Chương 24: Thứu Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Doãn Mặc Băng

Dạ Sanh vừa bước lên tầng cao nhất liền cảm thấy có một luồng sát khí dày đặc ập đến. Chàng liền xoay người né đúng lúc kiếm phong lướt qua.

Lấy lại thăng bằng, Dạ Sanh mới nhìn rõ người cầm kiếm đúng là tùy tùng bên người thành chủ Mặc Thác: Thứu Vũ.

May là Dạ Sanh kịp thời né tránh nếu không sợ rằng đã bị kiếm của Thứu Vũ đả thương.

Chưa kịp lấy lại thăng bằng, kiếm thứ hai của Thứu Vũ đã chém tới, giống như muốn chẻ đôi người khác.

Kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén!

Dưới tình thế cấp bách, Dạ Sanh rút Long Uyên kiếm nghênh chiến, cổ tay chuyển động linh hoạt, vô hiệu Thứu Vũ.

Thứu Vũ thấy chiêu thức của mình căn bản không hề chiếm được chút thượng phong nào liền tăng lực đạo, một kích đoạn long trảm chém thẳng xuống.

Đoạn Long Trảm là kiếm pháp viễn cổ gia truyền của Thứu tộc, nghe đồn trong Thứu tộc, nguyên tổ từng dùng kiếm pháp này chặt đứt pháp lực bí hiểm của Thanh Long, vì vậy mà gọi nó là Đoạn Long Trảm.

Thứu Vũ mặc dù chỉ mới 20 tuổi nhưng đã luyện đến tầng thứ bảy, tầng cuối cùng của Long trảm, ở trong Thứu tộc là kỳ tài hiếm có.

Trọng kiếm màu đen trong tay Thứu Vũ là bảo kiếm tổ truyền của Thứu tộc: Thứu Linh.

Thứu Linh nặng khoảng 50 cân, khi Thứu Vũ cầm kiếm xuất Đoạn Long Trảm, lực đạo đánh xuống có thể làm vỡ đá phá núi, vô cùng sắc bén.

"Đông...."

Đối mặt với Đoạn Long Trảm không thể chắn này, Long Uyên kiếm trong tay Dạ Sanh vung lên, một chiêu Long Ngâm nghênh đón.

Hai thanh thượng cổ thần kiếm cùng đánh vào nhau tạo ra âm thanh chói tai, hoa mắt.

Dạ Sanh dùng mười phần lực đạo hóa giải sáu thành công lực của Long trảm, mặt khác dùng 4 thành công lực kiềm giữ bản thân không rơi xuống, ngực cảm thấy đau nhói, hộc máu.

Dạ Sanh nuốt máu tươi, cắn răng lui về phía sau mấy bước, mới vừa ổn định thân thể, lấy Long Uyên chống đỡ trên mặt đất mà đứng dậy, lau vết máu ở khóe môi, cười lạnh nhìn Thứu Vũ: "Mới mấy tháng không gặp, công phu của Thứu huynh lại có tiến bộ."

Thứu Vũ thu kiếm lại, nhìn sắc mặt Dạ Sanh hơi tái nhợt, lạnh lùng nói: "Thế tử gia ra ngoài lần này trở về có thể tiếp được hai chiêu của ta, Long Ngâm cũng có thể hóa giải được sáu thành công lực của Long Trảm, xem ra trong thời gian này, thế tử gia cũng chăm chỉ tu luyện."

Dạ Sanh hơi cười: "Tại hạ lúc nào cũng mong thắng được Thứu huynh, sao dám lười biếng?".

Thứu Vũ nghe vậy, cười lạnh nói: "Thế tử gia thật thẳng thắn. Bất quá, mặc dù trong điện này không có Thứu mỗ, thế tử gia cũng khó lòng mang vị phu nhân trong phòng kia đi."

Dạ Sanh cười ảm đạm, Long Uyên kiếm trong tay đưa tới trước mặt Thứu Vũ: "Thành chủ truyền ta đến Tử Loan đài gặp hắn, thỉnh Thứu huynh thông truyền."

Thứu Vũ tiếp nhận Long Uyên kiếm: "Xin thế tử gia chờ một chút, Thứu mỗ vào bẩm báo."

Dứt lời, Thứu Vũ mở cổng Tử Loan đài vào trong.

Cửa gỗ mở ra một lát, tiếng kêu thê lương lại càng thêm rõ ràng, thanh âm tựa như kim châm, chà xát trong lòng Dạ Sanh, đau đớn vô cùng.

Sắc mặt chàng càng trở nên tái nhợt, hai tay bất tri bất giác nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Chàng sao lại không biết là Mặc Thác cố ý?

Mỗi lần chàng vào cung đều nghe thấy tiếng rên thê thảm của nữ nhân, đó là trưởng tỷ của hắn: thiên hạ đệ nhất mỹ nữ – Dạ Loan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro