Chương 111 : Bắt Cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________

"Thanh Duy, em là cô dâu xinh đẹp nhất anh từng thấy đó." Lưu Chí Vĩ nghiêm mặt nói, con ngươi sâu thẳm không hề chớp mắt mà ngắm nhìn cậu, hắn đột nhiên khuỵu người xuống, lại gần lỗ tai Thanh Duy, "Anh thật có chút đố kỵ với Trần Đại Nhân !"

"Lưu Chí Vĩ! Cậu có thể đi rồi!" Đại Nhân đứng ở cửa, con ngươi ngưng đọng một màng sương lạnh, hoàn toàn không có loại thần thái vui sướng, khẩn trương của một chú rể. Ngược lại, lại giống như đang hoàn thành một cuộc xã giao hơn.

"Được rồi!" Vẻ mặt nghiêm túc lập tức bị nụ cười không chút kềm chế được mà xóa đi.

Lúc Đại Nhân liếc mắt nhìn Thanh Duy, hắn không kìm chế được mà lướt nhìn từ đầu đến chân cậu, cậu lẳng lặng ngồi ở trước gương trang điểm, trên mặt không có một tia biểu tình nào, nhưng vẻ đẹp của cậu thật giống như một đứa trẻ. Khiến cho người ta có thể vì vậy mà quên cả thở, bộ áo vest thuần khiết màu trắng như Thiên Sứ, cả người cậu như đang tỏa ra ánh hào quang, khiến xung quanh trở nên quá mức ảm đạm vì thứ ánh sáng chói mắt của cậu.

Đôi mắt sáng của Thanh Duy nhìn mãi vào gương, bởi vì bên trong có đôi mắt sáng ngời khác xa mọi ngày của ai đó.

"Tiểu Nhân Nhân, đi thôi." Lưu Chí Vĩ lôi lôi cánh tay của hắn kéo ra ngoài, không quên nói lời cáo biệt trước khi đi với Thanh Duy, "Thanh Duy , chúng tôi đi tới giáo đường chào hỏi với các vị khách trước, lát nữa sẽ có người tới dẫn em tới giáo đường nhé."

Lưu Chí Vĩ thấy Đại Nhân vẫn còn lù lù bất động, tiếp tục nhìn chằm chằm Thanh Duy , không ngừng thúc giục, "Cậu xem đủ chưa? Cậu ấy vốn đã là người của cậu rồi, đợi đến tối cậu tha hồ mà ngắm. . . . . . Đi thôi, đi thôi. . . . . ."

Đại Nhân nhếch miệng, do dự liên tục nói : "Tôi sẽ ở giáo đường đợi cậu" Bảy chữ này giống như không thuộc về cổ họng của hắn, lời nói ra thật phi thường khó khăn.

"Ừ!" Thanh Duy quay đầu, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ, như đóa hoa bách hợp trong nháy mắt bỗng dưng nở rộ, dường như hạnh phúc sắp tràn ra khắp trên mặt cậu rồi.

Nhưng, từ sâu trong đáy lòng, cả hai người đều biết rõ, trong đó có bao nhiêu chân thật.

————

"Cậu chủ, xe hoa Trần tổng giám đốc phái tới đang đậu ở bên ngoài chờ cậu." Một thợ trang điểm nói.

"À!" Đang soi gương như đi vào cõi thần tiên, Thanh Duy đột nhiên bị tiếng nói này làm thức tỉnh, "Vậy chúng ta đi thôi."

Thanh Duy đứng lên, sau lưng lập tức có người đi theo hai bên cậu.

Một chiếc xe hoa Lincoln đậu ở trước cửa, phía trên được điểm trang bằng những đóa hoa hồng, từng đóa hoa hồng được kết chung lại với nhau thành một rừng hoa, còn có hai con Búp Bê đáng yêu, đang hạnh phúc ôm nhau.

Nhìn thật kĩ, chúng thật có điểm giống với cậu và Đại Nhân. Khóe miệng Thanh Duy tự nhiên cong lên, nụ cười thuần chất hiện lên trên mặt cậu.

Xe hoa chậm rãi khởi hành, cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng quay ngược lại.

Thanh Duy không biết là vì mình quá kích động, hay đã quá vội vàng, cậu cảm thấy thời gian xe chạy đã qua thật lâu, thật lâu, nhưng sao vẫn chưa tới giáo đường?

Ngoài cửa xe, những mảng cỏ khô vàng, đã sớm mất đi màu xanh biếc đầy sức sống. Từng ngọn cỏ vàng, khẽ va vào nhau 'xào xạc' càng khiến cho không khí lạnh lẽo của mùa đông càng thêm sâu sắc.

Hình như có gì đó không đúng! Đường đi sao càng ngày càng vắng vẻ, giống như đang ở khu ngoại thành, ngoại trừ những mảng cỏ lớn khô vàng còn có những hàng cây trụi lủi ở hai bên đường, căn bản là không thấy một tòa nhà nào.

Tài xế đi nhầm đường sao? Thanh Duy gõ gõ mặt kính cách âm, "Ơ! Có phải các anh đi nhầm đường rồi không?"

Hai tài xế phía trước không thèm để ý tới cậu, đối với lời nói của cậu chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Thanh Duy đập mạnh xuống miếng kính cách âm, "Đường này không giống như đang tới giáo đường? Chúng ta đi nhầm rồi, phải không?"

"Không nhầm đâu!" Người đàn ông áo đen lãnh đạm trả lời, "Đến nơi cậu sẽ biết."

Thanh Duy càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn về phía sau, cậu phát hiện những người thợ trang điểm đi theo xe đã biến mất, không khỏi hốt hoảng, "Các anh là ai? Muốn đem tôi đi đâu?"

"Bị cậu ta phát hiện rồi." . Người đàn ông áo đen đang lái xe nói.

"Ngu ngốc! Dù sao cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thôi."

"Các anh mau thả tôi xuống!" Thanh Duy cỡi giày, muốn đánh vào đầu bọn họ.

Nhưng vừa định vung lên, lập tức bị người đàn ông mặc áo đen ở bên cạnh tài xế bắt được.

"Chàng trai này ồn ào quá, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là lập tức muốn động tay động chân, để cho cậu ta im lặng chút đi!". Người lái xe lén đưa cho hắn ta một chiếc khăn tay.

Người đàn ông áo đen dùng một tay kéo Thanh Duy qua, một chiếc khăn tay ướt bưng kín mũi miệng của cậu, lập tức một luồng khí tràn ngay vào mũi cậu, hai chân cậu dần dần nhũn ra, ý thức mơ hồ, rơi vào một màn đêm u ám.

————

Bên ngoài giáo đường, trải dài những hàng xe nổi tiếng, Bentley, BugattiVeyron, Ferrari. . . . . . Không khó mà nhận ra địa vị cùng với thân phận của những vị khách bên trong.

Hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Trần thị, thu hút vô số ký giả cũng như truyền thông, nhưng bảo vệ vẫn giữ được trật tự cần có, Đại Nhân an bài tổ chức Dịch bảo đảm an toàn, chủ yếu nhất là, không muốn hình ảnh của hôn lễ bị đăng lên báo. Nếu không phải là vì để ý tới mặt mũi của Đại Nhân, Hạ Thiên  đã muốn phái thành viên của tổ chức đi giải quyết đám chó săn kia rồi.

Có tổ chức Quách trấn giữ, những ký giả với những thiết bị 'đạn pháo' chỉ có thể đứng bên ngoài cửa giáo đường, hướng về phía những người trong giới thượng lưu tham gia hôn lễ mà chụp hình. Bất quá có những tấm hình này, cũng đủ để suy đoán hôn lễ này có bao nhiêu long trọng rồi.

Giáo đường bị ngàn vạn đóa hoa bách hợp mới nở được nhập từ Hà Lan điểm trang cho, phải nói nơi đây dường như thiên đường vậy, mùi thơm ngọt ngào tràn ngập suốt từng góc giáo đường, những sợi ruy băng bay múa khắp nơi, những quá bóng màu hồng được bơm căng. . . . . . Khắp nơi tràn đầy hơi thở hạnh phúc.

"Trần Đại Nhân!" Lưu Chí Vĩ khó giữ vẻ nghiêm túc, trên mặt hiện lên một tầng u ám, "Xảy ra chuyện rồi." Hắn nói nhẹ bên tai Đại Nhân .

Hắn lập tức ngừng cuộc đối thoại với vị doanh nhân đối diện, khách sáo nói, "Cám ơn ngài đã tới dự hôn lễ của tôi, xin phép tôi có chút chuyện."

Đại Nhân lôi kéo hắn ra một góc, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chúng tôi nhận được tin tài xế lại xe cho Thanh Duy bị người khác đánh ngất rồi ném vào ven đường, cậu ấy đã lên xe hoa, nhưng không biết đã bị đưa đi đâu."

Con ngươi Đại Nhân ngưng tụ nên một tầng hắc khí càng ngày càng dày đặc, dường như hắn đang muốn giết người, cau mày hỏi: "Lập tức khởi động hệ thống truy tìm vị trí của chiếc Lincoln kia."

"Được! Tôi sẽ làm ngay."

"Không cần đâu!" Con ngươi đen lạnh lẽo chợt lóe lên, "Người bắt cóc Thanh Duy khẳng định đã biết trên xe có vệ tinh định vị. Tên đó chắc chắn đã tháo chúng xuống rồi."

"Vậy làm sao bây giờ? Còn hôn lễ. . . .. ."

END
______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro