Chương I - Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"abc" : Lời nói của nhân vật

| abc| : Suy nghĩ của nhân vật

/abc/ : Âm thanh

________________________________________

Trời xanh oi bức, những tia nắng chói chang chiếu xuống khung cửa sổ, tinh nghịch nhảy xuống, chơi đùa trên chiếc giường trắng tinh. Bầu trời tháng tám cao vời vợi, trong như nước hồ thu. Từng làn gió nhẹ nhàng mang những chiếc lá úa rơi lả tả xuống mặt đất, rồi lại luồn qua ô cửa mà xoa nhẹ lên mái tóc người thiếu niên trong phòng.

Khung cảnh sáng sớm yên bình là vậy, song, lại trái ngược hoàn toàn với không khí um ám ở căn phòng này. Vietnam run rẩy nhìn vào gương. Y cũng chỉ là vừa thức dậy, vậy mà mới mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở trong một căn phòng lạ hoắc, mồ hôi cũng vì vậy chảy ướt cả áo.

- | A- chỗ quái nào thế này!? |

Y hoảng loạn chạy vào phòng tắm, đến khi bắt gặp mình trong gương mới sững sờ. Đây không phải là mặt Y!

Vietnam biết, làm sao Y lại không nhận ra tóc của mình từ đỏ giờ đã chuyển đen chứ, đã thế lại còn là tóc dài!? Hơn nữa, bản thân Y lúc trước cũng không đẹp như thế này, Y chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn. Vietnam khựng lại, hình như Y còn cao hơn một chút nữa thì phải. Nhưng đó không phải là vấn đề, cái đáng nói ở đây là dù trong gương không phải ngoại hình của chính mình, bản thân Y không biết bằng cách nào vẫn cảm thấy rất quen thuộc, một cách kì lạ...

- "Người này..."

Vietnam lẩm bẩm, rồi như nhớ được thứ gì mà lao vút ra ngoài. Y cần một thứ gì đó để chứng minh thân phận cho người này, cũng là để xác nhận mớ suy nghĩ trong đầu của bản thân.

- | Chết thật, mong là mình đoán nhầm. |

Vietnam đổ mồ hôi, trên tay Y bây giờ là một lá thư vẫn chưa được mở. Thông thường, khi viết thư thì người ta luôn đề tên người gửi và người nhận, nên Y mới mong sẽ có thông tin hữu ích, cho dù chỉ là một cái tên thôi cũng được ( mặc dù có vẻ sẽ không khả quan lắm nếu đây không phải là thư của người này). "Xin lỗi vì bất lịch sự nhé!" - Vietnam said

Khi Y hồi hộp hé mắt ra để xem tên người nhận thì...

/RẸT/

- | Khốn nạn! |

- "Ấy vậy mà lại xuyên không rồi!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro