Chương 117 - Xuất nhĩ phản nhĩ ( Nói một đằng làm một nẻo )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sữa đã quay trở lại rồi đây !
Xin lỗi mn vì hôm qua tớ không ra chương được vì có 1 số việc bận huhu :< mong mn thông cảm ❤

Đọc truyện thôiii !!
__________________________________

Tôi không muốn cho cậu thứ 'tự tại' đó!" Đại Nhân khó chịu nói, không để ý tới cậu càng không thèm hỏi cậu.

Hai chân Thanh Duy đá lung tung, hỏi ngược lại : "Hôm trước rõ ràng anh bảo tôi ngủ ở phòng khách mà ? Anh, anh, con người anh sao thích nói một đằng làm một nẻo thế!"

Đôi mắt của Đại Nhân chợt lóe, "Tôi chính là thích nói một đằng làm một nẻo đấy." Một bộ biểu tình thẳng thắn, hùng hồn kèm xỏ lá, đuôi chân mày thẳng như thanh kiếm của hắn giương lên, "Thì sao?"

Thanh Duy giận đến bĩu môi, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.

Đại Nhân cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp chiếc chăn êm ái lên cho cậu, "Tôi phải về công ty, có chuyện gì em cứ gọi bác sĩ và y tá!"

Thanh Duy dường như hờn dỗi, cậu chôn chặt mình trong chăn, bao bọc mình toàn diện không chút khe hở, tỏ vẻ không để ý đến hắn.

Đại Nhân nhìn biểu hiện như trẻ con của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, im lặng thở dài, con ngươi vẫn bị bao phủ bởi một màu đen. Vươn tay muốn vuốt ve mái tóc mềm mại phiêu dật của cậu, nhưng bàn tay nóng ấm của hắn bỗng dừng lại trong bầu không khí lạnh băng, hơi nóng dần dần tan đi. . . .. .Hắn không biết, chờ Thanh Duy bồi dưỡng thân thể tốt lên, rồi sẽ mở miệng thế nào để nói cho cậu biết về chuyện sinh non?

Lẽ tất nhiên, hắn phải ra loại quyết định ác độc ấy, hiện giờ hắn không cần phải đối xử tốt với cậu. Nếu không, hắn không thể hạ được quyết tâm, không đưa ra được quyết định.

Bàn tay đang dừng lại trên không thu trở lại, Đại Nhân lặng lẽ đứng dậy rời đi.

————

Trong phòng làm việc Trần tổng giám đốc, nhiệt độ chợt giảm xuống, mặc dù không khí ấm áp vẫn đang chầm chậm thổi, nhưng người ngoài vẫn cảm giác được khí lạnh đang toát ra từ ba người.

"Cậu định làm thế nào?" Luôn luôn ít lời, Hạ Thiên  mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

"Đợi cậu ấy dưỡng tốt thân thể, sau đó giải phẫu." Đại Nhân lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh hệt như đó là chuyện của người ngoài.

Chí Vĩ mặt âm trầm, cất lời, "Phẫu thuật sinh non? Thanh Duy có thể tiếp nhận sao?"

"Không chấp nhận, cũng chỉ có thể tiếp nhận!" Đại Nhân nhấn mạnh, giọng nói kiên quyết dị thường.

"Có lẽ, cậu có thể khuyên giải cậu ấy. Để cho cậu ấy biết đứa trẻ bị hội chứng Down, chủ động tiếp nhận giải phẫu." Chí Vĩ nói lên ý kiến.

Đại Nhân lắc đầu một cái, "Không thể."

Đại Nhân rất hiểu Thanh Duy , cho dù cậu ấy biết đứa bé này không khỏe mạnh, nhưng chắc chắn cậu vẫn kiên quyết sinh nó ra. Bởi vì cậu ấy sẽ cảm thấy lần này chính cậu đã đưa đứa bé vào chỗ nguy hiểm, cho nên để đền bù thiệt hại, dù biết phải chăm sóc đứa bé này cả đời, Thanh Duy vẫn sẽ sinh nó ra.

"Cậu cần gì phải làm vậy, như thế chỉ khiến cho Thanh Duy  hiểu lầm cậu bức tử đứa nhỏ, cậu ấy sẽ càng hận cậu hơn." Chí Vĩ vừa nghĩ tới Thanh Duy sắp sửa phải chịu đựng thống khổ, con ngươi sáng trưng lập tức mờ đi.

Khóe miệng Đại Nhân khẽ nâng lên, nụ cười rõ vẻ nhạt nhẽo, "Hận tôi, sẽ tốt hơn."

Không khí trong phòng làm việc ngày càng ngột ngạt, cảm giác như không thể thở nổi, nhưng một tiếng đạp cửa kinh thiên đã phá vỡ nó.

"Rầm ——" Dạ Mị hùng hồ 'ra sân'

"Trần tiên sinh, cô thư kí của ngài thật lắm lời, tôi chẳng qua là có chút chuyện cần vào thôi! Vậy mà, cô ta lại hỏi đi hỏi lại có một chuyện, hỏi thì hỏi đi, hỏi xong rồi, cũng không chịu cho tôi vào . . . . . ." Dạ Mị mặc trang phục màu đen, vẫn như cũ, mái tóc dài của cô thoải mái tung bay, hiên ngang mạnh mẽ.

"Dù gì thì cô cũng đã vào rồi, không phải sao." Hạ Thiên cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức trà, tầm mắt vẫn chỉ rơi vào trên ly trà, thủy chung không thèm liếc nhìn cô một cái.

"Làm thế nào cô vào được?" Chí Vĩ liếc nhìn Đại Nhân, cô thư kí ấy quả đúng là 'Môn Thần' cực kì lắm lời, nếu không phải mỗi lần hắn vào mà không đùa bỡn dùng Mỹ Nam Kế với cô ấy một chút, thì làm sao hắn có thể dễ dàng như vậy mà tiến vào. Nhưng . . . . . . Dạ Mị không có Mỹ Nam Kế để mà dùng, vậy cô ta dùng chiêu gì, Chí Vĩ không khỏi tò mò.

Dạ Mị giơ tay lên, dương dương tự đắc giơ quả đấm trong tay, "Một quyền xuất ra, lập tức giải quyết xong mọi chuyện."

"Ha ha. . . . . ." Chí Vĩ cất tiếng cười to, vỗ vỗ bả vai Hạ Thiên , "Không hổ danh là thủ hạ của cậu, ra tay rất ư là có phong cách ' Hạ Thiên ', ha ha. . . . . ."

Sắc mặt Hạ Thiên âm trầm, chậm rãi phủi bàn tay Chí Vĩ xuống, từ tốn nói: "Cậu cũng muốn nếm thử tư vị của quả đấm à?"

Nghe vậy, Chí Vĩ lập tức khép lại miệng, phải biết một quyền của Hạ Thiên, người không chết thì cũng tàn phế. Chí Vĩ cũng không muốn vì mình nói nhiều mấy câu, đã gây thảm kịch cho bản thân.

"Cô vào đây làm gì?" Hạ Thiên lạnh lùng hỏi, lười nhác liếc xéo cô một cái.

Dạ Mị một tay đẩy Chí Vĩ đang đứng bên cạnh Hạ Thiên ra, lập tức bước tới, lắc nhẹ bờ vai của hắn, mềm mại đáng yêu khẽ gọi một tiếng, "Thiên~~~" ( Nghe sao sao ấy nhở -_- )

Giọng nói mị hoặc này, không khiến Hạ Thiên tỏ chút phản ứng nào, ngược lại khiến Chí Vĩ toàn thân trở nên mềm yếu, chân đứng không vững.

"Bình thường một chút đi!" Hạ Thiên cáu kỉnh ra lệnh.

Nghe xong lời này, sắc mặt Dạ Mị trầm xuống, khuôn mặt lãnh mỹ ngưng đọng thành một loại cảm giác oán hận, "Sao anh lại bảo tôi đi Ý!"

"Nhiệm vụ!" Hạ Thiên  thủy chung giữ vững sắc mặt không chút cảm xúc như một tờ giấy trắng. ( Thiệt đúng là Thiên mặt liệt mà ~.~ )

"Rõ ràng là anh muốn đuổi tôi đi! Tôi chỉ khi dễ cô ấy có một chút, vậy mà anh đã vội vã đuổi tôi đi sao? Anh còn dám nói không có chút 'tâm ý' với cô ấy ư!"Dạ Mị tức giận nói.

"Dạ Mị!" Hạ Thiên nhếch lên cặp chân mày lạnh băng, "Cô hôm nay nói nhiều quá rồi."

Hạ Thiên  vừa nghe đến 'cô ấy', tâm tình lập tức có phần phập phồng

Ngực vì chứa đầy khí giận, nên chúng có phần trở nên căng cứng, con ngươi của Dạ Mị lập tức hạ xuống, "Tôi sai rồi." Dù miệng nói ra những lời này, nhưng thái độ của cô vẫn như cũ không kiêu ngạo, không tự ti.

"Cô nên về chuẩn bị một chút đi!" Hạ Thiên  lần nữa hạ lệnh, vẻ mặt lãnh khốc tuyệt không thay đổi.

"Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này." Dạ Mị đang muốn rời đi, thì bị Đại Nhân gọi lại.

"Vạn Thiến Thiến đâu?" Đại Nhân vốn muốn bắt cô ta dùng để uy hiếp Vạn Khải Phong, không ngờ là không cần dùng tới.

"Á?" Dạ Mị kêu lên một tiếng sợ hãi, "Tôi quên khuấy đi mất, cô ta bây giờ vẫn còn đang ở cốp xe sau của tôi. . . . . ."

Chí Vĩ bật thốt lên, "Cái này mà cũng có thể quên?"

Dạ Mị lập tức khôi phục thái độ bình thường, vén một lọn tóc dài qua vai, lạnh lùng nói: "Mới có một ngày thôi mà, không chết được đâu."

Đại Nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, "Nếu đã vô dụng, vậy thả cô ta đi đi."

"Lập tức đi ngay!" Vừa dứt lời, người đã đi tới cửa.

Chờ Dạ Mị đi ra, Chí Vĩ không nhịn được bèn hỏi: "Cô ấy thật sự là đệ nhất sát thủ của tổ chức Quách sao? Hay tổ chức của cậu vốn không có người nào nữa ngoài cô ấy?"

Hạ Thiên nói một cách ẩn ý: "Cậu thuê cô ta giết chính cậu đi, sẽ lập tức biết ngay năng lực của một sát thủ."

"Ý kiến hay! Không cần phải khoa trương vậy đâu, nếu tình hình kinh tế của cậu đang có chiều hướng đi xuống, vậy cứ để tôi thuê cho nhé." Đại Nhân mượn cơ hội giễu cợt hắn ta.

Chí Vĩ tức giận, giương mắt càn quét nhìn hai gương mặt tuấn tú.

END
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro