106 - 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

106

Phong Quang kinh sợ nói: “Ông nói gì? Thân thể An Đồng không tốt là vì mẹ anh ấy vẫn luôn cho ảnh uống thuốc!?”

cô đem kinh ngạc không hiểu nổi biểu diễn đến trình độ chân thực nhất, Lý Tất nhìn chằm chằm xem cô một hồi lâu, nhìn không ra cái gì cũng tin là cô thật sự không biết chuyện, “không sai, vì phòng ngừa các bác sĩ phát hiện nguyên nhân chân thật bệnh tình của An Đồng, An Uyển qua mỗi đoạn thời gian sẽ đổi mới bác sĩ gia đình, nhưng vị bác sĩ cuối cùng này lại phát hiện bí mật của bà ấy.”

“An Đồng thì sao? anh ấy biết mẹ mình kê đơn anh ấy sao?”

“Trước mắt còn không thể kết luận.”

“Vậy các người vẫn không thể vì vậy liền kết luận An Đồng làm chuyện xấu gì.”

Lý Tất nói: “Bác sĩ đó dùng lý do này lừa gạt một khoản tiền, tiền đúng là từ tài khoản của An Uyển chuyển qua, nhưng tiền của An Uyển, An Đồng cũng có thể sử dụng được.”

Phong Quang cười lạnh một tiếng, “Dù sao mặc kệ nói thế nào, ông chính là nhận định An Đồng mới là hung thủ hại mẹ anh ấy mất tích, được, nhưng e là An Đồng, ông thấy thân thể suy yếu của anh ấy có thể làm ra chuyện khủng bố vậy sao?”

“Cái này, cũng không phải không có khả năng, chỉ là tôi tạm thời không nghĩ tới.”

“Hừ, xem ra các người cũng chỉ bằng cái gọi là trực giác mà phá án.”

“Phong Quang!” Hạ Triều quát lớn, “Con rất vô lễ!”

“Con nói vốn là sự thật, papa, nếu cha không muốn con thân cận với An Đồng, có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại khác, cha tìm người đến nói xấu anh ấy như vậy, còn ra cái gì nữa?” Phong Quang đứng dậy, đi lên lầu hai chạy về phòng mình, “Phanh” một tiếng nặng nề đóng cửa phòng lại.

Hạ Triều cảm thấy đau đầu.

Phong Quang trốn trở về phòng mình, cô tức giận là giả, lo lắng là thật, cô không nghĩ tới Lý Tất cư nhiên sẽ tìm tới cha cô, càng không nghĩ tới Lý Tất sẽ tìm ra nguyên nhân kia, tình huống hiện tại đối với An Đồng mà nói rất bất lợi.

Nhưng mà, chỉ cần tìm không thấy thi thể, tất cả mọi chuyện sẽ không đủ sức kết luận.

Bên kia điện thoại An Đồng hỏi: “Phong Quang, em sao vậy?”

“A? Em làm sao?” cô không yên lòng.”

“Lời anh vừa mới nói với em em nghe được sao? Em hôm nay giống như đặc biệt an tĩnh.”

“Đó là vì em suy nghĩ anh làm sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho em.” Phong Quang ngồi phịch ở trên giường, nhìn trần nhà không biết nên nói cái gì, “Rõ ràng nhà chúng ta cách vách gần như vậy, anh muốn nói gì với em thì em đi tìm anh là tốt rồi, sao lại muốn gọi điện thoại.”

“Chú Hạ không thích em đến tìm anh.”

“Cha lại quản không được em.”

An Đồng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, “Phong Quang, anh nhìn ra được chú Hạ rấtyêu em, em nghe lời một chút, không cần chọc chú ấy tức giận.”

cô chu miệng, “Em nghe lời ông ấy, nghe lời ông ấy nói rời bỏ anh sao?”

“Ngoại trừ cái này.”

Khóe miệng cô cong lên, “Bất luận là ai nói, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”

“anh biết.”

cô cố ý hỏi anh: “anh biết còn có chuyện gì không?”

“anh biết Phong Quang thích anh.” Thanh âm An Đồng nghe qua rất nhẹ, thực sực dịu dàng, “anh cũng thích Phong Quang.”

“Ai nha, anh đừng có buồn nôn như vậy.” cô xoay người che mặt vào chăn.

An Đồng cũng cố ý đùa cô, “Em không thích anh nói những lời này sao?”

“Thích.” cô trả lời rất nhanh, lại đồng thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng là cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

“Về sau anh đều nói với em, được không?”

cô ngoan ngoãn trả lời: “Được.”

Loại đối thoại không có ý nghĩa thực tế như này bọn họ cũng hàn huyên lâu một giờ, đại khái đây là bệnh chung của nam nữ lâm vào giữa tình yêu cuồng nhiệt, cho dù là An Đồng cũng không thể tránh được.

Cuối cùng bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ không thể không lấy một câu ngủ ngon mà tạm biệt, Phong Quang vẫn không đem tin tức Lý Tất đem tới nói cho An Đồng, nói với An Đồng cũng không giúp ích được gì, chẳng bằng chính cô tự nghĩ biện pháp.

Mà ở bên kia, đợi sau khi đèn trong phòng Phong Quang tắt, An Đồng kéo rèm cửa sổ lại, trong gian phòng mịt mù chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng kính viễn vọng lẳng lặng đặt bên cửa sổ, ốm nhòm nhắm ngay gian phòng màu hồng ở lầu hai nhà họ Hạ.

107

Làm sao mới có thể khiến cho Lý Tất từ bỏ việc nhìn chằm chằm An Đồng đây? Phong Quang tự hỏi vấn đề này cả một ngày, chẳng sợ Mục Thiên Trạch cố ý đến khiêu khích cô, cô cũng không hề quan tâm, Mục Thiên Trạch hát kịch một người chốc lát cũng thấy không có ý nghĩa gì, vì thế liền bỏ xuống tính tình không ngoan ngoãn như bình thường mọi ngày, nằm úp sấp xuống bàn ngủ.

Giữa giờ, Phong Quang còn đang cắn bút cau mày nhíu chặt, Phương Nhã Nhã bên cạnh xán lại, cẩn thận hỏi một câu: “Bạn học Hạ và An học trưởng hiện tại… là đangquen nhau sao?

“Đúng vậy.” Phong Quang quay đầu, thấy Phương Nhã Nhã cười sán lạn, “Tôi và An Đồng hiện tại là người yêu, bạn có ý kiến?”

“không… Mình đương nhiên không có ý kiến.” Phương Nhã Nhã vội vàng xua tay, “Bạn học Hạ xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với An học trưởng.”

“Ý của bạn là chỉ có mặt mình xứng đôi với anh ấy?”

“không không không, mình không có ý này, mình chỉ là nói một phương diện mà thôi, Bạn học Hạ bề ngoài xinh đẹp, tâm hồn thực sự rất phong phú.”

“Ha? Vậy bạn nói một chút, mình có biểu hiện nội tâm phong phú như thế nào?”

“Cái này… cái đó…” Phương Nhã Nhã vắt hết óc, thật đúng không nghĩ ra được một chuyện có liên quan đến Phong Quang cùng nội tâm phong phú!”

Mục Thiên Trạch còn đang ngủ bỗng nhiên xen vào, một cái cốc gõ lên đỉnh đầu Phương Nhã Nhã, “cô ngốc à, nhìn không ra cô ấy cố ý trêu đùa cô sao?”

“A? Bạn học Hạ…” Phương Nhã Nhã nhìn Phong Quang, đều quên luôn đánh trả cáicốc đầu của Mục Thiên Trạch.

Phong Quang “Cắt” một tiếng, “Nhàm chán.”

cô cầm lấy cặp sách, lập tức đi ra khỏi phòng học.

Phương Nhã Nhã đứng lên, “Bạn học Hạ, bây giờ còn chưa tan học đâu!”

“Mình không thoải mái, cầu xin lớp trưởng nói một tiếng với chủ nhiệm lớp cho mình.” Phong Quang vẫy vẫy tay, đi mất không thấy bóng dáng đâu.

Mục Thiên Trạch bỗng nhiên thấy vị trí tổ thứ hai của mình tràn ngập nguy cơ, Hạ Phong Quang đối với chuyện đến trưởng quả thật còn thong dong hơn so với cậu, dù sao, cô trở về cũng để đi gặp An Đồng…

Mục Thiên Trạch thật đúng là đã đoán sai, Phong Quang không phải đi tìm An Đồng,cô đi tìm một người cô đáng ra sẽ không tìm gặp.

Trong quán cà phê, Lý Tất đã chờ từ sớm, nhìn thấy người thong dong đến chậm, hắn cũng không có thần sắc bất mãn gì, đối với Phong Quang hắn vẫn đối đãi như một tiểu bối, bởi vậy cũng bao dung hơn một phần, “Đột nhiên liên hệ tôi ra đây, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“không sai.” Phong Quang ngồi đối diện hắn, gọi phục vụ một ly cappuccino, cô quơ quơ cái thìa trong ly, thuận miệng nói: “Đáng tiếc tôi cũng không phải tới bàn chuyện An Đồng với ông.”

“Vậy cô muốn nói gì với tôi.” Lý Tất cà lơ phất phơ, “Chẳng lẽ cháu gái muốn chú đây giảng dạy bài tập?”

“Đương nhiên không phải, tôi hôm nay đến là muốn bàn chuyện có liên quan đến ông.”

Lý Tất khựng lại một chút, “Tôi có chuyện gì đáng để cô nói tới?”

Phong Quang từ trong túi đem ra một cặp hồ sơ, cô không mở ra, “Chỗ này có tư liệu về một người, tên là Mạnh Phi.”

Biểu tình Lý Tất chớp mắt ngưng đọng, thân mình cứng ngắc.

“Tôi biết ông điều tra Mạnh Phi đã muốn bảy năm, chỉ là ông không có chứng cớ, thế lực sau lưng hắn không đơn giản, cho dù ông tra xét bảy năm cũng chỉ tra được vài thứ không đến nơi đến chốn.”

Lý Tất rốt cục khôi phục trấn định, hắn nhìn kỹ Phong Quang, “cô làm sao biết chuyện này.”

Hạ Triều không có khả năng để cho con gái mình tiếp xúc với việc nguy hiểm như vậy.

Phong Quang không đáp, chỉ nói đến chuyện khác, “Mạnh Phi người này, thích thông qua việc tra tấn phụ nữ mà đạt được khoái cảm, người chết ở trên tay hắn không có mười người thì cũng chín, tám người, trong số người bất hạnh đó, có một cô gái tên là Dương Chỉ.”

Lý Tất im lặng, bàn tay để trên bàn mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, đâm nát lòng bàn tay.

108

Dương Chỉ và Lý Tất là thanh mai trúc mã, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, Lý Tất khi còn học tiểu học đã nhận định Dương Chỉ là người của hắn, tuy rằng Dương Chỉ toàn ghét bỏ nói Lý Tất không phải bạn trai cô, nhưng đến đại học, sau khi Lý Tất vào ngành cảnh sát, cô liền lựa chọn học y, người sáng suốt đều nhìn ra được là vì sao, chỉ là Dương Chỉ kiêu ngạokhông thừa nhận thôi.

Thời điểm vừa trở thành cảnh sát, Lý Tất liền tiếp nhận vụ án mất tích phụ nữ hàng loạt, hắn điều tra càng sâu, người ở bên trên bao gồm cả sư phụ của hắn đều khuyên hắn không cần tra xét nữa, bởi vì người kia hắn khôngđộng vào được, hắn không rõ, bọn họ không phải cảnh sát sao? không phải là bắt tội phạm sao? Vậy tại sao sẽ có người không động vào được? Lúc đó Lý Tất một lời nhiệt huyết nói cái gì cũng không chịu từ bỏ, khi hắn theo dõi Mạnh Phi, hắn nhận được điện thoại của Dương Chỉ.

“Này, Lý Tất, em thấy chúng ta cũng trưởng thành cả rồi, nếu không thì ngày mai đi cục dân chính nhận giấy kết hôn đi.”

Lý Tất kích động đến nỗi thiếu chút nữa đem di động ném đi luôn, trả lời thật nhanh: “Được!”

Đây là Dương Chỉ, cô sẽ không làm theo lẽ thường, tựa như cô sẽ ở ngày hắn cầu hôn cô còn nói em không muốn gả cho anh, kết quả hôm nay cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn nói đi làm giấy kết hôn đi, chuyện kết hôn quan trọng như vậy có thể thảo luận qua điện thoại sao?

Đương nhiên có thể!

Đêm đó bởi vì lời nói của Dương Chỉ, Lý Tất theo dõi Mạnh Phi cũng có sức lực vô cùng, nhưng mà ngày hôm sao hắn lại không thấy qua Dương Chỉ.

Dương Chỉ đã chết, chết ở một góc sáng sủa trong ngõ nhỏ, cả người cô đầy bùn bẩn, quần áo rách nát, trên tay còn đeo nhẫn cầu hôn mà hắn đưa chocô, rõ ràng lúc ấy cô nói với hắn bản thân cô không thèm đeo nhẫn xấu như vậy, nhưng cô vẫn lén lút đeo, thích hợp như vậy, dễ nhìn như vậy… Ngày hôm đó mưa rơi, Lý Tất ôm thi thể lạnh băng của cô, run rẩy rống to gào khóc.

không có người chứng kiến, không có hung khí giết người, không có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện này thành một vụ án chưa giải quyết.

Phong Quang nhìn người đàn ông cố gắng đè nén cảm xúc phía trước, đem hồ sơ đẩy đến trước mặt hắn, “Nơi này có chứng cứ chính xác tội ác mà hắn đã làm, chỉ cần công bố ra, cho dù thế lực sau lưng hắn có mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng giữ được hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi tù, mà ông biết không, có chút thủ tục luôn rất chậm.”

Lý Tất chậm chạp không mở tập hồ sơ ra, mắt hắn như ao tù nước đọng, “cô từ nơi nào lấy được những thứ này?”

“Ông không cần phải xen vào, ông chỉ cần biết thứ tôi đưa cho ông đều là sự thật là đủ rồi, theo tôi được biết, Mạnh Phi hiện tại đang nghỉ phép ở trênđảo của hắn, nơi đó có rất nhiều bảo vệ, tôi đoán hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu bắt đâu, có lẽ… các người cũng sẽ xảy ra xung đột cũng khôngchừng.”

Mà giữa cuộc xung đột đó, Mạnh Phi bối rối chạy trốn nhưng lại không nghĩ tới việc sẽ bị đạn lạc bắn trúng, đi đời nhà ma, mà loại khả năng này cũngkhông phải là không thể tồn tại.

Lý Tất cầm lấy hồ sơ, nở nụ cười, “cô đưa tôi một cái lễ lớn như vậy, cômuốn tôi hồi báo cái gì?”

“Tôi không nghĩ muốn hồi báo gì hết.” Phong Quang cười tươi như hoa, bề ngoài xinh đẹp như vậy chỉ sợ đều khiến tất cả mọi người buông tâm phòng bị, đáng tiếc đối diện lại là Lý Tất, “Sĩ quan Lý, tôi thấy ông là một cảnh sát tốt chân chính, ông chỉ lên án truy bắt người xấu không chuyện ác nào màkhông làm, ví dụ như Mạnh Phi, mà không phải truy bắt người đáng thương vì bị cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ phải cầm lấy vũ khí mà phản kháng.”

“An Đồng là người đáng thương?”

“Trước đây là vậy.” Phong Quang mỉm cười, “Nhưng hiện tại anh ấy có tôi, đã không còn như thế nữa rồi.”

“cô gái nhỏ, cô phải biết rằng nếu như ai cũng đều vì bất đắc dĩ mà làm ra chuyện trái với trật tự, thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn.”

Phong Quang cười nói: “Cho nên, sĩ quan Lý vì sao không đem mục tiêu đặt ở trên người có tội lớn hơn nữa?”

“cô nói không sai.” Lý Tất bỗng nhiên gợi lên khóe miệng không có cảm tình, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước đó lại nói một câu: “Cảm ơn.”

Phong Quang bưng coffee lên, coi như không nghe đến một câu cuối cùng đó của hắn, bề ngoài cô tao nhã vô cùng, kỳ thực trong lòng không ngừng đổ máu.

Khai thông án treo vướng mắt này tốn đến bảy điểm lận đó!

109

Thả con săn sắt bắt con cá rô, an ủi bản thân như vậy trong lòng Phong Quang cuối cùng mới thoải mái hơn, tại sao nữ chính khai thông án treokhông cần trả phí hao tổn, còn cô vừa mở án treo liền phải trả giá đại giới, Phong Quang im lặng nghẹn một cục.

Bởi vì cô là nữ phụ thôi! Lý Tất khó chơi nhưng xem như làm cho hắn dời mục tiêu đi rồi, hắn đã cầm đồ của cô cũng tương đương với việc hắn tiếp nhận yêu cầu của cô, tảng đá trong lòng Phong Quang rơi xuống đất, cô chung quy đã không cần phải điđến tình tiết đợi An Đồng ra tù.

đi ra quán cà phê, Phong Quang duỗi thắt lưng lười biếng, còn chưa đi được vài bước cô liền nhận được điện thoại của An Đồng, “Phong Quang, tới nhàanh được không?”

“Hiện tại là thời gian đến trường đó.” cô thu lại lời “Em đi” thiếu chút nữa đã thốt ra, làm bộ mình là một học sinh tốt rụt rè.

Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của An Đồng, “Em bây giờ đang ở học viện sao?”

“…không có.” cô sờ sờ lỗ tai, hiếm khi mà ngượng ngùng, cô vốn sẽ không là một học sinh tốt đẹp gì, ba ngày hai bữa trốn học là chuyện rất bình thường, nhưng bị nam thần nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, cô xấu hổ ngại ngùng nói: “anh đợi em chút, em đi tìm anh.”

Đường cũng không xa, ước chừng đi cỡ hai mươi phút cô liền đến biệt thự nhà họ An, cửa mở, cô không cần ấn chuông cửa mà lập tức đi vào.

An Đồng đang ngồi trên sofa tại đại sảnh, trên đầu gối anh là một cuốn sách có vẻ thật dày, nhìn thấy cô đến đây, anh ngẩng đầu tươi cười, “So với anhđoán chậm năm phút đồng hồ.”

“Bởi vì có gặp kẹt xe một chút.” Phong Quang đem túi sách trên người tùy ý để trên bàn, chạy tới ngồi vào bên người anh, ôm cánh tay anh cười ngọt ngào đáng yêu, nhưng cô rất nhanh liền cảm thấy không đúng, “anh làm sao có thể tính toán được khi nào thì em đến?”

“anh đoán.” An Đồng đem sách đóng lại để ở một bên, như vậy anh có thể ôm cô ngồi lên đùi mình.

Phong Quang sớm đã có thói quen hành động thân mật như vậy với anh, vì thế cô yên tâm thoải mái ngồi trong lòng anh, bĩu môi, “Em mới không tinanh là đoán đâu.”

An Đồng cười không nói.

Chuyện thần bí này cô cũng không thắc mắc, “Nói đi, anh tìm em có chuyện gì?”

“anh nhớ em."

Phong Quang ngẩn người, lập tức ngửa đầu nhìn anh, thấy bộ dạng anhnghiêm túc nhìn mình, câu “Đừng nói giỡn” bị nuốt trở vào bụng thế nào cũng không nói nên lời, cô ngơ ngác hỏi, “anh hôm nay bị gì vậy?”

Thật sự rất không bình thường, cô không có chỗ nào tốt, nhưng trực giác đặc biệt cường.

An Đồng nghiêm trang, “Chính là nhớ em, có cái gì không đúng sao?”

Phong Quang nâng gương mặt của anh lên xem trái xem phải, ừm, khuôn mặt đúng là dễ nhìn thật, cũng không có dấu vết bị người dịch dung, cô khó hiểu, “Hôm nay chúng ta vừa gặp nhau lúc sáng sớm đó.”

“Nhưng buổi sáng hôm nay anh không có ôm em.”

Xong rồi, anh dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy mà nói lời tâm tình khiến tim người ta đập nhanh, Phong Quang đau lòng hô một tiếng, nhào vào lònganh, “An Đồng, anh làm sao có thể quyến rũ như vậy chứ?”

“Cảm ơn em quá khen.” Tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng hô, cúi đầu hôn lên bên gáy trắng nõn của cô.

Thân mình Phong Quang run lên, nhịn không được nở nụ cười, “Thật tốt,anh là của em.”

Sau khi nói xong, cô liền che miệng ngáp một cái.

“Muốn ngủ à?”

“Dạ.” cô không có sức lực gì gật gật đầu, bởi vì ngày hôm qua lo nghĩ xử lý đại phiền toái Lý Tất này như thế nào, cô đã không có ngủ ngon, hiện tại bịanh ôm vào trong ngực, cảm giác an nhàn này khiến sâu ngủ trong cô thức dậy.

An Đồng ôm cô lên, “đi đến phòng của anh ngủ một giấc đi.”

cô không có ý kiến, ngược lại còn có một chút hưng phấn, cô còn chưa điqua phòng của anh đâu, An Đồng nhất định sẽ không có một căn phòng lộn xộn như các chàng trai khác, mà là một căn phòng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

trên thực tế, Phong Quang đoán đúng rồi, chỉ là cô không đoán được, trêntường phòng của An Đồng treo đầy hình ảnh, mà nhìn đến những bức ảnh này, cô liền tỉnh ngủ.

110

Rèm cửa sổ chặn lại ánh nắng từ bên ngoài, gian phòng u tối, trên vách tường trắng tinh treo đầy những hình ảnh khác nhau, nhưng tất cả nhân vật chính trong ảnh đều là một người, không có ngoại lệ, đó chính là Phong Quang.

Có ảnh chụp cô đang ở ban công đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể cô, thoạt nhìn tươi sáng mà xinh đẹp, có ảnh chụp cô chơi xích đu dưới cây đa, mái tóc cô bay lên, nụ cười sáng ngời trên mặt động lòng người, còn có ảnh chụp cô ở trong sân phụ giúp cha mình tưới nước cho hoa, thắt lưng hơi cong, ngón tay trắng ngần đem tóc vén lên sau tai… Bất luận là động, hay tĩnh, đều bị máy ảnh lấy hình dáng tươi đẹp nhất lưu giữ lại.

Rung động trong lòng Phong Quang khó mà hình dung được, sau lưng ẩn ẩn có cảm giác lạnh cả người, cô còn bị An Đồng ôm vào ngực, vẻ mặt mê mang chỉ vào trên tường, “Cái này… cái này…”

“Bởi vì trước kia rất nhàm chán, cho nên khó mà tránh được càng thêm chú ý đến Phong Quang.” Khóe môi An Đồng hơi hơi cong lên, một độ cong hoàn mỹ.

Phong Quang giãy dụa xuống dưới người anh, lại đến gần vài bước, chỉ vào một tấm ảnh trên tường, “Đây là lúc em vừa mới đến, anh từ lúc đó liền, liền bắt đầu…”

Từ chụp lén này, cô thế nào cũng nói không nên lời.

“Phong Quang rất chói mắt, anh không nhịn được.” An Đồng từ sau lưng ôm lấy cô, “Phong Quang từng nói, anh là của em, cho nên em sẽ không từ bỏanh, đúng không?”

Cả người cô hơi run.

An Đồng càng ôm cô chặt hơn, dán sát sườn tai cô, nói nhỏ, “Dù sao Phong Quang cũng từng nói, em thích anh.”

Má nó, cô giống như chọc phải một chàng trai không nên chọc.

Quay lại thời gian ba tháng trước, ngày nhà họ Hạ chuyển đến đây.

An Đồng đang đọc sách bị âm thanh lách cách bên ngoài quấy rầy, mà nhà cách vách anh vốn không có ai ở, anh đẩy xe lăn tới gần cửa sổ sát đất, hơi hơi kéo rèm cửa sổ ra, một tia nắng mặt trời bắn vào làm cho anh đã quen với bóng tối cảm thấy có một chút không thoải mái, nhưng khi ánh mắt anhđặt lên trên người cô gái đó, anh không thể dời mắt đi đâu được nữa.

Đầu tiên không thể phủ nhận là cô rất đẹp, nhìn lần thứ hai anh lại cảm thấy không giống như thế, một biểu cảm, một biến hóa nhỏ nhặt của cô đều cất giấu sự tự tin cùng cao ngạo không ai hạ thấp được, cái loại hào quang này kết hợp với ánh nắng chiếu vào người cô, thật sự rất chói mắt, cô đứng dưới cây đa, tay chạm vào xích đu mà mới lúc trước anh từng ngồi qua, giống như chạm vào thời thơ ấu của bản thân anh.

Đầu óc An Đồng một mảnh mơ hồ, nếu muốn tìm một câu tốt đẹp nhất để hình dung, thì coi như là trong đầu của anh phóng ra một đợt pháo hoa cực kỳ chói sáng, nhưng thời khắc pháo hoa nở rộ ngắn ngủi ấy đối với anh là chưa đủ, anh có một loại xúc động không hề có lý do, anh muốn đem pháo hoa này cất giữ, muốn cho cô vĩnh viễn nở rộ tại bên người mình.

Nói đơn giản dễ hiểu, thì chỉ có mấy chữ: Chính là cô. anh cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày gặp được nhất kiến chung tình.

Kế tiếp hết thảy chính là tình cảnh nước chảy thành sông, bày ra sự dịu dàng tốt đẹp nhất trước mặt cô, làm ra bộ dạng khiến người đau lòng, cô sẽ vì thương tiếc mà thích anh, quả nhiên, cô tỏ tình với anh, nhưng An Đồng lại không xác định được.

Lén cài dụng cụ định vị và máy nghe lén trên điện thoại của cô, mỗi ngày tránh trong một căn phòng u ám cầm máy ảnh chụp lén cô, thậm chí khi đêm khuya vạn vật lặng im, anh sẽ cầm hình ảnh của cô mà thủ dâm, mà sau mỗi lần phóng thích, sự kích động kia trong lòng anh càng thêm lớn… Muốn cô, muốn hung hăng chiếm hữu cô, mùi thơm cơ thể quyến rũ đó, âmthanh ngọt ngào đó, không có lúc nào là không quanh quẩn tại chóp mũi đầu tai anh.

anh là biến thái sao? Bản thân An Đồng lần đầu tiên bị như vậy mà sợ hãi, anh bắt đầu khôngxác định được bản thân có thể hại cô hay không, có lẽ, những chàng trai cùng tuổi khác sẽ thích hợp với cô hơn… Sự thật chứng minh, sau đó anhhối hận có ý tưởng này.

Bây giờ, cô đang ở trong lòng anh.

An Đồng xoay người, cúi đầu chôn vào cổ cô, hung hăng hút một ngụm hơi thở trên người cô, anh phát ra rên rỉ thỏa mãn, cô tìm Lý Tất, anh tự nhiên biết được, môi anh ấm áp dán lên làn da bóng loáng của cô, nhẹ giọng: “Đây mới thật sự là anh, ghe tởm, biến thái, Phong Quang, em bây giờ hối hận cũng đã không còn kịp rồi.”

Ai nói cô phải hối hận.

âm thanh lạnh nhạt của hệ thống vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu