1.Rus và Ger :-)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có 1 vài vấn đề khiến nhóm chúng tôi bị trì hoản thời gian đang chap nên thông cảm. Lý do là vì Dor với Ru cứ tranh nhau về cái cốt truyện quài à, có thể bữa sau tôi sẽ viết nhiều hơn. Tên truyện 1 đường cốt truyện 1 nẻo nên ko liên quan đâu :v chúc m.n đọc truyện v.v
.
.
.
.
.
.
________________________________
Trên 1 cánh đồng, kế bên bên con sông là 1 ngôi nhà khá cũ kĩ nhưng chắc chắn. Ở đó có 1 người làm thợ đẽo guốc, và tất nhiên bác ta cũng có 1 chú học viện tên Russia. Cũng như bác biết đẽo gọt những đôi guốc vừa chắc chắn,  vừa nhẹ nhàng mà hình dáng lại đẹp đẽ. Họ gọt cả thìa, nĩa và những dụng cụ khác. Và dần dần bác ấy cũng trở nên khá giả, bác ấy tên là Janes Thomas.

Russia làm việc rất chăm chỉ, ngày nào cũng làm. Nó thích xem bác làm việc, thi thoảng nó cũng bắt chước bác đục gỗ và lại bị đứt tay 1 miếng khá to. Nhưng 1 hôm nó đem khoe với bác, vẻ mặt đắc thắng, 1 đôi guốc vừa đẹp vừa xinh. Nó nói là sẽ tặng đôi guốc ấy cho cô bé Germany.

Vậy Germany là ai ? Em là 1 đứa trẻ mồ côi cha, em có 1 người chú và em sống ở gần khu đó. Em xinh xắn và thanh lịch như con nhà quan, nếu em được mặt quần áo đẹp, không ai lại ngờ rằng em sinh ra trong túp lều, trên mảnh đất hoang cạnh ấy.

Đó là nhà chú em. Ông ta góa vợ. Ông sinh sống bằng nghề đốn củi trong rừng rồi dùng chiếc thuyền to của nhà chở đến bán ở các thành phố cho đến các vùng lân cận khác. Ở nhà chả có ai giữ Germany cả, cho nên hầu như lúc nào ông cũng đem em theo trên thuyền hoặc vào rừng. Nhưng khi ông phải ra tỉnh thì ông dẫn em đến gửi nhà ông Janes Thomas ở bên kia bãi bạch thảo.

Germany kém nhóc Russia 1 tuổi. Hai em là đôi bạn rất thân, chia nhau từng miếng bánh, từng quả dâu tây ngon lịm và cùng chơi đào lỗ trên cát với nhau. Chúng chạy lon ton khắp vùng, chơi bời, nhảy nhót. Thậm chí có hôm chúng đi mạo hiểm khá sâu vào trong rừng, được trông thấy chim chóc, chúng cũng cho rằng đó là 1 sự kiện đáng ghi nhớ.

Russia chưa bao giờ được đến nhà Germany hay lên thuyền ông lái đò. Nhưng 1 hôm ông ta đưa em qua bãi hoang về nhà ông để chi em ngắm phong cảnh và sông nước. Sáng hôm sau, hai em được lên thuyền ngồi vắt vẻo trên những bó cũi. Nhóc Russia trố mắt nhìn, quên cả ăn bánh mì và quất rừng.

Ông lái đò và người bạn cùng đi dùng sào đẩy thuyền. Họ theo luồn nước và lướt qua nhanh những hồ do con sông tạo nên. Các hồ này lắm lúc trông như hoàn toàn bị che kín sau những hàng lau sậy và những cây sên cổ thụ nghiên mình trên mặt nước.

Nhiều lúc họ nhìn thấy những cây trăn già ngả ra nằm ngang dưới mặt sông, xung quanh có đầy hoa sen và hoa khê tôn, màu ngũ sắc, nom như một hòn đảo xinh đẹp. Các em ngắm mãi không ngớt. Nhưng khi đến lâu đài Silkborg, nơi có cái đập lớn ngăn để bách chạch, trông thấy nước chảy ầm ầm qua cửa đập, sủi sục và ngầu bọt thì Rus với Ger thích lắm, cho rằng nơi ấy đẹp quá chừng.

Thời ấy ở chốn này chưa có thị trấn và nhà máy. Người ta chỉ thấy vài cái trại có chừng mười hai nông dân. Chính là tiếng nước chảy và tiếng vịt trời làm cho Silkborg trở nên náo nhiệt.

Khuân củi lên xong, ông lái đò mua một giỏ chạch đầy và một con lợn sữa vừa cắt tiết xong. Ông cho tất cả vào cái sọt để phía sau thuyền rồi quay về. Họ căn buồm lên và thuyền được gió chạy ngược sông nhanh như có hai ngựa kéo.

Họ về đến sát nhà người bạn của ông lái đò. Hai người phải ghé vào. Họ cột chặt thuyền vào bờ, dặn kĩ hai đứa trẻ phải ngồi yên, rồi ra đi. Rus và Ger ngồi yên được vài phút, rồi các em lấy sọt vào xem bên trong có gì. Chúng mở nắp sọt và cho rằng muốn đỡ chán cần phải lôi con lợn sữa ra để sờ mó và lật đi lật lại. Hai em vỗ về con lợn, lay hoay thế nào làm con lợn rơi tõm xuống nước và lợn bị nước cuốn đi mất. Thật là nguy !

Trong lúc hốt hoảng Rus nhảy tót xuống đất và bỏ chạy. Ger nhảy ngay sau nhóc và gọi Rus cho đi theo, thế là hai đứa bé hoảng sợ chạy trốn và biến vào trong rừng.

Chẳng lâu sau các em đã vào giữa bụi rậm để khỏi trông thấy con sông, cái con sông đáng ghét đã cướp mất con lợn mà các em hi vọng sẽ được chén một bữa ra trò. Nghĩ thế nên các em cứ đi mãi. Kìa, Germany vấp phải một rễ cây, ngã xuống, em òa lên khóc, Russia bảo:

-Can đảm lên một tí, nhà mình ở bên kia kìa.

Nhưng đằng ấy làm gì có nhà nào, tội nghiệp! Các em cứ đi mãi, chân chúng dẫm lạo xạo lên cành cây gãy và lá khô từ năm ngoái. Bỗng các em nghe thấy tiếng người gọi the thé. Các em dừng lại nghe. Ngay lúc đó có tiếng chim ưng đáng ghét rít lên làm chúng hoảng sợ. Chúng tiếp tục chạy trốn. Nhưng chợt chúng thấy vô số quất rừng rất đẹp, nhiều không đếm xuể. Thế là hết cả sợ. Chúng hái quất ăn, mồm và má xanh đỏ nhoe nhoét cả ra.

Tiếng người gọi lại cất lên từ xa, Germany bảo:

-Chúng mình sẽ bị phạt nên thân.

Russia bàn:

-Ta trốn về nhà bố đi, ở đâu đây trong rừng này này.

Chúng lại đi, gặp một con đường nhỏ men theo, tuy nhiên con đường ấy không dẫn đến nhà ông Janes Thomas.

Đêm đến, trời tối mịt và các em rất sợ. Mọi nơi đều im phăng phắc. Chốc chốc chúng chỉ nghe thấy tiếng cú và tiếng chim, chả biết chim gì. Chúng mệt lắm rồi, tuy vậy vẫn cứ đi. Cuối cùng chúng lạc vào giữa bụi rậm, Ger khóc, Rus cũng khóc nốt. Tỉ ti một lúc, chúng lăn kền lên lá khô và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

The end
________________________________
*Fun facts*
-Ger và Rus đều là trẻ mồ côi cha mẹ và chúng là những đứa bé được nhận nuôi từ những gia đình không giàu mấy.
-ông lái đò là chú của Ger, ông sinh sống bằng nghề đốn củi và ông ấy góa vợ (như ở trên). Ông cũng chính là người đã nhận nuôi em.
-Rus ban đầu là học viện của bác Janes Thomas nhưng sau đó bác ấy đã quyết định nhận nuôi đứa trẻ.

Tên truyện không liên quan đến cốt truyện nên đừng tap rồi hỏi tại sao tôi làm khác với tên truyện. Đơn giản là vì Dor với Ru thay đổi hơn chong chóng tre của Nobita nên tôi phải chuyển ý tưởng liên tục. Mong mn vẫn ủng hộ
Từ:1298

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro