Chương 1- Nhân Duyên Chính Thức Kết Nối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Chap1- Mộng cảnh đầu tiên

[ Thời gian hàng vạn năm trôi đi,. Tam giới được ổn định, 3 Giới sống hòa bình, không tranh đua chém giết vô bổ nữa. Mạnh ai náy sống thỉnh thoảng cũng họp mặt bàn luận chính sự nhân gian. Rồi cả các biện pháp cải cách tam giới .Thì mỗi van năm mỗi Giới lần lượt là Thần Giới , Ma Giới ,Yêu Giới. Đến nhân gian khảo sát nhân tình nhầm để các vị Hoàng Tử Công chúa trải qua nhân tình hiểu nỗi khổ nhân gian , Sau này có thể kế vị làm một chính nhân quân tử một vị vua tốt cai quản lãnh thổ của mình một cách tốt nhất, cũng nhầm để cái cái vị vua tương lại có thể kết giao từ trước để sau này dùng nhau cai quản Tam Giới]
# Hắc Cung
- Lần này đi, có lẽ sẽ rất lâu ta không thể gặp con. Con hay tự chăm sóc mình nhé. Nhóc con hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, hoàn thành lễ tốt nghiệp để trưởng thành.
- Phụ vương đại nhân, người là đang hiện đại hóa lời nói đấy à, con thấy là người đã bị Mẫu Hậu hắc hóa rồi đấy, giờ đến cách nói chuyện cũng có tình người hơn.
/đầu ai đó bị đánh 1 cái rõ đau/
/ai đó ôm đầu than đau , bộ mặt ủy khuất /
- Chưa đầy một canh giời nữa con đã là con của người ta rồi , mà phụ vương còn đánh con, không phải theo tình tiết phụ tử tình thâm là một cái ôm tình cảm pha tí nước mắt gia đình sao???
- ......
- Phụ Thân ôm ôm...
/ ai đó là bị đánh một cái nữa/
- Tiểu tử thối bỏ cái mặt tỏ vẻ đáng yêu của con đi,... Con mà cứ để cái mặt này  nói chuyện với ta, thì ngay giây tiếp theo ta sẽ từ mặt con ngay lập tức...
Phía sau một thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, cùng với giọng nói  trong trẻo có sức uy hiếp vô cùng đáng sợ.
- Chàng thử từ xem???
/ cả hai người không hẹn cùng quay đầu về hướng giọng nói phát ra/
- Mẫu Hậu, con còn tưởng người không thương con nữa chứ, con còn tưởng người sẽ không ra tiễn con...
- Không phải Mẫu thân của con đang ...
Lời chưa nói ra thì miệng đã bị một bàn tai mảnh khảnh  che lại. Ý bảo rằng nếu ông ấy nói tiếp thì  sau đó hậu quả tự gánh. Người được gọi là phụ vương khẽ rùng mình.
Ai đó thì chỉ biết đứng kế bên nhìn họ rồi cười híp mắt. Xem trò vui.
____________________"
Cùng thời gian thì ở một nơi được gọi là Yêu Giới, có một tiểu cô nương đang ôm tay phụ vương cùng mẫu hậu của mình òa khóc, đến đáng  thương.
- Con...Con không muốn...đi...con...không...muốn xa hai người...con...hic hic...
- Bé Con ngoan nào, đây xem như cho con đi trải nghiệm.chỉ trải nghiệm thôi, hết thời gian rồi về, có phải con đi rồi không về nữa đâu.
- Phụ Vương người nói thật chứ???
- Đương nhiên phụ vương con nói thiệt rồi, /người được nhấc đến gật đầu phụ họa/ còn nữa, khi con lên đấy, con sẽ được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, có những món mà ở đây chúng ta chưa từng có, con cứ xem như đi thưởng thức mỹ vị nhân gian đi.
Khi nghe đến có đồ ăn, tuyến lệ cô ngưng hoạt động, ngược lại tuyến nước vãi không ngừng tuông trào. Miệng cười ,mắt ngưng khóc. Đôi vợ chồng thở phào nhẹ nhõm đi chút ít.
Đến giờ luân hồi chuyển kiếp, thì ở nơi được gọi là Ma Giới có 1 Tiểu Hoàng Tử bước vào cánh cổng luân hồi. Cũng cùng thời gian, ở nơi được gọi là Yêu Giới cũng có một Tiểu Công Chúa bước vào cánh cổng luân hồi tiến đến thế giới loài người.
==========================^_^
[ 18 năm sau- Thế giới loài người ]
-Aaaaaaaaaaa
Cô đứng trên sân thượng của 1 tòa nhà cũng được coi là cao nhất nhì thành phố A. Cô hét thật lớn để lửa giận trong cô được vơ đi phần nào. Đây là thói quen kì quật nhất của cô.
Cô là 1 cô gái mắc chứng sợ độ cao, nhưng những lúc bực tức thì cô lại muốn lên một nơi thật cao để giải tỏa nỗi lòng. Đến khi lửa giận nguôi ngoai  thì cô chuyển sang giai đoạn sợ hãi. Cứ mỗi lần như vậy cô khóc lóc điện cho người  anh trai "ấm áp, tốt bụng của mình" bảo anh đến cứu vớt cuộc đời của đứa em gái bé bỏng này!
Nhưng lần này khác hẵng những lần trước. Cô gọi anh, chuông điện thoại reo mãi mà đầu dây bên kia chẳng ai thèm bất máy. Đổ chuông hồi lâu cô đành chấp nhận số phận.
- Lại đi họp không mang máy theo. Không hiểu sao anh lại điều hành một công ty lớn như vậy được đấy???
Mắng xong rồi cô lại mếu máo khóc, giọng nói nghẹn ngào.
- rồi giờ sao mình đi xuống đây...
- lên thế nào thì xuống thế đấy!
- nhưng tui sợ độ cao, sợ không gian chật hẹp!
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong bóng tối, cô vô thức trả lời. Kiểu miệng nhanh hơn não. Khi trả lời xong, cô giật mình nhìn giáo giác. Cô bắt gặp một bóng người đang dựa  lưng  vào bức tường nơi ánh sáng mờ nhạt chiếu vào. Giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên, trong câu nói có phần chế giễu.
-  Cô đang kể truyện cười đêm khuya đó à???
-....
- Sợ độ cao mà lên được tận đây??
- đó là do tui có siêu năng lực!
-là gì???
- chơi ngu!
-.../khóe miệng anh bất giác nâng lên tạo thành 1 nụ cười/
Cô thì lại mếu máo định than trách ông trời thì  điện thoại vang lên bản nhạc quen thuộc. Cô nhấc máy...
- Alo...
- À Tiểu Nguyệt, hôm nay tớ không không đi ăn khuya với cậu đâu nhá. Tớ cùng với thầy Lương đi dựa triển lãm ngoài tỉnh 2 hôm nữa thì về.
- biết rồi, nhớ....
- kẹo socola, gấu bông, bánh ngọt...
- còn
- một chầu đồ nướng được chưa??
-ok
Nói xong cô cúp máy , liều mếu máo khóc.
- hy vọng cuối cùng cũng đi rồi....Tiểu Hàn đi Triển lãm Tranh, Tiểu Lạc vs Tiểu Vũ thì đi hẹn hò..hic hic mình bị bỏ rơi....
Giọng nói ấy lại phát ra:
- Cô lại khóc??
- tui thích!
-..../anh đơ/
Cô vẫn mếu máo nói...
- mà anh là người hay ma vậy???
- hỏi để làm gì???
- để còn biết có nên sợ hay hông???
- là ma!/ý trêu ghẹo/
Cô lại khóc lớn hơn nữa...anh bắt đầu mắt kiên nhẫn tiến đến gần cô!!! Anh càng đến gần cô càng khóc lớn hơn. Thấy vậy anh đứng lại..giọng nói thoải hiệp.
- được rồi cô đừng khóc nữa...tui là người!
Cô lại khóc lớn hơn...anh bất lực nhìn cô!
- lần này lại tại sao khóc???
- tui sợ ma....
- tui nói tui là người rồi còn gì??
- tui lại càng sợ người hơn!!
- tạo sao??
- tuy ma đáng sợ nhưng ít ra nó không chạm vào tui. Nhưng nếu là người thì khác..với lại anh là đàn ông con trai lỡ như...lỡ như anh có ý đồ gì đó với tui, thì tui lại phải mất sức quăng anh từ đấy xuống dưới... Với độ cao này chắc chắn anh sẽ chết...tui còn trẻ như vậy, đại học chưa học xong , không muốn vô tù vì tội giết người. Mà còn là đàn ông nữa...như vậy mọi người  sẽ nghĩ tui hông phải là con gái thùy mị.../cô mếu máo khóc/
Lần này anh chịu thua rồi...anh bấc cười trong sự thích thú tiến gần về phía cô.
- này cô bé...em tên gì???
- Thất Minh Nguyệt.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú...
- Anh mà còn nhìn tui nữa là sẽ có án mạng thiệt đó!
Nước mắt vẫn còn động trên khéo mắt của cô, giọng nói vẫn mếu máo nghẹn ngào . Nhưng anh lại nghe ra lời nói đầy tính uy hiếp...anh nhếch mép cười.Ngồi xuống bên cạnh cô tựa lưng vào lang can.
- Khẩu khí hông nhỏ nhỉ???
- Rồi sao!!!
- tại sao lại lên đây??
- Thích!
-....
Cô lại chuẩn bị khóc!! Anh sát gần lại tai cô nói:
- Đừng khóc nữa...lát tôi đưa em xuống!!!
Cô im ngay lập tức quay mặt sang anh để chứng thật lời nói , nào ngờ vừa quay sang thì cô lại cảm thấy môi mình vừa va phải cái gì đó rất mềm mại hơi ươn ướt.
Cô còn vô ý lấy lưỡi mình lướt qua nữa. Lúc cô ý thức được thì một bạn tay cưng rắn ôm lấy eo cô. Ôm cô vào lòng và hôn.Cô trừng mắt nhìn anh, lúc này đây cô mới thật sự nhìn rõ được mặt anh. Anh có hàng mi thật dày, mọi người thường nói cô đó đôi mắt rất đẹp vì hàng mi dày và dày. Anh cũng vậy có hàng mi dày và dài không thua kém dì cô. Cùng với chiếc mũi thật cao làng da khá mịn, phổng đoán chừng tuổi anh cũng trạng tuổi cô.
Môi cô bị anh chiếm trọn , cô không phải ứng như những cô gái trong phim thần tượng , hốt hoảng đẩy người ấy ra giận dữ đánh mắng các thứ...cô chỉ nhẹ nhàng cắn  vào môi của anh...khiến môi anh chảy máu...mùi máu lan khắp miệng cô tanh nồng, nhưng hình như có hương dì đó nữa.
Anh vội rời môi cô, đưa tay lên sờ môi mình mặt không hề có sắc thái của việc tức giận..mà thay vào đó là một nụ cười nữa miệng đầy mê hoặc. Cô thì đang thưởng thức máu của anh, à không là cảm nhận. Cô nhận ra máu anh có một mùi hương không phải của mùi máu, đặc biệt là nó có chút   mùi hương của loài hoa cũng có một chút  mùi hương của cây cỏ nói chung là một mùi hương rất rất đặc biệt. Sau này khi nhớ lại cô mới cười khổ, mùi hương này có thể khiến cô chết đi sống lại!
Cô thắc mắc hỏi anh!
- Máu anh có mùi hương?? Là dì vậy!
Anh nghiên mặt nhìn cô, nụ cười vẫn còn trên môi, đầu dựa vào lan can ngước lên nhìn ngắm những ngôi sao đang chơi vơi trên bầu trời rộng lớn.
- Mùi hương Chết người!!!
- thú vị thật ấy!!! Mà nó còn có vị ngòn ngọt thì phải???
- ngọt???:...có sao??
- có.../nói rồi cô tiến đến ngậm lấy nơi cô vừa cắn /
Lưỡi cô lướt ngang vết thương quét sạch máu ở đấy , Sau đó nhanh chóng rời môi anh...miệng chép chép cảm nhận...cô lại khẳng định một lần nữa với anh.
- Ngọt Thiệt mà!
Anh trước một loạt hành động của cô thì đơ  rồi lại nở một nụ cười ẩn ý.
- này cô bé...em không sợ tui à???
- sao phải sợ...
- em có biết loạt hành động vừa rồi của em sẽ khiến thú tính của một người đàn ông nỗi lên không???
- nếu như vậy thì người chịu thiệt là anh chứ không phải tui. Nếu phải sợ thì người đó là anh mới đúng!
Anh lại nhìn cô chăm chăm...môi không kiềm được mà nở nụ cười tuy nó chỉ rất mờ nhạt nhưng cô nhìn thấy...
- nhìn như vậy nữa là tui thay mắt cho anh đấy??
Nói rồi cô dựa người vào lan can sân thượng hướng mắt nhìn bầu trời sao. Anh cũng thế. Hai người đồng thanh hỏi đối phương!
-( sao lại lên đây???)
Rồi cả hai bật cười!.. Cô giọng nói mang một chút ấm ức nói.
- tui thì do bực tức.../anh nghiên đầu nhìn cô, cô nói tiếp/ Nếu không vì lời hứa ấy...thì bọn chúng đừng hồng lết xác về nhà.../nói đến đây giọng cô bắt đầy mang theo lửa giận thao thao bất tuyệt vừa kể vừa mắng/ cả đám đánh tui ấy thế mà về trường lại mang bộ mặt thỏ trắng khóc lóc kể với mọi người  y như rằng tui ức hiếp tụi nó vậy!!! Định lý dì đây..sau đó nhà trường còn phạt tui...thật nực cười...ủa công bằng...ngộ thật sự...trước mặt tui thì giở thối ngang ngược giang hồ mắng thiếu điều lôi cả gia phả tui ra chà đạp..vậy mà trước mặt người khác lại tỏa ra mình là người bị hại...ủa rồi làm dị chi...thật tức chết mà...
Mặt cô hết mếu máo rồi lại nỗi cáu. Má cô phập phồng trong rất đáng yêu..anh không kiềm được mà đưa tay kéo má cô nói...
- em mắng người khác nhưng tui là người nghe đấy...tai tui bị tổn hại sâu sắc.
Cô chu mỏ nhìn anh...
-anh là người hỏi mà..nên tự chịu đi...hứ...
Cô quay qua cắn tay anh. Nhưng anh nhanh hơn rút tay về. Cô không nhìn anh nữa giận dỗi nhìn sao trời để làm dịu lửa giận trong lòng.
- nói như vậy là tui tự chuốt khổ???
- ....chứ sao?? Còn anh sao đêm lại lên đây???
Anh trầm mặt...ngước lên nhìn ngắm sao!
- Lúc đầu tui cũng chẳng biết vì sao mình lại xuất hiện tại đây. Nhưng bây giờ có lẽ là biết rồi.
-.../cô nhìn anh khó hiểu/
-Vì nhiệm vụ kiếp này của tui đã xuất hiện, tui cần phải hoàn thành nó.
- ồ...vậy à chúc anh sớm thành công..
- chắc chắn sẽ thành công..nhưng có vẻ nhiệm vụ khá bướng lại còn thích khóc...cũng chẳng biết có còn thối xấu nào nữa hông..tui phải dần  tìm hiểu mới được ...
Vừa nói anh vừa nghiên mặt nhìn cô. Cô như cảm nhận được ánh mắt của anh liên quay đầu lại nhìn...với vẽ dò hỏi: Ý anh là dì???
Anh chỉ cười , nụ cười mang chút mờ ám...xong anh đứng dậy cô vội hỏi.
- Anh đi đâu đấy??
- Em định ở đây đến sáng à???
- không..tui đang đợi anh đưa tui xuống...
- lại đây!/.anh cười đưa tay ra đỡ cô/
Cô tiến lại gần, bỗng anh ôm cô vào lòng, cô khó hiểu nhì anh thì phát hiện nụ cười nữa miệng đầy ẩn ý kia, cô chưa kịp hiểu Đông Tây dì thì cơ thể đã nhẹ bổng. Khi cô nhập thức được gần anh ôm cô từ sân thượng tòa nhà trực tiếp bay xuống thì toàn bộ dây thần linh của cô bắt đầu căng ra. Cô hoảng sợ ôm chật anh hét lên.
Lúc tình hình nguy cấp nhất, lúc cô tưởng gần cuộc đời mình sẽ kết thúc lãng xẹt như vầy thì 1 âm thanh khá quen tai vang lên.
Reng reng reng....
Chuông báo thức không ngừng reo lên. Cô từ trong chăn bật dậy đầu tóc rối xù, trên người toàn mồ hôi. Bây giờ lòng cô mới mừng thầm.
- Hóa ra là mơ, dọa chết mình rồi.
Nói rồi cô lại nằm xuống ngủ, chuông báo thức lại reo nhắc nhở cô gằng cô cần phải đi học. Thì ngay tức khắc chuông báo thức không cánh mà bay từ trên đầu giường xuống mặt sàn.
-Chuông báo thức:.....????
Thế là nó ra đi không một lời trăn trói. Nó hoang mang rất nhiều vì chẳng biết mình làm dì sai.
Cô uể oải ngồi dậy lần nữa liếc nhìn chiếc chuông báo thức.
- ủa sao nó lại nằm ở dưới vạy nhỉ??
- chuông báo thức: cô tự hỏi mình đi!!!-_-
Thầm xin lỗi chuông báo thức vì mình quen tay,  rồi lết xác của mình vào nhà tắm , vừa đánh răng vừa điện , đổ chuông không lâu thì đầu dây bên kia bắt máy. Cô nói.
- Anh giao cho em 1 cái đồng hồ mới.
- này cô hai của tui ơiiii...chiếc lần trước anh đưa em chưa đầy 2 ngày...sao em lại tiễn nó vào thùng rác nữa rồi.
- Em quen tay.
- .......???
- Em mặc kệ ship cho em đấy nhá.. Em đi học đây..pai pai.
Nói rồi cô cúp máy. Thay đồ rồi đi đến trường.
#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro