Chương 5-3: Danh sách nhân viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn không khỏi hoảng hốt, kêu Kha Lam tìm đến "trung tâm tư vấn của công ty du thuyền", đưa 1 tấm ảnh cho nhân viên.

Tôi: Chào dì, tôi muốn tìm nhân viên này

Một dì trông khôn khéo ngồi trong cửa sổ nhận lấy tấm ảnh, quan sát 1 lúc, lại ngẩng đầu nghi ngờ nhìn 2 người.

Nhân viên công tác: Hình này rất lâu rồi nhỉ ? Kiểu đồng phục của nhân viên phục vụ này, là kiểu cũ mà chúng tôi dùng từ nhiều năm trước rồi.

Tôi: Đúng vậy, đây là ảnh 5 năm trước, có thể tìm anh ấy giúp chúng tôi không ?

Nhân viên công tác: 5 năm rồi, không biết đã đổi bao nhiêu lứa nhân viên phục vụ. Các cô cũng biết, tính lao động trong của nhân viên trong ngành phục vụ của chúng tôi rất là lớn, những người ở lại, tôi nhất định nhận ra.

Đối phương trả lại ảnh chụp, có nghĩa là không quen ? Tuy mất mát nhưng cũng nằm trong dữ liệu.

Kha Lam: Vậy chị có thể giúp bọn em tra xét danh sách nhân viên của 5 năm trước không ạ ? Chắc chắn sẽ có danh sách này phải không ạ ?

Nhân viên công tác: Xin hỏi các cô là ai, muốn làm gì ? Chúng tôi sẽ không tùy tiện công bố thông tin nội bộ này với người ngoài!

Bạn và Kha Lam nhìn nhau 1 giây, theo lý do đã bàn trước lúc đầu, bạn bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn xuất.

Tôi: Chị...chị đừng ngăn cản em! Để em nói ra đi!

- Dì, không giấu gì dì, anh ấy là anh trai của tôi, 5 năm trước sau khi cãi nhau với người nhà 1 trận thì bỏ nhà ra đi không còn chút tin tức, đây là ảnh chụp duy nhất anh ấy gửi về.

- Bây giờ mẹ tôi bị bệnh nan y chỉ muốn gặp anh ấy 1 lần cưới cùng, nên mọi người có ghi chép thì có thể biết hành tung của anh ấy.

Bạn than thở khóc lóc, khiến người ta nghe thấy đều xúc động, Kha Lam cũng hùa theo.

Kha Lam: Chị, chị giúp bọn em với, dì cả của em thật sự không sống được bao lâu nữa, đây cũng không phải cơ mật quốc gia, nhưng nếu chị có thể giúp đỡ, có lẽ có thể hoàn thành nguyện vọng của 1 người mẹ trước lúc "lâm chung".

Quả nhiên người ngồi sau cửa sổ đã bị "chuyện xưa" của 2 người đả động, cũng lau nước mắt theo, liên tục thở dài.

Nhân viên công tác: Tôi giúp mấy cô tìm 1 chút, anh trai của cô tên là gì ?

Tôi: Tên ?

Bạn và Kha Lam im lặng nhìn nhau, không xong rồi, sao lại chưa từng nghĩ đến câu hỏi này chứ ? Nếu anh của mình thì vẫn phải biết tên đúng không ? 

Đúng lúc bầu không khí trở nên cứng đờ, một giọng nam đột nhiên vang lên từ sau tai.

???: Nếu đã bỏ nhà ra đi, có lẽ sẽ dùng tên giả. Bà chị, chị trực tiếp đưa danh sách cho các cô ấy tìm đi, cũng đỡ làm lỡ thời gian của những người đứng sau như chúng tôi.

Ân nhân! Là quần chúng hóng chuyện nào giúp đỡ thế này, hình như giọng nói hơi quen quen ? Bạn quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là anh ta...nhiếp ảnh gia dự bị kia!

Rõ ràng anh ấy cũng nhận ra bạn, lén nháy mắt với bạn 1 cái, ý là bạn đừng nói gì.

Cho dù thế nào cũng thuận lợi lấy được danh sách thông tin của nhân viên!

-Hết 1 chương-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro