Công Tước Phu Nhân [End].baba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1 

Tiểu Thư Khất Doanh Doanh một mực phản đối cha mình khi ông cho nàng biết rằng nàng phải đính hôn với công tước Thẫm Trạch Long vào tháng sau. Doanh Doanh không ngờ cha nàng lại ép nàng làm đều đó khi ông biết nàng không hề muốn lấy chàng làm phu quân. Nàng biết rất rành về Thẫm Trạch Long vì từ nhỏ nàng và chàng đã lớn lên cùng nhau. Tuy Trạch Long là một chàng trai mà hầu hết các cô gái đều muốn có được, nhưng trong những cô gái đó không có nàng. Trong tim nàng hình bóng người đó không hề phai nhạt, và nàng biết nếu lấy Trạch Long làm chồng, nàng sẽ càng đau khổ hơn. Với lại hiện tại nàng đã có người yêu, tuy không bằng Trạch Long nhưng là một chàng trai phong nhã. Gia cảnh cũng khá giả nên cũng có thể nói rằng chuyện môn đăng hộ đối không thành vấn đề. Nếu không vì Trạch Long, nàng chắc rằng cha sẽ chấp nhận tình cảm của nàng và Thái Trường Thiên. Chàng và nàng tuy chưa đến với nhau bao lâu, nhưng nàng cảm thấy ấm ấp khi đi bên chàng. Đó không phải là điều nhiều thiếu nữ luôn ao ước ư? Sự tin tưởng dành cho chàng trai của riêng mình. 

-Cha, con xin cha hãy hủy bỏ lời hứa ấy đi.Con cũng phải có sự lựa chọn của chính mình chứ?

A Lý nắm áo tiểu thư mình như có ý xin nàng đừng nói nữa vì gương mặt bá tước bây giờ đang rất giận.

-Bây đâu, đem tiểu thư lên lầu cho ta. Nếu không có lệnh của ta, cấm không cho tiểu thư bước ra khỏi phòng, cho đến khi tiểu thư ưng chịu mới thôi.

Mọi người đi lại cúi đầu:

-Xin lỗi tiểu thư.

Nói rồi họ đem nàng lên lầu mặc cho nàng la lớn:

-Cha. Chaaaaa con hận chaaaa. Con từ nay sẽ hận cha suốt đời!!!!

Bá tước phu nhân đi lại đặt tay mình lên tay chồng:

-Chàng nghĩ đây là một quyết định đúng chứ?

Bá tước cầm tay vợ đặt vào đấy một nụ hôn:

-Ta tin chắc đó là một quyết định đúng. Doanh Doanh cũng đã đến tuổi lấy chồng. Nếu ta không gả đi, có nghĩa là ta đã thất hứa với ân nhân của mình. Với lại ta biết Trạch Long là một người con trai tốt. Tuy mới làm công tước thay cha mình trong vòng mấy năm nay, nhưng Trạch Long làm mọi thứ đều rất chu đáo, phu nhân không thấy vậy sao?

Bá tước phu nhân ngẫm nghĩ thấy chồng bà nói đúng. Bà đã nghe rất nhiều tiếng tốt về Trạch Long, nhưng cái bà sợ là nghe nói Trạch Long rất đào hoa. Bà chỉ lo con gái bà khổ, nhưng bà không thể làm gì hơn khi chồng bà đã quyết định mọi thứ.

Đi qua đi lại trong phòng, Doanh Doanh không can tâm với những gì cha nàng muốn sắp đặt cho nàng. Nàng nghĩ cách duy nhất có thể cứu vãn tình hình là nàng phải đi gặp Thẫm Trạch Long. Chỉ có hắn mới có thể huỷ hôn mà thôi. Nàng nhất định phải làm hắn ưng thuận, bằng không nàng phải tìm cách khác. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng đi lại bên bàn và lấy bút mực ra viết. Nàng cẩn thận xếp tờ giấy lại cho vào túi mình rồi mở cửa sổ phòng mình. Nàng lấy trong tủ ra một sợi dây thừng thật dài, rồi cột một đầu giây vào cửa sổ. Còn một đầu dây nàng thòng xuống đất. Nàng từ từ tuột xuống cho đến khi chân chạm đất. Nhếch môi nở một nụ cười đắc thắng rồi nàng mất hút vào trong đêm. Nàng lấy con ngựa mà cha tặng cho nàng nằm ngoài trại nuôi ngựa rồi phóng đi. Nàng không muốn lái xe vì sợ kinh động đến cha nàng. Tiếng ngựa phi đi thật nhanh về hướng lâu đài của Trạch Long. Mặc dù rất sợ bóng đêm, nhưng nàng phải đi cho bằng được vì nó quyết định hạnh phúc của cả cuộc đời nàng.

Đứng trước cổng nhà công tước, nhưng nàng không khỏi có một chút run sợ. Nàng thở ra hít vào vài lần rồi mới gõ cửa. Vì trời tối nên người làm phải hỏi tên nàng trước khi mở cửa:

-Ta là Khất Doanh Doanh con gái của bá tước Khất Vũ Nhân, ta muốn gặp công tước, xin các người vào thông báo giùm.

Người hầu nghe vậy liền mở cửa: 

-Xin lỗi tiểu thư, do hạ nhân không biết tiểu thư đến, mời tiểu thư vào. Hạ nhân sẽ thông báo với công tước.

Doanh Doanh đi vào trong và nhìn quanh. Đúng là căn biệt thự của công tước có khác. Nó lớn và sang trọng hơn căn biệt thự của gia đình nàng rất nhiều. Ngồi một hồi lâu thì người hầu lúc nãy đưa nàng lên lầu. Đi vào trong một căn phòng, nàng nhìn thấy lưng của một người quay về phía nàng. Nàng cảm thấy bất mãn khi người đó không coi sự có mặt của nàng. 

-Ta có chuyện muốn nói với ngươi!

Công tước nghe tiếng nàng liền quay lại. Trước mặt Doanh Doanh bây giờ là một gương mặt quen thuộc mà đã lâu rồi nàng không gặp. Nàng nhìn kỹ và thấy gương mặt của công tước có một chút gì đó rất mềm mại. Đôi mắt to, đen lấy nhưng lại chất chứa một nỗi buồn không tên mà nàng không hiểu vì sao. Chiếc mũi cao cùng đôi môi thật gợi cảm. Sao nàng lại có cảm giác nữa muốn được che chở , nữa muốn che chở người đối diện mình. Trạch Long bây giờ thật khác xưa. Nàng như không còn nhận ra và nó làm nàng nhớ đến một người mà nàng luôn cố quên. Nàng lắc đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu khi công tước lên tiếng.

-Không biết đêm khuya thế này, Khất tiểu thư lại đến tìm ta có việc gì?

Doanh Doanh bối rối khi nghe giọng nói của công tước. Đã lâu rồi nàng không gặp lại chàng. Chàng bây giờ không như nàng nghĩ. Tính tình nóng nảy, giọng nói to lớn không còn nữa thay vào là giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần lạnh lùng. Nếu bỏ đi cái lạnh lùng trong đó, chàng thật giống cô. Người mà mỗi khi nhắc lại đều làm tim nàng thắt lại. Nàng không hiểu vì sao mỗi khi nhớ đến cô, lòng nàng vừa sợ vừa hồi hộp và nó như có hàng ngàn con bươm bướm bay lượn. Đã mấy năm rồi, nàng tưởng cái cảm giác đó không còn nữa, nhưng bây giờ nó vẫn đang nhảy múa trong lòng nàng. Thấy Doanh Doanh không nói gì, công tước nhíu mày:

-Khất tiểu thư, nàng có thể ngồi xuống rồi từ từ nói cho ta biết vì sao nàng lại đến tìm ta trong đêm khuya như thế này.

Doanh Doanh bối rối ngồi xuống đối diện với công tước, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói:

-Hôm nay ta đến tìm ngài vì ta có điều muốn nói...

Công tước gật đầu ra hiệu cho nàng nói:

-Ta muốn xin ngài hủy hôn!

Nét mặt Công Tước bắt đầu thay đổi, nét lạnh lung hiện lên thấy rõ:

-Vì lý do gì mà ta phải làm như vậy?

Doanh Doanh trừng mắt nhìn chàng:

-Ngài không cảm thấy đó là một chuyện phi lý sao? Ta và ngài không hề yêu nhau. Quá lắm chúng ta chỉ gặp nhau vài lần khi chúng ta còn nhỏ. Và ngài biết rất rõ ta yêu ai mà?

Công tước ngã người ra phía sau, ánh mắt chàng nhìn nàng, Doanh Doanh thấy được một chút ấm ấp dâng lên trong đó, nàng cúi mặt xuống. Không hiểu sao đứng trước công tước, nàng lại thấy mình nhỏ bé như vậy.

-Ta không biết nàng đang yêu ai, nhưng ta biết nàng đang quen với Thái Trường Thiên, đúng không?

Nàng không ngạc nhiên khi chàng biết điều đó. Chàng nhếch môi cười rồi nói tiếp: 

-Sao nàng không kêu cha mình hủy hôn mà lại tìm đến ta?

“Nếu cha ta chịu làm, ta cũng chẳng thèm đến tìm ngươi” nghĩ trong đầu vậy thôi chứ Doanh Doanh không dám nói ra miệng, nàng lựa lời:

-Ta tìm đến Ngài chỉ vì ta muốn! Ngài có thể làm điều đó không?

Công tước đi lại, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, tay chàng nâng cằm nàng lên thì thầm:

-Hãy ngoan ngoãn trở thành một nữ công tước xinh đẹp đi. Dù như thế nào đi nữa, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ. Giờ đã khuya rồi, ta sẽ cho hạ nhân đưa nàng về. Ta không thích vợ chưa cưới của mình đi trong đêm khuya như vậy. Lần này ta bỏ qua, lần sau ta sẽ phạt nàng.

Một chút đanh đá còn lại trong con người Doanh Doanh nổi lên. Cô đứng dậy chống nạnh:

-Ta nhất định sẽ không gả cho ngươi. Nếu ngươi ép ta, ta sẽ trốn đi!

Công tước nhếch môi cười:

-Nàng nghĩ nàng sẽ thoát khỏi tầm tay của ta sao? Nàng chưa từng nghe nói ta có thể làm những gì à? Trước khi nàng làm ta nổi giận, hãy thôi cái cách ăn nói như vậy với ta đi.

Doanh Doanh cảm thấy cục tức nơi cổ họng nàng mỗi ngày một lớn. Những hình ảnh không quá đẹp đẽ mà ngày xưa nàng dành cho người đàn ông trước mắt mình bây giờ càng đậm nét hơn.

-Ta không hiểu tại sao ngươi muốn cưới ta làm vợ. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều tình nhân kia mà. Sao không cưới đại một trong đám người họ?

Công tước gọi lớn:

-Phúc Thịnh, mau cho xe đưa Khất tiểu thư về. Hay nhớ nếu nàng bỏ chạy các người có thể cột nàng vào trong xe và đem đưa cho Khất bá tước!

Doanh Doanh trừng mắt:

-Ngươi…

Cô vuốt ngực mình cho bớt cơn giận rồi nói tiếp:

-Thôi được, ta đồng ý lấy ngươi, nhưng ngươi phải ký vào tờ giấy này. Đây là hợp đồng hôn nhân của chúng ta.

Công tước cầm tờ giấy trên tay nàng rồi liếc mắt qua. Chàng không ngờ nàng lại trẻ con như vậy, nhưng vì đã khuya mà chàng lại không muốn day dưa với cô nên chàng nói:

-Được rồi, ta sẽ xem qua và cho nàng biết. Bây giờ nàng hãy về đi

Nàng dậm chân rồi rời khỏi phòng chàng. Công tước nhìn chiếc xe đưa Doanh Doanh về qua cửa sổ phòng chàng rồi thì thầm:

“Doanh Doanh, nàng thật sự không muốn gã cho ta sao? Mà cũng đúng, ta không là chính ta, cho dù ta có là chính ta, thì ta cũng sẽ không bao giờ có được nàng.”

Công tước đóng rèm cửa sổ lại rồi đi ra ngoài. Chàng đến một nơi mà có thể làm cho đầu óc chàng thoải mái hơn. Đi vào trong, chàng vừa ngồi xuống thì có người đi lại bóp nhẹ vai chàng:

-Hãy thả lỏng người nào Trạch Ân, nàng đã quá mệt mỏi rồi.

Đúng vậy, công tước chính là một người con gái. Cô có một người anh song sinh tên là Trạch Long. Người mà ai cũng tưởng đang làm Công tước hiện giờ. Nhưng trước khi cha cô chuẩn bị công bố cho thiên hạ biết về chàng thì Trạch Long đã trốn đi. Không thể làm gì khác hơn, cha cô yêu cầu cô giả làm anh trai nàng rồi lấy danh hiệu Công Tước Thẫm Trạch Long và tuyên cáo rằng tiểu thư Thẫm Trạch Ân đã đi du học nơi khác rồi. Anh cô là một chàng trai bướng bỉnh, luôn thích làm những gì mình muốn,cô cũng không phải là một người dễ khuất phục, nhưng cô đồng ý nghe theo lời cha mình . Đôi lúc cô không hiểu đấy có phải thật sự là một điều tốt không, nhưng rồi cô nghĩ lại, cho dù có tốt hay không, nó vẫn là một giải pháp tốt nhất cho gia đình cô và cả trái tim vụn vỡ của cô nữa . 

-Đừng suy nghĩ nhiều quá Trạch Ân, khi nàng bên ta, hãy là Trạch Ân như ngày xưa

Phỉ Thúy hôn nhẹ lên tai thì thầm những lời yêu thương. Phỉ Thúy là một vũ nữ. Trạch Ân gặp nàng khi Trạch Long kêu cô giả trai đi chơi với chàng. Sau khi trái tim cô tan vở, cô đã khóc trên vai nàng . Nổi đau mà cô gánh chịu, cô chia sẻ với nàng . Phi Thúy luôn bên cạnh cô cho đến khi cô tìm lại được một chút thanh thản trong tâm hồn vì vậy Trạch Ân rất yêu quý và cảm kích nàng . Trạch Ân có cảm giác là cô phải bảo vệ Phỉ Thúy, vì vậy mà Trạch Ân đã đưa nàng về bên cạnh mình. Trạch Ân cũng mua luôn một căn nhà cùng vài hạ nhân để ở cùng với Phỉ Thúy vì không muốn nàng bị ai quấy rầy. Hằng ngày, Trạch Ân đến thăm, họ trò chuyện, chia sẽ rất nhiều thứ với nhau. Họ trở thành tri kỉ, nhưng chưa bao giờ Trạch Ân đụng chạm đến nàng. Đôi lúc Trạch Ân nhìn Phỉ Thúy nói:

-Nếu nàng yêu ai, hãy cho ta biết, ta sẽ hoàn thành nó cho nàng.

Đôi lúc như vậy, Phỉ Thúy chỉ mỉm cười sờ lên mặt Trạch Ân đầy yêu thương:

-Chỉ cần có nàng là đủ rồi, ta không đòi hỏi thêm gì nữa.

Nói rồi Phỉ Thúy ngã đầu mình lên vai Trạch Ân. Họ im lặng nhưng lòng thì gợi sóng.

Khi Trạch Ân nói cho Phỉ Thúy biết quyết định của gia đình cô thì Phi Thúy chỉ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:

-Ta sẽ luôn ở bên nàng. Hãy làm những gì nàng cho là đúng. Trạch Ân của ta, mỗi khi nàng buồn, hãy luôn đến bên ta, nhớ nhé.

Trạch Ân siết chặt Phỉ Thúy vào lòng. Đêm đó nàng đã trao cái lần đầu tiên của mình cho Phỉ Thúy. Khi nàng rời khỏi, Phỉ Thúy sờ vết máu còn lại trên chiếc giường màu trắng mỉm cười đầy yêu thương.

Rồi trong hai năm nay, không ngày nào Trạch Ân không đến. Chỉ cần được ở bên Phỉ Thúy, nàng cảm thấy mọi phiền toái đều tiêu tan. Cũng như đêm nay vậy, cô lại tìm đến nàng . 

-Phỉ Thúy, ta sắp kết hôn.

Phỉ Thúy dừng tay lại. Lòng nàng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Trạch Ân quay sang áp mặt mình lên ngực nàng.

-Ta sẽ kết hôn với tiểu thư của Khất bá tước. Nàng hãy cho ta biết, ta sẽ sống như thế nào đây.

Phỉ Thúy vuốt tóc Trạch Ân, cô nhẹ nhàng nói:

-Đó không phải là người mà nàng luôn mơ ước có được sao? Ta biết trái tim nàng luôn chứa đựng hình bóng nàng ấy. Ta còn nghĩ nàng sẽ rất vui kia chứ. Ta còn sợ nàng sẽ quên ta mất thôi.

Trạch Ân ngước mặt nhì Phỉ Thủy, cô sờ nhẹ vào mặt nàng, cô thì thầm 

-Suốt đời này, ta cũng chẳng thể nào quên nàng Phỉ Thúy. Nàng là tri kỷ của ta kia mà. Phỉ Thúy , nàng hãy nhìn vào mặt ta đây này. Nàng có thấy gì không?

Trạch Ân kéo Phỉ Thúy lại cho ngồi lên đùi mình, cô hôn nhẹ lên trán nàng, má nàng rồi đôi môi nàng.

-Ta sẽ không thể nào quên nàng Phỉ Thúy. Trái tim ta luôn có một chỗ dành cho nàng, hãy tin ta. Với lại nàng biết đó, khi anh trai ta quay về, ta cũng phải trả tất cả lại cho anh ấy, kể cả Khất tiểu thư. Ta mãi mãi chỉ còn có nàng bên cạnh và ta không mong điều đó sẽ thay đổi.

Phỉ Thúy kéo đầu Trạch Ân ôm vào . Nàng vui sướng khi nghe những lời Trạch Ân vừa nói, nhưng linh tính cho nàng biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi Khất Tiểu Thư trở thành phu nhân của Thẫm công tước. Nàng có một nỗi sợ mơ hồ rằng nàng sẽ mất Trạch Ân.

Trạch Ân ẵm nàng trong vòng tay rồi đem nàng vào căn phòng ngủ của họ. Phỉ thúy biết rằng mọi thứ hãy để ngày mai tính, vì bây giờ nàng chỉ muốn hòa quyện mình vào Trạch Ân, trọn vẹn trong đêm nay.

Chapter 2

Đám cưới được diễn ra lớn nhất ở đây vì đó làm đám cưới của Công Tước Thẫm Trạch Long và Tiểu Thư Khất Doanh Doanh. Bên ngoài nhìn vào ai cũng xuýt xoa vì cô dâu chú rễ trông rất đẹp đôi, nhưng ai biết được trong lòng họ đang nghĩ gì. 

Đi bên Thâm Trạch Long mà lòng Doanh Doanh cảm thấy rất hổn loạn. Nàng nghĩ đến cô rồi lại nghĩ đến Trường Thiên. Lần cuối nàng gặp chàng, nàng không nói cho chàng biết rằng nàng sắp kết hôn. Rồi khi chàng biết được, nàng đã trốn chàng, nàng không dám đối diện, không dám nhìn vào mắt chàng, vì nàng sợ nàng sẽ làm điều nàng không nên làm. Nàng thật là hèn nhát, nàng không dám đấu tranh cho sự tự do yêu đương của chính nàng, ngày xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Mặc dầu bây giờ khác hơn ngày xưa là nàng yêu cô, nhưng nàng đối với chàng tuy không có tình yêu, nhưng chàng hổi đủ tất cả điều kiện mà nàng muốn ở một người đàn ông. Nàng nói với lòng mình rằng nàng sẽ biến cuộc hôn nhân này trở thành địa ngục. Lúc đó chắc chắn Thẫm Trạch Long sẽ ký giấy bỏ nàng và nàng có thể trở về bên Thái Trường Thiên, nhưng rồi nàng lại lo sợ, nàng sợ chàng sẽ không chờ đợi nàng. Và nàng sợ mình không yêu Trường Thiên đủ để có thể hy sinh cuộc hôn nhân này. Nhưng cái nàng lo sợ nhất là khi cô quay về . Nàng sợ tim nàng sẽ ngừng đập mất khi thấy nổi đau trong mắt cô. Nghĩ đến cô, nàng bật thốt trong tâm can mình ...“Trạch Ân, nàng đang ở đâu?”

Trạch Ân nhìn đôi mắt vô hồn của Doanh Doanh mà trong lòng khẽ thở dài. Có phải cô đã sai rồi không? Có lẽ cô nên nghe lời Doanh Doanh hủy hôn thì nàng không phải đau lòng như lúc này. Nhưng mọi việc đã an bày xong hết rồi. Cô nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho Doanh Doanh cho đến khi anh trai cô quay về. Cô nghỉ ngợi rồi dùng tay mình vỗ nhẹ vào tay Doanh Doanh. Cô muốn nàng biết rằng cô sẽ cố gắng làm hết mình . Dù ngày xưa như thế nào đi nữa . Nàng vẫn còn rất quan trọng đối với cô. 

Doanh Doanh ngạc nhiên khi Trạch Long làm điều đó với mình. Nàng cảm thấy con người bên cạnh nàng thật khó hiểu. Cái suy nghĩ ngày xưa nàng dành cho chàng bổng chốc thay đổi . Ánh mắt chàng bây giờ đôi lúc lạnh lùng, nhưng đôi lúc lại tràn đầy yêu thương. Có điều, những biểu hiện đó nàng phải chú ý thật kỷ thì mới có thể nhìn thấy được. Ánh mắt chàng như thiêu đốt nàng khi mắt nàng chạm vào. Và nàng biết, nàng cần phải trốn tránh ánh mắt đó càng nhiều càng tốt vì nó làm nàng khó kiểm soát được chính mình. Nàng muốn như lúc nãy, chỉ nghĩ đến Trường Thiên, nhưng rồi nàng làm không được. Người đàn ông này chi phối đầu ốc nàng nhiều quá. Nhưng nàng giật mình vì sao chàng lại giống cô nhiều đến vậy. Tuy nàng biết họ là anh em sinh đôi, nhưng ngày xưa họ rất khác nhau. Nàng không dám nghĩ đến điều gì nữa hết vì nàng sợ nếu nàng suy nghĩ nhiều quá thì càng làm cho nàng rối bời mà thôi. 

Tiệc tàn, Trạch Ân kêu người chuẩn bị nước cho Doanh Doanh tắm rửa. Nàng quá mệt mỏi nên chỉ muốn nằm ngủ thôi. Cô đi lại vỗ nhẹ lên vai nàng.

-Doanh Doanh, dậy đi, nàng hãy tắm rửa ăn uống một chút rồi nghỉ ngơi

Doanh Doanh mở mắt, trước mắt nàng là công tước, người đang nhìn nàng với ánh mắt yêu thương, ánh mắt đó chỉ có một người dành cho nàng. Nàng nhìn sửng chàng rồi thắc mắc sao ánh mắt họ nhìn nàng lại giống nhau đến vậy. Doanh Doanh nghĩ rằng chắc là do mình nhìn lầm nên dụi mắt rồi nhìn lại chàng một lần nữa. Nàng thất vọng khi biết chắc là nàng đã nhìn lầm. Thẫm Trạch Long không thể nào nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương được vì Trạch Long không phải là cô và cho dù cho có phải thì cô cũng đang rất hận nàng . Cô sẽ không yêu thương nàng như xưa nữa . Nghĩ đến đó, Doanh Doanh chỉ muốn khóc thôi. Nàng quay đi khi sợ chàng nhìn thấy được rồi nàng nói 

-Ta mệt rồi, ta chỉ muốn ngủ, ngươi đừng có làm phiền ta

Trạch Ân nâng gương mặt nàng lên, cô rít giọng

-Đừng bao giờ cãi lời ta và cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, nếu nàng không muốn ta nổi giận. Mau ngoan ngoãn thay đồ đi tắm, hay nàng đợi ta làm điều đó cho nàng

Doanh Doanh ấm ức trong lòng, nhưng nàng biết người đàn ông này sẽ làm những điều chàng nói nên nàng đứng dậy.Trạch Ân lắc đầu rồi gọi 

-Thanh Nguyệt, mau đem phu nhân lên lầu rồi đem một ít thức ăn vào phòng cho phu nhân

Thanh Nguyệt nhìn Trạch Ân hỏi

-Công tước có cần làm một phần cho ngài không?

Trạch Ân khoát tay. Cô biết cô cần phải rời khỏi trước khi cô sẽ làm tổn thương đến nàng và đó là điều mà cô không hề muốn 

-Không cần, ta có việc phải đi. Ngươi hãy lo cho phu nhân chu đáo giùm ta

Thanh Nguyệt cúi đầu rồi Trạch Ân quay đi nhưng Doanh Doanh gọi lại

-Ngươi….

Nhìn ánh mắt đe doa của Trạch Ân dành cho mình, Doanh Doanh sửa lại

-Chàng đi đâu?

Không phải Doanh Doanh muốn Trạch Ân ở lại để chọc tức chết nàng, nhưng vì nàng sợ. Mọi khi ở nhà Trân Dung đều ngủ cạnh nàng, nhưng ngày mai cha mới đưa Trân Dung qua. Giờ ở đây một mình, nàng không thể kêu hạ nhân ngủ chung với nàng được. Họ sẽ cười nàng mất. Nàng thật sự cũng không muốn Trạch Ân nằm bên nàng, nhưng nàng hết cách rồi, nàng cần cảm giác an toàn, mà không hiểu nàng lại tìm được cảm giác đó khi bên cạnh Công tước.

-Nàng không cần phải lo. Nếu cần gì cứ nói với Thanh Nguyệt 

Trạch An quay đi không quan tâm đến Doanh Doanh làm nàng rất tủi thân. Nếu nàng ở bên cô thì nàng chắc rằng cô sẽ không lạnh lùng với nàng như vậy. Thanh Nguyệt thấy Doanh Doanh xụ nét mặt thì an ủi.

-Phu nhân à, công tước sẽ về sớm thôi, giờ chúng ta lên lầu thôi. Nước cũng đã chuẩn bị xong, phu nhân hãy tắm trước khi nước nguội mất

Doanh Doanh theo Thanh Nguyệt lên lầu. Hầu hạ Doanh Doanh tắm xong, Thanh Nguyệt đi xuống bếp lấy một ít thức ăn cho Doanh Doanh. Nhìn đồ ăn trước mắt, Doanh Doanh không khỏi mỉm cười, toàn là những món nàng thích

-Ơ Thanh Nguyệt, ngươi thật chu đáo

Nhìn gương mặt có một chút vui vẻ trở lại của công tước phu nhân, Thanh Nguyệt không khỏi mỉm cười

-Tất cả các món ăn đều do Công tước chuẩn bị cho phu nhân

Nghe Thanh Nguyệt nói vậy, Doanh Doanh bị nghẹn thức ăn nơi cổ họng nên Thanh Nguyệt phải đưa nước cho cô uống

-Phu Nhân không sao chứ?

Doanh Doanh ra hiệu cho Thanh Nguyệt biết rằng nàng vẫn ổn. Nàng hỏi lại

-Là công tước chuẩn bị sao?

Thanh Nguyệt gật đầu. Doanh Doanh nhíu mày. không ngờ Trạch Long lại chu đáo như vậy, còn biết những món ăn nàng thích nữa. Nàng thật sự rất muốn biết con người đó đang nghĩ gì. Sao Trạch Long ngày xưa và Trạch Long bây giờ lại khác nhau như vậy và điều đó không khỏi làm nàng tò mò, nhưng nàng biết không thể để Thanh Nguyệt nhìn thấu được nên nàng giả vờ ngáp khi ăn xong miếng thức ăn cuối cùng

-Ta muốn ngủ Thanh Nguyệt

Thanh Nguyệt dọn dẹp đồ ăn xong rồi đi ra.

-Có gì thì phu nhân hãy gọi cho em. Em sẽ đến ngay tức khắc

Doanh Doanh gật đầu. Nàng thật sự rất buồn ngủ. Nàng cố gắng đi lại nằm xuống giường. Nhưng một phần vì sợ, một phần vì tủi thân, nàng bật khóc.

Trạch Ân đi nhanh đến nhà Phỉ Thúy. Cô biết nếu cô ở lại cô sẽ không kiềm chế được mà ôm Doanh Doanh chặt vào lòng và nói rằng cô nhớ nàng thật nhiều . Cô đã cố gắng quên nàng đi nhưng lâu lâu cha mẹ cô cũng hay nói cho cô biết về nàng . Cô không ngờ đến bây giờ nàng vẫn còn ảnh hưởng nhiều với cô đến như vậy . 

Cô nằm lên chân Phỉ Thúy để mặc cho nàng vuốt tóc mình. Mái tóc dài và đẹp của cô mỗi ngày đều được giấu bên trong bộ tóc giả mà cô phải mang hằng ngày thật làm cô mệt mỏi. Chỉ đến đây, cô mới có thể là cô mà thôi.

-Phi Thúy, nàng hãy cho ta biết, đến khi nào ta mới có thể sống được cuộc sống cho riêng mình

Phi Thúy vuốt nhẹ lên chiếc mũi cao của cô rồi cúi xuống hôn lên môi cô thật nồng nàn

-Ta không biết Trạch Ân, nhưng ta muốn được là một phần trong cái cuộc sống mà nàng mong muốn. Nàng sẽ không bỏ rơi ta chứ?

Trạch Ân ngồi dậy, kéo đầu Phi Thúy ngã vào lòng mình . Cô biết cô không yêu nàng, nhưng nàng thật quan trọng đối với cô. 

-Ta có thể hứa được sao Phi Thúy? Nàng nói cho ta biết đi. Chính bây giờ ta còn chưa có thể quyết định được tương lai của mình thì ta có thể hứa gì với nàng được. 

Cô thở dài rồi nói tiếp 

-Nàng có thể giúp ta quên mọi thứ đêm nay không?

Phi Thúy tìm đôi môi Trạch Ân hôn ngấu nghiếng. Nàng tham lam muốn nuốt trọn lấy đôi môi cô. Môi này, mắt này, gương mặt này, cả trái tim của cô, nàng đều muốn nó thuộc về nàng. Nàng biết mình không thể đòi hỏi gì ở nơi cô, nhưng nàng vẫn có ước muốn của riêng mình. Nàng yêu cô, nàng cần cô, nàng không thể rời xa cô.

-Phi Thúy, chỉ có nàng, chỉ có nàng mới làm ta quên hết ưu phiền . 

Tiếng rên của cả hai vang khắp cả căn phòng, nhưng họ không màn quan tâm đến ai cả. Cho đến khi Phi Thúy lả người trong vòng tay Trạch An, nàng thì thầm vào tai cô

-Ta yêu nàng Trạch Ân. Mãi mãi không thay đổi

Trạch Ân hôn vào trán người tình

-Ngủ ngoan Phi Thúy

Nàng buồn vì nàng luôn chờ đợi cô nói yêu nàng, nhưng mấy năm rồi nàng vẫn chưa làm cô nói ra được . Cô biết nàng đang suy nghĩ điều gì và cô muốn làm nàng quên đi suy nghĩ đó nên cô bắt đầu cất tiếng hát ru nàng ngủ . Khi nghe tiếng hát của cô, mọi buồn phiền của nàng liền bay đi. Nàng thường nói với cô rằng, chỉ cần nghe tiếng hát của cô, được ở trong vòng tay cô, nàng luôn có những giấc ngủ bình yên không mộng mị. Và nàng có thể đánh đổi rất nhiều thứ chỉ để có được nó 

Nhưng rồi tiếng hát của cô dừng khi cả hai nghe tiếp đập cửa mỗi lúc một lớn. Cô ngồi dậy, nàng cầm tay cô.

-Đừng rời xa ta, Trạch Ân

Cô biết là có người đến tìm cô. Cô đã căn dặn hạ nhân của mình chỉ được đến tìm cô khi có chuyện khẩn cấp, ngoài ra không được phá giấc ngủ của nàng. Hôn nhẹ lên môi người tình, Trạch Ân trấn an nàng

-Hãy nằm đây đợi ta, ta phải ra xem có việc gì xảy ra.

Trạch Ân lấy chiếc ao bên cạnh khoát vào người rồi ra mở cửa. Trước mắt cô bây giờ là Phúc Thịnh, chưa kịp để cô nói thì Phúc Thịnh lên tiếng trước 

-Thưa công tước, Thanh Nguyệt kêu hạ nhân đến đây vì phu nhân….

Trạch Ân cắt lời Phúc Thịnh

-Hãy ở đây đợi ta, ta sẽ ra liền

Phúc Thịnh cúi đầu rồi đi lại xe. Trạch Ân đi vào trong, cô thay lại quần áo cho chỉnh tề. BIết Trạch Ân sắp rời xa nàng nên Phi Thúy cất giọng buồn bả nói

-Nàng không ở lại với ta sao?

Đây là lần đầu tiên Trạch Ân rời khỏi nhà cô vào giờ này. Cho dù có chuyện gì xảy ra, Trạch Ân luôn ở lại qua đêm rồi giải quyết vào sáng hôm sau. Ngay cả khi cha cô báo cho cô biết nhà có chuyện , cô cũng không về vội. Đêm đó cô ở lại bên Phi Thúy và họ đã nói chuyện suốt đêm. Nhưng từ khi Trạch Ân cho nàng biết rằng cô sẽ cưới Doanh Doanh làm vợ, Phi Thúy cảm thấy sợ. Nỗi sợ ngày càng lớn cho đến nay Phi Thúy hiểu rằng, nàng sẽ dần dần mất Trạch Ân và đó là điều nàng không hề muốn

-Trạch Ân, ta xin nàng ,.....

Trạch Ân quay sang Phi Thúy, cô ôm nàng vỗ về

-Hãy ngoan, ngày mai ta sẽ quay lại tìm nàng. Ta phải về đây

Hôn lên trán Phi Thúy, Trạch Ân quay đi thật nhanh nên không thấy giọt lệ rơi từ khóe mắt người tình. 

Về đến nhà, Trạch Ân vội chạy lên phòng. Thấy Thanh Nguyệt đứng bên ngoài, Trạch Ân ngạc nhiên hỏi

-Sao ngươi lại ở đây mà không vào trong hầu hạ Phu Nhân?

Thanh Nguyệt cúi đầu

-Thưa Công Tước, Phu Nhân đã khóa cửa phòng và khóc mãi trong đó. Hạ nhân kêu hoài mà Phu Nhân không mở cửa

Trạch Ân khoát tay ra hiệu cho Thanh Nguyệt lui đi. Thanh Nguyệt cuối đầu rồi bước đi. Trạch Ân đi vào căn phòng làm việc của mình mở tủ lấy chìa khóa rồi mở cửa phòng ngủ. Cô khóa cửa cẩn thận rồi đi lại bên giường. Cô cảm thấy xót xa khi có nghe tiếng khóc của nàng. Nằm xuống bên cạnh nàng, cô vỗ về

-Doanh Doanh, sao nàng lại khóc?

Doanh Doanh nghe tiếng Trạch Ân càng khóc lớn hơn nữa. Vừa khóc cô vừa đánh vào người Trạch Ân

-Ngươi đáng ghét, đáng ghét, sao ngươi lại bỏ mặc ta. Người không biết ta sợ ở một mình sao?

Trạch An để yên cho nàng đánh

-Sao nàng lại khóa cửa, ta đã bảo Thanh Nguyệt ở lại hầu hạ cho nàng mà

Doanh Doanh cảm thấy trong lòng đã bớt sợ, nhường lại cho cơn giận đang trào dâng

-Tại sao lại cưới ta? Người không yêu thương ta mà. Cớ sao lại phải cưới ta làm vợ. Ta không muốn đâu. Hãy trả ta về lại cho cha mẹ ta đi. 

Trạch Ân biết rồi chuyện này sẽ xảy ra nhưng cô không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy . Cô biết nàng nhất định sẽ muốn cô bỏ nàng . Bây giờ cô thật sự rất muốn được yên tĩnh. Cô đã quá mệt mỏi vì ngày hôm nay. Chỉ có buổi tối cô mới có những giấy phút yên bình bên Phi Thúy. Nhưng người con gái này, cô không thể nổi giận với nàng được. Cô muốn yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, làm cho nàng gọi tên cô mỗi khi họ bên nhau, nhưng dường như giữa nàng cô điều đó la không thể. Náng ghét cô, nàng hận cô vì cô đã cưới nàng làm vợ. Điều đó cô hiểu vì nàng không yêu cô, người nàng yêu là một người đàn ông khác, một người đàn ông thật sự chứ không phải là cô. Mỉm cười chua chát, cô nhẹ giọng nói 

-Nàng hãy đi ngủ đi, ta sẽ ngồi đây cho nàng ngủ. Ngày mai Khất gia sẽ cho người qua đây hầu hạ nàng. Ta sẽ không chạm vào nàng, cho đến khi nàng năn nỉ ta làm điều đó.

Doanh Doanh nhếch môi

-Người đừng có nằm mơ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Trạch Ân bóp chặt vai Doanh Doanh

-Không phải ta đã nói năng không được xưng hô như vậy với ta rồi sao?

Doanh Doanh đau quá nên cố gắng vùng ra khỏi vòng tay Trạch Ân

-Đau ta, mau thả ta ra. Ta ghét ngươi

Trạch Ân nhẹ nhàng buông tay nàng ra, nhưng cô nghiêm giọng nói với nàng

-Hãy bỏ cách xưng hô đó đi, vì nếu ta không kiềm chế được chính mình thì lúc đó nàng sẽ hối hận

Trạch Ân nhìn nàng khi Doanh Doanh ôm vai nàng khóc. Không ngờ ngày đầu tiên đi lấy chồng mà người chồng lại là người mà nàng rất ghét như vậy. Nàng suy nghĩ nếu bên cạnh nàng là Trạch Ân thì có lẽ nàng đã rất hạnh phúc vì cô luôn dịu dàng với nàng. Nàng nói nhỏ như sợ công tước nghe thấy

“Ngươi là đồ xấu xa mà, chỉ biết ăn hiếp ta thôi.”

Trạch Ân nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, cô định hôn lên trán nàng nhưng nàng né sang nơi khác. Cô kéo mặt nàng lại, cúi xuống hôn lên môi nàng, cô thì thầm

-Mau ngoan ngoãn ngủ đi. Ngày mai ta sẽ đưa nàng về thăm cha mẹ 

Đắp chăn cho nàng xong rồi, cô đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô cũng lấy một cái mền nhỏ đắp lên người mình rồi nhắm mắt lại. Doanh Doanh nhìn cô, nàng thật sự nói ghét cô và rất muốn ghét cô, nhưng lòng nàng lại không làm được. Nàng lầm bẩm “Thâm Trạch Long, công tước Thẫm Trạch Long, cuối cùng ngươi là người như thế nào đây? Sao nhìn người ta lại nhớ nàng nhiều như vậy” Nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên là từ khi gặp lại chàng, nàng cứ đem chàng ra so sánh vớI cô mãi . Nhớ đến cô, nàng khẻ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ 

Nghe tiếng Doanh Doanh thở đều, Trạch An mở mắt ra thì thầm “Đến bây giờ nàng vẫn còn sợ bóng đêm sao?” Cô nhìn lên trời thấy trăng khuất sâu vào đám mây, cô thở dài 

Trăng đang nhìn gì đó, có soi thấu nỗi lòng của cô bây giờ không? Có thấy nỗi đau trong lòng cô không? Bất giác hai giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô, nhưng rồi cô lau vội đi, cô lấy lại nét lạnh lung vốn có của mình rồi nhắm mắt lại.

Chapter 3

Ba mẹ cô rất thích nàng, đó có phải là điều tốt? Khi họ ăn buổi tối xong, mẹ cô đưa cô vào căn phòng riêng trò chuyện. Bà vuốt tóc cô

-Thật tội cho con gái của mẹ.

Nghe tiếng thở dài của bà, Trạch Ân cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô yêu bà, người đàn bà thứ nhất trong đời mà cô yêu nhiều đến vậy. Cái xã hội này, người phụ nữ luôn bị thua thiệt. vì không muốn cô bị thua thiệt, nên từ nhỏ bà đã bắt cô phải học thật giỏi. Bà hy vọng với kiến thức cô có được từ sách vở, nó sẽ giúp đỡ được phần nào cho tương lai của cô sau này khi cô lớn lên. Nhưng mọi thứ đều không như bà mong muốn. Vì sự hiểu biết nhiều của cô mà cô càng khổ hơn nữa . 

-Con vẫn tốt mẹ ạ, chỉ mong mẹ khỏe thôi. Con gái sẽ gánh tất cả cho mẹ.

Bà kéo cô vào lòng, nước mắt bà âm thầm rơi. Từ khi còn nhỏ cho đến lớn, cô luôn là người chịu thiệt thòi thay cho anh mình. Khi anh cô làm điều gì sai, cô là người đứng ra nhận lãnh, để rồi khi chồng bà tức giận, cô đã phải chịu phạt một cách nặng nề. Kể cả công việc cô yêu thích, cô cũng nhường cái sự tự do đó cho anh trai cô. Bao nhiêu gánh vác trong gia đình ,cô lại là người đứng ra đảm trách. Bà muốn chia sẻ với cô những nỗi buồn đó, nhưng bà cũng bất lực. Một người mẹ thương con, nhưng bà không đủ sức làm quá nhiều.

-Mẹ chỉ mong Trạch Ân của mẹ được hạnh phúc.

Cô lau nước mắt cho bà rồi cả hai cùng đi ra ngoài. Cô ra sau vườn cho thoải mái chút thì thấy Doanh Doanh đang cuối xuống ngửi đóa hoa hồng. Trạch An ngớ ngẩn nhìn bức tranh sống động trước mặt mình. Cô thật sự muốn đi lại ôm nàng vào lòng và hôn hít lên gương mặt khả ái của nàng. Cô cũng sẽ hôn ngấu nghiếng đôi môi nàng và ẵm nàng vào phòng. Nhưng ý nghĩ đó của cô chợt dừng lại khi nàng quay sang nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của nàng dành cho cô làm cô trở về với thực tại . 

Doanh Doanh không nhìn Trạch An nữa, cô tiếp tục cúi xuống chơi với những đóa hoa bên cạnh. Khi ngẩng lên cô không còn nhìn thấy Trạch An nữa nên dạo mắt tìm rồi trong lòng lại cảm thấy hụt hẵng. Cô bực dọc hái một bông hoa hồng rồi bức từng cánh của nó thả xuống. Cô phũng phịu lầm bầm “công tước đáng ghét, công tước đang ghét, công tước đáng ghét”

-Nàng muốn thì có thể đánh ta, bông hoa đó thật vô tội

Doanh Doanh hoảng hốt làm rớt bông hoa xuống đất. Trạch An kéo nàng lại ôm chặt nàng vào lòng. Cô tìm môi nàng hôn ngấu nghiến. Nàng cố thoát khỏi vòng tay cô nhưng không được nên nàng cắn vào môi dưới của cô. Cô thả nàng ra cảm nhận được mùi tanh của máu. Nàng nhìn cô hoảng sợ. Nàng sợ cô sẽ không tha cho nàng, nhưng rồi cô nhẹ nhàng nói

-Nàng vào trong đi, chúng ta cần phải về rồi 

Không đợi cô nói thêm, nàng bỏ chạy vào nhà. Trạch Ân nhìn theo nàng, môi nở nụ cười rồi chợt nhăn mặt. Cô đưa tay sờ vào môi của mình, bây giờ cô cảm thấy đau. Thật không ngờ nàng vẫn như xưa . Cô lắc đầu rồi đi vào trong. 

Hôn lên má mẹ, Trạch Ân đi vào xe. Nhắm mắt lại, cô ngã đầu ra sau. Doanh Doanh lâu lâu lén nhìn cô, gương mặt của cô trông thật buồn. Chắc hẵn cô có rất nhiều tâm sự. Nàng không phải là một người nhiều chuyện, nhưng nàng là vợ, nàng có bổn phận phải quan sát chồng mình chứ? Nghĩ vậy nên lâu lâu nàng quay sang nhìn 

-Nàng không cần phải lén lút nhìn ta nữa. Hãy cứ đưa mặt nàng sát vào mặt ta đây. Ta sẽ không ngần ngại cho nàng nhìn thoải mái.

Doanh Doanh nghe xong đôi má nàng nóng bừng. Thật là xấu hổ . Nàng không ngờ Trạch An đang nhắm mắt mà lại biết nàng nhìn cô

-Tiểu Doanh Doanh

Tim cô bỗng đập rộn rang khi nghe cô gọi tên nàng. Ngoài cô ra thì ít có ai được phép gọi nàng như vậy. Nàng bực dọc hỏi 

-Ngươi muốn gì

Trạch Ân quét mắt nhìn nàng làm nàng quay mặt đi chổ khác nhưng miệng lẩm bẩm 

-Chàng muốn gì

Trạch Ân bật cười. Tiếng cười sảng khoái nhưng làm Doanh Doanh cảm thấy ghét hơn nữa 

-Không được cười

Trạch Ân nhìn Doanh Doanh âu yếm

-Nàng thật sự rất ghét ta lắm sao? Phải làm như thế nào nàng mới can tâm tình nguyện yêu ta đây?

Doanh Doanh thấy tim mình mềm nhũn khi giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên, nhưng rồi nàng cũng không thể trả lời được câu hỏi của Trạch Ân được. Nàng không biết vì sao mỗi khi ở bên Trạch Ân, hình bóng cô càng đậm rõ còn hình bóng Trường Thiên mờ dần rồi dường như mất hút. Nàng cố gắng bao nhiêu cũng không thể phủ nhận rằng nàng luôn bị Trạch Ân chi phối. Nhưng nàng không biết rằng nàng cứ tưởng người trước mặt nàng là Trạch Long chứ không phải là cô. 

-Nàng không cần trả lời ta. Ta hiểu lòng nàng mà. Ta đã đọc qua bản hợp đồng nàng viết. Ta đồng ý với nó, nàng hãy làm những điều nàng muốn. Yêu ai nàng muốn yêu, chỉ là đừng để việc này lan ra ngoài làm ảnh hưởng đến gia đình hai bên được rồi

Chiếc xe dừng lại trước cổng, Trạch Ân mở cửa cho nàng xuống 

-Nàng vào nghỉ đi. Cha nàng đã cho người qua hầu hạ nàng rồi. Nàng còn có Thanh Nguyệt nữa. Nàng sẽ không sợ khi ở một mình và ta biết nàng không cần đến ta.

Doanh Doanh định mở miệng nói rằng nàng cần cô ở lại, nhưng nàng lại không lên tiếng. Nàng đi vào trong mà tim nàng không còn ở bên nàng nữa. Không hiểu sao nàng lại chạy ra ngoài, nàng gọi lớn khi chiếc xe vừa lăn bánh.

-Đừng đi, chàng đừng đi, ta cần chàng

Chiếc xe dừng lại dù nàng tưởng rằng cô sẽ không nghe. Nhưng không, cô đã nghe tiếng nàng. Cô nghe nàng nói rằng nàng cần cô. Mở cửa xe bước xuống, cô chạy lại bên nàng, ẵm nàng lên tay mình và đưa lên phòng. Đặt nàng xuống giường, cô tìm môi nàng, nhưng rồi cô cảm nhận được sự run rẩy trong người nàng, cô dừng lại thì thầm

-Ta biết nàng chỉ cần ta bên cạnh chứ nàng thật sự không cần ta trong cuộc đời nàng. Ta sẽ ngồi đây cho nàng ngủ. nàng hãy ngủ đi

Cô đi lại chiếc ghế bên cạnh và nằm xuống. Nàng quay mặt vào trong mặc cho nước mắt mình rơi.

"Sao chàng lại giống Trạch Ân nhiều đến vậy ? Ta rất nhớ nàng Trạch Ân, ta sợ mình sẽ làm tổn thương Trạch Long mất . Trạch Ân à, nàng đang ở đâu? Hãy quay về với ta có được không?"

****

Phi Thúy nhìn lên trời rồi lại lấy tay lau đi dòng lệ đang chảy dài. Mấy năm nay, đêm nào nàng cũng ngủ trong vòng tay cô, nhưng đêm nay, nàng chỉ một mình. Nàng trông ngóng cô, nhưng chẳng thấy cô đâu. Nàng cho người đến gọi cô, nhưng chỉ nhận được lời nhắn từ cô

“Nói với Phi Thúy rằng ta không thể đến bên nàng đêm nay”. Chỉ vỏn vẹn bao nhiêu đó cũng đủ để Phi Thúy hiểu rằng cô dần dần rời xa nàng. Nàng cũng đoán được nàng sẽ được ỡ bên cô nhiều nữa từ khi cô nói rằng cô cưới Khất tiểu thơ về làm vợ. Nàng lo sợ, nhưng rồi nàng không thể nào rời khỏi cô được, dù cô cho nàng quyền lựa chọn. Nhưng nàng biết, không có cô, cuộc sống của nàng trở thành vô nghĩa. Nàng sẽ chết mòn chết héo. Cô có hiểu lòng nàng không?

Đôi vai nàng run lên từng cơn. Lần đầu tiên sau mấy năm nàng thức suốt đêm chỉ để hình dung nụ cười của cô. Nàng siết chặt hai đầu gối mình. Tiếng khóc của nàng mỗi ngày một lớn hơn, tưởng chừng như không thể ngừng lại. NÀNG THẬT SỰ RẤT YÊU CÔ

**

-Chàng có thể nằm kế bên ta không?

Sau khi nghe Doanh Doanh hỏi, Trạch Ân đi lại và nằm xuống kế bên nàng. Kéo đầu nàng để lên tay mình, còn tay kia vuốt tóc nàng, cô khe khẽ hát. Tiếng hát nhẹ nhàng của cô đưa nàng vào giấc ngủ. Rồi cô chợt nhớ đến Phi Thúy. Cô đã phụ nàng rồi, Phi Thúy chắc đang rất buồn cô. Nhưng cô không thể bỏ Doanh Doanh một mình khi nàng nói với cô rằng nàng cần cô. Chỉ cần câu nói đó của nàng, cô có thể bỏ hết tất cả để chạy đến bên nàng. 

FLASHBACK

-Trạch Ân, nàng đâu rồi 

Trạch Ân đang ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng Doanh Doanh gọi nên cô chạy ra

-Ta ở đây Doanh Doanh

Doanh Doanh chạy lại ôm chầm lấy Trạch Ân. Nàng đưa cho cô một cây kẹo rồi nói

-Mẹ cho ta đấy, nhưng ta để dành cho nàng . Kẹo mùi dâu này, nàng rất thích có đúng không?

Cô nhỏe miệng cười rồi gật đầu . Hôn lên trán nàng thay cho lời cảm ơn, cô tháo cây kẹo ra cho vào miệng 

-Ngon không Trạch Ân ?

Trạch Ân lấy cây kẹo ra và đưa lại cho nàng . Nàng lấy cây kẹo cho vào miệng . Trạch Long thấy vậy nên nói 

-Ghớm quá, hai người ở dơ 

Nàng nguýt Trạch Long rồi kéo tay cô chạy đi. Lúc đó họ vừa được 10 tuổi . 

-Nàng hứa nhé, lớn lên nàng sẽ lấy ta 

Trạch Ân gật đầu 

-Ta biết rồi . Lớn lên ta sẽ lấy nàng 

Doanh Doanh đưa ngón tay út ra

-Nghéo tay đi. 

Trạch Ân chiều ý nàng đưa tay ra

-Nhưng nàng cũng hứa không được ăn chung kẹo với ai đâu nhé . Chỉ ăn chung với ta thôi

Doanh Doanh đánh nhẹ lên trán cô 

-Ta biết rồi . Ai lại đi ăn kẹo với người khác chứ . Mẹ ta nói, ta chỉ ăn chung kẹo với người nào mà ta thích thôi . Ta rất thích nàng, Trạch Ân

Trạch Ân nắm tay Doanh Doanh xoay vòng vòng

-Ta cũng thích nàng lắm . 

Hai đứa nhỏ đùa giỡn rồi cùng nhau nằm xuống cỏ . 

END FLASHBACK

Lời hứa ngày xưa đến bây giờ cũng đã được thực hiện, nhưng cô biết nó chưa được trọn vẹn . 

Mưa rơi .... Cô vuốt tóc nàng đầy yêu thương.

Chapter 4

Trạch Ân là người luôn giữ đúng lời hứa của mình. Cô đã trả lại cho Doanh Doanh cái tự do mà nàng mong muốn. Doanh Doanh không cần phải cho cô biết những nơi mà nàng muốn đi đến, những người nàng muốn gặp. Thậm chí nếu bây giờ Doanh Doanh có muốn tiếp tục quen người tình xưa của nàng, thì Trạch An cũng sẽ đứng một bên không ngăn cản. Vì cô biết mình và Doanh Doanh không thể có được hạnh phúc cũng như tương lai chỉ dành riêng cho cả hai nên cô không ép buộc cả hai để làm gì. Và vì cô đã nhận ra rằng, giữ chặt Doanh Doanh lại bên mình thì thật là ích kỷ. Cô cho Doanh Doanh sự lựa chọn. Nếu Doanh Doanh muốn rời xa cô, thì cô sẽ để Doanh Doanh ra đi còn nếu Doanh Doanh vẫn muốn ở lại khi anh trai cô về, cô sẽ giao nàng lại cho anh mình. Trạch Ân biết điều đó là điều cô nên làm, mặc dù cô phải đấu tranh rất nhiều giữa lý trí và trái tim. Mấy ngày nay, Doanh Doanh ít khi có ỡ nhà và cô cũng vậy . 

-Nàng đang nghĩ gì đó Trạch Ân?

Phi Thúy ôm cô từ phía sau, mặt nàng áp vào vai cô đầy yêu thương. Trạch Ân kéo nàng về phía trước và ôm nàng. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm hơn.

-Cám ơn nàng Phi Thúy, ta chẳng biết khi nào ta mới trả hết ân tình của nàng dành cho ta

Phi Thúy hít mùi hương quen thuộc trên người cô, nàng dịu dàng nói

-Đáng lẽ ta mới là người nên nói tiếng cám ơn với nàng. Nàng đã đem ta ra khỏi nơi ô uế đó, nàng cho ta một mái nhà, ta chỉ mong nàng cho ta cả trái tim của nàng nữa thôi. Như thế đối với ta là quá đủ rồi. Ta không muốn đòi hỏi gì thêm nữa. Chỉ mỗi ngày được ôm nàng trong vòng tay, được trò chuyện và âu yếm nàng . 

Trạch Ân hiểu điều nàng vừa nói. Cô cũng không mong gì hơn. Khi mọi chuyện sẽ trở về nơI vốn là của nó thì cô sẽ đem Phi Thúy rời khỏi nơi đây. Họ có thể sống một cuộc sống bình thản và tĩnh lặng. Họ sẽ có những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Nhưng rồi khi nghĩ đến điều đó, cô lại thấy lòng mình lăn tăn gợn sóng, ánh mắt buồn của Doanh Doanh như thiêu đốt tâm trí cô. Phi Thúy thấy được điều đó qua đôi mắt Trạch Ân nên nàng nói 

-Chúng ta đi ra ngoài một chút Trạch An nhé. Trời hôm nay rất là đẹp

Trạch Ân gật đầu chiều ý người tình. Cô cũng muốn đi dạo . Đã lâu rồi cô không có thời gian để làm việc đó . Cả hai đi bộ ra ngoài công viên gần nhà. Họ đang đi dạo xung quanh thì Trạch Ân và Doanh Doanh chạm mặt nhau. Doanh Doanh đang đi với Thái Trường Thiên. Trạch An biết người đó. Có điều cô không hiểu Doanh Doanh thích hắn vì điều gì, nhưng cô không muốn làm phiền đến đời sống cá nhân của Doanh Doanh nên cô vẫn tỉnh bơ bước đi. Cô và Phi Thúy vừa đi được vài bước thì cô nghe Trường Thiên nói với Doanh Doanh

-Lúc trước ta thật không hiểu vì sao nàng lại chịu lấy một gã như vậy làm chồng, nhưng giờ nàng có ý định bỏ hắn thì tốt rồi. Ngoài cái danh hiệu công tước ra, ta thấy hắn chẳng làm được trò trống gì ngoài việc nhởn nhơ với loại đàn bà không ra gì. Nàng dính đến càng mang tai tiếng thêm 

Doanh Doanh muốn bịt miệng Trường Thiên lại nhưng không kịp . Còn Phi Thúy bóp chặt tay Trạch Ân vì nàng muốn kiềm chế con giận của cô lại, nhưng nàng đã quá trễ rồi. Trạch An quay lại cất tiếng lớn nói

-Ngươi mau xin lỗi nàng ấy, nếu không ta sẽ không cho ngươi sống yên đâu

Doanh Doanh biết khi Trạch Ân giận sẽ không tốt đẹp gì cho Trường Thiên nên kéo áo hắn kêu hắn hãy rút lại lời nói ban nãy, nhưng với một gã đàn ông hiếu thắng như Trường Thiên thì không đời nào hắn lại chịu khuất phục như vậy.

-Tại sao ta phải đi xin lỗi loại đàn bà như vậy chứ ?

Không nói không rằng, Trạch Ân thoát khỏi vòng tay Phi Thúy và đánh một cú vào mặt Trường Thiên làm hắn ôm mặt điên tiết

-Người dám đánh ta. Ta sẽ cho ngươi biết tay

Nhưng hắn chưa kịp đụng đến cô thì cô đã cho hắn thêm một cú đá vào bụng.

-Người dám xúc phạm đến nàng, ta sẽ đánh cho ngươi chết 

Doanh Doanh lo sợ cho tính mạng của Trường Thiên nên cô kéo tay Trạch Ân ngăn lại 

-Đừng, đừng đánh nữa, ngươi sẽ đánh chết chàng mất

Cơn giận của Trạch Ân nguôi dần, nhường lại cho sự thất vọng tràn dâng. Cô không nghĩ trái tim cô lại nhói lên như vậy. Đôi mắt van xin của Doanh Doanh nhìn cô đã cho cô hiểu rằng hắn quan trọng với nàng như thế nào. Cô có thể giết chết hắn ngay, nhưng cô không thể làm Doanh Doanh bị tổn thương

-Lần cuối cùng ta tha cho ngươi. Hãy biết thân phận của mình, đừng làm ta nổi giận.

Trạch Ân quay mặt nắm tay Phi Thúy rồi rời khỏi đó. Phi Thúy đọc được sự tổn thương trong đôi mắt ấy, và nàng biết cô bị tổn thương không phải vì nàng mà vì Doanh Doanh. Nàng thì thầm

-Chúng ta về thôi Trạch Ân, ta muốn ôm nàng

Trạch Ân mỉm cười gật đầu.

Doanh Doanh nhìn Trường Thiên, nàng thật sự rất thất vọng. Nàng không ngờ Trường Thiên lại cư xử hết sức trẻ con và ấu trỉ . Ngày xưa quen với Trường Thiên, chàng không có những lời nói và cử chỉ như vậy . Nàng lắc đầu, đúng là ở lâu mới biết lòng người 

-Sao nàng lại nhìn ta rồi lắc đầu như vậy? Hay nàng cũng muốn bênh vực cho hắn?

Doanh Doanh thở dài

-Ta thật không hiểu sao chàng lại có thể thốt ra những lời đó . Chàng không thấy chàng cư xử thật tệ sao? 

Trường Thiên cười khẩy

-Nàng thấy ta nói sai điều gì? Hay nàng ở chung rồi bắt đầu có tình cảm với hắn? Ta thật sự không biết nàng có nói thật không? Ta không tin là hắn chưa hề đụng chạm đến nàng

Doanh Doanh trừng mắt nhìn Trường Thiên. Hình ảnh đẹp đẽ ngày xưa nàng dành cho chàng đều tan biến hết.

-Chàng thật coi ta chẳng ra gì. Ta nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây

Trường Thiên nắm chặt tay Doanh Doanh kéo lại, hắn nói với giọng đe dọa

-Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao? Nàng không sợ ta sẽ cho tất cả mọi người biết về việc nàng và hắn sắp bỏ nhau à ? 

Doanh Doanh chưa kịp nói gì, thì cô nghe tiếng Trạch Ân

-Tốt nhất hãy biến đi khỏi đây, bằng không ta sẽ cho ngươi và cả nhà ngươi dở sống dở chết ngay tức khắc

Doanh Doanh ngạc nhiên khi Trạch Ân quay lại. Cô cứ tưởng Trạch An đã cùng Phi Thúy về rồi. Cô cảm thấy vui nhưng cố không thể hiện ra. Trường Thiên biết Trạch An nói là sẽ làm được nên hắn cũng bắt đầu sợ. Hắn biết cố muốn đấu với Trạch Ân cũng phải tấn công từ phía sau chứ không thể đánh thẳng được. Hắn cố ý nhìn Doanh Doanh một lần nữa, nhưng ánh mắt thất vọng của nàng nhìn hắn làm hắn biết mình đã thật sự mất nàng. Hắn cảm thấy hận người đàn ông đứng trước mặt hắn, nhưng bất quá cũng chỉ có thể im lặng mà thôi. Hắn quay lung bỏ đi thật nhanh nhưng trong đầu thì lại toan tính rất nhiều thứ 

Trạch Ân đi lại bên Doanh Doanh, giọng cô thật đều

-Nàng không sao chứ ? 

Doanh Doanh không trả lời . Trong đầu cô bây giờ đang nghĩ đến cuộc nói chuyện của Trạch Ân và mẹ cô mấy ngày trước . Nàng nghe họ nói về Trạch Ân nhưng nàng nghe không được rỏ . Tim nàng đã như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực khi nghe họ nhắc đến cô. Giờ đây nàng muốn hỏi về cô, nhưng mỗi lần nàng nhắc đến Trạch Long đều lẩn tránh . 

Thấy Doanh Doanh im lặng, Trạch Ân gọi nhỏ 

-Doanh Doanh

Doanh Doanh nhìn vào mắt Trạch Ân, nàng hỏi

-Nàng ấy có khỏe không?

Trạch An nhíu mày không hiểu Doanh Doanh muốn nói đến ai thì Doanh Doanh hỏi lại 

-Trạch Ân, nàng ấy có khỏe không?

Trạch Ân giật thót mình. Đã bao nhiêu lần nàng hỏi về cô và cô đều đánh trống lãng, nhưng tim cô lúc nào cũng hồi hộp, giờ cũng không ngoại lệ . Nhưng mọi thứ cô đang cố để nó trôi vào quên lãng, vì vết thương ngày xưa cô tưởng đã lành nhưng nay lại vì Doanh Doanh mà nhức nhói 

-Trạch Ân vẫn khỏe. Chúng ta về thôi

Giọng Doanh Doanh nhẹ tênh

-Chàng sẽ không nói cho ta biết gì về nàng nữa có đúng không? Tại sao vậy ?

Thấy cô không trả lời, nàng thở dài hỏi

-Chàng đi về với ta nhé ?

Trạch Ân im lặng rồi gật đầu. Cả hai đi bên nhau nhưng không ai nói gì cả. Trạch Ân tìm tay Doanh Doanh xiết chặt và Doanh Doanh cũng không rút lại, nàng tiếp tục hỏi về Trạch Ân

-Trạch Ân….

Trạch Ân cắt lời nàng

-Đừng nói về em ấy nữa, hãy quên em ấy đi

Doanh Doanh dừng bước lại 

-Tại sao? Tại sao mỗi khi nhắc đến nàng ấy mọi người đều trốn tránh. Không ai cho ta biết nàng đã như thế nào rồi. Nàng có tốt không? Có nhớ đến ta không? Tại sao lại như vậy? Chàng tưởng quên một người dễ dàng như vậy sao?

Trạch Ân trừng mắt nhìn nàng

-Tốt nhất nàng đừng nhắc đến em ấy nữa. Trạch Ân bây giờ đã có cuộc sống mà em ấy muốn rồi. Ngày xưa nàng đã từ chối em ấy thì bây giờ nàng đừng có đem em ấy ra mà nói nữa. Nàng đã là phu nhân của ta. Nàng hãy làm tròn bổn phận của mình đi

Doanh Doanh rụt tay mình ra khỏi tay cô rồi nói

-Suốt cuộc đời này ta cũng sẽ không yêu chàng, chàng có hiểu không? Mấy tháng nay ta bên chàng vì ta tìm thấy Trạch Ân qua chàng, nhưng không phải, Trạch Ân luôn dịu dàng với mọi người, nhất là với ta, nhưng chàng thì không. Chàng luôn sắp đặt mọi thứ cho ta, chàng không phải là nàng, dù chàng và nàng có giống nhau, nhưng mãi mãi là không phải. 

Doanh Doanh bỏ đi. Trạch An kéo tay nàng lại bóp chặt 

-Vậy tại sao ngày xưa nàng không tranh đấu cho tình yêu của nàng đi. Sao phải để em ấy chờ đợi trong thất vọng ?

Doanh Doanh nhắm mắt vì đau, nhưng trong lòng nàng còn đau hơn

-Ta chỉ muốn hỏi nàng sống như thế nào thôi. Ta đâu có mong nàng tha thứ cho ta. Ta chỉ muốn biết nàng sống như thế nào thôi

Doanh Doanh bật khóc, Trạch Ân không khỏi xót xa, cô kéo Doanh Doanh ôm vào lòng 

-Hãy quên em ấy đi Doanh Doanh. Nàng hãy thử yêu ta đi. Ta sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng. Được không? 

Trạch Ân đem Doanh Doanh về sau khi nàng thiếp đi vì mệt. Đặt nàng lên giường, cô lấy chăn đắp cho nàng rồi ra ban công đứng nhìn trăng, cô thì thầm

“Doanh Doanh, vì sao ta không thể hận nàng? Ta có quyền làm điều đó đúng không? Ta có quyền làm cho nàng khổ như nàng đã làm với ta, nhưng tại sao ta lại không làm được?”

Trạch Ân thở dài, cô nhớ đến Phỉ Thúy, một lần nữa cô lại bỏ rơi nàng khi cô lo sợ Doanh Doanh một mình bên cạnh Trường Thiên. Phi Thúy cười buồn nói cô hãy đến đem Doanh Doanh về . Nàng sẽ không sao đâu và cô đã quay lưng về phía nàng . 

Cô biết cô đã phụ nàng, nhưng lý trí của cô không thể ngăn tim mình đến bên Doanh Doanh. Cô thật có lổi với Phi Thúy . Cô nhất định sẽ chăm sóc Phi Thúy thật tốt và mong Trạch Long sẽ về sớm hơn cô dự tính.

Cô đi lại vào trong nằm xuống bên cạnh Doanh Doanh khi nghe tiếng nàng ú ớ vì dường như nàng vừa thấy ác mộng . Cô ôm nàng và vổ nhẹ vào lưng nàng, cô dổ dành 

-Ta đây Doanh Doanh, nàng hãy ngủ đi. Có ta đây ...

Doanh Doanh thôi cựa mình và nằm yên trong vòng tay cô.

Chapter 5

15 năm trước

Tiểu Doanh Doanh cùng tiểu Trạch Ân nắm tay nhau chạy quanh sau vườn. Họ đùa giỡn rồi cùng ngã nhào xuống bãi cỏ. Năm ấy tiểu Trạch Ân vừa lên 12 còn tiểu Doanh Doanh thì chỉ vừa lên 10. Nhân ngày sinh nhật của Trạch Ân và Trạch Long nên công tước Thẫm Trạch Viên đã tổ chức một bữa tiệc thật lớn. Ông đã mời rất nhiều quan khách có máu mặt đến. Vì Trạch Ân và Doanh Doanh đã gắn bó với nhau từ nhỏ nên họ không màng đến những đứa trẻ khác mà chỉ đùa giởn với nhau. Tiếng cười của họ vang dội cả khu vườn làm ai nấy nghe cũng muốn cười theo. Riêng Trạch Long thì khác, chàng chỉ đứng nhìn Doanh Doanh vui đùa cùng em gái mình mà mặt mày bí xị. Trong đầu đã có nhiều toan tính cho chàng và nàng . Chàng thích nàng vì nàng có nước da thật trắng, đôi môi đỏ thật xinh và cả đôi mắt to tròn đen láy . Chàng cứ nhìn nàng, nhưng chàng buồn vì nàng không quan tâm đến chàng mà chỉ quan tâm đến cô. Rồi chàng nghe Trạch Ân hỏi 

-Tiểu Doanh Doanh này, nàng đoán xem có hoa này có bao nhiêu cánh ?

Trạch Ân hỏi câu đó khi trong tay cô cầm một bông hoa hồng và cả hai đang nằm bên nhau. Doanh Doanh chau mày nhăn mặt ngẫm nghĩ

-Ta nghĩ là có 25 cánh, nàng coi thử xem ta đoán đúng không?

Trạch Ân đưa bông hoa đi chỗ khác trước khi Doanh Doanh có cơ hội dành lấy nó 

-Nàng chắc chắn chứ? Ta cho nàng đoán một lần nữa. Nếu nàng đoán đúng, ta sẽ thưởng cho nàng

Doanh Doanh chu môi nũng nịu

-Nàng cho ta coi đi, ta coi thôi, ta sẽ không chạm vào nó đâu

Trạch Ân đưa đóa hồng trước mặt nàng, Doanh Doanh vừa nhìn vừa lẩm nhẩm trong miệng “1….2…..3….4”

-29 cánh hoa, nàng sẽ thưởng gì cho ta?

Trạch Ân bật cười nhéo yêu vào mũi nàng

-Sao nàng biết rằng nàng trả lời đúng mà đòi ta thưởng

Doanh Doanh lắc lắc bím tóc của mình

-Ta là tiểu Doanh Doanh mà, nhưng nàng sẽ thưởng gì cho ta

Trạch Ân vồ nát bông hoa, cô hôn lên má nàng

-Nàng đã đáp đúng, và ta cũng đã thưởng cho nàng

Trạch Ân đứng dậy bỏ chạy. Doanh Doanh với đôi má ửng hồng đuổi theo

-Nàng chơi xấu, ta không chịu đâu, Trạch Ân mau quay lại đây 

Hai bên gia đình nhìn con mình mỉm cười, bá tước phu nhân gọi Doanh Doanh

-Doanh Doanh, lại đây với mẹ nào

Công tước Phu Nhân cũng gọi Trạch Ân lại

-Trạch Ân

Khi hai cô công chúa đi lại bên mẹ mình, bá tước phu nhân hỏi Doanh Doanh

-Doanh Doanh này, cha sẽ gã con cho Trạch Long, con chịu không?

Doanh Doanh lắc đầu

-Không, Doanh Doanh chỉ làm vợ Trạch Ân thôi

Người lớn bật cười vì lời nói của trẻ con, chỉ riêng ba đứa nhỏ đang hiểu mình muốn gì. Trạch Long nhìn em gái của mình rồi nhìn Doanh Doanh. Ánh mắt lộ vẻ khó chịu hằn lên thấy rõ. Sau khi người lớn bỏ đi rồi, chỉ còn ba người vẫn đứng nhìn nhau. Trạch Long nói

-Cả hai đều là con gái thì làm sao có thể cưới nhau được. Nàng phải gả cho ta

Doanh Doanh chóng nạnh hắt mặt lên đáp lại

-Đừng hòng, ta là của Trạch Ân, ta phải làm phu nhân của nàng

Trạch Long cũng gắn cổ cãi lại. Trạch Ân lắc đầu đứng nhìn cho đến khi hai người vẫn không có dấu hiệu dừng lại, bất chợt Doanh Doanh quay sang hỏi Trạch Ân

-Nàng nói đi Trach Ân, nói rằng ta sẽ gã cho nàng

Trạch Ân đi lại nắm tay Doanh Doanh rồi quay sang nói với anh cô

-Nàng là của em, em sẽ lấy nàng làm vợ

Trạch Long giận dữ bỏ đi còn Doanh Doanh ôm miệng cười khúc khích. Trạch Ân tỏ vẻ người lớn lắc đầu nói với nàng

-Đừng cười nữa, nàng có muốn vào phòng ta xem tranh không?

Doanh Doanh gật đầu rồi kéo tay Trạch Ân chạy đi. Mấy ngày nay Doanh Doanh chịu ngồi yên cho cô vẽ, nên cô hứa khi nào vẽ xong, Doanh Doanh sẽ là người đầu tiên được thấy. Ký ức tuổi thơ của cô và nàng đẹp như những vì sao trên bầu trời, thơ mộng như vầng trăng khuyết, êm đềm như dòng suối ban mai. Cô yêu nàng, đóa hoa hàm tiếu vừa mởi nở. Còn nàng thì sao? Nàng có yêu cô không? Cô chắc chắn là có 

Bảy năm trước

Nàng bây giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi đôi mươi. Cái tuổi đẹp như đóa hoa hồng khoe sắc. Cha nàng bảo rằng nàng đã đến tuổi lấy chồng. Họ thấy nàng và cô thân nhau quá cũng cảm thấy hoang mang trong lòng

-Doanh Doanh, Trạch Long qua đưa con đi chơi này.

Doanh Doanh ở trong phòng nghe mẹ nàng nói có Trạch Long qua nên nàng cũng không muốn ra làm gì. Nàng chỉ muốn đi chơi với Trạch Ân thôi. Trạch Long luôn chọc ghẹo làm cho nàng giận nên nàng rất ghét khi gặp chàng

-Doanh Doanh, con có nghe mẹ nói gì không

Doanh Doanh uể oải đi ra. Trạch Long nhìn Doanh Doanh mỉm cười. Cả hai rời khỏi nhà rồi, Trạch Long nói

-Nàng muốn đi đâu Doanh Doanh?

Doanh Doanh quay lại nhìn Trạch Long

-Ta muốn gặp Trạch Ân, nàng nói hôm nay đưa ta đi chơi mà

Nét mặt Trạch Long không vui khi nghe Doanh Doanh nhắc đến em gái chàng

-Nàng không thích ta đưa nàng đi chơi sao? Trạch Ân bận việc rồi. Nàng muốn đi đâu, hôm nay ta đưa nàng đi.

Nét mặt Doanh Doanh lộ vẻ thất vọng. Nàng muốn được đi với Trạch Ân chứ không phải Trạch Long. Mấy hôm nay Trạch Ân cứ bận việc nên không đưa nàng đi chơi được nên nàng rất nhớ cô

-Thôi được rồi, nếu nàng không muốn đi với ta thì ta sẽ đưa nàng đến chỗ Trạch Ân. Em ấy đang học cưỡi ngựa đấy

Doanh Doanh mừng rỡ khi nghe Trạch Long nói sẽ đưa nàng đến gặp Trạch Ân. Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy cô. Nụ cười trên môi nàng trở nên tươi hơn. Khi xe vừa dừng lại, nàng định chạy ngay đến bên cô, nhưng Trạch Long nắm tay nàng lại, chàng rít giọng

-Nàng thật sự rất vui khi gặp em ấy. Nàng không biết rằng trước sau gì nàng cũng thuộc về ta sao? Cái tình cảm mà hai người dành cho nhau sẽ không ai chấp nhận đâu

Doanh Doanh cố thoát khỏi vòng tay Trạch Long nhưng không được.

-Doanh Doanh

Nghe tiếng Trạch Ân gọi nên Trạch Long thả tay Doanh Doanh ra. Doanh Doanh chạy lại bên cô. Trạch Ân và Trạch Long nhìn nhau. Họ nhìn được một hồi lâu rồi Trạch Long nhíu mày quay đi

-Trạch Ân, ta nhớ nàng.

Trạch Ân mỉm cười nhìn cô người yêu bé bỏng của mình. Vì không muốn nhiều người nhìn thấy nên cô nhảy lên lưng ngựa rồi đưa tay cho nàng nắm lấy. Khi nàng yên vị bên cô rồi, Trạch An một tay ôm eo nàng, một tay cầm dây cương thúc con ngựa chạy. Họ dừng lại ven bờ hồ. Trạch Ân đỡ nàng xuống rồi cột con ngựa lại. Nắm tay nàng đi lại ngồi xuống tản đá bên cạnh. Cô đến trước mặt nàng, quì một gối xuống, vén nhẹ những sợi tóc trên trán nàng sang một bên. Cô cầm tay nàng nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn rồi thì thầm

-Ta nhớ nàng, nhớ đến điên mất. Nàng nhớ ta không?

Doanh Doanh chu mỏ nũng nịu

-Ta cũng nhớ nàng, cứ đợi mãi mà không thấy nàng đến tìm Ta. Khi ta đi tìm nàng thì Trạch Long nói rằng nàng bận việc. Nàng không cần ta nữa sao?

Trạch Ân để hai tay mình lên má nàng, cô nhìn nàng ấm ấp

-Doanh Doanh, nàng hãy nghe cho rõ đây. Suốt cả cuộc đời của Trạch Ân chỉ yêu nàng thôi. Nàng luôn là người quan trọng nhất. Nàng biết không?

Doanh Doanh vòng tay ôm cô thật chặt. Nàng e thẹn nói

-Nàng hứa nhé, nàng mãi là của Doanh Doanh nhé.

Trạch Ân ẵm nàng lên xoay một vòng rồi cả hai cùng cười. Môi cô tìm môi nàng, nụ hôn nhẹ nhàng rồi trở nên cuồng nhiệt hơn. Trạch Ân dứt khỏi nụ hôn vì biết Doanh Doanh cần hơi thở, cô hôn lên đôi má nàng, rồi cạ mũi cô vào tóc nàng đầy yêu thương

-Ta sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho nàng hơn. Đừng buồn ta nhé. Nàng biết tình cảm của ta và nàng sẽ không dễ dàng để cho cha mẹ chấp nhận nên ta cần phải học thật nhiều thứ để sau này dù ra sao ta vẫn có thể lo cho nàng

Doanh Doanh cảm động khi nghe Trạch Ân nói vậy. Nàng lại ôm chặt Trạch Ân như sợ mất cô

-Ta biết, nàng đừng lo. Ta sẽ chờ nàng. Chỉ cần nàng vẫn yêu ta và cần ta.

Nói xong Doanh Doanh cố tình đẩy cả hai ngã nhào xuống cỏ. Xoay ngươi lại để mình nằm lên trên, Trạch Ân tìm môi Doanh Doanh hôn ngấu nghiếng. Cả tuần không được gặp Doanh Doanh mà cô ngỡ như một thế kỷ.

Mặt trời cũng chuẩn bị bắt đầu đi ngủ nên Trạch Ân đưa Doanh Doanh về lại nhà nàng. Hôn vội lên má Trạch Ân, Doanh Doanh chạy vào trong để lại một người đang ngơ ngác nhìn theo. Vào đến nhà, nhìn thấy con vui vẻ, bá tước phu nhân hỏi

-Hôm nay con đi chơi vói Trạch Long vui chứ

Doanh Doanh ửng hồng đôi má trả lời mẹ

-Thưa mẹ con rất vui, con xin phép mẹ con lên phòng trước 

Bá tước Phu Nhân mỉm cười vì những lo lắng thừa thải của bà. Không đời nào con bà yêu một người con gái được. Tuy Trạch Ân đều tốt về mọi mặt và nếu bà có con trai nhất định sẽ muốn cô làm con dâu bà, nhưng với Doanh Doanh thì không thể. Xã hội sẽ không chấp nhận và chính bà cũng không thể chấp nhận được. 

Doanh Doanh vào phòng và ngắm nhìn những con hạc giấy thật xinh mà Trạch Ân đã xếp cho nàng từ năm sinh nhật thứ 16 của nàng, mỗi ngày Trạch An đều xếp cho nàng một con hạt giấy. Nàng mua một lọ thủy tinh lớn cũng không đựng hết nên bây giờ trong phòng nàng không biết bao nhiêu là lọ thủy tinh để chứa đựng những con hạc giấy đó. Điều đặc biệt là mỗi con hạc giấy đều có chữ “Hỡi bạn tình ta, ta yêu nàng” mà Trạch An viết dành riêng cho nàng. Tay nàng sờ nhẹ lên đó và miệng không ngớt mỉm cười. Tuy Trạch Ân là con gái nhưng ở bên cô nàng mới cảm thấy an toàn, nàng thấy mình vui vẻ hạnh phúc. Thứ bình an mà không ai có thể mua được. Nàng thì thầm “Trạch Ân, Trạch Ân, ta yêu nàng”

Năm năm trước

Công tước gọi Trạch An vào phòng làm việc của ông. Nhìn vào mặt cô ông hỏi

-Trạch Ân, hãy cho ta biết, con đang yêu có phải không?

Trạch Ân nhìn cha, cô chưa bao giờ có thể ngồi nói chuyện với ông quá nữa tiếng. Giữa ông và cô có một điều gì đó ngăn cách mà cô không thể hình dung được. Ông rất nghiêm khắc với cô không như lại dể chịu với Trạch Long. Nhưng gì cô làm là phải tốt nhất nếu không cô sẽ thấy được vẻ thất vọng trên gương mặt ông. Đôi lúc cô hỏi, ông có yêu cô không, hay ngoài Trạch Long ra, ông không còn người con nào khác, dù biết rằng cô và Trạch Long là sinh đôi

-Thưa cha, phải, con đang yêu

Ánh mặt nghiêm nghị ông hỏi thật chậm rãi

-Người đó là ai?

Trạch Ân chưa bao giờ cãi lời ông, nhưng cô biết lần này nếu cô không đấu tranh cho tình yêu của mình thì cô sẽ mất nàng vĩnh viễn

-Thưa cha là Doanh Doanh

Công tước đập bàn, ông rít giọng trông giận dữ

-Con có biết mình đang nói gì không? Làm sao con có thể yêu một đứa con gái kia chứ? Cha sẽ gả con cho một người khác. Con chuẩn bị đi, ngày mai họ sẽ đến đây đấy 

Trạch Ân vẫn không thấy đổi nét mặt. Cô ôn tồn nói

-Con sẽ không cưới ai khác ngoài Doanh Doanh. Cha có thể phản đối, nhưng con nhất định sẽ không khuất phục đâu

Năm ngón tay ông được đánh dấu nơi gương mặt xinh đẹp của Trạch Ân. Cô không nhìn ông với ánh mắt oán hận, không buồn bã, không đau khổ hay van xin. Cô nhìn ông với ánh mắt dành cho một người xa lạ. Cô mỉm cười giơ tay xoa đi vệt máu nơi miệng. Mùi tanh của nó xông lên mũi làm cô cảm thấy khó chịu

-Con xin phép ra ngoài.

Cô quay lưng đi, nhưng công tước nói tiếp

-Nếu không nghe lời ta thì hãy cút ra khỏi đây. Ta không thể có một đứa con bệnh hoạn như vậy được.

Trạch Ân không quay lại, cô nhẹ nhàng nói

-Nếu đó là điều cha muốn. Con sẽ ra đi

Trạch Ân khuất sau cánh cửa rồi công tước mới ngã người xuống ghế. Ông ôm lấy đầu mình. Ông không ngờ Trạch Ân dám cãi lời ông như vậy. Ông phải ra tay sớm hơn nếu không để tình trạng này kéo dài sẽ không được tốt.

Trạch Ân đi vào phòng, cô khóa cửa lại rồi đưa tay ôm lấy miệng mình ngăn tiếng khóc. Nước mắt chảy dài trên má cô. Cái đau trên má cô không bằng nỗi đau cô đang mang trong lòng. Nhưng nghĩ đến Doanh Doanh, cô biết mình càng phải cố gắng hơn nữa. Cô phải để cho nàng được hạnh phúc.

Trạch Ân vội vàng lấy đồ của mình bỏ vào giỏ. Cô muốn rời khỏi nơi này. Cô sẽ tìm một chỗ ở trước rồi sau đó sẽ cho Doanh Doanh biết. Nhưng cô vừa mở cửa ra thì có hai người đã đứng sẵn ở trước cửa. Thấy cô, một trong hai người nói

-Thưa tiểu thư, công tước có căn dặn rằng không cho tiểu thư ra ngoài. Chúng tôi thành thật xin lỗi.

Trạch An cầm chặt bịch đồ, tay cô run rẫy vì giận. Cô không ngờ cha mình lại đối xử với cô như vậy. Trạch Ân đi lại nằm xuống giường. Cô nằm im cho đến khi cô nghe tiếng nói thật khẻ 

-Trạch Ân

Không quay lại, cô nói

-Đi ra đi

Trạch Long ngồi xuống giường em gái mình, chàng quan tâm

-Ta biết mình có nói gì em cũng sẽ không nghe đâu. Nhưng ta có cách giúp em thoát khỏi đây. Em chịu không?

Trạch Ân ngồi đây nhìn Trạch Long. Không phải cô không tin Trạch Long nhưng cô không ngờ Trạch Long lại chịu giúp mình

-Ta thấy cha đối xử với em như vậy cũng thật quá đáng. Tối nay ta sẽ diễn một vở kịch ở trường. Ta nói với cha rồi, ta muốn đưa em đi và cha đã đồng ý

Trạch Ân nhíu mày hỏi lại

-Sao ông ấy lại đồng ý?

Trạch Long nhún vai

-Em cũng biết vì lý do gì kia mà. Cha biết ta không tốt với em bao nhiêu đâu. Nên ông nghĩ ta đem em đi vì có chuyện nhờ vả. Giờ em có đi không?

Trạch Ân ngồi dậy, cô đi lại tìm túi đồ của mình, nhưng Trạch Long ngăn lại

-Để đồ đây đi, ta sẽ lấy đưa cho em sau. Giờ em thay y phục đi, ta đợi bên ngoài

Trạch Ân thay đồ rồi đi ra ngoài. Cô không thấy cha mẹ mình đâu hết chỉ có Trạch Long đang ngồi đợi. Cô thở phào nhẹ nhỏm. Cô không thể nào chạm mặt ông ngây bây giờ được. Cô quá mệt mỏi vì điều đó.

Trạch Ân muốn bỏ đi khi vừa ra đến cổng nhưng Trạch Long kêu cô lại nói rằng chàng muốn đưa cô đến một nơi. Cô muốn trả ơn người đưa mình ra khỏi nhà và nhìn bộ mặt chờ đợi của Trạch Long nên Trạch Ân thấy tội nghiệp mà đồng ý. Nơi mà Trạch Long đưa cô đến là một nơi mà tất cả các gã đàn ông đều thích vào. Trạch Ân bực dọc gắt

-Trạch Long

Trạch Long nắm tay Trạch Ân ra hiệu

-Đừng nóng, ta chỉ đưa em đến đây xem một người. Nàng ấy rất đẹp, ta muốn có nàng

Trạch Ân rút tay mình lại, giờ cô đã hiểu vì sao bấy lâu nay Trạch Long không còn làm phiền cô và Doanh Doanh nữa, nhưng vì muốn chắc ăn nên cô nhìn chàng hỏi

-Còn Doanh Doanh? 

Trạch Long nhéo mũi em gái mình

-Nàng ấy không phải của em sao? Em nghĩ ta sẽ đi dành với em gái mình à? Thôi vào trong đi nào. Chúng ta sẽ vào bằng cửa đặc biệt. Sẽ không ai thấy đâu

Cả hai vừa vào trong thì có một người chạy ra mừng rỡ

-Thẫm gia, không ngờ chàng lại đến sớm vậy. Còn đây là ....

Trạch Long bật cười

-Em gái của ta đây, thấy không giống ta sao

Người đàn bà há hóc mồm rồi chạy lại cầm tay Trạch Ân

-Thẫm tiểu thư, lần đầu tiên được gặp tiểu thư. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy.

Trạch Ân gỡ tay bà ta ra rồi xoa nhẹ tay mình

-Đừng chạm vào ta

Người đàn bà không giận khi nghe Trạch Ân nói vậy mà lại còn cười giòn giã

-Thôi được rồi, chúng ta vào trong đi

Trạch Long khoát vai Trạch Ân nói

-Thôi mà, không phải em cũng thích đàn bà sao? Hôm nay chúng ta sẽ chơi một bữa mừng ngày em được tự do

Người đàn bà đó chuẩn bị cho Trạch Long và Trạch Ân một chỗ tách biệt. Họ có thể nhìn thấy người khác nhưng không ai có thể nhìn thấy họ

-Cũng hay nhỉ, xài tiền cho những chỗ này

Trạch Long không giận khi nghe Trạch Ân nói vậy, chàng nhún vai

-Đó gọi là hưởng thụ em gái. Em cũng nên học hỏi đi.

Trạch Ân thở dài, cô muốn rời khỏi nơi đây, cô muốn gặp Doanh Doanh, cô nhớ nàng.

-Vui lên đi

Trạch Long huýt nhẹ vào vai cô rồi chàng đứng dậy khi thấy một người con gái đi vào

-Phi Thúy, ta nhớ nàng

Phi Thúy tránh cãi ôm của Trạch Long rồi cười giòn tan

-Ta cũng nhớ chàng, nhưng từ từ đã nào. Hôm nay chúng ta có khách đặc biệt sao?

Trạch Long chỉ vào Trạch Ân

-Không phải nàng nói chỉ khi nào gặp được Trạch Ân thì nàng sẽ thưởng cho ta sao? Ta đã đưa em ấy đến rồi, nàng định thưởng gì cho ta đây

Trạch Ân nhìn Trạch Long bằng đôi mắt giận dữ. Cô không ngờ Trạch Long chỉ lợi dụng cô thôi. Trạch Long không dám nhìn vào mặt cô mà nhìn đi nơi khác. Phi Thúy thấy vậy thì bật cười

-Đừng giận chàng ấy, là ta muốn gặp nàng

Trạch Ân cảm nhận được ánh mắt Phi Thúy nhìn mình rất lạ. Không những cô thấy vậy mà cả Trạch Long cũng cảm nhận được. Chàng lo sợ mình lại mất Phi Thúy như đã mất Doanh Doanh cho em gái của mình.

Trạch Long hứa với Trạch Ân sẽ tìm cách cho cô và Doanh Doanh hẹn hò mà không bị phát hiện, nếu cô chấp nhận giúp chàng quen với Phi Thúy. Trạch Ân không đắng đo và đồng ý. Trước mặt Phi Thúy, cô luôn nói tốt cho Trạch Long. Mỗi lần như vậy, Trạch Ân chỉ thấy Phi Thúy mỉm cười nhìn cô đầy âu yếm. Trạch Ân cảm thấy ngại mỗi khi chỉ có hai người nên cô thường kéo Trạch Long đi cùng dù cô biết Phi Thúy chỉ muốn dành thời gian cho cô.

Chapter 6

Flashback

Đây là lần đầu tiên bốn người đi chung với nhau. Trạch Long muốn đem một ít thức ăn và họ cùng nhau ra bờ sông ngồi ăn uống noi chuyện. Doanh Doanh ngả đầu lên vai Trạch Ân hỏi

-Trạch Long và Phi Thúy quen nhau lâu chưa?

Trạch Long nhìn Phi Thúy một cách si mê trả lời

-Chỉ gần nửa năm nay thôi

Doanh Doanh nghe vậy thì nói nhỏ vào tai Trạch Ân

-Hèn gì không thấy chàng làm phiền ta nữa

Trạch Ân che miệng cười làm Trạch Long ngạc nhiên

-Hai người nói xấu gì ta à?

Trạch Ân nhún vai còn Doanh Doanh lắc đầu. Phi Thúy nãy giờ chỉ nhìn mãi Trạch Ân. Dường như trong mắt nàng, ngoài Trạch Ân ra nàng không còn thấy gì nữa cả. Doanh Doanh không phải không đủ nhạy bén để nhận ra điều, nhưng nàng tin tưởng vào tình yêu của Trạch Ân dành cho mình.

-Chúng ta đi dạo đi. Thời tiết hôm nay thật là đẹp.

Tay trong tay, Doanh Doanh và Trạch Ân đi trước còn Trạch Long và Phi Thúy đi sau. Phi Thúy muốn một lần được nắm bàn tay của Trạch Ân và đan vào đó. Nàng biết Trạch Ân sẽ không để mắt đến nàng đâu vì nàng nhìn thấy được Doanh Doanh quan trọng với Trạch Ân như thế nào. Với lại thân phận thấp hèn như nàng thì làm gì có được cái đặc ân đó. Nhiều người đàn ông đến với nàng vì dung nhan của nàng, nhưng cái nàng cần không phải là những thứ mà những người đàn ông đó mang lại. Khi nghe Trạch Long kể về em gái của chàng, nàng đã rất muốn được biết Trạch Ân như thế nào. Nhiều người nói rằng tiểu thư của công tước rất đẹp, không những vậy mà rất giỏi dang. Trong lòng nàng cứ mong muốn được gặp Trạch Ân dù chỉ một lần. Nhưng khi gặp được rồi, nàng lại muốn được ở bên cạnh Trạch Ân lâu hơn nhưng bên cô đã có một người khác. Khi biết cô cũng như nàng chỉ có tình cảm với phụ nữ, nàng đã rất vui, nhưng nổi thất vọng tràn đầy khi thấy cô trong tay với một người phụ nử khác. Nàng luôn hy vọng người đó là nàng, nàng muốn thay thế người phụ nữ kia nhưng nàng biết điều đó là không thể.

Nàng nhìn Trạch Ân mãi nên thấy được nổi thất vọng hiện rõ lên mặt cô khi Doanh Doanh thả tay cô ra vì họ vừa gặp một người bạn của Doanh Doanh đang đi đến, người đó không ai khác chính là Thái Trường Thiên, chàng và nàng gặp nhau khi cả hai cùng đi dự buổi tiệc của gia đình chàng tổ chức . Lúc đó vì không muốn đi nên Trạch Ân đã từ chối đến đó . Thấy Doanh Doanh, Trường Thiên mừng rở nói 

-Doanh Doanh, chào nàng

Gia đình của Trường Thiên và gia đình Doanh Doanh cũng thân với nhau nên sau buổi tiệc đó, Trường Thiên cũng hay đến nhà Doanh Doanh chơi. Doanh Doanh không thích Trường Thiên nhưng cũng không ghét vì Trường Thiên ít khi làm phiền đến nàng. Mặc dù cha mẹ Trường Thiên muốn nàng làm con dâu của họ nhưng họ biết không thể được vì cha nàng muốn gã nàng cho Trạch Long.

Trạch Ân bỏ đi trước mặc cho Doanh Doanh đứng đó trò chuyện. Trong lòng cô cảm thấy buồn bực không vì Doanh Doanh thả tay cô ra nhưng vì cô biết Thái Trường Thiên không phải là người tốt. Cô đã nói cho Doanh Doanh biết điều đó mỗi khi Doanh Doanh hay nhắc đến chàng, nhưng dường như Doanh Doanh không muốn hiểu những lời cô nói. Cô đang đi thì Doanh Doanh đuổi kịp và cầm tay cô hỏi

-Trạch Ân, nàng sao vậy?

Trạch Ân lắc đầu

-Ta không sao, chỉ cảm thấy không được khỏe thôi. Ta về trước

Doanh Doanh bực bội gắt

-Nàng làm sao vậy? Đó chỉ là xã giao thôi, nàng không nhất thiết phải nổi giận với ta

Trạch Ân không muốn cãi nhau với Doanh Doanh. Lâu lâu cô mới có thể gặp được nàng, cô luôn trân trọng giây phút họ bên nhau. Trạch Ân ôm Doanh Doanh

-Thôi được rồi, là lỗi của ta, nàng đừng có giận. Bây giờ nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi

Doanh Doanh vẫn làm mặt giận không nhìn đến Trạch Ân.

-Nàng đừng giận ta chứ, ủa mà Trạch Long và Phi Thúy đâu rồi?

Doanh Doanh chống nạnh

-Ta ghét nàng

Trạch Ân hôn lên tóc Doanh Doanh, cô nhẹ nhàng nói

-Đừng giận ta chứ Doanh Doanh, ta xin lỗi nàng. Ta sẽ không như vậy nữa, được chưa

Doanh Doanh gật đầu rồi vòng tay mình ôm Trạch Ân

-Nàng nói là phải giữ lời đấy nhé

Họ quay sang tìm Trạch Long và Phi Thúy nhưng không thấy đâu nên đành đi chơi riêng. 

Những ngày nối tiếp, không ngày nào cô không đưa nàng đi những nơi mà nàng thích. Nhưng nỗi ám ảnh về nàng và Trường Thiên vẫn không nguôi ngoai trong lòng cô.

Và đúng như cô dự đóan, Trường Thiên bắt đầu đeo đuổi Doanh Doanh. Thời gian của Trạch Ân không quá nhiều để có thể gặp Doanh Doanh mỗi ngày đã vậy Trường Thiên còn được gia đình Doanh Doanh rất ưu ái nên đó cũng là sự thiệt thòi đới với nàng . Cô nhờ Trạch Long đến trông chừng Doanh Doanh giùm cô, nhưng chàng chỉ lo đến Phi Thúy mà thôi. 

Trạch Ân vẫn không bỏ cuộc, cô cố gắng vừa học vừa kiếm thật nhiều tiền, và khi thấy đủ rồi, cô đề nghị với Doanh Doanh

-Nàng sẽ đi với ta chứ? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Ta và nàng sẽ sống một cuộc sống mà cả hai chúng ta đều mong muốn.

Doanh Doanh nhìn sâu vào mắt cô rồi gật đầu. Nàng không biết cô đã vui như thế nào khi nàng đồng ý. Khi cô lên kế hoạch và nói cho nàng nghe, họ đã hẹn tối nay, sau khi cha mẹ ngủ say, nàng sẽ đến bờ sông gặp cô và lúc đó họ sẽ rời khỏi nơi này . 

Buổi tối đến . Cô bỏ lá thư trong phòng cho Trạch Long rồi rời khỏi . Cô ra đến bờ sông và hồi hộp chờ đợi. Chỉ còn một chút nữa thôi,cô và nàng sẽ được tự do. Cô hứa với lòng sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng. Sẽ yêu thương và chiều chuộng nàng hết mực. Nhưng rồi cô cứ đợi mãi, trời bắt đầu trở nên lạnh hơn. Cô thở vào đôi bàn tay của mình vì nó bắt đầu trở nên lạnh cóng . Và rồi đêm cũng gần hết nhưng cô không thấy nàng đâu. Khi mặt trời ló dạng, cô đã ôm mặt khóc. Bao nhiêu hy vọng bổng chốc sụp đổ hoàn toàn . Sự tin tưởng, tình yêu, cô dành cho nàng không đủ để nàng bỏ tất cả vì cô. Trạch Ân luôn nói trong lòng mình rằng Doanh Doanh chắc đang gặp sự cố gì . Cô lo sợ chạy đến nhà Doanh Doanh, nhưng các cửa đều bị khóa . 

Cô thất vọng ra về rồi kiên nhẩn chờ đợi hơn một tuần vẫn không nghe tin tức gì của Doanh Doanh hết . Cô cầm chiếc nhẩn mà Doanh Doanh tặng cho cô bóp chặt . Gương mặt cô trở nên lạnh lẻo và cô muốn thay đổi chính mình . Cô đến gặp Phi Thúy và từ đó cuộc đời cô thay đổi . 

Khi cô về đến nhà, cô thấy cha cô đã đứng trước cửa đợi cô. Ông nhìn cô và nói

-Trạch Long đã bỏ đi. Ta có chuyện cần nói với con

Cô đi theo ông vào nhà. Trong lòng cô bây giờ không còn mong muốn điều gì nữa hết. Cô chỉ cảm thấy buồn và hận. Cô hận cô đã yêu nàng nhiều quá để rồi thất vọng nhiều đến như vậy. Cô thở dài trả lời cha mình khi ông nói rằng ông muốn cô trở thành Trạch Long.

-Con đồng ý

Cha cô mỉm cười, ông vỗ vai cô

-Tốt lắm. Không phải con yêu Doanh Doanh sao? Ta sẽ cho con có được nàng.

Trạch Ân không trả lời. Cô cũng không phản ứng vì cô nghĩ cha cô cũng chỉ nói cho cô vui vì sợ cô từ chối, nhưng cho dù đó là sự thật thì sao? Cô cũng nghĩ đến cô sẽ cưới nàng rồi làm cho nàng đau khổ. Cô muốn nàng phải nếm cái nổi đắng cay mà nàng đã trao cho cô. 

Sau cuộc nói chuyện với cha cô, Trạch Ân rời khỏi nhà của mình. Cô lại đến gặp Phi Thúy, đó cũng là câu trả lời của cô dành cho Phi Thúy khi nàng nói với cô rằng nếu cần nàng thì hãy đến tìm nàng. Giờ cô mới hiểu, có lẽ chỉ có nàng ấy mới giúp cô quên được Doanh Doanh.

Nhưng rồi hai năm trôi qua, cha cô không nói gì đến chuyện kết hôn giữa cô và Doanh Doanh, nhưng thật ra Trạch Ân cũng không muốn nghĩ đến. Cô nghĩ cô cũng đã thôi hận nàng. Trong hai năm đó, cô không muốn nghe những gì liên quan đến nàng. Dù cô có nghe hạ nhân nói rằng nàng sau tuần đó nàng có đến tìm cô, nhưng lúc đó vì quá đau khổ nên cô cũng không muốn nghe nàng giải thích và cũng không cảm thấy đó là quan trọng nữa , Hai năm nay, cô chỉ muốn sống bình yên vì cô chỉ cần như vậy thôi, cho đến khi Trạch Long quay về, cô sẽ giao moi thứ lại cho chàng rồi sống cuộc sống mà cô luôn mong muốn.

Hiện Tại

Trạch Ân đi lại, cô ngắm nàng rồi cuối xuống hôn vào trán Doanh Doanh, cô thì thầm

-Suốt cả cuộc đời này, ta cũng không thể quên nàng được sao? Ta nợ nàng đến bao nhiêu kiếp nữa đây Doanh Doanh?

Doanh Doanh nghe tiếng cô, nàng gọi trong cơn mơ

-Trạch Ân, nàng hãy về với ta, Trạch Ân. Ta yêu nàng

Trạch Ân nhếch môi cười cay đắng

-Nàng yêu ta sao? Nếu yêu ta sao nàng lại để ta chờ đợi trong vô vọng? Nếu yêu ta, sao đêm đó nàng không đến bên ta? Và nếu yêu ta, nàng không làm trái tim ta rỉ máu như vậy. Ta phải làm sao đây? Ta muốn ghét nàng, nhưng ta làm không được. Trái tim ta đang tự hỏi lý trí của mình rằng ta có nên cho ta và nàng một cơ hội nữa để yêu thương nàng không. Nhưng đến cả lý trí của ta cũng đang phân vân, nàng có biết không?

Trạch Ân lau giọt nước mắt trên má cô rồi bật cười

-Chỉ có nàng mới có thể làm ta khóc.

Nói rồi cô bỏ ra ngoài. Cô đến gặp Phi Thúy. Khi thấy cô, nàng cười dịu dàng

-Trạch Ân, nàng đã đến thật à?

Trạch Ân ôm Phi Thúy vào lòng rồi thở dài. Phi Thúy đẩy nhẹ cô ra, nàng hỏi

-Nàng có chuyện gì phiền muộn sao?

Trạch Ân ngồi xuống, cô nhìn nàng hỏi

-Nàng có ghét ta không? Ta thấy mình ích kỷ quá, chỉ làm khổ nàng thôi 

Phi Thúy nhẹ nhàng lắc đầu

-Trái tim ta chỉ có thể yêu nàng thôi, ta không còn chỗ để ghét nữa Trạch Ân. Với lại nàng đã cho ta sự lựa chọn, nhưng ta chọn ở lại bên nàng, vì chỉ bên nàng, ta mới thấy là ta đang ở nhà của mình chứ không phải là một nhà trọ . Nói cho ta biết, nàng đang nghĩ gì?

Trạch Ân ngã đầu lên chân Phi Thúy, cô nói

-Doanh Doanh hỏi về ta, nàng hỏi ta Trạch Ân giờ như thế nào? Trạch Ân sống ra sao. Ta chỉ có thể ôm nàng ấy và kêu nàng ấy quên Trạch Ân đi. Vì ta biết khi Trạch Long quay về, nàng ấy sẽ là của Trạch Long chứ không phải dành cho ta.

Phi Thúy vuốt tóc cô

-Sao nàng không nói cho Doanh Doanh biết rằng nàng chính là Trạch Ân, ta nghĩ biết đâu nàng và nàng ấy lại có thể hạnh phúc bên nhau

Trạch Ân ngước nhìn Phi Thúy

-Còn nàng thì sao?

Phi Thúy để tay Trạch Ân lên ngực mình

-Tim ta, mãi mãi chỉ dành cho nàng. Dù nàng không dành cho ta, ta cũng rất vui vì ta biết ta có nàng. Ta chỉ cần như thế thôi. Với lại hạnh phúc của nàng là hạnh phúc của ta.

Trạch Ân nhắm mắt lại, cô muốn tìm bình yên trong lòng

-Không, ta sẽ không phụ nàng đâu. Doanh Doanh sẽ luôn có một vị trí quan trọng trong tim ta, nhưng đêm ấy khi ta biết Doanh Doanh sẽ không đến, ta đã biết mình và nàng ấy không phải là của nhau. Ta đến đây để nói cho nàng biết Phi Thúy, hãy cho ta ít thời gian. Ta sẽ giải quyết việc này ổn thỏa.

Phi Thúy dùng tay che miệng Trạch Ân lại

-Ta biết nàng còn yêu Doanh Doanh nhiều lắm . Tình cảm nàng dành cho ta không phải là tình yêu nên nàng đừng hứa gì cả, cứ để mọi thứ theo tự nhiên. Ta chỉ muốn ôm nàng ngủ thôi, có được không?

Trạch Ân gật đầu, cô kéo tay nàng đi vào trong. Chỉ cần ôm nàng thôi, cô cũng muốn có một giấc ngủ ngon.

Chapter 7

Trạch Long quay về mà không báo tin cho ai biết hết. Khi Trạch Ân nghe tin đó, cô không biết mình nên buồn hay nên vui nữa. Nhưng rồi cô mỉm cười vì cô biết đó dù sao cũng là chuyện tốt. Không phải cô mong mỏi chàng về sao? Vì Trạch Long trở về có nghĩa là cô có trể trở về với cuộc sống trước kia của cô. Khi Trạch Long gặp cô, chàng mỉm cười ôm chầm lấy cô 

- Trạch Ân, ta không ngờ em còn đẹp trai hơn ta nữa. Thật không hổ danh con cái nhà họ Thẩm

Nói xong chàng ôm cô xoay một vòng

-Ta nghe nói em đã cưới vợ cho ta rồi phải không? Doanh Doanh và ta thật có duyên với nhau đó, vì cuối cùng nàng cũng làm vợ Thẩm Trạch Long ta

Nét mặt Trạch Ân cau lại khi nghe Trạch Long nhắc đến nàng, mặc dù cô biết Trạch Long chỉ muốn chọc cô 

-Em mệt rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau 

Trạch Long kéo tay cô lại khi cô vừa bước qua khỏi chàng 

-Ta chỉ giởn một chút thôi Trạch Ân. Em biết ta thích ai mà . Em có thể cho ta biết Phi Thúy hiện giờ ở đâu không? Ta muốn đến thăm nàng ấy 

Trạch Ân kéo tay Trạch Long ra khỏi tay cô, và cô ôn tồn nói 

-Sẽ không hay nếu có ai nhìn thấy hai Trạch Long trong nhà. Ta cần phải đi thay quần áo 

Trạch Long không cản cô nữa. Cô bước đi với nét mặt bình thản. Trạch Long thấy cô đã lớn, đã trưởng thành hơn và chàng thở dài vì chàng thấy được sự đau khổ trong mắt cô khi chàng nhắc đến Doanh Doanh. Thì ra những gì chàng nghe nói đều là sự thật . Cô và nàng không được hạnh phúc . Chàng thì thầm “ta quay lại vì chỉ muốn hàn gắn lại mọi thứ, ta không có ý định làm em đau lòng Trạch Ân. Ta nhất định sẽ trả lại những gì vốn thuộc về em” 

Về phần Doanh Doanh, sau khi nghe nghe mọi người nói rằng Trạch Ân đã về, trong lòng nàng rất hồi hộp nhưng cũng đầy lo lắng. Bây giờ nàng đã là vợ của Trạch Long rồi, nàng không thể ở bên cô được như nàng mong muốn. Đã vậy, ngày xưa chính nàng là người có lỗi thì nàng lấy tư cách gì xin cô tha thứ cho nàng. Nhưng nàng biết nàng sẽ không tránh khỏi vì nàng gặp phải cô trong bữa ăn tối nay. Nàng luôn nói với mình hãy bình tỉnh khi đối diện với cô nhưng chính nàng cũng không tin tưởng được chính mình . 

Đúng như nàng dự đoán, khi mọi người ngồi vào bàn ăn chưa được bao lâu thì Trạch Ân đi lại ngồi xuống đối diện với nàng. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, dù rằng nàng rất muốn. Không những vậy, nàng còn muốn chạy lại ôm chầm lấy và nói cho cô biết nàng nhớ cô nhiều như thế nào. Nhưng trước mặt cha mẹ chồng của nàng và Trạch Long, nàng không thể làm điều đó. Rồi nàng quay sang nhìn Trạch Long, nàng ngạc nhiên khi chàng cứ nhìn nàng với nụ cười hết sức kì lạ và nàng cũng thấy ngạc nhiên vì Trạch Long hôm nay không giống Trạch Long mấy ngày trước. Ở chàng có điều gì đó thay đổi, hình như chàng tròn ra thì phải, nước da cũng ngâm hơn. Nàng ngước lên nhìn Trạch Ân, nàng bắt gặp ánh mắt cô nhìn nàng. Ánh mắt này rất giống ánh mắt của Trạch Long nhìn nàng, nàng mở tròn mắt. Rồi nàng đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng nàng vẫn giữ thái độ bình thường. Cha chồng nàng không để nàng có thêm thời gian suy nghĩ, ông lên tiếng

-Trạch Ân, con định về đây bao lâu? 

Trạch Ân chưa kịp lên tiếng thì Trạch Long đã trả lời 

-Con cũng chưa biết

Mọi người bất giác nhìn chàng, Trạch Long biết mình bị hớ nên chàng mỉm cười

-Con nói con cũng chưa biết Trạch Ân về ở bao lâu nữa. Em trả lời đi Trạch Ân 

Trạch Ân nhếch môi rồi trả lời 

-Tùy hứng thôi 

Cha cô khó chịu nhìn cô khi thấy thái độ và cách trả lời của cô như vậy, nhưng ông biết ông không nên nổi giận vì nó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ông và cô mà chính ông đang muốn hàn gắn. Bà công tước vỗ nhẹ vào tay ông rồi ôn tồn nói

-Thôi chúng ta dùng bữa tối đi. Hôm nay Trạch Ân mới về, ăn nhiều vào một chút 

Doanh Doanh thấy bà nói Trạch Ân nhưng lại nhìn Trạch Long. Doanh Doanh nhíu mày nhưng không nói gì cả. Không khí của bữa ăn trôi qua một cách nặng nề. Ăn xong, cha chồng nàng nói 

-Trạch Ân, Trạch Long, ta có chuyện muốn nói với hai con 

Trạch Ân và Trạch Long đi theo cha mình vào trong. Chỉ còn nàng và mẹ chồng của nàng, bà mỉm cười nhìn nàng 

-Con có muốn đi dạo không Doanh Doanh? 

Nàng gật đầu đồng ý. Nàng thích bà, tuy bà và nàng ít nói chuyện vì ông bà ở riêng, nhưng lâu lâu Trạch Long có đưa nàng qua thăm. Lúc nào nàng cũng được bà chăm sóc chu đáo. Nàng cảm thấy trong bà có điều gì đó rất buồn không thể nói ra được, nhưng nàng không bao giờ hỏi.

Trạch Long đóng cửa lại, chàng nhìn cha chàng hỏi 

-Cha gọi con vào có điều gì muốn nói à? 

Ông gật đầu 

-Ta nghĩ đã đến lúc Trạch Long trở về lại vai trò của mình rồi 

Trạch Long nhìn Trạch Ân. Chàng muốn biết cô đang nghĩ gì nhưng chàng không đọc được gì từ đôi mắt của cô. Chàng nhìn cha mình rồi nói 

-Con không biết sẽ ở bao lâu 

Cha chàng giận dữ nói 

-Con đi cũng đã đủ rồi. Con không thể để Trạch Ân thay thế con hoài được 

Chàng nói lại 

-Trạch Ân yêu Doanh Doanh. Em ấy thay thế con cũng có sao đâu. Con biết Doanh Doanh cũng yêu em ấy, vậy tại sao không nói sự thật cho Doanh Doanh biết và hai người họ có thể sống lâu dài bên nhau 

Cha chàng bật cười 

-Con nghĩ thật đơn giản đó Trạch Long. Doanh Doanh là vợ con chứ không phải là Trạch Ân, con hãy làm tròn bổn phận với vợ mình đi 

Trạch Long lắc đầu 

-Con không phải là người đứng trước nhà thờ thề nguyền ở với Doanh Doanh suốt đời nên con sẽ không làm điều đó. Xin cha hãy để Trạch Ân được hạnh phúc ... 

Ông cắt lời chàng 

-Đó không thể gọi là hạnh phúc được. Họ đều là hai người con gái

Chàng lắc đầu nhìn cha chàng 

-Con thật hối hận khi đã quay về. Cha luôn ích kỷ như vậy 

Trạch Ân nhìn hai người rồi cô nói 

-Hai người nghĩ tôi là con rối à? Khi muốn rời khỏi thì anh rời khỏi, mọi thứ luôn là tôi gánh lấy. Khi ông cần người đứng ra chịu trách nhiệm thì tôi là người làm điều đó. Có bao giờ ông nghĩ đến cảm giác và hạnh phúc của tôi không? Tôi là con của ông đó. Chỉ vì yêu một người con gái mà ông ghét tôi đến vậy sao? Thưa cha?? 

Mặt ông tái mét nhìn cô, nhưng ông không nói gì cả. Cô nhìn cả hai lần cuối rồi bỏ đi. Cả hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau im lặng. Trạch Long nhìn cha chàng nói 

-Cha à, đã đến lúc con và cha cũng nên nghĩ đến hạnh phúc của Trạch Ân 

Nói xong chàng cũng bỏ ra ngoài. Còn lại một mình ông trong phòng, ông ngã người xuống ghế. Ánh mắt Trạch Ân nhìn ông. Có phải ông đã sai rồi không? Không phải ông không nghĩ đến hạnh phúc của Trạch Ân. Nhưng nghĩ đến lời dị nghị của nhiều người nên ông cũng cảm thấy lo sợ . Ông thở dài, Trạch Long nói đúng . Đã đến lúc ông nên nghĩ đến hạnh phúc của con gái ông. 

Trạch Ân bỏ ra vườn, cô ôm lấy trái tim mình. Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại rơi. Rồi cô cảm nhận được vòng tay ôm siết lấy cô từ phía sau, giọng nàng run rẩy gọi tên cô 

-Trạch Ân, Trạch Ân ,,,, 

Cô cố thoát khỏi vòng ôm của nàng, nhưng nàng nhất quyết không bỏ tay ra 

-Đừng mà Trạch Ân, ta nhớ nàng, xin nàng đừng đẩy ta ra 

Trạch Ân để yên như vậy. Cô cũng rất nhớ nàng, nhưng bây giờ Trạch Long đã về. Cô biết nàng và cô, khó có thể đến với nhau được 

-Doanh Doanh

Nàng mỉm cười khi nghe cô gọi tên nàng một cách yêu thương như vậy. Cô quay lại đối diện với nàng, nàng lau nước mắt cho cô rồi hỏi

-Trạch Ân, có phải có điều gì xảy ra không? Sao nàng lại khóc? 

Trạch Ân lắc đầu 

-Ta không sao, nàng đừng lo.

Trạch Ân tránh ánh mắt Doanh Doanh, cô sợ nàng sẽ đoán ra được mọi chuyện, nhưng cô không nghĩ rằng nàng đã biết, nàng nắm tay cô, nàng hỏi để xác định suy nghĩ của nàng là đúng 

-Có phải …. Có phải nàng chưa bao giờ bỏ đi không? Người bỏ đi là Trạch Long, nàng có phải ….

Trạch Ân cắt lời nàng 

-Nàng đang nói gì ta không hiểu. Ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước đây 

Doanh Doanh nhanh chân chấn ngây trước mặt cô 

-Nàng nói dối. Ta có thể thấy được chính nàng đã giả làm Trạch Long. Ta có thể thấy mọi thứ trong ánh mắt nàng. Ta không quan tâm nàng có giả làm chàng ấy hay không, ta chỉ mong nàng thành thật với ta. 

Doanh Doanh nói xong thì ôm chầm lấy Trạch Ân.

-Ta nhớ nàng Trạch Ân. Nếu thật sự những ngày qua ta được ở cùng nàng thì ta rất hạnh phúc. Nàng biết ta chưa bao giờ hết yêu nàng mà, phải không?

Trạch Ân đẩy Doanh Doanh ra, cô nhếch môi nói 

-Nàng yêu ta sao? Nàng yêu ta mà để ta chờ đợi nàng trong đêm giá lạnh vậy sao? Nếu yêu ta sao nàng không đến bên ta? Rồi cả một tuần ta đi tìm nàng như một kẻ mất hồn, lúc đó nàng ở đâu ?

Doanh Doanh lắc đầu, nước mắt cô bắt đầu rơi 

-Không phải như nàng nghĩ đâu Trạch Ân. Ta có nỗi khổ tâm của riêng ta. Nhưng như vậy không có nghĩa là ta thôi yêu nàng 

Trạch Ân khoát tay 

-Nàng đừng nói nữa. Ta đã quá mệt mỏi rồi. Ta cần phải rời khỏi đây thôi 

Doanh Doanh sợ rằng nếu nàng để Trạch Ân đi, nàng sẽ mất Trạch Ân nên nàng cương quyết ôm Trạch Ân chặt hơn nữa

-Nàng đừng có đi được không? Đừng đến bên nàng ấy, đừng bỏ mặc ta. Trạch Ân

Tiếng nấc nho nhỏ của Doanh Doanh xoáy vào tâm hồn Trạch Ân và nó làm mọi giận hờn trong cô tiêu tan đi. Ôm lấy bờ vai đang run lên của Doanh Doanh, cô nhẹ nhàng nói 

-Được rồi, ta sẽ không đi nữa. Ta đưa nàng vào trong. Nàng đã mệt rồi 

Ngước đôi mắt đong đầy giọt lệ lên nhìn Trạch Ân, Doanh Doanh nói

-Nàng hứa nhé, nàng sẽ ở bên cạnh ta đêm nay nhé và cả những đêm sau nữa, nàng sẽ không bao giờ rời ta. Không bỏ ta, nàng hảy hứa đi 

Trạch Ân nhìn vào ánh mắt người cô yêu rồi gật đầu, sau đó cô đưa nàng vào phòng của họ. Nằm xuống bên cạnh nàng, để nàng gối đầu lên tay mình, cô vỗ nhẹ vào lưng nàng rồi cất tiếng hát như ngày xưa cô hay hát ru nàng ngủ. Quá khứ lại hiện về trong tâm trí cô, kỷ niệm vui và buồn trộn lẫn vào nhau làm lòng cô xốn xang. 

Khi Doanh Doanh ngủ rồi, cô lại đi ra vườn. Ánh trăng in dáng cô trong thật lẻ loi. Trạch Long đi lại ngồi xuống bên cô, chàng vỗ nhẹ vào vai cô 

-Nàng ấy ngủ rồi à? 

Cô quay sang nhìn anh trai của mình rồi gật đầu. Trạch Long nói tiếp 

-Ta sẽ đi gặp Phi Thúy 

Cái nhíu mày khó chịu hiện lên trên trán cô 

-Để làm gì? Nàng ấy không thích đâu

Trạch Long thở dài 

-Em cũng cần phải có sự lựa chọn chứ, em yêu Doanh Doanh, còn Phi Thúy thì sao? 

Trạch Ân lạnh lùng nói 

-Đó là chuyện của em, anh không cần bận tâm 

Trạch Long thở dài 

-Ta chỉ muốn đến thăm nàng ấy thôi. Chứ không có ý gì khác. Ta chỉ muốn gặp nàng vì ta xem nàng như một người bạn. Ta hy vọng em sẽ có cách giải quyết tốt nhất vì ta thật sự không muốn ai phải đau khổ. Ta chỉ muốn cho em biết ta đi thăm nàng ấy, chứ không phải dành lấy nàng từ tay em vì ta biết trái tim nàng thuộc về ai. Ta đi đây

Trạch Long đứng dậy rồi chàng nói tiếp 

-Ta nghĩ cha sẽ không cản trở em đến với Doanh Doanh nữa đâu. Em có thể quyết định cuộc sống của hai người. Còn nếu em muốn đến với Phi Thúy thì hãy thành thật với Doanh Doanh.

Trạch Long đi rồi nhưng lời anh nói vẫn còn trong tâm trí cô. Cô lặng yên thở dài. Không phải cô ích kỷ muốn chiếm cả hai cho riêng mình, nhưng cô thật sự không biết phải nói với Phi Thúy như thế nào vì trong lòng cô, Doanh Doanh luôn chiếm vị trí quan trọng nhất . Cô không muốn Trạch Long đến đó vì cô sợ nàng nghĩ rằng cô đưa chàng đến để thay thế cô. Tuy không yêu nàng, nhưng không có nghĩa rằng nàng không quan trọng đối với cô, nên cô không muốn làm tổn thương đến nàng . Cô cứ nghĩ rằng rồi cô sẽ yêu nàng và quên đi Doanh Doanh, nhưng cô làm không được và cô nhận ra rằng, dù cả cuộc đời này, tim cô cũng chỉ dành cho Doanh Doanh mà thôi.

Chapter 8

Khi Phi Thúy mở cửa, nàng không khỏi ngạc nhiên khi người đứng trước mặt nàng lại là Trạch Long mà không phải là Trạch Ân, nhưng nàng vẫn mỉm cười chào hỏi

-Chàng về khi nào? 

Trạch Long đi vào trong, muốn ôm nàng lắm nhưng chàng chỉ dám nắm tay nàng mà thôi

-Đúng là không uổng công ta nhớ nàng ngày đêm. Chỉ có nàng mới có thể nhận ra giữa ta và Trạch Ân. 

Phi Thúy bật cười rồi nàng rụt tay về 

-Trạch Long, chàng không đẹp trai bằng Trạch Ân của ta đâu. 

Trạch Long chắc lưởi, giả vờ bất mản 

-Ta thật không hiểu Trạch Ân có điểm gì hơn ta mà ai cũng trao trái tim cho em ấy. Thật không công bằng khi ta và em ấy ra đời cách nhau chỉ vài phút vả lại ta còn phong độ hơn rất nhiều 

Phi Thúy đi lại rót nước cho chàng rồi nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nàng ân cần hỏi 

-Trạch Ân, nàng ấy không sao chứ? Hôm nay nàng nói sẽ đến đây

Trạch Long hiểu được điều Phi Thúy nói, chàng gật đầu

-Em ấy không sao, nhưng ta nghĩ Doanh Doanh có lẽ đã đoán được phần nào em ấy giả la ta trong mấy năm qua, nên ta nghĩ có lẻ họ cần nói chuyện với nhau. 

Phi Thúy thất vọng cuối xuống nhìn vào tay mình vì nàng vốn không muốn cho chàng thấy được, giọng nàng nhẹ tênh 

-Trạch Ân rất yêu nàng ấy. Đôi khi trong giấc ngủ, người mà Trạch Ân gọi tên vẫn là Doanh Doanh. Cuối cùng ta mãi cũng không có được nàng

Trạch Long nâng cằm Phi Thúy lên, chàng nói 

-Phi Thúy, nàng biết trong lòng em ấy nàng cũng rất quan trọng đúng không? 

Phi Thúy cười buồn 

-Ta biết điều đó, nhưng mãi mãi ta vẫn không có được trái tim nàng.

Trạch Long rất muốn ôm Phi Thúy vổ về, nhưng chàng biết mình không có quyền làm vậy. Cả hai đang yên lặng thì họ nghe tiếng đập cửa bên ngoài mỗi lúc một lớn. Phi Thúy hoảng hốt nhìn Trạch Long, còn Trạch Long thì nhíu mày hỏi nàng 

-Ngoài Trạch Ân ra, nàng còn bạn bè khác không?

Phi Thúy lắc đầu

-Ta chỉ có Trạch Ân và chàng thôi.

Trạch Long đi mà không đem theo nhiều hạ nhân vì chàng nghĩ chàng chỉ đến chỗ Phi Thúy thôi, nhưng giờ phút này chàng thật hối hận vì không chuẩn bị kĩ lưỡng. Chàng nói với Phi Thúy. 

-Nàng hãy vào trong đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này 

Rồi chàng gọi thuộc hạ 

-Ngươi mau về báo cho Trạch Ân tiểu thư và kêu em ấy mau đến đây và nhớ đem theo nhiều người. Mau lên. 

Dặn dò thuộc hạ của mình bỏ đi từ cửa sau, Trạch Long chờ đợi vì chàng biết caánh chửa kia cũng không thể cản được họ . Khi cửa bật mở thì chàng thấy có vài người đàn ông đi vào. Trong tay họ cầm súng và gương mặt trong thật tàn bạo . Chàng nghĩ chắc họ là kẻ cướp thôi, chàng còn đang suy nghĩ cách đối phó thì có một người lên tiếng 

-Thẩm công tước, đúng như chúng tôi dự đoán, ngươi đang ở đây. 

Trạch Long vòng tay lại , chàng nhếch môi hỏi

-Các ngươi muốn gì? 

Người đó lại tiếp tục lên tiếng và chàng nghĩ chắc hắn là người cầm đầu 

-Đơn giản thôi, mạng của ngươi và người đàn bà đó 

Trạch Long đanh mặt 

-Các ngươi dám 

Bọn chúng nhìn nhau cười rồi nói

-Ngươi chết rồi cũng không ai tố cáo được chúng ta. Với lại bây giờ ta nghĩ nên cho ngươi đi trước dù ta định để người đàn bà kia đi trước cho ngươi nếm mùi bị mất người mình yêu thích 

Hắn vừa giơ súng lên thì cũng là lúc Phi Thúy từ trong đi ra và chấn trước mặt Trạch Long. Lưng nàng thì quay về phía chàng.

-Các ngươi là ai, tại sao lại muốn giết chúng tôi? 

Bọn chúng nhìn Phi Thúy rồi liếm môi

-Thật đáng tiếc, người đàn bà này rất là đẹp. Chúng ta có nên giết chết hắn rồi chơi một chút không? 

Trạch Long nghe vậy thì kéo Phi Thúy ra sau lưng chàng. Lúc đó thì một trong những người đó nói 

-Chúng ta làm lẹ lên nếu không sẽ bị phát hiện. 

Người cầm đầu trong đám họ nói với đàn em mình 

-Yên tâm đi, nãy giờ ta có thấy ai ra khỏi đây đâu thì làm sao họ có thể thông báo cho ai được. Các ngươi giữ hắn lại, ta muốn chơi với nàng một chút 

Giọng cười đểu cáng của hắn cất lên làm Phi Thúy cảm thấy rùng mình. Trạch Long cố gắng kéo Phi Thúy về phía mình nhưng bọn chúng mạnh quá. Khi thấy chàng vẫn lì lợm, một trong đám họ đánh mạnh vào bụng chàng, Phi Thúy la lên 

-Trạch Long 

Chàng nhìn nàng như muốn cho nàng biết chàng không sao. Nàng cảm thấy ghê tởm khi mình bị người đàn ông kia siết chặt. Nàng cố vùng vẫy, nhưng sức nàng yếu không thể thoát ra được. Hắn xé áo nàng, nhưng rồi dừng tay lại khi nghe tiếng ngựa xung quanh, hắn rủa thầm 

-Mẹ kiếp, có người đến. Giết chúng đi còn về báo cáo nữa. Hắn giơ súng lên đưa về phía Trạch Long. Trạch Long biết mình không xong rồi nên chàng nhắm mắt lại. Nghe tiếng súng vang lên, chàng không cảm thấy đau đớn gì cả ngoài sức nặng của ai đè lên người chàng. Mở mắt ra chàng hoảng hốt khi thấy Phi Thúy, tay chàng sờ vào lưng nàng và chàng cảm nhận được tay chàng ướt đẫm. Chàng thấy có người chạy vào, chàng nghe tiếng súng nổ, rồi chàng nghe tiếng Trạch Ân gọi Phi Thúy . Khi sức nặng trên người chàng được lấy đi, Trạch Long ôm lấy đầu mình . Chàng biết Phi Thúy đã được Trạch Ân kéo ra khỏi người chàng và có thể chàng sẽ mất nàng vỉnh viển . Cô không nhìn anh trai mình nhưng ôm siết nàng vào lòng . Lúc nãy cô thấy nàng đở đạn cho anh mình mà cô không khỏi hoảng hốt . Cô lo sợ nàng sẽ rời khỏi cô. 

-Phi Thúy, mở mắt ra, nàng đừng có ngủ, Phi Thúy có nghe ta nói không? 

Phi Thúy mở mắt ra, nàng mỉm cười nhìn cô, bàn tay nàng sờ lên mặt cô đầy yêu thương 

-Ta đây, ta đã đợi nàng rất lâu nàng có biết không? Ta đã làm đồ ăn sẵng đợi nàng. Nhưng rồi ta đã rất mừng vì nàng không đến. Vì ta sợ ta sẽ không thể bảo vệ được nàng. Trạch Ân, ta sợ mất nàng. Ta yêu nàng

Máu trên người nàng mỗi lúc một tuông ra, Trạch Ân gọi lớn 

-Mau cho gọi bác sĩ đến, mau lên 

Rồi cô cuối xuống nói với nàng

-Nàng sẽ không sao, nhất định nàng sẽ không sao. Khi nào nàng khỏe rồi, ta hứa ta sẽ luôn ở bên nàng. Chúng ta sẽ rời khỏi đây, ta sẽ đưa nàng đi các nơi nàng thích. Chúng ta sẽ ra biển, sẽ bắt san hô. Rồi ta sẽ lượm vỏ ốc cho nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau xin một đứa con, rồi sẽ nuôi dạy nó khôn lớn. Nàng muốn điều đó mà, đúng không? Vậy hãy mau nghe lời ta, hãy im lặng và đừng ngủ. Hãy thức cùng ta, ta không để nàng có chuyện đâu

Phi Thúy nói trong nước mắt 

-Xin lỗi nàng Trạch Ân. Ta phải đi trước nàng rồi. Hãy nghe lời ta, hãy ở lại và sống tiếp luôn phần của ta. Hãy sống hạnh phúc. Chỉ cần nàng không quên ta là được rồi. Ta biết mình không xong rồi, Trạch Ân à, ta thật sự rất muốn sống cùng với nàng, nhưng ta biết ta không làm được. 

Trạch Ân lắc đầu, Phi Thúy nhìn Trạch Long rồi nhìn Doanh Doanh. Nàng dừng đôi mắt mình lại ở gương mặt Doanh Doanh. Nàng biết cô gái này sẽ làm cho Trạch Ân được hạnh phúc. Nàng mỉm cười, rồi nàng kêu Trạch Long ngồi xuống bên cạnh nàng

-Trạch Long, khi ta đi rồi, chàng hãy an ủi Trạch Ân giùm ta nhé. Tuy bề ngoài nàng ấy lạnh lùng nhưng trong lòng rất yếu đuối. Chàng cũng hãy giữ gìn sức khỏe và đừng cảm thấy đau lòng vì ta. Ta rất cám ơn tình cảm mà chàng đã dành cho ta, nhưng trái tim ta chỉ thuộc về Trạch Ân nên ta chỉ biết xin lỗi chàng thôi. Ta không hối hận khi đỡ phát súng đó cho chàng nên chàng đừng bao giờ tự trách mình.

Đôi mắt đỏ hoe, Trạch Long cầm tay Phi Thúy nói 

-Phi Thúy, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ được nàng. Ta xin lỗi nàng Phi Thúy

Trạch Ân cắn môi rồi nói 

-Nàng đừng nói nữa, ngoan hãy nghe lời ta. Bác sĩ sắp đến rồi 

Nàng cười buồn rồi nói một câu cuối 

-Ta yêu nàng Trạch Ân, bây giờ và mãi mãi. Nếu có kiếp sau, nàng yêu ta chứ? 

Trạch Ân gật đầu 

-Nếu có kiếp sau hoặc kiếp sau nữa, ta sẽ luôn bên nàng 

Phi Thúy cười rồi mắt nàng nhắm lại, đôi tay nàng buông thõng. Nàng không còn được nghe tiếng Trạch Ân nói nữa, cũng không nghe cả tiếng khóc của Trạch Ân dù nó vang dội cả căn nhà. Nàng đã ra đi, ngôi sao trên trời cũng nhỏ lệ và rơi xuống.

Doanh Doanh đi lại sờ lên vai Trạch Ân, nhưng cô hất tay nàng ra. Trạch Long nhìn Doanh Doanh khẻ lắc đầu. Chàng biết bây giờ có nói gì với cô cũng chỉ là vô ích . Khi người ta đau lòng quá, lời an ủi chưa chắc có hiệu nghiệm

Đám tang của Phi Thúy chỉ có ba người hiện diện. Trạch Ân không khóc nữa, nhưng ánh mắt cô trở nên vô hồn. Doanh Doanh đi lại bên cô, nàng dịu dàng nói 

-Chúng ta về thôi Trạch Ân 

Trạch Ân vẫn im lặng. Cô cứ nhìn mãi về phía ngôi mộ đó. Trạch Long sợ em mình có chuyện nên chàng nói 

-Trạch ân, chúng ta về thôi 

Trạch Ân loạng choạng xém ngả nhào. Cả mấy ngày nay cô không ngủ nên sức cũng yếu đi. Trạch Long và Doanh Doanh nhanh tay đở cô, nhưng cô hất tay họ ra 

-Là lỗi của ta, là ta đã giết chết nàng. Nếu ta đến với nàng như đã hứa thì chưa chắc nàng phải chết. Tất cả là lỗi của ta 

Trạch Long lắc đầu nói 

-Dù em có đến thì người nằm đó cũng có lẻ là em Trạch Ân và không ai muốn điều đó xảy ra cả . Nếu nói về lổi thì tất cả là lỗi của ta mới đúng. Nếu nàng ấy không đỡ đạn giùm cho ta thì có lẽ nàng ấy sẽ không chết. Trạch Ân, em đừng tự hành hạ mình nữa. Phi Thúy đã ra đi rồi, em vẫn còn Doanh Doanh và ta mà 

Trạch Ân lắc đầu. Cô cắn môi mình 

-Ta chỉ cần Phi Thúy, ta không cần ai hết 

Tim Doanh Doanh nhói lên khi nghe cô nói như vậy. Mặc dù nàng biết cô đang thương tâm vì cái chết của Phi Thúy, nhưng những lời cô nói làm lòng nàng quặn thắt. Có phải cô nói thật không? Cô chỉ cần Phi Thúy mà thôi? Cô không cần ai hết, kể cả nàng ? 

Cô quay sang nhìn Trạch Long rồi nói

-Các người về trước đi, ta muốn ở lại đây với Phi Thúy thêm một chút nữa 

Trạch Long lưởng lự rồi chàng đồng ý vì chàng biết có nói gì đi nữa cũng không làm thay đổi được Trạch Ân, chàng đi lại nói nhỏ với Doanh Doanh

-Chúng ta về thôi, hãy cho Trạch Ân một ít thời gian.

Doanh Doanh đi theo Trạch Long, nhưng rồi nàng dừng lại vànói với chàng

-Chàng về trước đi, ta muốn ở lại với nàng 

Không đợi Trạch Long trả lời, Doanh Doanh quay người đi ngược lại về phía Trạch Ân. Trạch Long đứng nhìn rồi thở dài

Trạch Ân cứ ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không biết có người đợi cô ở phía sau, nên khi quay qua nhìn thấy nàng, cô ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu, cô hỏi

-Sao nàng lại ở đây? 

Doanh Doanh cắn nhẹ môi trả lời 

-Ta đợi nàng 

Trạch Ân nhìn nàng không nói gì cả rồi cô bỏ đi. Doanh Doanh đi theo cô. Ra đến xe, cô quay sang nói với nàng 

-Nàng lên xe về đi 

Doanh Doanh hỏi cô

-Còn nàng?

Cô nhún vai

-Không phải chuyện của nàng nên không cần phải quan tâm. Về đi

Doanh Doanh đi lại gần cô, nàng cầm tay cô, nhưng cô giật lại

-Chúng ta vẫn tốt lành kia mà Trạch Ân. Nàng đừng đối xử với ta như vậy có được không? Hãy để ta xoa dịu vết thương cho nàng. Hãy cho ta đi vào trong tim nàng. Ta xin nàng đó

Trạch Ân im lặng. Doanh Doanh đi lại kéo cô vào lòng 

-Ta biết nàng đang rất đau lòng. Nàng cần có người bên cạnh. Hãy để ta làm điều đó, Trạch Ân nhé 

Cô không phản kháng nữa. Cả con người cô bây giờ đang rất mệt mỏi và trái tim cô cũng vậy. Nàng thấy cô không phản đối thì đưa cô vào xe. Về đến nhà, nàng đưa cô lên phòng. Khi kéo chăn đắp cho cô rồi, nàng định ra ngoài thì cô kéo tay nàng lại

-Đừng bỏ ta Doanh Doanh, ta cần nàng

Doanh Doanh mỉm cười, nàng cuối xuống hôn lên trán cô 

-Ta ra ngoài dặn hạ nhân nấu cháo cho nàng thôi rồi ta sẽ vào lại. Khi nào thức dậy, nàng sẽ có thức ăn ngây 

Trạch Ân lắc đầu

-Ta không cần thức ăn, nàng hãy ôm ta, có được không?

Doanh Doanh ôm Trạch Ân, nàng để đầu cô gối trên tay nàng rồi khe khẽ hát, bài hát mà ngày xưa cô hay hát ru nàng ngủ. Khi nàng nghe tiếng thở đều của cô, nàng thì thầm như một lời hứa chắc chắn

-Nhất định ta sẽ không rời xa nàng. Cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta cũng sẽ luôn bên nàng, Trạch Ân. Ta đã một lần đánh mất nàng rồi, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu.

Chapter 9

Trạch Ân bỏ ra hơn một tuần và cô dã điều tra ra được ai là người muốn giết chết cô và Phi Thúy. Cô thật sự mất bình tĩnh khi nghe chính miệng một trong những kẻ đến nhà Phi Thúy đêm đó nói ra tên của người chủ mưu. Trạch Ân đã cắn chặt môi mình để kiềm chế lại cơn giận nếu không cô sẽ đến nhà hắn và giết chết hắn ngây. Thái Trường Thiên, Trạch Ân nhất định sẽ không tha cho hắn.

Cô hiểu được phần nào vì sao Thái Trường Thiên hận cô, nhưng để giết người thì thật là tàn nhẩn. Cô cũng biết hắn muốn cô nếm được cái mùi vị bị mất đi người mình yêu thương nhất là như thế nào. Nhưng hắn không ngờ Trạch Long thật sự lại có mặt ở đó chứ không phải là cô. Trạch Ân biết với những bằng chứng mà cô có được chưa chắc có thể kết tội được Trường Thiên, nhưng dù cô có tìm ra chứng cớ thì cô cũng muốn chính tay mình giết chết hắn chứ không phải qua pháp luật.

Trạch Long có hỏi cô manh mối vì anh đoán được rằng Trạch Ân sẽ không bao giờ bỏ qua vụ này một cách dễ dàng như vậy. Trạch Ân nhìn anh mình rồi cô quyết định nói cho Trạch Long biết, nhưng không nói tất cả 

-Hắn dám làm điều đó? Chúng ta cần phải ….

Trạch Ân biết Trạch Long muốn nói gì nên cô khoát tay 

-Chính tay ta sẽ giết chết hắn 

Trạch Long cầm vai cô lắc mạnh 

-Trạch Ân, em không được làm như vậy 

Trạch Ân đẩy Trạch Long ra khỏi mình 

-Chuyện này anh không cần phải bận tâm

Trạch Long nghiêm mặt

-Chuyện này có dính dáng đến ta, ta phải có trách nhiệm. Trạch Ân, ta xin em được không? Chúng ta không thể tự tiện làm như vậy được. Em cũng phải nghĩ đến Doanh Doanh chứ

Trạch Ân nhếch môi

-Nếu ta không vì nàng ấy thì Phi Thúy sẽ không chết. Bây giờ ta không thể đối diện với nàng được 

Trạch Ân bỏ đi. Trạch Long nhìn theo thở dài. Anh cảm thấy tội nghiệp cho Doanh Doanh vì anh biết giờ đây Trạch Ân đang muốn lánh xa nàng vì cái chết của Phi Thúy dù đó không phải là lổi của nàng 

Trạch Ân đi ra sau vườn. Cô cần phải suy nghĩ coi mình nên làm gì. Không bao lâu thì Doanh Doanh đi lại bên cô 

-Trạch Ân à

Nghe tiếng nàng gọi nhưng Trạch Ân không quay lại. Cô ghét cảm giác này. Cảm giác khi trái tim muốn ôm nàng vào lòng nhưng lý trí lại không cho phép làm cô nghẹt thở. Trạch Ân sợ ở bên nàng lâu hơn, cô sẽ khóc trong lòng nàng rồi lại quên đi những toan tính trong đầu cô nên cô quay mặt bước đi. Doanh Doanh nhanh chân đi đến ôm Trạch Ân từ phía sau

-Đừng trốn ta Trạch Ân, làm ơn đi. Chuyện gì đã xảy ra với nang? Tại sao mấy hôm nay nàng lại tránh mặt ta như vậy? Có phải ta đã làm sai điều gì không? 

Trạch Ân gỡ tay Doanh Doanh ra. Cô quay lại nhìn nàng 

-Nàng không có lỗi. Người có lỗi chính là ta. Ta không nên để cho lòng mình yếu mềm trước nàng mà quên mất Phi Thúy. Ta nghĩ chúng ta không thể. Nàng đừng bận tâm đến ta nữa. Hãy đem ta ra khỏi tim nàng 

Doanh Doanh lắc đầu. Nước mắt nàng hoen mi 

-Cái chết của Phi Thúy không phải là lỗi của nàng, cũng không phải lỗi của ta. Đến bao giờ nàng mới hiểu đây. Nàng đừng có tự hành hạ mình nữa có được không? 

Đôi mắt lạnh lùng của Trạch Ân nhìn sâu vào mắt nàng và đôi mắt đó làm nàng rùng mình. Nó tựa hồ như không còn cảm xúc. 

-Chính Thái Trường Thiên đã hại chết nàng ấy. Chính là hắn. Ta đã điều tra ra được. Nếu ta không đồng ý cưới nàng vội thì có lẽ Phi Thúy sẽ không có kết cuộc thảm như vậy. Nàng mãi mãi không phải là của Thẩm Trạch Ân này, chính ta đã níu kéo người không thuộc về mình nên người quan trọng nhất đã rời khỏi ta

Bàn tay Doanh Doanh run lên. Nàng nắm nó chặt vào nhau sợ không kiềm chế được, nàng sẽ bật khóc. Nàng không thể yếu đuối vào lúc này được và Trạch Ân biết được rằng cô đang làm tổn thương nàng.

-Ta không quan trọng với nàng ư? Chỉ có Phi Thúy mới quan trọng với nàng? Hãy trả lời thành thật cho ta biết Trạch Ân, nàng hết yêu ta rồi sao?

Trạch Ân tránh ánh mắt Doanh Doanh và điều đó làm Doanh Doanh căm phẫn. Nàng quát

-Hãy nhìn vào mắt ta và hãy nói rằng nàng không còn yêu ta nữa. Nếu nàng còn yêu ta, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta lần nữa đâu. Nhưng nếu nàng nói rằng nàng không còn yêu ta nữa, ta tự mình biết rút lui.

Trạch Ân phải đấu tranh giữ dội giữa tư tưởng và con tim của mình rồi cô nhìn vào mắt nàng trả lời

-Ta đã hết yêu nàng. Đã hết yêu từ cái đêm nàng không đến với ta. Người ta yêu là Phi Thúy. Dù nàng ấy không còn nữa, nhưng tim ta sẽ mãi trao cho một mình Phi Thúy mà thôi 

Cô vừa nói xong, nàng mỉm cười chua xót 

-Cám ơn nàng đã thành thật với ta Trạch Ân 

Nói xong nàng bỏ cô đứng đó rồi đi vào trong. Chỉ còn lại cô một mình với nỗi cô đơn gặm nhắm. Không phải cô muốn cô và nàng sẽ trở nên như vậy sao? Không phải cô đẩy nàng ra khỏi cuộc đời cô sao? Vậy sao tim cô lại quặn thắt thế này? Nó đang gọi tên nàng một cách tha thiết. Nó muốn cô chạy vào trong ôm nàng vào lòng và nói rằng cô thật sự rất cần nàng. Nhưng rồi lý trí cô đã thắng trái tim. Cô vội đi lấy con ngựa mình yêu thích nhất rồi phóng ra khỏi nhà. Tiếng ngựa xa dần nhưng nàng vẫn đứng nhìn cô sau xèm cửa sổ. Nàng thì thầm “Ta biết nàng nói dối Trạch Ân. Ta biết nàng vẫn còn yêu ta. Đến bao giờ nàng mới tha thứ cho ta đây”. Doanh Doanh thở dài rồi đi vào trong. 

Trạch Ân cứ cho ngựa chạy. Trong đầu cô không biết mình sẽ đi đến đâu nhưng rồi khi ngựa dừng lại trước căn nhà của Phi Thúy, Trạch Ân đã bật khóc. Suốt cuộc đời của cô, cô đã nợ nàng rất nhiều. Thật sự nếu không có Phi Thúy, Trạch Ân không biết cuộc sống của cô sẽ còn buồn tẻ và cô đơn như thế nào nữa.

Trạch Ân đứng lại bên bờ hồ. Nơi mà cô đã đợi Doanh Doanh. Những ký ức ùa về trong trí cô làm Trạch Ân không kiểm soát được trái tim mình. Cô ôm lấy ngực và ngồi xuống. Cố gắng thở thật sâu để cho tâm hồn dịu lại, Trạch Ân thở dài. Cô nợ Phi Thúy nhiều quá, cô không biết mình đủ cam đảm để có thể đến với Doanh Doanh không, khi trong lòng cô niềm hối hận và dày vò mỗi ngày một tăng lên.

Trạch Ân trở về nhà thật khuya. Cô đã cố đẩy Trường Thiên ra khỏi tâm trí mình, nhưng cô vẫn nghĩ hoài đến lý do vì sao Trường Thiên cho người đến nhà Phi Thúy đêm đó. Hắn muốn giết chết Trạch Long vì nghĩ rằng chính Trạch Long đã cướp đi người mà hắn yêu thương nhất. Hắn nghĩ giết chết Trạch Long và Phi Thúy rồi hắn có thể có lại được Doanh Doanh. Cô cũng tìm được nhân chứng, nhưng Trạch Ân vẫn còn đang suy nghĩ. Cô muốn chính tay mình giết chết Thái Trường Thiên để trả thù nên cô chưa báo với cảnh sát. 

Trạch Ân đi vào phòng mình. Cô quyết định khi mọi thứ xong hết rồi, cô sẽ rời khỏi đây. Cô sẽ tìm một nơi nào đó để sống hết cuộc đời còn lại của mình. Trạch Ân nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì cô nghe tiếng gõ cửa, tưởng là Trạch Long nên Trạch Ân nói 

-Vào đi

Trạch Ân ngạc nhiên khi cô thấy mẹ mình đi vào

-Sao mẹ lại ở đây?

Bà công tước đi đến bên Trạch Ân, bà nắm bàn tay cô dịu dàng nói

-Mẹ đợi con cả buổi chiều. Mẹ có chuyện muốn nói với con 

Trạch Ân ngồi thẳng dậy chờ đợi. 

-Trạch Ân, mẹ biết có nhiều chuyện đang xảy ra với con, nhưng mẹ muốn nói chuyện của con và Doanh Doanh

Trạch Ân muốn kêu bà hãy dừng lại, nhưng bà lắc đầu rồi nói tiếp 

-Ta cần phải nói Trạch Ân. Đôi khi nó sẽ giúp được cho con. Ta biết rõ tình cảm con dành cho con bé sâu sắc đến như thế nào. Cả chuyện của con và Phi Thúy ta cũng biết. Cha con đã cho người theo dõi con nhưng rồi ông ấy đã dừng tay lại. Chuyện của con và Doanh Doanh đổ vỡ ngày xưa cũng do một tay ông ấy. Khi biết con muốn trốn đi với Doanh Doanh, ông đã viết một lá thư đến cho cha mẹ Doanh Doanh và ta nghĩ vì điều đó mà Doanh Doanh đã không đến với con trong đêm đó. Nhưng rồi ông đã hiểu được rằng ông đã không công bằng với con quá nhiều nên ông để mặc con với tình cảm của mình. Mẹ mong con hiểu ông ấy và đừng trách ông ấy nữa. Sau này khi Trạch Long bỏ đi, ông muốn con thay thế ông ấy để trở thành công tước và cũng một phần vì ông muốn chuộc lại lỗi làm của mình. Ta không biết cha mẹ Doanh Doanh đã làm gì con bé để Doanh Doanh không thể rời khỏi nhà được nhưng ta hy vọng con hãy suy nghĩ thật kỹ, hãy cho bản thân mình thêm một cơ hội để có được cái hạnh phúc mà tưởng như đã mất đi của con.

Sau cuộc nói chuyện, bà công tước rời khỏi phòng để lại Trạch Ân với nhiều suy nghĩ . Cô suy gẫm những lời bà vừa nói. Đúng là cô đã tránh Doanh Doanh và sau tuần đó, cô đã không cho nhắc đến Doanh Doanh trước mặt cô nữa . Cô cũng không cần Doanh Doanh giải thích điều gì cả. Cô coi đó đều là lỗi của cô vì đã yêu người không thuộc về cô.

Trạch Ân mở cửa đi ra ngoài. Cô đi vào phòng Doanh Doanh. Ngắm Doanh Doanh bình yên trong giấc ngủ, Trạch Ân thở dài. Cô sờ gương mặt Doanh Doanh rồi thì thầm

“Đến bao giờ ta mới có thể thôi yêu nàng?” 

Doanh Doanh trở mình, Trạch Ân đứng dậy định bỏ đi nhưng cô nghe Doanh Doanh mơ màng gọi

-Trạch Ân à, nàng đừng bỏ ta, hãy ở lại với ta có được không?

Trạch Ân cắn nhẹ môi rồi bỏ đi ra ngoài mặc cho tiếng khóc của Doanh Doanh ở phía sau.

Trạch Ân đi vào phòng làm việc của mình. Cô đóng chặt cửa lại rồi ngồi xuống dựa vào tường.Cô ôm mặt mình ngăn tiếng khóc. Cô bấu chặt tay mình vào nhau cho đến khi rướm máu. Những đau khổ và những vết thương trong tâm hồn cô, Trạch Ân muốn nó biến mất. Biến khỏi cuộc đời cô để cô không cảm thấy đau đớn như bây giờ. Cô ước gì mình cũng tan biến đi, cô muốn được thanh thản, cô muốn bình yên. Cô muốn ngủ một giấc thật dài. Có ích kỷ quá không khi cô muốn những điều đó?

FLASHBACK

-Trạch Ân, đố nàng bắt được ta

Doanh Doanh vừa chạy vừa cười giòn tan trong gió. Trạch Ân nhìn người tình rồi cô chạy theo. Khi bắt được Doanh Doanh rồi, nàng nũng nịu nói

-Nàng ăn gian, vì nàng cao hơn nên nàng chạy nhanh hơn

Hôn lên chóp mũi nàng, cô nói

-Ta chạy nhanh vì ta muốn ôm nàng vào lòng thôi, nàng không muốn sao Doanh Doanh

Nàng dụi mặt vào cổ cô thì thầm 

-Ta yêu nàng Trạch Ân, được ở trong vòng tay nàng là hạnh phúc nhất

Cô ôm nàng thật chặt. Cô muốn thời gian ngừng lại để cô và nàng mãi mãi được như thế này. 

END FLASHBACK

Nhưng thời gian trôi qua, con người thây đổi, cô không biết tình cảm có phải cũng như vậy không. 

Cô nằm xuống và thiếp đi. Trong mơ, cô gọi tên nàng

-Doanh Doanh ….

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào thì chắc có lẽ nàng sẽ thôi thì thầm với những ngôi sao trên bầu trời mong họ đem cô về lại bên nàng

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào thì chắc có lẽ nàng sẽ không khóc với trăng mong nó giữ chặt tình yêu của nàng dành cho cô.

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào thì sẽ ngừng nói với hoa kết tình yêu của cô lại để nàng ép vào tim. 

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào, có lẽ đôi môi nàng sẽ không bao giờ khép kín, đôi mắt nàng sẽ trở nên như vầng trăng khuyết mỗi khi nàng cười

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào, nàng sẽ không ngần ngại dành cả cuộc đời của nàng để đem hạnh phúc đến cho cô.

Nếu nàng biết cô vẫn còn yêu nàng nhiều như thế nào, có lẽ mọi thứ xung quanh nàng cũng không thể khiến nàng thôi nhìn mỗi mình cô

Nhưng nếu bây giờ cô không còn yêu nàng .... thì đối với nàng cô vẫn là quan trọng nhất và mọi thứ trên đời nàng cũng chẵng có ý nghĩa gì đối với nàng, ngoài cô.

Chapter 10

Trạch Ân thức dậy, cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu. Trạch Ân mở cửa rời khỏi phòng đọc sách thì cô gặp Trạch Long

-Em vừa thức dậy sao Trạch Ân?

Cô gật đầu. Trạch Long đi lại đưa cho cô lá thư 

-Của Doanh Doanh nhờ ta đưa cho em đó. Nàng nói phải đưa cho em hôm nay, nhưng ta tìm em mãi mà không gặp. Ta cứ tưởng em đã ra ngoài nên ở đây đợi em. 

Trạch Ân nhìn lá thư. Cô không biết có nên nhận nó không , nhưng Trạch Long dúi vào tay cô 

-Hãy xem nàng ấy nói gì. Hãy cho cả hai một cơ hội nữa đi Trạch Ân 

Trạch Long nói xong liền bỏ đi. Trạch Ân quay lại vào phòng, cô mở lá thư ra đọc 

Trạch Ân, tình yêu của ta!

Ta không biết đến bao giờ nàng mới thôi ghét ta, mới thôi hận ta vì ngày xưa ta đã lở hẹn với nàng. Ta cũng giận mình lắm, giận mình đã để nàng vuột khỏi tầm tay. Ta ước gì ta có thể quay lại cái khoảnh khắc ngày xưa đó, ta sẽ có cách giải quyết tốt hơn, để ta và nàng không phải xa nhau. 

Trạch Ân, nàng có giận, có oán ta như thế nào, nhưng xin nàng đừng ghét ta. Xin nàng đừng đẩy ta ra khỏi cuộc đời nàng để ta có thể được ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng và yêu nàng . 

Cuộc sống của ta từ khi ta tưởng mình mất nàng thật trở nên vô nghĩa. Ta đã cố gắng rất nhiều, ta đã cố gắng ngưng nghĩ đến nàng, cố gắng yêu thương người khác, cố gắng làm mọi thứ nhưng trái tim đã bị nàng đánh cắp từ lâu lắm rồi. Chỉ khi nó ở bên nàng thì nó mới đập một cách bình thường mà thôi. 

Trạch Ân, ta biết ta phải nói cho nàng hiểu vì sao đêm đó ta không thể đến với nàng vì cả hai chúng ta cũng cần phải bỏ những khúc mắc đó xuống. Ta không mong nàng tha thứ cho ta, nhưng ta chỉ mong nàng hiểu rằng ta không bao giờ muốn làm nàng đau lòng cả và tình yêu ta dành cho nàng, mãi không thay đổi . 

Khi ta biết rằng ta sẽ bỏ trốn cùng với nàng, ta đã rất lo sợ. Ta sợ mình sẽ nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ ngôi nhà mà ta đã được sinh ra và lớn lên, nhưng khi ta nghĩ đến nàng, nghĩ đến những ngày tháng được ở bên nàng, mọi lo sợ đều tan đi nhường lại cho một sự chờ đợi cho hạnh phúc của tương lai. Ta đã để lại một lá thư rất dài cho cha mẹ với hàng ngàn lời xin lỗi. Mong họ có thể tha thứ cho chúc phúc cho đôi ta. 

Rồi khi đêm xuống, mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta rời khỏi nhà để đến với nàng. Nhưng khi vừa bước ra đến cửa, ta nghe tin mẹ mình bị ngất xỉu. Bệnh tim của mẹ lại tái phát. Ta sợ nếu ta bỏ đi, ta sẽ không được gặp bà một lần cuối. Ta không suy nghĩ được nhiều và đã quay vào nhà lại. Đầu óc ta lúc đó chỉ nghĩ về mẹ, nhưng ta có cho người đi đến chỗ mình hẹn nhau và báo cho nàng biết rằng ta không thể đến được. Ta cũng căn dặn hạ nhân nói cho nàng biết rằng ta yêu nàng và chúng ta sẽ lại được ở bên nhau sau khi ta biết chắc rằng mẹ ta không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Nhưng khi hạ nhân quay về, họ nói với ta rằng nàng không còn ở đó nữa, tim ta như vụn vỡ. Ta sợ nàng sẽ giận ta, sẽ ghét ta nên khi trời sáng, ta định chạy ra bờ sông tìm nàng. thì bác sĩ cho hay rằng mẹ ta cần phải rời khỏi đây và đi đến thành phố bên cạnh để chửa trị . Thế là cả gia đình ta đều rời khỏi . Ta mong rằng khi ta quay về, nàng sẽ chịu nghe ta giải thích và mọi chuyện sẽ không sao. Nhưng khi ta quay lại tìm nàng, nổi thất vọng đầy ngập tin ta khi cha nàng nói rằng nàng đã bỏ đi. Ta năn nỉ ông ấy cho ta biết nàng đã đi đâu, nhưng ông nói với ta đừng tìm nàng nữa. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta. Nàng nhờ ông nói với ta rằng hãy quên nàng và tiếp tục cuộc sống của ta khi không có nàng cạnh bên. 

Ta đã khóc rất nhiều Trạch Ân, ta đã oán hận chính ta, nhưng dù ta có làm như thế nào nàng cũng không quay về. Hai năm từ ngày nàng bỏ đi, ta vẫn không nguôi nhớ nàng. Và rồi ta chấp nhận Trường Thiên. Ta nghĩ rằng chàng ấy có thể giúp ta quên nàng, nhưng ta đã lầm. Và rồi ta kịp hiểu ra rằng trong lòng ta, ngoài nàng ra không còn ai có thể len vào nữa. 

Khi nghe tin ta phải cưới Trạch Long làm phu quân, ta đã không muốn điều đó xảy ra. Ta sợ khi nàng quay về, nàng sẽ hận ta nhiều hơn khi ta trở thành chị dâu của nàng. Mặc dù ta biết lúc đó có lẽ nàng cũng đã có người khác rồi, nhưng ta thật sự không muốn làm nàng đau lòng dù là trong suy nghĩ. Nhưng ta không làm gì hơn được. Mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi. Ta cũng chỉ có thể ưng thuận mà thôi.

Khi ta biết được rằng nàng giả làm Trạch Long, người ta ở bên cạnh bấy lâu nay chính là Trạch Ân của ta, lòng ta đã rất vui. Nhưng tim ta rất đau khi nghĩ nàng đã yêu Phi Thúy mà không còn yêu ta nữa. Ta đã phải nói với chính mình rằng chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Thật buồn cười phải không Trạch Ân, lòng ta đã quyết như vậy, nhưng tim ta luôn mong muốn nàng. Ta muốn được nàng ôm áp. Ta muốn được ở trong vòng tay nàng và khi thức dậy có nàng bên cạnh. 

Ta biết cái chết của Phi Thúy đã làm tim nàng rất đau. Ta thật sự muốn xoa dịu nổi đau đó của nàng. Ta xin nàng hãy cho ta thêm một cơ hội nữa để được yêu thương nàng. Ta sẽ ngồi ở nơi đó đợi nàng cũng như ngày xưa nàng đợi ta vậy. Ta mong nàng sẽ đến. Trạch Ân, ta yêu nàng, tình yêu này sẽ không bao giờ thay đổi.

Mãi mãi là của nàng 

Doanh Doanh

Trạch Ân đọc đị đọc lái lá thư mà Doanh Doanh viết cho cô không biết bao nhiều lần rồi cô đứng dậy, cô mở cửa và bỏ chạy ra ngoài. Trạch Long thấy Trạch Ân hấp tấp rời khỏi nhà thì chàng gọi lại

-Trạch Ân, em sao vậy? Có chuyện gì thế? 

Trạch Ân không trả lời. Cô cần phải đi gặp nàng. Cô cần phải nói với nàng rằng cô luôn yêu nàng. Mọi thứ bây giờ đối với cô không còn ý nghĩa nữa, chỉ có nàng thôi. Cô muốn ôm nàng vào lòng. Muốn hôn lên tóc nàng, muốn quyện cả tâm hồn lẫn thể xác của cô vào nàng.

Trạch Ân dừng lại ở nơi bờ sông. Cô nhìn quanh nhưng không thấy nàng, cô gọi 

-Doanh Doanh, nàng ở đâu? 

Rồi gương mặt cô trở nên hoảng hốt khi cô thấy Trường Thiên chĩa cây súng vào đầu nàng.

-Trường Thiên, dừng tay lại

Trường Thiên nhìn cô, hắn hỏi 

-Trạch Long đâu? Ta cần Trạch Long 

Trạch Ân nhìn Doanh Doanh. Cô muốn nói với nàng rằng đừng có sợ, cô sẽ cứu nàng rời khỏi đây. Trường Thiên thấy lạ khi hắn nhìn thấy ánh mắt cô nhìn nàng. 

-Ngươi có nghe ta nói không? Ta cần Trạch Long chứ không phải ngươi 

Trạch Ân cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình rồi nói 

-Thả Doanh Doanh ra đi rồi ta sẽ gọi Trạch Long đến 

Trường Thiên bật cười 

-Ngươi nghĩ sao mà kêu ta thả nàng ấy ra? Ngươi mau cho người kêu Trạch Long đến. Ta cần một số tiền lớn và một chiếc thuyền. Ta phải rời khỏi đây rồi ta sẽ thả người.

Trạch Ân suy nghĩ rồi nói

-Thả nàng ấy ra đi. Ngươi không biết rằng Trạch Long rất hận Doanh Doanh sao? Chính vì Doanh Doanh mà Phi Thúy đã bị giết chết. Ngươi nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa tiền cho ngươi vì nàng sao? Nếu ngươi chịu thả nàng ra, ta sẽ làm con tin. Ngươi biết cha và anh ta sẽ không ngần ngại làm những gì ngươi muốn. 

Trường Thiên suy ngĩ và thấy những lời Trạch Ân nói rất có lý. Hắn còn đang phân vân thì Doanh Doanh lên tiếng

-Không được, Trạch Ân, nàng rời khỏi đây đi. Ta sẽ không sao đâu 

Trường Thiên quát 

-Im đi, nói nữa ta sẽ giết chết ngươi 

Trạch Ân lo lắng nhìn Doanh Doanh, nhưng cô vẫn trấn an nàng 

-Doanh Doanh, nghe ta nói. Hãy để ta làm con tin rồi nàng về báo cho Trạch Long biết. Kêu Trạch Long đem tiền đến và chuẩn bị một chiếc thuyền. Nói với Trạch Long đừng báo cho cảnh sát biết. 

Trạch Ân đi lại gần, nhưng Trường Thiên lớn tiếng 

-Dừng lại, không được bước đến 

Trường Ân nhếch môi 

-Ta nghĩ ngươi không có sự lựa chọn khác đâu. Nếu ngươi không làm theo những gì ta nói, ta nghĩ những người chủ nợ của ngươi cũng sẽ tìm và giết chết ngươi. Còn nếu ngươi làm theo những gì ta nói, có lẽ ngươi sẽ thoát được khỏi đây. 

Trường Thiên không ngờ Trạch Ân biết về hắn nhiều như vậy, thấy Trường Thiên bắt đầu lo sợ, cô nói tiếp

-Chuyện ngươi bài bạc thiếu nợ cũng không phải là chuyện có thể giấu giếm được nữa. Giờ ngươi nghĩ sao? Có muốn ta làm con tin và thả Doanh Doanh ra không?

Trường Thiên nhìn Trạch Ân rồi cúi xuống nhìn Doanh Doanh, đôi môi hắn nở một nụ cười nham hiểm 

-Thì ra là vậy, ngươi yêu Doanh Doanh. Thật là một chuyên nực cười. Ngươi yêu chính chị dâu của mình 

Trạch Ân im lặng. Cô không biết Trường Thiên sẽ nghĩ như thế nào nếu hắn biết được người Doanh Doanh cưới không phải là Trạch Long mà chính là cô. Người mà nàng yêu cũng không phải là Trạch Long mà chính là cô. 

Trạch Long nói với Doanh Doanh

-Thì ra nàng yêu người đàn bà này. Được lắm chứ Doanh Doanh, ta không ngờ ta vừa khám phá ta một chuyện thú vị như vậy. Nàng nghĩ sao nếu như cha mẹ nàng biết chuyện này 

Doanh Doanh giận dữ nói 

-Trường Thiên, ngươi thật là xấu xa. 

Trường Thiên cười thật lớn 

-Xấu xa? Ta sẽ còn xấu xa hơn nữa vì bây giờ không những ta muốn tiền mà ta còn muốn có được cô ấy. Ta nghĩ khi nàng thấy ta cùng người tình của nàng, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào?

Trạch Ân nghe Trường Thiên nói vậy thì cô nhún vai 

-Ta nghĩ ngươi lầm rồi. Ta và nàng ấy chỉ làm chị dâu và em chồng thôi. Nếu ngươi không tin thì thôi vậy. Nhưng khi ta đi rồi mà ngươi không có được những gì ngươi muốn thì đừng trách ta.

Trạch Ân định quay đi nhưng Trường Thiên gọi lại

-Được rồi, ngươi lại đây 

Trạch Ân đi lại gần, Trường Thiên nói tiếp 

-Quay lưng lại 

Trạch Ân quay lưng lại. Trường Thiên thả Doanh Doanh ra rồi kẹp cổ cô, thấy Trạch Ân nhăn mặt, Doanh Doanh hốt hoảng la lên 

-Thả nàng ấy ra 

Trường Thiên nhếch môi 

-Mau đi tìm Trạch Long. Nửa tiếng sau mà không có những gì ta muốn, ta sẽ giết chết cô ta.

Trạch Ân nhìn Doanh Doanh, cô nói

-Đi tìm Trạch Long đi Doanh Doanh 

Doanh Doanh chưa kịp đi tìm Trạch Long thì đã thấy Trạch Long từ xa đi lại . Trạch Long bật cười thích thú

-Ngươi tới thì tốt lắm. Ta sẽ tính cả vốn lẫn lời với ngươi 

Trạch Long sợ Trường Thiên sẽ làm hại đến Trạch Ân nên chàng nói 

-Được, ta sẽ đáp ứng những gì ngươi muốn. Chỉ cần ngươi thả Trạch Ân ra 

Trạch Long kéo Doanh Doanh về phía mình. Chàng biết chàng phải bảo vệ nàng cho cô. Nếu nàng có chuyện gì, chàng sẽ mất luôn cô. 

-Ta muốn tiền, một chiến thuyền và cả cái mạng của ngươi nữa 

Trạch Long nhếch môi 

-Ngươi tham lam quá đó. Ta sẽ cho ngươi tất cả. Nhưng ta muốn Trạch Ân và Doanh Doanh được an toàn đã. 

Trạch Ân nhìn Trạch Long và anh biết cô muốn nói với anh điều gì nên anh quay sang hỏi Trường Thiên 

-Nhưng ta thật không biết ngươi vì sao lại muốn hãm hại Phi Thúy. Hay vì nàng ấy từ chối ngươi? Mà cũng đúng thôi, người như ngươi thì ai có thể yêu được 

Trường Thiên giận dữ quát 

-Ngươi im đi. Phi Thúy chết vì nàng ấy đã biết quá nhiều chuyện ta làm. Còn ngươi, ta cũng sẽ cho ngươi đi theo Phi Thúy vì ngươi đã cướp Doanh Doanh khỏi ta. 

Trạch Long chắc lưỡi

-Ngươi tưởng chỉ có mình nàng ấy biết những việc xấu xa mà ngươi đã làm sao? Những cô gái bị ngươi giết hại mọi người ai cũng đã biết hết rồi. Cảnh sát cũng đang đi tìm ngươi đó. Ta nghĩ dù ngươi có trốn đi cũng không thoát được. Cách tốt nhất hãy đầu hàng đi.

Trường Thiên đưa súng chĩa về phía Trạch Long 

-Ta sẽ giết chết ngươi 

Hắn chưa kịp nổ súng thì đã bị Trạch Ân đẩy tay hắn ra và đá văng cây súng đi. Trạch Long nhanh chân chạy đến cầm lấy cây súng. 

-Trường Thiên, đứng yên, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi 

Trường Thiên đứng yên không dám dẫy dụa. Doanh Doanh chạy lại ôm lấy Trạch Ân, nhưng cô kéo nàng ra. Cô giựt lấy khẩu súng từ tay Trạch Long rồi đi lại và chĩa thẳng vào đầu Trường Thiên. Trạch Long sợ cô sẽ bắn chết Trường Thiên nên la lớn

-Trạch Ân, em hãy bình tỉnh lại, đừng có hành động nông nổi 

Trạch Ân không nhìn Trạch Long cũng không nhìn Doanh Doanh. Bây giờ trong đầu cô chỉ có trả thù. Cô muốn trả thù cho Phi Thúy. Cô muốn Trường Thiên phải trả giá cho những việc hắn làm. Và cô muốn chính tay cô làm điều đó

-Trạch Ân, nghe ta đi. Lúc nãy ta đã cho người báo cảnh sát và họ sắp đến rồi. Nếu em giết hắn, em sẽ không thoát được tội đâu 

Trường Thiên nghe vậy thì nhếch môi cười. Trạch Ân tức giận đạp vào bụng hắn làm Trường Thiên ngã nhào xuống đất. Đôi mắt cô lạnh lùng muốn đem Trường Thiên giết chết đi. Cô đá vào người hắn, đá thật mạnh thật và khôgn có dấu hiệu dừng lại khi cô nghĩ đến thân hình đẫm máu của Phi Thúy. Đôi mắt cô hằn lên sự thù hằn rỏ rệt. Trạch Long kéo cô để cô dừng lại 

-Đủ rồi Trạch Ân, hãy dừng lại đi

Trạch Ân đẩy Trạch Long ra, cô đi lại bên Trường Thiên và chĩa khẩu súng vào đầu hắn, cô định bắn nhưng rồi cô nghe tiếng khóc của Doanh Doanh. Nó làm lòng cô dịu lại và cô không muốn mất nàng. Trạch Ân bắn vào chân Trường Thiên thay vì đầu hắn . Cơn đau đã làm hắn điên tiết la lên 

-Con đàn bà chết tiệt kia 

Hắn chỉ kịp ôm lấy chân của mình thì cảnh sát chạy đến. Trạch Ân trả cây súng lại cho một trong những người cảnh sát đó. Cô nói 

-Ta chỉ tự vệ thôi

Cảnh sát không hỏi gì cả. Họ chỉ còng tay Trường Thiên lại và đưa đi. Doanh Doanh chạy lại ôm chầm lấy Trạch Ân và lần này Trạch Ân ôm chặt nàng vào lòng. Giọng cô run rẩy 

-Xin lỗi nàng Doanh Doanh 

Trạch Long thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười quay đi. Chàng cần phải đi theo cảnh sát nếu họ cần có người làm chứng . 

Trạch Ân lau nước mắt cho Doanh Doanh, cô thì thầm 

-Hết chuyện rồi. Mọi thứ đã kết thúc rồi 

Cô tìm môi nàng hôn ngấu nghiếng. Cô không muốn quan tâm đến việc gì nữa cả. Bây giờ, cô chỉ muốn nàng mà thôi. 

ĐOẠN KẾT

Doanh Doanh và Trạch Ân quyết định nói chuyện của họ với cha mẹ hai bên. Cha mẹ Trạch Ân không phản đối. Họ biết đã đến lúc họ nên để cô làm những việc cô muốn làm. Trước khi Trạch Ân và Doanh Doanh rời khỏi, cha cô đã ôm cô vào lòng, ông ôn tồn nói

-Ta xin lỗi con về tất cả Trạch Ân. Hãy sống hạnh phúc vì như vậy ta mới cảm thấy tội mình nhẹ đi 

Lần đầu tiên Trạch Ân mới hiểu được vòng tay của một người cha. Ông luôn nghiêm khắc với cô và chưa bao giờ ông tỏ ra tình yêu ông dành cho cô cả nên cô không biết ông có yêu thương cô không. Nhưng bây giờ Trạch Ân đã hiểu, ông rất yêu thương cô, chỉ là ông không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều 

-Cám ơn cha. Con sẽ sống hạnh phúc. Mọi chuyện trong quá khứ, xin cha hãy quên hết đi. Khi chúng con tìm được chỗ dừng chân rồi, con sẽ báo cho cha mẹ biết. Và chúng con sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên hơn 

Bà công tước đi lại nắm tay chồng khi bóng Trạch Ân và Doanh Doanh khuất dần. Bà mỉm cười nhìn ông 

-Một kết thúc tốt đẹp, cám ơn chàng 

Trạch Long cũng không đi tiển Trạch Ân và Doanh Doanh. Chàng bận rộn với nhiều thứ vì chàng phải thay Trạch Ân trong mọi việc, nhưng chàng chúc phúc cho hai người họ . 

Khi Trạch Ân và Doanh Doanh đến nhà nàng thì họ chỉ gặp mẹ nàng thôi. Bà nhìn cả hai thở dài 

-Cha con chưa thể tiếp nhận chuyện này được. Hãy cho ông ấy thời gian. 

Doanh Doanh ôm vai bà 

-Mẹ có giận con không? 

Bà vuốt tóc cô lắc đầu

-Đã trải qua biết bao sóng gió rồi, mẹ nghĩ hai con nên sống cho mình đi.

Doanh Doanh để lại một lá thư cho cha nàng. Nàng nói với ông rằng nàng rất yêu thương ông và sẽ về thăm ông. Dù nàng có yêu ai và ở bên ai, nàng vẫn là Doanh Doanh của ông. Vẫn là đứa con gái mà ông yêu thương. Yêu tTrach. Ân không có nghĩa rằng nàng thay đổi chính nàng và không còn là Doanh Doanh như xưa nữa nên nàng mong rằng ông sẽ chấp nhận nàng và Trạch Ân.

Doanh Doanh không biết khi nàng vừa rời khỏi, ông đứng sau cửa sổ nhìn nàng và cô, ông nói

-Xin lỗi con Doanh Doanh

Ông lắc đầu rồi nói tiếp

-Thôi thì hai con hãy sống hạnh phúc và khỏe mạnh, như vậy là tốt lắm rồi

****

Nàng và cô muốn đến thăm mộ Phi Thúy. Cô muốn nói vài lời với Phi Thúy trước khi cô và nàng rời khỏi đây. 

-Phi Thúy à, xin lỗi vì lâu rồi ta không ghé thăm nàng. Ta muốn cho nàng biết rằng ta rất nhớ nàng và trong tim ta, nàng vẫn luôn có một vị trí rất quan trọng ở đó. Phi Thúy à, ta đã ra kẻ chủ mưu và cũng đã trừng trị hắn thỏa đáng rồi . Nàng hãy yên giấc nhé 

Trạch Ân sờ lên tấm bia mộ 

-Ta và Doanh Doanh sẽ rời khỏi nơi này Phi Thúy. Ta đã căn dặn Trạch Long luôn đến thăm nàng và nói cho nàng biết về tình trạng của ta và Doanh Doanh. Sau này ta sẽ lại về thăm nàng. 

Doanh Doanh vỗ nhẹ vào tay Trạch Ân, cô nói 

-Phi Thúy, cám ơn nàng vì đã chăm sóc cho Trạch Ân thật chu đáo và cũng cám ơn nàng vì luôn bên cạnh yêu thương Trạch Ân. Ta và Trạch Ân sẽ không bao giờ quên nàng đâu. Nàng cũng đừng lo lắng về Trạch Ân nữa, ta sẽ thay nàng chăm sóc và yêu thương Trạch Ân. 

Cô và nàng nắm tay nhau. Họ nhìn nhau rồi đứng dậy. Bất chợt con gió thổi ngang qua. Cô mỉn cười rồi cùng nàng bước đi. 

“Trạch Ân à, ta chưa biết mình sẽ đi đâu nữa, nhưng chỉ cần đi với nàng, ta không sợ điều gì cả. Chặng đường chúng ta trải qua sẽ có lúc gặp phong ba, hãy hứa nàng sẽ không bao giờ buông tay ta ra. Hãy giữ tay ta chặt trong tay nàng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Tình yêu ta dành cho nàng sẽ là ngọn lửa làm tan chảy những tảng băng trong đời ta và nàng. Hãy hứa với ta, Trạch Ân nhé”

“Doanh Doanh, nàng là tất cả những gì trong cuộc đời ta ao ước. Từ khi chúng ta còn nhỏ cho đến khi ta khôn lớn, ta biết trong tim ta chỉ có nàng, và không có ai có thể thay thế được. Chúng ta sẽ nắm chặt tay nhau, đi hết con đường còn lại mình cần phải đi. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau. Sẽ đi nhiều nơi để cho nàng tham quan, rồi chúng ta sẽ dừng lại, chúng ta sẽ có một căn nhà nhỏ. Ta sẽ trồng rau quả, rồi chúng ta sẽ cho ra đời một nàng công chúa hoặc một chàng hoàng tử. Ta và nàng sẽ nuôi dạy con cái khôn lớn. Ta hứa với nàng, ta sẽ yêu nàng cho đến hơi thở cuối cùng, phu nhân của ta” 

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baba