Vẻ ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[CV] Vẻ ngoài

Tác giả: HetareKaori

CV: ARPI

CP: Morofushi Takaaki x Furuya Rei

______________________________________________

"Ngài Kuroda nợ tớ hơi bị nhiều cho điều quỷ này đấy."

Furuya Rei nhìn vào gương một cách không hài lòng, mũi cậu gần như chạm vào mặt gương lạnh lẽo khi đang cố cúi sát vào gương để nhìn rõ đôi mắt mình. Cậu cẩn thận dùng ngón út quệt đi vệt mascara trên khóe mắt mà không làm hỏng lớp trang điểm của mình.

Nhìn chung thì, Rei đã chuẩn bị xong một lớp hóa trang tuyệt vời. Phần tóc nối thêm màu vàng nhìn rất tự nhiên chạm vào vai làm cậu cảm thấy khá nhột mỗi khi cử động. Cậu không muốn trang điểm nhiều, nhưng cũng không thể trang điểm quá nhẹ, nên đã chọn màu nâu sẫm cho mi mắt, giúp tôn lên màu da tự nhiên và kẻ thêm eyeliner, son môi đỏ sẫm; và tự nghĩ rằng mình trông cũng đẹp ra phết khi hóa trang thành phụ nữ.

Nhưng cậu ấy cũng ghét điều này.

"Hãy nghĩ theo hướng tích cực hơn nào," Morofushi Hiromitsu cố gắng hạ hỏa cho Rei, đây dường như là một thử thách bất khả thi, ngay cả khi anh là bạn thân nhất của cậu ta. "Ngài Kuroda trả nhiều tiền cho những nhiệm vụ như thế này mà, hơn nữa cậu cũng được đến Nagano!"

"Thật sự là được an ủi ha." Rei đáp lại, giọng điệu đầy mỉa mai. Cậu quay lại, đối mặt với Hiromitsu và khoanh tay trước bộ-ngực-giả-trông-như-thật của mình. "Được thoải mái ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của Nagano trong vài giây khi không cần bận tâm theo dõi đối tượng nghe thật tuyệt."

"Chà, nhưng tớ nghĩ cậu trông thật tuyệt trong trang phục này." Không để ý những lời khó nghe của Rei, Hiromitsu biết cậu ta không hề có ý xúc phạm mình, và anh cũng trêu chọc lại, giọng đầy ẩn ý. Rei tất nhiên cũng nhận ra điều đó, và người cứng đầu như cậu ta tất nhiên từ chối nghe những lời cuối của Hiromitsu.

"Tất nhiên là đẹp rồi." Rei nhếch mép, bước về phía Hiromitsu. Trước khi anh ta nhận ra ý đồ của mình, Rei đã vòng tay ôm cổ Hiromitsu, đặt lên má anh một nụ hôn. Khi cậu rời môi và thích thú nhìn Hiromitsu đang cố gắng lau đi vết son dính trên má và phàn nàn "Ew, Zeroooooo!", cậu lại tiếp tục tự mãn nói, "Không ngạc nhiên khi tớ trở thành người đẹp trai nhất, hoặc xinh đẹp nhất trong phòng."

"Hãy nói điều đó khi cậu lớn hơn và vẫn mang khuôn mặt con nít đó trong khi mọi người đều có một bộ râu đẹp mắt." Hiromitsu đáp lại, le lưỡi tinh nghịch với Rei. Anh vỗ nhẹ vào má Rei, mỉm cười ngọt ngào, "Dù có bộ râu thì cũng không cứu được khuôn mặt này của cậu đâu."

"Tớ ghét cậu."

"Tớ cũng ghét cậu."

Dừng lại, Hiromitsu và Rei im lặng nhìn nhau và cứ thế, cả hai lại bất chợt khịt mũi tách nhau ra. Khẽ nhéo eo Hiromitsu, Rei lại tiếp tục nói mỉa, dù giọng điệu lần này thân thiện và quen thuộc hơn, "Đừng chán chết khi tớ không ở nhà nhé."

"Chán á? Có mà tớ được tự do trong vài ngày ấy." Hiromitsu mỉm cười, giống như là anh ta đang rất thích thú khi ở nhà một mình.

Tuy nhiên, Rei biết rằng Hiromitsu ít nhiều cũng sẽ cảm thấy cô đơn trong căn hộ này, dù anh ta có nói cứng thế nào đi nữa.

Bởi Rei cũng sẽ như vậy.

***

Mang một lớp mặt nạ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thì đối với Rei, đây cũng không phải điều mới mẻ gì. Từ khi trở thành cánh tay phải đắc lực của Kuroda, làm việc theo mệnh lệnh trực tiếp của ông ấy, bởi vì không phải nhiệm vụ nào cũng hợp pháp công khai, đa số các nhiệm vụ mà Rei chấp hành đều không được hợp pháp lắm, vậy nên kĩ năng hóa trang của cậu đã được cải thiện rất nhiều.

Rei là người làm việc hiệu quả, một người xuất sắc trong số những cấp dưới của Kuroda, và ông ta chỉ cần như thế - một cấp dưới không đặt câu hỏi thừa thãi, thực hiện tất cả những mệnh lệnh của ông ta, mang lại cho ông ta một kết quả hoàn mỹ chứ không phải một đống rắc rối lộn xộn. Rei chính là người phù hợp cho công việc đó. Ngay cả Hiromitsu cũng không biết hết tất cả nhiệm vụ của Rei là gì, và Rei cũng không có ý định chia sẻ chuyện công việc với bạn mình.

Tình bạn giữa họ là vĩnh cửu, nhưng công việc thì không bao gồm trong đó. Cả hai đều giữ im lặng về công việc của mình, những thứ được coi là bí mật hàng đầu. Với Hiro và Zero, không có điều gì là bí mật tồn tại giữa họ, nhưng với tư cách là đặc vụ của PSB và NPA, Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei, họ phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên và sẽ không nhắc đến công việc khi đang ở vai trò "Hiro" và "Zero", ngoại trừ những lời thông báo vô thưởng vô phạt, như "Tối nay tớ sẽ về nhà" hay "Tớ sẽ ở Nagano vài ngày."

***

Đang miên man suy nghĩ, Rei nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài đang thay đổi nhanh chóng khi con tàu lướt đi. Hiromitsu hẳn sẽ rất vui nếu được nhận nhiệm vụ này, ờ, sẽ vui hơn nếu không phải cải trang thành phụ nữ để quyến rũ mục tiêu, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta có thể đến thăm anh trai mình. Hiromitsu ít khi gặp anh trai mình kể từ khi Rei từ chối cùng anh đến Nagano chơi, và giờ anh cũng đang làm việc cho công an, hầu như không có thời gian đi thăm gia đình, bởi vậy nên anh chỉ có thể gặp anh trai 1, 2 lần mỗi năm.

Theo một cách nào đó, thật không công bằng khi Rei buộc Hiromitsu phải lựa chọn dành kì nghỉ quý giá của mình cho bạn thân hay anh trai. Khi còn nhỏ, họ rất hay đến Nagano, và họ chia sẻ với nhau sự vui vẻ, phấn khích khi được gặp "anh Takaaki" dù cho mấy tuần nữa mới được gặp thật sự. Nhưng đến năm 15 tuổi, Rei bắt đầu từ chối đề nghị đến Nagano chơi vào kì nghỉ của Hiromitsu, cũng từ chối luôn những lời mời ăn tối cùng nhau khi Takaaki đến Tokyo thăm họ hàng. Mặc dù Hiromitsu có hơi thất vọng khi không được ở chung với cả anh trai và bạn thân, nhưng anh vẫn hiểu và tôn trọng nguyện vọng của bạn mình. Càng như vậy, Rei lại càng cảm thấy mình thật ích kỷ.

Chắc chắn, với tư cách là bạn thân, Rei không nên lợi dụng việc Hiromitsu muốn ở cùng mình vào kì nghỉ.

Và, hừm hừm, tại sao mình phải nghĩ đến việc Takaaki cùng với "bạn gái của anh ta" làm gì trong khi mình có thể tận hưởng kì nghỉ với người-duy-nhất-mình-cần-trong-đời chứ?

Thực tế là, Hiromitsu luôn ở cạnh Rei, luôn bước đến cạnh bên khi Rei cần; và Hiromitsu mãi mãi là ưu tiên số một của Rei, là người đứng trên tất cả mối bận lòng của cậu.

Đứng trên cả một tình yêu ngu ngốc.

***

Nhiệm vụ mà Rei được giao khá đơn giản. Mục tiêu của cậu, một điệp viên người Nga mà Kuroda cho rằng là nguy hiểm, đang tham dự một bữa tiệc sang trọng riêng tư. Chỉ có một số ít diễn viên được được mời tham gia, và Rei đã đóng giả làm một nữ diễn viên – một người đồng ý ký vào bản cam kết để Rei tham dự bữa tiệc thay cô ấy, đồng thời phải giữ im lặng về việc Kuroda tiếp cận mình.

Kuroda thường hay giao cho Rei những nhiệm vụ thu thập thông tin kiểu này, nên cậu có rất nhiều kinh nghiệm. Với cậu, không có gì dễ dàng hơn việc tán tỉnh một người. Ngay cả khi đối tượng là một điệp viên, anh ta cũng không nhận ra mục đích của Rei khi tiếp cận mình. Bị che mắt bởi vẻ ngoài xinh đẹp và sang trọng, mục tiêu không nhận ra cách tán tỉnh của người phụ nữ trước mặt mình này thật giả tạo, và đó chỉ là cách để Rei đến gần mục tiêu.

Tuy nhiên, vì Rei muốn giữ một khoảng cách nhất định trong tối nay thay vì vồ vập đánh nhanh thắng nhanh, nên cậu không đòi đối tượng dẫn mình vào phòng của anh ta. Thay vào đó, Rei siết lấy bàn tay của hắn, quấn quýt, thân mật, và kết thúc đêm nay bằng hành động nghiêng người về phía trước, đôi môi dán sát vành tai đối phương.

"Hy vọng tôi sẽ được gặp anh vào ngày mai." Rei thì thầm, nụ cười nhếch mép ranh mãnh xuất hiện trên môi cậu khiến đối phương ngây ngất. Cậu hài lòng nhìn biểu cảm của mục tiêu, điều đó cho thấy kế hoạch của cậu đang diễn ra một cách hoàn hảo.

Phải thừa nhận rằng kế hoạch của Rei không có gì sai sót, khi cậu thích tấn công chậm nhưng hiệu quả thay vì tấn công một cách dồn dập táo bạo.

Nhưng, cậu hối tiếc vì lúc này không thu thập tất cả những thông tin mà Kuroda cần, bởi sáng hôm sau, mục tiêu đã chết và Rei chính là một trong những nghi phạm.

***

Rei vội vã đi vào căn phòng mà cậu đang ở. Cảnh sát vừa được thông báo về vụ giết người và sẽ đến đây, rất nhanh thôi. Điều này có nghĩa là cậu cần che giấu hoặc tiêu hủy mọi thứ có thể làm bại lộ thân phận của mình.

Đương nhiên, cậu không thể chỉ đơn giản là vứt bỏ hoặc đốt cháy mọi thứ. Nhưng cậu sẽ không phải là trợ thủ đắc lực của Kuroda nếu cậu không thể tùy cơ ứng biến một cách nhanh nhạy. Cậu dùng tấm ván gỗ lỏng lẻo mình phát hiện tối qua để giấu súng và ID, tất cả những thứ gì có thể làm lộ cậu có liên quan đến NPA. Sau khi xong việc, cậu kéo tấm thảm che đi nơi bí mật mà trước kia chủ nhà dùng để giấu tiền này và thầm cầu nguyện rằng cảnh sát nơi đây đủ ngu ngốc để không phát hiện ra nó.

Vì Rei vẫn chưa nhìn thấy xác chết nên cậu không thể biết được mục tiêu đã bị sát hại vào lúc nào. Cậu đã tiếp cận mục tiêu vào tối qua, vậy nên bị nghi ngờ tiếp cận nạn nhân để chờ thời cơ sát hại là điều dễ hiểu. Thật không may là không có Hiromitsu ở đây để hỗ trợ cậu và tạo bằng chứng ngoại phạm giả, có nghĩa là Rei cần nghĩ cách thuyết phục mọi người rằng mình vô tội, bằng cách đưa ra một thứ gì đó để chứng minh, hoặc tìm ra thủ phạm thực sự trước khi cảnh sát phát hiện ra rằng Tanaka Himiko thực chất là do Furuya Rei đóng giả, là một đặc vụ NPA, là nam chứ không phải nữ, người đang thu thập thông tin một cách bất hợp pháp cho cấp trên của mình.

Lúc này, cảnh sát đến, và Rei được tập hợp cùng những vị khách khác.

"Xin lỗi.", một phụ nữ trẻ, có lẽ trạc tuổi Rei, bước đến gần cậu. Cô ấy cầm một cuốn sổ nhỏ, và không phải là người nào trong số 10 vị khách mà Rei đã tìm hiểu trước khi đến căn biệt thự mà cậu phải ở lại thêm một đêm này, và đây là cảnh sát. "Cô có thể cho tôi biết quan hệ giữa cô với nạn nhân và những gì cô làm vào đêm qua không?"

"Tất nhiên", Rei đáp lại, gật đầu lịch sự, "Tôi là Tanaka Himiko, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi gặp anh Shido. Chúng tôi nói chuyện một lúc, nhưng đã tách ra vào khoảng 10h tối. Sau đó tôi về phòng và gọi cho người bạn thân của mình, chắc khoảng nửa giờ trước khi tôi đi ngủ."

Cho đến lúc này, những gì Rei nói là sự thật. Rei có thể không phải là Tanaka Himiko thật, nhưng cậu đã thật sự gọi điện cho Hiromitsu, vì vậy sẽ thật dễ dàng đối phó khi cảnh sát, à, hóa ra là Uehara Yui, hỏi cậu rằng liệu có thể để cảnh sát kiểm tra lịch sử cuộc gọi hay không.

"Cảm ơn", Yui gật đầu, mỉm cười thân thiện, "Bây giờ, cô có thể vui lòng cùng tôi đến một phòng khác được không?"

Rei đi theo Yui, không có bất kì thắc mắc nào. Nếu cậu muốn mình vô tội nhất có thể, cậu phải làm theo những gì cảnh sát yêu cầu và chuyển mối nghi ngờ của họ ra khỏi bản thân. Và khi Yui khám người cậu và hai người phụ nữ khác, cậu không khỏi vui mừng khi đã giấu khẩu súng của mình trong phòng chứ không phải để trong người như mọi khi. Tính ra thì súng ống là một vấn đề nhạy cảm, Furuya Rei là đặc vụ được phép mang súng bên người, nhưng Tanaka Himiko chỉ là một diễn viên không có bất kì giấy phép sử dụng vũ khí nào.

"Được rồi, cảm ơn cô.", Yui nói với cậu trước khi bước đến chỗ của nghi phạm tiếp theo và kiểm tra tương tự. Rei tự like cho bản thân, khi thực tế là Yui vẫn chưa phát hiện ra giới tính thực của cậu! (vì cô ấy chưa sờ đến tận những nơi nhạy cảm như thế.) Rei lấy đồ trong túi ra để hết lên bàn theo yêu cầu của cảnh sát. Rõ ràng, tất cả mọi người đều đã được yêu cầu trở về phòng của họ, và nơi đây ngoài Rei thì chỉ còn 4 nghi phạm, hai người đang bị Yui khám người, còn hai người khác thì đang được một cảnh sát da ngăm lấy lời khai.

Không có việc gì để làm, Rei đứng nhìn cái xác từ xa, và tiến thêm vài bước để quan sát trong khi vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Có máu trên đầu của Shido và đây chính là vết thương đã lấy mạng anh ta. Tuy vậy, Rei vẫn chưa gạt những phương thức gây án khác, ví dụ như thuốc độc, sang một bên, bởi quan sát từ xa khiến cậu không thể có đầy đủ dữ liệu để hình thành một hệ thống suy luận tốt hơn.

Khẽ nâng cằm, Rei điểm lại tất cả thông tin mà cậu đã tìm hiểu về những kẻ tình nghi. Shido được biết đến là một người có nhiều mối quan hệ, và gần đây các tờ báo lá cải đều đưa tin anh ta đang hẹn hò với một ca sĩ tên Fujiwara Aiko, người đã tham dự bữa tiệc tại đây cùng bạn thân của mình, Kagemura Sakura. Đối thủ của Shido trong lĩnh vực điện ảnh, Haiwajima Ren, đã xảy ra tranh cãi với Shido trước khi Rei tiếp cận nạn nhân. Cuối cùng, một người quan trọng, bạn thân nhất của Shido, Yoshida Ryuji.

Bây giờ, dù thông tin còn thiếu, nhưng Rei sẽ làm bất cứ thứ gì với những điều cậu đang có. Mặc dù tất cả người quen của Shido trong bữa tiệc này đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng những gì Rei cần là hiểu được Shido đã bị giết như thế nào, vì đó là cách nhanh nhất để biết được hung thủ là ai. Và chi tiết Shido bị đánh vào nửa đầu bên phải khiến Rei chú ý đến những nghi phạm thuận tay nào.

Với kế hoạch đang dần hình thành trong đầu, Rei liếc nhìn laptop của Shido. Cậu cần phải có trong tay mọi hồ sơ về PSB và NPA càng sớm càng tốt. Vụ án mạng khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, nhưng không phải là không thể làm gì. Dù cho chuyện gì xảy ra, cậu vẫn sẽ thực hiện kế hoạch của mình, và ngay cả khi điều đó là không thể, cậu vẫn sẽ biến nó thành hiện thực. Điều này không phải cho bản thân cậu, không phải cho Kuroda, mà là cho đất nước của cậu.

"Bước chân cẩn thận có thể đi đến bất cứ đâu", có ai đó đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng, khiến Rei quay lại nhìn rồi đơ cứng người, "Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên cô nên tránh xa. Xác chết không phải là một cảnh dễ chịu gì đối với những người không quen nhìn chúng đâu."

Rei muốn đáp lại, nhưng cậu không nói nên lời. Sau khi nhìn thấy Yui và một viên cảnh sát cậu chẳng biết tên, cậu không mong đợi có một người thứ ba nào khác đi lại xung quanh. Đặc biệt là người mà cậu đã từ chối gặp trong nhiều năm liền này.

Takaaki là người duy nhất Rei không muốn gặp trong nhiệm vụ của mình, vậy mà anh ấy lại đang ở đây, đứng bên cạnh một người yêu thầm anh nhiều năm, giấu khuôn mặt thật dưới lớp hóa trang của Tanaka Himiko.

Không nói nên lời, Rei tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Takaaki, tâm trí cậu đang gào thét muốn nói điều gì đó để ngừng lại những hành động đáng ngờ, nhưng tất cả những gì cơ thể cậu làm là ngăn tiếng nói của lí trí.

Ngay cả khi Rei đang đi giày cao gót, Takaaki vẫn cao hơn cậu một chút, bộ ria mép khá lạ khiến anh ấy có vẻ già hơn một chút so với tuổi 28 của mình, đó có thể là lí do khiến anh ấy để râu.

"À, à." Rei cuối cùng cũng nói được, dù chỉ là những âm thanh vô nghĩa. Khẽ nuốt nước bọt, cậu tiếp tục nói, lần này thì tự nhiên hơn, "Tôi xin lỗi, tôi vẫn đang hoang mang với những chuyện đang diễn ra."

Rei là một kẻ chuyên nói dối. Không ai thu thập thông tin nhanh và hiệu quả như cậu ta. Thích ứng với những tình huống bất ngờ như thế này là điều cậu thành thạo.

Và, khi cậu lùi lại một bước và nhìn Takaaki cúi xuống bên cạnh xác chết, cậu lại lần nữa cảm thấy mình như cậu thiếu niên bất lực năm xưa không được người mình yêu để ý đến dù đã cố gắng làm những điều khiến anh ấy khen ngợi. Giữa họ chỉ là những cử chỉ thân thiện và lịch sự xã giao.

***

Mặc dù lúc đầu có Takaaki ở xung quanh khiến Rei cảm thấy khó khăn, nhưng rồi từ từ cậu cũng trở lại cư xử như bình thường. Cậu đã yêu người kia từ lâu, từ rất nhiều năm rồi, và lý do duy nhất khiến cậu luôn ở nhà thay vì cùng Hiromitsu đi Nagano gặp Takaaki là vì sẽ thật kì lạ khi họ liên hệ với nhau sau khi cậu biến mất mà không nói lời nào.

Đó là lý do duy nhất khiến Rei cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Takaaki. Cậu không còn yêu anh ấy nữa, và cũng sẽ không làm bất cứ điều gì với anh ấy, Takaaki đối với cậu không là gì khác ngoài là anh trai của bạn thân mình.

Nhưng vì lý do nào đó, mỗi khi Takaaki quay đi chỗ khác là Rei lại nhìn chằm chằm vào anh ấy. Rei đổ lỗi cho anh ấy, vì anh ta quá lịch lãm, quá hấp dẫn khi đang thu thập manh mối và thể hiện trí thông minh tuyệt vời của mình khi phân tích vụ án.

Thực ra, Rei cảm thấy thật vui vẻ khi cậu đã thêm một số suy nghĩ của mình vào suy luận của Takaaki, bị lôi cuốn vào dòng suy luận của Takaaki. Rei biết rằng nữ diễn viên mà mình đang cải trang không thể đóng vai thám tử, và anh đang cố hết sức để không nhập vai quá sâu, nhưng...

"Nếu anh Shido là người gửi tin nhắn này sau thời gian tử vong dự đoán thì có thể thủ phạm đã gây rối với AC."

"Hoặc là, chính thủ phạm đã gửi tin nhắn. Hắn định đánh lừa chúng tôi để tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình trong thời gian xảy ra án mạng."

Đây là lần đầu tiên Rei có thể nói chuyện với Takaaki như hai người trưởng thành, dường như họ đang cùng chung suy nghĩ khi nói về những kịch bản có thể xảy ra cho vụ án.

Liếc nhìn Takaaki, Rei thấy rằng lông mày anh ấy đang nhíu lại. Cậu biết rằng Takaaki đang suy nghĩ dữ dội, đang xem xét những giả thiết mà cậu đưa ra, xem xét khả năng vụ án xảy ra muộn hơn họ nghĩ,... Cảm giác này thật tốt.

Làm cho Takaaki đối xử với mình như một người lớn, bình đẳng, là điều mà Rei luôn mong muốn. Khi còn nhỏ, Rei thường nghe Takaaki kể về công việc của mình, mê mẩn những gì anh ấy trải qua khi là một cảnh sát trẻ tuổi. Tuy nhiên, dù dần lớn hơn và cũng ngày càng thông minh hơn thì khoảng cách tuổi tác giữa họ và việc là bạn thân của em trai anh ấy khiến Rei cảm thấy như cậu chẳng có gì ấn tượng trong mắt Takaaki, dù cho Rei có chiến thắng trong trận đấu tennis hay đạt điểm tuyệt đối trong các kì thi ở cấp hai.

Còn bây giờ, Furuya Rei 22 tuổi, Morofushi Takaaki 28 tuổi, bất chấp khoảng cách 6 tuổi mãi tồn tại này, thì lần đầu tiên, cảm giác xa cách giữa họ dường như không tồn tại.

Cả ngày hôm đó, Rei cố gắng tập trung vào việc thực hiện mục đích của mình khi đến đây trong khi Takaaki ở gần mình, bởi vì nghĩ đến việc anh ấy chỉ đối xử với mình – cái việc thừa nhận ý kiến Rei đưa ra ấy – vì Rei đang cải trang thành một người khác thì thật quá thất vọng.

***

Trong khi Rei đang giúp đỡ cảnh sát bằng cách đưa ra các phát hiện một cách tinh tế, cậu cũng không đề cập đến chuyện mình phát hiện ra hung thủ thuận tay phải. Thay vào đó, cậu sử dụng điều đó như một lợi thế và luôn dùng tay trái làm mọi việc, có lẽ đó là lý do mà Takaaki không để ý đến sự hiện diện của "Tanaka Himiko" và cho rằng sự hỗ trợ của "cô" làm phiền đến mình.

"Cô có thể ký tên vào đây không?" Anh hỏi, đưa cho Rei một kẹp hồ sơ. Rei đọc thật cẩn thận những gì Takaaki muốn cậu ký, để đảm bảo rằng việc này sẽ không khiến bản thân mình và Tanaka Himiko gặp rắc rối sau này. May là đó chỉ là lời khai mà Rei khai trước đó và giờ cần phải ký xác nhận rằng những gì cậu nói với cảnh sát là hoàn toàn chính xác.

Một lợi thế lớn của Rei là cậu thuận cả hai tay. Trước kia cậu thuận tay trái, nhưng sau này khi ở trong cô nhi viện, các mẹ đã bắt cậu phải chuyển sang viết chữ bằng tay phải. Bây giờ thì Rei vẫn thường dùng tay phải làm mọi thứ hơn, nhưng hiện tại, vào lúc này, để che giấu thân phận và lấy được sự tin tưởng của Takaaki, à không, của cảnh sát, cảnh sát chứ, cậu ký tờ khai bằng tay trái. Ký xong, cậu đưa lại tờ khai cho Takaaki, tay họ lướt qua nhau, khẽ chạm vào nhau.

Quên hết thế giới xung quanh, Rei nhìn chằm chằm vào tay Takaaki, những ngón tay của anh chạm vào mu bàn tay của cậu và chỗ chạm vào nhau đó như truyền điện vào tay cậu, khiến cậu tê dại. Takaaki đứng im, và khi Rei ngẩng đầu nhìn anh, cậu nhận ra anh cũng đang nhìn chằm chằm vào tay hai người, ánh mắt anh vẫn đang nhìn cậu. Nhưng khi Rei nhìn vào anh thì Takaaki lại quay mặt đi, ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc.

"Tôi", Rei là người nói trước, muốn kéo mình ra khỏi trạng thái thất thần trước khi những suy nghĩ mộng mơ và phi lý rơi cái rầm xuống thực tại, giống như cách mà giấc mơ của cậu sụp đổ vào 7 năm trước. Thật ngu ngốc, cậu thấy mình thật ngốc, không đời nào mình có cơ hội với anh Takaaki, vậy nên làm ơn hãy dừng những suy nghĩ này lại và tỉnh táo lại trước khi mình lại phải lòng anh ấy lần nữa đi. Thêm một lần yêu anh ấy chỉ vì lần gặp này và anh ấy thấy "Tanaka Himiko" là một người phụ nữ xinh đẹp thì không chỉ ngu ngốc mà còn thật nguy hiểm. Vì vậy, Rei nhanh chóng ấn cái kẹp hồ sơ chứa tờ khai vào tay Takaaki rồi vội vàng trở về phòng. "Tôi ký xong rồi, chúc ngủ ngon."

Nói xong, cậu rời khỏi hiện trường vụ án, và cảm thấy thật căm ghét bản thân vì những hành động và suy nghĩ thiếu chuyên nghiệp khi nãy.

***

Kế hoạch mà Rei đề ra là cậu sẽ ngủ vài tiếng trước khi thức dậy lúc 2 giờ sáng để lẻn vào phòng của Shido.

Trong kế hoạch không có chỗ nào gọi là "nằm trên giường mà thức trắng cả đêm", vậy mà giờ cậu lại nằm đây, nhìn chằm chằm trần nhà và để mặc những suy nghĩ lan tràn.

Đó là anh Takaaki. Anh trai của Hiro. Cựu crush của mình. Là cảnh sát, cũng là người truyền cảm hứng của Rei đăng ký vào Học viện cảnh sát.

Đó là tất cả mọi thứ, không có gì hơn.

Ở cạnh anh ấy thật khó mà tập trung được. Sau nhiều năm, Takaaki vẫn là một bí ẩn mà Rei muốn khám phá, một người đàn ông hấp dẫn đến mức Rei cảm thấy anh ấy là điều tuyệt nhất thế gian. Cậu nhớ lại khi còn là thiếu niên, mình đã từng tra cứu tất cả những câu danh ngôn mà Takaaki đã dùng, muốn hiểu được ý nghĩa những câu nói của anh, và bây giờ Rei có thể dễ dàng hiểu được những gì Takaaki nói trong những tình huống cụ thể.

Nhắm mắt lại, Rei thở dài, hoàn toàn từ bỏ chuyện chợp mắt một lúc trước khi hành động. Cậu lật người lại và nằm im, luồng suy nghĩ lại trôi về thời điểm hai người gặp nhau hôm nay, và anh Takaaki đã đối xử rất tốt với mình. Không phải anh ấy chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, anh ấy luôn rất tốt, là hình mẫu lý tưởng của cậu, nhưng hôm nay, cảm giác như thể Rei có thể tiếp cận gần hơn với anh ấy.

Nhưng đó là nhờ những lời nói dối.

Nhưng dù vậy Rei cũng không muốn kết thúc những điều này. Được nói chuyện với Takaaki, cười với anh ấy, nghe hiểu những câu châm ngôn của anh ấy và đáp lại bằng những câu tương tự. Rei không muốn kết thúc.

Đột nhiên, Rei cảm thấy những năm qua của mình thật vô nghĩa. Trong phần đời đã qua của mình, Rei gắn bó với rất ít người. Cậu luôn cho rằng mình chỉ quan tâm đến lớp trưởng Date, đến Hagi, đến Matsuda và người quan trọng nhất với cậu là Hiro. Vì vậy, tại sao một người từng rất quan trọng với Rei lại đột ngột xuất hiện và đòi lại vị trí đặc biệt trong trái tim cậu, vị trí mà anh ta từng sở hữu?

Morofushi Takaaki rất đẹp trai. Rei coi anh ấy là một người đàn ông hấp dẫn, vừa có ngoại hình vừa có tài năng, và suy nghĩ của anh ấy chính là một câu đố tuyệt vời để Rei tìm hiểu.

Chỉ thế thôi. Cậu không muốn nghĩ gì nữa. Cậu chỉ đang có những suy nghĩ ngu ngốc vì đây là lần đầu gặp lại anh ấy sau 7 năm mà thôi, và một phần có thể là do cậu lo lắng về việc nhỡ Takaaki phát hiện ra cậu không phải Tanaka Himiko thật, vì hôm nay Rei đã lởn vởn cả ngày xung quanh một người đàn ông thông minh chẳng kém gì mình.

"Thật ngu ngốc", Rei lầm bầm, đưa tay che mắt và luồn những ngón tay vào mái tóc mình. Lật người một lần nữa, cậu thở dài, nói đầy bất mãn, "Xùy, biến đi."

Furuya Rei không yêu Morofushi Takaaki.

Furuya Rei không yêu Morofushi Takaaki.

... Ừm, chỉ thích anh ấy một chút xíu, tí xíu thôi.

***

Dù sao thì việc thiếu ngủ cũng không ngăn được Rei thực hiện nhiệm vụ của mình. Khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, cậu lẻn khỏi phòng, bộ đồ đen mặc trên người khiến cậu như hòa làm một với bóng đêm.

Mặc dù chỉ có một số ít người nổi tiếng được mời đến bữa tiệc, nhưng chủ nhân bữa tiệc đã thuê một dinh thự khá lớn để cho khách mời của mình nghỉ ngơi, hoặc rất có thể chỉ là muốn khoe của. Mọi chuyện diễn ra không mấy suôn sẻ, một vị khách của hắn ta bị sát hại, và kết quả là trong dinh thự chỉ còn lại cảnh sát và những đối tượng tình nghi – những khách nhân không liên quan đã được cho phép ra về.

Thật cẩn thận để không gây ra tiếng động, Rei đi dọc hành lang, vào trong phòng của Shido và tiến về phía máy tính của hắn ta. Không lãng phí một giây phút nào, Rei cắm USB vào máy tính và khởi động máy. Xui cái là máy tính yêu cầu mật khẩu, tuy nhiên Rei sau cuộc nói chuyện vào hôm trước, Rei đã biết đại khái những gì Shido có thể đặt làm mật khẩu. Rốt cuộc thì Rei sẽ không phải là Furuya Rei nếu cậu không bẻ được mật khẩu của điệp viên khác, và sẽ thật lãng phí những ly rượu vào tối trước mà cậu uống cùng Shido để moi chuyện từ hắn ta, kể cả những thứ nhỏ nhặt như tên con chó hắn nuôi hồi nhỏ.

Rei không mất quá nhiều thời gian để nhập đúng mật khẩu cũng như tìm kiếm các file mà mình cần. Trực giác của Kuroda được chứng thực ngay khi Rei mở file đầu tiên, bên trong là thông tin mật về một nhiệm vụ quan trọng mà PSB đang lên kế hoạch. Không kéo dài thời gian nữa, Rei chuyển hết những file có chứa thông tin về PSB và NPA vào USB của mình rồi xóa sạch chúng khỏi máy tính của Shido. Sau khi làm xong, Rei kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo mình không bỏ sót thứ gì, và tiếp tục tìm thấy một cái USB có thể là của Shido ở trong phòng, lấy nó mang đi.

Nhìn thoáng qua nơi Shido bị sát hại, nơi mà bây giờ đã không còn lại gì ngoài những đường kẻ trắng tạo thành hình thi thể, Rei biến mất trong hành lang đen ngòm, rời khỏi căn phòng như thể chẳng có ai xuất hiện ở đây trong cả đêm dài này. Hài lòng với những gì mình thu thập được, Rei quay trở lại phòng mình, tay xoay xoay hai cái USB, mỉm cười kiêu ngạo khi hoàn thành nhiệm vụ.

Chắc chắn Kuroda cũng sẽ hài lòng với Rei, và một số tiền lớn sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu vào tối mai.

Tối mai. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Rei cảm thấy nhẹ nhõm, như thể có sức nặng nào đó đã xuống khỏi vai cậu, nhưng đồng thời lại có một sức nặng đè lên ngực cậu, khiến cậu không thể yên lòng.

Đến tối mai, cậu có thể về nhà. Không thể có chuyện cảnh sát Nagano lại mất đến hơn một ngày để tìm ra thủ phạm, nhất là khi còn có "Khổng Minh của sở cảnh sát Nagano" điều tra vụ án này. Nếu suy nghĩ của cậu là đúng, vụ án sẽ kết thúc vào trưa nay, và Rei hoàn toàn có thể đi chuyến tàu trở về Tokyo vào buổi chiều. Trở lại Tokyo rồi cậu sẽ vứt bỏ lớp hóa trang này ngay lập tức, tên bạn thân nhất của cậu sẽ trêu chọc cậu chuyện giả gái, cậu sẽ trêu lại anh ta rằng sẽ không chia cho anh ta số tiền mình vừa kiếm được – dù sự thật thì ngoài tên đó cậu cũng chẳng chia sẻ cho ai hết.

Suy nghĩ về Hiromitsu khiến Rei mỉm cười, vẻ kiêu ngạo dần biến mất. Phải rồi, đến ngày mai, mọi chuyện đều sẽ trở lại bình thường. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, cậu sẽ về nhà, ở nhà và dành thời gian cho người bạn thân của mình, và quan trọng hơn là cậu sẽ rời khỏi Nagano, cậu sẽ quên được Morofushi Takaaki trước khi anh đánh cắp trái tim cậu một lần nữa mặc kệ cậu có cho phép hay không.

Đột nhiên, tiếng bước chân khe khẽ khiến Rei cảnh giác, dòng suy nghĩ bị cắt ngang và bản năng sinh tồn kéo sự tập trung của cậu lên mức tối đa. Dựa sát vào bức tường, cậu bỏ tay ra khỏi túi và sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu nếu cần thiết. Bây giờ cậu không mang súng, nhưng cậu vẫn có thể chiến đấu và chiến thắng. Những chiến thắng trong các cuộc thi và cơ bắp trên người cậu đâu phải chỉ để trưng.

Theo bản năng, khi cảm nhận được có người đang đến gần, Rei chụp tay về phía trước nắm lấy tay áo hắn ta, ép hắn vào tường, nhưng hắn ta đánh trả khiến Rei – đã đổi đôi giày cao gót thành một đôi giày thể thao thoải mái – suýt thì vấp ngã. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, dần thích ứng được bóng tối đủ để nhìn rõ khuôn mặt nhau, Rei và Takaaki lập tức ngừng đánh. Takaaki thả lỏng cơ bắp, Rei thì vẫn tiếp tục đè anh vào tường, tuy lực nhẹ hều gần như bằng không vì nhận ra đây không phải kẻ thù của mình.

"Anh làm tôi sợ đó.", Rei thì thầm, rút tay lại, cố gắng thể hiện sự thiện chí với Takaaki. Sẽ thật tệ nếu Takaaki thẩm vấn cậu, gây rắc rối cho Tanaka.

Tất nhiên là Rei cũng không tấn công Takaaki vì anh làm cậu sợ hãi. Thật khó có điều gì khiến cậu sợ hãi, trừ việc số phận làm cậu mất đi những người cậu quan tâm.

Thay vì nói sợ hãi, đây đích thực là phản xạ do nhiều năm công tác ở NPA của cậu. Nhưng phản ứng nhanh nhạy và mạnh mẽ này không phải bằng chứng để vạch trần thân phận cậu, không có điều gì chứng minh Tanaka Himiko đang đứng trước mặt Takaaki không phải người thật hết.

"Cô thuận tay phải", Takaaki nói, không phải là giọng điệu buộc tội ai, nhưng nó làm cậu ngạc nhiên. Bởi vì cậu sai rồi, bằng một cách nào đó, Takaaki vẫn phát hiện ra một lời nói dối của cậu.

Rei muốn đáp lại, rằng tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình. Nhưng trong trường hợp này, cậu không biện minh, không nên giải thích bất cứ điều gì, bởi điều đó chỉ khiến cậu trở nên đáng ngờ hơn vì đã nói dối cảnh sát mà thôi.

Trước khi Rei bật thốt lên điều gì, có tiếng bước chân từ phía Takaaki đi đến ban nãy. Nhưng Takaaki lại kéo cậu trốn đi, chứng tỏ người đang đi đến không phải đồng nghiệp đi cùng Takaaki. Vậy nên Rei không đánh trả khi anh đẩy cậu vào một ngăn tủ đựng đồ chật chội, và cảnh cửa khép lại sau lưng họ.

Trong tủ vốn đã nhỏ, lại để rất nhiều đồ nên lại càng chật chội. Trong bóng đêm đen kịt, cơ thể cậu áp sát vào người anh, khiến cậu như bị điện giật. Cộng thêm mùi hương của Takaaki, mùi hương nam tính đầy hấp dẫn đó bị khóa lại trong tủ khiến Rei dường như muốn ngất lịm. Bây giờ cánh môi hai người cách nhau chưa đến 1 inch, và nó sẽ biến thành zero nếu Rei nghiêng người về phía trước một chút, giả vờ rằng đồ vật xung quanh khiến cậu vấp ngã.

Rei không thể nói chính xác tại sao, nhưng có lẽ Takaaki đã nhận thấy nữ diễn viên đang ở trước mặt anh, một nghi phạm giết người, đang có ý định hôn anh. Và trước khi điều đó xảy ra, anh đã đặt tay sau đầu Rei, áp đầu cậu vào ngực mình. Bên tai Rei là tiếng tim đập của anh, xung quanh cậu được bao phủ bởi mùi hương của anh, nhưng cậu biết bây giờ mình nên bình tĩnh lại, và cần hướng sự chú ý đến người đang đi ở ngoài hành lang kia.

"Tôi biết cô không phải hung thủ", Takaaki thì thầm, đủ để Rei nghe thấy. Và dù tình thế bây giờ khiến Rei căng thẳng, nhưng cậu không thể không hạnh phúc khi Takaaki tin cậu vô tội, dù điều đó cũng chỉ xuất phát từ nghiệp vụ và sự thiện lương của anh. "Tuy nhiên, đó là bởi vì tôi đã tìm ra hung thủ rồi, chứ không phải tôi là một tên ngốc bị diễn viên lừa dối. Vậy, cô Tanaka, cô có thể cho tôi biết tại sao cô giả vờ thuận tay trái không?"

"Tôi chưa từng nói tôi không thể sử dụng tay phải mình.", Rei phản bác, biết rõ rằng quan sát của Takaaki cũng không thể làm bằng chứng buộc tội mình trước tòa, vì cậu đích thực là chưa từng nói mình chỉ thuận tay trái.

"Đúng vậy, nhưng sự thực là cô thuận tay phải nhỉ", Takaaki đáp trả, không để câu trả lời của Rei làm ảnh hưởng đến suy luận của mình, "Điều đó khiến tôi hoài nghi rằng cô biết thủ phạm là người thuận tay phải, nên đã giả vờ mình là người thuận tay trái để giúp bản thân nhanh chóng được loại khỏi diện tình nghi. Thật sự là rất ấn tượng đấy."

"Không có vũ khí nào mạnh hơn sự chuẩn bị kĩ càng." Rei nhếch môi tự mãn.

"Và tất cả các cuộc chiến đều dựa trên sự lừa dối." Takaaki nói thêm.

"Hiểu rõ kẻ địch của mình quan trọng hơn là chiến đấu với hắn," ngẩng đầu lên, một lần nữa Rei cảm thấy mình đang sát gần khuôn mặt Takaaki, nhưng lần này cậu không bị phân tâm bởi nó nữa. Thay vào đó, cậu dùng những câu châm ngôn yêu thích của anh để đáp trả anh, những câu mà cậu đã cố tình tìm hiểu vì muốn hiểu rõ anh hơn.

"Dù vậy, muốn chiến đấu thì phải nghĩ đến cái giá phải trả đã", Takaaki nói, "Cô có nghĩ cô sẽ gặp rắc rối vì đã nói dối hay không, dù rằng nó vô hại?"

"Một chiến binh khi chuẩn bị chiến đấu cũng phải chuẩn bị sẽ chết trận, nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt trong trường hợp có ai đó vạch trần tôi thuận cả hai tay." Rei đáp, và trong giây lát, cậu cảm thấy như mình không phải người duy nhất đang căng thẳng ở đây.

"Chiến thắng dành cho những ai sẵn sàng trả giá." Không bắt chẹt Rei nữa, Takaaki đặt tay lên vai cậu, tạo ra một khoảng cách giữa họ, dù khoảng cách này cũng không nhiều lắm. "Tôi rất thích cuộc trò chuyện giữa chúng ta, nhưng tôi cũng cần tìm ra bằng chứng và sớm kết thúc vụ án này. Cô hãy về phòng và nghỉ ngơi đi, cô Tanaka."

Rei biết Takaaki sẽ không hôn mình, dù chỉ một giây trước thôi cậu còn mơ ước điều đó. Nhưng một cảnh sát phải tuân theo những nguyên tắc nào, Rei vẫn hiểu rõ, và cậu hiểu tại sao Takaaki không hôn mình, ngay cả khi anh ta muốn. Đó là, nếu anh ấy thực sự muốn. Rốt cuộc thì dù đóng giả làm Tanaka nhưng hành động của Rei cũng không khác mấy so với bản thân cậu, nhưng điều này cũng chẳng thể gây ấn tượng với Takaaki, cậu còn mong đợi gì?

Rei càng nghĩ càng thất vọng.

Vì vậy, cậu cố gắng quên đi tất cả về Takaaki khi trở về phòng mình, kìm nén mong muốn được ở cạnh và giải quyết vụ án cùng anh ấy, giữ nguyên lớp vỏ bọc của mình: một nữ diễn viên thích chơi trò thám tử lúc rảnh rỗi, và không nên có bất kì hành động quá trớn gì trong khi có người bên cạnh cô ấy bị sát hại.

***

Dựa vào tường, Rei khoanh tay trước ngực và thưởng thức buổi diễn trước mặt. Không hổ là Khổng Minh, việc thu thập đủ bằng chứng buộc tội hung thủ không phải điều gì khó với anh. Dù Rei đã biết hung thủ là ai, nhưng ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Takaaki khi anh đưa ra bằng chứng chứng minh Kagemura Sakura là hung thủ giết hại Shido chỉ bởi vì ghen tị anh ta yêu bạn thân của cô.

Tuy nhiên, Takaaki không đơn độc giải quyết vụ án, và điều này khiến Rei cảm thấy khó chịu khi mình lại không phải người đứng cạnh anh, thêm vào suy luận của anh những suy đoán của mình. Viên cảnh sát mà Takaaki làm việc chung đang ở cạnh anh ấy, và Rei cực khó chịu khi hai người họ dựa sát vào nhau trong lúc đưa ra suy luận và giải thích về vụ giết người.

Rei buông một tiếng thở dài rất nhẹ, không khiến mọi người trong phòng chú ý. Vô ích thôi, đồng nghiệp của Takaaki sẽ được anh ấy quan tâm hơn mình mà. Rốt cuộc thì Rei vẫn không nhận được sự chú ý của anh, và nhất là khi cậu đang cải trang thành người khác như này.

Phân biệt rõ cảm xúc và lý trí, đó là những gì Rei phải làm nếu muốn trở thành một đặc vụ giỏi.

Đã xong. Vụ án kết thúc và tất cả những gì Rei phải làm là lấy vali, súng và giấy tờ tùy thân quay trở lại Tokyo. Sau đó, cậu có thể thoát khỏi mớ hỗn độn mà cậu trốn tránh đã nhiều năm.

"Cô Tanaka?" Ngay khi Rei chuẩn bị rời đi, Takaaki tiến lại gần cậu, tận dụng cơ hội để nói chuyện riêng với cậu trong khi viên cảnh sát da ngăm dẫn hung thủ về sở.

"Vâng?" Rei đáp, cố gắng để không bị hút màu đôi mắt xanh thẳm kia. Thật không công bằng, Takaaki không nên hấp dẫn như vậy, không nên có mùi hương quyến rũ quá mức cho phép như vậy, đặc biệt là anh không nên có tác động lớn đối với Rei như vậy.

Takaaki đã làm trái tim cậu hẫng mất một nhịp, trước khi nó đập nhanh đến mức khiến lồng ngực cậu đau đớn.

"Cô có thể dùng bữa tối với tôi được không?"

Không công bằng.

Thật sự không công bằng.

Takaaki không có quyền quay lại cuộc sống của Rei như thế này, yêu cầu này đã đến trễ 7 năm rồi.

Tuy nhiên, dù biết là sai trái, nhưng sau khi cảnh sát rời đi, Rei vẫn nhắn tin cho Hiromitsu thông báo rằng tối nay cậu sẽ không về nhà.

***

Ngó vào gương lần cuối, Rei đảm bảo rằng mái tóc và lớp makeup của mình vẫn như 5 giây trước, vẫn như 50 lần cậu soi gương trước đó, không có gì thay đổi, hoàn mỹ. Nhưng liệu nó có gây được chú ý với Takaaki không?

Nhỡ đâu Takaaki thích trang điểm đậm hơn? Hoặc nhạt hơn? Có nên để tóc mái không nhỉ? Hay ghim hết chúng lên?

Le lưỡi bất mãn, cuối cùng Rei cũng mặc kệ, cầm ví lên đi ra ngoài. Lo lắng quá nhiều về ngoại hình bây giờ làm gì, dù sao cũng chẳng phải cậu, cậu vẫn đang hóa trang thành Tanaka cơ mà. Hơn nữa, nếu người ta không thích cậu thì cũng đâu thèm quan tâm vẻ ngoài cậu thế nào?

Cậu ghét cái vẻ sốt sắng lo lắng của mình hiện tại trong khi đã từng tiếp cận và quyến rũ n người trước đây. Tuy vậy, vẫn có sự khác biệt rất lớn giữa việc tán tỉnh người mà Rei tiếp cận chỉ vì nhiệm vụ, gặp một lần và sẽ không gặp lại lần hai, với người mà Rei thực sự quan tâm và muốn phát triển thêm điều gì đó.

Thực tế là Rei mong muốn được gặp Takaaki nhiều hơn là chỉ một đêm này. Dù Rei cố chối bỏ suy nghĩ này, nhưng sự thực không thể chối cãi là cậu đã đồng ý ăn tối cùng Takaaki. Nếu không phải lại thích Takaaki lần nữa, thì giờ cậu đang suy sụp mà trở về nhà, trở về nơi mà cậu nên ở rồi.

Rei đã chọn ở lại Nagano thêm một đêm, ở trong một khách sạn gần nhà hàng nơi Takaaki hẹn cậu ăn tối, và chi phí cho buổi tối này không phải do Kuroda chi trả mà cậu tự chi.

"Sao tôi lại làm thế hả trời", Rei thở dài, suy nghĩ thất bại đột nhiên đè nặng lồng ngực cậu. Cậu chẳng có gì gọi là thắng lợi cả. Người ở đây ăn tối với Takaaki hôm nay là Tanaka Himiko, ngay cả khi Rei nói những lời ve vãn thì người đang tán tỉnh anh vẫn là Tanaka. Ít nhất thì trong mắt Takaaki là vậy.

Tuy nhiên, mặc dù Rei thua triệt để (lý trí thua trái tim), thì cậu vẫn có một cuộc hẹn hò mà cậu luôn mơ ước, ngay cả khi đó vẫn là một lời nói dối giả tạo, không hơn.

Nỗi bất an này được Rei che giấu rất kĩ, cậu xuống lầu, chờ Takaaki trước cửa khách sạn. Không lâu sau, anh xuất hiện.

Rei tự hỏi không biết có khi nào Takaaki không mặc suit hay mặc trang phục gì đó không trang trọng không nhỉ? Chắc là không, vì trong bất cứ trang phục nào, trông anh ấy cũng vô cùng hấp dẫn.

"Chào buổi tối, cô Tanaka." Takaaki khẽ cúi đầu chào, nắm lấy tay Rei, "Tôi rất vui vì cô đã chấp nhận lời mời này. Tôi hi vọng là mình không khiến cô đợi quá lâu?"

Rei lắc đầu, nắm tay anh, cảm thấy thật ấm áp. Cậu cười nhạt, bởi vì mọi thứ đều như mộng ảo, như là một giấc mơ trở thành sự thật, còn mình đang tự lừa mình dối người... Rei đáp lại anh, như một cách tự trấn an bản thân mình. "Không lâu, tôi vừa mới từ phòng xuống thôi, anh đến rất đúng giờ."

"Tôi rất vui" Takaaki khẽ mỉm cười, và trên đường đến nhà hàng, anh luôn cười với Rei, như mang một ý nghĩa nào đó.

***

"Xin hãy kể cho tôi nghe những gì về cô, Tanaka." Takaaki hỏi khi hai người đã thưởng thức xong món khai vị, và món chính bắt đầu được dọn lên. Rời mắt khỏi miếng steak, Rei bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Takaaki, "Tôi rất tò mò."

"Tôi đến từ Tokyo," Rei đáp, cẩn thận sử dụng những thông tin trùng khớp với Tanaka hoặc ít nhất sẽ không bị vạch trần là nói dối, "Vì công việc nên tôi đi đến rất nhiều nơi, nhưng Tokyo vẫn là nơi mà trái tim tôi luôn hướng về. Tuy nhiên thì tôi cũng rất thích những thành phố thư thái không ồn ào, nhất là sau một tuần làm việc mệt mỏi."

"Đây là lần đầu tiên cô đến Nagano sao?" Takaaki hỏi, làm cho Rei khổ sở trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu lại không biểu lộ chút khó chịu nào. Uống một ngụm rượu, cậu suy nghĩ đến câu trả lời của mình, muốn nói một sự thật mơ hồ, đặt ly xuống bàn, vuốt ve lọn tóc của mình, "Trước kia thỉnh thoảng tôi có đến Nagano gặp bạn bè mình, nhưng sau đó đã không còn liên lạc nữa."

"Nghe có vẻ rất thất vọng", Takaaki nói, quan sát đối-tượng-hẹn-hò bằng ánh mắt của thám tử. Nhận ra điều đó, Rei cười nhạt, xoay tròn ly rượu trong tay, "Vậy sao? Chà, sẽ là nói dối nếu tôi nói mình không muốn khôi phục lại quan hệ khi xưa, nhưng nhiều năm như vậy, mọi thứ đã thay đổi, kể cả cuộc sống của chúng tôi, và tôi nghĩ họ thậm chí còn chẳng quan tâm nhiều thế đâu."

"Không bao giờ là quá muộn để thử." Takaaki trả lời, động viên Rei, dù người Rei đang nói đến thực ra chính là anh, người mà Rei đang cố gắng muốn từ bỏ.

"Chiến thắng đến từ việc tìm kiếm cơ hội trong mọi việc, ý anh là vậy sao?", Rei đáp, cố gắng tạo ra điểm chung giữa hai người bằng cách sử dụng một câu nói nổi tiếng nào đó. "Tôi cho rằng thử một lần cũng không hại gì."

Mặc dù sau đêm nay, Furuya Rei có thể sẽ không bao giờ gặp lại Morofushi Takaaki nữa, trong khi Tanaka Himiko có thể sẽ chấp nhận thêm vài lời đề nghị hẹn hò.

"Mỗi bước đi đều có dấu ấn riêng, vì vậy hãy làm bất cứ điều gì khiến cô cảm thấy thoải mái, và cuối cùng cô sẽ đạt được mục tiêu nếu tiếp tục phấn đấu.", Takaaki nói thêm, rồi chuyển chủ đề ngay sau đó, "Tôi xin lỗi vì đã khiến cô nhớ đến những chuyện không vui. Bây giờ cô có thể nói về sở thích của mình không?"

"Tôi thích đọc sách", Rei dường như ngay lập tức đáp lời, thầm cảm ơn anh, "Tiểu thuyết huyền nghi trinh thám là chủ đề ưa thích của tôi."

"Chúng rất hợp với cô, bởi cô rất giỏi ghép các thông tin nhỏ lại với nhau." Lời khen của Takaaki khiến Rei hài lòng. Cậu tự hào về trí thông minh của mình, coi trọng nó hơn vẻ bề ngoài, và không điều gì có thể tôn vinh cậu, khiến cậu hạnh phúc bằng việc được một người thông minh như Takaaki khen ngợi.

Rei cảm thấy gò má mình như đỏ ửng lên, "Tôi biết nói gì đây, bạn tôi là cảnh sát, tôi bị cuốn hút bởi công việc của anh ấy."

Hạ thấp giọng, tông giọng như một lời thì thầm trầm ấm, Rei nhìn ly rượu của mình, rời mắt khỏi Takaaki, "Cả của anh nữa."

Trái tim cậu đập nhanh như muốn giết chết bản thân, muốn trốn thoát khỏi lồng ngực, lao thẳng về phía Takaaki đang ngồi đối diện.

Cứ phủ nhận trái tim mãi cũng không phải cách hay. Rei thực sự lại yêu Takaaki một lần nữa, nhưng cũng giống 7 năm trước, hoàn cảnh của họ quá phức tạp khiến họ không có được hạnh phúc mãi mãi.

Người đàn ông đối diện đang đặt tay lên tay cậu, chỉ một tiếp xúc nhỏ nhặt này thôi cũng đủ khiến trái tim cậu như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy. Cậu di chuyển bàn tay mình, đến khi tay của anh không ở trên mu bàn tay của cậu nữa, mà bàn tay hai người đan vào nhau.

"Giờ thì đến lượt anh." Rei lên tiếng, cố gắng quên đi hoàn cảnh xung quanh, cố quên đi mình đang sống trong một giấc mơ. "Hãy kể cho tôi nghe đề bản thân anh, anh Morofushi."

"Tôi cũng thích đọc sách", đây là điều mà Rei đã biết từ lâu khi cậu thường nhìn thấy anh với những cuốn sách trên tay, thậm chí có đôi khi cậu còn đòi anh đọc to nội dung trong đó, hoặc muốn anh giới thiệu cuốn sách đó cho mình. Tuy nhiên, Rei giả vờ như không biết điều đó, và để cho giọng nói của Takaaki xoa dịu tâm trí mình, "Ngoài những bí ẩn ra thì tôi còn thích đọc về các vị quân sư Trung Quốc và sự không ngoan của họ nữa. Có vẻ như cô cũng khá thông hiểu về họ?"

"Tôi đang cố hết sức để học những điều mới mỗi ngày.", Rei mỉm cười, tựa cằm vào lòng bàn tay khi bắt gặp ánh nhìn của Takaaki. "Vậy, ai là người yêu thích của anh?"

"Nếu tôi phải chọn, thì đó sẽ là Gia Cát Lượng và Tôn Tử," Takaaki trả lời, và một lần nữa, Rei mỉm cười, vì cậu đã biết về điều đó và vì Takaaki dường như chẳng thay đổi gì trong những năm qua.

Nhẹ nhàng đè lên tay Takaaki, Rei ghi nhớ cảm giác tay của anh nằm trong tay mình, ước gì điều này có thể tồn tại lâu hơn. Nhắm mắt lại, anh thở dài, thích thú nhếch môi, "Đúng như tên anh, phải không?"

Sau đó là sự im lặng, và khi Rei mở mắt ra nhìn vào Takaaki, anh đang quan sát cậu, khuôn mặt có phần trầm ngâm. Sau đó, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh mỉm cười đáp lại Rei và tiếp tục nói về bản thân, khiến cuộc trò chuyện kéo dài, trong khi Rei dán chặt ánh mắt vào anh, lắng nghe từng lời anh nói.

"Không mấy khi tôi gặp được một người sẵn sàng lắng nghe tất cả những lời lan man của tôi." Cuối cùng, Takaaki mỉm cười, khóe môi nhếch lên, một nụ cười chân thật.

Rei cũng mỉm cười, mặc dù nhìn qua như thể cậu đang bĩu môi, Rei nghiêng người về phía trước, các đĩa thức ăn đã được dọn đi trong khi họ chờ món tráng miệng.

"Không mấy khi tôi gặp một người khiến tôi quan tâm đến anh ấy.", Rei vươn tay, lướt ngón cái qua môi Takaaki. Im lặng, Takaaki ôm lấy Rei, ngón cái và ngón trỏ nâng cằm cậu, khiến cậu ngẩng đầu lên, ngón tay anh miết nhẹ môi dưới của cậu.

"Sự táo bạo này hợp với cô đấy.", Takaaki nhận xét, mắt anh lướt qua đôi môi mềm, "Tôi tự hỏi liệu có phải cô đang muốn nói những gì tôi nghĩ hay không?"

"Sao anh không tự thử đi?", Rei thách thức anh, khẽ nhướn lông mày khiêu khích một cách tinh nghịch, vẻ ngoài linh động đáng yêu khác xa với suy nghĩ bên trong. Bên ngoài càng thoải mái bao nhiêu thì bên trong cậu càng quay cuồng với bao luồng suy nghĩ, cảm xúc lo lắng chết tiệt đối với mỗi lời nói, hành động của Takaaki, và thầm hy vọng mọi chuyện sẽ không đi quá xa.

Nhưng rốt cuộc thì, không khí càng lúc càng nóng lên, và Rei cảm nhận được đôi môi của anh chạm vào môi mình, nhẹ nhàng và ngắn ngủi.

Takaaki rời môi đi, vuốt ve khuôn mặt Rei, và cậu mỉm cười với anh. Sự tán tỉnh của cậu đã có hiệu quả, nó đã thành công, họ đã hôn nhau.

Nhưng, rốt cuộc thì người cùng Takaaki hôn môi là "Tanaka Himiko", không phải cậu. Mặc dù đã hiểu rõ điều này, nhưng cậu vẫn buồn.

Anh ấy bị hấp dẫn bởi tính cách bên trong, hay bởi vẻ ngoài của mình?

Buổi hẹn hò đã diễn ra, nhưng nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu anh ấy không biết rằng người đang hẹn hò với anh tối nay là một chàng trai, là bạn thân của em trai mình, chứ không phải một cô gái, một nữ diễn viên xinh đẹp.

Cố gắng gạt bỏ những bất an trong lòng, Rei chuyển sang một chủ đề khác và tiếp tục nói chuyện. Cậu cố gắng hướng sự chú ý của mình vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, điều đó khiến cậu bình tĩnh lại – về mặt lý thuyết là thế.

Nhưng thực tế thì không dễ dàng như vậy. Rei rất cố gắng, nhưng những suy nghĩ mông lung cứ quẩn quanh trong đầu cậu, khiến cậu thấy nặng nề.

Takaaki không yêu cậu.

Anh ấy thậm chí còn chẳng thích cậu.

Takaaki thích phụ nữ.

Còn Rei chỉ là một chàng trai đang cải trang thành phụ nữ.

Cậu không phải phụ nữ, nhưng cũng không muốn trở thành phụ nữ, bởi đó không phải con người thật của cậu.

Vấn đề là ở đó.

Takaaki sẽ không yêu một chàng trai vì anh ấy bị thu hút bởi phụ nữ.

Takaaki cũng sẽ không yêu một chàng trai đã nói dối anh về giới tính của mình, ngay cả khi người đó có tính cách rất hợp gu anh.

Takaaki cũng sẽ không yêu người bạn thân nhất của em trai mình, một đứa trẻ kỳ quặc, khó chịu, từng dính lấy anh như cục kẹo cao su rồi lại đột nhiên biến mất.

Không công bằng, thực sự không công bằng.

Mọi thứ đều không công bằng.

Ngay cả khi Rei nuôi niềm hy vọng to lớn, thì cậu cũng biết rằng Takaaki sẽ không bao giờ chọn cậu.

Và cậu cần rời khỏi đây trước khi trái tim kịp điều khiển lý trí. Furuya Rei là một người luôn tuân theo lý trí, một người không bao giờ, chưa một lần nào cho phép cảm xúc xen lẫn vào công việc của mình, và cậu cũng không muốn hiệu suất làm việc của bản thân giảm sút vì bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không nên có.

Cậu khẽ nắm lấy tay anh, cố nén tiếng thở dài vì biết rằng đây có thể là lần cuối cùng cậu được làm điều đó, rồi vội rút tay về cầm lấy túi và đứng lên, mỉm cười xin lỗi, "Tôi cần vào wc một chút, tôi sẽ quay lại ngay."

Takaaki gật đầu tỏ vẻ đã biết. Rei nhanh chóng quay đi, không muốn nhìn anh lần nữa để tránh bản thân lại sa vào ánh mắt kia và thốt ra thêm những lời dối trá. Rei giả vờ đi vào wc, nhưng thực tế thì cậu đi thẳng đến lối ra, tránh tầm nhìn của anh, trả tiền cho bữa ăn rồi rời đi.

***

Rei không nghĩ đến chuyện Takaaki xuất hiện tại khách sạn mình đang ở lần nữa, nhưng để đề phòng và ngăn chặn một cuộc gặp gỡ nữa, cậu rời Nagano ngay trong đêm. May mắn là dường như mọi chuyến tàu đều về đến Tokyo được dù có mất thời gian hơn bình thường, nhưng đây cũng không phải vấn đề to tát gì.

Sự khó chịu khi bỏ Takaaki ở lại một mình đã dần giảm bớt. Cậu thật sự không nên nhận lời mời của anh tối hôm đó. Lẽ ra cậu không nên hỗ trợ anh phá án để thu hút sự chú ý của anh.

1h sáng, Rei về đến nhà. Cậu đóng sầm cánh cửa, cởi giày và bước vào phòng khách vẫn đang sáng đèn.

"Zero?", Hiromitsu rời mắt khỏi bộ phim đang xem, cảm thấy bối rối khi Rei về nhà sớm như vậy. "Tớ nghĩ trưa cậu mới về."

Không nói lời nào, Rei thả mình nằm phịch xuống ghế sofa dài mà bạn mình đang ngồi, thậm chí không thèm thay quần áo. Bình thường, điều đầu tiên Rei làm khi về nhà thay quần áo và đi tắm, bởi vậy nên Hiromitsu ngay lập tức biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, nhất là khi bây giờ Rei đang tựa vào người anh, đầu cậu vùi vào cổ Hiromitsu và không có ý định ngồi thẳng dậy.

"Hôm nay tồi tệ lắm sao?", Hiromitsu hỏi, nhưng không mong đợi cũng như không cần câu trả lời từ Rei. Và Rei thì lầm bầm vẻ bực dọc, càng làm Hiromitsu xác nhận nghi ngờ của mình rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, một điều nghiêm trọng đủ khiến tâm trạng của Rei rơi xuống mức thấp nhất.

Đưa tay xoa đầu Rei, Hiromitsu không hỏi thêm gì nữa.

Thành thật mà nói, Rei rất vui vì Hiromitsu không làm vậy, bởi vì sự cổ vũ thầm lặng của Hiromitsu là điều tốt nhất đối với cậu bây giờ, chứ không phải những lời sáo rỗng kiểu "Mọi chuyện sẽ ổn thôi", "Cậu sẽ ổn thôi".

Hiromitsu thực sự là người duy nhất mà Rei cần trong đời, bằng một cách nào đó, cậu biết rằng Hiromitsu sẽ không bao giờ rời bỏ mình, mãi mãi ở cạnh mình, làm cho mình hạnh phúc.

Suy nghĩ này làm Rei cảm thấy thoải mái trở lại.

***

Vài ngày tiếp theo, Rei cố gắng hết sức để trở lại với guồng quay công việc như bình thường mà không suy nghĩ thêm về những chuyện xảy ra ở Nagano nữa. Mọi chuyện cũng dễ dàng hơn khi có Hiromitsu ở bên, bởi hôm đó khi trở về nhà, cậu ấy chỉ im lặng ôm lấy cậu, và khi cậu thoát khỏi cái ôm này, cậu ấy chỉ hỏi cậu có cảm thấy tốt hơn chút nào hay không.

Khi Hiromitsu hỏi câu đó, Rei cảm giác như gánh nặng trên vai đã được trút hết đi. Cậu không hề đơn độc, có Hiromitsu ở đây, cậu ấy sẽ làm mọi cách để đánh lạc hướng Rei, để cậu thoát khỏi cảm giác đau lòng.

Nếu cậu có thể quên Takaaki một lần, thì điều này cũng có thể thực hiện lần thứ hai. Và không giống lần trước, bây giờ cậu đã trưởng thành, làm ra những hành động trưởng thành hơn so với bản thân năm 15 tuổi. Với động lực đó, Rei dồn hết tâm sức vào công việc. Công việc không làm cậu quên đi anh ngay lập tức, nhưng nó có thể làm giảm dư vị đắng ngắt trong miệng cậu.

Một tuần sau khi trở lại Tokyo, cuộc sống của Rei rốt cuộc cũng trở lại bình thường. Sau khi ký tên lên tờ công văn cuối cùng của ngày hôm nay, Rei kiểm tra lại lần nữa và đảm bảo cậu không bỏ sót thứ gì, các báo cáo cũng đã được hoàn thành trước khi về nhà. Thật may là hiệu suất làm việc của cậu không hề bị giảm sút, thậm chí còn tốt hơn trước bởi cậu tập trung hết mức vào công việc của mình.

Ngồi lên xe, Rei nhận được tin nhắn từ Hiromitsu.

Trước 8h tối nay tớ không về nhà kịp, cậu có thể nấu bữa tối không? Tớ rất mong chờ đó ' )

Rei nhún vai, nhắn lại cho cậu ta trước khi về nhà.

Tớ chắc chắn sẽ nấu cơm, nhưng người làm thức ăn sẽ là cậu.

Rei không ngại nấu bữa tối nếu Hiromitsu hoàn toàn mệt mỏi vì công việc, nhưng miễn là cậu ấy không ngủ gật, Rei sẽ không mềm lòng. Cậu muốn dành những điều tốt đẹp cho Hiromitsu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cho phép cậu ta buông thả và không làm việc nhà.

Trong khi lái xe về nhà, Rei nghĩ đến những món ăn cậu có thể làm với những nguyên liệu có sẵn ở nhà, vì thực ra thì hôm nay đến lượt Hiromitsu nấu cơm. Cuối cùng, Rei quyết định làm cà ri, một món có thể dễ dàng chuẩn bị trước khi Hiromitsu về đến nhà.

Nhưng không như suy đoán, cậu không phải sẽ chuẩn bị hai phần mà là ba phần cho bữa tối. Đó không phải vì Hiromitsu muốn ăn thêm vào bữa tối, mà bởi khi Rei đỗ xe vào gara, chuẩn bị bước vào khu chung cư, cậu nhận ra có người đang đứng ở sảnh – không ai khác, chính là cái người luôn khiến tim cậu loạn nhịp đó.

"Anh Takaaki?", Rei đứng sững lại, hoàn toàn không tin vào mắt mình, nhưng vẫn cố thể hiện thật tự nhiên, hành động bình thường hết mức có thể, "Hiro vẫn chưa về, nhưng cậu ấy sẽ sớm trở lại thôi."

"Rei biết mình nên mời Takaaki vào căn hộ mà cậu và Hiro đang sống chung này, thay vì để anh đợi ở ngoài – một hành động thô lỗ và sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn. Hơn nữa, Takaaki cũng không hề biết Rei đã trải qua những gì, anh không phải chịu trách nhiệm cho những cảm xúc của Rei, dù cho cậu luôn ước gì mình có thể đổ lỗi cho một-ai-đó, không phải mình.

Tự hỏi liệu mình có thể tránh mặt anh bao lâu với lí do chuẩn bị bữa tối trong bếp, Rei lấy chìa khóa mở cửa, "Vậy, uhm, anh vào trong nhà đợi nhé."

Khi hai người đi đến căn hộ, không ai nói gì, một sự im lặng đáng sợ. Rei nghĩ mình nên vui vì điều đó, nhưng thực ra thì cậu thấy khó chịu vô cùng.

Đến trước cửa nhà, Rei mở khóa, thầm nghĩ rằng có thể mình sẽ dễ chịu hơn khi bước vào nhà mình, có thể thoát khỏi bầu không khí im lặng này càng sớm càng tốt. Nhưng sau khi cả hai cởi giày, trước khi Rei kịp lên tiếng nói mình sẽ vào bếp chuẩn bị bữa tối, Takaaki đã lên tiếng trước.

"Tôi đến đây không phải vì Hiro.", anh nói, khiến cho Rei giật mình.

"Hả? Nhưng lần nào anh đến đây cũng để gặp cậu ấy mà.", Rei đáp. Vì lí do nào đó, Rei dễ dàng chấp nhận lí do anh đến đây vì Hiromitsu hơn là cái ý nghĩa đáng sợ đang lớn dần trong đầu cậu kia.

Bởi vì, ngoài Hiromitsu, chỉ có một người nữa sống trong căn hộ này, và Rei không muốn Takaaki đến thăm mình. Nếu cậu là lí do để Takaaki đến đây, điều đó có nghĩa là anh đã biết kẻ cải trang thành Tanaka là ai, và cũng đồng nghĩa với việc Takaaki ghét cậu.

"Lần này thì không phải," Takaaki nói, giọng điệu vẫn bình thản, chậm rãi như mọi khi, không có vẻ gì là đang muốn hỏi tội cậu – hoặc ít nhất là chưa. "Nhưng tôi chắc chắn em đã biết lí do tại sao tôi đến đây rồi."

"Không chắc... lắm đi.", Rei lại nói dối. Giọng cậu không run, biểu cảm cũng không có vẻ gì là đang nói dối, nhưng bất chấp diễn xuất tuyệt vời của cậu, Takaaki nhướn mày, như thể đang hỏi rằng cậu nghĩ anh sẽ tin một lời nói dối đầy kẽ hở như vậy sao.

Rei đảo tròng mắt, khẽ mím môi. Mọi lời nói giờ cũng chẳng có ích gì nữa, vì Takaaki đã chắc chắn suy luận của bản thân là đúng rồi. Rei bực bội bỏ cuộc, sẵn sàng nhận lấy tất cả sự thất vọng và ghê tởm của anh dành cho mình. "Được rồi, sao anh lại phát hiện ra?"

"Tôi đã nghi ngờ khi em nói dối em thuận tay trái và giả vờ chẳng biết gì trong khi theo sát toàn bộ vụ án.", Takaaki trả lời, xác nhận suy nghĩ của Rei rằng cậu cần cải thiện diễn xuất của mình. Nhưng chưa hết, anh còn đưa ra thêm bằng chứng để kết luận Tanaka Himiko mà mình gặp lần nào cũng là Furuya Rei. "Tuy nhiên, tôi vẫn bỏ qua vì em thông minh hơn mong đợi của tôi, cho đến khi chúng ta ăn tối cùng nhau. Khi em nói biệt danh của tôi giống như Gia Cát Lượng, tôi biết rằng chúng ta hẳn đã từng gặp nhau, bởi trong lúc điều tra vụ án, tôi chưa từng nói về tên của mình cho em biết. Sau khi xem xét những người mà tôi quen biết, những người phù hợp về ngoại hình và tuổi tác với cô Tanaka, cũng tính đến chuyện em dễ dàng đẩy tôi vào tường, thì chỉ còn lại..."

"Em...", Rei không nói nên lời, cũng không dám thừa nhận, "Anh nhớ sao?"

"Tất nhiên là nhớ", Takaaki cười nhạt, "Bởi suy cho cùng thì ngoài em ra chẳng có đứa trẻ nào từng muốn tôi kể cho nó nghe về các vị quân sư của Trung Quốc cả."

"Em hiểu rồi", Rei lầm bầm, rất không hài lòng với chuyện Takaaki dễ dàng suy luận về cậu như vậy. Có đặc vụ nào bất cẩn như cậu không? Cậu thật sự không xứng đáng là cấp dưới đáng tin cậy nhất của ngài Kuroda nếu cậu còn để những chuyện tương tự thế này xảy ra, có lẽ công việc thu thập tin tức như thế này không phù hợp với cậu – mặc dù tất cả những lần điều tra của cậu trước đó đều hoàn thành một cách hoàn hảo.

Cả hai lại im lặng một lần nữa, Takaaki nhìn Rei đang bận bịu với những suy nghĩ riêng. Sau một lúc, Rei ngẩng đầu lên nhìn vào Takaaki đầy hoài nghi.

"Trông anh không có vẻ gì là tức giận nhỉ", Rei nói, giọng khô khốc. Takaaki lại nhướn mày, "Tôi chưa từng nói là tôi tức giận."

"Nhưng anh có lí do để nổi giận mà", Rei phản bác, muốn Takaaki nói hết suy nghĩ của anh vì thực sự cậu không thể biết được trong đầu anh đang suy nghĩ những gì. Nếu anh ấy tức giận, cậu muốn anh ấy phải nổi điên, đặc biệt là khi cậu nghĩ mình xứng đáng với cơn giận dữ của anh, để cậu có thể vượt qua cảm giác tội lỗi khi lừa dối anh, thậm chí còn cướp được một nụ hôn trước khi rời đi.

Takaaki vẫn rất bình tĩnh, "Tôi có lý do để tức giận không có nghĩa tôi nhất định phải tức giận."

Rei không thể tin vào tai mình, không thể tin được sao Takaaki có thể xem nhẹ tất cả những chuyện này. Cậu cao giọng, như thể cậu đang nổi giận thay anh vậy, "Em đã lừa anh! Sao anh lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra! Em thậm chí còn muốn hôn anh, và anh..."

"Tôi không nhớ là tôi từ chối nụ hôn đó, Rei.", không để bản thân bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của Rei, Takaaki đút tay vào túi, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tôi ước gì em thành thật với tôi ngay từ đầu, nhưng tôi cũng biết không có lý do gì để em ăn mặc như phụ nữ đến quyến rũ tôi, làm tôi yêu em, rồi lại bỏ rơi tôi. Phải có một lý do nào đó để em đến Nagano, và nếu em không được phép nói về nguyên do, tôi có thể tôn trọng điều đó."

Le lưỡi bất mãn, Rei liếc mắt, tình hình bây giờ thậm chí còn tệ hơn trước nữa. Cảm giác tội lỗi trong cậu ngày càng lớn, Rei lên tiếng, không hài lòng với hướng đi của cuộc trò chuyện này, "Anh quá tốt bụng và dễ dàng tha thứ cho người khác, anh biết không..."

"Tôi không phải người như vậy.", Takaaki không đồng ý, "Nhưng tôi sẵn sàng dành cho quan hệ của chúng ta một cơ hội khác, vì tôi rất thích nói chuyện với em, ngay cả khi có những lời nói dối xen vào câu chuyện giữa chúng ta."

"Một cơ hội khác ư?", Rei lặp lại, không muốn cho bản thân quá nhiều hy vọng, cậu nghĩ về lần kết thúc tồi tệ trước kia. Nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn Takaaki, anh đưa tay ôm lấy cậu, tỏ ra thích thú trước phản ứng của cậu.

"Em có muốn một buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không, Rei?"

***

Khi Hiromitsu hoàn thành công việc trở về nhà, tất cả những gì anh tìm thấy trong nhà bếp là một cốc mì và mảnh giấy nhắn rằng rốt cuộc thì Rei không thể chuẩn bị bữa tối cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro