Chương 109: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ghê tởm!"

Đứng sóng vai với Chaeyoung, đôi môi mỏng của Lisa lạnh lùng khạc ra hai chữ này.

Có lẽ những người này sẽ cảm thấy, trên tay nhuốm đầy máu tươi chính là tượng trưng cho ác ma. Thật ra thì kẻ thật sự đáng sợ chính là kẻ hở chút ra là mở miệng nói câu nhân nghĩa đạo đức, vì người này người kia, ai thiếu ai những gì, người như vậy mới là kẻ đáng sợ nhất.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nancy, Lisa liền nhìn ra đáy mắt dối trá của cô ta, cũng chính vì vậy, nên dù mẹ có yêu cầu thế nào, cô cũng không đồng ý gần gũi với cô ta.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nancy sẽ là một người chịu yên phận ở trong gia đình này, cô biết cô ta là người có dã tâm không nhỏ. Chỉ là có rất nhiều chuyện, cô không muốn nhúng tay vào, cho dù ánh mắt của mẹ đã bị che mờ, nhưng ở nhà họ Manobal có nhiều người như vậy, không phải ai cũng là người mù.

Không để ý tới, không phải để mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm, mà là tin tưởng vào những người còn lại trong nhà.

Nancy ngơ ngác nhìn Lisa, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên nói gì.

Rõ ràng không phải là như thế này, rõ ràng chị ta nên hối hận, rất hối hận, hối hận cầu xin cô trở lại bên cạnh chị ta, tại sao lại không phải như vậy?

"A, Nancy, hình như cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng hoa lệ không có ranh giới thiết thực của mình."

Chaeyoung đến gần, đưa tay nâng cằm cô ta lên, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô ta, dường như muốn xoáy sâu vào tận linh hồn.

Bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú như vậy, Nancy có cảm giác như mình đang rơi vào vực sâu vô tận, cảm giác sợ hãi bao vây lấy toàn thân.

Cô ta muồn lùi về phía sau, lại bị Chaeyoung giữ lấy cằm, cứng rắn cố định cơ thể cô ta lại, không để cô ta có cơ hội nhúc nhích.

Có vẻ như Chaeyoung rất hưởng thụ khi nhìn vào ánh mắt đượm vẻ sợ hãi của cô ta, khóe miệng khẽ nhếch: "Nancy, cô đang sợ ư? Không cần sợ hãi, tôi sẽ không giết cô. Dầu gì cô cũng là tiểu thư của nhà họ Manobal , sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, nếu như tôi ra tay giết cô rồi, không phải sẽ khiến mọi người trong nhà họ Manobal cảm thấy không thoải mái hay sao? Cho nên, cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cả!"

"Dù cô đã từng gây khó dễ cho tôi rất nhiều lần, tôi cũng sẽ không so đo. Bởi vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem trọng nó, cũng không cho rằng năng lực của cô có thể làm tổn hại đến tôi. Cô biết không? Mèo thích nhất là quá trình bắt chuột, dù biết cô đã làm ra nhiều động tác như vậy, nhưng tôi vẫn vờ như không biết gì cả. Nancy, với cái đầu óc không quá thông minh như cô, làm sao có thể trở về nhà họ Manobal một lần nữa?"

Nói xong, Chaeyoung chợt buông bàn tay đang giữ lấy cằm của Nancy ra, mặc cô ta mất hồn ngã về phía sau, ngồi bệch xuống đất.

Quay mặt sang, Chaeyoung tươi cười nhìn mẹ Manobal , nói: "Mẹ, đây là cô con gái mà mẹ xem như máu mủ ruột thịt bấy lâu nay, vậy thì con giao cho mẹ xử trí. Mẹ yên tâm, con sẽ không nói gì, mặc dù là chuyện có liên quan đến con, nhưng nói thế nào thì đây cũng nằm trong phạm vi con không tiện nhúng tay vào. Dù mẹ có quyết định ra sao, con cũng sẽ không có ý kiến, tuyệt đối đồng ý. Còn về vị tiểu thư đột nhiên xuất hiện này, phiền mẹ giao cho con."

Nói xong, không buồn để ý đến Nancy đang ngồi trên đất. Giương mắt liếc nhìn Lisa đứng bên cạnh, mím môi cười một tiếng, sau đó rời khỏi phòng khách.

Mặc dù cô là chủ mẫu của nhà họ Manobal, nhưng biết rõ chuyện gì nên và không nên nhúng tay vào.

Dù Nancy có phạm phải lỗi lớn hơn nữa, dù nàng thật sự có quyền xử lý Nancy, nhưng chung quy vẫn đế ý đến tâm tình của mọi người nhà họ Manobal.

Dẫu cho bọn họ cũng rất không hoan nghênh Nancy, nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện của bọn họ.

Về mặt này, từ trước đến nay Chaeyoung rất thoáng.

Nếu có chuyện phiền phức, nhất định sẽ không nhúng tay vào nhiều.

Điều quan trọng hơn là, chuyện của Nancy có liên quan đến Chaeyoung, nhất định Lisa sẽ thay nàng xử lý.

Nói như vậy, nàng có thể rời khỏi.

Trước đó, đương lúc Chaeyoung và Nancy đang nói chuyện, Daniel đã mang kẻ chủ mưu đi.

Chaeyoung vừa ra khỏi biệt thự nhà họ Manobal , đã có một chiếc xe hơi đen nhánh chờ sẵn ở bên ngoài.

"Lee Nancy, hy vọng vào thời khắc sau cùng, cô có thể biểu hiện tốt một chút!"

Chaeyoung đứng trước cửa xe rộng mở, nhìn căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, khóe môi cụp xuống, giữa tròng mắt đen lóe ra ánh sáng kiên định.

Xoay người, lên xe, động tác tự nhiên không chút đình trệ.

Tất cả mọi người trong nhà họ Manobal đều không ngờ Chaeyoung lại lựa chọn thời điểm này để rời đi, tất cả bọn họ đều cho rằng nàng sẽ ra tay xử lý kẻ chủ mưu thật nặng.

Sau khi Chaeyoung rời khỏi, Manobal lão ông thở dài, đứng lên, chống gậy, nói: "Đã trễ thế này, muốn giải quyết thế nào thì nhanh lên một chút, sáng mai còn phải dậy sớm!"

"Vâng, cha!" Mẹ Manobal gật đầu một cái, đáy mắt bình tĩnh không một gợn sóng tâm tình.

Tất cả mọi người trong nhà họ Manobal thấy Manobal lão ông đứng dậy rời khỏi, cũng ăn ý đứng lên, lặng lẽ đi theo sau lưng Manobal lão ông trở về phòng.

Nói cho cùng, mặc dù là chuyện của nhà họ Manobal , nhưng trên thực tế, là chuyện riêng của Lisa.

Thân là chủ mẫu của nhà họ Manobal mà Chaeyoung còn kiêng dè, bọn họ càng thêm không có quyền nhúng tay vào chuyện như vậy. Huống chi, bản thân bọn họ cũng không thích Lee Nancy, lại càng không muốn xem bây giờ cô ta bày ra bộ mặt thiếu nợ đó với mục đích gì.

Bọn họ cũng không hiểu, tại sao hồi bé Nancy được mang về nhà, hồn nhiên đáng yêu là thế, nhưng từ bao giờ lại trở nên mưu toan như vậy, từ lúc nào lại khiến bọn họ nảy sinh cảm giác chán ghét đối với cô ta?

Quên, thậm chí bọn họ cũng đã quên rồi!

Điều duy nhất còn nhớ chỉ là đôi mắt tinh khiết dần dần nhuốm màu dục vọng tham lam.

"Dì......"

"Cô không cần gọi tôi như vậy!"

Giọng nói khàn khàn của Nancy mới vừa vang lên, mẹ Manobal không chút lưu tình cắt đứt lời của cô ta.

"Tôi rất thất vọng, Nancy, thử nói xem, qua nhiều năm như vậy, tôi đã từng đối xử tệ bạc với cô chưa, tại sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này?"

"Suốt những năm qua, trong lòng tôi luôn xem cô như là con ruột mà đối đãi, đối với những đứa cháu gái trong nhà họ Manobal chẳng khác gì nhau. Tôi dám khẳng định, cách tôi đối đãi với cô từ trước đến nay không thẹn với lương tâm. Nhưng Lee Nancy, đây chính là cách mà cô báo đáp cho tôi sao? Hết lần này đến lần khác gây tổn hại đến con dâu của tôi, đây chính là cách cô trả ơn cho tôi ư?"

"Thật ra thì mấy năm vừa qua, tôi một mực nghĩ, có phải cô đã thật sự thay đổi hay không, trong thâm tâm tôi vẫn hy vọng cô biết ăn năn hối cải. Nói như vậy, tôi mới có thể đón cô trở về nhà họ Manobal một lần nữa, ở trong nhà này, sống một cuộc sống như trước kia. Cô có biết lúc vừa gặp lại cô, thấy cô đã thay đổi, khiến cho tôi vui mừng thế nào không, tôi cho rằng cô đã tự biết sai rồi. Nhưng sau khi chung sống, tôi mới phát hiện, thì ra tất cả đều là giả. Qủa thật cô có thay đổi, nhưng chỉ càng làm cho tôi trở nên thất vọng!"

"Cô cho rằng tôi không biết gì ư? Cô muốn đối phó với Chaeyoung, muốn hại ba đứa cháu trai của tôi, chẳng lẽ tôi không biết sao? Tôi chỉ vờ như không thấy, cố tình cho cô cơ hội sửa chữa lỗi lầm mà thôi. Cô nói xem tại sao tôi phải giao cháu của mình cho nhà mẹ Chaeyoung? Nancy, cô thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người trong nhà đều ngu ngốc cả sao?"

Gương mặt không chút biểu cảm nói đến đây, mẹ Manobal rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến người ta có chút cảm thấy đáng sợ.

Lisa ngồi ở một bên cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe mẹ mình nói chuyện.

Nói thật, những chuyện mà mẹ đề cập đến, cô biết rõ, cũng rất rõ ràng, nhất định mẹ sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.

Ba của Lisa từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, nặng lực của bà xã, người làm chồng như ông hiểu hơn ai hết.

Liếc nhìn Nancy đang cười lạnh, chân mày của ba Manobal hơi nhíu lại. Đối với Nancy, căn bản ông đã không còn lời để nói. Đã từng thương yêu như con, nhưng mấy năm nay cứ cố tình gây chuyện, bây giờ còn lại chỉ là sự chán ghét vô cùng tận.

Nancy lảo đảo đứng lên từ trên đất, vẻ khiếp sợ ban đầu đã biến mất đi không còn dấu vết.

Cười khẩy nhìn mẹ Manobal đang răn dạy mình, lại nhìn sang cha con Lisa trước sau vẫn lạnh lùng không nói.

"Đúng vậy, dì, quả thật dì cho tôi rất nhiều, nhưng những thứ đó là tôi nên nhận được, không phải sao? Cha ruột của tôi vì cứu mấy người mà chết, mấy người cung cấp cho tôi chút ít vật chất, tôi không cảm thấy có gì là lạ. Nhưng dù là như vậy, mấy người vẫn còn thiếu nợ tôi."

"Dì ơi dì, có thật là dì xem tôi như con gái của dì không, vậy tại sao suốt mấy năm qua tôi chỉ có thể gọi bà là 'dì,' mà không phải là 'mẹ'? Điều này cho thấy, đến tận bây giờ bà vẫn không xem tôi là con gái, bà chỉ cảm thấy tôi đáng thương, thương hại tôi, từ trước đến nay bà chưa từng đối đãi với tôi như con ruột. Đến giờ phút này cũng chưa từng có, không cần nói mấy lời dễ nghe như vậy, khiến tôi cảm thấy buồn nôn."

Đáy mắt lóe lên sự tàn ác, Nancy giương ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bà, sắc mặt mẹ Manobal dần dần trở nên trắng bệch, cười lạnh, tiếp tục nói: "Tôi cũng đã từng cho rằng bà sẽ đối đãi với tôi như con ruột, chí ít tôi cũng xác nhận, mình được hưởng thụ cuộc sống giống như một công chúa, thứ mà từ trước đến nay tôi chừng từng được nếm qua. Nhưng khi những điều ấy đã trở thành thói quen, mấy người nhà họ Manobal các người lại lần lượt xa lánh tôi. Ngay cả con gái Lalisa của bà, chị ta cũng không thèm nhìn đến tôi. Nếu như thật sự xem tôi là con gái của bà, tại sao cả nhà này lại không dung nạp tôi?"

"Trước kia tôi từng nghĩ, có lẽ bởi vì quan hệ người ngoài, cho nên những đại tiểu thư, đại thiếu gia kia không muốn gặp mặt. Vì thế tôi mới ra sức lấy lòng bà, cố gắng trở thành một người phụ nữ xứng đáng với chị Lisa, tôi đã rất nỗ lực, thế nhưng lại bị con tiện nhân Park Chaeyoung kia phá hoại. Nếu không có con tiện nhân ấy...."

"Bốp"

Hung hăng tát một cái, đó chính là hành động tàn nhẫn mà Lisa dành cho Nancy.

"Đừng để cho tôi nghe thấy bất kỳ một câu nào sỉ nhục đến Chaeyoung từ trong miệng cô, bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!"

Từ trên cao nhìn xuống người ngã ngồi trên đất, mái tóc thật dài che khuất nửa gương mặt, làm người ta không nhìn thấy vẻ mặt của ả vào lúc này.

Từ từ ngẩng đầu lên, mặt không vẻ gì nhìn gương mặt lạnh lùng của Lisa: "Ở trong mắt chị, chị vẫn coi trọng cô ta như vậy? Ngoại trừ nắm giữ quyền thế trong tay lớn hơn tôi một chút, rốt cuộc tôi có điểm nào thua kém cô ta? Các người một hai đối xử với tôi thế này, chẳng lẽ không sợ gặp phải báo ứng sao? Rõ ràng là các người thiếu nợ tôi, là các người thiếu nợ tôi, bây giờ lại đi đối xử với tôi như vậy."

"Thiếu nợ cô? Lee Nancy, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể ngờ, qua nhiều năm như vậy, cô lại đi ôm cái tư tưởng ấy để sống trong nhà họ Manobal." Giọng nói của mẹ Manobal có phần run rẩy, làm sao đi nữa bà cũng không nghĩ ra, đứa con gái mình cưng chiều như bảo bối trong tay lại luôn ôm ấp tư tưởng đó trong lòng bấy lây nay: "Năm đó, ba của cô phản bội nhà họ Manobal, tôi nể tình cô tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên cầu xin thủ lĩnh khi ấy, chính là ông nội của Lisa tha cho cô.

Hơn nữa, cũng nể tình ba cô lập được một chút công lao. Chúng tôi cố gắng để cô cảm thấy thoải mái khi sống ở đây, không muốn cô áy náy trong lòng, cho nên mới đi nói dối như vậy, nói với cô, ba của cô là vì cứu tôi mà chết. Nhưng mà, làm sao tôi cũng không nghĩ ra được, một lời nói dối mang mục đích tốt, lại trở thành cái cớ để cô liên tiếp phạm sai lầm."

"Cô nói tôi không xem cô là con gái ruột thịt của tôi, thậm chí không để cho cô gọi tôi bằng mẹ. Nancy, chính lương tâm của cô hiểu rõ nhất, ban đầu không phải do cô khăng khăng gọi tôi bằng dì hay sao? Có phải chính bản thân cô không đồng ý gọi tôi bằng mẹ? Nhưng bây giờ lại đi trách ngược lại tôi. Tôi thật sự rất thất vọng, cực kỳ thất vọng."

"Tự cô suy nghĩ kỹ lại xem, lúc cô vừa đặt chân vào cái nhà này, mọi người đối xử với cô thế nào? Cô chỉ biết trách móc chúng tôi đối xử với cô không giống người trong nhà, lại không nghĩ tới, cô vừa đối xử thế nào với người trong nhà của tôi? Một kẻ đi giận dữ với người khác, còn không biết tự nhìn lại bản thân, Nancy, tôi nghĩ, ban đầu dẫn cô về nhà này chính là một sự sai lầm."

Có chút mệt mỏi ngồi tựa lưng vào thành ghế sofa, đáy mắt không che giấu được nỗi thất vọng.

Vốn dĩ bà còn đang suy nghĩ, nếu Nancy có lòng hối cải, dù chỉ là một chút, có lẽ bà còn có thể nhờ Lisa......nhưng rất dễ nhìn ra, đây là chuyện không thể nào.

Nancy không dám tin trợn to hai mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây không phải là kết cục mà cô ta muốn biết, rõ ràng ban đầu bọn họ không nói như vậy, rõ ràng ba của cô ta vì cứu bọn họ mới chết.

Há to miệng, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.

Trên thực tế, tám tuổi được đưa đến nhà họ Manobal, thật ra thì trí nhớ vẫn còn có chút ấn tượng, tuy gương mặt của ba đã không còn rõ như trước, nhưng lại nhớ mang máng về những lần ba nói gần nói xa.

Thật ra thì cô ta rất rõ ràng, nhưng vẫn tự lừa mình dối người.

Nhưng dù là như thế, ba của cô vẫn chết trong tay bọn họ, suy cho cùng thì bọn họ vẫn thiếu nợ cô ta.

Lee Nancy trước sau vẫn cố chấp cho rằng mình không sai.

Nhìn vẻ mặt của cô ta, bọn Lisa cũng biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.

Rõ ràng biết mình có lỗi, nhưng lại không biết hối cải, muốn cô ta sửa đổi là chuyện tuyệt đối không thể nào.

"Mino!"

"Dạ, thủ lĩnh!" Mino đi tới trước một bước, cúi đầu lên tiếng.

Ánh mắt chán ghét của Lisa lướt qua người Nancy, sau đó trầm giọng căn dặn: "Đuổi cô ta ra khỏi tất cả phạm vi thế lực của nhà họ Manobal , tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào về cô ta."

"Dạ!"

Mino gật đầu, khẽ vẫy tay, hai người đàn ông trẻ tuổi lập tức tiến lên, nhấc Nancy đang nằm tê liệt trên đất, toan dẫn ra ngoài.

Còn Nancy thì trở nên điên dại, không ngừng giãy giụa, la to: "Không, tôi không muốn rời khỏi đây, tôi không muốn, chị Lisa, em yêu chị, em yêu chị, chị không thể đối xử với em như vậy, Lisa....."

"Bịt miệng cô ta lại!"

Sắc mặt của Lisa đanh lại, lạnh lùng nói.

Quyết định của cô, không một ai có quyền dị nghị, dẫu sao Nancy cũng đã sống trong nhà này nhiều năm, coi như cô có muốn giết chết Nancy đi chăng nữa, nhưng luôn phải để ý đến suy nghĩ của mẹ.

Dù mẹ có thất vọng với Nancy như thế nào, nhưng giết chết Nancy ngay trước mặt mẹ, vẫn có chút không thỏa đáng. (QA: nhưng mà sau lưng thì được =)))

Cô đã nói không muốn gặp lại cô ta, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào, với sự thông minh của Mino, hẳn đã hiểu hàm ý trong lời nói của cô.

Ngoại trừ khiến người ấy biến mất, còn cách nào có thể làm cho tất cả mọi người không nghe thấy được tin tức của người ấy nữa?

Chuyện của Nancy xảy ra sau nửa đêm, sau khi giải quyết xong, trời đã hừng sáng.

Vốn dĩ người nhà họ Manobal cũng chưa ngủ, thấy bên dưới không còn động tĩnh gì nữa, lúc này mới nối gót nhau đi xuống.

Somi cũng là có ý tốt, thấy bầu không khí trong nhà nặng nề như vậy, muốn giải tỏa một chút.

Xoay đầu qua, nhìn quanh mọi người trong nhà, nói: "Ủa? Chị dâu đi đâu? Tại sao không thấy chị ấy đâu cả?"

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người liền phát hiện, từ lúc Chaeyoung rời khỏi cũng chưa từng quay trở lại.

Sắc mặt của Lisa cứng đờ: "Jisoo!" Chợt quát to một tiếng, khiến mấy người trong nhà giật mình run lên, trong lòng loáng thoáng có dự cảm chẳng lành.

"Thủ lĩnh, tối hôm qua, sau khi Park đương gia rời khỏi nhà họ Manobal, liền theo xe đến sân bay, trực tiếp lên trực thăng đi khỏi Thượng Hải. Vị trí hiện tại.....không thể....không thể điều tra ra."

Ngay lúc Lisa hét to lên, trong lòng Jisoo cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cũng hiểu nguyên nhân Lisa gọi tên mình.

Bởi vì biện pháp đề phòng, tất cả thiết bị thông tin liên lạc của hai nhà Park và Manobal đều được trang bị dụng cụ lần theo dấu vết.

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là đối phương không biết, hoặc không để tâm đến.

Rất dễ nhận thấy, Chaeyoung đã cố ý gây nhiễu thiết bị truy tìm.

"Lisa, đã xảy ra chuyện gì?" Manobal lão ông cau mày hỏi.

Vừa dứt lời, một trận còi xe huyên náo liền vang lên bên ngoài.

Kèm theo một chuỗi tiếng bước chân lạch bạch: "Mami" giọng nói non nớt quen thuộc đột nhiên vang lên cùng lúc, khiến mọi người nhà họ Manobal có chút kinh ngạc nhìn ra cửa.

Ba đứa nhóc bất thình lình nhào tới, ôm chân Lisa cựa quậy mãnh liệt.

Hơn nửa đêm bị mang lên máy bay, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy mami ngay lập tức, không biết là trong lòng phấn khởi bao nhiêu nữa. Mẹ có nói rồi, nhất định phải giữ chân mami lại, bằng không về sau sẽ không quan tâm đến bọn chúng.

Vì mẹ, đương nhiên là nói được làm được.

"Ông nội."

Ánh mắt cưng chiều của Lisa lóe lên rồi chợt tắt, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Park Sung Hoon, mới dịu đi đôi chút.

park Sung Hoon một thân một mình dẫn ba đứa nhỏ từ Thượng Hải tới Hong Kong, điều này khiến cho sự suy đoán trong lòng Lisa mơ hồ trở thành sự thật.

Park Sung Hoon cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này.

"Tối hôm qua Chaeyoung đã trở lại, bảo ta mang ba đứa nhỏ về đây. Mặc dù không hiểu rõ vì sao Chaeyoung lại thay đổi chủ ý, khăng khăng bắt ba đứa nhỏ đưa về đây, nhưng nhất định con bé có lý do riêng của nó, dĩ nhiên ta không thể nào phản đối. Chaeyoung cũng chỉ dừng chân ở nhà chưa đến mười phút, rồi vội vàng đi ngay. Lisa này, ta nghĩ con là người hiểu rõ hơn ai hết, Chaeyoung đi đâu, hẳn con nên biết mới phải!"

Rõ ràng, đương nhiên cô rất rõ ràng!

Sắc mặt Lisa tái đi, ban đầu còn nói hay lắm, cô chẳng thể ngờ Chaeyoung lại nhất thời lật lọng.

"Mami!" Ba đứa nhỏ hoảng sợ kêu lên một tiếng, dáng vẻ dường như bị đả kích rất lớn.

Park Sung Hoon thấy cô như vậy, có phần không nỡ nói tiếp. Nhưng dầu gì Chaeyoung cũng đã nhờ vả, mà bản thân ông cũng rất muốn biết Lisa đang ôm suy nghĩ thế nào.

Lúc ban đầu hai đứa nó kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là hai đứa cứng đầu không chịu thua nhau mà thôi, căn bản không thể hòa lẫn với tình yêu. Tuy hai đứa đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, tình cảm cũng có thể xem như đã ổn định, nhưng trong lòng Park Sung Hoon vẫn cảm thấy nghi vấn không thôi.

"Lisa, Chaeyoung nhờ ta nói với con thế này."

Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Lisa, Park Sung Hoon thở dài trong lòng, tiếp tục nói: "Con bé nói, tuy hai con đã kết hôn, nhưng mà từ trước đến nay nhà họ Park và nhà họ Manobal là hai cá thể tồn tại độc lập, cũng không thể vì mối quan hệ của hai con mà có sự thay đổi. Cho nên, chuyện của nhà họ Manobal, con bé không nhúng tay vào, còn chuyện của nhà họ Park, cũng hy vọng con đừng bận tâm."

Gương mặt Lisa đột nhiên biến sắc, đáy mắt lóe lên một tia sáng tỏ.

Chẳng trách, chẳng trách Chaeyoung lại dễ dàng bỏ qua cho Nancy. Rõ ràng Nancy đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến Chaeyoung, nhưng nàng lại không để tâm. Cô sớm nên nghĩ đến, với tính cách của Chaeyoung, đối với những kẻ gây khó dễ cho mình, mặc kệ là ai, nàng đều sẽ diệt trừ.

Vốn hiểu rõ tính tình của nàng, nhưng lại vì chuyện lúc trước mà xem nhẹ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe mà không hiểu gì cả? Park lão đầu ông nói rõ một chút, còn ấp a ấp úng gì với chúng tôi nữa." Manobal lão ông chống gậy, vẻ mặt mù tịt, vợ chồng chúng nó xảy ra mâu thuẫn gì? Cái gì mà nhà họ Park, nhà họ Manobal, không phải đều là người một nhà cả sao, thế nào mà hôm nay trông ai cũng kỳ lạ như vậy.

Trong nháy mắt, Park Sung Hoon giống như vừa già đi những mười tuổi, khom lưng tựa vào ghế sofa.

"Lisa, rốt cuộc tình cảm giữa con và Chaeyoung là gì?"

"Con yêu em ấy!"

Không có một tia do dự, Lisa kiên định nói ra bốn chữ này.

Khó mà tưởng tượng Lisa lại nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhưng đó là sự thật.

Tất cả mọi người trong nhà họ Manobal đều há to mồm nhìn Lisa, dường như ai cũng cho rằng mình đã nghe lầm rồi.

Nhưng câu nói ấy đích thực là trôi ra từ miệng của Lisa.

"Jisoo, chuẩn bị một chút, tôi muốn lập tức bay đến Australia!"

"Dạ!"

Jisoo vội vàng gật đầu, bắt đầu chuẩn bị. Thật ra thì trong lòng chị cũng rất ấm ức, Jennie rời đi không để lại chút tin tức nào, nhưng ít ra cũng phải nói với chị một tiếng, như vậy chị mới biết đường mà chuẩn bị.

Thật ra thì đúng là Jennie muốn liên lạc kia mà, nhưng lại ngại vì mệnh lệnh của Chaeyoung, thế nên cô tuyệt đối không thể làm trái ý. Tuy bình thường cô với Chaeyoung là bạn bè tốt, nhưng việc Chaeyoung là chủ nhân vẫn không thể nào thay đổi, cũng không thể quên.

Lisa cúi đầu liếc nhìn ba đứa bé con giống nhau như đúc trước mặt, hiếm khi nở nụ cười, nói: "Mami sẽ mang mẹ về, khi ấy mami sẽ đưa các con đi đến bất kỳ nơi đâu các con muốn."

Nói xong, ngẩng đầu nhìn Park lão ông, nói: "Ông nội yên tâm, chuyện này nhất định con sẽ xử lý thật tốt, nhất định sẽ mang bọn họ trở về an toàn."

Nói xong, để lại đám người nhà họ Manobal đang khó hiểu sau lưng, cùng Jisoo nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Manobal.

"Park lão đầu, ông có thể kể cho tôi nghe là đã xảy ra chuyện gì không? Hai người nói chuyện cứ như đánh đố người khác, khiến tôi choáng hết cả đầu! Lại nói, con bé nha đầu Chaeyoung kia thế nào?"

Manobal lão ông đã phục hồi tinh thần sau cái câu 'con yêu cô ấy' của Lisa trước đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lisa rời khỏi nhà, quay đầu nhìn về phía cụ Park Sung Hoon ngồi bên cạnh.

"Cụ cố, tụi con buồn ngủ rồi!"

Cái miệng nhỏ nhắn của ba tiểu quỷ đồng thanh cất lên, vừa lúc cắt đứt lời còn chưa ra khỏi miệng Park Sung Hoon.

Vừa nghe ba ông chủ nhỏ lên tiếng, hai ông cụ vội vàng dừng đề tài muốn nói lại, vừa vẫy tay vừa nói: "Somi, con mang bọn chúng đi nghỉ ngơi!"

"Tự tụi con biết, bái bai ông cố nha!"

Nói xong, ba đứa nhóc cùng nhau nện từng bước chân ngắn cũn, chạy về phía cầu thang xoắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro