chương 20:yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó đến giờ đã 3 tháng, hắn đi tìm nó khắp nơi, chìm đắm trong nỗi đau dày vò trái tim, hắn hối hận vì sao lúc trước hắn lại nghĩ đến con đường rời xa nó, giờ nó có nhớ hắn không, hắn đã tìm nó nhưng không có một tung tích gì hết, nhưng đã là duyên phận thì không bao giờ kết thúc, lúc hắn tuyệt vọng nhất nó lại xuất hiện

_____Trên cánh đồng hoa hướng dương_____

Một cô gái đang đứng giữa cánh đồng tay đùa nghịch những cánh hoa hướng dương, cô nở nụ cười, một nụ cười từ lâu đã không có trong cuộc đời cô, cô đã đi quá lâu hay chăng vì cô chưa thể quên người đó,cô cất tiếng hát bao nhiêu nỗi buồn cùng nỗi đau hoà trong từng tiếng hát, bất giác một giọt lệ ko thể kìm nén tuôn rơi

Rồi sẽ ổn thôi

Dẫu rằng mình có mất đi tình yêu dại khờ của em, thì rồi sẽ ổn

Em đã chuẩn bị cho con tim được vững vàng

Em đã trang điểm lại để trông mình đừng quá tệ

Để rồi lại lặng bước trên con đường mà đôi mình từng chung bước bên nhau

Bước chân em rộn ràng, gương mặt em ửng đỏ

Một ngày đẹp trời, để em cố quên anh

Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi

Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết

Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết

Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa

Em đã tin tưởng anh biết bao

Rồi anh bỏ em lại một mình trong biển lệ

Em muốn vượt ra ngoài thực tại

Em muốn thét lên tiếng gọi tên anh

Để những ký ức còn đọng lại sẽ chẳng thể níu giữ được em

Em hít thật sâu, và vứt bỏ đi tất cả

Một ngày đẹp trời, để em sẽ quên anh

Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi

Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết

Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết

Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa

Lãng quên đi, nào phải là một vấn đề quá lớn

Nhưng em biết làm sao... Khi những ước ao, đợi chờ vẫn cứ mãi dày vò

Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi

Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết

Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết

Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa

Tình yêu của em, hãy cứ bước thật xa

Để em chẳng thể gắng níu giữ anh lại bên em lần nữa ...

_____Hiện Tại____

Hắn đến đây để nguôi nỗi nhớ nó, đôi chân lặng lẽ bước trên cánh đồng hướng dương đang đi bỗng hắn nghe tiếng hát, giọng hát này, lời ca này bao lâu rồi hắn không nghe, dừng như hắn không còn nhớ gì nữa trái tim như thúc dục hắn đi nhanh hơn, nơi tiếng hát vang lên là nơi có người con gái hắn luôn tìm kiếm

-" Công chúa băng phải không em " Phong cất tiếng gọi, người con gái quay lại sửng sốt khi nhìn thấy anh, cô chạy đi, anh đuổi theo kéo tay nó lại, ôm nó vào lòng, giữ chặt nó như sợ nó sẽ chạy mất

-" Buông tôi ra " Nó hét lên

-" Không buông, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa đâu, mất em một lần là quá đủ với anh rồi, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã lừa dối em nhưng anh yêu em rất nhiều, những ngày em rời xa anh anh đã đi tìm em rất nhiều lần nhưng tất cả chỉ là con số 0, em tha lỗi cho anh được không, anh xin em đấy anh không thể thiếu em một phút giây nào nữa " Phong ôm chặt nó hơn, anh đã khóc, khóc cho những ngày đau khổ anh đã phải chịu đựng, nước mắt anh rơi xuống vai nó, nếu như thời gian có quay trở lại anh sẽ không chọn con đường đó nhưng giờ có nó rồi anh phải giữ chặt hơn để nó không thoát khỏi vòng tay anh nữa.

-" Sao hồi đó anh lừa dối em " Vy quay lại nhìn hắn

-" Tại lúc đó Thiên Ngọc nói cô ấy chính là công chúa băng...........bla..........bla........bla, em có thể cho anh một lần nữa được yêu em không" Phong kể

-" Không" Vy

-" Sao em không tha thứ cho anh " Phong nhói đau hét lên

-" Ơ hay cái anh này, em bảo không tha thứ cho anh chứ có bảo không cho anh yêu em đâu " Nó cười nụ cười toả nắng ngày nào

-" Anh sẽ mãi mãi bên em, anh sẽ không đánh mất em lần nữa đâu " Hắn vui sướng ôm nó nhảy tưng tưng

-" Mừng anh trở về tiểu Phong " Nó nói một câu rồi chạy đi " Anh đuổi em đi " Nó chạy hắn đuổi nó, bắt nó lại hắn hôn lên đôi môi nó.

Sau đấy hắn đưa nó về nhà vừa nhìn thấy nó cả lũ chạy vào ôm nó, trách mắng nó vì không thèm nhớ đến bọn nó, nó cười tươi hơn bao giờ hết,một nụ cười thiên thần không dính tí bụi trần. Ngày tháng vui vẻ của nó mới chỉ bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro