SINH MỘT ĐỨA ĐI CHƯƠNG 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5.
Tiên cảnh nơi hải ngoại cách xa nhân gian, dường như vĩnh viễn cũng không phải trải qua bào mòn của tháng năm trần thế. Trên đỉnh Thiên Sùng Sơn, Thiên Sùng Cung vẫn không thay đổi, cẩm lý hí thủy lạc hoa tiêu tiêu . Tiểu viện yên tĩnh nằm sâu trong cung vẫn y như thế, một tường dây leo xanh biếc, chẳng hiểu sao luôn mang đến sự an tâm thoải mái. Nước trà hảo hữu đưa cho cũng trước sau như một, mùi hương thơm ngát tỏa ra bốn phía. Chồi non lục bích nhè nhẹ xoay tròn, lơ lửng dập dềnh trong chiếc chén sứ nhỏ trắng tinh.

Chỉ có điều, nhị thái tử ngồi bên bàn đá thực sự là cười không nổi. Làm sao cũng không ngờ được, mới bước một bước vào cửa, Văn Thư đã cười cười lấy ra một cẩm hạp vuông vức tinh xảo. Lan Uyên da đầu tê dại, chẳng cần mở nắp cũng biết trong đó cất chứa cái gì. Một viên đan tròn xoe như trân châu, quang hoa mờ mờ ảo ảo. Mấy ngày trước đó, chính tay hắn đã đưa cho tiểu giáo thư tiên sinh ở Khóa Sơn Trang.

"Người mang đến nói, là phủ Hồ vương gửi tặng." Hảo hữu đã lâu không gặp gần đây chắc hẳn sống rất tốt, nét cười vẫn nhu hòa như thế, giọng nói vẫn toát ra vài phần điềm đạm.

"Vậy sao?" Lan Uyên giả bộ cầm lấy cái hộp quan sát cẩn thận. Thái tử khuôn mặt nghiêm túc thành thực lắc đầu, đoan đoan chính chính trả đồ về chỗ cũ, "Chắc là đám thị vệ lại nhầm lẫn gì rồi. Mấy ngày trước ta có đưa tặng ai vật gì đâu."

"Gửi kèm còn có một phong thư." Văn Thư lấy một tờ giấy ra đưa cho Lan Uyên, "Lạc khoản là tên húy của nhị thái tử ngài."

Y chu đáo rót thêm trà cho hắn.

"Cái này..." Nhìn nét chữ quen đến không thể quen hơn, nụ cười của Lan Uyên có chút co quắp rồi.

"Người tới tự xưng là tiểu tư của Hồ vương phủ, nói là nhị thái tử sai đến, đặc biệt tặng cho Thiên quân." Hảo tâm thức tỉnh Lan Uyên còn đang phát ngốc, Văn Thư cúi đầu nhấp một ngụm trà, miệng vẫn cười tủm tỉm, "Ta xem nét chữ này quả thực có vài phần tương tự chữ ngài."

"Cái này..." Nhị thái tử oan ức chẳng biết phải giải thích từ đâu.

Mấy ngày trước, tại nhân gian, trong một gian nhà nho nhỏ nơi thôn trang nho nhỏ nọ, hồ ly ngân phát kim đồng hài lòng gác bút, ôm lấy thư sinh đầu gỗ thành thực nhà mình cùng thưởng thức đại tác phẩm mới hoàn thành: "Thế nào? Giống không? Khác không dám nói chứ cái việc bắt chước nét chữ cỏn con này sao làm khó được đại gia ta? Trước đây ta còn lén học nét chữ đại ca phê tấu chương cơ mà, ha ha..."

"Việc này... không tốt lắm đâu?" Thư sinh lương thiện vẫn cảm thấy có điều không ổn.

Hồ ly đắc ý quên trời quên đất, coi như không nghe thấy, vẫn cứ ngồi đó tự khen mình liên tục: "Nhìn cái nét này xem, lực độ này, chậc chậc... Chữ tên Lan Uyên ấy cũng chẳng dễ nhìn cho lắm, hừ! Ai, ngươi lo lắng cái gì? Gia khỏa đó có đoán được là ta bày trò cũng chả dám nói ra. Hắn mà khai ra ta, Ly Thanh cũng sẽ không tha cho hắn."

Vậy nên mới nói a, không được chiều chuộng hài tử. Ngươi xem đi, chiều quá sinh họa rồi kìa?

"Đó là... Đó là..." Chật vật mãi mới lấy lại được giọng nói, thái tử đang lúng túng chợt bừng tỉnh ngộ, khó trách vị tiểu cữu tử tính tình nóng nảy kia mãi không thấy tới phủ Hồ vương quấy rối, mệt hắn còn phải nát óc tìm cách làm sao dụ Ly Thanh ra ngoài du ngoạn một trăm tám chục năm.

"Nhị thái tử, trà lạnh rồi."

"Hả? À." Văn Thư lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở, Lan Uyên mới lại hoàn hồn. Lặng lẽ tự lau mồ hôi, thái tử tâm tư mẫn tiệp âm thầm suy nghĩ, phải làm sao lấp liếm cho qua chuyện này đây.

Nhanh tay thay hắn đổi một chén trà mới, Văn Thư nói: "Trong thư viết, thuốc này có thể làm cho nam tử hoài thai. Thật sao?"

"Thật." Chậm rãi mở quạt ra che trước ngực, nhìn khuôn mặt ôn hòa của Văn Thư, Lan Uyên chợt hỏi, "Ngươi có từng nghĩ đến không?"

"Chuyện gì?"

"Sinh một hài tử."

Trong lòng bỗng nảy lên một dự cảm, hình như... Đưa thuốc cho Văn Thư cũng không sai.

"Ngươi vẫn luôn muốn có một thân nhân mà. Trên đời này, còn có thân nhân nào thân hơn hài tử của chính mình?" Khởi động khả năng uốn ba tấc lưỡi, thái tử cảm thấy ý tưởng bộc phát của mình cũng không tệ, "Một hài tử cùng ngươi huyết mạch tương liên, mới là chí thân chân chính."

Thấy Văn Thư rơi vào trầm tư, Lan Uyên càng say sưa thuyết phục: "Tiểu thúc hắn kiệm lời ít nói, với vật hay với người cũng đều lạnh lùng. Ngươi một mình ở tại chỗ này, đôi khi khó tránh khỏi tịch mịch. Nếu có một người thân thiết làm bạn, tất nhiên khác biệt rất lớn, huống hồ hài tử thiên tính hoạt bát, thích nô thích đùa. Thiên Sùng Cung này náo nhiệt thêm một chút cũng không phải không tốt. Ngươi thấy thế nào?"

Đôi mắt mặc trung thấu lam chớp chớp, nhiệt tình nhìn về phía Văn Thư. Văn Thư nghĩ ngợi, vừa định lên tiếng đã nghe phía sau có người trầm giọng quát: "Ngông cuồng!"

Suýt nữa đánh rơi chén trà, thái tử luống cuống lật đật đứng dậy: "Chất nhi gặp qua tiểu thúc."

Cái khác tạm thời không bàn đến, chỉ riêng một câu "kiệm lời ít nói" với "đều lạnh lùng" cũng đủ gửi hắn đến trước mặt Phật tổ niệm kinh tận mấy trăm năm. Lan Uyên đáy lòng cảm thán, Thiên Sung Cung nơi này về sau không tới được nữa rồi.

Thiên quân khuôn mặt băng hàn từ phòng Văn Thư bước ra. Có lẽ do ngủ trưa mới tỉnh, Úc Dương Quân luôn luôn một thân y phục hoa quý giờ chỉ đơn giản khoác chiếc ngoại bào, mái tóc màu bạc vẫn chưa cột lại, từ trên vai chảy xuống như thác nước.

Văn Thư hỏi: "Ngươi tỉnh rồi?"

Hắn cầm lấy tay Văn Thư, tiếng nói trầm thấp có pha một tia biếng nhác: "Ngươi vừa rời giường ta liền tỉnh."

Ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là đôi mắt băng lãnh như vạn niên phi tuyết: "Lâu rồi không gặp, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."

Lan Uyên liên tục: "Chất nhi không dám." Mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.

Ngẩng đầu, nhanh mắt liếc qua sắc mặt hỉ nộ không rõ của Úc Dương Quân, thái tử cơ trí cảm thấy, bảo mệnh vẫn là quan trọng nhất: "Chất nhi, chất nhi không dám tiếp tục quấy rầy tiểu thúc nghỉ ngơi, xin phép được cáo lui."

Cầm lấy cái hộp, chạy như bay ra ngoài cửa.

Úc Dương Quân thế nhưng lại nói: "Trở về."

Một khắc ấy, Lan Uyên cảm thấy, những ngày từ nay về sau, ngoại trừ khuôn mặt từ bi nhất thành bất biến của Phật tổ, hắn cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì nữa rồi.

"Để vật kia lại."

"Dạ?" Lan Uyên sửng sốt quay đầu.

Úc Dương Quân làm như không có chuyện gì, ôm lấy thắt lưng Văn Thư, hai mắt không kiên nhẫn mà nheo lại: "Vật mang đến Thiên Sùng Cung, tự nhiên là của Úc Dương Quân ta."

Có một đoạn thời gian rất lâu rất lâu sau đó, nhị thái tử trời sinh yêu thích la cà tứ phía tự nhiên không dám tiến vào Thiên Sùng Cung nửa bước, ngay cả phạm vi trăm thước quanh Thiên Sùng Sơn cũng không dám bén mảng đặt chân.

.
(*) Cẩm lý hí thủy lạc hoa tiêu tiêu: cá vàng giỡn nước, hoa lả tả rơi.

Cẩm lý - cá chép cảnh - Koi trong tiếng Nhật ^^


– Ngân phát kim đồng: tóc bạc mắt vàng.
– Mặc trung thấu lam: trong màu mực lộ ra màu lam.
– Vạn niên phi tuyết: tuyết bay vạn năm ^^
– Nhất thành bất biến: sinh ra thế nào thì giữ nguyên như thế, đã hình thành thì không thay đổi.

.

6.
Trong Thiên Sùng Cung có chín đoạn hành lang uốn khúc, soi xuống hồ nước sóng gợn trong veo. Một chú cá chép lân giáp bảy màu bỗng nhiên nhảy lên làm bọt nước tung bay bốn phía, lấp lánh cầu vồng rực rỡ. Phía bên kia hành lang muôn hoa khoe sắc, gió nổi bất ngờ làm cành hoa rung rinh xào xạc, cánh hoa lả tả rơi xuống như mưa.

Một cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng hạ xuống nơi đầu gối, Văn Thư nâng chén trà trong tay, ánh mắt chuyển sang cẩm hạp trên bàn. Chiếc hộp mở ra một nửa, để lộ viên dược hoàn tròn xoay trắng bóng như trân châu, nổi bật trên nền vải gấm vàng tươi, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Bọt nước lăn tăn, bóng hoa trùng điệp, dược hoàn quang mang hoàn mỹ, tinh khiết như nụ cười trẻ thơ.

Nhìn mãi nhìn mãi, trước mắt dường như thực sự hiện lên hình ảnh một hài đồng non nớt. Tóc dài tím bạc, má phính tròn xoe, rõ ràng khiếp sợ muốn chết còn vẫn khăng khăng nhíu mày làm bộ không thèm để ý. Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, chỉ có con ngươi màu tím ánh bạc lộ ra vài phần lo lắng và ủy khuất.

Khi Văn Thư lần đầu tiên được đám thiên nô dẫn đến trước mặt Úc Dương Quân, Thiên Sùng Cung thiếu chủ khuôn mặt tuấn mỹ đã ra dáng thiếu niên rồi. Phát quan vững vàng, phi mi nhập tấn, y bào tím nhạt thêu hoa văn cầu kỳ tỉ mỉ, sóng mắt lạnh lùng. Văn Thư mỗi lần tưởng tượng Úc Dương hồi còn nhỏ hơn một chút, trong đầu đều hiện lên hình ảnh một hài tử muốn khóc mà không chịu khóc như vậy.

Thiên quân cá tính cực đoan ">nữu khúc, từ nhỏ đã là một hài tử không được tự nhiên.

"Đang nghĩ cái gì?" Có người từ phía sau đem y ôm lấy, ngón tay xen kẽ ngón tay, cùng nhau cảm nhận hơi ấm của chén trà.

Văn Thư trả lời: "Không có gì."

Úc Dương Quân không nói thêm, chỉ có vòng tay ôm y là càng thêm chặt. Thiên quân cao ngạo chưa bao giờ thẳng thắn bày tỏ tâm tư của chính mình.

Văn Thư ngoảnh đầu, bên má vừa vặn chạm vào họa tiết hoa lệ trên y bào hắn: "Đang nghĩ đến ngươi."

"Thế sao?" Ngón tay mảnh khảnh khéo léo đoạt lấy chén trả để lại trên bàn đá. Rồi sau đó, mười ngón tay lại lần thứ hai xen kẽ, như tiểu hài tử chơi đùa một mình, không ngừng biến hóa góc độ qua lại đan cài.

"Không cần nghĩ, ngươi chỉ cần nhìn ta là được." Những lúc thế này, Thiên quân vẫn không hề thay đổi, từ đầu đến cuối cũng chẳng có thêm một biểu tình nào lộ ra trên mặt. Mỗi khi cùng Văn Thư nói chuyện, giọng hắn đều trầm hơn rất nhiều, thanh âm rất nhẹ dẫn theo một chút ôn nhu, mặc dù là kiểu ôn nhu rất ngốc.

Nhìn ngươi, ta sẽ say mất. Văn Thư trong lòng thầm nhủ.

Lại một trận gió nổi lên, cành hoa bên người lung lay xao xác, cánh hoa tung bay theo gió rơi đầy trên áo. Văn Thư định thay Úc Dương Quân phủi đi, bàn tay mới đưa ra nửa đường đã vừa vặn bị người kia nắm lấy: "Động tâm sao?"

"Cái gì?"

Úc Dương Quân nhìn về phía cẩm hạp trên bàn: "Vừa rồi ngươi đang ngẩn người nhìn nó."

"A..." Thuận theo để đối phương tùy ý kéo tay mình đặt lên vai hắn, Văn Thư ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt tử sắc ánh bạc, chậm rãi mỉm cười, "Có một chút."

Nhịn không được tiến lên hôn khẽ khóe miệng đang giương của y, Úc Dương Quân nói: "Ta không đồng ý."

"Dù là một hài tử rất giống ngươi?"

"Không đồng ý."

Một trận mưa hôn như chuồn chuồn lướt nước từ khóe miệng kéo dài sang bên má, đến khi đầu lưỡi hỏa nhiệt cuốn lấy vành tai mẫn cảm, Văn Thư nhịn không được bật ra một tiếng rên rỉ: "Ưm..."

Nắm bờ vai đối phương ngả người về phía sau một chút, Văn Thư hai má đỏ ửng, khẽ hỏi: "Thế nếu là một hài tử giống ta thì sao?"

"Không đồng ý." Một đường kéo lấy thắt lưng Văn Thư, Úc Dương Quân trên giường so với bình thường càng thêm bá đạo. Từng nụ hôn tế mật lần thứ hai rơi trên khóe miệng, dần dần lướt xuống, nhẹ nhàng đẩy ra vạt áo, cả đầu lưỡi lẫn hàm răng bồi hồi dừng lại nơi xương quai xanh tinh xảo không chịu rời đi.

"Ngô..." Cầm lòng không đậu hơi hơi ngửa về phía sau phối hợp với động tác của hắn, Văn Thư lại hỏi thêm lần nữa: "Giống ta cũng không được sao?"

"Không được." Ôm lấy bờ vai y, Úc Dương Quân ngẩng đầu, khuôn mặt mỹ lệ đến cực điểm gần ngay gang tấc, đôi mắt ngân tử sắc thâm thúy sâu không thấy đáy, "Ngươi là ngươi, độc nhất vô nhị. Ngươi chỉ có thể nhìn ta."

"Thực sự là..." Văn Thư vừa than thở vừa vòng tay ôm lấy hắn đáp trả, từng từ đứt quãng khe khẽ phát ra nơi hai làn môi tiếp xúc, "Úc Dương Quân, ngài thực sự là... ưm... vô lý..."

"A, bản quân chính là đạo lý."

Cả người kề sát, cẩm hạp nho nhỏ bị thô lỗ hất trên mặt đất.

Mấy ngày sau, tại một tòa nhà nào đó chốn nhân gian, chiếc hộp chế tác tinh xảo lại một lần nữa được đặt lên bàn.

Nam tử một thân hắc y ánh mắt có chút đăm chiêu, gương mặt tuấn lãng chầm chậm nở nụ cười: "Thiên quân cao ngạo vậy mà cũng biết tặng lễ, khó thấy."

.
– Lân giáp: vảy cá.
– Phát quan: đồ cài tóc của nam nhân thời xưa.

Phát quan


– Phi mi nhập tấn: lông mày chạm vào tóc mai, chỉ đôi lông mày đẹp.
– Nữu khúc: méo mó vặn vẹo :">
– Tế mật: nhẹ và dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro