Công năng dao thị
Công năng dao thị
Quan hệ trực tiếp đến thiên mục có một công năng gọi là
'dao thị'. Có người giảng: Tôi ngồi tại đây có thể nhìn thấy
cảnh tượng Bắc Kinh, nhìn thấy cảnh tượng Hoa Kỳ, nhìn thấy
[cảnh tượng] bên kia trái đất. Có người lý giải không được, theo
khoa học mà lý giải cũng không xong; tại sao như thế? Có
người giải thích thế này, giải thích thế kia, nói cũng không được
thông; vì sao người ta có bản sự to lớn ấy. Không phải vậy,
người tu luyện tại tầng thế gian pháp không có bản sự này.
Những gì mà họ nhìn thấy, kể cả dao thị, kể cả rất nhiều các
công năng đặc dị khác, tất cả đều có tác dụng ở trong một
không gian đặc định [của con người]; lớn nhất cũng không vượt
qua khỏi không gian vật chất mà nhân loại chúng ta đang sinh
tồn; nói chung thì không vượt qua khỏi trường không gian của
thân thể bản thân họ.
Thân thể chúng ta ở trong một không gian đặc định có tồn
tại một trường; trường này và trường đức không phải là một
trường, không cùng một không gian; nhưng phạm vi trường
[kích thước] to nhỏ là như nhau. Trường này có một thứ quan
hệ đối ứng với vũ trụ: phía vũ trụ có thứ gì thì trong trường
này của người ta cũng có thứ đối ứng với nó; [tất cả đều] có thể
đối ứng. Nó là một loại hình tượng, không phải là [vật] chân
thực. Ví dụ: trên trái đất có nước Mỹ, có Washington, thì trên
trường [kia] của người ta cũng phản ánh nước Mỹ, phản ánh Washington; nhưng chúng là hình ảnh. [Nó] dẫu là hình ảnh
nhưng cũng là một loại tồn tại vật chất; nó là quan hệ đối ứng
như vậy: tuỳ theo biến đổi ở bên kia mà [nó] biến đổi [theo]; do
đó cái mà có người gọi là 'công năng dao thị' chính là tự nhìn
vào trong phạm vi của trường không gian bản thân mình.
Nhưng sau khi tu luyện xuất khỏi thế gian pháp, thì không nhìn
như thế nữa, mà là nhìn trực tiếp, gọi là 'Phật Pháp thần
thông'; đó là thứ có uy lực vô tỷ.
Công năng dao thị khi [tu luyện] thế gian pháp như thế nào?
Tôi sẽ phân tích cho mọi người rõ: trong không gian của trường
ấy, ở vị trí phía trước trán của con người có một chiếc mặt
gương; người không luyện công thì [gương] buộc chặt; người
luyện công thì nó lật qua lại. Khi công năng dao thị của người
luyện công sắp xuất hiện, nó sẽ liên tục lật. Mọi người đã biết,
phim điện ảnh mỗi giây 24 hình thì xem hình ảnh chuyển động
liên tục, còn ít hơn 24 hình thì cảm thấy như nhảy động. Tốc độ
lật của nó vượt quá 24 hình một giây, nó ghi nhận lên chiếc
gương những gì phản chiếu, [rồi] lật lại để chư vị nhìn; rồi lật
trở lại thì [hình ảnh] sẽ bị xoá hết. Sau rồi lại phản chiếu, lại lật,
lại xoá hết, không ngừng lật; do đó những thứ mà chư vị nhìn
thấy [như] là vận động; đó chính là phản chiếu vào trong
trường không gian của chư vị để chư vị [có thể] nhìn thấy; còn
những thứ trong trường không gian kia là đối ứng từ [những
thứ tại] vũ trụ [rộng] lớn.
Vậy sao lại nhìn được phía sau thân người [của mình]?
Chiếc gương nhỏ thế, không nhất định hoàn toàn phản chiếu
được quanh thân thể? Mọi người đã biết, tầng thiên mục của
con người khai mở vượt qua thiên nhãn thông, khi sắp tiến
nhập vào huệ nhãn thông, thì sẽ đột phá không gian này của
chúng ta. Chính lúc ấy, khi sắp sửa đột phá nhưng chưa hoàn
toàn đột phá, thì thiên mục sẽ phát sinh một loại biến đổi: nhìn
vật thể đều không [thấy] tồn tại, nhìn người cũng [biến] mất,
tường vách cũng [biến] mất, cái gì cũng [biến] mất, vật chất
[thấy như] không tồn tại nữa. Nghĩa là trong không gian đặc
định này, khi mà nhìn thật sâu xuống, thì sẽ không thấy người
nữa, chỉ có một chiếc mặt gương đứng bên trong phạm vi
trường không gian này của chư vị. Nhưng chiếc mặt gương ấy
trong trường không gian của chư vị lại to lớn như toàn bộ trường không gian ấy; do đó nó ở trong ấy, trong khi lật đi lật
lại, thì không chỗ nào là không phản chiếu. Chỉ cần bên trong
phạm vi trường không gian của chư vị [có] những thứ đối ứng
với vũ trụ, thì nó có thể chiếu xạ [hiện hình] vào trong ấy;
chúng ta giảng công năng dao thị là như vậy.
Khi [người nghiên cứu] khoa học về thân thể người kiểm
định công năng [dao thị] này, thông thường [họ] dễ phủ nhận
nó. Lý do phủ nhận là: chẳng hạn hỏi 'người thân thích của
một người hiện đang làm gì ở nhà tại Bắc Kinh?' Sau khi nói ra
tên của người thân thích và tình trạng đại khái, thì vị ấy có thể
nhìn thấy. Vị ấy nói: Nhà lầu ấy trông ra sao, tiến đến cổng kia
như thế nào, đi vào phòng, bày biện trong phòng trông ra làm
sao. Nói tất cả đều đúng. 'Anh ấy đang làm gì thế?' Rằng 'anh
ta hiện đang viết chữ'. Để chứng thực sự thực ấy, [người kia]
bèn quay điện thoại đến người thân thích [hỏi]: 'Anh đang làm
gì thế?' 'Tôi đang ăn cơm'. Thế chẳng phải không khớp với
điều vị ấy nhìn thấy là gì? Trước kia nguyên nhân phủ nhận
loại công năng này chính là chỗ đó; có thể hoàn cảnh vị ấy nhìn
thấy không sai điểm nào hết. Bởi vì không gian và thời gian của
chúng ta-chúng tôi gọi là 'thời-không'-so với thời-không của
không gian nơi công năng tồn tại có một chỗ sai biệt về thời
gian, khái niệm thời gian của hai phía là khác nhau. Anh ấy vừa
viết chữ xong, còn ngay bây giờ đang ăn cơm; có sự sai biệt về
thời gian như thế. Do vậy những người nghiên cứu khoa học về
thân thể người, nếu vẫn luôn luôn theo lý luận thông thường,
chiểu theo khoa học hiện tại mà suy diễn, mà nghiên cứu, thì
thêm cả vạn năm nữa cũng chẳng đi đến đâu. Vì những điều
này ngay từ đầu đã là thứ vượt xa người thường rồi, nên tư
tưởng con người cần phải thay đổi, không thể cứ lý giải sự việc
như thế này mãi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro