Chương 83: Cái gọi là yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh tính khi nào mới để cho tôi đi?"

Trên hòn đảo nhỏ tư nhân ở Thái Bình Dương, Chaeyoung đang ngồi trên xe lăn, nguy hiểm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông với mái tóc bạch kim đang ngồi đối diện mình.

Ba tháng, những vết thương trên người nàng cũng đã chuyển biến tốt lên nhiều, duy chỉ có vết thương sau lưng và trên đùi là nghiêm trọng nhất, phải miễn cưỡng ngồi lên xe lăn, nhưng tin rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ có thể đứng lên được.

Mặc dù không thể không thừa nhận, khoảng thời gian này trôi qua một cách yên bình hiếm thấy, nhưng nàng cũng không muốn phải ở lại đây cả đời.

Vỗ nhẹ lên chiếc bụng đã được năm tháng của mình, so với người bình thường cũng lớn hơn rất nhiều, Chaeyoung đã cạn hết kiên nhẫn rồi.

Nàng có thể đoán được, việc mình mất tích không rõ sống chết sẽ gây nên ảnh hưởng như thế nào đối với nhà họ Park và nhà họ Manobal.

Sở dĩ trước đó không vội vã yêu cầu rời khỏi, cũng là bởi vì vết thương trên người có chút nghiêm trọng.

Vốn dĩ tâm tình của Andrew cũng xem như không tệ, nhưng khi vừa nghe thấy yêu cầu của nàng, thì trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến kinh người.

Nếu như người bên cạnh Andrew nhìn thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía. Nhưng trong số đó không bao gồm Chaeyoung, đối với việc sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, thì sắc mặt của Chaeyoung lại càng trở nên khó coi.

"Cô muốn rời khỏi đây?"

Hắn xoay mặt sang hướng khác, nhìn về phía mặt biển Thái Bình Dương mênh mông bát ngát, giọng nói đều đều ẩn chứa sự tức giận.

Chaeyoung cười lạnh, đưa tay bưng ly nước trái cây ở bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, hàng lông mi thon dài chớp chớp đến mấy lần, nói: "Tôi muốn rời khỏi đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Andrew, hay là anh tính giam lỏng tôi?"

Thời điểm nói ra câu cuối cùng, nàng có để ý đến vẻ mặt của Andrew, quả nhiên là hơi giật giật.

Trong lòng suy đoán được đáp án chính xác, đáy mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo như băng.

"Andrew, anh hãy cho tôi một lý do để có thể ở lại chỗ này."

"Tại sao nhất định phải trở về? Nơi này không tốt? Park Chaeyoung, sau khi trở về, có thể cô sẽ còn gặp phải chuyện như vậy, cô có hiểu hay không?"

Andrew thật sự không hiểu, hắn đối với nàng đã nhân từ lắm rồi, tại sao nàng còn muốn rời khỏi hắn?

Vừa nghĩ tới việc nàng sẽ đi khỏi đây, lửa giận liền cuồn cuộn cháy bừng lên trong lòng hắn.

Chaeyoung lạnh lùng nhìn hắn, làn môi đỏ mọng hơi nhếch, lộ ra nụ cười vừa cay nghiệt lại vừa như thấu hiểu: "Andrew, anh đã làm chuyện gì, tự bản thân anh hiểu rõ, nhất định muốn tôi phải giật tấm lụa mỏng này xuống sao?"

"Có ý gì?"

"Còn cần tôi giải thích cho anh?" Nhấc chiếc eo có chút cứng ngắc, Chaeyoung tiếp tục nói: "Hơn ba tháng trước, vào cái đêm tôi bị tập kích, anh nói xem Andrew, tại sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở huyện Mạc Hà gần biên giới Trung Quốc? Còn nữa, thời điểm bọn Kai tiêu diệt những kẻ đó, bỗng nhiên xuất hiện năm chiếc máy bay tàng hình, thật ra thì cũng do anh điều tới? Vốn dĩ mục tiêu của anh là tôi, chỉ là, không ngờ lại có kẻ đặt nhiều bom như vậy bên dưới khách sạn."

"Thay vì nói rằng anh đã cứu tôi, chi bằng nói là tôi tự đem mình đưa đến trước mặt anh. Andrew, còn cần tôi nêu ra từng ví dụ cụ thể để chứng minh không?"

Thời gian đầu, quả thật nàng không hề đổ hết mối nghi ngờ này lên người hắn, nhưng dạo gần đây cẩn thận suy nghĩ lại, hơn nữa còn trùng hợp rất nhiều chuyện, nàng không ngốc, dĩ nhiên hiểu ra được điểm kỳ quặc bên trong đó.

Andrew không phải loại người vô duyên vô cớ xen vào việc của người khác, quan trọng hơn, Andrew dồn hết tâm tư bắt nàng về đây, rốt cuộc là có mục đích gì?

Nghe thấy lời nói của Chaeyoung, trông Adrew sững sờ thấy rõ, rồi sau đó lại cười lên ha hả, đôi con ngươi biến thành màu xanh đậm như rắn độc, lời nói trôi ra khỏi miệng tựa như đang muốn phun nọc độc về phía con mồi, mang theo hơi thở nguy hiểm.

"Park Chaeyoung, từ trước đến nay tôi biết cô là người thông minh, tôi cũng đã cho rằng mình che giấu rất kỹ, không ngờ lại bị cô phát hiện ra rồi. Chaeyoung, cô nói xem, làm sao cô có thể hoài nghi tôi vậy? Chí ít thì tôi không phải là người chôn thuốc nổ bên dưới cái khách sạn kia."

Bưng ly rượu đỏ tươi lên, hơi ngửa đầu, uống một hớp cạn sạch.

Người phụ nữ thông minh, quả nhiên là hắn không có nhìn lầm.

Ngón tay Chaeyoung khẽ vuốt qua tay vịn xe lăn, đùa cợt nhìn hắn, nói: "Những lúc hồ ly làm việc, chí ít trước hết phải đem cái đuôi của mình giấu kỹ đi đã. Andrew, anh thật sự không xứng với cái tên hồ ly, anh biết không?"

Kỳ thực Andrew đã làm rất tốt, nếu là đổi lại người khác, có lẽ đã đoán không ra.

Song, đáng tiếc thay, hắn đã quên, nàng và Lisa nắm trong tay toàn bộ thế lực hắc đạo ở Trung Quốc. Vô duyên vô cớ có người xâm nhập vào lãnh địa của mình, nếu bọn họ không biết từ trước, chẳng phải là chuyện kỳ lạ sao?

Hơn nữa, quan trọng nhất là, Andrew vừa lúc xuất hiện ngay tại địa phương mà nàng đang giải quyết, nhân tiện gặp phải nàng đang bị tập kích.

Không biết từ đâu bất thình lình chui ra năm chiếc máy bay tàng hình, điều này càng thêm kỳ quái.

Xâu chuỗi từng sợi đầu mối ấy lại, cái đuôi hồ ly này quả thật giấu không được tốt lắm.

Andrew giật mình, hắn bất chợt nhớ ra, mặc dù khi ấy hắn đến một cách bí mật, thế nhưng, đó là quốc gia không nằm trong phạm vi quản lý của hắn, chỉ cần bỏ công điều tra một chút, là có thể dễ dàng biết rõ mọi chuyện.

Park Chaeyoung có thể nghĩ đến được, Lalisa Manobal kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Xem ra thật sự là sơ sót của hắn.

Nhưng mà bây giờ Chaeyoung đang ở trong tay hắn, ngược lại hắn rất muốn xem xem nàng định làm như thế nào.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Andrew bật cười một cách ngông cuồng, đáy mắt hiện lên sự độc ác: "Chaeyoung, bây giờ cô biết thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ định dùng thân thể hiện tại để rời khỏi hòn đảo nhỏ nằm ngay chính giữa Thái Bình Dương? Hay là định chờ Lalisa tới đón cô? Tôi khuyên cô nên dẹp bỏ ý nghĩ này đi."

"Tôi nhớ mình đã từng nói qua, tôi sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được cô. Lấy được người của cô, lấy được tất cả thế lực sau lưng cô. Chaeyoung, tại sao nhất định phải là Lisa đây? Chẳng lẽ chọn tôi không được sao? Không phải trong khoảng thời gian này chúng ta chung sống rất tốt ư? Tại sao bây giờ lại muốn rời khỏi, tôi thua kém Lisa ở điểm nào? Quyền thế? Địa vị? Bàn về thủ đoạn, bàn về tướng mạo, tôi so ra thua kém Lisa ở điểm nào hả? Chaeyoung, em nói xem!"

Đối diện với gương mặt dữ tợn hướng về phía nàng gầm nhẹ, Chaeyoung giương mắt lên, hàng lông mi dày tựa như cánh bướm khe khẽ chớp, làn môi giật giật, sáu chữ từ bên môi trôi ra ngoài.

"Bởi vì tôi yêu chị ấy."

Đúng, nàng yêu cô.

Ba tháng qua, điều duy nhất nàng thông suốt chính là chuyện này.

Cô, Park Chaeyoung yêu Lalisa Manobal.

Bởi vì yêu cô, cho nên đối với những khi cô đi xử lý mấy chuyện nguy hiểm, cảm thấy khẩn trương.

Bởi vì yêu cô, cho nên lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô.

Một khi nàng đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối sẽ không dong dài, nhất là về mặt tình cảm. Nếu biết mình yêu Lisa, tự nhiên sẽ không làm trái với con tim của mình, nói ra những lời dối lòng.

Huống chi, đối với nàng, Andrew tựa như một con rắn độc mang lớp vỏ bọc của loài người, trong lòng vẫn luôn tồn tại sự cảnh giác.

Thật ra thì, đối với lời tỏ tình của Andrew, Chaeyoung không kinh ngạc mới là lạ.

Hoặc là nói, đây vốn dĩ không phải một lời tỏ tình, mà chỉ là ham muốn giữ lấy một thứ mình không có được.

Đáng tiếc, nàng không phải là món đồ vật vô tri vô giác.

Nàng là người có tình cảm.

Giống như những lời từ chính miệng Andrew nói ra, hắn không thích nàng, mà thứ hắn thích chính là đầu óc thông minh, thích Park Chaeyoung đại biểu cho toàn bộ thế lực của nhà họ Park.

Không thể nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này thật sự nguy hiểm, nàng đã từng gặp qua không ít những kẻ bừng bừng dã tâm, nhưng Andrew là người duy nhất khiến nàng có cảm giác bị uy hiếp.

"Em yêu cô ta?" Giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay, Andrew mất kiểm soát cười lên ha hả, mái tóc bạch kim có hơi mất trật tự: "Ha ha ha, Chaeyoung, có phải em bị lên cơn sốt không hả? Trời ơi, tôi mà lại nghe được cái chữ 'yêu' này. Ha ha ha, Chaeyoung, em cho rằng Lalisa cũng yêu em? Chẳng qua là vì năng lực của em, quyền lực đang nằm trong tay em mà thôi, Chaeyoung, em cho rằng Lisa hiểu yêu là gì sao? Ha ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá. Thượng Đế ơi, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe được."

Chaeyoung chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đối với những lời nói kia, không có bất kỳ ý kiến nào.

Giờ khắc này, Chaeyoung cảm thấy Andrew thật sự đáng thương.

Vì là con riêng, cho nên không tin vào tình yêu?

Chỉ có điều, những chuyện này không liên quan đến nàng.

Mặc dù Andrew đã có ơn cứu mạng, nhưng lại đi tính kế với nàng, cho nên nói thế nào đi nữa, hai người bọn họ không ai nợ ai.

Di chuyển xe lăn, trước khi đi, Chaeyoung lạnh lùng nói: "Có yêu hay không, đây là chuyện của tôi và chị ấy! Park Chaeyoung này yêu chính là yêu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi. Andrew, bởi vì anh không hiểu, cho nên không biết. Giữa tôi và chị ấy, không phải ai cũng có thể nhúng tay vào."

Bởi vì không hiểu, cho nên không biết!

Andrew chấn động toàn thân, đôi mắt màu xanh lục nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn không hiểu thật sao?

Làn môi mỏng khẽ nhếch, vẽ nên một đường cong quỷ dị, Andrew cười mờ ám nhìn theo bóng lưng của Chaeyoung, lạnh nhạt nói: "Tôi và em đánh cuộc một keo, miễn là em thắng, tôi lập tức thả em đi. Nhưng nếu như em thua, vậy thì không chỉ một mình em phải lưu lại đây, ngay cả tính mạng của Lalisa cũng phải lưu lại."

Chaeyoung nghe vậy, bất chợt chuyển bánh xe lăn qua, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo kinh người.

"Andrew, anh lại muốn giở trò hề gì?"

Người đàn ông đứng trước đầu ngọn gió, làn gió biển thổi bay mấy lọn tóc bạch kim của hắn, đôi con ngươi màu xanh lục tựa như rắn độc thoắt ẩn thoát hiện bên dưới làn tóc trắng, càng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, u ám.

Andrew cười khẩy nhìn gương mặt đầy tức giận của nàng, chậm rãi mở miện: "Lấy năng lực của em có thể đoán ra được chuyện này, vậy thì nhất định Lalisa cũng có thể đoán được. Em có thể lấy được nhiều tin tức từ chuyến ghé thăm Trung Quốc của tôi như vậy, tự nhiên Lalisa cũng có thể. Tin rằng hiện giờ cô ta cũng đã đổ hết mọi nghi ngờ lên người tôi rồi!"

"Chaeyoung, em nói thử xem, lần này tôi ra khỏi đảo, có phải cô ta sẽ đích thân tìm tới cửa hay không?"

Chậm rãi đi từng bước ưu nhã đến trước cơ thể đang dần trở nên căng thẳng của Chaeyoung, hơi cúi người xuống, đến gần vành tai trắng nõn, giọng nói lạnh lẽo tựa như trực tiếp thổi vào đáy lòng nàng.

"Chỉ cần cô ta có thể dẫn em đi từ nơi này, tôi lập tức thả cô ta. Nếu như không thể, vậy thì để cô ta vùi thân ở Thái Bình Dương, lót dạ dày cho cá mập trắng. Chaeyoung, chúng ta liền đánh cuộc một keo, xem cô ta có dám một mình mạo hiểm hay không, có dám đơn thương độc mã xông vào phạm vi quản lý của tôi hay không. Chúng ta cùng nhau nhìn xem, người mà trong miệng em nói yêu, rốt cuộc sẽ thể hiện thành ý như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro