Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suho xuống xe, mặc kệ những ánh mắt của người xung quanh, nhanh chóng đi mở cửa xe cho người còn lại. Từ trên xe, một đôi giày gót đỏ tinh xảo xuất hiện, và người đó càng khiến cho người khác hoa mắt.

Eunji nâng tà váy, nhẹ nhàng nhìn một vòng những người đang hướng ánh mắt về phía bọn họ. Cô đẹp lạnh lùng, đẹp ma mị. Nếu như Bomi là vẻ khả ái như ánh nắng, khiến người nhìn cảm thấy dễ chịu thì Eunji là vẻ đẹp cao quý, khiến người khác khiêm nhường mà nhìn ngắm.

Cô đứng cạnh Suho, rất tự nhiên khoác lấy cánh bước về phía trước. Anh giống một vị công tử khinh đời đang hộ tống đại tiểu thư kiêu ngạo bước đi trong vinh quang. Tất cả cũng vì bọn họ xứng đáng.

Hai người đi về hướng cặp Baekmi, cả hai rất tự nhiên nở nụ cười. Thay vào thái độ lạnh nhạt lúc nãy, Suho cùng Eunji lại cười rất thân thiện với Beakhyun và Bomi.

Taeyeon cùng những học sinh khác đứng bên cạnh bọn họ gần như là há hốc. Bốn người bọn họ là người gì? Sao lại có ma lực như thế? Chỉ là một bước chân hay một nụ cười nhạt cũng khiến vẻ đẹp của họ càng trở nên cao quý như thế! Thử hỏi, nếu gộp chung gia thế cùng vẻ ngoài thì ai sẽ sánh bằng họ? Chưa kể trí thông minh cùng những thứ hạng xã hội của họ. Ai mà không biết bốn người này đều có tên trong Top 05 người thừa kế số 01 Hàn Quốc. Lại cả chuyện sau khi Eunji về nước thì vị trí dẫn đầu của Suho bị hạ một bậc.

Bây giờ thì tốt rồi, bảng xếp hạng toàn là tên bọn họ:

No. 1: Jung Eunji thuộc tập đoàn đá quý Y&N.

No. 2: Kim Suho của tập đoàn Dragon

No. 3: Byun Beakhyun – Đại thiếu gia của tập đoàn BB .

No. 3: Byun Jiro – Em trai Beakhyun, nhị thiếu gia của tập đoàn BB

No. 5: Yoon Bomi, tiểu thư của công ty điện tử hàng đầu Châu Á – YB.

Không ai muốn đắt tội với bọn họ vì ai cũng biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào. Đừng nói là cho tiền, cho dù cho họ 10 cái mạng cũng không dám.

Eunji đứng cạnh Suho, đối diện Beakhyun cùng Bomi và ngang hàng với Taeyeon. Người ta hay nói, bản năng của con người là vô cùng nhạy cảm. Bằng chứng là khi Eunji bước lên ngang tầm mình như thế, Taeyeon rất không tự nhiên lùi về sau mấy bước. Có thể thấy được khí chất của họ cao quý tới cỡ nào.

Một đôi mắt màu tro lạnh nhạt quét qua hướng Taeyeon rồi nhìn Bomi, hạ giọng:

- Cậu thật sự không thấy bẩn? – Ý tứ trong lời nói của Eunji rất rõ ràng: Bomi à, nói chuyện với hạng người thấp kém như cô ta, đáng sao?

Bomi mỉm cười, ý ngụ trong lời nói của Eunji cô đều hiểu. Đưa tay vén vài sợi tóc tơ vươn trên mặt, cô đáp:

- Hoàn toàn không muốn nói! – Nói xong, cô rất tự nhiên mỉm cười.

Taeyeon đứng một bên, mặt tê dại đi vì mất mặt. Hai con khốn! Rồi bọn mày sẽ biết tay tao.

Nhỏ tức giận thầm mắt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ thản nhiên. Nâng gót chân, Taeyeon bực tức rời đi.

Nhìn bóng dáng màu trắng quay lưng về phía mình, ánh mắt Beakhyun trầm xuống. Cô ta cứ như âm hồn bất tan thì phải! Phiền phức.

- Đi, chúng ta qua bên đó lấy đồ uống! – Lần này là Suho rất tự nhiên lên tiếng.

Cả ba người lại không nói lời nào, chỉ ăn ý cùng anh hướng quầy thức uống đi tới, hòa mình để chuẩn bị cho các phần thi sắp tới.

Trong khi đó, tại bệnh viện... ( mình sẽ lấy theo ver 1 nhé! )

- A... A... A.... Mẹ! Tay con! Tay con sao lại thế này?

Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, Sulli nhìn vào bàn tay phải bị mất ngón út và ngón áp rồi không ngừng gào thét, tóc tai cũng bị nhỏ bới bù xù, hốc mắt đỏ hoe. Bây giờ cô ta chính là bộ dạng như ác quỷ, vô cùng xấu xí.

Mẹ của ả đau lòng ôm lấy con gái đang gào thét, trong ánh mắt không đơn thuần là yêu thương đau lòng mà có cả cay đắng cùng độc ác. Dám làm con gái của bà ta ra như thế? Là ai?

Trong khi đó, ba của ả ruột gan cũng nóng như lửa đốt, ngồi ở ghế sofa của phòng bệnh, hết liên lạc cho phía cảnh sát rồi lại tới xã hội đen. Việc còn lại chỉ chờ con gái cưng bình tĩnh lại rồi nói cho ông ta biết ai là người đã hại nó ra như thế. Dám động tới con gái của ông ta, chán sống?

Sulli được mẹ ôm thì bình tĩnh lại chút ít. Bác sĩ nói thần kinh của nhỏ không ổn định, cần được an ủi nhiều mới mau chóng hồi phục.

Mẹ của Sulli dịu dàng vuốt mái tóc rối bù của con, hỏi:

- Ngoan! Đừng lo! Có ba mẹ ở đây, không sao nữa! – Nói xong thì nước mắt cũng rơi xuống.

- Mẹ! Chúng cắt tay con, chúng cắt ngón tay con! – Ả ta như một đứa trẻ, òa lên khóc.

- Đừng khóc. Mẹ biết chúng làm con bị đau mà. Vậy... Con có biết ai đã làm vậy không? Biết thì nói với mẹ, mẹ sẽ trả thù cho con! – Mẹ nhỏ hạ giọng dụ dỗ.

- Chúng cắt tay con... chúng đã cắt tay con... Mẹ! Chúng dám cắt tay con! – Sulli khóc càng lớn.

- Ngoan! Nói cho mẹ biết! Chúng là ai? Ai đã làm vậy với con?

- Eunji... Eunji... Là cô ta, chính là cô ta... Jung Eunji... Là cô ta cầm dao cắt tay con, là cô ta... - Sulli điên loạn rống lên.

Nghe cái tên mà con gái vừa nói, ba mẹ Sulli không hẹn mà cùng nhìn nhau. Họ biết cô gái này. Jung Eunji, con gái của chủ tịch tập đoàn Y&N. Hơn nữa còn nghe Sulli kể không ít lần. Rốt cuộc thì con gái họ đã đắt tội gì với nhà này? Không đơn giản là ganh ghét?(yup)

Lát sau, khi đã dỗ Sulli ngủ, ba mẹ nhỏ mới nhẹ nhàng đi ra sân sau của bệnh viện. Lúc này trời đã tối, chỗ này lại vắng vẻ, có nói chuyện thì nguy cơ có người nghe lén cũng rất thấp.

Hai người cùng ngồi xuống ghế đá.

- Em nghĩ xem, rốt cuộc là con gái chúng ta đã làm gì? - Ba ả vừa bất mãn vừa tức giận nói.

- Làm gì em cũng mặc kệ. Em chỉ cần trả thù cho con bé. – Mẹ Sulli tức giận.

- Trả thù? Em có nghĩ hậu quả không? Bọn họ là ai? Chọc vào sẽ chết không chỗ chôn thân.

- Hừ... Vậy con gái anh, nó không đáng thương à? Chúng ta chỉ có nó là con, làm chút việc chẳng lẽ không được?

- Anh không nói là được hay không. Vấn đề là chúng ta không có khả năng trả thù họ.

- Anh đừng quên anh trai em là xã hội đen. Nhờ anh ấy thì...

- Không được! Như vậy là phạm pháp, anh lại là người làm ăn.

- Anh đúng là hèn nhát. Chỉ cần có tiền thì chuyện gì mà không giải quyết được. Anh nghe em...

- Vậy... Em định như thế nào?

- Em đã suy nghĩ qua lúc nãy. Họ hại con chúng ta như thế thì chúng ta chỉ có thể...

------------------bỏ nhà Sulli sang một bên đi----------------

Trở lại không khí của lễ hội ở Sm School... Eunji đi cùng Bomi để Suho và Beakhyun ở lại phía ngoài, sau đó cả hai cùng nhau đi về phía lớp học, đồng thời cũng là phòng trang điểm và chuẩn bị của học sinh. Krystal đang ở đó, Eunji muốn xem qua một chút. Còn Bomi tuy cũng tham gia phần thi nhưng bộ dáng này của cô đã đủ xinh đẹp để lên sân khấu.

Trong phòng, Krystal tựa lưng vào ghế, dáng ngồi khá là căng thẳng. Xung quanh, các học sinh chuẩn bị cho phần văn nghệ góp vui cũng đang tất bật chuẩn bị. Phải nói là chỉ có Krystal là đã xong hết tất cả. Nhỏ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng, tóc búi cao sau gáy, trang điểm theo phong cách thập niên 90. Một lát khi lên sân khấu, Krystal sẽ đeo thêm mặt nạ, hóa thân giống như một người bí ẩn.

- Làm gì mà căng thẳng như thế? – Eunji đi tới bên chỗ ngồi của nhỏ, bất ngờ hỏi.

- Ế? Hả? Chị, chị tới lúc nào sao em không biết? – Nhỏ đang lo lắng nhưng khi nhìn thấy người mà mình vô cùng mong đợi thì rất vui.

- Mới vừa vào. Cô đó, thả lỏng một chút. Không có gì đâu. – Cô nở nụ cười động viên. Lần đầu cô cười chân thành như thế với Krystal. Cũng không sao, coi như là chúc may mắn đi.

- Cậu rất đẹp! – Bomi nhìn vẻ ngoài hôm nay của Krystal, trong lòng cảm thấy tán thưởng.

- À! Cảm ơn! – Krystal vui vẻ cười cảm ơn.

- Có muốn ra ngoài không? – Eunji thấy Krystal vẫn còn hơi căng thẳng nên có ý bảo nhỏ ra ngoài hít thở không khí.

- Không cần đâu chị. Cũng sắp thi rồi! – Nhỏ cười, có ý nói với cô là nhỏ không có gì.

- Vậy chúng tôi đi trước. Một lát thể hiện cho tốt. Nhớ là còn có tôi.

- Tạm biệt! – Bomi nói rồi bước đi cùng Eunji.

- Tạm biệt! – Nhỏ nhìn theo bóng dáng hai người, hít một hơi thật mạnh.

Krystal ơi là Krystal, phải cố lên đó! Chị rất hy vọng ở mày!

Sau khi Bomi và Eunji vừa bước ra khỏi lớp thì vô tình va phải một người khiến Eunji lùi về sau mấy bước. Bomi nhanh tay đỡ lấy cô.

- Không sao chứ? - Bomi quan tâm hỏi

- Không sao! – Eunji đáp nhẹ.

- À! Tôi xin lỗi! Hai bạn có bị... - Người vừa đụng trúng Eunji rối rít xin lỗi. Nhưng vừa nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất thì im bặc.

- A! Đã lâu không gặp! – Kris vừa đi giao lưu học sinh hơn 2 tuần nên nói câu này là phải. Anh vừa về là phải chuẩn bị ngay cho phần thi hôm nay cùng với Jessica.

- Chào anh! – Bomi dùng cử chỉ ôn hòa, nho nhã cười một cái, sau đó ánh mắt liền chuyển sang Eunji.

Cô giữ thái độ trầm mặc. Dường như cô không có ý chào hỏi với Kris. Cô không thích anh ta, một tên hai mặt.

Nhìn thái độ bất cần của Eunji, ánh mắt Kris lóe lên một sự cay độc nhưng nhanh chóng bị che giấu. Anh mỉm cười, hướng cả hai mà nói:

- Xem ra anh xuất hiện không đúng lúc. Đi trước! – Kris nói rồi liền đi lướt qua người Eunji và Bomi mà đi.

- Cậu vẫn không thể khá hơn! – Bomi làm giọng trách cứ, nhưng thật ra là nói bình thường. Cô biết cái thái độ kiêu ngạo mà lạnh nhạt này của Eunji khó mà thay đổi.

- Hạng người đó, chúng ta không cần thiết để ý.

- Được rồi! Đi nhanh đi, hai người bọn họ đang chờ đó! – Bomi nhẹ nhàng chỉnh sửa lại tà váy, cùng Eunji cất bước đi tới.

Không khí ở lễ hội đang từ từ nóng lên theo từng phút. Ghế ngồi của học sinh cũng đã được ban lao động mang ra đầy đủ. Các vị trí cũng được sắp xếp thích hợp theo từng lớp và từng thành phần. Beakhyun cùng Bomi chắc chắn sẽ ngồi hàng đầu vì cả hai sẽ là những người tham gia phần thi "King and Queen". Những học sinh tham gia phần thi văn nghệ cùng tài năng cũng sẽ được sắp xếp chổ ngồi trong cánh gà.

Trong khi tất cả mọi người tập trung đông đủ ở sân trường như thế thì Suho lại chuẩn bị một chiếc kính viễn vọng, cùng Eunji lên tòa nhà đối diện sân khấu hóng mát, vừa có thể ngắm sao, vừa có thể xem Krystal cùng hai người kia biểu diễn.

- Vị trí này được rồi chứ hả?

Suho lắp xong xuôi kính viễn vọng, đưa mắt ngắm thử rồi định hỏi ý kiến của Eunji. Lúc này Eunji đã thay một bộ quần áo thoải mái khác, cả Suho cũng vậy. Cũng là do anh chu đáo chuẩn bị cho cô, hai người hiện tại đang mặc quần áo đôi. Mà lí do anh rủ cô đi thì không chỉ là dự lễ hội, mà còn ngắm sao. Anh không biết Eunji có thích không, nhưng nếu thích thì càng tốt.

Lúc anh nhìn về phía cô thì thấy cô đang chống trỏ tay lên lang cang, hai tay chống cằm nhìn lên trời, mái tóc buộc đuôi ngựa bị gió thổi bay một vài sợi, trông Eunji cực kỳ đơn thuần.

- Suho, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không? – Cô hít một hơi, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời phía sau tòa nhà.

- Ừ! – Anh nhìn về phía cô, đáp.

- Sao cậu lại dành tình cảm cho tôi? Tôi không nghĩ bản thân mình có gì tốt!? – Ánh mắt cô hướng về một ngôi sao to nhất trên bầu trời, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc hiện giờ.

Không khí có vẻ bị chùn xuống sau câu hỏi của cô. Anh cảm thấy ngỡ ngàng, thậm chí là có chút thích ứng không nổi. Tại sao anh dành tình cảm cho cô anh cũng không biết. Anh còn nhớ rất rõ bản thân mình trước khi gặp Eunji thì là một con người như thế nào. Suho anh nhìn đời bằng nửa ánh mắt, rất khinh người, thậm chí là lạnh lùng, đó mới là tính cách của anh. Nhưng sau khi gặp Eunji, anh dường như bỏ hết hình tượng mà theo dõi cô ra tận bãi biển. Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì cảm thấy khó chịu, chỉ muốn vẻ lạnh nhạt đó biến mất, vì anh cảm nhận được đó chỉ là lớp mặt nạ. Nếu nói anh là con người lạnh lùng thì chắc Eunji cũng chẳng tin. Vì anh muốn cô cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh mình nên anh đồng ý trả giá. Anh và cô chỉ khác nhau ở chỗ tính tình lạnh lùng và thái độ lạnh nhạt. Một người là che giấu khi cần thiết và trước mặt những người mình quan tâm, còn một người là làm ra vẻ hờ hững để mọi người cách xa mình ra.

Mà anh thích cô, là do chỉ khác nhau một mà giống nhau đến mười. Cả hai có điểm chung ở chỗ là đều rất kiêu ngạo, nếu như không phải người quan trọng thì cạy miệng cũng chẳng nói nửa lời, thậm chí là để ý. Cái sự kiêu ngạo của họ không cho phép họ thua kém bất kì ai, nhưng lại khiến họ nhìn đối phương bằng ánh mắt khác. Còn cả lí do dám hy sinh vì đối phương thì còn gì sánh bằng? Anh dám từ bỏ danh dự để làm mặt nạ vui vẻ khiến cô cười thì cô cũng dám đạp lên tổn thương của bản thân mà tin tưởng anh trong sạch. Lớp mặt nạ che giấu cảm xúc thật thì ai cũng có, sắc thái cũng giống nhau. Lại nói, ở đối phương họ có thể tìm thấy một bản sao của mình, hoàn toàn mang thần thái cùng cách nhìn người giống nhau. Cách nhìn người của họ chính là thấu hiểu. Môi trường giáo dục của họ gần như là hàng đầu, nhưng không vì vậy mà ánh mắt của họ bị che mờ bởi sự an toàn hay tiền bạc mà chính là tự tay mình che mờ đi ánh nhìn của mình, như thế sẽ khiến cho mọi người không biết họ đang nghĩ gì.

Ở Suho, hình ảnh của Eunji cũng giống như là một hình xăm công nghệ cao, khắc sâu vào tim anh, mà cơ hội xóa đi là rất thấp. Còn cô thì sao? Đối với cô, Suho chính là người duy nhất trên đời có thể khiến cô rơi nước mắt trong một thời gian dài mà không rõ lí do, bất chấp sự thông suốt, bị anh khiến cho bản thân đi vào ngõ cụt rồi tự tìm đường ra, một ấn tượng rất khó phai.

- Cậu thật sự muốn biết? – Suho nhếch môi cười với dòng suy nghĩ giống một chuỗi những "sự kiện" rồi hỏi ngược lại cô.

- Ừ! Rất muốn biết! – Cô xoay người, miệng nở một nụ cười chân thành nhìn anh. Cô rất ít khi cười chân thành, nhưng một khi như thế thì khẳng định lòng tin của cô đối với đối phương rất cao.

- Vậy làm cậu thất vọng rồi! – Suho hơi nhún nhún vai trả lời rồi nhìn đi nơi khác như mọi sự chẳng liên quan tới anh. Nhưng kì thực trong lòng mình thì Suho đang đợi phản ứng tiếp theo của Eunji.

Nhưng...

1s...

2s...

3s...00

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro