấy Thẩm Chỉ, hiển nhiên cũng nhớ tới một số việc, chột dạ không dám đối diện với hắn, cung cung kính kính hành lễ, nói: "Thẩm công tử, mời!"

Mặc dù có lòng hãm hại A Cửu, nhưng bây giờ không phải lúc, Thẩm Chỉ búng trán cậu, cùng nhau lên lâu.

Lúc lên lầu bốn bề vắng lặng, A Cửu thu lại sáng vẻ cung kính, cười ha ha: "Gần đây tính tình điện hạ không quá tốt, bị mấy người An vương làm phiền, cứ đau đầu mãi, may mà có ngài đến."

Thẩm Chỉ ở trạng thái tỉnh táo đã lâu chưa nhìn thấy Khương Hành, nghe vậy cũng có chút đau lòng, đang nghĩ phải đối phó đám người An vương thế nào, A Cửu đã dẫn hắn tới trước một cánh cửa, lại không có ý đi vào: "Mời vào, điện hạ chờ bên trong!"

Thẩm Chỉ gật gật đầu, bày ra dáng dấp mỉm cười ôn hòa, mới đẩy cửa ra còn chưa kịp nhìn cái gì, cửa liền bị đóng lại.

Hắn bị một người đặt trên cửa, người kia thái độ cứng rắn, nhưng động tác rất ôn nhu, một tay đỡ sau đầu hắn, tay còn lại vuốt ve eo hắn, cúi đầu hôn xuống, động tác nóng bỏng, như đã nhịn lâu lắm rồi.

Thẩm Chỉ sợ hết hồn, ưm ưm a a nói không ra lời, đẩy vai Khương Hành một cái, mới nhớ tới Khương Hành không thể không biết đúng mực, đứng trước mặt nhiều người mà hôn hắn, trong lòng thoáng xác định, đưa tay ra mang tính trấn an mà vuốt ve lưng Khương Hành.

Động tác Khương Hành kịch liệt, hai mắt nhìn Thẩm Chỉ lại bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là mâu sắc sâu hơn rất nhiều, như một đầm nước sâu lấp lóe ánh sao. Thẩm Chỉ cùng y đối diện chốc lát, cảm thấy như gặp phải ảo giác, không khỏi hơi thất thần.

Môi lưỡi triền miên hồi lâu, Thẩm Chỉ đã có chút hít thở không thông, Khương Hành mới hơi lui lại buông tha hắn. Hai bờ môi như gần như xa, sợi chỉ bạc kéo dài, trong không khí phảng phất mùi vị đầy dâm mĩ.

Khương Hành liếm liếm khóe môi Thẩm Chỉ, động tác đầy sắc khí, sắc mặt thế mà rất chính trực. Y nâng mặt hắn lên, nhớ lại tư vị ngọt ngào say đắm của người trước mặt, giọng nói trầm thaaos từ tính cất lên: "Lại uống rượu?"

Chân Thẩm Chỉ hơi nhũn, mặt cũng hồng hồng, bị y làm cho đầu óc choáng váng, ngoan ngoãn gật đầu: "Chỉ uống một chút."

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khiến người ta muốn ức hiếp của hắn, con ngươi Khương Hành lại sâu thêm, cắn môi dưới hắn, đỡ cái người eo chân mềm nhũn đi vào bên trong, không thèm để ý đến đám An vương đang chờ ở một nhã gian nào đó, ngồi xuống ghế xong mới nói: "Vừa rồi bên cạnh ngươi chính là công tử nhà Tề Tửu Quốc Tử Giám?"

Thẩm Chỉ ngoan ngoãn gật đầu như trước: "Chỉ là uống rượu mà thôi."

Khương Hành nhìn hắn như vậy, cơn ghen cũng biến mất, được voi đòi tiên mà bóp bóp mặt hắn, thấp giọng nói: "Tửu lượng quá kém!"

Thẩm Chỉ gật đầu.

Nhìn hắn phản ứng không quá tự nhiên, Khương Hành ung dung nói: "Ngươi say rồi."

Đầu óc Thẩm Chỉ xác thực không tỉnh táo lắm, Tề Luật cười nhạo hắn một chén là gục, ba chén ngược lại không bị làm sao, hiện tại hắn suy nghĩ không rõ, chỉ có thể lại gật đầu một cái.

Dù sao cứ gật đầu là được rồi.

Khương Hành không nhịn được cười, khóe môi nhếch lên: "Ở đây chờ tỉnh rượu đi, có A Cửu trông coi. Ta ở cách vách, ứng phó bọn họ xong ta sẽ qua."

Thẩm Chỉ híp mắt, ừ một tiếng, đến gần chủ động hôn lên khóe môi y, sau đó liền nằm bẹp trên giường, ánh mắt mông lung.

Khương Hành nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, đắp chăn cho hắn, có chút bất đắc dĩ: "Sau này không được uống rượu ở bên ngoài!"

Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, run rẩy duỗi ra một ngón tay.

Khương Hành thuận thế hôn đầu ngón tay hắn: "Làm sao?"

Đầu ngón tay như bị bén lửa, Thẩm Chỉ chấn kinh, vèo một cái thu tay về, giọng nói đầy miễn cưỡng, so với lúc thường còn ấm ách hơn: "Chỉ uống có một chén!"

Khương Hành cười rộ lên: "Nếu ở cùng ta, uống say cũng không sao."

Thẩm Chỉ kinh ngạc nhìn y, nghiêm túc nói: "Ngươi cười rất đẹp, sau này nên cười nhiều hơn."

Trái tim như bị thứ gì mềm mại chạm vào, Khương Hành sâu kín nhìn hắn, ánh mắt chứa chan dịu dàng: "Ừm!"

Thấy Thẩm Chỉ nhỏ giọng lầu bầu vài tiếng, nhắm mắt lại an ổn ngủ, Khương Hành nhẹ bước ra khỏi phòng, A Cửu không biết từ đâu nhảy ra, cười gian trá: "Thuộc hạ còn tưởng ngài phải ngồi thêm hồi nữa cơ."

Khương Hành nghe vậy, giơ tay gõ đầu cậu một cái, quay người tiến vào một nhã gian khác.

A Cửu ngạc nhiên, thầm nghĩ quả là một đôi, ngay cả gõ đầu cũng như có thần giao cách cảm mà gõ cùng một chỗ.

Khương Độ cùng mấy vị công tử đang chờ Khương Hành, nếu Thẩm Chỉ lại đây, sẽ phát hiện Vệ Thích Chi cũng có mặt.

Thấy Khương Hành trở về, Khương Độ cười nói: "Tam đệ quay lại rồi."

Khương Hành ngồi vào bên cạnh hắn ta, vuốt cằm nói: "Để mọi người đợi lâu."

Bên cạnh có một tên công tử thoạt nhìn như uống say, mê mẩn trừng trừng mà nhìn chằm chằm Khương Hành, thở dài nói: "Chiêu vương điện hạ và Hàm Ninh công chúa quả là giống nhau..."

Nói chưa dứt lời đã bị người khác nhét đồ ăn chặn miệng.

Thấy sắc mặt Khương Hành có chút lạnh lùng, người kia lau mồ hôi lạnh: "Trương công tử uống say nên hồ đồ, xin điện hạ chớ để bụng."

Khương Hành lạnh nhạt liếc qua, cũng không lên tiếng.

Bầu không khí trong bữa tiệc cứng lại chốc lát, Khương Độ đành giảng hòa: "Nhất định là Tứ muội ở trên trời có linh, mới che chở Tam đệ khôi phục ký ức trở lại kinh thành, Tam đệ chớ nên quá thương tâm, Tứ muội nhìn thấy cũng sẽ khổ sở."

Khương Hành mặt không cảm xúc, nửa ngày sau mới nhấp một ngụm rượu, ý tứ không rõ nói: "Tất nhiên là muội ấy ở trên trời có linh."

Từ bốn năm trước, Khương Anh che chở hắn, đến bây giờ, rốt cục tục danh đã phủ bụi trần, mồ yên mả đẹp.

Khương Độ an ủi Khương Hành vài câu, chậm rãi thay đổi đề tài: "Lại nói, khi Tam đệ tham gia quân ngũ, không biết có chuyện vui gì không?"

Hắn ta cười đến bình thản, nhưng Khương Hành nhìn ra trong đáy mắt hắn có ý tìm tòi nghiên cứu.

E rằng thật sự có rất nhiều người giống như Khương Độ, đối với những gì y trải qua trước khi y hồi kinh đều tỏ rõ hoài nghi.

Khương Hành cười lạnh trong lòng, sắc mặt bất động, nhàn nhạt nói mấy "chuyện cũ". Thái độ lúc nói chuyện lạnh lùng nghiêm túc, nói gì cũng như thật, rất ra dáng, rất có sức tin tưởng.

Nghi ngờ nơi đáy mắt Khương Độ giảm đi chút ý, suy nghĩ một hồi, lại cười rộ lên: "Mà này, phủ Tam đệ đã sửa xong rồi nhỉ, vẫn chưa chọn thị vệ à?"

Vệ Thích Chi vẫn luôn im lặng ở đối diện ngẩng đầu nhìn Khương Hành một cái.

Khương Hành bình tĩnh nói: "Đều nghe phụ hoàng làm chủ."

Trước khi màn đêm hạ xuống, một đám nhân tài túm năm tụm ba tản đi. Khương Hành và Khương Độ tạm biệt nhau, trong lòng nhớ nhung Thẩm Chỉ ở sát vách, nghĩ rằng chờ người đi hết sẽ qua đó, nào ngờ vẫn còn một người ở lại.

Đợi những người khác rời đi rồi, Vệ Thích Chi mới lên trước hành lễ, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Hành: "Hạ quan bái kiến Chiêu vương điện hạ!"

Khương Hành âm thầm nhíu mày, Vệ Thích Chi là kẻ nhìn thấy y nhiều nhất trước khi y khôi phục thân phận, trò chuyện nhiều quá thì không hay. Thêm nữa người này có thù cũ với y, tuy nói hiện tại không cần so đo, nhưng ánh mắt người này nhìn Thẩm Chỉ luôn có chút nóng bỏng như có như không, khó tránh khỏi tăng thêm thù hận.

Vệ Thích Chi không biết mình đã kết "thù mới" với Khương Hành, hắn ta do dự chốc lát, vẫn không kìm được tính tình, trực tiếp hỏi: "Điện hạ có còn nhớ Thẩm Chỉ không?"

Khương Hành nhàn nhạt nhìn hắn ta, sắc mặt bất động: "Có chút ấn tượng."

Vệ Thích Chi cau mày: "Năm đó điện hạ gặp chuyện, truyền vào trong kinh, Thẩm Chỉ liền bệnh nặng một hồi. Điện hạ không nhớ được hắn, không khỏi quá mức bạc tình."

Cũng là Vệ Thích Chi này thẳng tính dám ở ngay trước mặt y nói y bạc tình, khóe môi Khương Hành hơi nhếch lên, không nói gì.

Vệ Thích Chi cào tóc: "Trước xin điện hạ đừng nóng giận —— trước đây không lâu Thẩm Chỉ còn là thị vệ thiếp thân của công chúa điện hạ, hắn niệm tình cũ, nói không chừng sẽ chờ lệnh đến quý phủ của ngài..."

Vệ Thích Chi không biết mình muốn nói cái gì, vốn muốn Khương Hành từ chối Thẩm Chỉ không cho vào phủ, nói được nửa câu lại phát hiện mình không thể ra lệnh cho Khương Hành, cũng không có lập trường quyết định thay Thẩm Chỉ, trong lòng chợt cảm thấy càng thêm muộn phiền.

Khương Hành như có điều suy nghĩ nhìn hắn ta: "Ta vậy mà nhớ quan hệ giữa ngươi và Thẩm Chỉ không tốt."

Vệ Thích Chi ngẩn người: "... Cũng không tệ lắm."

Không tốt cũng không tệ, sơ giao thôi. Nhưng gần đây hắn luôn không giải thích được mà lo lắng cho Thẩm Chỉ, nhiều lần chạy đến Thẩm phủ, còn chưa vào cửa lại ảo não chạy về Bắc trấn phủ ty.

Quả thực là hành động điên rồ!

Khương Hành không nói thêm nữa, nói một câu "thay bản vương vấn an Hướng chỉ huy sứ" rồi cáo từ, ra cửa liền lách người đi vào phòng bên cạnh.

Thẩm Chỉ vừa mới liền tỉnh dậy, miễn cưỡng ngồi trên giường không muốn động đậy, thấy Khương Hành đi vào, cào cào mái tóc rối tung, nghi ngờ nói: "Ai chọc giận ngươi? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Khương Hành không trả lời, cúi người nâng mặt hắn lên: "Tỉnh rượu rồi?"

Thẩm Chỉ nói: "Vốn cũng đâu có say, chỉ buồn ngủ thôi."

Khương Hành niết mặt hắn: "Mèo lười." Dừng một chút, nghĩ đến Vệ Thích Chi, y cau mày nói: "Sau này không được một mình gặp mặt Vệ Thích Chi."

Thẩm Chỉ thắc mắc: "Lại làm sao?"

Giọng Khương Hành lạnh nhạt: "Hắn ta rắp tâm bất lương!!!"


Lâu thật lâu chưa có chương mới, sò ri mọi người :'(

Tui thấy trong truyện sau mà nhân vật nào cũng có cái đáng thương hết huhu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro