Chương 100: Không được gặp Park ChanYeol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ở nhà họ Park cập nhật tin tức rất nhanh, chẳng mấy chốc liền nhận được tin của Park Chanyeol.

Ban đầu Chaeyoung không có ý định thông báo tin tức này cho những người trong nhà biết, dù sau chuyện bây giờ có hơi nằm ngoài tầm kiểm soát, bọn họ có biết cũng vô dụng.

Nhưng mà bây giờ đã biết cả rồi, Chaeyoung cũng không nói gì.

Tập đoàn Park thị vốn nằm ở New York, Mỹ, sau khi lấy được tin tức, đến với tốc độ rất nhanh cũng là điều dễ hiểu.

Chaeyoung còn chưa trở lại Las Vegas, mấy người ở nhà họ Park đã ngồi chờ sẵn.

"Tại sao các anh lại ở đây?"

Xoa xoa hai bên thái dương có hơi đau, Chaeyoung nhíu mày hỏi.

Ba năm đã trôi qua, ba anh em Jun Woo, Ji Yoo, Seung vẫn độc thân như cũ, Chaeyoung cảm thấy không hề gì, ngược lại khiến cho những đấng bề trên trong nhà ngày một lo lắng. Ba người này cũng đã ngoài ba mươi cả rồi, nhưng lại không có ý định kết hôn, mà người làm em gái út như nàng, đã là mẹ của ba đứa nhỏ, dĩ nhiên càng khiến cho mọi người thêm phần nôn nóng, sốt ruột.

Cũng chính bởi vì vậy, mà ba anh em nhà này quyết định mọc rễ ghim cây ở New York, nếu không có chuyện gì hệ trọng, bọn họ tuyệt đối sẽ không về nhà.

Một năm trước, bởi vì một câu nói của Chaeyoung, tất cả mọi chuyện ở tập đoàn Park thị đều giao hết cho ba anh em bọn họ, còn cha mẹ của các anh ấy, đã sớm ung dung tự tại đi du lịch vòng quanh thế giới mất rồi.

Theo thường niên, chỉ cần đến cuối năm, lúc Chaeyoung đích thân đến tập đoàn Park thị tổng kết sổ sách, ba anh em này luôn dùng ánh mắt như muốn lăng trì xẻo thịt nhìn nàng. Đôi khi Chaeyoung nghĩ, nếu như ánh mắt có thể giết người, khẳng định bây giờ nàng đã sớm chết cả ngàn lần rồi.

Vì khoảng cách khá gần, nên khi vừa nhận được tin tức, ba anh em này là người đầu tiên trong gia tộc xuất hiện trước mặt của Chaeyoung.

"Chaeyoung, lần này bọn anh đến đây, kỳ thực em cũng đã biết rồi!" Jun Woo cau mày nói: "Chuyện của ChanYeol, có thật như vậy không? ChanYeol trở về thật? Tại sao em lại không cho bọn anh biết! Biết cậu ấy còn sống, chú tư thím tư nghe xong rất vui mừng!"

Chaeyoung cởi áo khoác xuống, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Có cần thiết không? Chuyện của anh ấy em sẽ xử lý, từ giờ trở đi, không có lệnh của em, bất kỳ ai cũng không được tiếp xúc với Park ChanYeol!"

Chuyện của ChanYeol thật sự là quá phức tạp, cô không thể để cho người nhà của mình gặp phải nguy hiểm.

Vốn dĩ chuyện đã không nằm trong lòng bàn tay, nàng tuyệt đối không hy vọng nó trở nên rối rắm hơn nữa.

"Chaeyoung, em nên biết, chuyện này không phải chỉ một câu nói của em là có thể giải quyết được, cậu ta là anh trai em, là em trai của bọn anh, làm người thân, anh nghĩ bọn anh có quyền biết được ngọn nguồn của chuyện này!"

Lấy tư cách là anh cả trong nhà, Seung dùng lý lẽ, cố gắng khuyên Chaeyoung.

Mặc dù nhà họ Park do Chaeyoung làm chủ, bọn họ cũng thừa nhận năng lực, và sẵn sàng nằm dưới sự quản lý của nàng. Nhưng chuyện lần này là về ChanYeol, tuy rằng trong lòng biết rõ Chaeyoung sẽ xử lý rất tốt, nhưng cả vui mừng lẫn lo lắng, thôi thúc bọn họ phải đích thân đi tìm hiểu tình hình.

Nhìn thái độ của Chaeyoung như vậy, trong lòng bọn họ mơ hồ có dự cảm xấu.

Từ khi bất ngờ nhận được tin tức ChanYeol trở về, bọn họ liền cảm thấy có chút kỳ lạ, lại nhìn thái độ của Chaeyoung, vừa lạnh lùng vừa nóng nảy, càng thêm củng cố cho phỏng đoán ban đầu của bọn họ.

Mặc dù năng lực của ba anh em không thể sánh với Chaeyoung, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, được sinh ra trong một gia đình như vậy, dĩ nhiên có nhiều chuyện vẫn là tự mình biết được.

Chaeyoung mang đến cho bọn họ một cuộc sống không sầu không lo, không có nghĩa là chuyện gì cũng để cho một mình nàng gánh chịu.

Chaeyoung khép chặt hai mắt, rồi lại mở ra, nhàn nhạt cười cười: "Anh cả, chuyện này em sẽ giải quyết thật tốt, ChanYeol, em sẽ đợi anh ấy trở về. Các anh về nói lại với ông nội và mọi người, chuyện gì cũng đừng nhúng tay vào, cứ yên tâm chờ là được rồi! Nếu có thể, thuận tiện giúp em trông chừng ba đứa tiểu quỷ hay gây rắc rối kia đi. Cứ như vậy đã, các anh nên sớm trở về, có thể trong khoảng thời gian này em sẽ tương đối bận rộn, không có chuyện gì cần thiết thì đừng đến tìm em nữa!"

Vừa nói xong, Chaeyoung bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

"Nhưng......" Ji Yoo muốn nói thêm gì đó, nhưng Seung ở bên cạnh bỗng nhiên vỗ nhẹ anh một cái, ra hiệu anh không cần hỏi nữa.

"Daniel, tiễn ba vị thiếu gia trở về đi thôi!"

Chaeyoung đứng lên, lúc chuẩn bị đi lên lầu, mở miệng nói.

Daniel gật đầu: "Dạ, thuộc hạ hiểu!"

Seung nhìn Chaeyoung rời đi, cũng không níu kéo, mà ba người bọn họ cũng không vội vã rời khỏi ngôi biệt thự này.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Chaeyoung nữa, Seung mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Daniel đang tươi cười hòa nhã, đôi mắt trầm hẳn xuống, nói:

"Tôi biết, một khi Chaeyoung đã nói, tuyệt đối không cho phép làm trái lời, nhưng mà tôi nhất định phải biết, ChanYeol.....đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lời nói của Chaeyoung rất kỳ quái, khiến bọn tôi rất khó hiểu. Daniel, tôi biết mình không có quyền ra lệnh cho anh phải nói cái gì, nhưng mà ít nhất anh phải để cho chúng tôi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, ít nhất cũng phải cho chúng tôi có gì đó để ăn nói với mọi người trong nhà!"

Daniel trầm ngâm một lát, nụ cười trên mặt phai nhạt đi. Liếc nhìn Johan không đếm xỉa tới, vô tư uống rượu ở một bên, căn bản cũng không để ý tới chuyện bên này, suy nghĩ một chút, cuối cùng mới chậm rãi nói: "ChanYeol thiếu gia đúng là ChanYeol thiếu gia, nhưng lại không phải như thế. Diện mạo như cũ, quả thật đúng là người đó, nhưng mà nhìn vào những người ở bên cạnh lại có vẻ như không phải vậy. Seung thiếu gia trở về chỉ cần truyền đạt lại nguyên văn những gì Park chủ nói là được, chuyện này có mục đích. Trong khoảng thời gian này mọi người nên chú ý đến an toàn của mình một chút, đừng để cho Park chủ phân tâm vì chuyện trong gia tộc. Được rồi, Daniel tiễn ba vị thiếu gia trở về!"

Lời nói của Daniel liên tục không ngừng nghỉ, khiến ba anh em Seung nghe xong liền chóng hết cả mặt, miễn cưỡng hiểu được sơ sơ.

Cái gì gọi là trong chuyện này còn có mục đích? Chẳng lẽ ChanYeol đang nhằm vào ai?

Lời nói của Daniel dường như đang ám chỉ, ChanYeol không còn là ChanYeol trước kia, nhưng vẫn là ChanYeol chân chính.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Mang theo một bụng nghi vấn, rõ ràng là ba anh em không thể lấy được đáp án từ trong miệng Daniel, mà Johan trước sau cũng không có phản ứng, muốn hỏi chuyện cũng tốn công vô ích. Nhìn thấy tình cảnh như thế, cuối cùng bọn họ chỉ có thể chọn cách rời đi.

Bọn họ biết rõ, một khi Chaeyoung đã quyết định, ai cũng không thể sửa đổi, cho dù là ông nội có ở đây, nếu như nàng không muốn nói, có thuyết phục cũng uổng công.

"Được rồi, vậy thì bọn tôi về trước, sẽ truyền lời lại, nhưng mà bọn tôi cũng hy vọng Chaeyoung có thể nhanh chóng đưa ra được câu trả lời!"

Daniel cười đồng ý: "Seung thiếu gia yên tâm, đây là điều dĩ nhiên!"

Bọn người Seung từ chối việc Daniel đưa tiễn, ngồi máy bay cả đêm đến Thượng Hải. Bọn họ lo lắng, nếu như không kịp trở về, không chừng sáng sớm ngày mai toàn bộ mọi người trong nhà sẽ tập trung hết ở Mỹ. Ba người cũng không cho rằng sự xuất hiện của mọi người trong nhà sẽ thay đổi được gì, nhỡ đâu còn làm cho Chaeyoung tức giận hơn, vậy coi như không xong.

Bọn họ cảm giác được, hôm nay tâm tình của Chaeyoung rất kém, vô cùng kém, bọn họ cũng không muốn đi chọc tổ ong vò vẽ vào lúc này, đó là hành vi đâm đầu vào chỗ chết.

"Đi rồi?"

Đợi đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Johan mới đặt ly rượu trong tay xuống. Đi tới chỗ Chaeyoung vừa ngồi ban nãy, sau đó cầm lấy chiếc máy tính xách tay ở một bên, mở ra, bắt đầu gõ, đôi con ngươi màu vàng nhạt nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt, nhưng cũng không có nhàn rỗi.

"Người kia là anh trai của Chaeng? Nếu nói như vậy, làm sao có thể khiến cho một người quên đi triệt để thế này. Chẳng lẽ là mất trí nhớ? Nhưng rất rõ ràng, ChanYeol không chỉ là mất trí nhớ đơn giản như vậy."

Nghe lời nói của Johan, Daniel khó tin nhìn hắn. Vốn dĩ xoay người chuẩn bị lên lầu, cũng bởi vì những lời này mà chuyển hướng.

Nhíu mày, có phần không xác định nói: "Ý của cậu là ChanYeol thiếu gia không phải bị mất trí nhớ? Nhưng quả thật anh ta không nhớ rõ chúng ta!" Điểm này không thể nào gạt người được, từ chuyện anh ta ra tay với Park chủ là có thể khẳng định chắc chắn.

Không phải anh không tin vào những gì Johan nói, trực giác của Johan nhạy bén hơn người, nhận định có phần khác lạ. Chẳng qua là Daniel cảm thấy kỳ quái, không phải mất trí nhớ đơn thuần, vậy thì nguyên nhân từ đâu mà có thể làm cho một người vô duyên vô cớ quên đi tất cả mọi chuyện?

Chỉ những chuyện có liên quan đến Chaeyoung mới có thể khiến cho Johan để tâm như vậy, đối với người tên ChanYeol, một chút ấn tượng hắn cũng không có, dĩ nhiên là không thể nào quan tâm nhiều hơn được. Chỉ thấy hắn phớt lờ nhún nhún vai, không hề hấn gì, nói: "Tôi nghĩ chuyện này thuộc về y học, anh phải đi hỏi cái con cọp cái kia hoặc là Jisoo mới được, thế thì chính xác hơn. Danh tiếng của hai người bọn họ trong giới y khoa cũng không phải được thổi phồng lên, hỏi bọn họ về vấn đề não người, tôi nghĩ bọn họ hẳn rất rõ ràng!"

Vấn đề.....về.....não người............

Trong đầu bỗng nhiên lóe lên, Daniel nghĩ đến con chip mà Chaeyoung đã lấy được từ trong tay William mấy năm về trước.

Trong đó có rất nhiều nghiên cứu về não người, phần lớn là tư liệu về Chaeyoung, nhưng bởi vì trước đó kho dữ liệu của nhà họ Park bị trộm, nên dĩ nhiên thông tin của ChanYeon bị tiết lộ cũng là chuyện bình thường.

Mà khi đó bọn họ cũng loáng thoáng đoán ra, chuyện này là do Fiennes làm nên.

Nếu quả thật là như thế, vậy thì sự trở về của ChanYeol lần này chính là một ngòi nổ.

Mục đích thực sự của những người đó là.....

Không được, anh không thể chỉ ở đây suy đoán, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.

"Tôi đi ra ngoài một chút, đại khái sáng mai mới có thể trở về, có chuyện gì nhớ liên lạc!"

Nói xong, Daniel không đợi Johan trả lời, đã nhanh chóng xông ra khỏi cửa.

Lần đầu tiên Johan nhìn thấy Daniel vội vàng hốt hoảng như vậy. Hắn nâng mắt nhìn đăm đăm vào màn hình trước mặt, đáy mắt lóe lên một tia sắc lạnh, chuyện này nhất định là có liên quan đến Chaeng. Mỗi lần có chuyện gì dính dáng đến Chaeng thì Daniel mới trở nên mất bình tĩnh như vậy.

Chẳng lẽ nói, anh ta nghĩ đến chuyện gì đó khiến Chaeng gặp nguy hiểm?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt vàng nhạt sáng lóa của Johan dần dần trầm xuống, trên khuôn mặt khôi ngô hiện lên vẻ khát máu.

Không một ai có thể làm hại đến Chaeng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro