Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thẩm Chỉ như bị sét đánh, trong đầu nổ đùng một tiếng.

Thân thể Khương Hành dính sát hắn, nhận ra đùi mình bị thứ cồm cộm cọ phải, hắn hiểu ngay tắp lự.

... Xuân dược?

Khương Độ ăn no rửng mỡ đi hạ xuân dược cho Khương Hành hả?

Thẩm Chỉ còn đang suy nghĩ, liền bị Khương Hành ý thức không tỉnh táo lắm nâng mặt hôn lên.

Động tác của y có hơi thô bạo, như muốn trực tiếp ăn Thẩm Chỉ, lửa nóng triền miên giữa môi răng, hút gặm cắn đến mức Thẩm Chỉ thấy đau. Chân cũng không an phận mà cọ xát, Thẩm Chỉ tránh không được, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là sao.

—— thoạt nhìn có vẻ không phải là xuân dược mạnh, bằng không vừa rồi ở trong cung đi nửa vòng đã sớm phát tác.

Thẩm Chỉ nghĩ đi nghĩ lại, phía sau lưng phát lạnh.

Vừa rồi, nếu Khương Hành không phải bởi vì hắn mà xin cáo lui xuất cung trước, phát tác trước mặt đủ loại quan lại, vậy hậu quả khó mà lường được.

Cho dù tra ra là Khương Độ làm thì sao chứ, chỉ là hạ chút xuân dược không nguy hiểm đến tính mạng, hoàng thượng không thể căn cứ vào "thủ túc không thể tương tàn" cứng rắn trừng phạt Khương Độ... Cho dù trừng phạt thì đã có sao, trước mặt mọi người bởi vì dược tính làm ra trò hề, cũng đủ để trở thành vết nhơ vĩnh viễn khó rửa sạch của Khương Hành.

Nếu gây ra loại bê bối như vậy, Khương Hành nghĩ cũng đừng nghĩ đặt chân ở chốn kinh thành này nữa.

Thật nham hiểu.

Thẩm Chỉ âm thầm cắn răng, lại bắt đầu cân nhắc giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào, bên vai chợt đau nhói —— quần áo hắn chẳng biết tự lúc nào đã bị kéo thành lỏng lẻo, lộ ra non nửa lồng ngực cùng đầu vai mượt mà, Khương Hành không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên nặng nề cắn lên vai hắn.

Thẩm Chỉ bị đau hít một tiếng, lại không đẩy y ra, nhỏ giọng nói: "Khương Hành, ta đau..."

Nghe thấy giọng hắn, Khương Hành ngừng lại động tác, mùi máu tanh trong miệng cũng làm y thanh tỉnh hơn chút. Y cắn răng, dùng sức mạnh ý chí ép mình tách khỏi người Thẩm Chỉ, hai má ửng đỏ, ánh mắt lại thanh minh không ít: "Tĩnh Hạc... Đừng tới gần ta."

Thẩm Chỉ không quan tâm tới vết thương trên vai, hắn nhìn Khương Hành viền mắt cũng đỏ lên, trong lòng lập tức quyết định, cau mày nói: "Ta giúp ngươi giải xuân dược."

Không ngờ Khương Hành lắc đầu, y chăm chú nhìn Thẩm Chỉ, ánh mắt đầy lửa nóng, hận không thể lập tức chiếm y làm của mình, lại gắt gao ức chế dục vọng.

Thẩm Chỉ nhíu mày, lại gần Khương Hành hai bước, giọng nói hết sức ôn hòa, thẳng thắn: "... Ta đã nhớ lại rồi."

Khương Hành nghe vậy, lại không tỏ vẻ kinh ngạc, trái lại cười nhạt: "Xem như tự nguyện thừa nhận."

Thẩm Chỉ ngẩn người: "Ngươi..."

Đã sớm đoán được?

Vậy tại sao vẫn luôn không nói?

Nghĩ đến nhiều lần Khương Hành đầy thâm ý nhắc hắn "nhanh nhớ lại", mặt tự dưng có chút nóng.

Khương Hành không dám nhìn Thẩm Chỉ nhiều, y sợ bản thân không khống chế được trực tiếp vồ tới đem người ăn không còn xương cốt —— y nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Ta đang chờ ngươi nói ra."

Thẩm Chỉ ngũ vị tạp trần.

Khương Hành bình thường lạnh nhạt lãnh đạm, coi như lúc thân cận với hắn cũng rất ít lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng y bây giờ tựa hồ đã hiểu được sự dịu dàng săn sóc trong im lặng này.

Trong lòng hắn sinh ra chút hối hận ——

Tại sao phải gạt Khương Hành?

Đầu Thẩm Chỉ hỗn loạn, lại nghe Khương Hành nói: "Ta rất muốn ngươi, muốn đến sắp điên rồi —— nhưng không phải hiện tại."

Y không muốn để xuân dược trở thành nguyên nhân hai người thân mật lần đầu tiên, nếu bị lửa dục đốt cháy ý chí, vậy người ở cùng Thẩm Chỉ, không phải là y.

Y muốn chính là triệt triệt để để mà nắm giữ Thẩm Chỉ, không phải bởi vì ngoại vật, bị dục vọng chủ đạo chỉ biết đòi lấy.

Khương Hành mở mắt ra, cùng Thẩm Chỉ nhìn nhau chốc lát.

Hai người rất ăn ý, Thẩm Chỉ nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của y, cũng đại khái đoán được tâm tư y. Dừng một chút, Thẩm Chỉ vén rèm xe chui ra ngoài, bảo Lưu Vũ đánh xe nhanh một chút.

Gió đông lạnh cóng thổi vào mặt, Thẩm Chỉ run lập cập, nhìn con đường phía trong bóng đêm mịt mù trước mặt, tròng mắt hắn cũng đen kịt một màu.

Xe ngựa rất mau về đến Chiêu vương phủ, Khương Hành uống hết mấy viên thuốc, miễn cưỡng kiềm chế kích động, may là người trong phủ không nhiều, sau khi vào phòng, Khương Hành nhốt mình trong đó.

Thẩm Chỉ dựa tường, cách một cánh cửa nghe tiếng thở dốc bên trong, hắn nghe Khương Hành thấp giọng gọi tên mình, một tiếng lại một tiếng, tràn đầy khát cầu.

Thẩm Chỉ im lặng, thử đẩy cửa —— bị khóa lại rồi. Trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, đáy lòng tràn đầy dịu dàng, nhìn xung quanh một chút, từ ô cửa sổ bán mở trèo vào phòng.

Khương Hành đang tự xử. Y cắn môi nhẫn nhịn không phát ra tiếng, nghe thấy động tĩnh, đỏ mắt nhìn sang, hô hấp run rẩy: "Đi ra ngoài!"

Thẩm Chỉ cố ý rửa tay, đi tới đè lại Khương Hành, thần sắc ôn nhu thương tiếc, hắn ôm lấy Khương Hành, bàn tay dời xuống thay thế Khương Hành nắm chặt, nhẹ giọng nói: "Ta giúp ngươi... Nhịn chút nào."

Đây không thể nghi ngờ là dằn vặt lớn hơn, nhưng có Thẩm Chỉ hỗ trợ, y cũng không thống khổ như vậy nữa, chỉ cần cắn chặt hàm răng, tùy theo động tác của Thẩm Chỉ.

Lúc mọi thứ kết thúc, sau lưng Thẩm Chỉ toàn là mồ hôi, cảm giác mình so với Khương Hành còn mệt hơn. Có điều nhìn dáng dấp  Khương Hành hai má ửng hồng mê say, Thẩm Chỉ suy nghĩ, sửa sang quần áo, cúi người bế ngang y lên, vững vàng đi về phía dục trì.

Khương Hành phục hồi tinh thần, thân thể tuy rằng còn kích động, nhưng không còn mãnh liệt như vừa rồi, bị Thẩm Chỉ ôm thế này, làm y cảm thấy được cả người không dễ chịu: "... Ngươi đang làm gì?"

Thẩm Chỉ hôn nhẹ vầng trán ướt mồ hôi của y, giọng đầy dịu dàng: "Giúp ngươi tắm rửa. Thế nào rồi?"

Khương Hành một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm hắn, nửa ngày sau, trong con ngươi chợt lóe ý cười, thả lỏng mặc Thẩm Chỉ bế đi.

Thỉnh thoản được đối xử như vậy một lần... Cảm giác vậy mà rất mới mẻ.

Lúc tắm rửa Thẩm Chỉ lại giúp Khương Hành một lần, chờ y tỉnh táo lại, sắc trời đã đen như mực.

Trán Thẩm Chỉ đầy mồ hôi, khi lại đây là hắn bế Khương Hành, trở về lại là Khương Hành bế hắn.

Thẩm Chỉ buồn ngủ vô cùng, lười biếng dựa vào ngực Khương Hành, Khương Hành tinh tế dùng khăn lau tóc cho hắn, sợi tóc mềm mại man mát ở trong tay xúc cảm vô cùng tốt, giống như tơ lụa khiến y không nhịn được cầm lấy một lọn tóc dài, nhẹ nhàng ngửi, để tới bên môi cắn cắn.

Đều là mùi vị của Thẩm Chỉ.

Lau xong tóc, Thẩm Chỉ đã rơi vào trạng thại không  rõ ý thức, Khương Hành bảo hắn làm gì thì hắn làm đó. Khương Hành thấy chơi vui, đùa hắn một hồi, bỗng nhớ tới vết thương trên vai Thẩm Chỉ do bị y cắn, vội vã lấy thuốc, cởi áo hắn, liền thấy dấu răng rõ ràng, thấm tơ máu kia.

Y hôn lên vết thương, thoa thuốc cho Thẩm Chỉ, cẩn thận ôm hắn lên giường, lại hiếm thấy không cùng Thẩm Chỉ nằm trên đó.

Mặc quần áo ra cửa, sắc mặt Khương Hành lạnh như sương, Lưu Vũ đang đứng tại góc sân đứng, nhìn y tới đây, im lặng đi theo phía sau.

Khương Hành nhìn về phía cung thành, cười lạnh một tiếng.

Nội gián tiết lộ bí mật chỉ biết y hoài nghi Khương Độ, lại không biết, y sớm đã tìm được một ít chứng cứ.

Khương Độ sốt ruột muốn đánh đuổi y, muốn y rớt xuống vực sâu ngàn trượng... Vậy thì nên chuẩn bị tốt tâm lý bị phản kích.

***

Thẩm Chỉ thảnh thơi thảnh thơi ở tại Chiêu vương phủ hai ngày mới về Thẩm phủ.

Chủ yếu là cuối năm, không biết Khương Hành đang bận cái gì, ngày ngày không thấy bóng người. Người nào đó "phòng không gối chiếc", có chút phiền muộn, liền dứt khoát dẹp đường hồi phủ.

Chẳng qua Thẩm Chỉ đại khái cũng đoán được, Khương Hành hẳn là đang tìm cơ hội chuẩn bị phản kích Khương Độ.

Thẩm Chỉ về đến nhà lại bị hai đứa em quấn lấy oán giận.

Thẩm Nghiêu thoát không nổi Thẩm Tú Tú, viện cớ trượt chân bị thương gạt cô bé, suốt ngày bị Thẩm Tú Tú cười nhạo.

Tuy cười nhạo nhị ca "tay chân vụng về", Thẩm Tú Tú vẫn tích cực đến nhà bếp, học cách hầm canh với nữ đầu bếp.

Mấy ngày nay, Thẩm Nghiêu đã ăn nào là canh chân giò, canh gà, canh đùi dê, chân hươu... Cậu sợ Thẩm Tú Tú còn tìm thêm đủ loại chân khác hầm cho mình ăn nữa, tiếp tục "ăn gì bổ nấy".

Thẩm Chỉ bày tỏ chút đồng tình với "tao ngộ" của nhị đệ nhà mình, sau đó quay đầu cười đến run người, bị hai người quấn lấy hỏi "đã đi đâu", không chịu nổi nữa mới thở dài: "Đi cùng đại tẩu của mấy đứa."

Thẩm Nghiêu "a" một tiếng, suýt té xuống đất.

Thẩm Nghiêu hơi giận giữ: "Đại ca! Huynh tìm đại tẩu lúc nào?! Là ai?!!"

Thẩm Chỉ búng trán cậu: "Con nít quản nhiều vậy làm gì... Hai ngày nay Tấn Vương điện hạ có tới không?"

"Hôm qua tới, có đưa vài thứ." Thẩm Nghiêu lập tức bị dời đi lực chú ý, tránh né tầm mắt Thẩm Tú Tú, gãi đầu một cái, "Đại ca, ta cảm thấy Tấn Vương điện hạ không có ý đồ xấu, người rất tốt nha."

Thẩm Chỉ liếc cậu, Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú là hắn nhìn lớn lên, Thẩm thượng thư tuy rằng nhìn không quản, trên thực tế vẫn luôn bảo vệ bọn họ không bị bên ngoài quấy nhiễu. Bọn họ sống đơn thuần tự tại, chưa bao giờ tiếp xúc với bộ mặt mục nát của kinh thành, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhìn người cũng chỉ nhìn một mình người ấy.

Nhưng ở kinh thành, phàm là có quyền thế, có mấy kẻ có thể chỉ lo thân mình.

Hoàng gia càng là đứng đầu trong đó.

Thẩm Chỉ há miệng, đến cùng vẫn không nhẫn tâm cho Thẩm Nghiêu biết quá nhiều, chỉ dặn dò cậu cách xa Khương Châu một chút.

Không quản Khương Châu là có lòng tốt hay ý xấu, Thẩm Nghiêu và Khương Châu đi lại gần gũi, cũng không phải chuyện đáng vui vẻ gì.

Thẩm Nghiêu tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu nghe theo.

Thẩm Chỉ bỗng nhận ra bản thân thật ích kỷ —— hắn và Khương Hành ở cùng nhau, lại tùy hứng trói chặt Thẩm phủ với Khương Hành, Thẩm thượng thư cũng im lặng chấp nhận.

Hắn chưa từng hỏi đệ đệ muội muội mình, cũng chưa từng hỏi cha hắn.

Cũng bởi vì hắn, Thẩm Nghiêu ngay cả bạn bè cũng kết không được.

Nếu tương lai Khương Hành thắng —— không, Khương Hành nhất định sẽ thắng.

Nhà họ Thẩm có lẽ chính là thần tử phù trợ đế vương, vinh sủng vô hạn. Nhưng nếu Khương Hành thật ngồi lên vị trí kia, hắn nên... làm sao?

Thẩm Chỉ không nghĩ ra đáp án.

Khương Hành sẽ không phụ lòng hắn, nhưng ở đời luôn có bốn chữ "thân bất do kỷ".

Hắn xuất thần mà đưa mắt nhìnhòn non bộ bên ngoài bị tuyết bao trùm, cau mày khẽ thở dài.

Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú nhất thời đầy mặt lo lắng, trăm miệng một lời hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?"

Thẩm Chỉ quay lại nhìn bọn họ, lát sau mới khẽ mỉm cười lắc đầu.

Hai ngày sau, trong kinh nổi lên sóng to gió lớn.

—— Hộ bộ tham ô nhận hối lộ bị vạch trần, trong một đêm Hộ bộ từ trên xuống dưới, từ thượng thư thị lang đến tuần quan chủ sự, tất cả đều bị bắt vào đại lao.

Ngay cả An vương Khương Độ cũng bị dính vào.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm chim nhỏ: Cảm giác mình thật là lực bạn trai max!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro