Chương 1: The Beginning of the 2nd Years' 3rd Semester

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu:

Đám đông người trên đường đến trường là thứ ánh sáng bạn không thể thấy trong kỳ nghỉ đông.

Tuy tôi không ghét khung cảnh vắng vẻ nhưng có lẽ tôi thích ngắm dòng học sinh qua lại hơn.

Hoặc có lẽ tôi đã quen với tầm nhìn rộng mở này.

Phải chăng vì tôi có cảm giác ngày tận thế đang đến gần nên trong tiềm thức tôi cảm thấy tiếc nuối?

"Sao cậu lại đứng đực ra đó vậy, Kiyotaka?"

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Kei dọc theo cánh tay phải ấm áp của tôi, và cô ấy đang ngước nhìn tôi.

Đôi môi ẩm ướt của cô ấy lọt vào mắt tôi, tôi nghĩ cô ấy đã tô thỏi son yêu thích của mình khi ra khỏi nhà.

"Không, không có gì."

Sau khi thấp giọng trả lời, hai chúng tôi bước đi. Dành cuộc sống hàng ngày của tôi với cô ấy ít nhất cũng giúp tôi thoát khỏi sự nhàm chán.

Kei-người luôn nói đủ thứ ngay cả khi tôi không muốn nghe bất cứ ai nói gì, đã có thể độc lập đưa ra các chủ đề liên quan trong ngày. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là về cơ bản tôi đã chán việc ở một mình.

Nếu tôi hỏi liệu dành thời gian với hai người là cần thiết hay không cần thiết, tôi sẽ phải nói là 50-50.

Một trong những lý do cần thiết là việc có thể trò chuyện nhiều lần với mọi người có thể cải thiện đáng kể kỹ năng giao tiếp của tôi. Đó là một cơ hội quý giá để trau dồi những kỹ năng còn non nớt của tôi.

Tuy nhiên, cũng chính vì sự non nớt này mà nhiều câu trả lời tôi đưa ra khi giao tiếp đều kết thúc trong thất bại.

Đặc biệt là khi Kei đang tâm trạng không tốt, có nhiều lúc tôi trả lời sai, khiến cô ấy càng khó chịu hơn. Những sự cố tương tự vẫn còn phổ biến ngày nay

Mặt khác, thời gian trau dồi các kỹ năng khác bị rút ngắn, đó là nhược điểm.

Giao tiếp, nâng cao các mối quan hệ đã bị chiếm nhiều thời gian cho việc tìm hiểu suy nghĩ của người khác giới. Dù sao thì để có được cái này thì phải mất cái kia.

"Sao thế? Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình."

"Cậu không thích à?"

"Mình không phải là không mình, chỉ là... Ah mou, cậu như nhìn như vậy làm mình muốn cưỡng hôn cậu đó."

Một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, Kei và tôi quấn lấy phòng cả ngày từ sáng đến tối. Tôi không cần phải nói cho bạn biết điều gì sẽ xảy ra khi một chàng trai và một cô gái có mối quan hệ thân thiết ở chung một phòng.

Kei nắm lấy cánh tay phải của tôi thậm chí còn mạnh hơn.

Kết quả là, ngoại trừ thời gian thay giày sau khi vào cổng trường, chúng tôi vẫn ở gần nhau suốt chặng đường đến lớp.

Gần một nửa số học sinh đã đến, lớp học rất náo nhiệt.

"Chào buổi sáng mọi người~"

Khi học kỳ 3 bắt đầu, Kei vẫy tay chào các bạn trong lớp. Cô ấy nháy mắt với tôi rồi từ từ buông tay tôi ra. Sau sau khi bị cô ấy kè kè một lúc lâu như vậy, tôi bước về chỗ ngồi trong lớp và đặt chiếc cặp của mình xuống, trong đó chẳng có gì cả.

Nhờ sự ra đời của phương pháp giảng dạy bằng máy tính bảng nên số lượng đồ đạc phải mang theo ít hơn. Nhưng dù vậy, chiếc túi vẫn cần thiết.

"Chà, mày dạo này cũng phô trương quá rồi đó. Flexing cũng vừa vừa thôi, Ayanokouji".

Sudou- người đã đến lớp, lập tức tiến đến chổ tôi

"Mày với Karuizawa không cần nắm tay thì mọi người cũng không biết cả 2 là một cặp đâu. Chết tiệt, thật đáng ghen tị."

Đối với Sudou, đó là một bức ảnh khiến cậu cảm thấy nóng mắt khi nhìn vào. Nhưng có vẻ như chính cậu ta cũng đang ghen tị.

"Trước tiên, đây không phải là điều mình muốn."

"Không, rõ ràng mày cố tình làm trò này để flexing bạn gái của mọi người."

Sudou tiếp cận tôi trong khi tôi liên tục phủ định

"Mày cũng được thông báo rồi nhỉ? Thân nhau thì tốt nhưng mà quá trớn là nhà trường gõ đầu đấy. Mới có 2 đồng chí năm nhất mới bị mời lên uồng chè ở phòng giám hiệu hồi nghỉ đông đó. Tao biết mày thuộc dạng trai ngoan nhưng mà tao lo Karuizawa dụ mày vào tà đạo thôi"

"Phải ha, mình cũng có nhận được thông báo như vậy."

Kết thúc kỳ nghỉ đông, nhà trường gửi thông báo về việc xử phạt 2 học sinh năm nhất.

Một nam sinh và nữ sinh thực hiện hành vi tình dục khác giới không trong sạch ở khu vực váng người và bị người khác bắt gặp.

Người ta không biết chính xác đó là ai vì tên đã được giấu kín.

Về nguyên tắc, ban giám hiệu nhà trường nghiêm cấm các hành vi này nên đương nhiên sẽ bị xử phạt.

"Rõ ràng họ có thể chọn nhơi nào đó kín đạo hơn để hành sự mà. Chà, không biết các senpai cuối cấp sẽ thế nào nhể?"

"Ý cậu là gì?

"Ừ thì, ý tao là mày đã có lúc nào nghĩ đến việc làm chuyện đó... chưa?"

Nếu đã ngại thì tốt nhất đừng nên hỏi làm gì. Quên nó đi, tôi sẽ không trả lời đâu.

"Tất cả những gì mình sẽ nói cũng sẽ giống hết thông báo của trường. Có rất nhiều tai mắt học sinh và camera giám sát ở khu vực khuông viên trường. Nguy cơ bị chứng kiến làm điều gì đó kỳ lạ là rất cao. Vì vậy, phải cố gắng làm chủ bản năng của mình."

"Ừ, công nhận. Đúng là lời khuyên của tai ngoan có khác, rất chí lý."

Kết quả đã thu hút Sudou theo một hình thức hoàn toàn khác.

"Hoo... hoo..."

Trong lúc trò chuyện, Sudou thỉnh thoảng thở dài nhẹ nhàng, tôi không đặc biệt quan sát nhưng vẫn để ý.

Cùng với tiếng thở dài trong tiềm thức, Suduo hoảng hốt xin lỗi tôi như một lời suy nghĩ muộn màng.

"Dù sao thì tao cũng không phải có ý định đen tối gì đâu, đừng hiểu lầm nhé"

"Mình không quan tâm đâu, nhưng có chuyện gì với cậu vậy"

Mặc dù luôn la hét trước mặt mọi người nhưng cậu ấy không phải là một học sinh hay thở dài.

Không thể bỏ qua sự thay đổi.

"Gần đây tao hơi lao lực quá sức. Tao tưởng mình có thể vừa học vừa chơi thể thao, nhưng càng ngày càng căng thẳng và... mà thôi, quên nó đi."

Có lẽ nghĩ rằng mình sẽ bị hớ nếu nói ra lý do thở dài, Sudou đã quyết định không nói thêm.

Vì vậy, việc tiếp tục thể hiện sự lo lắng bằng lời nói chỉ phản tác dụng.

Đó là lý do tại sao tôi chỉ đưa ra một lời khuyên.

"Cậu sẽ không thể làm được gì nếu cố gắng tiếp thu nhiều kiến thức trong một lần."

"...... Đúng vậy, dù sao thì sang năm học mới hãy giúp đỡ nhaunhes."

Sau khi bình tĩnh lại, Sudou mỉm cười nói.

Sau đó cậu ấy đi về chỗ ngồi của mình.

Ngay sau đó, Satou, người vừa bước vào lớp, bước ngang qua tôi và chào các bạn cùng lớp.

"Mới sáng sớm sớm mà ai đó đã tay trong tay đi cùng bạn gái đến trường rồi đấy, lãng mạn quá đi à."

Rồi sau khi thì thầm "Mình chán nhìn thấy cảnh đó lắm rồi", Satou quay lại nhóm nữ.

Có vẻ như cô ấy đã chứng kiến Kei và tôi đi học từ phía sau.

Phần 1:

Sau kỳ nghỉ đông, những việc học sinh và giáo viên phải làm về cơ bản không thay đổi.

Chabashira-sensei đến lớp và chào năm mới một cách ngắn gọn trước khi chống tay lên bục phát biểu.

"Học kỳ thứ ba bắt đầu từ hôm nay. Người ta hay nói thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Khoảng thời gian này sẽ trôi qua rất nhanh, nên mong các em đừng lãng phí thời gian."

Điều thú vị là phần tóc phía sau của Chabashira-sensei có dấu hiệu bù xù của việc ngủ quên. Nhưng không ai chỉ ra chúng. Tôi đoán sáng nay cô ấy đã dậy muộn và vội vã đi ra ngoài.

Cô ấy đang cổ vũ các học sinh, nhưng hơi khó để thuyết phục họ.

Họp lớp xong, Chabashira-sensei đang định rời khỏi lớp thì chợt dừng lại ở cửa.

"Có một thông báo tôi quên chưa nói. Tháng tới, trường sẽ tổ chức kỳ tư vấn hướng nghiệp đầu tiên. Chúng ta sẽ nói về tương lai và việc làm của các em cũng như đưa ra lời khuyên phù hợp. Tất nhiên, chúng tôi đã nhận được sự đồng ý từ người giám hộ của các em."

Chabashira-sensei quay lại lớp.

Mốt số gia đình vốn đã vạch sẵn con đường tương lai cho con ngay từ đầu, số khác thì là con cái sẽ tự mình quyết định

Điều này chứng tỏ nhà trường đang làm rất nhiều điều mà học sinh không hề biết.

"Em không nghĩ là trường sẽ tổ chức tư vấn hướng nghiệp đó."

Không ai ngạc nhiên khi Ike là người lên tiếng đầu tiên.

"Mặc dù điều này vốn không phải là bắt buộc, nhưng không có nghĩa là quyền lên tiếng của người giám hộ hoàn toàn bị bỏ qua trong việc vạch ra hướng đi tương lai của các em. Tất nhiên, khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện ba bên."

Một cuộc nói chuyện ba bên. Điều đó có nghĩa là có khả năng ông ta sẽ một lần nữa giá đáo đến đây.

Không, ông ta từng nói là không muốn trở lại đây nữa.

Vậy điều gì sẽ xảy ra?

Mặc dù tôi lo ngại về điểm này nhưng điều đầu tiên sắp đến là kỳ tư vấn hướng nghiệp vào tháng 2.

Nhưng đối với tôi, tương lai hay bất cứ điều gì khác không phải là thứ có thể tự quyết định được.

Đó là lý do tại sao không thành vấn đề nếu tôi nói nó không quan trọng với tôi và thực tế không phải vậy.

Từ quan điểm này, thật tuyệt khi Chabashira-sensei nhận thức được tình hình ở một mức độ nhất định. Không cần phải giao tiếp chuyên sâu nên tôi đoán chỉ cần làm theo các bước là đủ.

Ngược lại, đối với những người còn lại trong lớp, cuộc nói chuyện giữa 3 bên này chắc chắn sẽ nảy sinh ra vô số vấn đề bất đồng.

Liệu có tiến tới mục tiêu của mình vốn đã chon từ đầu mà không chút do dự hay khám phá những hướng đi khác

Có lẽ cha mẹ và giáo viên có thể giúp cho bản thân họ nhận ra bản thân mình đang có những khuyết điểm nào.

"Nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp tới hỏi tôi."

Sau khi nói hết những điều cần nói, Chabashira-sensei đặt tay lên tay nắm cửa. Khi cô đóng cửa lại, cô chạm vào gáy bằng tay còn lại.

Có vẻ như cô ấy đã nhận thấy tóc mình rối bù vì ngủ.

Phần 2:

Sau khi Chabashira-sensei rời khỏi lớp, cả lớp lập tức thảo luận về kỳ tư vấn hướng nghiệp.

"Đã đến lúc phải suy nghĩ xem phải làm gì."

"Không phải đầu tiên chúng ta nên nghĩ đến những trường hợp chúng ta không tốt nghiệp lớp A hơn là những trường hợp chúng ta có thể tốt nghiệp lớp A sao? Không, kế hoạch của Hirata-kun là gì?"

Với Yosuke là trung tâm của lớp, các cô gái vây quanh cậu ấy và thảo luận.

"Mình đang dự định vào đại học dù có hoặc không có đặc quyền của lớp A. Bố mẹ mình cũng muốn điều tương tự. Mình đã hỏi họ rồi."

Tôi không có ý định nghe bất cứ điều gì trong số đó, nhưng vẫn buộc phải nghe.

Ở giai đoạn này, Yosuke dường như không có bất kỳ mong muốn tìm việc làm nào và chỉ nghĩ đến việc học đại học.

Xem xét sự cống hiến của cậu ấy cho việc học và khả năng học tập, điều đó là điều đương nhiên.

Bất kể một người có đặc quyền của lớp A hay không, nếu không nỗ lực nghiêm túc, thì không nên có được những quyền lợi đó ngay cả khi người đó có quyền được hưởng.

Điều này áp dụng cho bất cứ điều gì.

"Hể, không lẽ cậu tính làm Mitoma 2.0 hả?"

"Haha, mình cũng không biết nữa. Mình nghĩ cho dù có sử dụng đặc quyền của lớp A để có thể tiến vào con đường chuyên nghiệp thì e rằng mình cũng không thể đọ lại với những người chuyên nghiệp ăn tập từ lò ra. Mình sẽ tiếp tục chơi bóng đá sau khi học đại học, nhưng chỉ như một sở thích."

Đúng như dự đoán, rất khó để theo đuổi sự nghiệp liên quan đến thể thao.

Muốn phát huy được lợi ích của đặc quyền lớp A trong vụ này thì hoặc phải là tài năng hiếm có những chưa có cơ hội để thể hiện và được các tuyển trạch viên để mắt đến hoặc là một người tài năng những vì gặp phải biến cố nào đó mà không thể theo con đường chuyên nghiệp

Vậy, thì câu hỏi ở đây là phải làm sao để có thể tận dụng tốt nhất đặc quyền khi tốt nghiệp lớp A

Keisei, người có thành tích cao nhất lớp, lên tiếng.

"Muốn tận dụng đặc quyền của lớp A thì đương nhiên phải đến công ty quy mô lớn. Nếu cho dù không đủ năng lực, vẫn có thể làm việc như người bình thường thì sẽ không lo bị sa thải. Phải sử dụng nó để bước vào thế giới của chiến thắng đó mới là các dùng thông mình nhất."

Nghe bài phát biểu hợp lý của Keisei, các học sinh gật đầu ngưỡng mộ.

Khi một công ty thuê một ai đó, sẽ có những trách nhiệm đi kèm với nó.

Miễn là không có sai sót lớn thì việc sa thải chỉ vì không hài lòng là không hợp lý.

Giáo dục đại học không phải là mới được sinh ra từ ngày 1 ngày 2 Nó đã được chính phủ công nhận và biết đến rộng rãi.

Đến nay rất nhiều sinh viên tốt nghiệp lớp A đã có việc làm tốt

Từ quan điểm này, việc lựa chọn một công ty lớn sẽ giúp bạn yên tâm rằng bạn sẽ có thể làm việc lâu dài.

"Yukimura-kun lewja chọn theo hướng an toàn cũng không phải là sai. Nhưng chẳng phải sẽ rất chán nếu không được theo đuổi đam mê của mình sao?

Đây cũng là một trong những câu trả lời đúng. Bạn chỉ sống một lần, vì vậy bạn không cần phải nhanh chóng đánh giá xem mình có muốn theo đuổi sự nghiệp tập trung vào tiền bạc và sự ổn định hay không.

Theo đuổi đam mê và sống thực dụng.

Sớm hay muộn, sinh viên ở đây sẽ phải đối mặt với điểm khác biệt này.

Thành thật mà nói, lựa chọn nào cũng có câu trả lời đúng và câu trả lời sai, phải không?

Những gì đang chờ đợi tôi sau khi tốt nghiệp dường như chỉ có một con đường vào lúc này. Con đường đó là đáp án đúng hay đáp án sai sẽ chỉ còn ở tương lai xa mới biết được.

Những kết luận mà chúng ta rút ra khi nhìn lại cả cuộc đời chính là những câu trả lời thực sự.

Phần 3:

Chà, đã đến giờ ăn trưa đầu tiên sau kỳ nghỉ đông. Nhóm nữ sinh của Kei và Satou đã sẵn sàng thành cặp và đi đến căng tin.

Bạn không thể chỉ tập trung vào người yêu, bạn bè cũng rất quan trọng. Đó là một cái gì đó rất quan trọng.

Tôi nhìn theo bóng lưng Kei khi họ bước vào hành lang và xếp hàng ngay ngắn.

"Tại sao con gái luôn đi cạnh nhau theo nhóm nhỉ?"

"Cậu biết đấy, tôi cũng thấy khó chịu. Đi cạnh nhau là một loại hành vi gây rắc rối cho người khác."

Tôi hỏi Horikita, người đang đứng sau tôi, nhưng có vẻ như cô ấy cũng không biết.

"Hơn thế nữa, cậu có mắt sau lưng à? Làm sao cậu lại nhận ra tôi ở phía sau thế? Thật không thể tin được."

"Có thể nói là nó thật khó tin, Nhưng dù sao mình nghĩ cũng không nên nghĩ quá nhiều về nó?"

"Rõ là cậu vốn không hề muốn trả lời mà."

"Vậy thì giải thích cho mình biết tại sao con gái lại đi theo nhóm, mình sẽ cân nhắc việc nói cho cậu biết."

" Horikita-san không thể trả lời được điều đó đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng đâu có bạn bè nào."

Sau Horikita, Kushida xuất hiện.

"Để bảm bảo sự bình đẳng, phải duy trì sự tồn tại của nhóm ngay cả khi phải chặn hành lang và gây rắc rối cho người khác."

"Ra là vậy. Đó là cách tự nhiên để tránh bị coi là tay sai của ai đó."

"Cũng có thể. Dù mọi người không nói ra nhưng cũng có thể phần nào cảm nhận được."

Nếu đúng như vậy thì có thể đó là cơ chế do tâm lý tập thể của phụ nữ gây ra.

"Thật là một lý do nhàm chán. Đáng lẽ họ nên chú ý hơn đến xung quanh khi đi chuyển."

"Ừm, điều cậu đưa ra khá là hợp lý những người không có bạn bè."

"Cô muốn chọc tức tôi à?"

"Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi sao?"

Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong mắt lóe ra tia lửa.

"Đừng có mà lúc nào cũng gây nhau như thế, vậy cậu muốn gì ở mình đây?"

"Anou, Ayanokouji-kun...Nếu được, hôm nay tôi có thể đãi cậu bữa trưa được không?"

Horikita muốn mua bữa trưa cho tôi? Nhìn lại, tôi hầu như không có kỷ niệm nào tốt đẹp.

"Theo kinh nghiệm của mình, khi cậu nói như vậy thì đó thường không phải là điều tốt."

"Thật là thô lỗ. Tôi sẽ không lấy điểm và cũng sẽ không thảo luận bất cứ điều gì hết. Vậy là yên tâm rồi phải không?"

"Chà, nếu cậu đã thật lòng nói vậy..."

Nếu trả lời rằng bản thân không cảm thấy thoải mái chút nào, đối phương có thể tức giận. Tốt hơn là nên gật đầu thành thật ở đây.

"Có vẻ cậu do dự hơi lâu ha."

"Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không có ý định đó, nhưng đừng bận tâm. Kushida-san cũng không có vấn dề gì, phải không?"

"Ừm, không có vấn đề."

Kushida chuyển từ chế độ máu chiến sang chế độ bạn của mọi nhà như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

"Chà, cậu đi cùng với Kushida cơ đấy. Đúng là rất hiếm khi có dịp như vậy."

Có thể Horikita chủ ý mời tôi vì cô ấy ghét ăn trưa một mình với Kushida? Ý nghĩ đó đến với tôi trong nháy mắt.

Nhưng nếu đó là bữa trưa với người mình ghét thì đâu cần phải sắp xếp một dịp như thế.

Chắc chắn có điều gì đó bên trong hai người này đang mời gọi tôi đến với nhau. Họ đang làm cái quái gì vậy.

Dù sao thì bây giờ Kei cũng không có ở đây nên tôi muốn làm gì mà chẳng dược

"Được rồi, vậy chúng ta đến căng tin nhứ?"

"Không, nếu có thể, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh hơn, ít người hơn."

Horikita trả lời như thế, Kushida đi cũng rõ ràng cũng không mang theo đồ ăn gì.

Trong trường hợp đó, tôi có phải là quá trình ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua hộp cơm bento không?

Tôi không chắc chắn, nhưng câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ.

Thế là cả ba chúng tôi rời chỗ ngồi và đi ra hành lang. Tất nhiên, không có ba người chúng tôi đi ngang hàng, nhưng Horikita dẫn đường, trong khi tôi và Kushida đi cạnh nhau một chút phía sau.

" Horikita-san. Chỉ là hỏi cho chắc thôi, nhưng cậu thật sự muốn ăn nó sao?"

"Tôi tưởng mình đã nói rõ rồi mà. Tôi sẽ ăn nó."

"Này... vậy trước tiên chúng ta đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc dạ dày nhé?"

"Đừng như vậy. Tôi biết cô đang lo lắng, nhưng đó là việc mua sắm không cần thiết."

Ra vậy, bữa trưa hôm nay sẽ cân đền thuốc dạ dày...

"Chờ một chút. Thuốc dạ dày là sao vậy? Cậu định ăn gì thế?"

Rõ ràng có điều gì đó khó hiểu khi phải mua những thứ như thế này mà bạn không cần chút nào cho bữa trưa.

Tôi hỏi Horikita và cô ấy vui vẻ trả lời mà không ngoảnh lại:

"Đó là bento do chính Ibuki-san làm."

"...... Ibuki, tự làm nó à?"

Suy nghĩ của tôi ngay lập tức đóng băng. Bây giờ tôi phải bình tĩnh lại.

"Hôm nay, cô ấy làm bento cho tôi, Kushida-san và Ayanokouji-kun. Đó là lý do tại sao nó phải được nếm thử sau khi chia thành 3 phần bằng nhau. Không phải tôi đã nói thế sao?"

"Chắc chắn là cậu không muốn nói điều đó phải không..."

Nếu tôi nghe được lý do đó ngay từ đầu thì tôi thà bảo Kei làm bento cho tôi còn hơn.

Rốt cuộc thì không đời nào Ibuki có thể làm bento được. Ít nhất thì cô ấy còn một chặng đường dài phải đi để có thể nấu được thứ gì đó ăn được.

"Nếu mình nhớ không nhầm thì tôi nghĩ Ibuki nấu ăn không giỏi phải không?"

Thay vì nói thẳng rằng cô ta nấu ăn dở, tôi dùng nói giảm nói tránh đồng thời kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng.

"Cô ấy là kiểu người không bao giờ nấu ăn. Đó là lý do tại sao chế độ dinh dưỡng của cô ấy luôn không đồng đều. Hình như cậu đã quên chuyện lần trước rồi đúng không?"

Trong kỳ nghỉ đông, tôi đã gặp Horikita, Kushida, Ibuki ngay đầu học kỳ mới.

Sau đó tình cờ tôi nghe được về một chủ đề tương tự như chủ đề tôi đang nói bây giờ, và đó là sự thật.

"Chế độ dinh dưỡng không đồng đều có ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe của cô ta, và gần đây tôi đã vài lần mời cô ấy vào phòng tôi để ăn những bữa ăn do tôi nấu. Cân nhắc chi phí thức ăn, Ibuki-san quyết định đến mặc dù cô ấy rõ rằng có chút gì đó không phục. "

"Cô ấy luôn tỏ ra khó chịu nhưng cũng rất đáng yêu."

Bình thường không ai mô tả một người vừa khó chịu lại vừa dễ thương, phải không?

"Mặc dù cô ghét Horikita và những người khác, nhưng cô có vẻ cũng biết được nhiều thông tin hữu ích đấy."

"Bởi vì mỗi lần tới cửa, mình đều dự đoán sẽ nổ ra đánh nhau."

Việc có những kỳ vọng như vậy thực sự phù hợp với phong cách của Kushida.

"Nhờ có Kushida-san mà tôi phải nấu ăn cho ba người, phiền phức thật đấy."

Horikita phàn nàn, nhưng có vẻ như cô ấy không để tâm đến điều đó.

Tôi có nên nói là cô ấy đã quen với việc đó không.

"Nhưng tại sao lại chuyển sang ăn bento do Ibuki làm?"

"Đó là kết quả của việc nói chuyện với nhau. Horikita-san nói với cô ấy hãy học mấy món cơ bản và Ibuki-san khoe khoang rằng mình thừa sức nấu đưực món ngon, rồi Horikita-san thách thức cô ấy nấu thử rồi 2 người lao vào tranh cãi thậm chí là có ý định giết nhau, và cứ thế tình hình phát triển thành ngày nay. "

Nó thực sự khá là dễ hiểu.

Nhưng câu cuối khả năng cao là nói dối

"Được rồi, chuyện gì cũng nói đều đã nói, vậy mình đi nhà ăn trước."

Khi đến ngã ba đường, tôi quay đầu lại và chuẩn bị đổi hương, nhưng Kushida ngay lập tức tóm lấy cánh tay tôi.

"Nè, Ayanokouji-kun. Dù sao cậu cũng nên thấy vui khi được một cô gái mới ăn bento mà mình làm chứ."

"Mấy người cố tình bẫy tôi đúng không?"

Tôi trút hết lời phàn nàn của mình với Horikita, người đang thong thả đi trước mặt tôi.

"Tôi rất tiếc khi nghe điều đó, nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ món ăn của Ibuki-san với càng nhiều người càng tốt, đó là lý do tại sao tôi làm vậy. Nhưng dù vậy, điều đó là không hợp lý nếu tìm những người không về cô ấy, phải không? Và còn quá sớm để biết liệu mọi chuyện có tệ hay không."

Không có cảm giác mong đợi trong cuộc trò chuyện này.

Bây giờ tôi không thể thoát khỏi tình thế này nên đành phải đi theo trong bất lực.

"Dù sao thì...... Kushida, chẳng cô nên tránh xa mấy chuyện như này sao?"

Tôi hiểu rằng cô ấy không được mời đến phòng của Horikita để xoa dịu tình hình. Nhưng ngay cả khi cô ấy muốn chứng kiến cuộc đọ sức của Horikita và Ibuki, thì rủi ro mà cô ấy phải gánh chịu lần này là quá lớn. Không biết bi kịch nào đang chờ đợi cô ấy.

"Ừ, đúng vậy. Có đủ thứ chuyện đang diễn ra ở đây."

"Có vẻ cô cũng không sọ nhỉ, Kushida-san? Xem ra mấy lời khích tướng của Ibuki-san rằng cô chỉ là một kẻ chỉ biết chạy trốn hèn nhát đã phần nào đánh vào lòng tự tôn cao ngất của cô ha. Đó là lý do cô ở đây phải không?"

"......Mình chỉ muốn thấy Ibuki-san xin lỗi sau khi thất bại."

Đánh giá từ những điều họ trò chuyện nãy giờ, có những lời trước đó của Kushida có vẻ phần nào đúng. Nhưng ngay cả khi thất bại, liệu với tinh cách của mình thì Ibuki có xin lỗi không?

"Ibuki-san vẫn chưa đến. Đã gần đến giờ hẹn rồi... ......"

Có vẻ như đây là nơi mọi người phải gặp nhau. Chúng tôi dừng lại trước hành lang dẫn ra khỏi trường học.

Cô ấy bảo rằng sẽ chọn một nơi không có nhiều người, vì vậy cô ta đã có kế hoạch lôi kéo tôi ngay từ đầu.

"Ý mình là chổ này ở gần lớp học. Không cần phải hẹn gặp nhau ở đây phải không?"

"Đúng là gặp nhau ở đây cũng chẳng ích gì. Tôi đã cố thuyết phục Ibuki-san những cô ấy đã từ chối đi cùng tôi."

Nếu vì ghét Horikita (và có lẽ cả Kushida nữa) đến vậy, tại sao cô ấy lài không từ chối cái trò này ngay từ đầu chứ?

Đây là một ví dụ điển hình cho thấy tính cách quá mạnh mẽ và cạnh tranh cao luôn gây ra nhiều rắc rồi.

"Dù sao cô ấy biết rằng bento cô mình sẽ rất tệ nên đã chấp nhận thất bại chăng."

"Tôi không muốn kết luận vội vàng, nhưng không phải là không có khả năng đó."

"Dù sao thì chẳng ai muốn ăn nó đâu."

"Đậu xanh rau má, đừng có mà khinh thường người khác!"

Ngay khi bầu không khí của chúng tôi tràn ngập sự nặng nề, Ibuki gầm lên.

Trên tay cầm một quả bom...... Không, là hộp cơm. Cô ấy thực sự đã mang nó. Tôi không nghĩ cô ta dám làm đó.

"Tại sao Ayanokouji lại ở đây? Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của hắn."

"Dù sao cũng đấu có vấn đề gì to tát. Càng có nhiều giám khảo thì kết luận về trình độ nấu ăn của cô càng trung thực. Bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây, hãy đi nơi khác thôi. Bạn không muốn mọi người nghĩ rằng chúng ta' ở gần đây phải không?"

"Khỏi cần nhá!"

Vì thế chúng tôi rời hành lang và đi ra ngoài. Bây giờ là đầu tháng giêng mà trời vẫn còn lạnh. Nhưng đó chính là lý do khiến nơi đây trở thành một nơi vắng vẻ để ăn uống.

Ibuki lấy ra một hộp bento được bọc trong một tấm vải bọc màu trơn (tôi đã nhìn thấy nó ở một cửa hàng 100 yên).

"Tôi sẽ khiến mấy người phải hối hận vì xem thường tôi, nên hãy ăn đi."

"Ibuki-san có vẻ rất... tự tin. Chẳng lẽ việc thức tỉnh một phép màu thực sự có tác dụng sao?"

Ibuki thực sự tràn đầy tự tin. Nó tốt hơn gấp trăm lần so với việc không có chút tự tin nào, nhưng liệu có ai trong chúng tôi có thực sự mong đợi được điều đó không?

"Rõ ràng là cô ấy quá tự tin, những dù sao cũng chả cần quan tâm đến nó."

Horikita, người đã quen với khía cạnh này, chuyển ánh mắt từ Ibuki sang hộp cơm bento.

Đồng thời, niềm mong đợi nhỏ nhoi mà tôi và Kushida rời đi cũng tan thành mây khói.

"Hừm, nếu không có cơ hội thắng thì tôi đã không đến đây."

"Sự tự tin của cô xem ra đã được truyền tải trọn vẹn đến mọi người. Nếu đã như vậy thì cô không nên quá thô bạo với đồ ăn. Cho dù có nấu ăn thành công, cô vẫn thất bại trong vai trò đầu bếp."

"Đừng nói nhảm nữa và bắt đầu ăn đi. Vậy chúc mọi người ngon miệng, Horikushi-kun! Và cả ông, ôn thần Ayanokouji nữa!"

"Đừng gộp tên tôi với Kushida-san. Đó là kiểu viết tắt gì thế?"

Nhân tiện đừng gọi tôi là ôn thần, nhưng tôi không quan tâm lắm.

Nhưng phải nói sao nhỉ......

"Ba người các cậu càng ngày càng hợp nhau."

Cuộc trò chuyện trước mặt tôi thật khốn khổ, nhưng không hiểu sao nó lại mang đến cho tôi những suy nghĩ trái ngược nhau như vậy.

"Bọn này còn chưa thân nhau hơn chút nào cả, tại sao cậu lại có sự hiểu lầm như vậy, Ayanokouji-kun."

"Ừ. Đừng vội kết luận điều đó."

"Muốn bị ăn đấm hả?."

Rõ ràng là mọi người đều phản đối điều đó, nhưng nhìn chung, mối quan hệ của họ đã thực sự trở nên tốt đẹp hơn và tôi đã đúng.

"Tôi có nên về nhà trước không?"

Làm phiền họ không phải là một ý hay đâu, tôi thực sự nghĩ vậy. Nhưng ------

"Đứng lại!"

"Đừng có chạy vậy chứ."

"Thật đáng khinh, Ayanokouji-kun."

Ba người họ nói cũng một điều chỉ khác nhau cách nói. Tôi hơi bối rối.

Vì không thể chạy trốn được nữa nên tôi phải ngồi xuống.

Cuộc trò chuyện của họ phần nào khiến tôi tò mò.

Tôi nghĩ cách nấu ăn thủ công của Ibuki vẫn ở trình độ của người mới bắt đầu.

Nhưng để thuyết phục được Horikita và Kushida, cô ấy chắc chắn đã cố gắng hết lần này đến lần khác và nỗ lực rất nhiều......

Tôi đang mong chờ nó. Cách trình bày là một trong những yếu tố của nấu ăn.

Sau khi mở lớp vải bọc ra, có một hộp cơm bento (tôi cũng đã thấy nó ở cửa hàng 100 yên).

"Vậy tôi kở nhé."

Ibuki kiêu ngạo ngả người ra sau. Tôi không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu hay lo lắng nào từ cô ấy cả.

Tôi từ từ mở nắp hộp cơm bento.

Thứ đập vào mắt tôi là ------

Đầu tiên là cơm, không phải cơm trắng mà là cơm chiên.

Tôi không biết đã sử dụng bao nhiêu loại rau, thịt, đủ màu sắc.

Các món ăn phụ quá khổ cho một món cơm chiên. Và nó chứa cà chua bi, trứng chiên, gratin, đò hầm, đồ chiên và bánh mì kẹp thịt nhỏ. Số lượng không nhiều nhưng phong phú về chủng loại. Ngoài ra còn được trang trí bằng hoa lan.

Tôi chỉ có thể nói rằng đó gần như không phải là hộp cơm bento.

"Cô tự mình làm tất cả những thứ này à?"

"Tất nhiên rồi."

Cô ta trả lời không do dự nên tôi đoán đó là sự thật.

Nhưng tôi không chắc liệu kết hợp nhiều thứ thế này có phải là ý hay không.......

"Nếu xét về vẻ bề ngoài thì tôi sẽ cho nó 30 điểm."

"Phần nhìn chẳng qua chỉ là cho có, quan trọng là phần ăn kìa."

"Không, đây là lời khen cho cô. Ban đầu tôi nghĩ thứ cô làm chắc sẽ bị 0 điểm."

Cho dù là 30 điểm thì đó vẫn là một lời khen xứng đáng.

Horikita đã chuẩn bị vài đôi đũa dùng một lần cho thời điểm này, một cho cô ấy, một cho Kushida và một cho tôi.

"Hãy bắt đầu nếm thử."

"Đây là lần đầu tiên mình ăn mà ít hứng thú như vậy~ Thật là một kỷ niệm tuyệt vời~"

Kushida đọc từ chiếc đũa và có vẻ như cô ấy không định bẻ đũa mà đợi Horikita bắt đầu trước.

Horikita nhẹ nhàng dùng đũa gắp một miếng cơm chiên và ăn.

Sau đó cô ấy gắp phần gratin lên và đưa lên miệng.

Sau khi nhìn Horikita ăn xong mà không nói một lời, Kushida lên tiếng.

"Nó thế nào?"

"Vẫn chưa thể nói được. Để tránh suy nghĩ của tôi ảnh hưởng tới những người sau, giờ đến lượt cô đó."

"Khoan đã."

Đây...... là một hành vi từ chối lộ liễu.

Nếu những học sinh tưởng tượng về Kushida nhìn thấy cảnh này chắc chắn họ sẽ ngất xỉu ngay lập tức phải không?

Nếu nghe từ bên cạnh, bạn sẽ nghĩ đó chỉ là âm thanh vô tình chứ không phải cố ý.

"Chỉ ăn cà chua nhỏ thôi có được không?"

"Xin hãy nếm thử thật cẩn thận."

"Cậu thật xấu tính."

Kushida lại mím môi, tự hỏi liệu đây có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, cảm nhận còn mãnh liệt hơn lần trước.

Cô ấy ăn món hầm và chiếc bánh mì kẹp thịt nhỏ với vẻ mặt vô vọng.

"Được rồi, tiếp theo là Ayanokouji-kun"

Đột nhiên nhận ra, Kushida trực tiếp đưa dùi cui cho tôi. Tôi nên làm gì.

Hộp cơm bento có 7 loại món ăn kèm trong đó có cà chua nhỏ. Bốn người trong số họ đã được hai người nếm thử. Chà, lựa chọn tốt nhất cho phần còn lại là ăn hai thứ còn lại, ngoại trừ cà chua. Đó là gratin và đồ chiên.

Sống hay chết. Hoặc chỉ là cái chết.

"Tôi sẽ bắt đầu với món trứng."

Trừng là vua cả các loại đồ ăn kèm trong bento. Thật dễ dàng để chế biến nó theo nhiều kiểu, nhưng cần có kỹ năng cao để làm cho nó trở nên hoàn hảo.

Khi cho món trứng vào miệng, phản ứng bản năng đầu tiên của tôi là cảnh giác với vỏ trứng trộn vào, nhưng tôi không nhai quá chậm. Theo xu hướng, tôi với lấy món chiên bằng đũa. Chỉ khi tôi cười khúc khích, lần đầu tiên tôi mới nhận ra rằng nó trông giống như một chiếc bánh empanada tròn vừa ăn.

"......"

Tôi cẩn thận đưa nó lên đầu lưỡi, dùng một cú cắn bóc lớp vỏ bên ngoài để nếm thử bên trong, và ngay lập tức nhận ra rằng đây quả thực là hương vị của bánh empanada. Và cảm nhận rõ ràng kết cấu dính. Độ ẩm của nguyên liệu không bị loại bỏ và cá chiên có vị ngọt. Nó để lại dư vị khó chịu khi chạm vào lưỡi.

Ăn xong, tôi lặng lẽ đặt đũa xuống và nhắm mắt lại.

...... À, đúng là như vậy.

Sau khi nhai và nuốt, câu trả lời đã rõ ràng ngay lập tức.

"Bây giờ cả 3 người đều đã ăn rồi, ai đó có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình được không?"

"Huh?"

"Nó không phải là không ăn được, và hình thức cũng không phải là tệ đến mức 0 điểm. Tôi có thể nói rằng nó được làm bởi người mới bắt đầu và tôi có thể cảm nhận rằng hương vị đã được điều chỉnh bằng cách thêm nhiều muối, nhưng chúng thật sự khó hoà hợp với nhau"

Tóm lại có nghĩa là ăn được.

Như Horikita đã nói trong phần đánh giá của mình, tôi e rằng cô đã dùng skill của các bà nội trợ ở một đất nước nào đó tên là Betonamu đó là đong mọi loại gia vị bằng mắt.

"Mặc dù có thể ăn vỏ cà rốt mà không cần gọt vỏ những điều đó đã gây ra ảnh hưởng đến toàn bộ món ăn. Tôi có thể thấy rằng cô đã cố gắng hết sức để làm điều đó, tuy nhiên vẫn phạm phải quá nhiều lỗi".

Chỉ nhìn và ăn một hộp cơm, có thể thấy rõ Ibuki đã suy nghĩ thế nào khi làm ra hộp cơm này

Từ vẻ mặt cay đắng của Ibuki, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ. Hầu như mọi chuyện đều ổn.

"Mình không muốn ăn nó nữa. Đây thật sự là một sự lãng phí nguyên liệu."

Thái độ khinh thường của Kushida khiến Ibuki lắc vai khó chịu.

"Mình không thể tin được là cậu lại nói rằng bạn có thể nấu ăn giỏi như Horikita-san. Tốt hơn hết là cậu nên trả điểm cho một người nấu ăn giỏi làm việc đó thay cho cậu."

Bị nhận xét như thế này thì ít nhiều cũng thảm hại, nhưng xét cho cùng thì chất lượng cũng chỉ đến đó nên đành chịu thôi.

"Hai người rõ ràng đang muốn mượng dịp đì tôi!"

"Đã nói như vậy thì chính mình ăn đi. Dù sao cậu cũng chưa thật sự nếm qua phải không?"

"Đúng là tôi chưa từng nếm qua. Nhưng trông nó bình thường đến mức tôi chắc chắn là có thể ăn được."

"Tôi không nói là không ăn được, chỉ là không ngon thôi, cậu nên tự mình nếm thử đi."

Ibuki lo lắng cầm hộp bento mình làm và di chuyển đôi đũa.

"Dù nó không tốt như cô ...... Nhưng ít nhất với tôi nó là ..... Một kiệt tác!"

"Bớt xạo đi!"

Horikita gõ vào đầu Ibuki.

"Có gì mà không ngon chứ? Rõ ràng đây là bao nhiêu công sức đổ mồ hôi, sô nước mắt, thậm chí là máu của tôi mà sao cô nỡ..."

"Tôi đã nói rõ ngay từ đâu rồi...Không thể nào làm được một món ăn ngon nếu chỉ đong mọi thứ bằng mắt!"

Đây là một vấn đề lớn. Có sự khác biệt lớn giữa các món bento. Một số món nhạt nhẽo với quá ít nguyên liệu, trong khi một số khác lại nồng với quá nhiều nguyên liệu.

"Tổng kết lại thì cô được 20 điểm."

"......20 có phải là điểm cao không?"

"20 điểm trên 100."

"Cái gì? Rõ ràng mấy người cố tình mượn dịp đì tôi mà?"

"Đủ rồi. 20 là tôi còn giữ thể diện cho cô lắm rồi đó."

"Đúng vậy. Mình thì mình chỉ cho nó 2 điểm thôi."

Ibuki đang đấm ngực phản đối sự đánh giá gay gắt của ban giám khảo.

"Cậu thấy sao, Ayanokouji-kun?"

"Không, tôi nghĩ hộp cơm này có thể ăn được nên tôi sẽ cho điểm cao hơn."

"Chưa bao giờ tôi thấy cậu đẹp trai sáng ngời như hôm nay!"

Thấy người đừng về phía mình đột nhiên xuất hiện khiến Ibuki rất vui mừng. Cô ấy thậm chí còn nhảy lên vì sung sướng.

"Cậu ổn chứ? Hộp cơm này rõ ràng là không đủ ngon."

"Chắc chắn là không."

Horikushi-chan không ngần ngại nói ra những lời đó. Mặt khác, tôi đã sẵn sàng đặt câu hỏi.

Cố gắng nhận xét về hộp cơm này từ nhiều góc độ nhất có thể.

"Nhưng nó không phải là không ăn được, 2 người đều thừa nhận điều đó phải không?"

"Chà... điều đó đúng. Nhưng nó không có gì là kích thích cảm giác thèm ăn."

"Đúng là sẽ không ai ăn nó khi có nhiều món ngon hơn nhiều ở ngoài kia. Nhưng nếu nó ở trên một hòn đảo không có người ở thì sao? Nếu đây là thứ duy nhất có thể ăn trên đảo thì mọi người sẽ vui vẻ ăn nó , phải không? Tóm lại, điểm của nó là ......"

"Không cần thiết. Cảm ơn cậu đã mô tả một ví dụ khó hiểu bằng những từ đơn giản và dễ hiểu. Dù sao, tôi hoàn toàn hiểu rằng cậu không hề khen ngợi"

"...... Hể?"

Điểm sắp thoát ra khỏi miệng tôi bị nghẹn trong cổ họng khi tôi được yêu cầu dừng lại. Có cảm giác nôn nao khó tiêu.

Nó cũng có thể là do thức ăn vừa mới vào dạ dày thực sự khó tiêu.

"Trung bình là 11 điểm. Thật đáng tiếc, Ibuki."

Cuối cùng, điểm của tôi thậm chí còn không được tính, mà chắc cũng chẳng ai quan tâm đâu ......

Dù đã qua rồi nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối không thể buông bỏ.

"......"

Vốn dĩ đã không biết nấu ăn, hơn nữa đây là là lần đầu làm mấy chuyện này, Ibuki chỉ có thể cam chịu chấp nhận.

"Ủa, mấy cái câu nói sẽ phục thủ thường ngày của cô đâu rồi. Nếu cô nói ra biết đâu tôi sẽ cho cô cơ hội thứ 2."

"Tôi sẽ không nấu ăn nữa!"

Ibuki, người liên tục bị chỉ trích, tự hỏi liệu có phải vì trái tim của con đường ẩm thực đã tan vỡ nên bất mãn kêu lên.

"Bỏ cuộc trước khi quá muộn không phải là điều xấu. Suy cho cùng, cô không thích hợp với việc nấu ăn."

Mặc dù vẫn đang bị chỉ trích nhưng Ibuki dường như không quan tâm nữa và càu nhàu trong khi giơ tay lên.

"Cứ cho là tôi đã nhận ra rằng những người nấu ăn đều là những kẻ ngốc. Các người đều đang làm những việc vô ích."

"Hả? Ý cô là sao?"

"Ngay cả khi không nấu ăn, tôi vẫn có thể mua bento ở cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị. Vừa tiết kiệm thời gian nấu nướng vừa không phải xử lý nguyên liệu thừa. Và nó rất ngon. Đó là điều không thể phủ nhận."

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cô cần phải nghĩ đến dinh dưỡng mà mình phải nạp vào, đừng lúc nào cũng chứ bắt tôi nhắc lại vậy chứ. Cứ suốt ngày cứ mỳ tôm với bò húc thì sao mà cơ thể phát triển được."

"Hahaha, xem ai đang nói kìa. Không chỉ trí óc mà cả cơ thể cô dường như cũng không phát triển chút nào."

"Này! Kushida! Cô đang nhìn gì vậy?

"Cậu nghĩ mình đang nhìn gì nào?"

"Muốn bị cho ăn đòn phải không!?"

"Được rồi, được rồi, hạ hoả đi. Đó là bằng chứng của việc thiếu dinh dưỡng đó. Hôm nay 19 giờ hãy đến phòng tôi như thường lệ."

"Nếu cô đã nói vậy thì tôi không thể từ chối rồi!"

Tôi nghĩ cô ấy sẽ từ chối,...... nhưng Ibuki đồng ý với vẻ mặt giận dữ.

Tiết kiệm tiền ăn uống mà vẫn được ăn những món ăn bổ dưỡng và ngon miệng.

Mặc dù vâng lời Horikita cũng có mặt trái của nó nhưng từ chối vẫn là điều xấu hổ phải không?

"Hẹn gặp lại!"

Ibuki bỏ những lời đó và bỏ đi trong cơn thịnh nộ.

Nếu là ở chung cư thì chắc chắn sẽ bị người ở tầng dưới tố cáo.

"Cô ta thậm chí còn không thèm dọn hộp bento mình mang tới đây."

Horikita thu dọn đồ dùng ăn trưa rải rác với thái độ của một người mẹ đang tỏ ra không hài lòng với việc con gái mình không làm tốt công việc của mình. Tôi đoán tôi sẽ mang những thứ này về nhà và dọn sạch chúng.

Kushida, người ngồi cạnh cũng nhìn đi chỗ khác và đứng dậy.

"Vậy lúc 19 giờ mình cũng sẽ đến làm phiền cậu."

"......Tôi không nói là tôi sẽ phục vụ cô."

"Không sao đâu. Mình cũng muốn tiết kiệm càng nhiều điểm cá nhân càng tốt. Ăn một bữa do Horikita-san cũng không tệ. Mình sẽ vui vẻ thưởng thức nó."

Nó dường như là một khám phá thú vị ở một nơi khác.

"Cô cũng đã tích lũy được khá nhiều điểm cá nhân phải không?"

"Không đủ chút nào. Đáng lẽ mình phải nhận được một khoản tiền từ ai đó mỗi tháng, nhưng suy cho cùng thì tháng trước mình đã có một nước đi vào lòng đất."

Nụ cười dịu dàng vẫn nở trên khuôn mặt cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy dành cho tôi lại lạnh lùng.

Sau đó, ngay lập tức quay trở lại trạng thái bạn của mọi nhà thường ngày, cô nàng đi về phía căng tin và biến mất khỏi tầm mắt.

"Vậy... vậy thôi. Cậu cũng đã vất vả rồi."

"Chà, cậu cũng vậy......mà đợi một chút"

Tôi hét lên để ngăn Horikita đang nhặt hộp cơm bento và chuẩn bị rời đi.

"Gì thế?"

"Mình vừa nếm thử hộp cơm bento dở tệ, nhưng mình nhớ là có ai đó đứa sẽ mời mình ăn trưa, phải không?"

"Sao cậu không ăn hết hộp bento dở tệ đó đi, lúc nãy cậu khen nó dữ lắm mà?"

Horikita nói rằng còn rất nhiều thứ bên trong trong khi đưa hộp cơm bento, nhưng tôi đẩy nó đi không chút do dự.

"Tôi chỉ đùa thôi. Tiếp theo chúng ta hãy đến quán ăn tự phục vụ. Tôi sẽ đãi cậu bất cứ thứ gì cậu thích."

Horikita trả lời với vẻ hài hước.

"Mà này, tính cả Ibuki và Kushida. Cậu tốn rất nhiều điểm vào việc nấu ăn cho hai người đó phải không?"

"Đó là lý do tại sao chi phí thức ăn gần như tăng gấp đôi. Kushida không được mời nhưng cô ấy luôn đến."

"Đối với Kushida, Horikita và Ibuki đều là những van giảm áp tuyệt vời phải không?"

Nếu bạn thực sự cảm thấy khó chịu, bạn sẽ không chọn dành thời gian cho nhau ngay cả khi nó miễn phí.

"Nói sao nhỉ. Cô ấy sẽ hạnh phúc hơn bất cứ điều gì nếu có thể làm hại tôi. Kể cả Ibuki-san, tôi cảm thấy như họ đặc biệt háo hức khi thấy tôi vất vả và thất vọng."

Tôi hiểu rồi. Điều đó rất có khả năng

Nếu dành thời gian bên nhau, cô ta sẽ có cơ hội nhìn thấy điểm yếu của Horikita.

"Mặc dù khó có thể tưởng tượng nhưng ba người sẽ có những giây phút hạnh phúc khi ở bên nhau."

"Không hẳn. Đây không phải là kiểu tiệc tùng của các cô gái mà mọi người nghĩ đến. Thậm chí không có một nụ cười trên khuôn mặt của bạn, nó giống như một tình huống căng thẳng mọi lúc. Cậu cũng vừa nhìn thấy rồi đó thôi"

Nghĩ lại, quả thực trong bữa ăn vừa rồi hoàn toàn không có chút niềm vui nào cả.

Ngoại trừ khuôn mặt tươi cười mà Kushida đã quen đeo hàng ngày.

Nhưng dù vậy, so với khi cô ấy thường dành thời gian cho người khác, nó thậm chí còn không xuất hiện thường xuyên bằng một nửa.

Nhưng thật không ngờ, bầu không khí lại không hề nặng nề mà có một cảm giác hòa hợp tuyệt vời.

"Vậy thì đi thôi. Thật lãng phí thời gian khi nói về hai người đó."

"Ừ."

Chúng tôi đã bước một bước.

Tôi nghĩ lại về tình tiết nhỏ này.

Bất chấp gánh nặng trên lưỡi và dạ dày, cuộc tụ họp ngày hôm nay rất có ý nghĩa.

Horikita Kushida và Ibuki là những người từ các lớp khác.

Mặc dù 3 người này có mối quan hệ phức tạp nhưng hình thức quan hệ mới này lại bền chặt đến không ngờ và không thể đánh giá thấp được.

Nếu người ta mô tả mối quan hệ này dưới dạng tình bạn, chắc chắn toàn bộ các cô gái sẽ đồng loạt bác bỏ nó. Nhưng để có được hàng loạt định kiến này cũng có thể giải thích là do giữa các cô gái đã hình thành một tình bạn từ lâu.

Tuy nhiên ......

"Gì đây?"

Có lẽ hơi khó chịu vì tôi đang nhìn cô ấy khi đang đi ngang hàng, Horikita liếc nhìn sắc bén.

"Mình chỉ đang nghĩ xem bữa trưa đắt tiền như thế nào sẽ ngon thôi"

"Số lượng không cần lo lắng, muốn ăn gì thì ăn đi."

"Mình muốn ăn món đắt nhất ngay bây giờ."

"Đúng là... cứ lấy bất cứ điều gì cậu thích."

Phần 4:

Kei đến chơi buổi tối cũng đã quay về. Đã hơn 9 giờ tối sau khi tôi chuẩn bị xong cho ngày mai.

Chiếc TV đang bật dường như đang chiếu một chương trình tạp kỹ nên tôi dừng việc đang làm để xem.

Người dẫn chương trình nam khoảng 40 tuổi nhìn về phía một nhóm nghệ sĩ giải trí. Khung cảnh chuyển sang, có lẽ là một buổi chụp ảnh ngoài trời, và chương trình chuyển sang một cuộc tản bộ trên phố.

Sau khi xem một lúc, màn hình nhảy trở lại và người dẫn chương trình cũng thực hiện hành động troll và kể lại cảm xúc trong trường quay, sau đó thao tác tương tự được lặp lại.

Lúc này, năm bức ảnh được hiển thị trên màn hình, và câu hỏi ai có thể phân biệt bức tranh nào là thật.

"Bức tranh thứ 4."

Sau khi trả lời bằng giọng thì thầm yếu ớt, tôi tắt TV bằng điều khiển từ xa mà không đợi câu trả lời hiện ra. Căn phòng ồn ào lập tức trở lại im lặng.

Kei thích xem TV nên khi chỉ có hai chúng tôi, chúng tôi luôn bật TV.

Bản thân tôi không hề từ chối TV. Nhưng sau khi cố gắng xem TV để học hỏi điều gì đó, tôi nhận ra rằng mình không thích các chương trình tạp kỹ. Tôi đi tới ngăn kéo và lấy ra cuốn sổ phác thảo được cất bên trong ngăn thứ hai, cũng như bộ bút chì màu được đặt ở phía trên.

Đây là thứ tôi đã mua bằng điểm cá nhân của mình không lâu sau khi đăng ký vào trường, nhưng tôi chưa sử dụng nó một lần nào. Kei đã từng nhìn thấy cuốn sổ phác thảo bên trong ngăn kéo trước đây và tôi nhớ cô ấy đã tỏ vẻ hoài nghi khi nhìn thấy cuốn sổ phác thảo toàn màu trắng.

Tôi trải cuốn sổ phác thảo ra mặt bàn và mở chiếc hộp bạc đựng bút chì màu.

Đưa tay về phía những cây bút chì màu mới toanh-

Rồi tay tôi dừng lại.

Tôi nên vẽ gì? Nếu tôi không nghĩ gì thì tôi sẽ dừng ở đây.

Tôi đã nghĩ về những gì tôi có thể vẽ vào thời điểm này, nhưng tôi không thể tiến hành đúng cách.

Ở Whiteroom, tôi đã học được nhiều kỹ thuật để cải thiện khả năng đọc viết của mình.

Phác thảo là một trong số đó và nó chưa bao giờ là khó đối với tôi.

Chỉ là quá trình sáng tạo thông qua suy nghĩ của chính tôi không được đưa vào quá trình học.

Sổ phác thảo màu trắng trơn.

Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, tôi đóng chiếc hộp bạc lại.

"Có phải ngày này sắp kết thúc rồi không?"

Tôi lẩm bẩm khi đặt cuốn sổ phác thảo và bút chì màu trở lại ngăn thứ hai của ngăn kéo.

Đúng như những gì Chabashira-sensei đã nói, học kỳ thứ 3 có thể sẽ trôi qua trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro