Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Không chỉ có hình, còn có phim! Nhưng là phim ghép thôi! – Quản gia D.O lấy trong túi ra một CD.

- Phim? Thảo nào Eunji kích động như thế. Nhưng cháu và cô ta làm gì có quan hệ! – Suho nhìn CD vừa nhận của quản gia D.O.

- Nó là phim ghép thôi. Và tôi cũng biết ý đồ của những người kia.

- Eunji biết việc này chưa?

- Lão gia đã nói xử lí xong những người có liên quan thì mới cho bà chủ biết!

- Xử lí? Bác ấy định làm gì? – Anh nhíu mày.

- Lão gia chỉ nói bất kì ai tổn thương bà chủ đều có kết quả không tốt. – Quản gia D.O cười lạnh.

- Nhưng bây giờ Eunji không tin cháu. Cô ấy nói muốn nghe những người đó giải thích!

- Cậu yên tâm! Chúng tôi biết bà chủ có tình cảm với cậu nên sẽ không để cậu hay bà chủ phải chịu đau khổ đâu. Lão gia tất nhiên có cách.

- Vậy phiền mọi người quá!

- Không có gì! Chắc bây giờ bà chủ cũng tỉnh rồi. Chúng ta vào trong đi, nhưng nhớ không cho bà chủ biết! – Quản gia D.O thần bí nói.

- Cháu biết rồi! Chúng ta đi thôi!

---------------tới chỗ chị Eunji và ông Jung nào-------------

Ông Jung rời khỏi chỗ của bác sĩ thì nặng nề đi về phía phòng của Eunji, trông ông có vẻ rất thẫn thờ.

Mẹ Eunji cũng chết vì lí do này. Bà ấy cũng có cơ hội điều trị nhưng cùng lúc mang thai cô. Nếu điều trị thì phải phá bỏ cái thai, và bà ấy đã chọn con mình(yay). Eunji tội nghiệp, con gái ông rốt cuộc có tội gì chứ hả? Bây giờ dù có tốn bao nhiêu tiền ông cũng phải chữa khỏi bệnh cho cô. Bác sĩ cũng đã nói đây mới là giai đoạn đầu nên không có gì đáng lo ngại. Nhưng dù gì đi nữa thì cũng không được chỉ quan. Ông đã hứa với mẹ cô là chăm sóc cô thật tốt thì nhất định sẽ làm được.

Chẳng mấy chốc đã tới phòng bệnh của Eunji, vừa lúc Suho cùng quản gia D.O đi tới từ phía đối diện. Gặp ông, Suho lễ phép cúi đầu chào:

- Bác!

Ông Jung gật đầu một cái rồi quản gia D.O mở cửa bước vào.

Và cảnh tượng trước mắt làm ba người như toát mồ hôi.Eunji bị chảy máu mũi.

- Eunji! Con không sao chứ? Sao lại chảy máu mũi thế kia? – Tuy biết nhưng ông Jung vẫn hỏi.

- Ba! Quản gia! Su...! – Eunji dùng ngón tay bịt mũi lại, miệng gọi tên từng người, nhưng chữ " Suho" thì không thốt nên lời.

- Bà chủ! Mau chóng nằm xuống! Tôi giúp bà cầm máu! – Quản gia D.O đỡ Eunji nằm xuống rồi vỗ nhẹ vào trán cô, ba cô cũng rối rít cả lên.

Sụo hai tay đút vào túi quần nhưng nắm chặt thành đấm. Anh muốn người chăm sóc cô là anh. Nhưng mà...(chị ấy không đồng ý == em thông cảm với anh)

- Bác, cháu xin phép về trước. Chắc có lẽ Eunji không thoải mái! – Anh vừa nói vừa nhìn cô nhưng cô lại quay mặt chỗ khác.

- Được! Eunji khỏe lại bác sẽ báo cho cháu một tiếng! – Ông Jung gật đầu nói, sau đó là tiếng đóng cửa của Suho.

- Krystal đi đâu rồi? – Sau khi cầm máu cho Eunji, quản gia D.O gom rác rồi đi vứt, ông Jung chu đáo đỡ cô ngồi dậy, còn quan tâm tăng nhiệt độ của điều hòa vì sợ cô cảm lạnh.

- Đi lấy nước ấm cho con rửa tay rồi ba!

- Chị! Chị bị làm sao vậy chị? Lúc nãy em thấy quản gia cầm túi rác đựng khăn giấy dính rất nhiều máu! Ông ấy nói chị bị chảy máu mũi. – Krystal cầm chậu nước mở cửa bước vào, miệng thì bù lu cả lên.

- Không có gì nghiêm trọng đâu! Đưa nước đây! – Eunji tiện tay vứt miếng khăn giấy vào sọt rác rồi ngồi dậy.

- Để em giúp chị! – Krystal đặt chậu nước cạnh cô, giành phần rửa tay cho Eunji. Cô chỉ nhíu mày một cái rồi cũng mặc kệ Krystal. Cô đúng là có chút mệt.

Sau khi thu dọn chỗ đó một chút, vừa lúc y tá bước vào.

- Đây là thuốc mà bác sĩ chuẩn bị cho cô! Bác sĩ bảo cô uống với nước ấm!– Y tá đặt thuốc ở tủ đầu giường của Eunji.

- Được rồi! Cô ra ngoài đi! – Ông Jung đứng dậy từ ghế sofa rồi đi tới giường của Eunji.

- Tôi đi trước! – Y tá nói rồi bước ra khỏi phòng.

- Nước của con! – Ông Jung rót một ly nước ấm rồi đưa vào tay Eunji.

Cô nhận lấy ly nước, nhìn chỗ thuốc trên tay rồi lại nhìn ba cô, nói:

- Con muốn về! Chỗ này thật khó chịu!

- Bác sĩ nói con hơi yếu, cần nghĩ ngơi nhiều nên ở lại bệnh viện để theo dõi. – Ông Jung vuốt tóc Eunji, nhẹ nhàng nói.

- Có gì mà phải theo dõi hả ba? Bác sĩ đã nói gì?

- Bác sĩ nói... huyết áp con hơi thấp, không ổn định nên phải theo dõi! Bây giờ con uống hết chỗ thuốc này rồi ngủ một giấc đi!

Eunji gật đầu một cái rồi uống hết mấy viên thuốc mà bác sĩ vừa kê.

Đỡ cô nằm xuống, đắp chăn rồi đợi Eunji ngủ thật sâu, ông Jung mới nhẹ nhàng ngồi lại sofa canh chừng cho Eunji.

-------------------quay lại với má Hào nào--------------------

Kính kong! Kính kong!

Chuông cửa của một ngôi nhà bị Suho nhấn liên tiếp hai lần(chuông cửa:èo,không những nhấn hai lần mà còn ấn mạnh nữa,đau nha ==), tiếp sau đó là tiếng nói vọng ra một cách vội vã.

- Suho? Em tới đây làm gì? – Cô Tiffany vội vã mở cửa, lại thấy ngạc nhiên khi anh đến.

- Em đến để nói với cô về lễ hội. Eunji không được khỏe nên em nghĩ cậu ấy không thể tham gia được thưa cô! – Anh nói.

- Vậy sao? À... Em có thể vào nhà nói chuyện! – Cô Tiffany niềm nở.

- Em hơi vội một chút!

- À! Vậy em có tìm được người thi thế chưa? Ngày thi là ngày mai nên cô nghĩ hơi rắc rối một chút! Nhưng nếu không có người thi cặp với em thì em có thể hủy.

- Em vừa điện cho Bomi. Cậu ấy nói có thể thay Eunji. Em cũng không tham gia.

- Có Bomi rồi mà em không thi cặp với em ấy thì làm sao? – Cô Fany ngạc nhiên.

- Có Beakhyun! Em đến để hỏi ý cô?!

- Beakhyun với Bomi à? Ba đứa đã bàn bạc gì chưa?

- Em đã hỏi ý hai cậu ấy rồi, hai cậu ấy có thể.

- Vậy thì được chứ! Bomi kiêm luôn phần thi văn nghệ. Cô cũng nghe nói Beakhyun và Bomi là một cặp mà, còn gì bằng chứ. – Cô Fany cười.

- Vậy thì tốt rồi! Xin phép cô, em đi trước!

- Ừ! Em về đi! Cho cô gửi lời thăm Eunji nhá!

- Vâng! – Anh bước lên xe, đội mũ bảo hiểm rồi gạt chân chóng, như một con báo gấm, rồ ga rời đi.

-------------tôi là dòng ngăn cách thời gian-----------

Sau khi rời khỏi Parkson, Sulli cùng Taeyeon tiếp tục đi mua sắm.

- Mày định cho con Eunji thế nào? – Vừa xem một vài bộ váy, Taeyeon cất tiếng hỏi Sulli.

- Mày nghĩ sao? – Sulli dậm lại phấn.

- Không liên quan tới tao! – Taeyeon ướm thử một bộ váy, đứng trước gương xoay xoay.

- Tao đã tính đâu ra đó. Ít ra thái độ của nó lúc nãy cũng khiến tao hài lòng! – Sulli cũng lựa váy, mặt cười đểu.

- Tao vẫn thấy mày đánh giá hơi thấp con nhỏ đó rồi đó. Ba nó thương nó như vậy, nó cũng đâu phải hạng vừa! - Taeyeon trả lời

- Nè! Dù gì tao cũng có người giúp. Tên người Úc đó cũng chẳng tốt lành gì hơn tao đâu, chết thì chết chung! – Sulli.

- Làm gì cũng tùy mày thôi! –Taeyeon bỏ vài bộ váy vào giỏ hàng.

- Còn mày? Tao vẫn chưa thấy gì hết đó! – Sulli.

- Từ từ! Hai người đó còn mới bắt đầu thời kì tình yêu còn gì?! Tao đợi lúc chúng nó đang vui vẻ nhất thì một phát đạp đổ! – Nhỏ nhếch môi.

- Mày chẳng cao tay hơn tao! – Sulli nói rồi cả hai cùng bật cười,một nụ cười man rợ.

Ngoài cửa kính của cửa hàng, một anh chàng mặc quần áo đơn giản. đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, ánh mắt nhìn vào hai cô gái trong cửa hàng. Anh ta có vẻ hơi nhíu chân mày lại một chút rồi lấy điện thoại ra gọi.

- Alo! Tôi đã theo dõi cô ta. Bây giờ cô ta đang đi với bạn.

-...

- Tôi biết rồi! – Đối phương nói ngắn gọn để anh ta hiểu rồi anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, sụp mũ lưỡi trai rồi nhanh chóng mất dạng.

Trong này, mi mắt Sulli giật giật mấy cái. Nhỏ đưa tay dụi mắt.

- Sao vậy? Bụi à? –Taeyeon hỏi.

- Đột nhiên mi mắt khó chịu! Cũng không có gì!

- Được rồi! Vậy đi tính tiền thôi! Mua cũng không ít! – Taeyeon nhìn giỏ hàng rồi đẩy về phía trước.

- Đi! – Sulli bước theo.

Rời khỏi cửa hàng quần, Sulli lái xe đưa Taeyeon về nhà rồi một mình lái xe đi tiếp về nhà mình. Mi mắt nhỏ vẫn tiếp tục giật giật mấy cái.

Vì nhà nhỏ cũng thuộc hàng biệt thự lớn nên được xây ở một khu đất khá tách biệt với bên ngoài.

Từ đầu đường về tới nhà cũng không gần mấy nhưng theo thói quen Sulli vẫn lái xe chầm chậm vì nắng chỗ này rất đẹp.

Vừa tới khúc quanh, đột nhiên đùng một cái, một nhóm 2 người mặt vest đen nhảy từ ven đường ra.

Sulli hốt hoảng giẫm thắng, kéo thành một vệt dài màu đen.

Mắt trợn ngược, mồm há hốc và vẫn chưa biết gì xảy ra, chiếc xe mui trần của nhỏ đã có thêm hai người ngồi vào.

- Lái xe vòng ra. Đi theo chúng tôi! – Một tên đè thấp giọng nói. Tên còn lại dí vào mặt nhỏ một con dao găm.

Sắc mặt Sulli chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh. Chỉ cần cử động nhẹ một cái thì con dao đó sẽ cứa vào mặt nhỏ ngay.

Chưa biết sự tình ra làm sao, Sulli đã ngoan ngoãn lui xe và lái đi theo chỉ dẫn của hai người đó.

Tay cầm vô-lang của Sulli run lên khiến xe chạy loạng choạng trên đường. Tên cầm dao kê vào mặt Sulli tăng sức, ấn dao vào má nhỏ.

- Á! Làm... làm ơn đừng cắt! Làm...làm ơn...

Sulli mếu máo nói. Từ mặt nhỏ truyền đến một cơn đau rát khó chịu. Lưỡi dao chắc chắn đã cứa vào da nhỏ.

- Nhanh chóng lái đi. Phía trước rẽ phải, rời khỏi thành phố!

Sulli đến cả cái gật đầu cũng không dám, len lén liếc nhìn hai tên đó qua gương chiếu hậu, đồng thời nhìn thấy trên má phải mình xuất hiện thêm một vệt máu xấu xí.

Tim nhỏ lại nhảy lên một trận điên cuồng. Gương mặt nhỏ phải làm sao kia chứ? Khốn khiếp! Bọn này là ai?

- Cô bé! Tốt nhất đừng nghĩ nhiều. Cho cô 30ph láy xe rời khỏi thành phố! Nhanh! – Tên cầm dao lạnh giọng.

- Đư... được! – Sulli lắp bắp trả lời.

Chiếc mui trần màu trắng rất nhanh rời khỏi thành phố trong lời hâm dọa của hai người mặt vest đen kia.

Tầm 1h đồng hồ, theo sự chỉ dẫn của hai người kia, chiếc xe của nhỏ chậm rãi lái vào khuôn viên một căn biệt thự màu đen, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

- Xuống xe! – Tên dí dao vào mặt Sulli ra lệnh cho nhỏ rồi thu dao lại.

Ánh mắt Sulli mang theo sợ hãi cùng toan tính đảo một vòng. Tháo dây an toàn, mở cửa xe, nhỏ co chân chạy.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Chân chưa chạy được 5 bước, Sulli đã bị âm thanh kia hù cho hết hồn. Nhỏ len lén mở mắt trong khi tiếng chó sủa vẫn vang lên chói tai.

Đó... đó là chó Husky. Sulli còn đủ thông minh để nhận ra nó. Nhưng không chỉ có 1 mà là 10 con. Chúng đang bổ nhào về phía nhỏ. Cũng may là có người giám hộ, nếu không...

Sulli sợ tới xanh mặt, ngã ngồi trên mặt đất.

Hai tên vừa đi chung với Sulli dùng ánh mắt khinh thường nhìn nhỏ, sau đó tiến lên mấy bước xốc Sulli lên, kéo đi.

Sulli lúc này mới tỉnh lại, nhận ra tình thế liền hốt hoảng vừa giãy giụa vừa hét lên:

- Buông ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu? Biết tôi là ai không hả? Ba tôi sẽ cho các người biết tay, thả ra!

- Câm miệng! Bằng không cô làm mồi cho bọn nó! – Một tên quát nhỏ, hất mặt về phía bầy chó vẫn đang điên cuồng sủa.

- Gì hả? Rốt cuộc các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? – Tuy sợ nhưng Sulli vẫn cố thét.

- Ông chủ muốn gặp cô! – Một tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp
tục đưa Sulli đi tới.

-----------------------END-------------------------
aiya,lâu rồi mới up chap mới, xin lỗi mọi người nha!Chap sau thì sẽ có vài lời cảnh báo nha:
- chap sau hơi....có thể nói là kinh dị chăng,ai thích xem thì xem,ai không thì thôi*huýt sáo*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro