BÔI TỬU TRI GIAO CHƯƠNG 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 1

Ly Lạc với Ninh Hoài Cảnh là bạn rượu, đôi ba bận lại hẹn gặp nhau trong một quán rượu nhỏ nào đấy. Trấn nhỏ xa vắng, ngoài thành phía Đông mười dặm là Kháo Sơn trang của Hồ tộc thiếu chủ, mười dặm phía Tây là quân khí giám (1) do triều đình thiết trí. Quán rượu cũng nhỏ hẹp, chỉ có mấy chiếc bàn vuông, vài băng ghế dài, ngoài ô cửa sổ lác đác mấy cột trúc cũ tróc vảy nước sơn.

Ly Lạc dùng mỹ tửu bí truyền trộm được từ nhà Lang vương để đổi lấy rượu ngự ban gửi tới từ kinh đô của nhà Ninh Hoài Cảnh. Ninh Hoài Cảnh vừa bước vào cửa liền thấy tiểu nhị đang ngó chằm chằm cái đầu bạc trắng của Ly Lạc, hắn lại gọi một bát canh gà.

Một người là thiếu chủ Hồ tộc, một người là công tử Hầu phủ, từ nhỏ đều thích càn quấy, từ nhỏ đều thích bị đánh, từ nhỏ bên trên đều có một đại ca nổi tiếng xuất chúng, hào quang tỏa ra vạn trượng, làm mình bị dí xuống sánh với bụi bặm. Tri kỷ gặp nhau không thể thiếu rượu, hiếm có ai chưa uống rượu đã thành tri kỷ. Hồi tưởng năm xưa, nhớ tới hôm nay, tiểu thiếu chủ cùng tiểu hầu gia nhất kiến như cố*, cảm khái vô ngần.
(*gặp lần đầu đã quen thân)

"Có lần, ta bị hắn dùng thừng trói tiên treo lên trước cửa phủ, ước chừng treo đủ ba ngày."

"Đại ca ta không đánh ta, cha ta mới đánh. Mỗi lần đại ca được người ta khen, lão đầu lại nhìn ta như nhìn thấy quỷ đòi nợ. Cái ánh mắt ấy..."

"Ta hiểu, ta hiểu, lão gia trưởng nhà ta cũng nhìn ta vậy đấy." Hồ ly gật đầu như giã tỏi, ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi lại lắc đầu, "Chẳng qua chỉ lấy mỗi chuỗi thịt khô phơi ngoài cửa sổ nhà lão chồn..."

"Chẳng qua chỉ đánh thằng con béo nhà Kinh Triệu Duẫn..."

Nửa bầu rượu xuống bụng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ủy khuất mà than thở với nhau: "Đánh ta như vậy, thế mà..." Rốt cuộc có phải thân sinh không chứ?

Ngồi bàn bên cạnh là Tô Phàm với Từ Khách Thu, thật khéo trùng hợp, đều là tư thục tiên sinh.

Tô tiên sinh ngại ngùng, Từ tiên sinh từ trước tới giờ không thích nói chuyện, so với bàn bên kia ầm ĩ tố khổ rõ thương tâm, bàn bên này lại an tĩnh yên bình, vô cùng nhã nhặn.

Tô Phàm nghe Từ Khách Thu kể lại chuyện năm xưa chuẩn bị thi cử, ngập tràn trong mắt đều là kính nể: "Từ công tử thật tài giỏi."

"Thi rớt mà, có gì tài giỏi đáng kể đâu, khiến Tô tiên sinh học rộng phải chê cười thôi." Ngày trước ở kinh thành đã nhìn quen những khuôn mặt tươi cười khách sáo biến ảo vô thường của thế nhân, sự hâm mộ chân thành trong lời nói của tiểu thư sinh khiến Từ Khách Thu cảm thấy lòng mình ấm áp, cúi đầu cười nhấp một ngụm rượu, "Ẩn cư nơi sơn dã, tự mình tìm niềm vui, Tô tiên sinh tâm tính thật tốt."

Nói liên miên lại tán gẫu sang chuyện khác, đám học trò trong học đường ngang bướng khiến người ta phải đau đầu, nghịch ngợm phá phách như khỉ con khiến người ta phải nổi cơn tam bành, hôm sau sáng sớm lại tới học đường, híp mắt vểnh môi, phấn chấn bừng bừng mà gọi một câu "tiên sinh" thật mềm mại, chỉ vậy thôi đã khiến trái tim người ta yếu mềm, nửa phân lửa giận cũng không bừng ra được nữa. Luôn có mấy hài tử hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng vẫn một lòng phấn đấu, treo tóc chọc đùi (2), đục tường trộm sáng (3), bắt đom đóm soi sách (4), khắc khổ đến khiến người ta phải vừa xót xa vừa xúc động. Xuân qua thu tới bốn mùa lưu chuyển, từng khuôn mặt tươi cười non nớt trong học đường đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, học trò năm trước vào học một năm, có vốn kiến thức rất tốt đã vào danh môn thư viện để học. Mùa xuân năm nay học đường lại chiêu vào một đám học sinh mới, đứa nhỏ tuổi nhất vóc người cùng lắm chỉ cao quá đầu gối hắn... Cứ như vậy phức tạp xoay chuyển, tâm tình khổ đắng ngọt bùi đều đủ cả, dẫu nói cho ai nghe cũng sẽ nhận được hồi đáp, cùng ngành tương kiến, tâm linh tương thông, thoáng nói đôi ba câu tự thuật nhàn nhạt, người ở đầu bên kia đã thấu hiểu mà nở một nụ cười sáng tỏ.

Liếc mắt sang liền thấy hai kẻ kia đang nói đến kích động vô cùng, Hồ tộc thiếu chủ lột ống tay áo, hầu phủ công tử kéo xả vạt áo, cùng nhau bày ra vết roi bị đánh còn lưu lại từ lúc trước. Thật thương tâm, nắm tay nhau rơm rớm nước mắt, thiếu điều ôm đầu nhau mà khóc rống: "Tại sao ta lại có một tên ca ca như vậy cơ chứ?"

Từ công tử với Tô tiên sinh đều cùng cảm thấy mất mặt và bất đắc dĩ, thu hồi ánh mắt, nhìn nhau mỉm cười, nhấc tay nâng chén, khẽ cụng một cái: "Hắn chính là như vậy đấy, khiến ngài phải chê cười rồi."

"Như nhau như nhau, cũng khiến ngài phải chê cười rồi."

Mấy ngày sau Từ công tử với Tô tiên sinh uống rượu với nhau một mình, giữa buổi có Nghiêm Phượng Lâu đi tới. Lại là một tiên sinh dạy học, lại là một người thích thanh tĩnh.

Từ Khách Thu vuốt mũi cười: "Cũng là đồng ngành, Nghiêm đại nhân mới thực sự là học vấn uyên bác."

Tô tiên sinh vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ. Nghiêm đại nhân lập tức xua tay, trên gương mặt đoan chính ngay thẳng khẽ gợn nhu hòa nhàn nhạt.

Bên kia Ninh Hoài Cảnh cũng dẫn tới một bạn rượu mới, tuấn mỹ công tử đầu đội lăng vân quan, giữa những cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có một cỗ ngạo khí. Hồ ly ưỡn thẳng sống lưng, đôi kim mâu thong thả xoay tròn đánh giá hắn.

Ninh Hoài Cảnh tùy tiện tung vạt áo ngồi xuống, chỉ chỉ vào người nọ, nói: "Thôi công tử cũng do đại ca hắn làm chủ."

Chỉ cần một câu này, Thôi Minh Húc đã trở thành bạn tri giao của Ly Lạc.

__Hết chương 1__

*Chú thích:

(1) quân khí giám: là một trong ngũ giám của triều đình (gồm Quốc tử giám, Thiếu phủ giám, Tướng tác giám, Quân khí giám, Đô thủy giám), quản lý việc chế tạo và mua binh khí cấp cho quân đội.

Cảm ơn bạn Tiểu Tịch Xiaoji đã giải thích giúp mình :D

(2) nguyên văn là "huyền lương thứ cổ": Thành ngữ này được cấu thành từ hai tích xưa.

Thời Đông Hán, có một người trẻ tuổi tên là Tôn Tĩnh, siêng năng cần cù hiếu học, ông đóng cửa đọc sách từ sáng đến tối, rất ít khi nghỉ ngơi. Đôi khi gần đến nửa đêm rất dễ ngủ gật, để không bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới việc học, Tôn Tĩnh đã nghĩ ra cách buộc bím tóc của mình vào một sợi dây rồi buộc đầu còn lại lên xà nhà, như vậy nếu ngủ gật sẽ bị kéo tóc, đau đớn sẽ giúp ông tỉnh táo lại và tiếp tục đọc sách. Về sau ông trở thành một chính trị gia tiếng tăm lẫy lừng.

Tô Tần là một nhà quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc, nhưng ông hồi trẻ học vấn không nhiều, đến rất nhiều nơi đều không được người ta chú ý, cho dù có hùng tâm tráng chí cũng không chiếm được trọng dụng, bởi vậy ông hạ quyết tâm nỗ lực phấn đấu đọc sách. Ông thường xuyên đọc sách đến đêm khuya, lúc mệt mỏi buồn ngủ sẽ dùng dùi đục đã chuẩn bị từ trước để đâm vào đùi, đau đớn bất ngờ như vậy sẽ giúp ông lấy lại sự tỉnh táo, tiếp tục đọc sách. Về Sau Tô Tần trở thành một chính trị gia nổi tiếng.

Hai tích xưa này đã dẫn ra thành ngữ "huyền lương thứ cổ", ý muốn nói chỉ cần bỏ công sức sẽ có thu hoạch, còn dùng để so sánh với việc nỗ lực đọc sách, khắc khổ học tập.

(3) nguyên văn là "tạc bích thâu quang": được lấy từ điển tích về Khuông Hành thời Tây Hán. Nhà ông rất nghèo, không có tiền mua dầu đốt đèn để đọc sách, ông liền đục tường nhà mình ra để ánh sáng bên nhà hàng xóm rọi vào. Sau này được dùng để hình dung với học trò nghèo nhưng chịu khó học hành.

(4) nguyên văn là "nang huỳnh chiếu thư": Tấn Đại Xa Dận hồi nhỏ nhà nghèo, mùa hè ông bắt đom đóm bỏ vào túi lụa để có ánh sáng đọc sách.

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

– Ly Lạc & Tô Phàm (Báo Ân Ký)

– Ninh Hoài Cảnh & Từ Khách Thu (Hạ Tân Lang)

– Thôi Minh Húc (Vi Thần)

2

Cố Minh Cử với Ninh Hi Diệp nói chuyện với nhau lại càng hợp hơn. Việc lớn thì trị đại quốc như hầm cá con (1), việc nhỏ thì tào phớ trong ngự thiện phòng nên làm ngọt hay làm mặn. Cố thị lang miệng lưỡi khôn khéo có thể rung đùi đắc ý mà nói cả một tràng dài, càng nói càng khiến tất cả các bậc đế vương từ cổ chí kim đều phải hài lòng: bệ hạ, xử lý triều chính quá là cực khổ, làm một cái ôn tuyền quanh cung đi còn gì nữa; thời tiết đẹp đi ra ngoài nhiều một chút, mở một con kênh dạo theo Giang Nam thì thế nào? Vừa mát mẻ lại vừa thư thái, còn là một chính tích lớn lưu danh sử sách; lên núi Thái Sơn tế tổ cũng rất hay, dắt theo thừa tướng nhà ngài vừa đi trên đường vừa thưởng hoa ngắm cảnh, muốn đẹp bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Không cần lo lắng, thứ mà quốc khố có chính là tiền. Hết tiền chẳng phải còn có văn võ bá quan đầy ra đó sao? Người làm thần tử, ăn lộc của quân, trung với việc quân. Lời thánh nhân nói, ai dám cãi lại? Quan viên nếu không thay bệ hạ vơ tiền, tuyệt đối không phải quan viên tốt. Cứ giao cho ta lo liệu, ổn thỏa ngay ổn thỏa ngay.

Nói đến hồi cuối, cung kính khom lưng cúi đầu, vén ống áo nâng tay, cầm cổ bình dài mảnh lên, từ từ giúp Ninh Hi Diệp rót đầy chén rượu: "Bệ hạ thứ tội, thảo dân vọng đoán thánh ý rồi."

Bệ hạ từ trước tới giờ toàn bị đám các lão râu tóc bạc phơ khi dễ đến khổ không nói nổi, uổng công ngồi trên long ỷ nhiều năm như vậy, giờ này khắc này mới được thể nghiệm nịnh thần sàm ngôn trong truyền thuyết là tư vị tuyệt vời tới cỡ nào, toàn thân thật sự thư thái, mừng vui bất tận: "Cố ái khanh trời sinh nên là người đứng trên triều đình mới phải!" Mang theo một tên như này về, sau này thượng triều có thể thêm bao nhiêu lạc thú!

Uống chút rượu, nghe chút nhạc, Ninh Hi Diệp khoát khoát tay, không kìm được mà xích lại gần: "Kỳ thực hiện tại có một vấn đề rất nan giải, trẫm muốn bảo thừa tướng dọn vào ở trong cung, bọn họ đều nói không thích hợp."

"Việc này thì có gì khó? Cùng lắm là đôi ba câu..."

Nghiêm Phượng Lâu không nghe nổi nữa, mặt đỏ tai hồng bồi lễ với Lục Hằng Tu: "Hắn... đây là bệnh..." Bệnh nghề nghiệp, thấy người ta mặc long bào là lại liên thiên nói hươu nói vượn, không tự giác mà muốn trèo lên.

Lục thừa tướng cũng mang vẻ mặt khó xử, phải siết tay thật chặt mới không thất lễ mà đi kéo ống áo của Ninh Hi Diệp. Hung hăng quẳng một ánh mắt về phía bên kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Là bệ hạ nhà ta thất lễ, 《 đế sách 》 còn chưa chép đến nơi đến chốn."

__Hết chương 2__

*Chú thích:

(1) Ý muốn nói việc cai trị đại quốc cũng giống như chế biến cá, dầu muối tương giấm phải gia giảm vừa đủ, không thể quá tay, cũng không thể thiếu vị. Trị đại quốc hẳn là cũng khó như nấu ăn, cũng cần tỉ mỉ như nấu ăn, cả hai đều phải nắm vững thế lửa, đều phải chú ý gia vị. Câu này ý còn muốn nói việc trị đại quốc phải như nấu cá con, không thể quấy nhiều, quấy nhiều sẽ dễ nát.

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

– Cố Minh Cử & Nghiêm Phượng Lâu (Cựu Nhân)

– Ninh Hi Diệp & Lục Hằng Tu (Dung Quân)


3

Thi thoảng, Ninh Hi Diệp cũng cùng Úc Dương Quân uống đôi chén.

Đề tài có thể nói giữa đế vương trần gian với thần tiên trên trời không quá thoải mái. Mỗi lần uống hết rượu trong chén, Ninh Hi Diệp mặc một thân áo lông cừu dày dặn lại ôm cánh tay co ro oán thán trời lạnh đến run cầm cập, la hét đòi nhóm chậu than. Bây giờ đang là thời điểm nóng nhất trong năm nha bệ hạ, mặt trời hừng hực bên ngoài có thể chói đến chết người đấy!

Lục thừa tướng và Văn Thư trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn khác với bầu không khí ngàn dặm băng phong vạn dặm tuyết thổi đáng sợ trong đại điện bên kia. Đình nhỏ trong hoa viên phía sau phủ thừa tướng tràn ngập mùi hương ngọc lan nhàn nhạt. Thiên nhân đã cởi bỏ phàm thai rất đỗi kinh ngạc về sự biến đổi bất ngờ của nhân gian thương hải tang điền, nhịn không được đặt từng câu hỏi: thôn xóm kia có còn hay không? Con sông lớn chảy qua Châu phủ kia thì sao? Năm ấy lũ lụt, cũng không biết cuối cùng kết thúc như thế nào...

Sử gia dã truyện từ trước tới nay đều thích bợ đỡ, nhất cử nhất ngôn của đế vương và quan tướng đều được ghi chép ngay ngắn chỉnh tề, điên rồ đến mức ngay cả hoàng các lão đêm qua ngủ với nương nương nào, ngủ như thế nào, ngủ bao nhiêu lâu cũng lưu loát kể ra, hận không thể viết thành bảng vàng chiêu cáo thiên hạ. Bi hỉ của bách tính phàm nhân lại rất ít khi nhắc đến, những phát triển cùng lụi tàn của tiểu sơn thôn nghèo túng bên ngoài tiểu huyện thành không rõ tên của tiểu châu quận ở nơi núi cao hoàng đế xa trong dòng lịch sử cuồn cuộn trên dưới năm nghìn năm, ngay cả một đóa bọt hoa nho nhỏ cũng không được nhắc. Huống chi là sinh tử của một nông phụ bình thường, chẳng qua chỉ là làm bánh hạch đào tương đối ngon trong tiểu sơn thôn bình thường ấy.

Lục thừa tướng từ nhỏ đã nỗ lực học hành liền nhíu mày trầm tư, suy nghĩ rất lâu cũng không tìm ra được nửa phân ấn tượng, cuối cùng dứt khoát kéo Văn Thư chạy vào tàng thư các rất phong phú của nhà mình, lật giở từng trang trong đống kinh sử điển tịch như núi như biển, lại sai người chạy vào cung mượn đọc bản ghi chép về huyện châu lân cận.

Ngồi trên chiếu bên dưới giá sách cao cao, nghiêng mặt sang là có thể xuyên qua ô cửa sổ rộng mở nhìn lên vầng trăng sáng trong tròn vành vạnh. Hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau, đều đang vùi đầu vào biển sách. Rất lâu sau, giữa hàng nghìn hàng vạn văn tự muôn hình muôn vẻ, cuối cùng cũng chắp nối ra được hai chữ thật bình thường — Vọng Hải. Thôn Vọng Hải của huyện Thông, quận Nam Viên, châu Yến Vân. Đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên trang giấy ố vàng khô giòn, bất luận là thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người, hay thiên nhân trên chín tầng mây ba mươi ba tầng trời, đều mang một bộ dáng vẻ chật vật, trán đầy mồ hôi hai mắt đỏ hồng, nhưng khóe miệng lại không ngăn được nét hứng khởi, cười càng thêm thoải mái, tràn đầy nỗi niềm vui thích. Quờ tay lần tìm vò rượu mới uống được phân nửa bên cạnh, đều tự rót đầy cho mình, "đinh" một tiếng khẽ vang, hết thảy đều lắng đọng trong lặng im bất ngữ.

Bệ hạ trong đại điện đã đem tất cả truyện cười trên thế gian mà mình biết được ra kể, khóe miệng của Úc Dương Quân cuối cùng cũng gắng gượng cong lên một chút, ánh nến đỏ hồng lay động, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy dường như chỉ dập dờn trong thoáng chốc. Ngô hoàng bệ hạ ẩn nhẫn hết lần này đến lần khác, đột nhiên cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó giục người khẩn trương đi thêm hai chậu hỏa than phía sau. Linh công công cũng bọc một thân áo bông thật dày co đầu rụt cổ liếc hắn một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, ước chừng đã bày một vòng xung quanh ngài rồi. Còn đặt thêm nữa sẽ không có chỗ để đứng..."

Úc Dương Quân lặng im cúi đầu uống rượu, ngón tay đặt trên mặt bàn sốt ruột gõ nhẹ mấy cái, hết gập rồi lại duỗi, duỗi rồi lại gập, nhịn không được lại muốn bấm đốt ngón tay tính xem rốt cuộc Văn Thư đang làm gì trong phủ thừa tướng.

Quẻ hình như nói, hoa ngọc lan trong phủ thừa tướng dưới trăng rất đẹp.

Đây là... ý gì? Úc Dương Quân nhíu mày. Úc Dương Quân trầm ngâm. Rồi sau đó, Úc Dương Quân buông chén rượu xuống, khẽ nâng cằm lên, đôi mắt tím óng ánh vẫn băng phong tuyết phủ như xưa, nhìn không ra nửa điểm hiền hòa: "Ta muốn một gốc ngọc lan trong hoa viên tướng phủ."

Trong đại điện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, mười hai chậu ngân sương than xông cả đại điện đến đỏ hồng như lửa. Nhân gian đế vương ngồi giữa những chậu than đang mặt buồn rười rượi nghĩ ngợi, lên làm hoàng đế quả nhiên không phải chuyện hay, nên khẩn trương kiếm một cái cớ đem long ỷ ném cho đứa cháu trai trông như nắm gạo nếp của hắn mới được. Dù sao giang sơn mà tổ tiên đã gây dựng này hiện giờ cũng cứ như vậy, nếu ở trong tay hắn không mất nước, vậy thì giao cho đứa cháu trai năm nay mới bốn tuổi rưỡi của hắn, nhất định cũng chơi không hỏng được đâu.

Bỗng dưng nghe thấy Thiên quân im như hũ nút lại mở miệng nói chuyện, Ninh Hi Diệp nãy giờ vẫn cần cù chăm chỉ xướng độc giác hí (1) liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn cứng ngắc của Úc Dương Quân. Chân mày Úc Dương Quân khẽ nhếch, thần tình đạm mạc, trên khuôn mặt đẹp đến không dính nửa phần khói bụi nhân gian rõ ràng viết ba chữ lớn "lẽ đương nhiên", nếu nhìn kỹ hơn chút nữa, giữa hai đầu lông mày tinh trí trắng ngần kia còn mơ hồ lộ ra một câu khác — muốn đồ của ngươi là đã nể mặt ngươi rồi.

Ninh Hi Diệp chậm rãi đặt chén rượu xuống, thong dong kéo kín cổ áo lông cừu, rồi lại không nhanh không chậm mà vuốt vuốt nếp nhăn trên ống tay áo, hơi ngửa người về phía sau, dựa sát vào hỏa lò vây kín xung quanh thêm chút nữa. Hoàng đế bệ hạ diện mạo kỳ thực cũng rất đẹp lúc này mới ngẩng khuôn mặt tuấn lãng mê người của hắn lên, đôi mắt thoáng nheo lại, bắt chước dáng vẻ của Úc Dương Quân, cũng nhếch đuôi lông mày: "Không cho."

Cách một tầng ánh lửa đỏ đậm, Úc Dương Quân vẫn có thể thấy rõ, bên khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch của hoàng đế cũng mơ hồ ẩn giấu một câu — có bản lĩnh thì ngươi cắn ta xem!

Ngươi là thượng cổ long quân, trẫm là chân long thiên tử, ngươi là long, trẫm cũng là long, ai sợ ai!

__Hết chương 3__

*Chú thích

(1) độc giác hí: kịch một vai. Ở đây ý muốn nói anh Diệp độc thoại :)))))

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

– Úc Dương Quân & Văn Thư (Tư Phàm)

– Ninh Hi Diệp & Lục Hằng Tu (Dung Quân)

4

Úc Dương Quân lại càng thích uống rượu cùng với Ngao Khâm.

Tên tiểu tử Lan Uyên kia vừa nhìn liền không thuận mắt. Minh quân Không Hoa mặc dù quen biết đã lâu, nhưng đáng tiếc Diễm quỷ nhà y lại luôn không cho Úc Dương Quân vẻ mặt hòa nhã. Càng quá phận hơn chính là, những lúc hắn cùng Không Hoa uống rượu, Diễm quỷ luôn nhân cơ hội lôi kéo Văn Thư đi chỗ khác nói dông nói dài. Bọn họ từng có một kiếp duyên phận, Diễm quỷ kia từng làm bạn với Văn Thư trong một lần chuyển thế. Vài năm ngắn ngủi, so với con đường chuyển thế ba ngàn năm đằng đẵng bất quá chỉ như hạt cát trên sa mạc. Lúc ở trước mặt Úc Dương Quân, Diễm quỷ dùng ống tay áo che nửa khuôn mặt, rũ mắt e sợ cười nhạt: "Thời gian không dài, nhưng tình nghĩa sâu xa." Giọng nói còn cố ý kéo ra thật dài, như ẩn hàm tình ý vô hạn. Dù chưa tận lực tô vẽ mi mục, nhưng nét yêu diễm trong sóng mắt lưu chuyển vẫn xinh đẹp ghẹo nhân, ác ý rõ rệt trong đôi nhãn đồng màu xám tro sâu sắc kích khởi căm ghét cùng phẫn hận dưới đáy lòng Thiên quân — Quyết không thể để tên này ở một mình với Văn Thư!

Sau đó khi thượng cổ long quân tự cao tự đại gặp được Thanh Long thần quân cũng tự cao tự đại không kém, cuồng ngạo cùng cuồng ngạo chạm mặt nhau trên tiệc rượu, cho dù tôn kính như Thiên giới nhị thái tử cũng phải vuốt mũi thối lui, càng không cần nhắc tới kẻ khác.

Kết quả lại khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, không đánh nhau, cũng không ầm ĩ. Trong tiểu thành thời gian dừng lại ở cuối xuân đầu hạ, bốn mùa mưa phùn rả rích, hai vị chủ quân ngồi đoan trang trên lầu các, bên ngoài là một tầng sắc nước thấm nhuận cùng lục liễu phân phi, phụ họa là tòa tháp cao dựng thẳng đứng lặng lẽ cách đó không xa, cả hai uống sạch một vò Lê Hoa Bạch trong tĩnh lặng.

Có hôm, Bạch Hổ thần quân Ân Giám với Không Hoa tới đây xem thử. Khi ấy, Ngao Khâm đang cùng Úc Dương Quân tự thuật việc trước đây thi pháp làm mưa, lừa gánh hát qua đường vào thành xướng khúc. Úc Dương Quân nghe đến chăm chú. Ân Giám "Xùy –" một tiếng bật cười: "Hà tất phải phiền toái như vậy? Đến rạp hát mà xem không phải cũng như nhau sao?"

Trong thành cũng có rạp hát, vai nam vai nữ vai hề đều đủ cả, ngày này qua ngày khác, hát cùng một trích đoạn, cũng như hồng y ca nữ trên gác lầu cố chấp nhỏ giọng xướng khúc ca trong trẻo.

Ngao Khâm ngay cả đảo mắt liếc hắn một cái cũng cảm thấy lười: "Bẩn."

Ân Giám đảo đảo mắt: "Vậy thì nuôi một gánh hát trong phủ."

Úc Dương Quân đồng dạng ngay cả một cái liếc mắt cũng không nguyện cấp hắn: "Ồn."

Minh chủ điện hạ đã thông hiểu nhân tình thế thái, vừa nghe xong hai câu này liền khẽ cười, cực kỳ thức thời mà chắp tay bỏ chạy lấy người. Bạch Hổ thần quân ngõ hầu còn ngây thơ, thẳng thắn truy vấn: "Vậy các người còn xem kịch gì?" Nếu đã chú trọng thanh tịnh như vậy, thì cứ ở một mình trong phòng luôn đi, vô duyên vô cớ làm hại đến người ta.

Ngao Khâm đơn giản chẳng buồn phản ứng lại hắn, vẫn dùng giọng điệu thong dong như trước, chậm rãi kể cho Úc Dương Quân nghe cảnh tượng gánh hát diễn hí: "Sân khấu thiết trí trên đài giữa hồ trong hoa viên, nghe như có tiếng nước róc rách, cùng tiếng mưa rả rích, thi thoảng có tiếng giọt gianh rơi xuống từ góc mái cong cong... Mặc dù thân không ở cõi trần, vẫn có thể nghe được thanh âm của cõi trần, hiểu được chuyện cõi trần, thấp thoáng nhìn thấy nhân ảnh cõi trần, như đang ở giữa cõi trần, lại không lây dính ô trọc của cõi trần. Hắn nghe xong, cực kỳ thích..."

Úc Dương Quân gật đầu tán thành: "Đúng là một biện pháp hay."

Ân Giám hồ đồ mê mang nhìn hai người như đang nghe thiên thư. Úc Dương thiên quân cùng Thanh Long thần quân ngồi thẳng bất động, chỉ dè dặt đối diện lặng yên gật đầu, sau đó ngón tay thon dài như ngọc chầm chậm rút ra khỏi ống áo được thêu hoa văn phức tạp tinh xảo, vê khởi chén rượu sứ men xanh trong veo như bầu trời ngày xuân, một tay vén y tụ, một tay cầm chén, còn chưa hề đụng vào miệng chén, đơn giản chỉ hơi ngửa đầu ra sau, thế rồi một hơi nhấp hết.

Bạch Hổ thần quân hậu tri hậu giác cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, ở trong mắt của hai vị không vướng chút bụi trần này, ngoại trừ bản thân cùng ai đó nhà bọn họ ra, tất cả những cái khác đều là kiến con. Một người vây hãm trong thành, một kẻ ở mãi trong Thiên Sùng Sơn, rõ ràng đều cực không muốn hạ phàm, thế nhưng bên cạnh lại đều có người nhung nhớ trần gian... Tìm một gánh hát phàm gian xướng một đoạn hí khúc phàm gian, thật sự là cách để không cần bước vào phàm gian mà vẫn có thể giải trừ nỗi nhớ quê nhà.

"Quái đản!" Nổi một thân da gà, Bạch Hổ thần quân được xưng là chiến thần lập tức bỏ chạy trối chết.

Thảo nào không ai nguyện ý cùng hai người các ngươi uống rượu, đáng kiếp!

Úc Dương Thiên Quân ngồi ngay ngắn như chuông đồng, cùng Thanh Long thần quân ngay cả chân mày cũng chưa từng có mảy may rung động, cúi đầu lẳng lặng nhìn bóng dáng Ân Giám ở bên dưới chạy dần về phía xa, sau đó từ từ thu hồi đường nhìn, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều xẹt qua một tia khinh thường: "Võ phu không đầu óc, hừ!"

Các bậc tôn giả cao quý có nội hàm vượt ngoài cảnh giới, đám kiến con các ngươi đương nhiên không hiểu được. Hừ!

__Hết chương 4__

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

– Úc Dương Quân & Văn Thư (Tư Phàm)

– Ngao Khâm – Vô Nhai (Hàng Ma Tháp)

– Ân Giám (Mi Mục Như Họa)

– Không Hoa – Tang Mạch (Diễm Quỷ)

5

Ân Giám thích cùng Lan Uyên kết giao.

Bởi vì sở thích giống nhau.

Nhị thái tử cùng Bạch Hổ thần quân mỗi khi uống rượu say, đều sẽ nhịn không được mà hồi tưởng lại năm tháng xa xưa đã chảy trôi như nước.

Lan Uyên đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ nét yêu kiều của Tuyết tộc phương Bắc, nam nam nữ nữ đều là một thân trắng mịn như tuyết, đôi mắt xanh thẳm, hệt như hồ nước trong veo.

Ân Giám nói, nếu luận về mỹ nhân, vẫn là của Thiên cung đẹp nhất, tiên nữ đều mang nhan sắc khuynh thành, chỉ một khúc eo thon là đã có thể mị hoặc nhân tâm.

"Nữ thần Tử Lâm của Thiên Giản sơn thật sự là hoa dung nguyệt mạo, lại còn dịu dàng như nước..."

"Nếu nói quyến rũ, tiên giới không thể sánh bằng thú tộc. Vẻ yêu diễm của xà nữ kia, chậc chậc..."

Chuyện cũ chỉ có thể ôn lại dư vị, ôn lại dư vị thôi a...

Có đôi khi Ôn Nhã Thần cũng đến góp vui, Ninh tiểu hầu gia ngày trẻ phong lưu cũng có thể chạy tới chen vào đôi câu.

Rượu càng uống càng thơm, lời càng nói càng nhiều. Nội dung đàm luận hết từ Hằng Nga trông thật xinh đẹp, Long tam công chúa có cái mũi tẹt, cằm của tiên nữ thắp đèn không đủ thon, cho đến lão tử năm đó cũng là một anh hùng cái thế ngủ khắp trên trời dưới đất.

Nhớ lại năm xưa xa xôi, nhị thái tử cũng từng là một anh hào ôn nhu dịu dàng, trên trời dưới đất được xưng làm mỹ nhân, không ai là chưa từng bị hắn sờ qua. Bạch Hổ thần quân ra vẻ bình tĩnh lãnh đạm, chuyện mây mưa ở Vu Sơn ấy mà, đương nhiên phải chân chính cùng Vu Sơn thần nữ có một chân mới gọi là không uổng phí cuộc đời này. Ôn thiếu gia nhấp ngụm rượu nhỏ, bất động thanh sắc mà lên tiếng, Ỷ Thúy lâu với ba đời hoa khôi đều do một tay hắn nâng đỡ. Ninh tiểu hầu gia lấy làm khinh thường, cho rằng số lượng không bằng chất lượng, số lượng chỉ là phù vân, chất lượng mới là then chốt.

"Dung mạo chỉ cần thanh lệ là được rồi, nhưng làn da nhất định phải trơn mịn nõn nà."

"Chân! Vén lên ống quần đỏ, đôi chân dài ngọc ngà bên trong, cái cảnh tượng ấy... há chỉ cần hai chữ 'hương diễm' là đủ để hình dung?"

"Ngực! Hẳn nhiên là ngực!"

"Eo cũng phải mềm dẻo!"

"Trong số các nữ tử, làm vũ cơ là có điều kiện tốt nhất, thân thể mềm mại, tuyệt đến không thể diễn tả bằng lời. Nếu có thêm giọng ca uyển chuyển du dương nữa thì đúng là... Ha ha..."

Ha ha, ha ha... Trao đổi với nhau ánh mắt ngươi-cũng-biết-rồi-đấy, nhị thái tử ngà ngà say, nhớ tới cảm giác mặc sức hoan sướng ở Lang vương phủ khi xưa.

Ân Giám sát lại gần, tẽ đầu ngón tay dạt dào đắc ý mà khoe khoang: "Trong thần điện của ngươi từng lưu mấy vị mỹ nhân?"

Lan Uyên lắc đầu: "Không nhớ nữa."

Ân Giám bật cười ha hả: "Bản quân cho tới bây giờ chưa từng đếm rõ."

Ninh Hoài Cảnh sôi nổi cùng Ôn Nhã Thần bàn về Xuân Phong Đắc Ý lâu, Ôn Nhã Thần lắng nghe say sưa nồng nhiệt: "Ỷ Thúy lâu cũng không tồi. Sau này ta lại càng thích đến sòng bạc Ngân Nguyệt."

Ninh Hoài Cảnh cúi người xuống, hạ thấp âm giọng, thần bí cười cười: "Xuân Phong ma ma ở đó thường xuyên có mấy món đồ chơi mới mẻ..." Cái kia ấy mà, khuê cái gì phòng, tình cái gì thú, ngươi cũng biết rồi đấy...

Hai mắt Ôn thiếu gia lập tức sáng ngời.

Ha ha, ha ha... Cách một bức tường, Điển Tất cũng đang đãi khách.

Gian nhà cũ của hôi thử đã lâu năm chưa được tu sửa, bức tường cũ loang lổ trông rất vững chắc, kỳ thực bên trong sớm đã rỗng không, một tiếng ho khan bên kia, bên này cũng nghe được rõ ràng. Bạch Hổ thần quân chưa từng để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này, hôi thử cũng lười đề cập với hắn.

Thế cho nên, hiện giờ...

Khi đám cựu lãng tử phong lưu kia mặt đỏ tía tai tranh nhau khoe khoang khoác lác, mấy vị bên này cũng đang an tĩnh uống rượu, lịch sự nhã nhặn dùng đồ ăn, ăn xong lại thong thả nhấp một ngụm thanh trà.

Điển Tất khẽ cười một tiếng, bảo: "Chốn nhỏ nên không có nơi nào vui đùa được." Cúi đầu xuống, toàn tâm toàn ý mài mài móng vuốt dài nhọn sắc bén.

Hồ vương lập lòe hàn quang trong đôi nhãn đồng kim sắc sáng rực, rút ra thanh trường kiếm bên hông, ngưng thần ngắm vuốt.

Từ Khách Thu nhấc lên một cây roi ngựa, yêu thích không buông mà cầm nghịch trong tay.

Diệp Thanh Vũ đang bưng tách trà, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bên kia tiếng cười của Ôn thiếu gia quá là khoái trá, bên này nụ cười trên khuôn mặt Diệp công tử thì quá là ôn hòa...

Ha ha, ha ha... nhắc lại chuyện cũ... cũng là một loại lạc thú, không phải sao? Khuê cái gì phòng, tình cái gì thú, các ngươi cũng biết rồi đấy.

__Hết chương 5 – Hoàn__

*Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

– Lan Uyên – Ly Thanh (Hoàn Khố)

– Ân Giám – Điển Tất (Mi Mục Như Họa)

– Ninh Hoài Cảnh – Từ Khách Thu (Hạ Tân Lang)

– Ôn Nhã Thần – Diệp Thanh Vũ (Tân Hoan)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro