Chương 113 : Chết Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này 2 chương gọp thành 1 nên đọc đã luôn nha ~~
_____________________

"Tại sao điện thoại của Trần Đại Nhân đột nhiên lại gọi không được?" Vạn Khải Phong đã thử gọi mấy lần, nhưng điện thoại của Đại Nhân vẫn vậy. Không nhịn được, hắn quăng điện thoại xuống đất, miệng lẩm bẩm những câu thô tục.

Hai tay Trầm Trạm Vân khoanh trước ngực, đôi môi hồng vẫn giữ nguyên độ cong châm biếm, "Xem ra. . . . . . Cậu đối với anh ta chẳng là gì cả!"

Gương mặt Thanh Duy tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, đôi con ngươi trong suốt, lạnh lùng lướt nhìn cô ta một cái, "Cô nói rất đúng, cho nên hai người (ngu ngốc) bắt lầm rồi."

"Chát!" Trầm Trạm Vân trở tay tát cậu một bạt tay, "Cậu đừng đắc ý, chắc cậu cho rằng Trần Đại Nhân sẽ buông tha cho tập đoàn Vạn Hồng mà cứu cậu? Sự nghiệp đối với anh ta mà nói là tất cả, người tình đối với anh ta chỉ như cỏ dại, bất kỳ lúc nào cũng có thể vứt bỏ."

"Tôi biết chứ." Thanh Duy lãnh đạm gật đầu, khẽ mở cánh môi đã trở nên bầm tím, "Kết quả của cô không phải là một ví dụ thực tế sao! Cô thật đúng là một bằng chứng thép đấy!"

Trong con ngươi Trầm Trạm Vân bừng lên một ngọn lửa, ngay lập tức cô giơ tay, hướng tới gò má Thanh Duy, "Chát ——" một âm thanh thanh thúy lại vang lên.

Thanh Duy cảm giác trong miệng đang phát một loại mùi vị tanh nồng, giọt máu đỏ tươi từ khóe miệng của cậu quanh co nhỏ xuống. Gương mặt tái nhợt hiện giờ lại vừa đỏ vừa sưng.

"Thằng nhóc chết tiệt, nếu không phải vì mày, tao làm sao lại rơi vào tình trạng này!" Trầm Trạm Vân nghiến răng nghiến lợi nói, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ dữ tợn.

Thanh Duy cắn môi, cảm giác trên mặt một trận cay nóng đau đớn, "Tôi tặng cho cô bốn chữ —— tự làm tự chịu!"

"Ha ha. . . . . ." . Tiếng cười lanh lảnh lại như đang khóc không thành tiếng bật ra từ cánh môi của cô ta, giống như loại âm thanh quỷ dị, cực kì đáng sợ, "Bây giờ mày đang nằm trong tay tao đấy, còn dám cậy mạnh? Tao sẽ tặng cho mày một cái chết cực kì thảm khốc!"

"Bây giờ phải làm sao?". Vạn Khải Phong gấp đến độ giống như một con kiến đang nằm trên chảo nóng.

Trầm Trạm Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Vạn Khải Phong, sau đó lại nhìn Thanh Duy một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, "Khải Phong!?", Cô giương lên ánh mắt yêu mị, rồi tặng cho hắn một nụ cười câu hồn.

"Cái gì?!" Hắn tức giận nói.

"Có muốn vui đùa một chút, thưởng thức mùi vị từ người tình của Trần Đại Nhân không?" Trầm Trạm Vân liếc xéo Thanh Duy một cái, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, "Lần trước anh đã không ăn được rồi, hẳn vẫn còn nhớ mãi không quên đấy chứ!"

Con ngươi dâm tà của Vạn Khải Phong đe dọa nhìn Thanh Duy , dục hỏa dần dần lưu chuyển.

Trầm Trạm Vân cũng biết hắn ta không quản được nửa người dưới của mình, cô nâng lên gương mặt non nớt của Thanh Duy , "Anh xem một chút đi, dáng dấp của cậu ta thật tinh xảo, lại cực kì tươi ngon, còn có nước da rất non mịn, vóc người của cậu ta thì. . . . . ." Trầm Trạm Vân giống như má mì của tiệm kĩ viện đang một mực đề cử hoa khôi.

"Soạt ——" áo cưới của cậu bị móng tay cô ta xé mạnh, tạo nên vết thương đỏ thẫm, lộ ra một mảng lớn da thịt bị đóng băng đến cứng ngắc, lại cực kì trắng muốt giống như gốm sứ, nhẵn nhụi trơn mềm, phía trên còn điểm trang bởi những giọt nước lấm tấm, dường như một bông hoa thủy tiên màu trắng, trên cánh hoa còn được điểm xuyết thêm một vài bọt nước.

Vạn Khải Phong nuốt vài hớp nước miếng, trong con ngươi lóe ra loại ánh sáng dâm tà.

"Hình như anh chưa bao giờ chơi đùa với người có thai? Nghe nói người có thai đặc biệt rất nhạy cảm đấy!" Trầm Trạm Vân biết tính Vạn Khải Phong, càng biến thái hắn càng thích.

Bụng chợt co rút đau đớn, Thanh Duy hít một hơi khí lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Tôi khuyên cô một câu, Trần Đại Nhân không thích hàng đã xài rồi. Hàng đã hư thì không còn giá trị, anh ta sẽ rất khinh thường, đối với anh ta mà nói một chút tác dụng cũng không có. Hàng đã xài rồi, không phải à?" Thanh Duy khiêu khích, trừng mắt liếc nhìn Trầm Trạm Vân đang làm mưa làm gió.

"Tao cũng không tin mày ở trong lòng Trần Đại Nhân lại có phần quan trọng!"

"So với cô thì quan trọng hơn!" Cho dù đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng Thanh Duy một chút cũng không muốn nhượng bộ.

Thanh Duy ngoài miệng nói chắc như vậy, nhưng trong lòng lại run rẩy mấy phần.

Cậu có một tia mong đợi, Đại Nhân hắn có thể đang nghĩ tới cậu, nhưng. . . . . . Tất cả hình như đều chỉ là suy nghĩ của riêng mình cậu thôi. Hắn căn bản cũng không đem chuyện sống chết của cậu đặt vào mắt, hắn không do dự ngắt điện thoại di động, giống như đang muốn xóa đi tất cả các mối quan hệ giữa cậu và hắn. Thực tế tàn khốc đang ở trước mắt cậu, không thể không khiến cậu lần nữa nhận rõ sự thật này, cậu đối với hắn mà nói —— cái gì cũng không phải.

"Thanh Duy! Tao phải cho mày nếm trải gấp bội những cơn đau mà tao đã phải chịu đựng!". Trong con ngươi Trầm Trạm Vân rừng rực lửa, vung lên ống tay áo, trên lớp thịt trắng nõn gồ ghề đầy rẫy các vết sẹo đủ loại.

"Tạo hình giải phẫu da không sửa hết được à?" . Con ngươi Thanh Duy lạnh nhạt lướt qua, "Xin lỗi nhé, tôi không phải bác sĩ chỉnh hình, cô cho tôi xem cũng vô dụng thôi."

"Mày. . . . . ." Trầm Trạm Vân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại châm chọc Vạn Khải Phong, gầm hét lên: "Anh đúng là một kẻ hèn nhát, chỉ là một tên đàn ông thôi, vậy mà cũng không dám 'thượng'."

"Ai nói tôi không dám!". Tự ái đàn ông của hắn không cho phép bị giẫm đạp, Vạn Khải Phong trúng phải kế khích tướng của cô, chậm rãi đến gần Thanh Duy , trong con ngươi lóe ra dục hỏa, "Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao!"

"Suy nghĩ một chút đến tập đoàn Vạn Hồng của anh đi! Nếu anh đụng tới tôi, Trần Đại Nhân liệu vẫn sẽ đem tập đoàn ấy chuyển nhượng lại cho anh sao . . . . . ."Thanh Duy thông qua quyền lợi duy nhất này, mà tranh thủ hy vọng mong manh.

Trầm Trạm Vân hưng phấn lấy ra một ít đồ vật, "Em đã sớm thay anh chuẩn bị xong dụng cụ rồi!" Nến, roi da, còng sắt. . . . . .Phong phú cái loại 'hình cụ' đặt sẵn trên bàn.

Cô cúi người kề sát bên tai Thanh Duy, "Tao đã chịu đủ các loại đau đớn cùng khuất nhục, hiện giờ cũng nên để cho mày nếm thử một chút, cứ từ từ hưởng thụ đi . . . . . ."

————

Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ có hai bóng người đang nín thở mà tập trung tư tưởng, người con gái lạnh lùng xinh đẹp đang lấy ra một khẩu sủng bạc trong đôi bốt da, lúc này đang muốn lắp thiết bị giảm thanh vào.

"Không cần thiết!" Đại Nhân lập tức ngăn trở cô.

"Yên tâm đi, kĩ thuật bắn của tôi rất hoàn hảo, sẽ không làm bị thương vợ của ngài đâu."

Đại Nhân giảm thấp giọng nói: "Cảnh sát sẽ lập tức đến ngay thôi!". Gần đây tổ chức Quách đã gây đủ phiền phức, không cần thêm vào chuyện này nữa.

Ánh mắt yêu mị miễn cưỡng đảo qua, thu hồi súng lục, đôi môi anh đào bật ra một tiếng thở dài, "Cách làm việc của các anh thật phiền toái, vốn chỉ cần 'một phát' là xong! Thiệt là, giờ lại phải 'đi đường vòng'!"

"Ngài thật muốn xem vợ mình bị tên khốn kiếp kia lăng nhục à?" .Dạ Mị ý tứ hỏi hắn một câu.

Ngay sau đó, một chiếc ủng da màu đen cao bảy tấc lập tức một cước đá văng cánh cửa gỗ nhỏ ——

Vạn Khải Phong đang xé rách chiếc áo vest của Thanh Duy, vải vóc ướt nhẹp giống như một khối băng lạnh. Tiền nào của nấy, một chút cũng không sai, áo vest đắt giá này chất lượng rất tốt, khó xé vô cùng.

"Không, đừng. . . . . ." Thanh Duy giùng giằng, hy vọng có thể qua hành động này mà chạy thoát. Nhưng, sợi dây thừng vẫn sít sao buột chặt cổ tay và mắt cá chân cậu.

Bất ngờ, 'Rầm' một tiếng, cánh cửa cũ nát đã bị đá văng ra, chậm rãi lăn vòng vài cái, sau đó ngã ầm trên mặt đất.

Một cô gái với vóc người thon gầy cất bước đi vào, chân mày cô nhíu lại, "Thật xin lỗi, đã quấy rầy đến mọi người."

Vạn Khải Phong dừng tay lại, sững sờ nhìn cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mắt.

"Cô là ai?" Trầm Trạm Vân trừng mắt liếc nhìn tên vô tích sự - Vạn Khải Phong.

Dạ Mị lười phải trả lời cô ta..., đôi mắt tối tắm lạnh băng của cô ngưng mắt tỉ mỉ quan sát Thanh Duy, cô có chút tò mò, chàng trai cực kì quan trọng trong lòng Trần Đại Nhân là người như thế nào? Quả nhiên rất không tầm thường, cho dù bị trói, cho dù đang ở trong tình thế nguy hiểm, trên người cậu ta vẫn toát ra một loại khí chất nhàn nhã mẫu mực, giống như một đóa hoa quỳnh, dù thân mình đang trong đêm tối, nhưng nó vẫn tỏa hương hoa sâu kín nhàn nhạt đủ để cho lòng người rung động.

"Vạn Khải Phong, đã lâu không gặp." Đại Nhân lạnh như băng nghiêm mặt đi tới, gương mặt hắn không một chút biểu tình hay sắc thái nào, làm cho người ta thật nhận không ra cái cảm giác đang cực kì u ám lúc này.

Thanh Duy bỗng dưng ngẩng đầu lên, cậu có chút không tin, dùng sức nháy mắt hai cái, là hắn, thật sự là hắn. Không phải ảo ảnh, sẽ không vỡ nát. Hắn tới cứu cậu sao!?

Cảm giác lạnh dường như đang dần dần tiêu tán.

Con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đôi mắt đen lạnh băng của hắn không hề nhìn cậu lấy một lần, một giây ngắn cũng không, giống như việc cậu ở chỗ này là quá ư bình thường.

"Dùng dao tương đối mau hơn!" Trầm Trạm Vân mang theo nụ cười lạnh đem dao gọt trái cây đưa cho hắn ta.

"Trần Đại Nhân ! Cuối cùng mày cũng tới, tao còn tưởng mày thật sự không cần người tình này nữa chứ!" Người đời có câu, 'kẻ thù gặp nhau, gương mặt hai bên lập tức chuyển đỏ', Vạn Khải Phong nhìn thấy tên Trần Đại Nhân - người đã dùng một tay hại hắn lâm vào tình cảnh này, lửa giận lập tức phát hỏa.

Đôi môi mỏng như thanh kiếm của Đại Nhân khẽ nâng lên, một nụ cười châm chọc lập tức xuất hiện, "Người tình? Tao chưa bao giờ thiếu." Cánh tay hắn khẽ cong, Dạ Mị lập tức hiểu ý, khoác lên cánh tay của hắn, nửa dựa vào trong ngực hắn, "Không nghĩ tới Vạn Khải Phong, mày cũng có lúc thiếu phụ nữ, nếu mày thích, cứ lấy đi. Chỉ là tao không ngờ mày lại có hứng thú với 'giày rách'."Đại Nhân cảm thán lắc đầu một cái, khóe miệng cười trộm.

Giày rách? Khoe miệng tím bầm của Thanh Duy khẽ run, cậu cong lên một nụ cười mỉm tự giễu, hốc mắt tràn đầy những giọt nước trong. Thì ra cậu là giày rách, khi đã bị hắn đùa bỡn đủ, sẽ bị hắn tùy thời mà vứt đi.

Nghe được lời nói lãnh khốc của Đại Nhân, mặt của Trầm Trạm Vân lúc chuyển thành đen, lúc lại thành màu đỏ, bởi vì cô chính là 'giày rách' đã bị Trần Đại Nhân vứt bỏ.

"Tao không tin mày một chút cũng không thèm để ý đến thằng nhóc này!", Trong tay Vạn Khải Phong chỉ có duy nhất lợi thế này, hắn trăm ngàn khổ cực bắt cóc cậu ta, chẳng lẽ giờ này ả lại không có một chút giá trị lợi dụng nào sao?

"Cậu ta tao đã chơi chán rồi, tao đang muốn mau chóng thoát khỏi cậu ta, nhưng cậu ta lại dùng đứa nhỏ trói buộc tao, tao vốn là một đứa cháu hiếu thuận, bị bà nội ép không thể làm gì, cho nên tao chỉ có thể cưới cậu ta thôi. Tao mãi vẫn không có cơ hội nói cho 'em ấy' hiểu, giờ thật cám ơn mày đã cho tao cơ hội này!" Đại Nhân nâng lên chiếc cẳm của Dạ Mị, bức bách cô nhìn chăm chú vào hắn, "Mị nhi, trong lòng anh chỉ có em thôi, bây giờ hẳn là em đã có thể hiểu tâm ý của anh rồi chứ! Thanh Duy này chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh thôi. Em thử nghĩ xem, anh làm sao lại có thể yêu hung thủ đã giết hại Tử Oánh chứ?"

Lời nói của Đại Nhân đều là nói cho Vạn Khải Phong nghe, nhưng từng chữ từng câu đã khắc sâu vào trong lòng Thanh Duy . Hắn vẫn tàn nhẫn như vậy, đột nhiên quan tâm cậu, rồi lại tình cờ dịu dàng, đáng yêu như một đứa trẻ. . . . . . Từng điểm từng điểm xâm chiếm lòng của Thanh Duy, khi cậu hoàn toàn vì hắn trầm luân, hắn tàn nhẫn vô tình hóa giải mọi mật ngọt bên ngoài, để cho cậu thấy rõ những thứ mục nát chân thật bên trong. Đây chỉ là một trò chơi của hắn, thứ hắn 'chơi' không chỉ có thân thể của cậu, còn có lòng của cậu nữa.

Thanh Duy hiện giờ đã hiểu rồi, đây mới là cách hắn trả thù. . . . . .

Vết thương trên người có thể khép lại, nhưng một khi tâm cậu đã vỡ nát thì không cách nào nữa chữa trị.

Nước mắt lạnh như băng tràn đầy hốc mắt cậu, nhưng nó dường như đã ngưng trệ, không thể nào chảy xuống. Thanh Duy hiểu, thì ra để tâm chết là một cảnh giới tối cao, chỉ chảy máu, không có đau đớn; còn cảnh giới tối cao của bi thương, chính là dù muốn khóc, nhưng không có nước mắt. . . . . .

"Cho dù mày không muốn cậu ta, nhưng đứa bé trong bụng của cậu ta là của mày, mày không thể không cần!" Vạn Khải Phong không thể tin được sự thật này, giờ đây hắn chỉ có thể 'tùy cơ ứng biến', không thể để cho tập đoàn Vạn Hồng, thứ vốn đã có thể vào trong tay hắn, trong nháy mắt lập tức biến thành ảo ảnh.

Hắn hơi choáng váng cầm con dao gọt trái cây sáng lóe, chỉ ngay bụng của cậu, "Đây chính là vợ của con mày đấy."

"Không sao cả!" Ánh mắt chuẩn như chim ưng của Đại Nhân bắn thẳng đến cây dao kia, hắn cất giọng cười nhạt, "Người tình vì tao mà sinh con vốn có rất nhiều, sao tao phải quan tâm tới cậu ta chứ!" Con ngươi tối tăm lóe ra những tia sáng nhỏ lạnh, dường như lập tức có thể đem người ta đóng băng, "Xuống tay đi! Nếu không có đứa bé này, vừa đúng có thể giải quyết tất tần tật những chuyện phiền phức! Tao còn muốn cám ơn mày, không nghĩ tới cho dù tao đã lấy đi tập đoàn Vạn Hồng của mày, mày còn có thể thay tao giải quyết các chuyện phiền toái. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Thanh Duy, không ngờ chúng ta lại là đồng loại, mày cần gì phải 'chó chê mèo lắm lông' chứ?" Trầm Trạm Vân cười đến độ sắp ngã, khóe mắt lấm tấm những giọt nước mắt trong suốt.

Từng câu từng chữ của Đại Nhân giống như có ma chú, khiến cho bàn tay của Vạn Khải Phong khẽ run lên, hắn không biết nên tiếp tục uy hiếp, hay cứ như vậy buông tha, nhưng cái ý 'buông tha' ấy vừa tới, hắn lập tức hiểu ra rằng hắn đã hoàn toàn thua.

Đứa nhỏ là trói buộc của hắn, là thứ cậu dùng để trói buộc hắn. Đầu cậu nóng lên, hỗn độn không thể chịu nổi việc tiếp nhận loại ý thức này.

Thanh Duy ngẩng đầu lên, mái tóc xõa ướt nhẹp dính vào hai bên tai xốc xếch không thể chịu nổi, gương mặt trắng bệch, dường như hoàn toàn trong suốt, giống như ảo ảnh, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi, sẽ lập tức tan thành mây khói. Khóe miệng của cậu nâng lên thành một nụ cười thanh nhã, lại có một phần thê lương, một phần lạnh nhạt, một phần xa xăm. .. . . .

"Nếu là như vậy! Phiền toái này tôi sẽ thay anh giải quyết cho thật tốt. . . . . ." Cậu bỗng chốc khép lại đôi mắt, đột ngột di chuyển, lao thẳng thân mình về phía lưỡi dao sắc bén kia...!

END
____________
Duy ơi sao Duy dại dột thế này 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro