[MoonSea] Công chúa Ngủ Mê (2/3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XIN VUI LÒNG DỪNG LẠI NẾU ĐÂY LÀ NOTP CỦA BẠN!

-o-0-o-

-2-

Tôi là Moonlight Alluring, nữ bá tước nổi tiếng trong thành phố này.

Trở về từ chuyến đi du học, tôi hay tin cha lẫn mẹ đã qua đời. Bây giờ tôi là người đứng đầu gia tộc này.

Những đứa con trai của mấy lão quý tộc đeo nhẫn khảm đá đầy tay bắt đầu kéo đến cùng quà cáp, hoa hòe. Chắc hẳn tụi nó được thúc giục lấy vợ để thừa hưởng tài sản của cha mẹ mình.

Một lũ thất bại. Tri thức của tôi không xứng đáng cho bọn chúng.

Sea Fairy bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Làn da trắng trẻo hẳn ra, không còn đen vì dầm nắng như ngày xưa. Đôi môi màu đỏ son. Mái tóc búi lên, lấp lánh kim tuyến cùng một chiếc gài hoa hồng bằng đá ruby. Ánh mắt chan chứa nỗi buồn bị giấu kín, luôn có đám mây ảm đạm lửng lơ trước tầm nhìn.

Những nét đẹp đó thật giả dối. Nét hồn nhiên, ngây thơ thuở trước em đã đánh rơi đâu mất rồi?

"Cậu đã... kết hôn?"

"Phải." - Sea Fairy nhỏ nhẹ nói, phong thái đầy thanh tao. - "Xin chia buồn chuyện cha cậu. Ông ấy là một người tốt, đầy mẫu mực, đáng ngưỡng mộ."

Tôi nào còn để tâm đến những lời đó nữa. Âm thanh hai chữ "kết hôn" cứ vang vọng trong tâm trí. Ngực như thể nghẹn lại, đầu óc quay cuồng còn mắt thì mờ dần hẳn.

"Cảm ơn cậu."

Sea Fairy kể tất cả những chuyện xảy ra trong lúc tôi rời đi. Cha lâm bệnh nặng, nhớ nhung tôi rất nhiều. Mẹ đau buồn nhưng vẫn cố gắng duy trì mọi thứ. Sau khi cha qua đời, bà theo bước ông không lâu sau.

Còn Sea Fairy, bấy giờ chỉ còn đơn độc một mình. Cha em đã chết trong một tai nạn công việc. Nhờ có bá tước sắp xếp cho em một hôn ước, bây giờ Sea Fairy đã có một bờ vai để nương tựa.

Hắn ta chỉ là một kẻ ăn chơi sa đọa, không bao giờ cố gắng phấn đấu, sống dựa dẫm vào tài sản gia đình. Bài bạc, gái gú, thuốc phiện,... tất cả những thứ ăn chơi loạn lạc của giới quý tộc thối nát hắn đều nhúng tay vào. Tại sao em lại chấp nhận trói buộc mình với một con người như vậy?

Sea Fairy, làm ơn, tôi đã luôn muốn yêu em, luôn muốn bao bọc em. Vì sao em lại từ chối tôi như vậy?

Cuộc nói chuyện không kéo dài lâu lắm. Sea nhận ra tâm trí tôi đã chết lặng đi, chỉ dặn dò tôi tự chăm sóc bản thân, rồi rời đi trong im lặng.

Tôi không hạnh phúc, em cũng không hạnh phúc. Tại sao em lại bằng lòng với số phận này chứ?

Tôi nhớ nụ cười chân thành của em, tôi nhớ cái thẹn đáng yêu của em, tôi nhớ khoảng khắc mà chúng ta đều vô tư lự mà hạnh phúc.

Dù trông như tôi có tất cả, nhưng thật ra tôi lại có không có gì cả.

Sự đau khổ.

Không thể nhìn thấy những người mình yêu thương hạnh phúc, đó chẳng phải là đau khổ hay sao?

.

Thật khó để ngủ ngon.

Tôi luôn nằm trằn trọc mỗi đêm, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà màu xám ngoét. Sơn đã nhạt đi, thiếu sức sống vì thời gian, vì lòng người lạnh lẽo. Tôi chỉ thiếp ngủ đi khi nào mệt mỏi vô cùng, để rồi chiếc giường không êm, chiếc gối bị nghiêng khiến đầu óc quay cuồng sau mỗi sáng sớm thức dậy. Tệ nhất là những giấc mơ quỷ dị luôn đeo bám tôi mỗi đêm.

Sea Fairy mỉm cười. Sea Fairy thẹn thùng. Sea Fairy hạnh phúc. Những kí ức khi chúng tôi dạo chơi cùng nhau, trong những không gian kì dị, bóp méo, kéo dài vô tận.

Hình ảnh em ấy hạnh phúc ám ảnh tôi, giày vò tôi, khiến tôi hối hận vì đã rời em đi, không thể giúp em xóa tan u sầu. Chắc hẳn em đã cô độc lắm, giống như tôi bây giờ vậy. Cha mẹ mất đi, không còn ai bên cạnh che chở. Cái sự cô độc đáng sợ có thể khiến người ta trở nên tốt hơn, nhưng cũng khiến cho tâm trí kẻ u uất bị bóp méo, trái tim kẻ bất hạnh bị xói mòn.

Tôi nhận ra những sự biến đổi trong đời sống tinh thần của mình, nhưng không thể làm gì cả. Căn bản vì tôi không thể rời bỏ Sea được. Nếu tim tôi từng là một khúc gỗ, thì bây giờ nó là một bức tranh chân dung em ấy, do chính tay tôi tỉ mẩn khắc từng nét lên.

Tôi không giận em, tôi không trách cứ em. Em vốn luôn là vị thiên sứ trong mắt tôi, luôn là vô tội, là thánh thiện. Tôi hiểu vì sao em bị buộc vào những cuộc hôn nhân như thế này, nhưng vì sao em lại chấp nhận chuyện đó thì tôi không bao giờ hiểu được.

Năm xưa tôi từng hỏi em, và em trả lời "có". Hai ta đều biết rõ, nhưng bây giờ sao em lại chọn con đường hồng đầy gai này?

Giá như tôi có thể giúp em đi theo con đường của riêng mình.

Nếu như tôi giúp em đi theo con đường của riêng mình...

Những suy nghĩ đó đã đeo bám tôi, bén rễ, nảy chồi. Như một loài hoa chết chóc.

.

"Thưa cô, trời đã sáng rồi. Hôm nay cô có hẹn với tử tước nhà Oceania."

Tôi tỉnh dậy, không còn buồn bã, bước ra khỏi giường với thể trạng rã rời. Vẫn phải cố gắng mỉm cười tươi lên, vì hôm nay tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Kế hoạch của tôi đang đi đến những bước quan trọng.

"Tử tước Oceania xin chào cô, nữ bá tước Alluring."

"Chào cậu Oceania." - Sửa lại chiếc váy mang sắc đen điểm chút ren đỏ đơn giản, tôi gật đầu.

Hắn chẳng cần phép tắc gì, không đợi ai mời, tự ném mình lên chiếc ghế bành của tôi. Tôi im lặng nhẫn nhịn nghe hắn lải nhải. Những cuộc ăn chơi, bài bạc, xui xẻo thay, hắn đã bị thua hết tiền.  Hắn lén đem chiếc đồng hồ bạc cha mẹ đã tặng hắn đi bán để có tiền chơi tiếp, rồi đủ thứ nợ nần khiến hắn lo toang rằng cha mẹ sẽ không chi trả thay cho mình.

Hắn mất ngủ vì nghĩ suy biết bao mưu kế để sớm có được toàn bộ gia tài của cha mẹ mình.

Gương mặt điển trai, sát gái chỉ là một cái mặt nạ đầy giả dối cho một linh hồn tàn nát, bê bết. Tại sao Sea Fairy lại có thể chịu đựng được cái thằng chó chết này trong khi tôi chỉ muốn đấm cho hắn vỡ mồm.

"À mà cái con vợ mới cưới của cha cô cho tôi đấy? Ả ta cũng được việc đó chứ, ngoan ngoãn nghe lời tôi, khiến tôi cũng khá "thỏa mãn"..." 

"Đây là thứ thuốc cậu cần đây."

Tôi ngắt lời hắn, cố gắng giữ giọng mình đừng run vì tức giận.

Trên chiếc khay bạc người hầu mang ra là một thứ chất lỏng sánh màu đỏ lựu nằm trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ, thon như ngón tay cái của thiếu nữ. Một loại thuốc đặc biệt, chữa trị chứng mất ngủ rất hiệu quả.

"Với thứ thuốc này, tôi sẽ ngủ ngon hơn chứ?"

"Tôi xin lấy danh tiếng của mình ra bảo đảm, cậu Oceania."

.

Này Sea Fairy.

Cô người hầu quát mắng em vì em vô tình đánh vỡ tách trà sau lễ tang. Chắc hẳn cô ấy có chuyện u sầu nên mới khó tính như vậy, dù cô cũng lấy chuyện quát tháo em thích thú như bình thường.

Phu nhân mẹ chồng đay nghiến em: "Chỉ là một con đĩ nghèo đói, muốn đào mỏ con trai tao." Bà ấy chắc đau khổ vì đứa con trai trời đánh của bà đã chết rồi, nhưng lời đay nghiến em thì vẫn là câu cửa miệng ưa thích của bà.

"Tao cho mày cưới con trai tao chỉ để được lão Alluring kia xóa hết nợ mà thôi." Bá tước cha chồng mắng rủa em như vậy. - "Một khi mày đã đẻ ra con trai, tao sẽ tống khứ mày đi. Đừng hòng mong chờ thừa hưởng được một đồng cắc gia tài của tao." Ông ấy âu lo chắc là vì đám tang con trai làm tốn tiền quá, nhưng sao không thừa nhận được cuộc hôn nhân này chỉ vì lợi ích tài chính mà thôi?

Phiền em đưa những lọ thuốc cùng lá thư này đến họ thay tôi. "Thứ thuốc thần kì, từng giúp con trai ông bà ngủ ngon quên cả âu lo. Cậu ấy muốn tặng cho hai người, nhưng đã không thể."

Thuốc thật sự hiệu nghiệm, em hãy tin tôi đi.

Em không thấy sao, hắn ngủ ngon đến mức quên cả cách thức dậy.

-o-0-o-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro