146 - 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

146

Tốt lắm, Thẩm Vật Ngôn đã tung ra vấn đề này.

Phong Quang dựa vào người Âu Tuân, không hề có chút xấu hổ nào, côthoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, ít nhất ở mặt ngoài là như vậy, “anh dưới điều kiện tiên quyết là có vị hôn thê còn có thể tìm được vợ bé, tôi tìm một bạn trai tới thì có sao?”

“Cho nên, cô là đang theo đuổi công bằng?” Thẩm Vật Ngôn tâm bình khí hòa.

“không không không, tôi chỉ bỗng nhiên nhận ra, so với một ông già, vẫn là người trẻ tuổi như Âu Tuân vậy hợp với tôi hơn.”

Âu Tuân bổ sung, “Khoa học nghiên cứu, nam nữ kết hôn tốt nhất hơn kém 3 đến 9 tuổi,”

Cho nên Thẩm Vật Ngôn so với Phong Quang lớn hơn mười ba tuổi có thể knockout, Phong Quang chỉ coi Âu Tuân là thuận miệng bịa chuyện, lạikhông nghĩ thật ra Âu Tuân đúng là đã nghiêm túc nghiên cứu qua.

Tuổi, tuổi, tuổi… Thẩm Vật Ngôn hiện tại căm hận nhất người khác trước mặt anh nhắc đến tuổi tác, nhất là Phong Quang, bởi vì cô và Triệu Tiểu Lục bằng tuổi với nhau, lúc này làm cho anh trỗi dậy ảo tưởng ra một loại cảm giác bị Triệu Tiểu Lục ghét bỏ.

Biểu tình trên mặt Thẩm Vật Ngôn không thay đổi, nhưng anh không dự tính đánh Thái Cực với Phong Quang, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đối với hôn ước, rốt cục cô tính thế nào?”

“anh tính thế nào, tôi tính thế đó, Thẩm Vật Ngôn, hôn nay chúng ta khôngngại đem mọi chuyện nói rõ ràng là được.” Vừa vặn, Phong Quang cũngkhông nghĩ lại cùng hắn anh châm chọc tôi một câu, tôi châm chọc anh một câu, cô trực tiếp nói rõ: “Tôi biết anh thích Triệu Tiểu Lục, anh muốn giải trừ hôn ước để cùng một chỗ với cô ấy, nhưng mà, anh nghĩ không khỏi quá tốtđi, anh muốn không phải đắc tội với bất kỳ ai mà muốn tôi chủ động đề nghị giải trừ hôn ước, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Nói như vậy, cô sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước?” Thẩm Vật Ngôn có cảm tình với Triệu Tiểu Lục cho tới bây giờ vốn không hề che giấu qua, cho nên Phong Quang biết được cũng không kỳ lạ.

Phong Quang cười lạnh, “Tôi đương nhiên tôi cũng có ý giải quyết, bất quákhông phải dùng phương pháp để tôi treo trên lưng cái danh nói không giữ lời, anh muốn cả thanh danh và nữ nhân đều chiếm được, trên thế giới cũngkhông có chuyện đẹp cả đôi đường như vậy.”

Thẩm Vật Ngôn nhìn Âu Tuân bên cạnh cô, “Vì thế, cô bằng lòng buông tha việc ở cùng với cậu ta sao?”

“anh không cần nghĩ chuyện thuyết phục được tôi, tôi nghĩ so với tôi và Âu Tuân, anh và Triệu Tiểu Lục còn khẩn cấp hơn.”

Thẩm Vật Ngôn không nói gì, coi như cam chịu.

“Bất quá, dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này tôi vẫn hiểu, chúng ta hai người ai cũng đều không muốn làm ác nhân, vậy không bằng lấy một phương pháp thuận cả đôi bên, mời phóng viên dự họp báo, chúng ta hai đương sự cùng nhau tuyên bố hủy bỏ hôn ước, tôi nghĩ chúng ta đều khônghài lòng với hôn ước này thì người khác cũng không nói được cái gì, quan trọng nhất là phương pháp này đủ công bằng."

Thẩm Vật Ngôn không đoán được cô sẽ nói ra phương pháp này, anh khôngphải chưa nghĩ qua, nhưng anh nghĩ dựa vào tính tình kiêu ngạo như vậy của cô, cô nhất định sẽ không phối hợp, hiện tại cô chủ động đề nghị, anhngắn ngủi cảm thấy ngoài ý muốn sau đó là hoài nghi, “cô thật sự bằng lòng giải trừ hôn ước?”

“Có cái gì mà không muốn chứ.” Phong Quang đối với nghi ngờ của hắn tỏ vẻ không hiểu, “anh tuy là một cái bánh bao đi nữa nhưng lại không phải khẩu vị của tôi, huống chi anh lại không thích tôi, chẳng lẽ tôi còn mỗi ngày nghĩ cùng anh kết hôn chung sống? Làm ơn, tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hạ, nhiều người như vậy muốn kết hôn với tôi, anh có tốt hơn nữa cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, còn chưa tới tình cảnh thành nhu yếu phẩm hằng ngày của tôi, tôi rất bình thường, không cần cảm thấy bị coi thường mà vội vàng tiến lên cầu anh thích tôi.”

cô cùng nữ phụ chỉ coi nam chính là trời rất khác nhau, có lẽ nữ phụ nhà người khác vì đoạt được tình yêu của nam chính mà làm ra không ít việc thiêu thân, nhưng cô là Phong Quang, đối với mỗi người mà nói, chỉ có bản thân mới là nhân vật chính, cô chỉnh cần sống cho bản thân là được.

Âu Tuân nâng tay sờ sờ đỉnh đầu cô, cô ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt cậu, cô không tự giác tươi cười với cậu, tiện đà nói với Thẩm Vật Ngôn: “Hơn nữa, tôi hiện tại thấy anh đối với tôi là một sự trói buộc.”

147

Trói buộc? Thẩm Vật Ngôn bị tức nở nụ cười, anh là đế vương trên thương trường sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ có người nghi ngờ quyết định của anh, cũng chưa bao giờ có người dám nói lời bất kính nào với anh, anh nhất định phải là một vị thần người người ngưỡng vọng, có người có thể đánh vỡ chuyện đương nhiên đó, Triệu Tiểu Lộ là người thứ nhất, Hạ Phong Quang là người thứ hai.

“Cậu Âu, xem ra trên người cậu có tài cán mà tôi nhìn không ra.” Lời này có ý châm chọc không hề nhẹ, thế nhưng có nữ nhân xem anh là một thứ trói buộc, Thẩm Vật Ngôn không biết nên bội phục Âu Tuân, hay là nói Phong Quang là loại con gái “trong sạch không vướn bụi trần.”

“Quá khen.” Âu Tuân ngoài dự đoán trả lời rất khách sáo, nhưng cậu lại bồi một câu: “Chẳng qua lợi hại hơn anh một chút mà thôi.”

Phong Quang không nhịn được mà “Phùn phụt” một tiếng bậc cười.

âm thanh của cô thanh thúy như chuông gió, tất nhiên là cực kỳ dễ nghe, nhưng Thẩm Vật Ngôn nghe thấy lại cảm thấy quá mức chói tai, khi cô như chim nhỏ nép vào người đứng cạnh Âu Tuân, đều đã làm cho anh cảm thấy chói mắt.

Áp chế cổ cảm xúc không tốt đó trong lòng, Thẩm Vật Ngôn sửa sang lại caravat một chút, cao quý tao nhã, anh dùng liếc nhìn quét mắt qua chiếc xe đạp xếp ở một bên kia, mỉm cười cực mê người, “Tình nguyên ngồi xe đạp cười, cũng không muốn khóc trên xe BMW, Phong Quang, cô làm cho tôi một lần nữa phải nhìn lại cô.”

Câu này giống như là đang ca ngợi cô, nhưng bất kỳ ai cũng nghe ra sự châm chọc của anh, Thẩm Vật Ngôn chính là người như vậy, anh không bao giờ nhận thua.

Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là sợ trong lòng Âu Tuân khó chịu, ai dè cô ngẩng đầu, sắc mặt Âu Tuân cũng không thay đổi gì, cô mới thả lỏng, tiến hành phản kích Thẩm Vật Ngôn, “Tôi không thích xe xịn, cũng khôngthích xe đạp, tôi thích chỉ là người chở tôi là ai mà thôi, người giống nhưanh, anh làm sao mà hiểu được.”

“Tôi cũng không cần hiểu, cô nói họp phóng viên, tôi sẽ an bài tổ chức ở ba ngày sau, cô không cần quên thời gian là được, gặp lại sau.” Thẩm Vật Ngôn nhìn lại Phong Quang, anh xoay người lên xe.

Phong Quang khó chịu nhìn xe rời đi, “Chậc, anh ta cư nhiên còn tự đại hơn tôi.”

À… Hóa ra cô cũng biết tính cách bản thân rất tự đại sao?

“Âu Tuân, anh làm gì vậy?” Thấy cậu đột nhiên lôi điện thoại ra chơi đùa, bởi vì cô lùn hơn so với cậu, cô không thể không kiễng mũi chân mới thấy rõ màn hình điện thoại cậu, kết quả… đầu óc cô choáng váng, đó là một chuỗi các con số hiện ra, cô xem không hiểu!

Một tiếng phanh gấp truyền đến cách đó không xa, cô nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Vật Ngôn còn chưa mở cửa xe đi xuống làm ra một chuyện kinh tâm động phách, chỉ thiếu chút nữa, xe của anh liền tông vào một câu đại thụ ven đường, cô dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng chột dạ của Thẩm Vật Ngôn giờ phút này.

cô quay đầu nhìn Âu Tuân, cho dù không rõ tại sao cô lại muốn nhìn Âu Tuân, nhưng trực giác của cô chính là như vậy.

Âu Tuân dưới ánh nhìn chằm chằm của cô thu điện thoại vào túi quần, dùng giọng điệu hôm nay ăn cái gì nói: “Lựa chọn ngồi xe đạp mới là một quyếtđịnh chính xác.”

“A….” cô hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thẩm Vật Ngôn không nên trang bị hệ thống điều khiển tự động trên xe, Âu Tuân từng nói, cậu so với Thẩm Vật Ngôn lợi hại hơn một chút, đó khôngphải phô trương thanh thế, cũng không phải vì mặt mũi mà nói dóc, cậu so với anh ta lợi hại hơn, đây là sự thật.

Thẩm Vật Ngôn trên thương trường có lẽ là vua, nhưng Âu Tuân là vua của thế giới điện tử, chẳng qua, một cái là thế giới thật, một cái là thế giới ảo, nhưng thế giới ảo này tùy thời mà có thể ảnh hưởng đến các thiết bị điện, thế giới thật sự lại đang bị tín hiệu điện tử bao trùm.

Cho nên, cậu so với Thẩm Vật Ngôn chính là lợi hại hơn một chút như thế,không đúng sao?

148

Tới gần đêm khuya, Phong Quang nằm trên giường không ngủ, cô lấy di động ra, mở ra tin nhắn nhận được một giờ trước, tin nhắn chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.

không có kí tên, nhưng cô biết, đây nhất định là Âu Tuân gửi tới, cô khôngngủ được là vì suy nghĩ một vấn đề, tại sao Âu Tuân lại biết số điện thoại của cô? Tại sao Âu Tuân biết mỗi ngày đúng mười giờ cô sẽ lên giường ngủ, cho nên mới ở lúc mười giờ chuẩn mà gửi tin nhắn lại đây? Còn có hôm nay quên hỏi, tại sao cậu biết nhà cô ở đâu? Đúng vậy, cậu trực tiếp đưa cô về nhà, hoàn toàn không hỏi qua đường nào mà là lập tức đưa cô về nhà.

Cứ nghĩ như vậy, hình như là có ba vấn đề, khi cô đến thế giới này chỉ tiếp thu tình tiết đại khái, mỗi một thế giới đều đã có nghiêng lệch ít nhiều với tình tiết nguyên gốc, cũng bởi vậy hệ thống nói nhiều nhất chính là câu mời ký chủ tự mình nắm chắc, tuy cô cho rằng bản thân cũng đủ thông minh… Nhưng mà cảm giác bị người ta nhìn trộm như vậy, cô có chút hoảng.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, Phong Quang lựa chọn đến thư phòng, login vào game mà một tháng qua cô vẫn chưa vào, vẫn là địa điểm khi côlogout, đỉnh tháp Chu Tước, thời gian trong game cũng được đồng bộ, nói cách khác, trong game cũng là buổi tối, đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà.

Thưởng thức cảnh đêm trong chốc lác, Phong Quang theo tập quán mà từ bảng điều khiển mở ra túi trang bị, kiểm kê này nọ một chút, kết quả vừa thấy cô sợ ngây người.

Trong túi của cô cũng không có nhiều đồ, bởi vậy có rất nhiều ô trống, nhưng bây giờ trong túi của cô đều bị lấp đầy, chỗ này vốn không có gì mà giờ hơn một nửa phóng đầy Sóc bạc, một nửa phóng đầy Bích lạc hoa, hơn nữa hai loại này còn được sắp xếp đàng hoàng, thật kéo xếp thành một hình trái tim.

Móa, cô bị hack acc!? không, bị hack acc thì trong túi phải bị cướp sạch không còn, làm gì có loại hack acc còn phóng đồ vào túi!

Cùng lúc đó trong không khí truyền đến một âm thanh, “cô login.”

“Ai!?” Phong Quang nhìn chung quanh, không có ai, nhưng mà giọng nói đó là vang lên bên tai cô, nghe qua còn có chút u oán.

“Là tôi.”

“anh là ai?”

“…”

cô mở ra bảng hảo hữu, hảo hữu duy nhất chính là Hạ Thiên, em ấy khôngcó onl, lại mở ra danh sách đen, quả nhiên, chỉ có một Nhậm Ngã Hànhđang onl, “Nhậm Ngã Hành?”

“Ừm.”

“… anh làm cái quỷ gì thế? Ỷ vào thân phận sát thủ của anh là giỏi lắm sao, chơi ẩn thân muốn làm tôi sợ à?”

Qua một giây, giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, “Tôi nghĩ cô khôngmuốn nhìn thấy tôi.”

“anh là Nhậm Ngã Hành sao?” cô nghi ngờ, “Hay là người nào đó cũng tên là Nhậm Ngã Hành?”

Rất không đúng nha! Dĩ vãng hắn đều không nói một lời trực tiếp đâm cômột kiếm, thế nào hành vi bây giờ giống như một cô vợ nhỏ đáng thương thế này!?

“Tôi là Nhậm Ngã Hành.” Rốt cục thân ảnh của hắn cũng hiện ra.

Phong Quang quay người lại liền đụng phải người hắn, hai tay theo bản năng chống lên ngực hắn, cô thế này mới kinh sợ khoảng cách của bọn họ gần đến vậy, nhịn không được liên tục lui vài bước ra sau, hai tay vòng ngực, “anh anh anh… anh không có làm chuyện gì kỳ quái với tôi lúc ẩn thân chứ?”

Trầm mặt vài giây, hắn trả lời: “không có.”

“Vậy anh im lặng vài giây là có ý gì?”

“…”

“anh quả nhiên là có làm mấy chuyện kỳ quái với tôi!” cô khẳng định, lại từ từ lui ra mấy bước, nhưng cô lại quên bản thân đang đứng trên đỉnh tháp, lui tiếp một bước cô đương nhiên sẽ giẫm vào mép đỉnh tháp, đứng khôngvững, thân mình lệch một cái té xuống.

149

Phong Quang theo bản năng kêu một tiếng, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại có thể dùng khinh công bay lên thì giữa không trung, thân thể của côđược người ôm lấy.

Gió đem trang phục và mũ trên đầu Nhậm Ngã Hành thổi xuống dưới, khuôn mặt hoàn chỉnh của hắn lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra ngoài, hắn rất bình thản, ánh mắt thâm thúy hờ hững, giống như một giếng cổ gợn sóngkhông thể kinh động đến, lại như bầu trời đêm đầy những vì sao đang rơi xuống, ánh sáng lấp lánh ở bên trong.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Phong Quang không khỏi ngây người, hắn vốn là người có tính tình không để ý đến bất kỳ ai, nhưng cía nhìn chăm chú ngoài ý muốn này làm cho cô cảm thấy cô trong mắt hắn rất khác so với những người khác, sau đó là một trận tim đập nhanh.

Hắn ôm cô vùn vụt rơi xuống đất, “không sao chứ?”

Phong Quang sửng sốt một hồi mới nhớ ra việc giãy dụa rời khỏi lòng hắn, nhưng cô thất bại, bởi vì hắn không dự tính buông cô ra, “Này, tôi cảnh cáoanh, tôi có bạn trai rồi, anh đừng ôm ý tưởng kỳ quái gì với tôi!”

Nghe vậy, Nhậm Ngã Hành vừa vui buồn lẫn lộn, cho nên hắn buồn bực, “côkhông cân nhắc việc có nhiều bạn trai sao?”

Hỏi xong, hắn quỷ dị cảm thấy đỉnh đầu chính mình tựa như có một mảnh tái xanh, còn là bị chính hắn đến đội nón xanh cho.

Phong Quang lấy một loại ánh mắt nhìn thú hiếm nhìn hắn hồi lâu, “anh đùa gì thế?”

Ngừng lại giây lát, hắn nghiêm túc nói: “Tôi không có đùa.”

“Vậy anh chính là đầu óc có vấn đề.” cô nhận định nói xong, lựa chọn logout khỏi game.

cô gái trong lòng Nhậm Ngã Hành biến mất, hắn đứng trong gió đêm, bóng dáng thế nào lại giống như… cô độc thê lương.

Phong Quang thoáng cái trở về trên giường ngủ, cô mặc kệ Nhậm Ngã Hành người này có bình thường hay không, hôm sau học viện có môn, không có cách nào, cô chỉ có thể buống tha cho việc ngủ nướng. Sáng sớm liền đi, tài xế gọi điện thoại tới nói xe xảy ra vấn đề không thể đưa cô đi, cô tỏ vẻkhông sao cả, dù sao hiện tại cô được tẩy trắng rồi, cũng không còn nhiều người qua đường chỉ trỏ lui tới nữa, cô ngồi phương tiện giao thông côngcộng cũng không sao, chẳng qua vừa ra khỏi cửa… Nhìn thấy một chàng trai và một chiếc xe đạp, cô có chút mơ màng.

“Chào buổi sáng.” Âu Tuân cầm một gói to chứa bữa sáng đưa cho cô.

Phong Quang không có năng lực lý giải tiếp nhận, trứng gà cuộn đơn giản và bánh bao rau dưa, còn có một ly sữa bò, cô một lúc lâu sau mới mở miệng, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

“không có gì.” Khóe miệng cậu cong lên một chút, dường như cảm thấy rất vui vẻ.

Phong Quang nhìn phản ứng của cậu, không chắc lắm hỏi: “Cái này… khôngphải là cậu làm chứ?”

“Phải, em không thích sao?”

“Thích.” cô lập tức trả lời, hơn nữa cô cũng thật sự thích mấy thứ đơn giản một chút, chẳng qua vì mỗi lần ngủ nướng cô bình thường sẽ không ăn tốt bữa sáng, cô thụ sủng nhược kinh hỏi cậu, “Nhưng mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, cậu là mấy giờ thì rời giường làm?”

“6 giờ.” Cậu đem câu tối hôm qua vẫn luôn không ngủ đè ép trở về.

Nhưng với loại người như Phong Quang mỗi ngày đều hận không thể ngủ thẳng đến mười hai giờ thì, này cũng là quá sớm! Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại áy náy không nguôi, bởi vì ngày hôm qua cô nói cậu là bạn trai của cô, mục đích là để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, nhưng hiện tại xem ra hình như là cô nhặt được bảo vật.

“Vậy cậu… đợi tôi ở đây bao lâu rồi?”

“không lâu.” Mới hơn hai giờ mà thôi, vì để bảo đảm bữa sáng còn nóng, cậu còn chuẩn bị một thùng giữ ấm, nhưng mà cậu không để cho Phong Quang nhìn thấy.

Mỗi một lần cậu trả lời đều nhẹ nhàng bâng quơ, Phong Quang hẳn là tin, nhưng tính cách của cậu vốn cũng hướng nội, chỉ sợ có làm có nhiều hơn cũng sẽ nói không có gì.

cô không nhịn được nhào vào lòng cậu, hay tay ôm thắt lưng cậu, “Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”

150

Bởi vì tôi là bạn trai của em.” Âu Tuân sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đứng đắn chậm rãi nói: “Tôi có trách nhiệm chăm sóc em.”

Phong Quang giống như là trách nhiệm của cậu, hơn nữa cậu rất thích gánh lấy trách nhiệm này.

“Tính tình của tôi không tốt, thích soi mói, khó hầu hạ, còn thích cố tình gây sự.” cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tôi biết.”

Phong Quang nhận được câu trả lời của cậu mà đùa, “Cậu biết rồi mà còn muốn làm bạn trai của tôi?”

“Bởi vì tôi muốn chạm vào em.”

“Có ý gì?”

“không biết.” Cậu coi như thực sự cảm thấy phức tạp mà nhíu mày, “Nếu như không chạm vào em, tôi sẽ rất khó chịu.”

Phong Quang không hiểu, “Tôi nghe không hiểu.”

“Ví dụ như thế này, tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.” Một bàn tay của cậu chuẩn xác phủ lên ngực phải của cô, cảm giác quen thuộc mà nhớ nhung này làm cho giữa lông mày cậu giãn ra rất nhiều.

Phong Quang giật mình vài giây nhìn bàn tay kia để trên ngực của mình,không tưởng tượng nổi hỏi: “Cho nên, cậu thích ngực của tôi?”

“không phải.” Một tay khác của cậu phủ lên má cô, “Chạm vào đây…” Tiếp theo ngón cái xẹt qua môi cô, dường lại ở khóe môi, “Còn có chỗ này…”

Chuối cùng cậu cúi đầu, vùi đầu vào cổ cô, môi thiếu chút nữa liền dán lên làn da nơi đó, “Cho dù là đụng tới chỗ nào, đều làm cho tôi cảm thấy hưng phấn.”

Hô hấp nóng rực phả lên làn da cô, cậu đột nhiên vươn đầu lưỡi nóng và ẩm ướt liếm một chút lên da thịt, thân mình Phong Quang mềm ra, vừa vặn bị cậu ôm lấy.

“Cậu…” Sắc mặt cô đỏ rực, hơi nghiêng người, nhìn đến bộ dạng cậu đangmút cổ của mình, cô cả người vô lực, thiếu chút nữa phát ra một tiếng rên tit, cô không có sức mà đẩy cậu ra, hô hấp cũng dần dần theo cậu dần trở nên gấp gáp, nhất là bàn tay của cậu để trên ngực cô, bỗng nhiên gia tăng cường độ vuốt ve, cô lui binh đầu hàng, “Khoan đã… Âu Tuân… mau dừng lại…”

Âu Tuân ngẩng đầu, động tác trong miệng cậu dừng lại, nhưng động tác tay còn chưa ngừng, ánh mắt cậu khó hiểu, vì sao rõ ràng cô cũng có bộ dạng rất hưởng thụ mà lại bảo cậu dừng? Trong lòng Phong Quang bị tức đến muốn hộc máu, cô cũng không muốn thân thể của mình mẫn cảm như vậy!

cô bắt lấy bàn tay còn đang lộn xộn của cậu, vừa thẹn vừa giận nói: “Nếu cậu vì nguyên nhân này mới muốn làm bạn trai của tôi, thì còn rất nhiều côgái khác mà cậu có thể chọn lựa!”

May mà bây giờ còn sớm, trên đường cũng không có người nào, nếukhông... cô sẽ không có mặt gặp người! Ngẫm lại, cái tin “Thiên kim nhà họ Hạ cùng người dã chiến” là tin tức giật gân đến cỡ nào chứ!

Đề cập đến việc này, Âu Tuân thật sự khó hiểu, “Tôi chỉ có loại xúc động giới tính này với em.”

Nhìn đi, lời nói trắng trợn như vậy, cậu ta còn cố tình nói thành một câu rất có cảm xúc tủi thân!

Phong Quang không biết nên trả lời thế nào, mặt cô đờ đẫn, “Tôi nên cảm thấy vui mừng không?”

“Quách Minh nói, thích một người sẽ có ham muốn được ngủ với người đó.” Âu Tuân cúi đầu, kề sát vào gương mặt của cô, khóe mắt khép lại, ánh mắt đen như một loại mê dược không có thuốc giải, mà ánh mắt cậu, quá mức chuyên chú, cũng quá mức bướng bỉnh, rất dễ dàng khiến cho người ta sa lầy vào trong đó, cậu nói: “Tôi muốn ngủ với em.”

Giọng điệu bình thản như là nói với cô cơm trưa hôm nay ăn thịt.

“Đùng!”

Trong đầu Phong Quang đột nhiên có một đợt pháo hoa nở rộ, vù vù bên taikhông còn nghe được gì khác, lời nói của cậu làm cô lúng túng mở to mắt, có lẽ cậu thấy bộ dạng ngơ ngác của cô rất đáng yêu, Âu Tuân không nhịn được, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe mắt của cô một chút.

Xem này, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng.

Xong rồi, chàng trai thoạt nhìn cả người suy sụp này, không hề biết bản thân vừa háo sắc vừa ngang ngược, thật đúng là… sở thích của cô! Quỷ tha ma bắt nó chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu