Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Tớ biết là hôm nay cậu tìm tớ vì lí do gì, nhưng tớ đã quyết định nhân cơ hội này mà nói rõ với cậu. Cậu thật sự không thích tớ? Tại sao? Tớ bắt đầu pha café là cũng vì muốn theo đuổi cậu. Trước khi tiếp xúc với cậu, hàng ngày tớ đều âm thầm nhìn cậu mua một loại café duy nhất của cửa tiệm ở ngoại ô. Tớ là muốn làm cho cậu vui, tớ học pha café vì cậu, làm biết bao nhiêu là việc vì cậu, vậy tại sao cậu không nghĩ cho tớ, không đặt tớ trong lòng hả?

Chanyeol chán nản nhìn Eunji quay mặt chỗ khác mà im lặng, trong lòng bắt đầu len lỏi một tia giận dữ và nguy hiểm.

- Quý khách! Chúng tôi có thể mang thức ăn vào không ạ? – Tiếng của nữ tiếp viên truyền vào từ ngoài cách cửa kéo.

- Mang vào đi! – Chanyeol nén lại cảm xúc, hắng giọng nói.

Nữ tiếp viên cùng 2 người khác mang thức ăn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bệt, lại bắt gặp một gương mặt đẹp trai hừng hực lửa giận cùng với một gương mặt thiên sứ băng tản thì hết tâm trạng mà hó hé gì nữa, gấp rúc lui ra ngoài, không quên liếc nhìn sợi dây chuyền lần cuối.


- Eunji! Cậu mau nói gì đi chứ, tại sao lại im lặng? Làm ơn cho tớ một cơ hội, không được sao? – Chanyeol đổi giọng, lần này là ngữ điệu tha thiết cầu xin.

Eunji quay sang nhìn anh. So với thái độ trò chuyện lúc nãy thì giờ đây, đôi mắt màu tro đã thay đổi nhiệt độ và thần khí, trong rất âm lãnh.

- Tớ không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Về phần màu vẽ, coi như tớ chưa nói. Buổi hẹn hôm nay cũng coi như chưa từng có. Để tớ nhớ mãi hình ảnh đôi mắt màu xanh nồng ấm và nụ cười của cậu. Nếu được, cậu hãy về nước và quên tớ đi. Xin lỗi, tớ đi trước!
Lucy lạnh lùng nói, nói xong liền cầm balo lên, kéo cánh cửa bước đi.

Còn lại Chanyeol trong phòng, cậu giận tới mang tai cũng đỏ, hung hăng đẩy đổ hết tất cả đồ ăn trên bàn và cả sợi dây chuyền Tiffany, tròng trắng của đôi mắt ấm áp đỏ ngầu như quỷ, nghiến răng lẩm bẩm:

- Jung Eunji! Tôi nhất định sẽ cho cậu biết, từ chối tôi sẽ có hậu quả thế nào! Tôi sẽ lột lớp mặt nạ kiêu ngạo của cậu sớm thôi, Eunji à!(chị Eunji kinh thật,một ngày có hai anh chàng tỏ tình và nói cùng một câu)

Chanyeol nói xong, đứng dậy rút bóp, lấy ra một tờ set rồi ném lại xuống chiếc đệm, mạnh tay nhặt sợi dây chuyền lên rồi rời đi.


Lúc anh ra đến cổng cũng không thấy Eunji đâu thì liền nhấn ga thật mạnh, vụt đi đâu đó.

Xe rời khỏi nhà hàng Thái cũng là lúc Eunji xuất hiện sau thân cây đại thụ. Hôm nay thật phiền phúc, bọn họ đều giống nhau, chết tiệt.

Bước ra khỏi tán cây, Eunji cố thả lỏng mà bước đi trên con đường rợp bóng cây xanh. Đi bộ được môt lát, do cảm thấy nóng nên cô liền gỡ bỏ cavar đã được nới lỏng và mở nút tay áo, xoắn lên, trông rất là bụi bặm, tiếp tục thong thả đi tới.

Chỗ này thật đẹp, khá giống với công viên ở Úc vào mùa hè, không nóng không lạnh, lại có ánh mắt trời chiều tà. Nắng chiều thật đẹp, nhưng lại thật ảm đạm, giống như lòng cô vậy.

Chanyeol bây giờ đã thay đổi, bên cạnh Eunji dường như đã mất đi một người bạn tốt. Tình yêu có gì hay mà tại sao ai cũng thích đương đầu vào thế không biết. Cô lớn đến chừng này, quả thật cô chưa từng thích ai đó. Nhưng quả thật, nếu cô thích ai thì liền chấp nhận đối diện.


Eunji đi được một đoạn nữa thì gặp ngay một xe nước mía. Cô tò mò không biết là nước mía bán thế nào, ép thế nào thì liền lại gần xem.

Trên một chiếc xe đẩy cao hơn đầu người có một buồng gồm 2 con lăn, lại dán trên tủ kính dòng chữ " Nước mía siêu sạch" khiến Eunji không khỏi nghi ngờ chất lượng ở chỗ này.

- Nước mía hả cô? Mấy ly? – Vừa thấy bóng dáng Eunji, người bán là một người đàn ông ngoài 50 tuổi liền hồ hởi hỏi.

Eunji chợt cảm thấy kì lạ, lại lúng túng. Bán ly à? Cô không có ý định uống, nhưng mùi vị thế nào nhỉ?

Eunji còn chưa kịp trả lời người bán thì từ phía sau, một giọng nói đã truyền tới:

- Cho tụi con 2 ly đi chú!

- Đợi một chút! – Người đàn ông đó vui vẻ quay vào ép nước.

Eunji thì ngạc nhiên quay lại, vừa bắt gặp gương mặt cao ngạo lạnh lùng của Suho.


- A! Sao cậu lại ở chỗ này? – Cô ngạc nhiên hỏi, nhìn anh như sinh vật lạ.


- Tôi vô tình đi ngang! – Suho nói dói không chớp mắt.

- Trùng hợp! – Eunji nói xong liền quay vào xem người ta ép mía lấy nước.

Lúc nãy sau khi rời trường, anh đã lập tức phóng xe theo sau cô và Chanyeol, tách khỏi rồi nói với Baekhyun là công chuyện, lại thấy họ vào nhà hàng này thì đứng bên ngoài chờ. Được một lát Eunji lại chạy trốn sau cây đại thụ, Chanyeol cũng ra không lâu sau đó. Rồi Chanyeol đi mất, Eunji cũng tản bộ xung quanh chỗ này nên Chanyeol liền gửi xe vào nhà hàng, đi bộ theo sau cô.

- Đây! 2 ly của hai người! – Người bán nước mía chìa hay ly nhựa ra trước mặt Eunji sau một hồi vì coi ông ta ép mía mà ngây ngẩn cả ra.

Eunji định đưa tay ra nhận lấy thì nhanh hơn, Natsu đã dúi tờ tiền vào tay người đó rồi một tay cầm hai ly, tay còn lại kéo Eunji đi.

- Của cậu này! – Suho đưa cho Eunji một ly.  

- Tôi không uống! – Eunji nghi ngờ nhìn ly nước.

- Không sao đâu! Tôi từng uống, rất mát! Cậu thử xem! – Suho như dỗ ngọt nhưng mặt không có lấy tí nụ cười.

- Lần trước cậu cũng nói vậy còn gì! Lấy gì mà bảo đảm là tôi không bị đau bụng hả? Bẩn lắm! – Eunji đẩy cánh tay cầm ly nước về phía mình cho Suho.

- Tôi nói cho cậu nghe này! Cậu kỹ tính quá rồi đó! Đúng là lần đầu tôi cũng giống cậu, nhưng Baekhyun cũng này nỉ tôi như bây giờ đó! Không đau bụng đâu, yên tâm đi! – Suho nói chắc nịch.

- 2 người cũng ăn đồ vỉa hè như thế này á? – Eunji chồm lên hỏi.

- Cậu cầm ly nước đi rồi tôi kể cho cậu nghe! – Suho lại tiếp tục dỗ ngọt, và lần này Eunji đột nhiên bị giật căng sợi dây thần kinh tò mò.

- Lúc tôi về nước là quen Baekhyun ở sân bay, cậu ta bị bay mất vé. Nhờ cậu ta mà tôi biết rất nhiều thứ. Như cậu nói đó, đồ ăn vỉa hè, hội chợ lần trước, hay những thứ như chè khúc bạch, nước sâm, bánh mì,... Nhiều thứ lắm, đều do Baekhyun bày ra. Bây giờ nhìn lại, Canada thật khác với ở đây! – Suho nói xong, liền uống một hơi nước mía.

- Canada rất đẹp! – Eunji ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía chân trời.

- Cậu từng đến đó sao?

- 2 lần! Nhưng vào mùa đông, không thể nhìn thấy lá phong mùa thu. Nhưng như thế cũng tốt! Không phải nghĩ ra những thứ lãng mạn như trong truyện cổ tích! – Eunji nói xong, bất tri giác đưa ống hút lên miệng, Suho lại cười nửa miệng nhìn động tác vô tình của cô.

- Cậu đang uống nước mía! Ngon không? – Đợi Eunji đã hít được một hơi, Suho mới bất ngờ hỏi khiến Eunji ngơ ngác nhìn xuống, rồi cảm nhận được hương vị vừa mát vừa ngọt ở trong miệng.

- Ừm! Được đó! Lần đầu tiên được uống thứ nước lạ thế này! – Eunji cười không thấy mặt trời nhìn Suho, chân vẫn không ngừng tiến lên phía trước.


Giây phút đó, tim  như ngừng hẳn nhịp. Nụ cười đó, cả ở hội chợ cũng không tươi vui như thế. Anh đã từng thấy Eunji cười với Chanyeol như thế, cuối cùng thì Suho cũng có được nụ cười đó. Anh liền phấn khởi, vội vã đuổi theo Suho.

- Cậu có suy nghĩ gì về phần thi " King And Queen" chưa? – Suho hỏi khi thấy Eunji bắt đầu im lặng, trong khi cả hai vẫn chưa ngừng bước chân.

- Không có! Còn cậu? – Eunji bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

- Không quan tâm!

- Là chính cậu kéo tôi vào cuộc còn gì? Để người khác là được! Phiền chết đi được! – Eunji làm vẻ hơi bực, liếc Suho một cái.

- Nhưng tôi thích cậu thi chung! – Suho hất mặt cao ngạo nói.

Trong khi đó, Eunji chợt cảm thấy có gì đó đang lỏi trong lòng cô. Vui mừng sao? Không đúng! Hay tức giận? Chưa xác định rõ! Phấn khỏi? Không dám chắc!

- Tôi thì thấy phiền! – Eunji nhìn Suho một cái, vẻ mặt chán chường với cái cuộc thi gì gì đó.

- Sẽ vui thôi, khi cậu được thi chung với một hotboy như tôi! – Suho tự tin ưỡn ngực.

- Cậu...

Eunji chưa kịp đáp lại thì điện thoại Suho vang lên, anh vội vàng bắt máy.

- Alo! Nội! Con đang đi chung với bạn!

-...

- Hôm qua con đã ghé giúp nội nhưng không có! Họ nói có người tới lấy trước!

-...


- Dạ được! Loại lan đó khá là hiếm! Con sẽ liên hệ lại với bên thu mua! Tạm biệt!

Suho cúp điện thoại, chợt thấy Eunji đang nhìn chằm chằm mình như đang soi mói cái gì đó.

- Đừng nói cậu nghe trộm tôi nhá? – Suho vẻ mặt bỡn cợt nói.

- Đùa à? Mà cậu giúp nội cậu mua hoa lan à? – Eunji tò mò hỏi.

- Ừ! A! Vậy là cậu nghe lén tôi còn gì! – Suho phe phẩy cái điện thoại, nhìn anh như tên lưu manh.

- Cậu mà còn nói với tôi như thế, tôi liền cắt lưỡi cậu! Cậu nói to như thế, tôi đứng xa còn nghe. Mau nói tôi biết, loại lan mà nội cậu tìm, đó là loại lan gì?

- Cẩm báo tím, cậu biết sao? – Suho ngạc nhiên hỏi ngược lại.

- Woa! Vậy tìm chưa được sao?

- Họ nói loại này rất ít, rất khó có hàng, có liền bị mua mất. – Suho nhìn rất chán chường trong khi hai mắt Eunji đang thần bí như muốn nói lên điều gì đó.

Được một lúc, cô đột nhiên ngừng lại, nói:


- Có thật là nội cậu rất thích không hả?

- Cậu hỏi lạ! Nội tôi đã đợi nó 4 tháng để chuyển từ Thái Lan về, nhưng vừa tới thì liền bị người ta lấy mất. Cậu hỏi nội tôi có thích hay không mà bỏ 4 tháng chỉ để đợi mấy cây lan nhìn ẻo lả đó!

- Cậu đó, bớt cao ngạo lại lời ăn tiếng nói lại cho tôi! Nếu thật sự nội cậu thích như thế, tôi liền tặng nội cậu một giỏ! – Eunji nói chắc nịch làm 2 mắt Suho đột nhiên sáng rỡ, nhìn anh hình như rất kích động vì thương ông nội nha.

- Cậu nói thật? Cậu có loại đó thật hả? – Suho mừng rỡ nói. Anh muốn nội anh sống thật vui vẻ nên luôn luôn nể trọng ông, cung kính một mực.

- Tôi là một người rất thích hoa lan đấy ông bạn! Tôi có 3 giò cẩm báo tím, loại mà cậu đang tìm ấy! Khó mua lắm nha! Cậu đó, nên cảm ơn tôi đi! – Eunji đắc thắng nói.

- Chưa chi đã lên mặt, cậu cũng bớt cao ngạo ai đi! – Suho nói xong liền búng mũi Eunji một cái, ngay tức khắc co giò lên chạy.

- Hơ! Này, cậu dám bỡn cợt tôi! Để xem, tôi bắt được cậu rồi sẽ cho cậu biết tay! – Eunji phá bỏ lớp áo lạnh lùng, quăng ly nước vào sọt rác, liền đuổi theo Suho.

Sau một hồi rượt đuổi quyết liệt, giờ đây hay người đang đứng chống tay lên gối thở phì phò.

- Cậu... cậu... dai... quá... quá! – Suho nói đứt quãng vì mệt.

- Chưa hết đâu! – Gương mặt đang cuối xuống ra sức thở dốc của Eunji chợt xuất hiện một nụ cười... đểu.

Cô nắm chặt bàn tay phải, đưa lênh định nện vào gương mặt đang cuối xuống đất của ai kia thì không ngờ Suho nhanh chóng bắt được một cách nhẹ nhàng.

Eunji chỉ càng bực thêm, dồn hết sức lực vừa mới tu bổ lại vào nắm đấm bên trái, và lần này Suho cũng bắt được. Nhưng anh lại buông tay trái ra, vẫn nắm chặt tay phải của cô.

- Kim Suho! Ai cho cậu búng mũi tôi hả? Cậu có biết là tay bẩn như thế thì không được chạm vào da mặt hay không hả?

Đáp lại thái độ giận dữ lần đầu tiên anh nhìn thấy của Eunji, Suho chỉ cười cười, một nụ cười mê người rồi ngẩn dậy, vẫn chưa chịu buông bàn tay của Eunji ra, kết quả kéo theo cả cô ngẩn dậy.

- Cậu đánh tôi thì tôi đỡ! Lực của cậu mạnh thật đấy! – Suho nhết miệng cười, nhìn chăm chăm vào gương mặt, đặc biệt là đôi mắt của Eunji.

- Là cậu phá tôi trước, còn dám phách lối!

- Đùa với cậu thật vui! Nhìn cậu xem, sao không cao ngạo nói chuyện nữa, trông cậu bây giờ rất giống trẻ con đó! – Suho nhẹ nhàng nói, tay vẫn nắm chặt tay Eunji.

- Ai cho cậu bắt bẻ tôi hả? Mà khoan, buông tay tôi ra! Nếu không tôi sẽ...

Vừa nói tới đây, ánh mắt của Suho và Eunji đột nhiên chạm nhau. Giây phút này, thời gian như ngừng trôi.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tại sao tim cô lại dập nhanh như thế? Tại sao lại cảm thấy an toàn như thế? Hơn nữa, đôi mắt Natsu lúc này thật ấm áp, hình như đang ẩn chứa cái gì đó? Nhưng là cái gì? Cảm giác của cô là thế nào? Trước giờ chưa từng có?

Cả hai cứ nhìn nhau như thế, thời gian cứ như chú ốc sên, thật chậm trôi qua, cho đến khi Eunji là người thức tỉnh trước, vội vàng rút bàn tay ra khỏi tay Suho, xoay người đi ngược lại để che giấu gương mặt đang không nghe lời mà ửng đỏ.

Suho nhìn biểu hiện của cô, trong lòng lại thấy vui vui, không nghĩ tới cô cũng đỏ mặt như thế. Anh cười ấm áp một cái, liền tiện chân đuổi theo mấy bước chân vội vội vàng vàng của Eunji.

Cả hai bước đi trong ánh chiều tà màu vàng rực. Chỉ mong rằng những bước chân này sẽ ngày càng hạnh phúc...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro