công tử biến bại gia tử 79-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Sâm lần đầu tiên cảm thấy phiền chán thanh âm lễ phép đang vang lên trên máy bay, nhắm mắt lại, trong đầu một khắc cũng không dừng nghĩ được.

Trầm Tuấn chưa bao giờ gặp qua Kiều Sâm thất thố như thế, hắn nhìn Kiều Sâm nắm chặt tay đến trắng bệch, cả người lâm vào trạng thái nôn nóng bất an , giống như là vẫn mãnh thú bị giam cầm trong chuồng, như thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Máy bay vừa hạ cánh, sớm có ô tô Kiều gia chờ, Kiều Sâm kéo hành lý , ngồi vào trong xe nói, “Lập tức đi bệnh viện.”

Lâm gia ,Lương gia, Kiều gia,ba vị thiếu gia bị tập kích, Lâm thiếu gia cánh tay bị thương, Kiều Nhị thiếu gia đến nay hôn mê bất tỉnh ,tuy nói tin tức phong tỏa hảo, nhưng là giới phóng viên cũng có một người biết chuyện này.

Về sự kiện tập kích này, có các loại lời đồn đãi truyền ra, nói là An Gia trả thù ; lại nói Kiều Sâm mặt ngoài cùng Kiều Cảnh An huynh đệ hữu cung,trên thực tế là muốn loại bỏ vị đệ đệ không có giá trị lợi dùng này ;

Cũng lại nói là Lâm đại thiếu gia muốn loại bỏ vị đệ đệ đang cùng hắn tranh đoạt quyền thừa kế.

Lời đồn đãi cũng không hẳn không có chỗ chân thật , nhưng là giới phóng viên rất nhanh phát hiện,đêm Kiều Cảnh An bị đưa vào bệnh viện, Kiều Sâm bỏ dở một kế hoạch hợp tác trị giá mấy triệu, đêm khuya bay về nước, phi cơ vừa hạ liền trực tiếp đi bệnh viện.

Trong lúc nhất thời, có thể khiến cho người ta nhìn ra là hắn không diễn trò, vẫn là thật sự lo lắng cho vị đệ đệ.

Bệnh viện ban đêm, luôn có vẻ âm trầm đáng sợ, Kiều Sâm một phen đẩy vị y tá đang muốn ngăn hắn lại, trực tiếp hướng phòng bệnh trên lầu .

“Tiên sinh, phía trên không thể vào, thỉnh đưa giấy có thể chứng minh thân phận của ngươi…”

“Cút ngay!” Kiều Sâm hai mắt đỏ vằn lên trừng mắt y tá,

“Đệ đệ của ta nằm ở bên trong, ngươi bây giờ còn bảo ta phải chứng minh chuyện gì , !”

Đi theo phía sau Kiều Sâm là Trầm Tuấn,nghe được Kiều Sâm thế nhưng thô bạo nói, hắn trong lòng cũng rõ ràng lúc này không có ai có thể ngăn Kiều Sâm lại, đành phải tiến lên ngăn y tá lại, ra tiếng

nói,

“Vị tiểu thư này, vừa rồi vị kia là huynh trưởng của bệnh nhân Kiều Cảnh An, hắn vừa mới từ nước ngoài gấp trở về, ngươi có vấn đề gì có thể liên hệ viện trưởng các ngươi .”

Y tá tiểu thư được biết người nọ là Kiều thị tổng tài, sợ tới mức sắc mặt nhất bạch,lập tức gọi điện vào cho viện trưởng .

Hôm nay bởi vì Kiều gia, Lâm gia. Hai vị thiếu gia, viện trưởng lo âu hiện tại còn ở lại bệnh viện .Hai nhà Kiều ,Lâm,hai thiếu gia thân thể giá trị như thế nào , nàng tự nhiên cũng rõ ràng.

Trên lầu là phòng bệnh trọng yếu để cấp cứu bệnh nhân, từ buổi chiều hôm nay đến bây giờ, giải phẫu đã tiến hành gần mười mấy giờ,nhưng Kiều nhị thiếu gia không có dấu hiệu tỉnh lại , nếu Kiều nhị thiếu gia thật sự xảy ra vấn đề, không biết sẽ có nhiều phiền toái.

Y tá tiểu thư nghĩ đến Kiều Sâm vừa rồi có biểu tình đáng sợ,không khỏi đánh cái rùng mình.

Trầm Tuấn đi theo lên đã thấy Kiều Sâm đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, phía sau còn có một nam nhân đã đến năm mươi tuổi, không có một chút thanh âm.

Hắn không khỏi đi lên phía trước, tầm mắt xuyên qua thủy tinh trong suốt tường, nhìn thấy thiếu niên nằm ở trên giường không hề hay biết chuyện đang diễn ra.

Bác sĩ đang mổ sắc mặt rõ ràng không tốt,Trầm Tuấn trong lòng căng thẳng, nhịn không được nghiêng đầu hướng Kiều Sâm nhìn,

Kiều Sâm sắc mặt trắng bệch, cơ hồ là lung lay sắp đổ, tựa hồ một trận gió bình thường liền có thể quật đổ hắn. Trái tim hơi hơi co rút lại, nếu là Kiều Cảnh An thật sự xảy ra chuyện gì…

“Kiều tổng tài, ”

Phía sau đi tới một người trẻ tuổi thần sắc mệt mỏi , Trầm Tuấn nhận thức người này,là người thừa kế duy nhất của Lương Gia Lương Khương, ngày trước là đứa nhỏ đàng hoàng tiêu sái,lúc này tựa hồ là chết đi hơn phân nửa sinh khí, mắt nhìn Kiều Cảnh An đang được cứu, vô lực dựa vào tường

“Thực xin lỗi.” Nếu không phải hắn cùng với Lâm Thư, Kiều Cảnh An cũng sẽ không bị liên lụy đến chuyện này .

Nếu không phải Kiều Cảnh An cuối cùng vì cứu hắn, cũng sẽ không làm cho đối thủ có thời cơ. Nếu không phải Kiều Cảnh An khi sự tình phát sinh , liền lập tức hướng Kiều quản gia gửi đi tín hiệu cầu cứu,thì lúc Kiều Cảnh An lâm vào hôn mê , bọn họ sẽ bị sát thủ phía sau đuổi theo giết chết.

Hắn cùng với Lâm Thư nhờ có Kiều Cảnh An mới may mắn còn sống, mà người cứu bọn họ, lại đang nằm trong phòng cấp cứu.

Kiều Sâm lại giống nhau không có nghe thấy lời nói của Lương Khương, hắn chính là lẳng lặng nhìn vào phòng cấp cứu, nhìn túi máu một giọt một giọt đưa vào kia cánh tay tái nhạt , nhìn càng ngày càng nhiều gạc cầm máu phóng tới khay, nhìn bên cạnh màn hình thể hiện nhịp tim đang đập,đường cong phập phồng một lần rồi một lần bằng phẳng, tựa hồ lập tức một giây, liền sẽ biến thành một đạo thẳng tắp .

Lúc này, hành lang lại vang lên tiếng bước chân vội vã, một y tá cầm hai túi máu đi vào phòng bệnh, thay cho cái túi kia đã sắp không còn giọt .

Sau đó cùng thay cho y tá có dấu hiệu mệt mỏi . Thấy y tá được thay đi ra cửa, Kiều Sâm không giống như người nhà hắn đến hỏi bệnh nhân thế nào, hắn chính là lẳng lặng đứng, tầm mắt vẫn không có dời thân ảnh Kiều Cảnh An.

Lương Khương nhìn Kiều Sâm như vậy, từ đáy lòng dâng lên thấy lạnh cả người, đối phương rõ ràng không có trách cứ, rõ ràng không có tức giận, cũng không có phản ứng, nhưng hắn lại cảm thấy không có một tia phản ứng Kiều Sâm càng thêm đáng sợ. Cái này giống như cơn sóng lớn ở trước gió lốc đang tiến đến, tổng hội có vẻ phá lệ bình tĩnh .

Thật lâu sau, lâu đến Trầm Tuấn cùng Lương Khương nghĩ Kiều Sâm sẽ không nói , Kiều Sâm đột nhiên mở miệng, “Tra người động thủ .”

“Được ”Đứng ở phía sau Kiều Sâm vẫn không có phản ứng gì quản gia cúi đầu nói, “Thỉnh thiếu gia yên tâm, việc này ta nhất định sẽ dùng thời gian nhanh nhất điều tra ra.”

Nói xong, liền xoay người đi ra. Chỉ chốc lát sau, viện trưởng mang theo các bác sĩ chạy lại đây, nhìn thấy sắc mặt Kiều Sâm,cũng không biết nên nói cái gì hảo, trừ bỏ nói đem hết toàn lực cứu giúp, cũng không nói được lời nào nữa.

“Không có việc gì, Tiểu An chính là ngủ một giấc, tỉnh ngủ lại thì tốt rồi, ” Kiều Sâm đột nhiên mỉm cười, trong mắt mang theo sự mơ hồ sáng rọi, nhìn người trên giường , thanh âm ôn nhu lại triền

miên,

“Tiểu An thân thể tốt lắm, liền ngay cả cảm mạo nhỏ đều không có, cho nên chờ Tiểu An tỉnh lại thì tốt rồi, ngươi nói đúng không ?”

Hắn quay đầu nhìn về phía viện trưởng, đồng tử mắt đen bóng làm

cho người ta nhìn không tới hắn là hỉ hay là giận.

Qua tuổi sáu mươi viện trưởng đánh cái rùng mình, đối phương rõ ràng là cười, lại làm cho hắn cảm thấy, nếu người trên giường thật sự không thể tỉnh lại, nam nhân đang cười này có lẽ sẽ điên, có lẽ sẽ mất đi lý trí.

“Ta vẫn cũng không thích Tiểu An có bằng hữu, nhưng là ta lại lo lắng Tiểu An một mình sẽ cô đơn, cho nên ta thay Tiểu An chọn những bằng hữu được giáo dưỡng tốt nhất, cho dù ta nghĩ đem Tiểu An cột vào bên người, làm cho Tiểu An luôn cùng ta, nhưng ta còn cho Tiểu An kết giao bằng hữu.”

Tuấn mỹ nam nhân thanh âm càng phát ra ôn nhu, giống như là tình nhân nỉ non,

“Ta hẳn là đem Tiểu An cột vào bên người, gắt gao cột lấy, không cho Tiểu An rời khỏi tầm mắt của ta.”

Lương Khương vô lực dọc theo chân tường ngã ngồi trên mặt đất, hắn nhìn nam nhân khóe miệng có ý cười, toàn thân hơi hơi phát run. Trầm Tuấn trước hết phát hiện trạng thái Kiều Sâm không thích hợp, hắn lo lắng nhìn Kiều Cảnh An đang được cứu, gian nan nói,

“Tổng tài,nhị thiếu gia không có việc gì.”

“Không có việc gì?” Kiều Sâm mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Tuấn, trong mắt là bướng bỉnh điên cuồng, tựa hồ là muốn ở trong

miệng hắn một đáp án khẳng định .

“Ngươi nói cái gì?!” Trầm Tuấn không dám nhìn thẳng Kiều Sâm , nghiêng đầu nhìn về phòng cấp cứu , ánh mắt dừng ở thân thể Kiều Cảnh An.

“Là, không có việc gì.”

“Đúng vậy, không có việc gì, ” Đầu Kiều Sâm dựa vào thủy tinh trong suốt, tựa hồ như thế có thể gần Kiều Cảnh An một chút, đầu ngón tay vỗ về thủy tinh lạnh lẽo,

“Tiểu An, không có việc gì.”

“Tim đập chậm lại, thêm điện lưu.”

“Máu vẫn không cầm được, tiếp tục truyền máu.” Bác sĩ mổ chính bình tĩnh tiếp thượng một mạch máu, lại trong lòng dâng lên cảm khái, Kiều nhị thiếu gia này sinh mệnh thật đúng là ương ngạnh, viên đạn bắn vào vị trí này máu chảy nhiều như vậy còn có thể chống đỡ được đến bây giờ, cũng coi như là một kỳ tích y học đi.

“Kiềm cầm máu.” Hắn một khắc cũng không dám lơ là, bởi vì hắn biết, chỉ cần Kiều nhị thiếu gia do mình cứu chữa khỏi, bản thân về sau ở trong nghề địa vị sẽ rất lớn từng bước tăng lên, mà về sau các nguồn vốn cần cho nghiên cứu cũng khả quan. Hắn dự đoán được nhiều lắm, cho nên lần giải phẫu này, lại hao phí toàn bộ kinh nghiệm của hắn.

Sáu tiếng giải phẫu đã đủ để cho bác sĩ mệt mỏi không chịu nổi, lại càng không nói hiện tại đã qua đi mười mấy giờ. Bác sĩ mệt mỏi, mà thân thể bệnh nhân cũng sẽ chống đỡ không được. Bác sĩ rất rõ ràng, nếu trong mười hai giờ giải phẫu Kiều nhị thiếu gia không thể cứu giúp trở về ,thì Kiều nhị thiếu gia đó là thật sự không có mệnh.Hắn bình tĩnh làm công tác cầm máu , thân thể tuy rằng mệt mỏi, tinh thần lại càng thêm hảo.

Mười tiếng đi qua, phòng giải phẫu vẫn sáng đèn như cũ . Thêm một tiếng nữa đi qua,viện trưởng đứng ở một bên sắc mặt đã càng ngày càng trắng, bên người các bác sĩ sắc mặt cũng không khá hơn là bao.

Hai mươi phút nữa tiếp tục qua, viện trưởng chân đã muốn phát run, ngay cả dũng khi liếc mắt nhìn Kiều Sâm cũng không có. Bọn họ đều rõ ràng, hết mười hai tiếng , Kiều Cảnh An nếu không tỉnh lại được , thì hậu quả cũng chỉ có một “ tử ”.

Thời gian một phần một giây đi qua, viện trưởng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo từng bước, phía sau được bác sĩ đỡ lấy.

Bên tai truyền đến giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, Kiều Cảnh An đứng ở ruộng đồng xanh tươi, nhìn nữ tử đang lắc mông trên mặt nước, súy tay áo, màu son thần xướng ra như khóc ca.

“Canh bốn chung, nô trang bãi, chích phán lang về nha.”

“Lang về nha… Về nha…”

“Đoàn công tử, ngươi đã đến rồi?”

Một bích y nữ tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau Kiều Cảnh An, hắc

bạch phân minh hai mắt mang theo mị hoặc ý cười,

“Đoàn công tử, ngươi trở về khi nào ??” Đoàn công tử ? Kiều Cảnh An kinh ngạc nhìn nữ tử xa lạ trước mắt, liền cực kỳ ngạc nhiên, một câu cũng không nói nên lời.

“Đoạn công tử, nghe nói ngươi cùng tam điện hạ đang xuất chinh Hung Nô, sao đã trở lại?” Bích y nữ tử lại hỏi.

Xuất chinh, tam điện hạ? Kiều Cảnh An mờ mịt nhìn nữ nhân, nhìn miệng của nàng hé ra hợp lại, cậu lại một câu cũng nghe không rõ.

Cậu mờ mịt chung quanh, như thế nào lại ở chỗ này, cậu rõ ràng là ở… Rõ ràng là… Chiến trường, tam điện hạ, tướng sĩ, cậu bỗng dưng mở to hai mắt, trong đầu cuối cùng trí nhớ đột nhiên khôi phục lại, cậu đã chết.

Đoàn gia nhị công tử đã chết, vì Đoàn gia vinh dự, vì thay tam điện hạ đỡ tên. Nguyên lai cậu đã chết, trước mắt bích y nữ tử không phải trước lúc mình xuất chinh một ngày đứng ở trên thành lâu đưa cho mình một chiếc khăn tay sao ?

“Bích tiêu…”

“Đoạn công tử” Bích y nữ tử cười đến phá lệ ngọt.

“Ta đã chết, ” Cậu vươn tay, nhìn thấy một đôi tay bạch ngọc tinh xảo, nhưng là lòng bàn tay không có một tia văn lộ, cậu ngẩng đầu nhìn sắc mặt ngạc nhiên của nữ tử,

“Ta đã chết.” Tầm mắt dần dần mơ hồ, trong mắt tựa hồ xuất hiện một thân ảnh quen thuộc , người nọ một thân cẩm bào, trong mắt cũng là tràn đầy kinh ngạc cùng hoài niệm.

“Quân Khanh!”

“Ca ca…” Cậu thật sự ngạc nhiên, chung quy không có phát ra âm thanh. Lâm vào hắc ám , trong đầu cậu xuất hiện một thân ảnh người khác, người nọ cười đến vẻ mặt ôn nhu, nhẹ nhàng kêu tên của cậu

“Tiểu An…” Lại khôi phục ý thức, bên tai tất cả đều là ầm ầm thanh âm.

“Cái gì tim đập đình chỉ, các ngươi đều cút cho ta, toàn bộ đều cổn xuất đi !”

Sau đó bên tai đột nhiên trở nên im lặng , Kiều Cảnh An chỉ cảm thấy đầu óc vây được lợi hại, muốn ngủ một giấc.

“Tiểu An, không cần ngủ, đừng một người ngủ, ca ca cũng sẽ sợ hãi.”

“Tiểu An, về sau vẫn bồi ở bên cạnh ngươi được không, được không, ân?”

“Ngươi đã nói, sẽ vĩnh viễn cùng ta, ngươi không có quên đúng hay không, nhất định không có quên đúng hay không?”

Người nói chuyện thanh âm càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng rốt cục khóc không thành tiếng,

“Tiểu An, đừng rời khỏi ta…”

Chất lỏng ấm áp từng giọt từng giọt rơi xuống cổ, Kiều Cảnh An

cảm thấy ngực mình vô cùng đau đớn.

Lương Khương đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn nam nhân mất đi tức giận ôm Kiều Cảnh An thất thanh khóc rống , toàn thân lạnh lẽo.Thấy Kiều

Sâm đuổi mọi người trong cấp cứu ra ngoài,thấy Kiều Sâm một câu một câu trong lời nói tràn đầy thâm tình,cậu đã biết người nam nhân đang ôm Kiều Cảnh An là cảm tình như thế nào , nhưng giờ phút này cậu chỉ cảm thấy lòng chua xót, mà không phải chán ghét. Có thể làm cho một người nam nhân như vậy chảy nước mắt, trừ phi là đau đến mức tận cùng, bằng không người này chỉ sợ thà đổ máu sẽ không rơi lệ. Cậu che ngực , cái địa phương kia đã muốn toan sáp không thở nổi.

Các bác sĩ nội khoa nổi danh trong nước đang đứng bên ngoài, nhưng là phía sau ai cũng không dám rời đi nơi này, cho dù bọn họ biết người trong phòng cấp cứu đã chết, nhưng bọn họ như cũ không dám rời đi.

Bọn họ sợ hãi nam nhân đã muốn phát điên kia nếu cần tìm bọn họ mà bởi vì tìm không thấy bọn họ càng thêm điên cuồng, bọn họ cũng sợ hãi nam nhân bởi vì bọn họ không có chờ đợi ở ngoài phòng bệnh mà đối với bọn họ trả thù. Một người nam nhân tài giỏi mất đi lý trí so với cái gì đều đáng sợ.

Kiều Sâm xoay người khẽ hôn khoé miệng Kiều Cảnh An ,một chút cũng không để ý vết máu trên khoé miệng Kiều Cảnh An khóe, nhẹ nhàng ôn nhu một chút một chút đụng vào đôi môi đã bắt đầu lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai gò má trắng nõn,

“Tiểu An, ta biết ngươi sẽ tỉnh lại đúng hay không, Tiểu An của ta luôn luôn giữ lời mà, ta biết , ta biết.”

Môi Kiều Sâm ấm áp vẫn không có rời môi Kiều Cảnh An, tựa hồ như vậy liền có thể làm cho môi Kiều Cảnh An sẽ không tiếp tục lạnh như băng nữa.

Tiểu An, tỉnh lại bảo ta một tiếng đi.

Tiểu An, ngươi thích Mc.dull, ta liền cho người mua Macdull được không.

Tiểu An, ngươi thích Lười Biếng, ta cho ngươi làm Lười Biếng được không.Ta làm Nhất Lang của ngươi , vẫn dưỡng ngươi, sủng ngươi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn cùng ta, như thế là tốt rồi.

Tiểu An, thân thể ngươi không cần lạnh như thế này, ta sẽ đau lòng.

“Ca…” Trong lòng ,đầu ngón tay thiếu niên khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, “Đau…”

Giờ khắc này, Kiều Sâm rơi lệ đầy mặt, quay đầu hướng phía ngoài quát, “ Bác sĩ, bác sĩ !”

Vẻ mặt bối rối, tiểu mao tử gặp được thần tượng trong lòng mình , không có nửa phần phong độ đáng nói.

Lễ nghi quý tộc cái con khỉ, tu dưỡng cái rắm, Kiều thị tổng tài cũng cút !

Kiều Sâm nắm tay Kiều Cảnh An, khóc không thành tiếng. Kiều Cảnh An khóe miệng giật giật, không có thanh âm, nhưng Kiều Sâm lại xem hiểu được, hắn mạnh gật đầu, vẫn vẫn gật đầu. Bởi vì Kiều Cảnh An nói là “Ta sẽ cùng ngươi”.

Đã là đình chỉ tim đập, bệnh nhân tử mà sống lại, ở giới y học mặc dù không phải không có gặp qua tình huống này, nhưng thật là hiếm thấy,đứng ở ngoài cửa bác sĩ vội vàng xông vào cửa, đem mỗ cái còn đang ngu si Kiều thị gia chủ lễ phép thỉnh đi ra ngoài, bắt đầu tiến hành một loạt cứu giúp.

Đứng ở ngoài cửa Lương Khương lúc này liền nhìn đến, hướng đến cao cao tại thượng, tao nhã mê người Kiều thị tổng tài giống như là cái phao đi hết thảy sợ hãi,như tiểu hài tử rốt cục tìm được chỗ dựa vào, ngồi xổm góc tường bụm mặt khóc rống lên.

chương 80

“Kiều tiên sinh, đệ đệ của ngài đã được chuyển sang phòng bệnh ICU, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, thân thể sẽ chậm rãi khôi phục lại, ”

Trải qua hơn mười mấy giờ cứu chữa, Kiều nhị thiếu gia rốt cục tạm thời thoát ly nguy hiểm, viện trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm , đi đến bên người nam nhân đang trầm mặc nói một số vấn đề cần chú ý khi phục hồi lại cơ thể, phát hiện đối phương tựa hồ không có bao nhiêu phản ứng

“Kiều tiên sinh?”

Đáng thương viện trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, vì cái gì ông cảm thấy Kiều đại thiếu gia này không nói lời nào cũng đáng sợ như vậy ?

“Đa tạ viện trưởng, ”

Kiều Sâm thu hồi thần sắc, mở miệng nói, “Ta đi thay trang phục vô khuẩn, đi bồi Tiểu An.”

“Tốt, tốt, không có vấn đề, ”

Viện trưởng vội vàng đồng ý,điệu bộ khiến cho người phía sau, mồ hôi trên trán lại bất tri bất giác rơi.

Đi vào phòng bệnh, Kiều Sâm cầm tay Kiều Cảnh An, nhiệt độ vô cùng ấm áp, giống như tâm Kiều Sâm giờ phút này, tựa vào bên giường, nhẹ nhàng vén tóc trên trán Kiều Cảnh An, lúc này trên mặt Kiều Cảnh An đã trở nên trắng nõn, không có nửa điểm tái nhợt.

Bỏ khẩu trang, nhẹ nhàng hôn hôn mu bàn tay Kiều Cảnh An, Kiều Sâm bám vào bên tai Kiều Cảnh An nói, “Tiểu An, chờ ca ca, ca ca rất nhanh trở về.”

Đứng dậy đi ra phòng bệnh, Kiều Sâm đối với nhân viên hộ lý nói,

“Hảo hảo chiếu cố, ta buổi chiều sẽ tới đây nhìn .”

Thái dương giờ phút này đang từ Đông Phương dâng lên, từng tia nắng dừng ở trên mặt Kiều Sâm, nhưng lại làm cho người ta thấy một loại cảm giác xơ xác tiêu điều .

9.00 am : Kiều thị tổng tài mời phóng viên đến họp báo, nói là việc này muốn cơ quan công an tham gia, hy vọng điều tra rõ sự thật chân tướng.

10.00 am, công an cơ quan nhận được điện báo án, nói là biết đến tột cùng là ai bày ra chuyện này.

12.00 am, Lâm đại thiếu gia đang ở khách sạn bị cảnh sát bắt được, là kẻ khả nghi thuê người đến giết người sau khi điều tra rõ liền bị bắt bỏ tù.

“Kiều tiên sinh, phạm nhân đã được mang đến, ”

Một cảnh sát đi vào cửa, phía sau còn mang theo một nam nhân mang còng tay thần sắc mệt mỏi.

Lâm Tông thật không ngờ chính mình lại bại nhanh như vậy, cũng không có nghĩ đến Kiều Sâm thế nhưng sẽ trả thù hắn, ván này đã thua hết cả vốn lẫn lãi, hắn cười lạnh nhìn về phía Kiều Sâm,

“Như thế nào,đệ đệ bảo bối nhà ngươi không cứu sống được ?”

Hắn nghe qua , tuy rằng đệ đệ của hắn không có chết, nhưng là Kiều nhị thiếu gia cũng là bị đạn bắn trúng ngực, cơ bản không có khả năng sống sót .

Kiều Sâm hôm nay có phản ứng như vậy, có thể nào là Kiều Cảnh An cứu giúp không kịp đã chết ?

Nghĩ vậy, Lâm Tông thấp giọng nở nụ cười, hắn tuy rằng thua, nhiều nhất ở trong tù nghỉ ngơi chút năm đầu, nhưng là Kiều nhị thiếu gia lại nằm ở trong mộ cả đời.

Kiều Sâm mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Tông liếc mắt một cái, cấp luật sư bên cạnh một cái ánh mắt sau mới nói,

“Thực đáng tiếc, Tiểu An sống tốt lắm, chính là ngươi về sau ngày qua ngày khả năng không được tốt.”

“Nga, bị một viên đạn bắn trúng ngực mà còn qua có thể còn sống,”

Lâm Tông ở Kiều Sâm ngồi đối diện, tựa phi tiếu nói, “ Có khi nào Kiều nhị thiếu gia là yêu nghiệt ?”

Kiều Sâm hơi hơi hí mắt, căn bản là không thèm để ý khiêu khích của Lâm Tông , mà là chậm rì rì dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên mở miệng nói,

“Biết cuộc sống trong tù là dạng gì không ?”

Lâm Tông không trả lời.

“ Phòng ở dơ bẩn, còn có tù phạm thô lỗ, ta nghĩ rằng, Lâm đại thiếu gia luôn luôn phong lưu nếu ở trong tù sẽ là bộ dáng gì nữa đây ?”

Kiều Sâm mỉm cười,

“Chắc chắn thập phần thú vị, cho dù mẫu thân ngươi bên ngoài nghĩ mọi biện pháp cho ngươi ra tù, thì lúc đó Lâm gia sẽ không do là ngươi làm chủ.”

Lâm Tông sắc mặt biến biến, “Kiều Sâm!”

Kiều Sâm giận tái mặt nói, “Ngươi không nên làm Tiểu An bị thương . Ta liền ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng nói với Tiểu An, ngươi lại dám làm cho Tiểu An thiếu chút nữa thì mất mạng.”

Kiều Sâm nghĩ đến đêm qua cả quá trình cấp cứu kinh động tâm phách mọi người, khóe miệng dật ra một tia cười lạnh,

“Lâm đại thiếu gia, ta sẽ cho ngươi hảo hảo hưởng thụ cuộc sống trong tù .”

Lâm Tông nhìn đến biểu tình này của Kiều Sâm, trong lòng hoảng hốt, hắn đương nhiên biết người này có bao nhiêu thâm hiểm, có đủ bản lĩnh làm việc đen tối, hơn nữa Kiều Sâm rõ ràng có thể dùng rất nhiều phương pháp trả thù hắn, vì cái gì muốn chọn cách này ?

Có một số chuyện nhìn như bình thường lại càng không bình thường nhất. Nếu là nói bởi vì Kiều Sâm tuân theo pháp luật, Lâm Tông chỉ biết cảm thấy đây là sự chê cười tốt nhất trên đời. Có đôi khi, làm cho người ta mất đi hết thảy còn sống so với đã chết càng đáng sợ.

Kiều Sâm thu hồi văn kiện, lạnh lùng mở miệng nói, “Ta sẽ chờ pháp luật đối với ngươi phán quyết cuối cùng.”

Bệnh viện.

Vương quản gia canh giữ ở trước cửa phòng bệnh, tầm mắt rơi xuống thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân,ông lễ phép đối thiếu niên khom người nói,

“Lâm nhị thiếu gia, mời ngươi trở về nghỉ ngơi,thiếu gia nhà chúng ta đã vượt qua nguy hiểm , hiện tại chính là cần tĩnh dưỡng mà thôi.”

Lâm Thư nhìn ra được trước mắt lão nhân đối với chính mình mang theo chút bài xích, tuy rằng đây là một phần giận chó đánh mèo, nhưng là hắn cam tâm tình nguyện, dù sao nếu không phải chính mình, Kiều Cảnh An vốn là sẽ không phải chịu tội như vậy, lại như thế nào thiếu chút nữa tử điệu.

Buổi sáng đã từ hộ lý nghe được một ít tin tức đêm qua, cậu không dám nghĩ, nếu Kiều Cảnh An thật sự xảy ra chuyện gì, cậu có thể dùng cái gì bù đắp lại được.

Vương quản gia lôi kéo mí mắt, bày ra là một quản gia có tư thái, chính là nghĩ đến bây giờ Nhị thiếu gia còn nằm ở phòng bệnh , này phân lễ phép lại nhiều vài phần xa cách.

Một người nếu là đã chết, đó là thật sự cái gì cũng không có, ông biết chuyện tình của thiếu gia cùng nhị thiếu , khiếp sợ, rồi tự trách, cũng muốn làm cho hai vị thiếu gia tách ra, nhưng khi biết nhị thiếu gia gặp chuyện không may, ông mới cảm thấy, hết thảy cũng không trọng yếu, quan trọng là nhị thiếu gia vẫn là hảo hảo, thiếu gia cũng là hảo hảo.

Nếu là hai vị thiếu gia cùng một chỗ, có thể sống được hạnh phúc vui vẻ, này ông liền không có như vậy trọng yếu. Có đôi khi ánh mắt thế tục là mai táng phần mộ hạnh phúc.

Kiều gia hai vị thiếu gia, không cần vì hư danh này lãng phí bản thân khi còn sống. Ông là quản gia Kiều gia, cũng là người đã nhìn thiếu gia lớn lên, đáy lòng chỉ hy vọng đứa nhỏ lạnh lùng này có thể học được như thế nào yêu một người, như thế nào được yêu.

Lâm Thư trở lại phòng bệnh ,Lương Khương cầm theo túi hoa quả tiến vào, nhìn thấy cậu, Lương Khương đem cậu ấn đến trên giường,

“Ngươi bị thương cũng đừng chạy loạn.”

Lâm Thư nhìn hắn một cái, “Ta đi xem Kiều Cảnh An.”

Lương Khương sắc mặt hơi hơi buồn bã, “Đêm qua, hắn thiếu chút nữa…” Nghĩ đến hành động của Kiều Sâm , cậu như cũ nhịn không được cảm thấy kinh hãi.

“Ta biết, ”

Tay Lâm Thư hơi hơi phát run, trong mắt có cái gì cảm xúc chợt lóe qua, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, miễn cưỡng cười nói, “May mắn hắn không có chuyện.”

Trong đầu hiện lên chiếc áo sơmi nhiễm đầy máu tươi, Lâm Thư liền cảm thấy toàn thân chỉ không được phát run. Nguyên lai, bản thân là như thế sợ hãi người này chết đi.

“Kiều Sâm thực để ý đệ đệ này ” Lương Khương tước một quả táo đưa tới trong tay Lâm Thư , “Phi thường để ý.” Để ý vượt qua giới hạn huynh đệ.

Lâm Thư cắn một ngụm táo, cảm thấy hầu gian hơi hơi chua sót, thật lâu sau sau, cậu ra tiếng nói, “Ta biết.”

Share this:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro