USSR x Vietnam: Дождь...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

USSR đi bộ trên con đường ở cố đô Huế, đôi chân lảo đảo trên từng góc phố. Bỗng một cơn mưa mùa hạ đổ rạp xuống... Nó như nói ra hết nỗi lòng của anh hiện giờ...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tôi thích đi dưới cơn mưa để không ai phải thấy tôi đang khóc.

Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ...

Vì cho dù bị cảm lạnh, tôi vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.

Mưa... hạt mưa rơi cuốn trôi bao kỷ niệm dĩ vãng.

Tôi yêu mưa vì mưa chính là vỏ bọc cảm xúc...

 Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

Tình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa...

Trông thấy nhiều nhưng giữ lấy chúng thật khó.

Không nhất thiết khi trời tạnh mưa là sẽ thấy cầu vồng...

Không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại.

Đôi lúc nước mắt đáng quý hơn cả một nụ cười...

Nụ cười tặng cho bất cứ ai nhưng nước mắt và mưa thì chỉ dành cho những người mà ta không muốn mất.

Mưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh...

Mất em rồi chắc gì đã hết yêu!

Nơi em nắng rồi à?

Nơi anh thì vẫn mưa...

Em thương ai rồi à?

Còn anh thì vẫn 'chưa'...

Tôi tìm ai giữa một trời chen nắng?

Ai tìm tôi giữa phố vắng đong mưa?

Đi qua những ngày mưa để yêu thêm những ngày nắng.

Mưa hối hả xóa đi nắng mùa hạ...

Em hối hả xóa tất cả về anh.

Mưa thì mát mà sao tạt vào mặt thì rát...

 Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì đau khổ.

Cơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế,

Ướt lối em về nước mắt khẽ tuôn rơi.

Tình yêu và hạnh phúc giống như hạt mưa vậy...

 Trông thấy nhiều nhưng đưa đôi tay giữ lấy chúng lại chẳng dễ dàng

Em mỉm cười tươi như nắng, nhưng lòng em thì mưa không ngớt anh à...

Chắc sẽ không bao giờ em mỉm cười như thế nữa đâu.

Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ...

Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong.

Hôm nay chiều thứ bảy...

Ngồi bên khung cửa sổ...

Ngắm nhìn thác mưa tuôn...

Giọt mưa hay giọt lệ...

Làm xao động bờ tre...

Bỗng nghe lòng thương nhớ... 

Thoáng hương xưa hững hờ

Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn...

Mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó.

Mưa gợi lại cho con người ta nhiều kỷ niệm...

Khi bên cạnh họ chỉ còn mưa...

Họ chẳng còn đủ sức để giữ lại những nghĩ suy của riêng mình nữa.

Mưa là sự kết nối, dĩ vãng, hoài niệm...

Nhưng hơn cả, mưa là nỗi đau, cái nắm tay đầu, là một vòng tay ôm khẽ, ánh mắt, nỗi lo âu.

 Mưa cũng là lúc mang lại cho tôi những cảm xúc bất tận vã dòng suy nghĩ miên man.

 Mưa ngoài ra không có dấu hiệu sắp ngừng rơi,

Nhưng ký ức về quá khứ của tôi thì hình như đã sắp tan ra như làn khói thuốc... 

Những thứ đã xa chỉ tiếc rằng mưa bây giờ chỉ đơn thuần là những hạt mưa cố ôm vào lòng cố đô đang say ngủ...

Tâm tư lạc vào lòng Huế một đêm nghiêng mình giấu đi cái lạnh... 

Ai lại lần nữa bâng khuâng với mớ kỷ niệm đầu đời... 

Ta không chắc rằng mình có thích mưa hay không...

Nhưng mỗi lúc mưa rơi lại khiến lòng ta cô đơn nhiều quá...

Tôi quen em vào một ngày mưa... 

Những cơn mưa tháng tám bay bay chẳng đủ ướt mềm vai áo... 

Đã lâu nhưng có lẽ chưa đủ để một tình yêu trôi vào quên lãng,

Đằng sau những chuyến đi, đằng sau một áng thơ là mớ tâm tư ấp ủ, đời chờ...

 Mưa mãi tí tách, người ngơ ngẩn mãi nơi đây... 

Những giọt nước đọng lại trên phiến lá như ánh mắt ai lạnh giá...

Dưới con mắt gã si tình, mọi thứ xung quanh đây trở nên u buồn...

 Tôi vu vơ nhớ về những người con gái từng bước ngang qua cuộc đời mình. 

Ai cũng có cuộc sống mới của riêng họ... 

Còn với em, em mang theo tất cả về chốn hư vô và trả về đây những màn mưa rơi rả rích.

Tôi chưa bao giờ chán việc ngồi một góc và nhìn trời, nhìn đời trôi chậm trong mưa.

Nhưng tôi luôn mang theo một chiếc áo mưa để có bất chợt mưa về...

Tôi sẽ chạy xe thật chậm và tận hưởng cảm giác đau rát khi từng hạt mưa rơi liên hồi vào mặt...

Tôi thích mưa ... 

Vì đi dưới mưa chẳng ai biết nước mắt tôi rơi... 

Tôi thích giá lạnh...

Vì sống trong nó chẳng ai biết bờ vai tôi đang rung lên vì cô đơn.

 Mưa rơi rả rích và ngồi trong quán cà phê thân quen... 

Tuổi trẻ giống như một cơn mưa...

Cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa...

Tôi yêu mưa... 

Vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo...

Tôi yêu mưa...

Vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười...

Tình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa vậy...

Trông thấy nhiều nhưng đưa tay giữ lấy chúng thật khó...

Không phải cứ tạnh mưa là sẽ thấy cầu vồng...

Không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại...

Và không phải cứ có một người mòn mỏi chờ đợi thì sẽ có một người trở về...

Đôi lúc nước mắt trở nên đáng quý hơn cả một nụ cười...

Nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai...

Nhưng nước mắt thì chỉ dành cho những người mà ta không muốn mất.

Những giọt mưa cho dù là thưa thớt cũng đã đủ đưa con người ta về với những kỉ niệm xưa...

Tôi yêu mưa...

Vì mưa cuốn trôi đi bao kỉ niệm dĩ vãng.

Một ngày mưa và em khuất xa nơi anh...

Hình bóng cũ phai dần...

Hãy cho anh biết phải mất bao lâu mới quên được em...

Rốt cuộc rồi anh cũng biết sẽ mất người thì lạnh và tay người chỉ ấm đôi khi...

Mưa ngồi ở góc quán cafe quen, nghe nhạc không lời, đọc cuốn sách hay...

Thế giới tự nhiên như thu nhỏ lại...

Mưa rồi em à... Mưa to lắm...

Lòng anh cũng thế... nào hay...

Em cũng có mưa bão trong lòng...

Nhưng đâu dành cho anh!!!

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào...

Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa...

Cơn mưa ngang qua làm lòng tôi chợt nhớ

Ánh mắt xưa sao chẳng thấy tìm về...

Mưa ơi mưa... xin đừng rơi nữa

Lạnh tâm hồn, buốt giá cả con tim...

Hạt mưa vội vã tan đi

Cũng như người ra đi vội vã...

Cơn mưa vô tình làm tim ai khẽ khóc

Người sao vô tình để lệ mãi tuôn rơi...

Thật lạnh lùng cách mà tiếng cười trông giống như khóc than trong câm lặng và cách mà những giọt mưa trông giống như nước mắt mà không có nỗi đau...

Tình yêu như hạt mưa,

Không thể chọn ngọn cỏ mà nó muốn rơi đến...

Em nói em yêu mặt trời nhưng em lại tìm bóng râm khi nó đang tỏa nắng.

Tình yêu đích thực giống như trời mưa,

Nó chạm đến tất cả chúng ta...

Ngoài trời thì mưa tầm tã... Liệu em có thể ngã vào lòng anh... một lần nữa???

Mưa về làm anh nhớ nhiều hơn,

Nhớ những câu chuyện đã lâu chưa kể,

Nhớ những con người đã lâu chưa gặp,

Nhớ những khoảng trời riêng đã lâu chưa tìm về...

Trời cứ mưa,mưa như thể đang là tháng mưa ngâu vậy!

Anh tự hỏi sao mỗi khi mưa rơi lại gợi cho người ta hàng tá nỗi buồn...

Hàng ngàn thương nhớ, từng ấy nghĩ suy và muôn vàn kỉ niệm?

Có lẽ vì mưa bao giờ cũng se lạnh và cái cảm giác se lạnh đó làm người ta thấy mình lẻ loi và lạnh giá...

Ngoài trời đang mưa. Mưa hay buồn em nhỉ?

Trước khi quen em, anh ghét trời mưa lắm...

Yêu em rồi anh mới biết nghe cảm xúc lúc mưa rơi, buồn và nhớ thương da diết...

Mưa rơi rơi rồi dứt từ từ dù bên ngoài vẫn còn vài giọt khẽ bay bay trong gió chiều nghe tê tái...

Mưa bao giờ cũng thế, cũng cô đọng trong anh từng nỗi nhớ chơi vơi và nhớ nhất vẫn là em...

Anh đã hứa với em là không nói nhớ nhung gì nữa nên em chỉ còn nghe mưa rơi trong lòng thôi...

Chắc là cũng có lúc bất chợt em bắt gặp cảm xúc buồn chơi vơi như vậy đúng không em?

Anh thì không thế, bởi nỗi nhớ em thường trực trong anh mất rồi...

Mưa hôm nay nghe lạnh lùng hơn hôm qua và có gì đó ảm đạm hơn mấy hôm trước...

Anh, lại ngồi bên cửa sổ và nhìn mưa...

Lại ngồi ngẩn ngơ và lại viển vông những suy nghĩ mông lung đến lạ...

Giá mà mưa cứ rơi như thế này mãi, để anh được ngồi đây mãi và suy nghĩ những chuyện vẩn vơ để thôi nghĩ đến em một chút, để nhẹ lòng dù chỉ một chút thôi...

Anh đi dưới làn mưa, hạt mưa nhỏ thôi mà sao lại cứ trắng cả một trời vậy nhỉ?

Giống như nỗi nhớ của anh, nhỏ thôi, anh cảm giác như không có gì!

Vậy mà lúc này anh mới thấy, tất cả gộp lại có lẽ cũng bằng cả hồn anh...

Mưa rơi...

Dòng người hối hả đi về trên phố,

Về nơi mà có những người yêu thương họ đang chờ...

Còn anh chỉ biết ngồi đó, lặng nhìn những hạt mưa rơi để rồi giọt nước mắt mặn chát kia lại rơi trong vô thức...

Em vẫn ở đấy như những cơn mưa vốn dĩ luôn luôn có trong ngày hè...

Phải chăng nó là vốn dĩ nên người ta cứ mặc định là bình thường và chẳng bao giờ để ý?

Để rồi thấy những ngày nắng gắt người ta mới nhớ tới cơn mưa và mong có nó biết chừng nào...

Tiếng mưa bên hiên làm anh nhớ em, nhớ giọng nói nụ cười của em...

Giọng nói, nụ cười ấy như đang tan trong màn mưa..tí tách...giòn tan...đầy hạnh phúc...

Trời hôm nay lại mưa, cơn mưa không lớn mà rả rích, lòng bỗng thấy thật cô đơn, trống trải...

Thành phố hôm nay lại mưa, ở nơi nào đó em có cảm thấy lạnh hay không?

Mưa cuốn trôi nhiều kỉ niệm và xóa nhòa hình ảnh em...

Mưa rơi khiến tất cả những thứ xung quanh thật nhạt nhòa còn nỗi nhớ cứ mãi dài thêm...

Ta quen nhau trong một buổi chiều mưa, giờ đây chỉ còn mình anh ngắm mưa rơi...

Mưa rơi, ngồi quán cafe và lắng nghe một điệu nhạc yêu thích. Cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa...

Ngày buồn nhất là khi em rời xa anh vào buổi chiều mưa rơi...

Hôm nay trời lại mưa, lòng bỗng khắc khoải nhớ về em...

Mưa rả rích, mưa cả tuần không dứt, đôi khi lại yêu những tia nắng ấm áp...

Khóc dưới mưa ! Chắc ai cũng đã từng một lần trải qua...

Thèm cơn mưa thật lớn ngay lúc này, chỉ tôi đứng giữa trời mưa khóc thật thoải mái cho vơi hết nỗi buồn...

Miệng tôi thì cười nhưng lòng tôi như những cơn mưa, mưa mãi mà không ngừng rơi...

Hôm nay trời lại mưa, mưa cứ mãi mưa còn anh và em đã khác...

Đôi khi nhìn mưa ước mình trẻ lại chục tuổi để đắm chìm trong cơn mưa, vui vẻ, hồn nhiên mà chẳng có muốn phiền của cuộc sống...

Yêu thương của chúng ta cũng như những hạt mưa rơi nhạt nhòa và tan biến...

Trời đã mưa sau những ngày nóng bức, mưa thì mát nhưng sao buồn quá vậy...

Em là nắng còn anh là mưa...

Nếu ai nói rằng chúng ta khác biệt là quá sai lầm.

 Không có nắng và mưa sao tạo ra được cầu vồng tình yêu...?

Dù rằng trời mưa hay nắng...

Dù rằng lòng anh có nhớ...

Dù cho anh khóc thầm bao đêm...

Chỉ đợi 1 ngày bóng hình em...

Trở về cùng đêm mưa...

Nếu tình yêu là một giọt mưa anh sẽ gửi em cơn mưa rào...

Nếu tình yêu chỉ là một người thì anh sẽ gửi anh cho em...

Rốt cuộc cũng chỉ là mưa, sau rất nhiều ngày tạnh...

Và anh rồi cũng biết mắt người thì lạnh và tay người chỉ ấm đôi khi...

Lúc đi bên em, sao trời không mưa để tôi có cớ ở gần em thêm một chút...?

Mùa thu, mùa của những cơn mưa bất chợt đến rồi đi, như những lúc em đỏng đảnh ưa hờn dỗi...

Có những ngày lòng mình như mưa...

Chẳng thể làm gì hơn, ngoài việc rơi xuống...

Bầu trời xám xịt, không phải anh cô đơn trong nỗi buồn, trời đang mưa, chỉ có một mình anh khóc...

Em như cơn mưa rào mùa hạ, vô tình đến bên anh những ngày nắng...

Vô tình đi khi trời đã tạnh. Để lại trong anh muôn ngàn câu hỏi?

Những giọt nước mắt rơi vì trái tim đã không còn chịu đựng được nỗi đau.

Người ta nói trong ai cũng có một hy vọng...

Điều anh hy vọng chỉ là...

Được gặp lại em dưới nền trời mưa rơi... 

Để một lần nữa được ôm em vào lòng...

-_______________Над_____________-

Trả nợ hôm qua lẫn hôm nay lẫn hôm nay cho các bác này;-;

Hôm qua mẹ tôi bắt tôi rút máy tính ra, rút luôn dây mạng. Muốn dùng mày tính thì phải xin mẹ và có lí do chính đáng nên hôm nay tôi mới vào viết cho các bác đọc được.-.

Xin lỗi bác 

Mẹ tôi không cho dùng Zalo mất rồi;-; Thỉnh thoảng mới được vào thôi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi bác rất nhiều!

Rồi, nhảm đến đây thôi các bác...

Спокойной ночи, любовь моя <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro