Chương 103: Liliane đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những chuyện mà đại nhân dặn dò cậu chẳng hoàn thành được chuyện nào, rốt cuộc cậu đang tính toán điều gì? Chẳng lẽ chúng ta vẫn cứ dây dưa ở lại đây?"

Bên trong khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố New York, bọn Ngõa Nặc đã ở đây đợi chừng mấy ngày, rất rõ ràng, ngoại trừ Park ChanYeol ra, ba người còn lại đã sớm mất kiên nhẫn.

Bất quá là ngại việc Fiennes đã bàn giao, tất cả công việc đều dựa vào sự sắp xếp của ChanYeol, thế nên mới không nói gì. Nhưng mà cứ yên lặng không làm gì thế này, sự kiên nhẫn của bọn họ cũng đã cạn kiệt.

ChanYeol lạnh lùng quay đầu, nhếch mép: "Nếu không quen, cậu có thể trực tiếp đi tìm Fiennes, bảo anh ta giao nhiệm vụ cho!"

Từ khi bắt đầu tỉnh lại trong phòng thí nghiệm một năm về trước, anh không khỏi ghét nơi đó. Những người ấy nói rằng, bởi vì chuyện gia tộc phân tranh, suýt chút nữa bị em gái Chaeyoung hại chết, là do bọn họ đã cứu anh một mạng. Mặc dù anh không nói gì, nhưng cảm giác cách mà bọn họ giải thích khiến người ta khó mà tin được. Trong tâm thức vẫn luôn tồn tại một âm thanh như đang thì thầm mách bảo, Chaeyoung không thể nào làm như vậy.

Vậy mà, chỉ cần mỗi lần anh nghĩ đến chuyện này, đầu liền đau buốt như bị kim châm, dần dà, anh không còn muốn nghĩ đến những chuyện mà ngay cả một chút ấn tượng trong đầu cũng không có.

Vốn cho rằng bây giờ mình có thể cứ như vậy mà sống qua ngày, ngờ đâu dạo trước, anh lại bị Fiennes điều đến đây để bắt Chaeyoung.

Có lẽ trước khi gặp mặt, trong lòng anh đối với cô em gái Chaeyoung này vẫn còn chút hoài nghi. Thật sự có phần tin rằng, vì tranh đoạt chức vị chủ nhân mà cho sát thủ đến giết anh. Dẫu sao thì danh hiệu của Chaeyoung trong giới hắc đạo có ai mà không biết, cộng thêm thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Chỉ là, sau khi tiếp xúc với Chaeyoung bằng xương bằng thịt, bất luận là như thế nào, ChanYeol cũng không tin rằng cô sẽ làm ra chuyện như vậy.

Từ năm mười bảy tuổi Chaeyoung đã đứng ra quản lý nhà họ Park, đến nay cũng đã được mười năm. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Park từ một thế lực nho nhỏ, chỉ sở hữu vài thành phố tầm trung, được nàng đưa lên đến đỉnh cao trong giới hắc đạo. Người như vậy, có cần phải tiêu diệt người thân của mình chỉ vì một vị trí hay không?

Huống chi, ChanYeol chưa bao giờ cho là mình sẽ để ý đến vị trí đó, anh cũng tuyệt đối không nghĩ rằng mình có đủ năng lực để ngồi vào nơi ấy.

Những lời Fiennes đã nói, căn bản cũng không thể làm cho anh tin.

Dù sao chăng nữa, anh phải làm sáng tỏ mọi chuyện, có lẽ anh nên lén lút đi gặp Chaeyoung một lần.

Corey Lạc nhìn sâu vào ChanYeol đang rũ tầm mắt, xem ra lão già John kia cũng không biến anh ta thành kẻ hoàn toàn nghe theo lời bọn họ một cách máy móc. Tẩy não căn bản không có tác dụng, thứ bọn họ cần chính là trợ thủ, mà không phải một người tự mình ra sức phán đoán, hơn nữa còn cương quyết, bướng bỉnh không nghe theo lệnh của người chỉ huy.

Xem ra hắn cần phải liên lạc với đại nhân một chút, ChanYeol như vầy, nếu không giết, chỉ có thể đưa anh ta trở về.

Một con rối không biết vâng lời, mang ra sử dụng lại dùng không được tốt.

"Tôi sẽ xin phép đại nhân, trước đó, hy vọng cậu không tự tiện đưa ra bất kì quyết định nào!" Corey Lạc điềm đạm nói, tròng kính lạnh lẽo phản chiếu ra một tia sắc bén, đáy mắt mang theo sự cảnh cáo: "Liz, Ngõa Nặc, các cậu về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ liên lạc với đại nhân, các cậu không cần phải nhúng tay."

Ngõa Nặc gật đầu: "Được, tôi hiểu, hy vọng đại nhân có thể đưa ra một câu trả lời đáng thuyết phục."

"Ahhh, thật đúng là một người không biết ăn nói. ChanYeol, đôi khi không cần cậy mạnh, anh không có cái năng lực đó!" Liz vén mái tóc vàng buông xõa trên bả vai, đôi mắt nâu hàm chứa nụ cười khẩy. Những thứ không chiếm được mới có thể thôi thúc người ta càng muốn lấy được nó, nhưng lần một lần hai bị cự tuyệt, hơn nữa còn bị mất mặt, hắn đã sớm không nhịn được. Bản thân Liz cũng không phải là người hào phóng, thế mà còn đánh hắn trước mặt nhiều người như vậy, điều này đã sớm làm hắn ghi hận trong lòng. Một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ khiến cho ChanYeol phải hối hận vì đã đối xử với hắn như vậy.

Corey Lạc vừa rời khỏi phòng của ChanYeol, lập tức liên lạc với tổng bộ của Fiennes.

Sau khi nhận được lệnh mới nhất từ Fiennes, Corey Lạc liền trở lại.

"ChanYeol, căn cứ vào chỉ thị mới nhất của đại nhân, chúng ta tạm thời gác lại việc đối phó với Chaeyoung, bây giờ lập tức trở về Melbourne."

ChanYeol lạnh lùng quét mắt sang vẻ mặt nghiêm nghị của Corey Lạc, xoay người: "Tôi biết rồi!"

Trở về Melbourne (Úc) sao? Hừ......

***

Chaeyoung hiếm khi có được thời gian ở nhà nghỉ ngơi, nhưng bởi vì một cuộc điện thoại bất ngờ, liền tiếp đón một vị khách không mời ở sòng bạc Las Vegas.

"Làm sao cũng không nghĩ đến việc cô sẽ tới gặp tôi!"

Trong phòng khách, Chaeyoung vén chân ngồi trên ghế sofa một người, khoác lên mình bộ trang phục thoải mái màu vàng nhạt, đồ trang sức trang nhã, gương mặt tươi cười, mái tóc dài đen nhánh không được búi lên bằng trâm ngọc như mọi hôm, mà chỉ buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau.

Vào lúc này, Chaeyoung đang nở nụ cười nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi đối diện với mình, sau khi bưng tách cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, nói.

Liliane nghiêm túc nhìn điệu bộ thoải mái nhàn nhạ của Chaeyoung, đáy mắt lóe lên một tia đắn đo suy nghĩ.

Đối với việc đến gặp Chaeyoung lần này, cô luôn có suy nghĩ ấy, nhưng trước sau vẫn chần chừ không chắc.

Chaeyoung là nữ chủ nhân trong giới hắc đạo, nàng và Lisa cũng rất giống nhau, đứng trên cùng một vị trí, hợp tác với người như vậy, khác nào 'dữ hổ mưu bì.'* Nhưng nếu không tìm đến Chaeyoung, chẳng lẽ cô còn có thể đi tìm Lisa hay sao?

(*Dữ hổ mưu bì: bảo hổ lột da, không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.)

Sau mấy năm quan sát, Liliane phát hiện, ngoại trừ Chaeyoung, căn bản là không còn lựa chọn nào khác.

Chaeyoung thấy cô không nói lời nào, dáng vẻ dường như còn đang rối rắm, cũng không vội, chỉ cười nhẹ rũ mi mắt, cử chỉ tùy tiện.

Qua một lúc lâu, như đã hạ quyết tâm. Liliane nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, kiên định nhìn Chaeyoung, nói ra nguyên nhân đến đây lần này.

"Chaeyoung, tôi biết mình làm ra quyết định này, chính là một hành động tự tìm đường chết. Mặc dù tôi không hiểu rõ cô, nhưng đã từng nghe nói qua về tác phong làm việc. Tuy rằng nói hợp tác với cô là một việc rất không thiết thực, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi không thể không làm như vậy."

"Hả? Biết rõ rành rành, vẫn còn muốn hợp tác với tôi, Liliane, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì khiến cô phải tự nguyện mạo hiểm lớn như vậy?" Sóng mắt của Chaeyoung chợt lóe lên, hình như thật sự rất tò mò.

Nếu như đổi lại là người khác, nghe thấy Chaeyoung nói như vậy, nhất định sẽ cho rằng bản thân đang có cơ hội. Nhưng Liliane hiểu, đây chỉ là lời nói thuận miệng của Chaeyoung, người như Chaeyoung, rất ít khi dễ dàng nhè ra những chuyện mà mình không biết. Chaeyoung có thói quen nắm giữ hết thảy mọi chuyện trong tay mình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Chaeyoung có thể khuếch trương thế lực của nhà họ Park rộng khắp như bây giờ.

"Bốn năm về trước, tại hôn lễ của cô, Chaeyoing, hẳn là cô còn nhớ những lời tôi đã nói chứ?"

Chaeyoung nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Bốn năm trước, hôn lễ ở Hawaii bị tập kích, mặc dù quả thật cô có thể thoát hiểm, nhưng mà tình huống khi đó, nếu như muốn an toàn đi ra, vẫn còn có chút phiền toái.

Nhưng mà đúng vào lúc ấy, Liliane bất ngờ xuất hiện, nói hết toàn bộ vị trí của quân địch cho cô biết.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng phần ân tình này, cô vẫn còn nhớ kỹ.

Chỉ có điều, câu nói trước khi Liliane rời đi, trong ký ức của cô hẵng còn mới mẻ.

"Chaeyoung, tất cả, tất cả mọi chuyện đều là vì cô, nếu như không phải là cô..... tất cả đều sẽ không xảy ra."

Đều là bởi vì cô.

Chaeyoung không hiểu hàm ý trong lời của Liliane là gì, tóm lại là chuyện gì bởi vì cô?

"Nguyên do? Liliane, tôi vẫn nhớ những lời đó, cái gì gọi là tất cả đều bởi vì tôi?"

Liliane cười gượng: "Qủa nhiên là cô không biết gì cả. Vậy cô có còn nhớ con chip mà mình lấy được từ trong tay William hay không? Chẳng lẽ cô không hề phát hiện ra có điểm nào không đúng sao?"

Con chip?

Nụ cười trên mặt Chaeyoung dần dần phai nhạt, đó là chuyện nàng luôn canh cánh trong lòng.

Bên trong con chip chứa những tư liệu về nàng, 90% thông tin được giải mã trong ấy, nàng chiếm hơn phân nửa. Vậy mà, một phần mười cuối cùng, vẫn không có cách nào giải mã ra được. cũng vì một phần mười ấy mà khiến kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn, không thể vận hành như bình thường.

Nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Liliane, có lẽ, không, phải là chắc chắn, chắc chắn là Liliane biết điều gì đó mới đúng.

Liliane không hề để tâm đến ánh mắt dò xét của cô, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ con chip ấy, cho dù là chuyên viên giải mã đỉnh nhất, cũng chỉ có thể phân tích được hơn phân nửa trong đó mà thôi, còn lại một phần nhỏ, chỉ sợ là đến tận bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy? Chaeyoung, cô bảo tôi nói có đúng không?"

Chaeyoung mím môi không nói, Liliane nói đúng sự thật, nhưng nàng rất muốn biết, tại sao cô ta lại rõ như thế. Xem ra địa vị của cô ta ở tập đoàn Fiennes cũng không nhỏ.

"Tôi có thể hiểu là, cô đang muốn giúp tôi việc này không?" Chaeyoung cười khẽ, bưng tách cà phê lên: "Thật ra thì, Liliane, so với chuyện hợp tác lần này, tôi rất muốn biết, ban đầu đang làm tốt công việc của một cảnh sát hình sự Quốc tế, tại sao lại không làm? Cố tình giả vờ chết để đến bên cạnh Fiennes, Liliane, chẳng lẽ trong tâm tư của cô còn cất giấu một tế bào phản nghịch?"

"Cảnh sát hình sự Quốc Tế?" Liliane cười khẩy, đáy mắt không che giấu được nỗi hoài niệm: "Đúng là một nghề nghiệp rất có tiền đồ, nhưng mà điều khiện tiên quyết là không có những người như các người."

"Chaeyoung, bây giờ cái gọi là cảnh sát hình sự Quốc Tế, bởi vì sự tồn tại của những người như cô, cảnh sát hình sự Quốc Tế cũng chỉ như những vật trang trí. Tôi đã từng quyết tâm phải làm một cảnh sát thật tốt, tôi có ý chí kiên cường, muốn tiêu diệt tất cả các thế lực xấu trên thế giới. Nhưng từ khi tôi đặt chân vào một nơi như thế, lại phát hiện, cái tư tưởng ấy chỉ như nằm mộng giữa ban ngày. Chaeyoung, cảnh sát hình sự tồn tại vì cái gì, những người như vậy đối với các người có tác dụng hay không, cô là người hiểu rõ hơn ai hết."

"Cho nên?" Chaeyoung thản nhiên nói.

"Cho nên từ cái lần tôi bị tấn công, ngay cả người nhà cũng không thể bảo vệ, không còn cách nào khác ngoài lựa chọn con đường cô đang đi." Đây không phải là sự lựa chọn của cô, nhưng lại không còn cách nào khác.

Nghe cô nói như vậy, Chaeyoung bật cười thành tiếng: "Liliane, tôi không thể không nói loại người như cô.......À, nên nói như thế nào đây? Liliane, con đường cô đi là do cô chọn lựa, mà không phải vì sự ảnh hưởng của tôi. Nếu như cô thật sự không thích con đường này, cô cũng sẽ không bước vào, mà cho dù có vào, tùy thời điểm đều có thể nhấc chân rời đi. Mặc dù dứt bỏ quả thật có chút khó khăn, nhưng cũng là 'việc còn do người.' Liliane, không cần đẩy trách nhiệm sang cho người khác."

Liliane cũng không nóng giận, ngược lại chỉ cười cười: "Qủa nhiên nói chuyện với người như cô, chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào. Chaeyoung, lần này tôi tới tìm cô, chỉ hy vọng cô có thể cứu mẹ tôi ra, nói vậy, tôi sẽ cho cô biết, tất cả những gì về Fiennes mà tôi có được, cho cô biết nguyên nhân.....tại sao cái tên Fiennes kia lại tha thiết với cô như vậy. Thậm chí cả chuyện về ChanYeol, toàn bộ đều nói hết với cô. Yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?"

Tất cả về Fiennes, lý do bọn họ tha thiết muốn cô, thậm chí cả ChanYeol.

Không thể không nói, đây chính là một điều kiện rất hấp dẫn.

Tuy nhiên......

"Liliane, tôi luôn không thích chơi trò đoán chữ. Tôi cũng sẽ không đi làm những chuyện mà mình không có sự chắc chắn. Liliane, tôi cho cô thời gian, sau khi cô suy nghĩ kỹ càng, nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi biết hơn là đưa ra điều kiện với tôi, hoặc cô vẫn tiếp tục giữ vững ý nguyện của mình. Hôm nay trước hết như vậy đi, Liliane, tôi mong đợi một đáp án có thể khiến tôi hài lòng."

Nói xong, ChanYeol thả tách cà phê đã lạnh trong tay ra, đứng lên đẩy cửa rời đi, lưu lại Liliane lưỡng lự không chắc trong phòng.

Chaeyoung vừa ra khỏi cửa sòng bạc, liền nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen mang biểu tượng nhà họ Park đang dừng ngay phía trước.

Sau khi Daniel mở cửa xe cho cô lên, chỉ thấy Lisa đang ngồi trên ghế sau, nhìn xấp tài liệu trong tay.

"Em tưởng chị đang ở Australia mới đúng."

Quét mắt qua đống văn kiện trong tay cô, hình như là tài liệu về việc buôn lậu quân hỏa. Bất quá nó cũng là nguồn hàng của nhà họ Manobal, nàng lười phải trông nom.

Lisa ngẩng đầu lên, tiện thể đặt xấp tài liệu sang một bên, đưa tay vén mấy sợi tóc mai phất qua trên má nàng, đáy mắt nồng đượm yêu thương.

"Chị nghe nói là có người tìm em, chuyện gì vậy?"

"Một người có thể cho em biết phần lớn chân tướng sự việc, có lẽ, lần này có thể biết được bộ mặt thật của Fiennes rồi!"

Chaeyoung cảm thấy máu khắp người mình không ngừng sôi trào, thứ cảm xúc gọi là 'hắc ám' đang dần dần bao phủ.

Đối với Fiennes, mặc kệ nguyên nhân là gì, bởi vì nàng cũng được, hay chỉ là cái cớ, cô đều muốn hủy hoại hắn.

Thân là người đầu ấp tay gối với Chaeyoung, dù chỉ là một chút biến hóa rất nhỏ, Lisa cũng có thể dễ dàng nhìn ra, lúc này cô cũng cảm thấy tâm tình của Chaeyoung có phần dao động.

Hưng phấn? Thích giết chóc? Hay là những thứ gì khác?

Lisa quay đầu nhìn Chaeyoung không biết đang suy nghĩ chuyện gì, khóe miệng nàng nở nụ cười cay nghiệt, đôi mắt lạnh lẽo của cô hơi trầm xuống, môi mỏng khẽ mím.

"Chaeyoung......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro