5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 Tiểu biệt nữu…

**

“Hồi thiếu phu nhân, bệnh phong hàn kị thức ăn mặn, đại phu cũng dặn phải ăn ít, này thương nhĩ trứng chim [1], là đuổi hàn giảm đau…..”

Hàm Thư bị bất mãn trên mặt Cung Trác Lương dọa sợ, vội vàng cẩn thận giải thích rõ ràng, thiếu gia hàng năm thường nhiễm chứng bệnh phong nhiệt phong hàn, các nàng đều chu đáo hầu hạ, tuyệt đối không được sơ suất a.

“……. Là như thế a.”

Cung Trác bị lý thuyết y học của Hàm Thư nói cho ngây ngốc, cảm thấy việc này hắn nhận thức kém rất nhiều, hắn trước kia rất ít nhiễm bệnh, cũng không có chú ý qua phương diện này chỉ nghĩ đến bị bệnh nên ăn nhiều ngủ nhiều mới tốt, nguyên lai đều là tự cho là đúng….

Hiểu được nguyên do, Cung Trác Lương ánh mắt nhìn Hàm Thư lộ ra một chút áy náy, lại nghĩ tới  thân thể hiện tại của chính mình mới trước đây bị cảm, cũng là bị trói hai ngày mới cho ăn cơm, nguyên lai đây là cái gọi liệu pháp đói khát a.

Lại nhìn nhìn qua Kiều Ứng Trạch cơm chiều tuy rằng chuẩn bị ít, nhưng đều là đối với bệnh tình hữu ích gì đó, có thể thấy được Hàm Thư bọn họ thật là dụng tâm.

“Nô tỳ vẫn là lần đầu thấy thiếu phu nhân phát giận đâu, có thể thấy được là thật tâm thương yêu thiếu gia.”

Hàm Thư là một nha đầu thẳng thắn hào phóng, thấy Cung Trác Lương vẻ mặt  đối Kiều Ứng Trạch có nhiều trân trọng, trong lòng cũng thập phần cao hứng,  Kiều Ứng Trạch cùng với Cung Trác Lương đối đãi nàng đều ôn hòa, nàng cũng liền can đảm trêu ghẹo hai người một câu, thu thập bàn ăn sau khi ăn xong che miệng cười trộm lui ra.

“Nha đầu kia….”

Cung Trác Lương nhìn thân ảnh Hàm Thư rời đi có điểm không biết nói gì, quay đầu lại nhìn nhìn Kiều Ứng Trạch được bao bọc ngồi dựa vào giường nhỏ, lại bị gương mặt thản nhiên vui sướng cùng ý cười ngượng ngùng của người nọ làm cho như bị điện giật.

“Ta từ nhỏ đến lớn là như vậy, thời tiết thay đổi phải bệnh một hồi, ngược lại làm cho Hàm Thư luyện ra một tay hảo dược thiện.”

Có điểm tự giễu lắc lắc đầu, Kiều Ứng Trạch ngồi dậy một hơi uống xong chén thuốc, đang nhíu mi lại muốn nhẫn xuống vị đắng trong miệng kia, một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo  cầm cục đường tiến đến trước môi của mình, Kiều Ứng Trạch theo bản năng hơi hơi mở miệng ra, trong miệng lập tức tràn ngập vị ngọt mát lạnh…. Đó là kẹo bạc hà Cung Trác Lương chuẩn bị dụ dỗ tam đệ Kiều Ứng Tử.

“Này….. Không cần đâu.”

Ngậm cục đường hơi hơi giật giật môi, Kiều Ứng Trạch hàm hồ nói thầm một tiếng.

Y đã sớm có thói quen uống thuốc đắng….. Hưởng qua vị ngọt của đường, thuốc đắng cũng lại càng không thể chịu đựng được.

“Cái gì?”

Không có nghe thanh âm Kiều Ứng Trạch nói gì, Cung Trác Lương vòng qua cái bàn ngồi xuống cạnh y, nói thật, người này lúc bệnh không tự giác mang tới loại vẻ mặt biếng nhác, có thể sánh bằng hắn trong ngày thường bộ dáng đứng đắn khiêm tốn câu dẫn nhiều người, cũng càng làm nhiều người đau.

“Ta nói, tổ mẫu bởi vì ta bị bệnh miễn ngươi mấy ngày quy củ, ngươi rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, lười biếng ngủ ngủ.”

Thân thủ nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch dùng nụ cười che dấu xuống cảm xúc của mình, y cũng không muốn như vậy hối hận, nhưng thân thể rét run cùng đầu óc trướng đau làm cho y khó vui vẻ đứng lên.

“Ta cũng không muốn thừa lúc tình trạng này của ngươi a, ngươi nếu có thể hảo hảo, ta thật tình nguyện không ham ngủ nữa đâu.”

Cung Trác Lương vừa nghe lời này nhưng cảm thấy không có tư vị, đưa tay đỡ Kiều Ứng Trạch sắp ngã nói lầm bầm tỏ rõ lập trường, thấy y tươi cười nhưng khó giấu sự suy yếu, cũng không kéo y nói chuyện nữa, phân phó nha hoàn tiến vào thu thập bát đũa chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Bọn nha hoàn thu thập xong gian phòng, ở trên giường lót hai lớp đệm chăn, Cung Trác Lương dìu Kiều Ứng Trạch từ bồn tắm trở về giường nghỉ ngơi, uy y uống nước đường  gừng, để Kiều Ứng Trạch trần trùng trục đầu tiên che trong một ổ chăn dày để xuất mồ hôi, sau đó đổi lại giường khác , Cung Trác Lương lại cầm một cái áo lót khô ráo thế nào cũng phải tự mình mặc cho Kiều Ứng Trạch, ngăn cách đem Kiều Ứng Trạch sờ sờ nhanh chóng cho người ta nóng lên, mới mĩ mãn đem chăn đệm giường thấm mồ hôi làm rút ra, tắt đèn chính mình đi đến gian ngoài.

Đắp chăn tựa trên giường nhỏ, Cung Trác Lương lật xem sách giải trí để trên bàn của giường nhỏ, dần dần nhàm chán, hắn ở Kiều phủ hơn một tháng, mỗi ngày ăn ngon uống ngon dưỡng thành trên người rốt cục có chút thịt, cái đầu cũng ẩn ẩn lớn lên, này đều làm cho Cung Trác Lương rất cao hứng, nhưng theo nhu cầu vật chất đầy đủ thỏa mãn, Cung Trác Lương có khi rảnh rỗi cũng truy đuổi nhu cầu tình thần, đem thư phòng của Kiều Ứng Trạch sau khi lục lọi một lần lại một lần, hắn không khỏi cảm thán thời đại này thiếu thốn thức ăn tinh thần.

Đó là một vũ khúc thái bình trong thời đại giàu có và đông đúc, người đọc sách tuy rằng quý giá như nhau, nhưng bách tính nhận biết chút tác phẩm thư pháp lớn nhưng cũng không ít, cho nên sách vở tạp chí thời đại này chủng loại vẫn là rất nhiều, hơn nữa truyện huyền thoại cũng rất phổ biến, cũng chính là tương đương với tiểu thuyết hiện đại, người viết sách này tuy rằng không thể so với văn nhân cao quý đứng đắn, nhưng địa vị cũng chỉ là kém một chút, có chút danh khí cũng sẽ được xưng là ‘chuyên gia’.

Mà này hoặc thanh lưu hoặc vốn trong lời nói ướt át tầm thường, Cung Trác Lương thừa nhận trong đó quả thật có một chút kinh điển, nhưng đại đa số Cung Trác Lương xem ra cũng là chuyện xưa tình tiết đơn điệu, nội dung cẩu huyết đến rối tinh rối mù, ai bảo hắn  là một con mọt sách đã đọc qua tất cả tạp thư từ xưa đến nay từ nội đến ngoại đâu, cho nên nhìn một thời gian ngắn thật sự nhìn không được lâu, Cung Trác Lương bắt đầu trong đầu nổi lên ý niệm  trở về nghiệp cũ.

Tuy rằng hắn trước kia là viết ma huyễn, nhưng đối với võ hiệp tu chân cũng rất yêu thích, tu chân hắn thừa nhận mình viết không tới, tại đây niên đại kính sợ quỷ thần cũng rất khó lưu hành nổi tiếng, nhưng võ hiệp là tuyệt đối không thành vấn đề, dù sao ở trong đầu người hiện đại, thế giới giang hồ đã muốn thập phần hoàn thiện khuôn khổ, hắn chỉ cần dung nhập chính mình thành diễn viên là đến nơi, mà đem giang hồ đặt vào cổ đại, đây tuyệt đối là một cái thế giới hoàn toàn mới…….

Nghĩ đến có thể đem bộ sách xuất sắc của chính mình chân chính xuất bản đi, trong lòng Cung Trác Lương sáng tỏ thông suốt, cảm xúc phiền toái cùng áp lực khi bị nhốt như nữ nhân tích tụ nhất thời trở thành hư không.

“Không thể mang Thành vương hầu đi cùng, lại không hiểu thi từ ca họa, ta cũng chỉ có thể bằng vốn ban đầu đi kiếm cơm, chính mình phấn đấu giàu.”

Ngoài miệng nói thầm như tự giễu, Cung Trác Lương nụ cười trên mặt cũng là tràn đầy tin tưởng, có lẽ hắn còn muốn lấy tên cùng thân phận Cung Trác Nghiên sống thật lâu, nhưng hắn cũng sẽ không bị thân phận này giam cầm chính mình, thật sự biến thành một người chỉ biết bà chủ ‘cung đấu’, hắn muốn cho Cung Trác Lương tên này đường đường chính chính được thật nhiều người thừa nhận cùng tung hô!

Cung Trác Lương tâm tình tốt lập tức dâng trào nhiệt huyết (nguyên văn là kê huyết- máu gà), hận không thể lập tức  có thể có ai chia sẻ kế hoạch của chính mình, hắn người thứ nhất nghĩ đến tự nhiên chính là Kiều Ứng Trạch, vì thế cũng không quan tâm người nọ có phải hay không đã ngủ say, liền lung tung mặc áo ngủ chạy vào buồng trong, cũng may hắn rốt cuộc nhớ rõ Kiều Ứng Trạch đang bị bệnh, cho nên chạy hai bước liền thả nhẹ động tác, để nến xuống rón ra rón rén tiến đến bên giường, đang cười trộm nghĩ muốn xem dung nhan khi ngủ của y, lại ngoài ý muốn phát hiện y cuộn mình trong chăn run nhè nhẹ.

“Tướng công, ngươi làm sao vậy?”

Cung Trác Lương tâm tình đang rất tốt lập tức bay đi như không có, hắn vội vàng đem nến đến bên giường, sau đó cởi giày trèo lên giường nhìn Kiều Ứng Trạch, thấy y chính là nhíu mày hơi hơi run run mình, liền thân thủ đi sờ trán y, may mắn không phải rất nóng.

“Không có việc gì, ta chính là ngủ có chút lạnh, nhưng lại ồn ào đến ngươi sao?”

Đột nhiên tới gần ấm áp làm cho Kiều Ứng Trạch ngẩn người, lập tức tươi cười trấn an nhìn Cung Trác Lương, y trời sinh tính sợ lạnh, mùa đông tay chân đều lạnh lẽ, phía nam lại có chút ẩm thấp lạnh lẽo, trong phòng đốt quá nóng y liền thượng hỏa hư táo [2], cho nên mùa đông với y mà nói thập phần gian nan, hơn nữa y hiện tại lại nhiễm phong hàn…..

Lúc trước vẫn có Cung Trác Lương ôm ngủ, Kiều Ứng Trạch nhưng thật ra quên mất điều này, thẳng đến khi bị đông lạnh tỉnh mới ý thức được trong phòng không có thêm bếp lò nào, y không nghĩ quấy rầy Cung Trác Lương đang ngủ say, vốn dự định chịu đựng một chút cho qua, không nghĩ tới Cung Trác Lương lại đột nhiên đi vào, điều này làm cho Kiều Ứng Trạch cũng thực kinh ngạc, phải biết rằng người này luôn luôn ngủ rất sâu, ngay cả sét đánh đều không làm hắn tỉnh được.

“Là ta còn chưa ngủ, ngươi lạnh như thế nào không nói cho ta chứ?”

Cung Trác Lương sờ vào trong chăn, chỉ cảm thấy tay chân Kiều Ứng Trạch đều là lạnh lẽo, vội kéo chuông gọi nha hoàn trực đêm, để nàng nhóm thêm cái bếp lò cùng thêm đệm chăn, lại bảo nấu nước nóng đem đến, sau đó dùng chăn quấn kín Kiều Ứng Trạch, uy y uống nước ấm lại cho y ngâm chân.

“Không nghiêm trọng như thế đâu…..”

Kiều Ứng Trạch thân thủ muốn chính mình uống nước, nhưng lại bị Cung Trác Lương trừng mắt thở phì phì đành phải dừng lại động tác, thành thật để cho hắn lăn qua lăn lại xong rồi, sau đó bị ôm lấy cùng chui vào trong ổ chăn.

“Thêm nhiều bếp lò sẽ khô nóng, vẫn là trước nhịn một chút đi.”

Để Kiều Ứng Trạch ghé vào bên hông mình, Cung Trác Lương đem tay y nắm để ở trên bụng mình, khẩu khí có chút không tốt lắm, đã oán Kiều Ứng Trạch không chiếu cố tốt cho thân thể của chính mình, lại là tự trách mình lo nghĩ việc tư không quan tâm y nhiều hơn.

“Ngươi không cần cùng ta, sẽ truyền bệnh khí cho ngươi, ngươi đi ngủ đi.”

Kiều Ứng Trạch giật giật muốn từ trên người Cung Trác Lương đứng lên, mỉm cười khuyên Cung Trác Lương rời đi, tuy rằng y thập phần quyến luyến nhiệt độ cơ thể ấm áp của người này, nhưng y không nghĩ như vậy phiền toái Cung Trác Lương, hay phải nói là….. Y không muốn làm cho Cung Trác Lương cảm thấy rằng chính mình phiền toái.

“Đừng lộn xộn, khí nóng đều thoát ra đi, thanh thanh (thanh âm) gọi ta một tiếng nương tử đâu, người một nhà có người khách sáo như ngươi sao?”

Bị thái độ xa cách của Kiều Ứng Trạch  làm phát giận, Cung Trác Lương kéo thắt lưng một cái đem người khóa vào trong lòng ngực, nhìn y biểu tình khó xử đã cảm thấy trong lòng buồn phiền.

Nguyên bản Cung Trác Lương cho là hai người bọn họ thật thân mật, chính mình có chủ ý gì người thứ nhất nghĩ đến muốn nói chính là y, hiện tại ngẫm lại mới phát hiện, trừ mình chủ động hỏi ra Kiều Ứng Trạch sẽ trả lời, nếu không hết thảy sự tình y đều chôn ở rong lòng, nghĩ muốn cái gì cần cái gì cũng chưa bao giờ cùng chính mình nói….. Thật giống như y chính là cố gắn làm tròn trách nhiệm của một trượng phu, cũng không để ý đối phương có hay không sẽ hồi báo y cái gì.

“Thực xin lỗi, Trác Trác, ta không có ý tứ gì khác, ta nghĩ là không muốn làm phiền ngươi.”

Từ trong lời nói của Cung Trác Lương nhận ra hắn bất mãn, Kiều Ứng Trạch vội vả muốn giải thích, y chính là bởi vì thích tiểu nương tử của y, cho nên mới sợ hắn phiền chán bất mãn bộ dạng mình bệnh a.

“…… Ngươi không sai, nhưng thật ra ta cuối cùng vẫn làm phiền ngươi, ta thật sự là rất không tự giác, về sau nhất định sửa.”

Nhìn Kiều Ứng Trạch bộ dáng bất an khẩn trương, đầu Cung Trác Lương bình tĩnh xuống, ý nghĩ vòng vo hai vòng có điểm hiểu được ý tưởng không được tự nhiên, Cung Trác Lương rất có xúc động muốn thở dài an ủi, vì thế hắn cố ý tức giận hừ hai tiếng, quyết định chờ Kiều Ứng Trạch hết bệnh rồi lại nghĩ muốn như thế nào trừng phạt y.

“Không phải, ta không cảm thấy ngươi phiền toái, ngươi đừng sửa, Trác Trác, ta rất vui vẻ….. Trác Trác.”

Ta thích ngươi nói như vậy rốt cuộc không thể nói ra miệng, Kiều Ứng Trạch khẩn trương nhìn Cung Trác Lương, sợ hắn trong cơn tức giận thật sự không để ý đến chính mình.

“Vậy ngươi đuổi hay không đuổi ta ra ngoài ngủ?”

Cung Trác Lương vừa nhấc cằm hừ hừ hỏi Kiều Ứng Trạch, nhận được đối phương cắn môi lắc đầu.

“Vậy ngươi có việc có hay không nói với ta?”

Cung Trác Lương cằm lại nâng lên một chút tiếp tục hỏi, sau đó nhận được đối phương do dự mím môi gật đầu một cái.

“Ta đây nếu nói, hoan nghênh đến làm phiền nhé?”

Tách ra hai cánh tay làm tư thái ôm ấp, trên mặt Cung Trác Lương cuối cùng cũng sáng sủa hơn, mà Kiều Ứng Trạch khóe miệng rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, cúi người bên hông ghé vào trên người Cung Trác Lương, gắt gao đưa hắn kéo vào trong lòng ngực.

Ôm lấy này nhiệt độ cơ thể thân quen, Kiều Ứng Trạch lần đầu tiên  khi bị bệnh cũng có thể ngủ an ổn như thế, một đêm ngủ ngon……

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Mơ mơ màng màng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, cảm giác bàn tay đang ở một nơi ấm áp, Kiều Ứng Trạch động thủ sờ sờ, kịp phản ứng đây là bụng nhỏ của Cung Trác Lương, sau đó y đụng đến một xâu thịt vù vù….

Mở mắt ra xoát rút tay về, mặt Kiều Ứng Trạch đỏ lên, theo bản năng nghiêng đầu nhìn nhìn nương tử nhà mình đang vù vù say ngủ, thấy hắn không phản ứng chút  nào, Kiều Ứng Trạch trộm nhẹ nhàng thở ra, sau đó mím môi do dự một chút, sau đó chậm rãi tiến đến khóe miệng Cung Trác Lương hôn một cái, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay khoác quần áo xuống giường.

Không biết là có phải bởi vì ngủ tốt lắm Kiều Ứng Trạch hôm nay cảm giác tinh thần phi thường tốt, đầu cũng không đau, thân thể tuy rằng thực yếu ớt, nhưng trừ bỏ có điểm ho ra thì không có cảm giác khó chịu gì, nhưng là lại giống như đã muốn nhanh chóng khỏi hẳn.

Sau khi mặc tốt quần áo đến gian ngoài kéo chuông, Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng đi mở cửa, ý bảo bọn nha hoàn không kinh động thiếu phu nhân đang ngủ say trong phòng, sau khi nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt xong, trước hết đi thư phòng, để cho các nàng chờ thiếu phu nhân sau khi tỉnh lại tới gọi mình, trở về cùng nhau dùng cơm.

“Thiếu gia vậy mà nhanh khỏe lại như vậy, nhất định là công lao của thiếu phu nhân, nô tỳ cái này thông báo cho lão phu nhân đi.”

 Theo đến thư phòng hầu hạ Kiều Ứng Trạch, Hàm Thư thật là thay hai người vui mừng, nghĩ thầm thường ngày thiếu gia bị bệnh phải đến năm, bảy, mười ngày mới tốt, sau khi thiếu phu nhân vào cửa thiếu gia liền từ từ có sức sống, lúc này bị bệnh cũng là một ngày liền tốt, nếu lão phu nhân biết, chắc chắn sẽ càng thêm yêu thương thiếu phu nhân.

“Chậm đã…. Trước đừng nói cho tổ mẫu ta đã khỏe, ta đều có tính toán.”

Gọi Hàm Thư đang muốn rời đi, Kiều Ứng Trạch cầm bút ở trên giấy nhẹ nhàng vẽ, trong lòng quyết định chủ ý, khóe miệng không tự giác gợi lên một độ cung nhợt nhạt.

“Vâng, nô tỳ đã biết.”

Hàm Thư khó hiểu mở trừng hai mắt, nhưng từ trước đến nay nàng đều thành thật nghe lời hỏi nhiều cũng vô dụng, vì Kiều Ứng Trạch đổi nước ấm liền lui xuống, mà ngay cả người kề cạnh bên Kiều Ứng Trạch, cũng chịu đựng không được tò mò trong lòng không có xem bức tranh trên bàn liếc mắt một cái.

Kiều Ứng Trạch hết sức chăm chú cúi đầu vẽ, thẳng đến khi Văn Thư báo lại thiếu phu nhân đã tỉnh, thời điểm mời Kiều Ứng Trạch trở về phòng dùng cơm,y mới dần dần thu bút lông, sau đó tầm mắt quyến luyến nhìn dung mạo người trong bức tranh, liền đem bức tranh bỏ vào trong bếp lò, cháy sạch không lưu lại một chút dấu vết… Đó là bức tranh y tưởng tượng ra, Cung Trác Lương bộ dáng khi mặc nam trang.

*** Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua bị mất mạng, tất cả mạng lưới  trang đều có thể mở liền JJ cùng JJ hậu cung mở không ra, vì thế ta rối rắm thật lâu, không số chữ các loại gây sức ép cho ta….

Chương 19 Có thể hay không được thưởng…

***

 Kỳ thật khi Kiều Ứng Trạch có động tác, Cung Trác Lương cũng mơ hồ tỉnh dậy, dù sao bị lăn qua lăn lại hơn một tháng, đồng hồ sinh học của hắn cũng đã đúng giờ, chỉ là hắn lười mở mắt mà thôi, mà đối với hành vi kiên trì trộm hôn không ngừng của Kiều Ứng Trạch, vẫn chỉ là hôn khuôn mặt cùng khóe miệng, ngây thơ đến nổi làm cho cảm giác thú vị trong Cung Trác Lương tăng lên gấp bội, cũng sinh ra chút tâm tình trêu chọc.

Cung Trác Lương vẫn làm bộ không phát hiện, cũng không chủ động  hôn Kiều Ứng Trạch, chính là muốn nhìn một chút người này có thể kiên trì bao lâu, không nghĩ tới chờ một chút chính là hơn một tháng.

Ở Cung gia mà nói, hắn đối với Kiều Ứng Trạch rất có hảo cảm, sẽ không để ý sẽ cùng y hôn môi thậm chí là XXOO, tuy rằng làm đến bước cuối cùng hắn bây giờ còn lực bất tòng tâm, nhưng là lấy lòng người chưa có kinh nghiệm như Kiều Ứng Trạch vẫn là dễ dàng, nhưng là từ lần dùng tay giải quyết kia về sau, Kiều Ứng Trạch cũng không yêu cầu qua, Cung Trác Lương tự nhiên không xúc động cũng không có chủ động đi lấy lòng, vì thế hai người hơn một tháng cư nhiên cũng chỉ là thuần khiết ngủ, lại kết hợp với hành vi Kiều Ứng Trạch hôn trộm, có thể thấy được người này ngây thơ hoặc là nên hỏi là đã buồn tao đến loại trình độ nào rồi.

Không tự giác , Cung Trác Lương đối với ‘nụ hôn đầu tiên’ của cả đời này của mình, cũng bắt đầu có điểm chờ mong.

Cung Trác Lương cười trộm ở trên giường lăn đến lăng đi, thẳng đến bụng có chút ẩn ẩn đói, lúc này mới gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, hắn ngồi ở trước bàn trang điểm tùy Văn Thư cùng Nhược Lam trang điểm, dư quang thấy trong gương Vũ Họa đang cùng Tình Họa nháy mắt, Tình Họa lui thân thể cúi đầu không nói, mơ hồ có thể thấy được mắt có chút sưng đỏ.

“Tình Họa, ngươi làm sao vậy?”

Cung Trác Lương quay người lại nhìn Tình Họa người xưa nay hay nhát gan lại ngượng ngùng, vẫy tay gọi nàng đi đến bên người mình, tiểu cô nương mười hai tuổi nghe lời lại nhu thuận, Cung Trác Lương tâm lý vẫn là vô cùng thích nàng.

“Hồi bẩm thiếu phu nhân, nô tỳ…… Nô tỳ không có gì.”

Tình Họa theo bản năng nhìn nhìn Nhược Tử phía sau lưng Cung Trác Lương, lại dường như cầu cứu nhìn nhìn Vũ Họa, bị Vũ Họa một phen đẩy tới trước mặt Cung Trác Lương, lại cúi đầu không dám nói cái gì, còn đem hai tay giấu trong tay áo không dám cho người thấy.

“Lấy tay ra cho ta xem.”

Liếc liếc mắt nhìn Vũ Hoạ thay Tình Họa sốt ruột nhưng lại ngại quy củ không dám lên tiếng, Cung Trác Lương ôn nhu trấn an tiểu bạch thỏ đang sợ hãi, xem nàng gấp đến độ muốn khóc lên nhưng vẫn không dám nhúc nhích, Cung Trác Lương hướng bên người Nhược Lam nháy mắt ra hiệu.

“Tình Họa muội muội chính là làm sao không thoải mái….. Đây là bị thương như thế nào?”

Nhược Lam mĩm cười kéo kéo tay Tình Họa, gặp phải trên cổ tay phải của nàng băng bó vải bố cũng hoảng sợ, trên đó còn ẩn ẩn lộ ra mùi thuốc đông y.

“Đó là khi nàng may quần áo, chính mình không cẩn thận làm cho cây kéo cắt trúng.”

Không đợi Tình Họa mở miệng, Nhược Tử đã giành trước đáp lời, còn kiêu căng ý tứ cảnh cáo trừng mắt nhìn Vũ Họa liếc mắt một cái.

Nhược Tử thất lễ xen mồm khiến cho vẻ mặt của những người trong phòng có chút khác thường, Văn Thư dùng ánh mắt ngăn lại Vũ Họa đang gấp đến độ muốn lên tiếng, sau đó rũ xuống mi mắt làm bộ dạng kính cẩn lắng nghe.

Nha đầu của thiếu phu nhân mất tôn ti, đều có thiếu phu nhân quản giáo, các nàng là nha đầu Kiều gia cũng không thể như vậy không quy củ ở trước mặt chủ tử tranh cãi.

“Vũ Họa, ngươi nói, rốt cuộc là sao lại thế này.”

Động tác nhỏ của Nhược Tử tự nhiên không thể gạt được  ánh mắt của Cung Trác Lương, hắn sáng sớm thức dậy tâm tình tốt lập tức biến mất hầu như không còn, ngày thường Nhược Tử này yêu tinh phiền toái  ỷ vào thân phận của hồi môn khi dễ các nha đầu cùng thấp hơn và vân vân, Cung Trác Lương đều cho Nhược Lam dẹp yên kết thúc, nhưng ngược lại ngày càng lớn mật, ngay cả người hầu hạ thân cận cũng dám đả thương

“Nếu không phải bị đẩy một phen, ai lại đang êm đang đẹp tự cắt trúng cổ tay mình? Cũng không biết là tơ lụa tốt, đã làm cho Nhược Tử tỷ tỷ muốn tranh giành, cũng không phải chủ tử dùng xong còn thừa lại, làm sao có đạo lý nha hoàn chọn cho mình trước!”

Đừng nhìn Vũ Họa so với so với Tình Họa còn nhỏ hơn hai tháng tuổi, tính tình cũng là một nha hoàn thẳng thắng táo bạo, hơn nữa che chở cho tỷ tỷ của nàng là Tình Họa, lúc trước cũng không ít lần cùng Nhược Tử đối nghịch, chính là nàng cũng thật tinh tế, chưa bao giờ nháo đến trước mặt chủ tử, lúc này đây là vì sinh khí nóng nảy, lại được Văn Thư, Hàm Thư đồng ý nên mới nháo ra.

“Ta làm sao cố ý? Bất quá là thấy vải tốt, muốn vội lấy thêu áo cho tiểu thư, chỉ đùa một chút đẩy nàng một cái, ai ngờ liền như vậy ngã trúng lên cái kéo.”

Bị Vũ Họa nói ra cơn tức, hơn nữa đã sớm xem các nàng không thuận mắt, Nhược Tử cười lạnh cãi lại, trong lòng chắc chắn Cung Trác Lương không dám làm gì mình.

“Chuyện này có chút hiểu lầm, đều là tỷ muội hầu hạ trong phòng, có chút va chạm là khó tránh khỏi, không hẳn là cố ý làm tổn thương người, trước không cần nói, trước mắt quan trọng là Tình Họa muội muội, vết thương trên người có thể để lại sẹo hay không, có dùng qua thuốc trị thương tốt không?”

Nhược Lam vừa nghe Nhược Tử nói những lời này liền biết không ổn, vội kéo nàng về phía sau, sau đó hướng về phía Cung Trác Lương cúi người, lại được Cung Trác Lương gật đầu, mới nói lời giảng hòa, ánh mắt cũng hàm chứa chút thâm ý nhìn về phía Văn Thư im lặng đứng hầu bên cạnh.

Lúc này chỉ có một mình nàng giảng hòa là không đủ để Cung Trác Lương tỏ thái độ, bằng không trả lời như thế nào cũng không khéo, không phải lúc giáo huấn Nhược Tử, chính là bảo Nhược Tử mất công bằng, còn phải có người thay Tình Họa bất bình, chính là không biết này lão phu nhân an bài đại nha đầu tới, trong lòng chính là làm ra quyết định gì.

“Đúng vậy, nghĩ đến tình cảm nhất thời, Nhược Tử muội muội nhất định không phải cố ý, may mắn chuyện Tình Họa bị thương chỉ là ngoại thương ở cổ tay, chảy máu không nhiều, chỉ thoa thuốc trị thương bình thường, sợ là sẽ để lại sẹo.”

Nghe Nhược Lam nói xong, Văn Thư cũng hướng về phía Cung Trác Lương thi lễ, sau đó mỉm cười tiếp nhận những lời nàng nói, mà Tình Họa bên người nàng cũng tỏ vẻ là ngoài ý muốn, Vũ Họa tuy rằng đáy mắt có chút không cam lòng, nhưng là cũng không có cãi cọ gì, xem như tiếp nhận rồi lấy lí do thoái thác đem chuyện này làm ‘ngoài ý muốn’.

Trong viện của Cung Trác Lương bọn họ, tổng quản là đại nha hoàn Văn Thư, tư vật trang sức của Cung Trác Lương là Nhược Lam trong nom, ăn uống do Hàm Thư phụ trách, may vá thêu thùa do Tình Họa phụ trách, đốc thúc nha hoàn chuẩn bị tắm rửa chính là Vũ Họa, về phần Nhược Tử, chính là phải dùng như thế nào cho hữu dụng, vẫn là không ai trong cậy vào nàng cái loại này, nàng còn cố tình không một chút tự giác, chỉ nghĩ từ người khác lấy lợi ích, nhưng vài nha hoàn bên người trừ bỏ Tình Họa sẽ không ai cho nàng bắt nạt, vì thế dần dà nàng liền luôn chọn khi dễ Tình Họa.

Trước kia chuyện lớn chuyện nhỏ Tình Họa nhát gan cũng đều nhịn, người khác thấy trên mặt Cung Trác Lương cũng không nói nhiều cái gì. Lúc này đúng là thực làm bị thương người, Văn Thư lại thấy Cung Trác Lương cũng không thật lòng đối đãi Nhược Tử, lúc này mới ngầm cho Vũ Họa nháo ra.

Nàng cũng không trong cậy vào Cung Trác Lương có thể xử phạt Nhược Tử, chính là hy vọng hắn biết rõ sau này có thể che chở một chút cho Tình Họa, làm cho Nhược Tử thu liễm một chút, cho nên cũng là chọn thời điểm Kiều Ứng Trạch không có trong phòng, để cho không làm tổn hại đến thể diện của hai vị chủ tử.

“Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng đến cùng cũng là Nhược Tử làm Tình Họa bị thương, làm tỷ tỷ sao có thể đối xử với muội muội không biết nặng nhẹ như vậy, còn không hảo hảo bồi thường cho Tình Họa, phạt ngươi một tháng tiền lương, Văn Thư, ngươi đem chia cho Tình Họa đi.”

Mặc dù trong lòng không thích Nhược Tử, nhưng Cung Trác Lương ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, thậm chí không thể phạt nặng nàng, tựa như chuyện Cung Trác Lương bức Cung phu nhân nhượng bộ, Nhược Tử so với hắn càng lưu manh hơn, bức Nhược Tử nhượng bộ hắn càng đầu hơn.

Nhược Tử cũng biết việc này chính mình làm sai, không cam lòng cũng không chút hối lỗi, sắc mặt khó chịu mà đứng ở một bên.

“Trong tủ quần áo có thuốc trị thương tốt, Nhược Lam ngươi đi đem thuốc mỡ trong hộp có hoa văn hoa lan đưa cho Tình Họa, lại lấy hai lượng bạc lại đây…”

Phân phó Nhược Lam lấy dược, Cung Trác Lương lại an ủi Tình Họa vài câu, còn cho nàng nghỉ ba ngày về với cha mẹ nghỉ ngơi dưỡng thương, thẳng đến khi tiểu nha đầu cảm động đến nước mắt lưng tròng, Vũ Họa cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, lúc này Hàm Thư tiến vào hỏi có hay không chuẩn bị dọn cơm, mọi người liền nhân cơ hội tránh được đề tài này, Văn Thư đi mời Kiều Ứng Trạch trở về phòng dùng cơm, mặc khác cũng cho các nha hoàn lui xuống.

Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình, Cung Trác Lương xoát một cái gương mặt trở nên nghiêm túc, nhiều nhất là nửa tháng, nói gì cũng phải đem Nhược Tử cái tai họa ngầm này giải quyết cho xong, hắn cũng không có lòng thanh thản để cùng một nha đầu đấu tâm nhãn.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Kiều Ứng Trạch vô cùng cao hứng từ thư phòng trở về phòng, đã thấy Cung Trác Lương ngồi trên giường nhỏ phát giận, Kiều Ứng Trạch không khỏi theo bản năng tự kiểm điểm lại bản thân mình một chút, chính là có chỗ nào làm không đúng chọc tiểu nương tử, nhưng y nhớ rõ tối hôm qua Cung Trác Lương không có tức giận, như bây giờ hẳn là không phải do chính mình đi?

“Trác Trác, ngươi làm sao vậy?”

Kiều Ứng Trạch đi đến bên người Cung Trác Lương ngồi xuống, nghiêng người thanh âm mềm mại thử hỏi.

“Còn không phải bị nha đầu Nhược Tử kia chọc giận, ta nhờ ngươi đi thăm dò tin tức người như thế nào rồi?”

Việc này Cung Trác Lương cũng không gạt Kiều Ứng Trạch, ngược lại may mắn có thể có nơi để phát giận.

“Ừ, Dương Đại gởi thư nói là hỏi thăm được hướng đi của họ, nhiều nhất ngày mốt có thể tìm được, đến lúc đó sẽ làm theo an bài của ngươi.”

Xác định Cung Trác Lương tức giận không phải do mình, Kiều Ứng Trạch mỉm cười kề sát lại hắn hơn, lúc này Hàm Thư tiến vào đưa dược dọn cơm, hai người liền dừng lại đề tài này, Kiều Ứng Trạch thấy thuốc đặt trong khay, trên mâm còn có một dĩa mức quả, có điểm kì quái nhìn về phía Hàm Thư người biết rõ y uống thuốc không ăn mức quả, nhận được câu trả lời chính là do thiếu phu nhan an bài, vì thế Kiều Ứng Trạch sẽ không dị nghị gì nữa, sau khi uống thuốc xong liền thành thật ngậm lấy mức quả Cung Trác Lương uy tới.

Sau khi ăn xong thoáng tiêu thực, Kiều Ứng Trạch liền lôi kéo Cung Trác Lương đi đến thỉnh an lão phu nhân, trong mắt Cung Trác Lương tràn đầy kinh ngạc nhìn Kiều Ứng Trạch mượn có bị bệnh làm nũng… Tuy rằng lời nói của y cùng hai chữ làm nũng kém rất xa.

Trên thực tế Kiều Ứng Trạch chính là buồn bả ỉu xìu ngồi xuống bên người lão phu nhân, ho khan hai tiếng lại cười suy yếu, sẽ đem lão phu nhân đau lòng đến hận không thể đem sao trên trời hái xuống cho y, vì thế đối với thỉnh cầu đến ôn tuyền ngoài thôn trang dưỡng bệnh của Kiều Ứng Trạch, nữa điểm muốn phản đối cũng không có liền đồng ý, còn đặc biệt dặn dò Cung Trác Lương phải chiếu cố tốt cho tướng công vân vân.

Đồng dạng đến hầu hạ lão phu nhân là Kiều phu nhân lại phản đối ý kiến này, cho rằng gần tới lễ mừng năm mới trong nhà còn nhiều việc vặt xã giao như vậy, con dâu trưởng tự nhiên phải ở lại hảo hảo học tập hỗ trợ, sao có thể cứ như vậy theo trượng phu xuất ngoại hưởng thanh nhàn, Cung Trác Lương đối việc này tỏ vẻ hết thảy nghe tổ mẫu an bài, mà Kiều Ứng Trạch mím môi làm bộ dạng ảm đạm, khiến cho lão phu nhân yêu cháu đến sốt ruột một phen phủ nhận lời nói của Kiều phu nhân, nói Cung Trác Lương mới đến nhà chồng không cần phải vội bất quá, cháu dâu tuổi còn nhỏ, trước có thể chiếu cố tốt cho tướng công là lẽ phải, thầm nghĩ chưởng gia không không yêu thích tân nương tử của con trai mới là không đạo lý, lời ám chỉ trong lời nói đem Kiều phu nhân nghẹn không nói được gì.

Sau cơm trưa, Chỉ Kỳ cùng Hương Thư ___ Kiều lão phu nhân dần dần cân nhắc lên đại nha hoàn hầu hạ, nàng nhắm mắt lại nhàn nhã nằm nghiêng trên giường nhỏ tiêu thực, không biết là nghĩ tới điều gì, khóe miệng của lão phu nhân lộ ra mỉm cười.

“Lão thái thái nghĩ đến cái gì vui vẻ?”

Hương Thư là một nha đầu có bộ dáng xinh đẹp hoạt bát, nhìn thấy lão phu nhân tâm tình tốt, liền một bên giúp nàng bóp vai một bên cười tủm tỉm hỏi han, mà Chỉ Kỳ ở một bên giúp lão phu nhân đấm chân lại liếc mắt nhìn nàng, không nói một lời tiếp tục làm công việc của mình.

“Rất nhiều năm không thấy Trạch Nhi yheo ta làm nũng yêu cầu cái gì, hôm nay cũng là vì nương tử của nó mà ngoại lệ, tốt… Tốt.”

Lão phu nhân không cần mở mắt cũng biết được biểu tình của hai nha đầu bên người này, ha ha cười cũng không đem chuyện nói lại, trong lòng còn đang suy nghĩ Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, càng cảm thấy cưới cháu dâu đúng là chính xác.

Vừa xem khi Kiều Ứng Trạch nói chuyện bộ dáng kinh ngạc của Cung Trác Lương cũng không phải giả bộ, có thể thấy được không phải hắn xúi giục trượng phu đi trốn tránh thanh nhàn, những ngày gần đây

Trong những ngày gần đây hắn cũng nhu thuận kính trọng nghe lời trưởng bối tính cách đó nàng vẫn xem thấy, có năng lực làm cho tôn nhi xưa nay đạm mạc che chở như thế, lão phu nhân trong lòng thật là hết sức vừa lòng, cảm thấy được cháu đích tôn này sẽ có triển vọng……

XXXXXXXXXXX

“Chúng ta…Sẽ ra khỏi phủ?”

Thẳng đến khi trở về phòng của chính mình, Cung Trác Lương mới thở dài một hơi ra tiếng, còn có chút không thể tin được đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống một việc vui như thế, hắn sẽ cùng Kiều Ứng Trạch đi ôn tuyền ngoài thôn trang nghỉ một tháng, chờ hết năm mới rồi về, năm sao nghe nói trời lạnh còn có thể ở lại chờ thêm một hồi….

“Đúng.”

Nhìn Cung Trác lương bộ dáng khó nén được vui vẻ, Kiều Ứng Trạch hé miệng nở nụ cười, chờ mong phản ứng kế tiếp của hắn.

“Chỉ có chúng ta hai người, không có lão phu nhân, phu nhân cùng một đống lớn quy củ điều lệ!”

Vỗ bả vai đối phương lại xác nhận, Cung Trác Lương thề hắn giờ khắc này thực cảm thấy được Kiều Ứng Trạch là người đáng yêu nhất trên thế giới!

“Còn có vài nha hoàn hạ nhân….”

Kiều Ứng Trạch nói còn chưa xong, cũng đã bị Cung Trác Lương giống con chó lớn bổ nhào xuống giường, cũng may phía dưới có đệm giường mềm mại, không làm đau hắn.

“Tướng công! Ngươi thật sự là quá tốt!”

Thật không nghĩ tới đột nhiên lại có tự do như thế, tuy chỉ là tự do được một thời gian ngắn, nhưng là cũng đủ cho Cung Trác Lương mượn cơ hội phát tiết một chút nghẹn khuất, vì thế hắn ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch ôm y dùng sức cọ cọ, nếu còn không nhớ rõ phải Kiều Ứng Trạch chưa khỏe, hắn thật muôn hung hăng cắn người kia vài cái.

“Ta chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật….”

“Như vậy…. Có thể hay không cũng được thưởng?”

*****

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại thêm vãn điểu, trước giàu to rồi, sau đó lại tìm lỗi sai, còn có cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tìm lỗi sai, yêu các ngươi~~~

Lăn lộn, Đại Kiều, ta yêu chết bộ dáng tiểu tử ngươi!!

***Phong Hạ nói ra suy nghĩ của mình: để mọi người chờ lâu thật ngại quá hihi~~~ Chuẩn bị làm tiểu luận kết thúc môn nên tốc độ edit sẽ lại chậm thêm 1 tí nữa *ngượng ngùng*

Chương 20 Phần thưởng của Đại Kiều

“Thưởng? Tướng công muốn cái gì?”

Khó có được nghe Kiều Ứng Trạch chủ động nói ra yêu cầu, Cung Trác Lương chống hai tay cúi đầu nhìn y, trong lòng rất là tò mò a.

“Đến lúc đó nói cho ngươi biết, phải ở bên kia một tháng, trong nhà trước cần an bài tốt, để bọn nha hoàn tiến vào thu dọn đồ đạc đi.”

Lấy tay nhéo nhéo mặt Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch giúp hắn ngồi dậy, cẩn thận đem quần áo cùng giường bị bọn họ làm hỗn loạn đều sửa sang lại cho tốt, sau đó mới gọi nha hoàn tiến vào phân phó.

Ôn tuyền của Kiều gia có hai nơi, một chỗ chính là người trong nhà dùng riêng, một chỗ khác còn lại là Kiều lão gia dùng làm viện ngắm cảnh chiêu đãi khách nhân, sau đó Kiều lão gia ở nơi này nuôi ngoại thất (vợ lẻ), cũng chính là mẹ đẻ của tam công tử Kiều Ứng Tử hiện tại, trong điền trang cũng không còn chiêu đãi khách nhân, đợi cho Kiều phu nhân phát hiện Kiều Ứng Tử thì mọi chuyện đã xong, Kiều phu nhân chính là có tâm kế, biết đem người đón trở về đặt dưới mí mắt làm di nương, cũng tốt hơn để nàng ở bên ngoài làm nhị phu nhân hưởng phúc, sẽ đem chuyện vạch trần trước mặt lão phu nhân, khóc lóc kể lể một trận thể hiện chút rộng lượng rồi đem người đón về nhà, từ đó về sau nơi này để trống không dùng tới.

Vẫn là lão phu nhân thấy Kiều Ứng Trạch thích yên tĩnh, liền một mình đem nơi này cho y, để Kiều Ứng Trạch có thể ở thoái mái một chút, cho nên hai người đi lần này, cũng không sợ bị người trong nhà quấy rầy.

Thôn trang kia Kiều Ứng Trạch đã gần một năm không tới, chỉ có một quản gia cùng vài nha hoàn tôi tớ trong nom, cho nên hôm nay được lão phu nhân cho phép, liền do Hàm Thư cùng Vũ Họa mang theo ba nha hoàn đi trước dọn dẹp, Văn Thư cùng Nhược Lam mang theo những người khác chuẩn bị mang theo một số đồ vật qua đó, Cung Trác Lương không mang theo Nhược Tử bên người nhưng lại lo lắng, cho nên cuối cùng liền để lại Văn Thư cùng Tình Họa ở lại giữ nhà.

Ngày hôm sau, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương sau khi thỉnh an các trưởng bối, ann vị ngồi trong xe mang theo hai hạ nhân ba xe hành lý chậm rãi khởi hành ra khỏi thành.

Trong xe ngựa, Kiều Ứng Trạch đem tầng màn xe thật dày kéo lại, chỉ để lại một màn che mỏng, để Cung Trác Lương có thể xuyên qua tầng vải bố mỏng kia nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng mơ hồ, nhưng là không khí náo nhiệt ùa vào cũng là chân thật.

Đây là lần đầu tiên sau khi Cung Trác Lương đến thế giới này nhìn thấy thế giới bên ngoài, lúc trước chỉ có lúc xuất giá cùng về nhà mẹ đẻ kia hai lần rời đi khỏi nhà, đều không có cơ hội ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh sắc mở mang hiểu biết, mà trí nhớ của thân thể này để lại cho hắn, cũng đều là một mảnh trời nhỏ bên trong phủ, cho nên vào giờ khắc này, Cung Trác Lương cảm nhận được rõ ràng, bất đồng với nhà giam của nữ tử bên kia, này bên ngoài là thế giới trời cao biển rộng, mới là thiên hạ của nam nhân.

“Không cần phải đi vội, chờ thân thể ngươi tốt hơn cũng được a.”

Thấy Kiều Ứng Trạch ngồi bên cửa sổ gương mặt tái nhợt, thay chính mình chắn đi mấy ánh mắt có thể nhìn trộm ở bên ngoài, Cung Trác Lương đơn giản không hề nhìn ra bên ngoài, kéo mỹ nam bị xe ngựa làm cho váng đầu vào lòng ngực mình nghỉ ngơi.

Nói thật, Cung Trác Lương cũng có chút choáng đầuxe ngựa này không thể sánh với cộ kiệu vững vàng, ở trên quan đạo chạy còn tốt, nhưng gặp phải đá là bắt đầu xốc nảy tra tấn người, cho nên đợi đến buổi chiều đoàn người đi đến ôn tuyền, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch một đôi tiểu phu phu liền ngồi phịch ở trong phòng, thẳng đến giờ cơm chiều mới đứng lên.

Sau khi ăn xong, Kiều Ứng Trạch cuối cùng cũng khôi phục lại chút thể lực, liền cùng Cung Trác Lương đi dạo trong trang viên một chút, nơi này từng là nơi Kiều lão gia cùng bằng hữu vui chơi hưởng lạc, sau lại trở thành nơi giấu tình nhân, cho nên phong cách kiến trúc tự nhiên hướng về hoa lệ tinh mỹ, Kiều Ứng Trạch vốn đối vật ngoài thân không để tâm, có được trang viên cũng không có thay đổi gì, chỉ là đồ dùng đổi thành thanh lịch thuận mắt mà thôi, nhưng là hiện tại có Cung Trác Lương làm bạn, y phát hiện này trong ngày thường không có chú ý tới cảnh vật, hiện tại khắp nơi lộ ra bầu không khí trong lành.

“Ngươi nói có lễ vật cho ta, ở nơi nào a?”

Đi theo Kiều Ứng Trạch nửa ngày rồi cũng không thấy hắn nói gì, Cung Trác Lương chớp mắt quyết định chủ động nói chuyện, hắn đúng là rất ngạc nhiên Kiều Ứng Trạch sẽ đưa cái gì cho mình, còn có y muốn thưởng cho là cái gì.

“Cái kia a…. Chúng ta trở về phòng nói.”

Khó có được nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Cung Trác Lương như vậy, Kiều Ứng Trạch thoáng cái làm vẻ bí mật, lôi kéo hắn trở về phòng, lại dụ dỗ cùng nhau tắm ôn tuyền.

“Tướng công, ngươi liền nói cho ta biết đi.”

Mặc dục bào ngồi ở bên cạnh ao để cho Kiều Ứng Trạch chà tóc, Cung Trác Lương bị tươi cười thần thần bí bí của y  gợi lên lòng hiếu kỳ, lấy cái đầu ướt sũng hướng vào trong lòng Kiều Ứng Trạch cọ cọ.

“Ngươi thấy sẽ biết.”

Ngăn lại Cung Trác Lương đang chơi xấu trên người mình, Kiều Ứng Trạch giúp hắn đem nửa phần tóc chảy mượt, sau đó cầm lấy dây cột tóc của chính mình vòng qua đến trước mặt Cung Trác Lương.

“…….”

 Cung Trác Lương nhìn nhìn dây cột tóc trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Kiều Ứng Trạch, nhịn xuống xúc động muốn cười y chơi trò lãng mạn, hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, liền cảm thấy vải dệt mềm mại bao phủ trên mắt của chính mình, sau đó bị người ở phía sau mình buộc lại .

“Rốt cuộc là cái gì a?”

Trước mặt Cung Trác Lương một mảnh hắc ám, đi đường hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn của Kiều Ứng Trạch, tùy y nửa ôm chính mình hướng vào phòng đi, Cung Trác Lương một bên bị tê nhẫn cười, một bên lại thích thú cùng Kiều Ứng Trạch ngoạn (chơi đùa).

Cung Trác Lương trước kia không chịu nổi nhất chính là hành vi của những người yêu đương kiểu buồn nôn thế này, hiện tại chính mình lại rơi vào chuyện này, hắn cũng không cảm thấy bài xích, ngược lại cảm thấy rất thú vị.

Mặc kệ cái gì buồn nôn hay không buồn nôn, ngây thơ hay không ngây thơ, Cung Trác Lương chính là chỉ cần chính mình vui vẻ là được a.

“Được rồi.”

Dìu Cung Trác Lương đi tới bên giường, Kiều Ứng Trạch nghiêng đi gương mặt ôn nhu nhìn ý cười trên mặt hắn, nhẹ nhàng mở ra dây cột tóc ở trẹn mắt hắn, liền gặp Cung Trác Lương chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp trong con ngươi nháy mắt tràng ngập ánh sáng.

“Đây là cho ta?”

Cung Trác Lương nghĩ tới mỹ thực nghĩ tới bộ sách thậm chí nghĩ tới sủng vật, lại căn bản không hướng nam trang suy nghĩ qua, hắn đến Kiều phủ đã hai tháng, cũng mặc hai tháng nữ trang, căn bản không dám nghĩ mình ở Kiều gia  có thể có một ngày quay về mặc nam trang, cho nên cũng không ở trước mặt Kiều Ứng Trạch nhắc tới việc nhỏ này.

Nhưng là không thể ngờ tới, hiện này này đúng là khát vọng lớn nhất muốn được gì đó, cho nên hắn mở to mắt nhìn bộ nam trang màu lam nhạt trên giường, hắn là thật thật tại tại khing hỉ hưng phấn.

“Ân, ta bảo Kiều Minh nói ở bên ngoài làm theo yêu cầu, nói với hắn là ta muốn làm cho em vợ.”

Thấy lễ vật của mình làm cho tiểu nương tử vui vẻ, Kiều Ứng Trạch nhất thời cảm thấy được một phen tâm tư này của mình đã không uổng phí, trong giọng nói khó có được mang theo chút hương vị đắc ý.

Em vợ của y chính là Cung Trác Lương, mà người này cũng chính là tiểu nương tử.

“Tướng công, ngươi thật là tốt, giúp ta mặc!”

Giống như thấy được trên đỉnh đầu của Kiều Ứng Trạch bay bay vái cái chữ to hoa lệ ‘cầu khen ngợi, cầu thưởng cho’, Cung Trác Lương thật muốn đẩy ngã người này hung hăng XO, bất đắc dĩ trơ mắt hắn có lòng mà sức không đủ, hơn nữa còn tò mò người này chủ động muốn thưởng cho, vì thế Cung Trác Lương kiên cường nghịch chuyển xu hướng hóa thành lang sói của mình, kích động muốn mặc thử quần áo.

Dưới sự trợ giúp của Kiều Ứng Trạch bộ nam trang được mặc vô cùng tốt, Cung Trác Lương ngồi trước bàn trang điểm xuyên qua gương nhìn thấy Kiều Ứng Trạch đang chải tóc cho mình.

Nói đến kiểu tóc của thời đại này, Cung Trác Lương thật sự là không thể không phun tào một chút, hài tử dưới tám tuổi đều rất bi kịch, buộc bím tóc lòe loẹt, Cung Trác Lương gặp qua kinh điển nhất chính là, tiểu nhi tử của vợ một người quản gia, đầu tóc cắt ngắn thành hình dạng mọt quả dứa, làm cho Cung Trác Lương mỗi lần nhớ tới không nhịn được lại thở dài…. Nhóm trẻ con sau mười tuổi đều nghĩ không ra sáng ý a.

Cũng may từ tám tuổi về sau là có thể buộc tóc lên rồi, bình dân một chút chính là buộc đuôi ngựa dùng vải bố buộc lên, kẻ có tiền một chút thì búi tóc thành nhiều kiểu đa dạng một chút, lại buộc dây cột tóc nạm vàng nạm ngọc hay trâm cài linh tinh.

Cũng có cái gọi là người phong lưu sẽ cài trâm hoa, tỷ như phá gia chi tử Cung Trác Ngọc đại ca của Cung Trác Lương, trên đỉnh đầu cài một đóa hoa đỏ thẩm từng đem Cung Trác Lương kêu một tiếng như sét đánh giữa trời quang.

Tương tự mũ trang sức phải chờ đến hai mươi tuổi làm lễ cập quan (tương tự như lễ trưởng thành) rồi mới được mang, đó là nam tử đều sẽ búi tóc,bọn họ lấy sạch sẽ đoan chính làm đẹp, nửa buộc lên nửa thả trên vai đã là kiểu tóc thâm căn cố đế trong kịch truyền hình, ở trong này nghe chỉ có những người thất bại hoặc trai chưa vợ mới có, dù sao hắn cũng là chưa thấy qua có kiểu tóc như thế, Cung Trác Lương đối với sự thâm âu này có chút đáng tiếc, hắn chính là cảm thấy được cái loại kiểu tóc này phi thường phi thường đẹp trai a.

Suy nghĩ ngày càng đi xa, chờ lúc Cung Trác Lương phục hồi tinh thần, Kiều Ứng Trạch đã giúp hắn buộc tóc xong, đơn giản buộc thành đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, dây buộc tóc phối hợp cùng quần áo đều xinh đẹp giống nhau, trên dây cột tóc còn có một khối bạch ngọc ấm áp trơn bóng, tăng thêm khí chất tuấn tú của Cung Trác Lương càng không tầm thường.

“Thế nào?”

Sau khi đối với gương trang điểm trái nhìn phải nhìn, Cung Trác Lương xoay người tiến tới trước mặt Kiều Ứng Trạch, nghĩ thầm quả nhiên là người dựa vào ăn mặc a, chính mình tẩy sạch lớp trang điểm thay vào nam trang, rõ ràng chỉ là một mỹ thiếu niên, so với bộ dáng gầy teo ốm yếu của hai tháng trước, bây giờ đã có chút thịt cũng có chút khí thế, thật sự là không tồi không tồi.

Cũng may mắn hắn kiếp trước làm nam nhân hai mươi sáu năm, cho nên mặc nữ trang lâu như vậy cũng không thật sự trở thành nữ nhân.

“Đẹp.”

Nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt mềm mại của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch thực cảm thấy được hắn so với bộ dáng mình vẽ ra còn muốn càng trong sáng, càng thu hút người thích.

“Lể vật này ta thật thích, tướng công muốn thưởng cái gì đây?”

Mặc trở về nam trang, tâm tình lo lắng của Cung Trác Lương cũng tốt hơn, hứng thú đùa giỡn tướng công nhà mình cũng mảnh liệt hơn, hắn vỗ về Kiều Ứng Trạch ngực càng thêm sát vào y, cười tủm tỉm nhìn gương mặt Kiều Ứng Trạch nhanh chóng chuyển sang màu hồng.

“Ta…… Ta có thể hôn nhẹ ngươi không? Trác, Trác Lương.”

Không mở mắt cùng đối diện với Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch nhẹ giọng nói ra kỳ vọng của chính mình, y muốn hôn môi Cung Trác Lương, không phải lấy thân phận của Cung Trác Nghiên che lấp dưới hình dáng thiếu phu nhân, mà là Cung Trác Lương chân chân thật thật .

“Ân.”

Cơ hồ là bị một tiếng ‘Trác Lương’ kia đánh gục, Cung Trác Lương cơ hồ phải trực tiếp bổ nhào đến gặm cắn môi Kiều Ứng Trạch, nhưng hắn vẫn cứng rắn nhẫn xuống xúc động này, bày ra một bộ thục nam bộ dạng thùy hạ mắt gật đầu, sau đó ngẩng cằm chờ đợi Kiều Ứng Trạch chủ động hôn xuống.

Kiều Ứng Trạch rốt cuộc là ngượng ngùng nhìn chăm chú Cung Trác Lương rồi hôn xuống, y nhẹ nhàng dùng tay phải che lại hai mắt Cung Trác Lương, sau đó nhìn Cung Trác Lương hơi hợi gợi lên khóe miệng, chậm rãi cuối đầu đem môi dáng lên môi đối phương, hôn một cái nhợt nhạt, nhợt nhạt hôn một cái.

Cảm giác được đôi môi cánh hoa mềm mại vừa chạm vào đã rời khỏi, Cung Trác Lương rốt cuộc nhịn không được ý cười, một tay bắt lấy cổ tay Kiều Ứng Trạch kéo khỏi mắt của mình, sau đó cười khẽ nghiêng đầu truy tìm đôi môi người nọ dán lên, tại ánh mắt kinh ngạc của đối phương vươn đầu lưỡi liếm qua hàm rằng của y xâm nhập vào trong, sau đó một tay ôm lấy thắt lưng Kiều Ứng Trạch đưa y tiến về phía giường, cuối cùng đem người nọ đặt trên nệm giường mềm mại.

“Trác, Trác Lương?”

Một trận mê muội qua đi Kiều Ứng Trạch đã muốn ngã xuống giường, y khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn thiếu niên trên người cười đến đường hoàng, vừa mới đột nhiên bị cái kia hôn sâu dọa sợ, vừa mới đó là lưỡi của Cung Trác Lương, lưỡi……..

“Tướng công muốn thưởng cũng đã được thưởng, lúc này nên đổi lại là nương tử đáp lễ.”

Đặc biệt nhấn mạnh âm đọc chữ nương tử, Cung Trác Lương lại chụp lên môi của Kiều Ứng Trạch, dạy cho y biết thế nào mới là hôn môi chân chính…. Không phải bởi vì X dục, cũng không phải bởi vì tìm kiếm kích thích, Cung Trác Lương hiện tại chỉ muốn hảo hảo hôn môi Kiều Ứng Trạch, hảo hảo dạy cho y biết cái gì là hôn.

XXXXXXXXXXXXXX

Cung gia nhị thiếu gia đến điền trang ôn tuyền……

Cung gia nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân có bảy phần giống nhau……

Cung gia nhị thiếu gia cùng thiếu gia vừa thấy hợp ý, được thiếu gia lưu lại trong điền trang ở tạm.

Cung gia nhị thiếu gia….

Cung Trác Lương một thân nam trang nhàn nhã đi dạo ở trong điền trang, nhẫn xuống xúc động muốn ngửa mặt lên trời kêu gào một phen, thư thư phục phục duỗi thắt lưng.

Nghĩ tới tối hôm qua Kiều Ứng Trạch bị hôn đến ý loạn tình mê bộ dáng rất đáng yêu, Cung Trác Lương trong lòng liền cảm thấy từng trận ngứa, thực hận không thể làm cho thân thể chính mình lập tức trở nên thành thục a…..

Đang lúc miên man suy nghĩ, Cung Trác Lương nghe được một tiếng có ngựa từ xa hướng lại gần, mà đối phương hiển nhiên cũng không phát hiện ra hắn, cho nên nhằm về phía điền trang vòng vo ngoằn ngoèo vài vòng rồi tới hướng của chính mình, Cung Trác Lương nhìn thấy thân ảnh hắn dần dần tới gần cảm thấy thực quen mắt……..

“Vị tiểu huynh đệ này…… Chính là họ Cung?”

Thiếu niên lập túc tò mò lại khó nén kinh diễm nhìn tiểu công tử tuấn tú trước mặt, bất giác liền lộ ra ý cười trong sáng.

“Thúc….. Đúng vậy.”

Thiếu chút nữa một tiếng ‘thúc thúc’ đã thốt ra, Cung Trác Lương lập tức người đầy đầu hắc tuyến.

Tươi cười chói mắt như ánh mặt trời, trừ em chồng Kiều Ứng Hiên của hắn ra thì còn ai nữa, Cung Trác Lương còn ở trên mặt người thứ hai nhìn thấy qua.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro