Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

Cecil là đại thần nội các của đế quốc, chức vị còn là do được thừa kế quý tộc mà có.

Nhưng y tuyệt không thích chức vị uy phong này.

Giấc mộng cuối cùng của y chính là ở nhà giúp chồng dạy con, làm một quý phu nhân tao nhã, mĩ lệ, hạnh phúc. Vì thế từ nhỏ y đã khổ sở học đủ các môn học nghệ thuật, sau khi trở thành đại thần nội các, chỉ cần có thời gian rảnh, sẽ đánh đàn, khiêu vũ, vẽ tranh, cắm hoa, ừm, còn có biết cả kĩ năng thêu tay của người xưa trên địa cầu nữa, chỉ vì một ngày có thể thêu dấu hiệu của bản thân lên chiếc áo của người yêu.

Nhưng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà y vẫn chưa có đối tượng.

Sau ba lần thất bại khi tỏ tình với giai nhân thầm mến, Cecil đành nạp thông tin gen của mình vào hệ thống ghép cặp hôn nhân của đế quốc.

Sau đó...

Không có tin tức gì cả.

Chờ đợi lâu thật lâu làm cho y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Ban đêm chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện cả đời này mình sẽ không được gả ra ngoài, là y lại buồn bực ngồi bẹp trên salon uống rượu vang, mái tóc nâu hơi xoăn tự nhiên xõa dài ra, làm cho khuôn mặt y càng thêm trắng nõn nà, mặt mày như hoa đào. Cecil vừa uống rượu vừa nhìn chăm chú vào tấm gương trang trí bên cạnh, phát hiện bản thân càng ngày càng không đẹp bằng hồi hai mươi tuổi, liền đau lòng muốn khóc – khuôn mặt tuyệt mĩ này của y chưa từng thoát ra khỏi top ba trong bảng xếp hạng tướng mạo của đế quốc.

Y biết khuyết điểm của mình là ở đâu...

Chỉ là y quá cao lớn.

183cm, với thẩm mĩ ngày càng thích mảnh mai của đế quốc ngày nay, chiều cao của y đồng nghĩa với "lưng hùm vai gấu".

Đàn ông đều thích tiểu thụ cao 1m60-1m75, dáng người nhỏ nhắn như cành liễu, khi thao có cảm giác sẽ làm hỏng người thật thỏa mãn, Cecil rất thấu hiểu.

Nhưng chẳng lẽ muốn y không được gả ra ngoài sao!

Y cũng muốn có một người chồng thật cường tráng thật anh tuấn, bị đối phương hung hăng làm, tốt nhất là chơi y ra nước, chui trong lòng người đàn ông, khóc cũng không khóc được. Y bị đàn ông làm tới mang thai, sinh ra một đám nhóc con, đứng trong bếp nấu nướng cho người y yêu, đám nhóc thì bám lấy quần y, thân thiết gọi y là ba.

Vừa ngẫm đã nghiện.

Đại thần nội các Cecil nuốt ngụm rượu vang cuối cùng xuống, đau khổ khóc nấc lên.

CHƯƠNG 2

Một ngày nào đó khi y ba mươi lăm tuổi.

Nhân viên công tác ở hệ thống ghép cặp hôn nhân đế quốc gửi thông báo tới, cuối cùng cũng xếp được cặp cho Cecil rồi.

Biết được tin, Cecil lại khóc òa lên một hồi.

Em trai y ngồi cạnh an ủi: Thôi nào đừng khóc nữa, cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

Hôn nhân của đế quốc có hai phương thức, một là tự chủ lựa chọn, cũng chính là mọi người tự do yêu đương, hai người ở bên nhau thấy thích hợp thì sẽ đăng kí kết hôn. Một cách khác chính là đưa thông tin gen của mình vào hệ thống ghép đôi hôn nhân của đế quốc, nó sẽ căn cứ vào gen để xét độ xứng đôi của hai người, chọn cho hai người đời sau tốt nhất. Đây là quy định của đế quốc, không bắt buộc phải chấp hành, nhưng là người làm việc trong hệ thống quân chính của đế quốc, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, thì sẽ đều ủng hộ và chấp hành chính sách của đế quốc.

Khi Cecil còn nhỏ tuổi, chưa hiểu sự đời, cũng đã từng gửi gắm hy vọng xa vời vào tình yêu, khát vọng có thể tìm một người đàn ông tình đầu ý hợp.

Thực tế thảm khốc đã chứng minh, không ai muốn đại thần nội các quyền cao chức trọng lưng hùm vai gấu này cả.

Năm ba mươi tuổi, y xám xịt đưa gen của mình vào hệ thống của đế quốc.

Sau khi nhận được tin, Cecil tới trung tâm ghép cặp hôn nhân của đế quốc, tiếp nhận trả lời câu hỏi.

Thời đại tất cả đều dựa vào máy tính AI, ở một vài chỗ thích hợp lại cài thêm một vài người vào, có thể giúp AI quyết định mức độ hạnh phúc cao hơn.

Thông tin gen của Cecil năm nay đã trải qua sàng lọc, chỉ cần nói ra sở thích của bản thân, muốn người thế nào, thêm vài yêu cầu nữa, còn lại giao cho hệ thống AI, hệ thống sẽ trổ hết công năng giúp y chọn ra một người thích hợp nhất.

Trung tâm ghép cặp hôn nhân ngày nào cũng có người đến người đi.

Cecil được gọi tên bước vào phòng trưng cầu ý kiến, nói yêu cầu của mình ra.

"Là đàn ông là được..."

Nhân viên: "..."

Đẩy đẩy kính mắt của mình, nhân viên công tác nói: "Đại nhân, ngài có thể nói chi tiết hơn một chút."

Cecil: "Tôi sợ nếu còn đề ra thêm một vài yêu cầu nữa thì hệ thống sẽ đẩy tôi xuống dưới mất."

Nhân viên: "Không đâu."

Trái tim thiếu nữ của Cecil đập rộn: "Hy vọng người đó có thể cao chút, đẹp trai chút."

"Còn gì nữa không?"

Cecil: "... Thực sự nghĩ không ra, tôi luôn kiềm chế không nghĩ tới, luôn nói với bản thân người thế nào cũng đều tốt cả."

"Vậy ngài có kì vọng gì đối với cuộc sống trong tương lai không?"

Cecil mỉm cười: "Tôi muốn cùng người ấy sinh ra một đám nhóc con, mỗi ngày không cần làm việc, ở nhà chăm sóc chồng con."

Nhân viên gật đầu, ghi nhớ thật cẩn thận.

Cecil lại suy nghĩ vẩn vơ: "Có khi ngày mai tôi phải đi nộp đơn xin từ chức, chuyển giao mọi chuyện lại cho em trai tôi, như vậy mới có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ, tiện nâng cao các kĩ năng gia đình của bản thân." Cecil nhíu mày, "Ừm, tài thêu thùa cả năm nay không luyện gì rồi, có lẽ bây giờ cũng đã thụt lùi đi không ít."

"..."

Cecil: "Tôi mong rằng sau này chuyện lớn trong nhà sẽ đều do người ấy làm chủ, tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo hết thảy sắp xếp của người ấy, việc nhỏ thì mới do tôi định đoạt."

"Mỗi ngày ba bữa tôi sẽ đích thân chuẩn bị, hy vọng có thể dùng cơ thể trói buộc trái tim người ấy, lại dùng tài nấu ăn trói buộc dạ dày người ấy."

"À, đúng rồi, còn hy vọng rằng người ấy có thể bao dung một chút, đừng ghét bỏ tôi quá cao."

...

Augustine – người tiếp theo sẽ vào phòng trưng cầu ý kiến đứng ngoài cửa, nghe được nội dung cuộc nói chuyện trong phòng, biết bên trong kia chính là đại thần nội các một lòng hận mình không gả đi được, thì khẽ nhếch môi cười, trong lòng còn cười nhạo đối phương đầu óc có vấn đề.

Khi đi ra, Cecil đúng lúc chạm mặt với hắn.

Đế quốc có bảy quân đoàn, Augustine anh tuấn tóc vàng này chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn thứ bảy, ngày thường luôn cho người ta cảm giác cao ngạo lãnh khốc, làm việc quái đản.

Cecil từng cãi nhau với hắn một trận trong một cuộc họp vì vấn đề quân nhu.

Ngoài ra cũng không có quan hệ gì sâu sắc.

Họ nói chuyện qua loa rồi lướt qua nhau.

Chờ tới khi Augustine ngồi vào trong phòng, nói ra yêu cầu của mình, thì thực ra lại rất đơn giản.

Augustine cổ hủ từ tận trong xương chỉ cần một người vợ dịu dàng tao nhã, ngoan ngoãn phục tùng mình.

"Yêu cầu cơ bản giống như Cecil là được, nhưng có một điều này..."

Đồng tử sâu thẳm màu tím của hắn nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác, "Tôi không muốn hùng thụ."

...

Nhưng AI chung quy vẫn chỉ là AI, hai người hợp nhau tới 99%, dưới tình huống chỉ có một điều kiện không hợp, tính xứng đôi của hai người không thể nghi ngờ – đã ăn đứt những người khác.

Vì thế vào một ngày nào đó trời trong nắng ấm.

Cecil nhận được hôn thú do trung tâm ghép cặp hôn nhân phát cho mình.

Nhất thời vừa vui lại vừa buồn.

Augustine thì lại càng trực tiếp hơn, xé nát tờ giấy mà mình đã được nhận.

CHƯƠNG 3

Nhưng có xé đi rồi thì vẫn chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Thông tin về cuộc hôn nhân của họ đã được đăng kí, lưu trữ xong, cũng đã thông báo với toàn thiên hạ, trung tâm ghép cặp hôn nhân của đế quốc lúc nào cũng có thể cấp lại giấy chứng hôn cho Augustine.

Chú của hắn – Hoàng đế của Đế quốc sau khi biết được tin tức, đã là người chúc mừng cháu trai trước tiên, rồi tỏ ý an ủi: Thực ra Cecil cũng không phải là người kém cỏi gì, bây giờ mấy người trẻ tuổi không phải đã bắt đầu lưu hành thích mẫu người cao rồi hay sao, ngôi sao ca nhạc đang hot kia cũng đã gả cho người ta rồi đấy thôi, lúc đó người ta cũng đã cao ngoài mét tám rồi, vẫn rất được mọi người hoan nghênh.

Augustine mặt mày âm trầm, không đáp lại câu nào.

Cho dù trong lòng hắn có sở thích cá nhân cực mạnh, thì cũng đã qua cái tuổi chỉ cần nhìn thấy trên bàn ăn có bí ngô là sẽ ném đũa đi tức giận hét không ăn nữa. Bí ngô vừa cứng vừa ngấy sao có thể khéo léo động lòng người, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon như cà chua được đây.

"Nhưng cậu ta với con rất xứng đôi, hai đứa kết hôn, sẽ đem lại thể diện lớn cho quý tộc." Hoàng đế nói.

Augustine gia trưởng nhếch mép cười: "Chú cứ yên tâm, con sẽ không hối hôn đâu."

...

Cecil thì lại càng sẽ không hối hôn.

Mặc dù người chồng này không thể được như mong muốn, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể gả ra ngoài đã đáng cảm động tới phát khóc rồi.

Mới nghĩ tới cuộc sống làm người đã có chồng trong tương lai, ngay cả cháo hoa ăn sáng cũng thật ngọt.

Em trai y là Ed vừa mới xuống tầng đã thấy Cecil đang ngồi bên bàn ăn, vừa ăn vừa thưởng thức tấm ảnh chụp trong tay.

Thân vương Đế quốc, Quân đoàn trưởng số bảy.

Chiều cao: 188cm

Cân nặng: 74 kg

...

Phía dưới còn có cả một đống sở thích, Ed không nhìn thêm.

"Anh à, anh đang làm cái gì thế?"

Cecil nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt tím trong ảnh chụp, không rời mắt đáp: "Anh đang bồi dưỡng tình cảm với Augustine."

Ed: "..."

Cecil buồn rầu nói: "Mấy năm trước có cãi nhau một trận với cậu ấy, sớm biết thế anh đã lấy lòng cậu ấy rồi, ấn tượng của cậu ấy với anh bây giờ chắc chắn là không tốt."

Ed: "Vậy phải chúc mừng anh rồi, xem chừng qua một buổi sáng, anh đã có ấn tượng mới về anh ta."

Cậu còn nhớ lần đó về nhà Cecil vẫn còn rất giận, to tiếng mắng chửi Augustine, cũng may có Ed nhắc nhở y phải dịu dàng tao nhã, về sau mới gả đi được, mới có thể dỗ cho Cecil câm nín, về phòng thêu thùa một hồi cho tĩnh tâm.

"Nhưng anh này," Ed nhìn y, "Anh có ấn tượng mới về anh ta cũng mới chỉ là một bên, cũng không biết anh ta có biết chuyện anh đã trải qua bao lần bị từ chối hay không, anh không sợ anh ta sẽ không cưới anh à?"

Cecil ngước mắt, cười tới là dịu dàng tao nhã: "Em yên tâm, cậu ấy sẽ cưới anh thôi."

Quả nhiên, buổi chiều Augustine phái cấp dưới tới nói chuyện chi tiết về hôn lễ.

Cecil giả vờ bình tĩnh, cầm tách cà phê lên mân mê, sau khi buông tách ra, y nói: "Tôi có hai yêu cầu, một là tổ chức thật linh đình."

Để cho mấy người từng nhìn thấy điều kiện của y rồi bất mãn, mắng y là lão xử nam, nam cặn bã, lão kỹ nữ kia căng mắt ra mà xem, y cuối cùng cũng được gả đi rồi.

"Hai là, tôi muốn mặc váy cưới."

Phó quân đoàn: "..."

Lời này khi về đến tai Augustine, hắn cũng là: "..."

Trung tâm ghép cặp hôn nhân của đế quốc lại gửi thêm một bản giấy chứng hôn nữa, hắn lại lần nữa xé nát nó.

"Thỏa thuận lại."

CHƯƠNG 4

Phó quân đoàn chạy qua chạy lại giữa hai người nhiều lần, không có kết quả, Cecil vẫn kiên trì muốn mặc váy cưới.

Thực ra trong thời đại mọi người tự do thể hiện cá tính này, thụ mặc váy cưới kết hôn cũng không còn là ít, nhưng không có ai lại không xinh đẹp động lòng người, vòng eo mảnh khảnh dưới thiết kế bó eo của váy cưới, trông lại càng nhỏ tới mức một tay là có thể ôm trọn.

Cecil thì...

Vai rộng eo thon chân dài, dáng người cũng cân đối có tỉ lệ, cũng cân xứng hoàn mỹ.

Nhưng Augustine vẫn thấy không thể chấp nhận nổi, dẫn một người vợ cao to lực lưỡng như vậy đi trên thảm đỏ, sẽ làm cho hắn thấy cực kì mất mặt!

"Thỏa thuận lại" tới tận ngày thứ năm, phó quân đoàn bị đuổi về.

Buổi tối Cecil nhận video call.

Sau khi kết nối xong, hình ảnh 3D của Cecil liền xuất hiện trong văn phòng của Augustine.

Augustine vẫn còn đang mặc một thân quân trang, áo khoác vắt sau lưng, áo sơ mi cởi hai nút, lộ ra một phần da thịt màu lúa mạch nho nhỏ.

Mà Cecil hiển nhiên là sắp đi ngủ, mái tóc xoăn màu nâu thật dài xõa tung trên vai, chạm tới tận thắt lưng.

Môi hồng răng trắng, mặt mày ẩn tình.

Nhưng mà, vì sao lại cứ thích mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng gạo cơ chứ? Cổ váy rộng khoe trọn phần xương quai xanh của y, váy ngắn tới nỗi có thể nhìn thấy đùi.

Augustine bóp trán, ngồi trên ghế nói: "Tìm tôi có việc gì?"

Cecil tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước hình ảnh giả lập ba chiều của Augustine, thần sắc dịu dàng nói với hắn: "Chồng ơi, em nhất định phải mặc váy cưới."

Augustine: "..."

Hình như hắn bị cái xưng hô kia chọc cho thủng tim luôn rồi.

Trong lòng Augustine luống cuống, mà ngoài mặt thì vẫn cứ âm trầm nhìn Cecil.

Trước đó họ cũng chưa nói chuyện trao đổi tử tế với nhau lần nào, chỉ vì một tờ giấy chứng hôn, mà tự dưng lại trở nên thân mật bàn bạc về chuyện này, thật đúng là có chút cảm giác không chân thật.

Cecil nói: "Chúng ta chỉ vì chuyện váy cưới này mà đã thỏa thuận mất tới vài ngày, bây giờ mọi người đều biết rằng em muốn mặc váy cưới rồi, nếu cuối cùng lại không mặc, sẽ làm tổn hại tới thanh danh của anh."

Họ sẽ thấy hắn hẹp hòi muốn chết, ngay cả yêu cầu của vợ mình mà cũng không thỏa mãn được sao?

Cecil: "Em không muốn người ngoài có nửa điểm suy nghĩ tồi tệ nào về anh."

Augustine đau cả đầu, đây mới thật sự là nguyên nhân làm cho hắn không muốn cưới Cecil, chính khách giảo hoạt dối trá mà lại thích ngụy trang thành tiểu bạch liên hoa, đúng là thích diễn trò, trong nụ cười giấu đao.

Hắn thực ra không quan tâm tới chuyện mọi người sẽ nhìn nhận cuộc hôn nhân này của mình thế nào, lời Cecil nói hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì tới hắn.

Nhưng lời này lại làm cho hắn hiểu rõ, hôn nhân quý tộc chính là như vậy, ban ngày tương kính như tân, ban đêm thì đồng sàng dị mộng, ở đâu cũng đều như thế cả.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Augustine cười, gật đầu: "Được rồi, nếu anh đã cố tình muốn vậy thì..."

Tay hắn đặt ở nút kết thúc cuộc trò chuyện, "Đều nghe theo lời anh vậy, phu nhân của tôi."

Hắn đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện.

Hình ảnh 3D của Cecil còn đang định mở miệng nói chuyện đã biến mất trong nháy mắt.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Editor: Augustine nhỏ tuổi hơn Cecil nên xưng hô tạm thời sẽ là: – Augustine xưng "tôi", gọi Cecil là "anh", nói chuyện với người khác gọi là "anh ta".– Cecil xưng "em", gọi Augustine là "anh", nói chuyện với người khác gọi là "cậu ấy.

CHƯƠNG 5

Không cần biết thế nào, cuối cùng Cecil vẫn là được như ý nguyện.

Tháng năm, đại hôn của họ diễn ra.

Bản tin thời sự của Đế quốc mất tận mười lăm phút chỉ để thông báo về chuyện này.

Đó là ngày mà cả đời Cecil khó quên.

Buổi sáng rời giường còn có cả camera 360 độ bay xung quanh y, quay chụp mọi góc độ của y, y muốn ghi hết thảy mọi giây phút của ngày này lại, về sau khi rảnh rỗi sẽ lại lấy ra thưởng thức lại một lần cảm giác ngọt ngào này.

Đương nhiên, ngày đó, y cũng được như ý nguyện, mặc ba bộ áo cưới, ra ngoài chính là váy cưới tơ tằm ren, chụp ảnh chính là váy công chúa mộng ảo ngọt ngào. Chờ tới khi bước thảm đỏ chính là một bộ lễ phục cổ hoa lệ có đuôi dài thướt tha, thiết kế thắt chặt eo, lộ vai làm cho xương quai xanh trắng nõn mê người của y càng thêm gợi cảm, trên tà váy dài ba mét của y còn được thêu thủ công những hoa văn phức tạp tinh tế và đính đầy ngọc trai trắng sữa.

Augustine anh tuấn tóc vàng mắt tím mặc lễ phục quân trang đứng đó, chậm rãi đi tới nắm tay Cecil, lại cảm nhận được một lực cản cực kì lớn.

Tà váy khoa trương phiền phức đáng chết này.

Vẻ mặt vốn đã vô cùng lạnh lùng của hắn lại càng bị phủ thêm sương lạnh.

Hắn máy móc nắm tay vợ mình – đại thần nội các tiền nhiệm, quý tộc lâu đời của Đế quốc, cao tráng hùng thụ Cecil, đi tới trước mặt người chủ hôn.

Họ đọc lời thề, trao nhẫn cho nhau.

Dưới tình huống bị quay lại phát trực tiếp, Cecil ba mươi lăm tuổi nhìn Augustine đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt như những viên trân châu nhỏ cứ thế rơi xuống tí tách, cười vừa mĩ lệ lại dịu dàng.

Augustine nắm tay vợ mình đặt bên môi hôn xuống, dùng giọng nói trầm thấp chỉ để hai người nghe thấy mà an ủi y: "Phu nhân của tôi, đừng khóc nữa."

Chưa từng có ngày nào bận rộn như ngày hôm đó.

Cecil cũng mang tâm tình kích động, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, mang theo giọng nức nở khẽ nói: "Chỉ là em vui quá thôi, thân ái, về sau em sẽ sinh cho anh mười bảy mười tám đứa, làm cho gia tộc của chúng ta càng thêm lớn mạnh."

Augustine nghe vậy thì khóe miệng cứng đờ, trong đầu lóe lên ý niệm đoạn tử tuyệt tôn không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro