Chương 151 + 152 + 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra rồi đây !! Nhớ vote cho tui nha.
____________________
Chương 151 : Nên buông tay

Thấy hai người cứ liên tục đánh nhau, Thanh Duy thật sự không chịu được, hướng về hai người bọn họ rống to: "Các anh đủ chưa! Đừng đánh nữa!"

Tình địch gặp mặt đã hết sức đỏ mắt, huống chi hai người bọn họ còn có mối thù sâu nặng như vậy, càng sẽ không bỏ qua cho đối phương. Hung hăng ra quyền, liên tục tung ra những cú đá đầy lực, một đấm rồi lại một đá càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

Dĩ nhiên hai người cũng không ai buông tha cho ai, khóe miệng Đại Nhân bật ra tia máu, mà trên gò má của Trần Dịch Tuấn cũng đã xuất hiện vết bầm tím.

Đại Nhân thừa dịp Trần Dịch Tuấn tránh né, bay người tới, đấm thật mạnh thẳng vào mặt của hắn ta.

Thanh Duy nhào tới trước mặt của Trần Dịch Tuấn, "Không được!"

Đại Nhân nhìn thấy Thanh Duy đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mình, hắn rất sửng sốt, quả đấm vừa đúng dừng lại ngay trước gương mặt thanh tú của cậu, "Em lo cho tên đó?"

Cánh môi trắng bệch giương nhẹ, lãnh đạm cười một tiếng, "Đủ chưa, các anh là con nít lên ba sao?"

"Duy, cậu tránh ra!" Trần Dịch Tuấn lau chùi mồ hôi hột trên trán mình xong, đôi mắt khát máu của hắn lập tức bắn ra ánh nhìn bén nhọn hệt như mũi kiếm về phía Đại Nhân.

"Duy? Cách gọi thật thân thiết, hai người từ lúc nào lại có mối quan hệ tốt như vậy." Một nụ cười khinh miệt lập tức xuất hiện trên gương mặt căng cứng của Đại Nhân.

"Đây là chuyện giữa tao với Duy, không mượn mày xen vào?" . Chân mày sắc bén của Trần Dịch Tuấn nhíu lên, tỏ ý khiêu khích, cùng với vẻ bất mãn.

"Cậu ấy là vợ tao, tao có quyền biết mọi chuyện về cậu ấy. Còn mày, chỉ là kẻ xa lạ trên đường mà thôi."

"Nếu tao là người xa lạ, sao mày phải để ý đến mối quan hệ giữa tao và Duy."

. . . . . .

Tâm tình Thanh Duy còn chưa thoát khỏi bi ai cùng với đau thương, giờ cậu lại bị Đại Nhân chất vấn, đầu cậu sắp hỏng mất rồi.

"Đủ rồi!" Thanh Duy tức giận hét lớn một tiếng, thấy hai người câm mồm nhìn mình, chân mày cậu nhíu chặt, "Hai người cứ ở chỗ này mà tiếp tục tranh cãi đi!"

Thanh Duy bỏ lại những lời này, sau đó lập tức xoay người rời đi.

"DiDi!"

"Duy!"

Hai người trăm miệng một lời gọi tên của Thanh Duy. Nhưng Đại Nhân lại nhanh hơn một bước, hắn tiến lên, nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Thanh Duy.

"Chúng ta cùng về nhà đi!" Đại Nhân không cho Thanh Duy có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lôi cậu rời đi.

Cầm chặt lấy bàn tay cậu, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, cái lạnh như được xuyên thấu vào tâm, như thể chết lặng, như thể tràn ra từ trong trái tim của chính cậu.

Một đôi mắt ảm đạm, gắt gao nhìn bóng lưng đang tay trong tay rời đi của hai người họ, đáy mắt mờ mịt cùng với tối đen, hắn mong muốn đến cỡ nào người đang ở bên cạnh Thanh Duy kia là hắn.

Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo từng đợt lá rụng của cây nhãn, thì racũng có cây vào lúc đầu xuân lại bắt đầu rụng lá . . . . . .

Trần Dịch Tuấn vẫn cô độc, trong góc tối đó chỉ có một mình hắn. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy Thanh Duy, hắn đã bị nụ cười nhạt của cậu chinh phục, ác ma đột nhiên muốn rời bỏ thế giới Hắc Ám, vì như vậy sẽ gần cậu hơn một chút.

----

Thanh Duy cùng với Đại Nhân rời đi là vì không muốn nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, gây gổ thêm nữa.

Bầu không khí buồn bã tràn ngập trong xe, hàng ghế ngồi bọc da thật sự tỏa ra một loại mùi nồng nặc khó ngửi, điều này càng khiến cho bầu không khí bên trong xe càng thêm phần bức bối.

Trầm mặc yên tĩnh, hai tay Đại Nhân nắm chặt lấy tay lái, đôi con ngươi nhìn chằm chằm phía trước. Thanh Duy nhắm mắt lại, chịu đựng một trận rồi lại một trận cảm giác đảo lộn trong lồng ngực.

"Em không có gì muốn hỏi anh sao?" Đại Nhân muốn giải thích với cậu chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng Thanh Duy lại chần chừ mãi không hỏi hắn, hắn chỉ còn cách mở miệng, bắt đầu trước.

"Không có." Giọng Thanh Duy lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người xa lạ.

"Chẳng lẽ em hoàn toàn không muốn biết chuyện xảy ra giữa anh và Lương Tử Ngưng sao?"

"Vậy anh muốn em làm sao!" Đôi mắt Thanh Duy bỗng dưng mở ra, trong vắt và lấp lánh ánh sáng, "Anh muốn em cãi nhau với anh như loại người chanh chua, sau đó quăng chậu nước lạnh vào người anh, ném vật dụng, đồ đạc trong nhà? Hay anh muốn em tới bắt gian tại trận anh đang ở cùng một chỗ với cô ta, sau đó đem tội ác của anh lan truyền khắp nơi? Hay là muốn em. . . . . . cũng ra ngoài ngoại tình giống như anh, cởi mở một chút, vui đùa cùng tất cả mọi người hay sao?"

Đại Nhân tức giận đạp mạnh chân ga, cây kim chỉ đồng hồ càng lúc càng hướng nhanh về phía vạch bên phải, tốc độ ngày càng mau, "Thanh Duy!" Hắn nghe không nổi nữa, hừ mạnh một tiếng.

"Hay anh muốn em yếu đuối, mỏng manh một chút, biểu diễn tiết mục nổi tiếng một khóc, hai náo, ba treo cổ, mặt dày mày dạn cầu xin anh, vạch rõ giới tuyến với vợ nhỏ." Khóe miệng Thanh Duy nâng lên thành một nụ cười tự giễu, "Người ta ưu tú như thế, lại có tiền có thế, nuôi một hai phụ nữ là chuyện rất đỗi bình thường, em có thể kiêu ngạo vì đây thật là một ân huệ lớn mà trời ban cho em, sao em lại có thể chỉ trích, trói buộc cấm cản anh đi ngoại tình chứ? Vợ hiền gương mẫu phải làm như thế mới đúng! Em hẳn là nên tự trách chính mình, phải chăng vì mị lực của em không đủ, nên không thể giữ được chồng. . . . . ."

"Đừng nói nữa!"

"Không phải anh bảo em nói sao?" Mặt Thanh Duy tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, cậu cắn môi, đau xót, cắn đến rách lớp da ngoài, đâm vào trong thịt, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, thở dài một tiếng, "Có lẽ. . . . . . Chúng ta nên kết thúc đi."

Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo khiến lòng cậu không ngừng rối rắm, khi nói ra những lời này, lòng của của cậu như bị đập tan thành những mảnh vụn, nhưng thực tế tàn khốc, ép cậu không thể không đưa ra loại lựa chọn này.

"Em nói cái gì?!!" Gân xanh nổi đầy lên trán Đại Nhân, hắn hướng cậu rống to.

"Két--" hắn chợt đạp mạnh thắng xe, bánh xe cùng với mặt đất ma sát vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai.

Chiếc Lamborghini vững vàng dừng ngay trước cửa nhà họ Trần.

Thanh Duy lập tức mở cửa xe, bước xuống, hít sâu vào một hơi không khí trong sạch, cổ tay cậu bỗng bị ai đó nắm chặt lại.

Đôi mắt tối tăm của Đại Nhân toát ra một ngọn lửa đen, ép hỏi: "Em! em mới vừa nói gì?"

Thanh Duy dùng hết sức muốn tránh thoát mở tay của hắn ra, "Chúng ta nên . . . nên kết thúc đi! Em nên buông tay thôi! Em thật sự quá mệt mỏi, yêu anh thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . ."

"A --" Thanh Duy hoảng sợ kêu to, sau đó cậu bị Đại Nhân bế lên.

"Cái gì gọi là kết thúc? Trong từ điển của Trần Đại Nhân anh không có hai chữ này! Đại Nhân ôm cậu đi lên lầu.
______________________
Chương 152 : Trong mắt của em chỉ có thể có anh

"Khốn kiếp! Anh mau thả em xuống, thả em xuống!" Trên đường đi Thanh Duy không ngừng kêu ầm lên.

Người giúp việc đang quét dọn phòng ốc len lén liếc mắt nhìn họ một cái, rồi vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm việc. Bọn họ dĩ nhiên biết cái gì nên nghe, cái gì nên nhìn.

"Rầm!" Đại Nhân dùng một cước đá văng cánh cửa.

"Phịch!" Ném Thanh Duy lên giường, tháo cravat, vò vò mái tóc, khiến cho mái tóc ngắn thêm phần rối loạn. Nói thẳng ra bây giờ, hắn đã không còn kềm chế được mình nữa, cực kì cuồng bạo.

Thanh Duy chống người ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt gay gắt nghiêm trọng, lạnh lùng, cùng với vẻ bức người của hắn, bèn cúi đầu, không dám nhìn.

Đại Nhân tức giận không nhẹ, hắn thở dốc ra tiếng, cố đè nén xuống ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, bước đến gần Thanh Duy, nắm chặt hai vai của cậu, quát: "Kết thúc? Em dám có ý nghĩ muốn kết thúc với anh sao?!"

"Vậy anh muốn em phải làm sao?" Thanh Duy ngửa đầu, đôi mắt trong veo của cậu nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối tăm của hắn, "Hai người ngay cả con cũng đã có rồi, anh còn muốn em phải làm sao đây?"

Đại Nhân cởi áo vest khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên, sau đó tiếp tục cởi bỏ quần áo.

"Anh. . . . . . Anh làm gì vậy!" Thanh Duy sợ hãi nhìn hắn, cậu từ từ lui mình về phía đầu giường.

Đại Nhân nhào tới, đè lên người Thanh Duy, "Em đã để ý đến đứa bé đó như vậy, vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi!"

"Không cần! Anh buông tôi ra!"Thanh Duy ra sức quơ quơ hai tay của mình, nhưng rất nhanh, hai tay cậu đã bị Đại Nhân tóm lại, đặt lên trên đỉnh đầu.

"Không phải em để ý đến chuyện Lương Tử Ngưng có con sao? Vậy bây giờ anh sẽ cho em. . . . . ."

Vừa dứt lời, Thanh Duy lập tức cảm thấy phần vải trên eo mình bị hắn kéo căng.

"Soạt--", áo sơ mi trên người cậu bị hắn xé rách.

Trong đôi mắt tối tăm của hắn hừng hực lửa, hắn cúi đầu, thô lỗ hôn mạnh lên cổ của cậu, mặt cậu, bên tai, trước ngực . . . . . .chiếc cằm lúm túm râu ria của hắn lướt nhẹ lên da thịt cậu, khiến người cậu như bị điện giật.

"Van xin anh, đừng vậy mà. . . . . ." Hắn bây giờ hệt như một con dã thú bị chọc giận điên cuồng, phóng túng, buông thả, hung mãnh, toàn thân được bao phủ bởi một loại hơi thở khát máu.

" Đừng vậy là như thế nào?" Đôi mắt đen tối của hắn bỗng xuất hiện ánh mắt sắc lạnh, "Là như vậy phải không?" Hắn xoa xoa hai đầu nhũ hoa đã đỏ ửng của cậu, lòng bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve làn da nhạy cảm của cậu.

"Hay là như vậy?" Bàn tay từ từ trượt xuống, kéo quần lót của cậu ra. . . . . .

"Đừng, đừng làm vậy. . . . . ." Thanh Duy khẽ hô ra tiếng, người cậu kịch liệt run rẩy, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, hốc mắt đầy nước.

Trông thấy đôi con ngươi nhuộm đầy lửa dục vọng của Đại Nhân, cậu vội xoay gương mặt thanh tú của mình sang hướng khác, nhưng một bàn tay to của hắn đã giữ cằm của cậu lại, không cho cậu dời đi tầm mắt của mình.

"Nhìn anh đi!" Đại Nhân tựa vào bên tai cậu, hơi thở nóng rực, giọng kích tình, "Trong mắt em chỉ có thể có anh thôi!". Giọng nói bá đạo như muốn xuyên thấu vào trong xương thịt của Thanh Duy.

"A. . . . . ." Thanh Duy dưới sự vuốt ve không ngừng của hắn, cậu không nhịn được, bật lên những tiếng rên rỉ trầm thấp. Cậu chỉ có thể kẹp chặt hai chân, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại ngăn cản cậu, chân của cậu căn bản không có cách nào khép lại.

"Em không phải muốn có đứa trẻ sao? Anh thỏa mãn nguyện vọng của em, sao em lại nói không cần!?" Hắn gầm nhẹ ra tiếng, phần hông tráng kiện của hắn đè mạnh xuống, khiến dục vọng của hắn xỏ xuyên qua nơi mềm mại của cậu.

Cậu mãnh liệt lắc đầu, cảm thụ cơn đau đớn cùng với hưng phấn truyền tới, ôm thật chặt lấy hắn, nhắm chặt hai mắt, chịu đựng loại sức mạnh to lớn ở giữa hai chân, phát ra giọng nói rên rĩ mê đắm lòng người.

Những động tác mạnh mẽ không ngừng tiến vào thân thể mềm mại của cậu, mồ hôi của hắn nhỏ xuống trên người cậu, dung hợp vào mồ hôi của cậu.

"Ưm. . . . . . Em hận anh. . . . . ." Thanh Duy mê loạn la lên, một giọt lệ tách ra khỏi khóe mắt rồi khẽ lăn xuống, lập tức rơi vào chiếc gối, lưu lại một dấu vết mờ mờ.

Đại Nhân đối với sự kêu gào của cậu, ngoảnh mặt làm ngơ, không còn chút tàn khốc hay tỉnh táo nào, trong mắt hắn chỉ có ham muốn, thứ cuồng dã càn rỡ cứ chiếm đoạt lấy niềm vui thích từ trong cơ thể cậu. Đầu tiên là đem dục vọng cứng rắn của mình chậm chạp thối lui khỏi cơ thể, lúc tưởng chừng như muốn rời khỏi cậu, thì hắn lại bắt đầu hung hăng xỏ xuyên qua nơi hoa kính mềm mại, mạnh mẽ đâm sâu vào.

Trong căn phòng tối đen không ngừng truyền đến từng tiếng gầm nhẹ, thở gấp, cùng với yêu kiều. . . . . . lại thoang thoảng một loại cảm giác bi thương. . . . . .

----

Tất cả những điều này đối với Thanh Duy mà nói, nó giống như một loại hình phạt tàn khốc nhất.

Đại Nhân xoay người, kiệt sức nằm sang bên cạnh, ánh mắt tối đen trống rỗng nhìn Thanh Duy, một chút đau nhói thoáng qua lòng hắn, "Ngủ đi!" Giọng nói khàn khàn cũng tràn đầy dịu dàng.

Hắn cầm chăn đắp lên thân thể trần trụi của cậu, thấy những dấu hôn bầm tím chằng chịt trên ngực cậu, tầm mắt mau chóng chuyển sang nơi

Thanh Duy trợn to hai mắt, mờ hồ nhìn trần nhà, mặc cho thứ ánh sáng chói lọi trên ấy chiếu thẳng vào trong mắt mình, chậm rãi mở miệng, nói: "Anh biết không, bây giờ em cảm thấy mình thật dư thừa! Bây giờ, anh có thể hạnh phúc đến nhường nào, Lương Tử Oánh anh hằng nhớ nhung bao nhiêu năm, giờ đã trở lại bên cạnh anh, đứa con mà anh mất đi trước đây cũng đã trở lại. Thế giới của anh đã trở về sáu năm trước rồi, đây không phải là ước mơ mà anh hằng tha thiết, mong chờ sao! Chỉ cần, chỉ cần em biến mất khỏi thế giới của anh, tất cả sẽ lập tức hoàn mỹ."
* má tui khóc rồi 😭*

Đại Nhân không ngờ trong đầu chàng trai nhỏ này lại có suy nghĩ như vậy, hắn vừa tức giận, vừa đau lòng. Bởi vì cho đến giây phút cuối cùng, cậu cũng suy tính cho hắn, mà không phải là cho bản thân cậu, tim của hắn vì cậu mà nhói đau.

"Không thể quay lại được nữa rồi, bởi vì cô ấy không phải là Lương Tử Oánh, bởi vì trong lòng anh không thể không có em." Đại Nhân ôm cậu vào trong ngực, dán chặt vào thân thể trần trụi của cậu, để cậu cảm nhận được nhịp tim của mình, mỗi nhịp tim của hắn đều vì cậu mà đập.

"Nhưng, chúng ta cũng không thể trở lại như trước được nữa! Dù Lương Tử Oánh đã không còn tồn tại giữa chúng ta, nhưng Lương Tử Ngưng vẫn đang chân thật tồn tại, huống chi trong bụng của cô ấy còn..., còn có con của anh . . . . ." Giọng nói Thanh Duy dần dần thấp xuống, dường như cậu vẫn không có đủ dũng khí để nói ra cái thực tế tàn khốc này.

Chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mộng, buổi sáng hai người vẫn còn tốt đẹp, nhưng khi nghe được câu nói kia ở bệnh viện, thế giới của cậu trong khoảnh khắc lập tức sụp đổ. Thì ra, cái gọi là hạnh phúc lại chênh vênh như thế, chỉ cần một thoáng vô ý, nó sẽ lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.

"Tin anh đi, được không? Anh sẽ xử lý tốt tất cả!" Đại Nhân vén sợi tóc vô ý rơi trên trán cậu ra sau tai, "Chúng ta sẽ tốt thôi."

"Xử lý? Anh thật muốn ép Lương Tử Ngưng sinh non sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như thế, đó là con của anh!" Thanh Duy đẩy Đại Nhân ra, lùi người qua phía bên kia giường, giống như bàn tay của hắn là đôi móng vuốt nhuộm đầy máu của dã thú.
______________________
Chương 153 : Thay mặt ( Đại diện )

(*) Thay mặt ở đây kiểu như là đẻ mướn hay đẻ thuê vậy đó , giống mang thai hộ

"Đứa bé đó không thể giữ được! Giữ lại, nó sẽ trở thành cái gai ngăn trở giữa hai ta, anh không thể cho phép cái gai kia tồn tại!"

"Tại sao anh lại muốn phạm sai lầm, tại sao anh lại muốn người khác phải gánh chịu thống khổ! Đứa bé kia vô tội! Nó là một sinh mạng vừa mới được ra đời, sao anh lại nhẫn tâm bóp chết nó!" Thanh Duy siết chặt cái chăn, cậu vô lực lắc đầu, không thể tưởng tượng được hắn có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Em cho rằng anh muốn mọi chuyện thành ra như vậy sao? Hôm đó, khi em nhắc tới Trần Dịch Tuấn, em có biết cảm giác khi nghe chính miệng chàng trai mình yêu mến nhắc tới tên kẻ thù là như thế nào không!? Vì thế mà anh đến câu lạc bộ 'Hoàng Đình' uống rượu, không ngờ lại gặp phải Lương Tử Ngưng, anh căn bản không hề quan tâm đến sự có mặt của cô ấy, tiếp tục uống rượu, sau đó anh say khướt, kí ức của anh về khoảng thời gian còn lại hoàn toàn trống rỗng, giống như đoạn thời gian đó hoàn toàn không tồn tại. . . .. . Ha ha! Vậy mà lại 'nhô' ra một đứa con. . . . . . Thật hoang đường, đến bây giờ anh vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này!"

Thanh Duy lần đầu tiên thấy Đại Nhân như vậy, hắn không còn dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng nữa, thì ra hắn cũng có lúc thất bại, cũng có lúc luống cuống. Là do cậu tự mình hình tượng hóa hắn quá mạnh mẽ, sự thật là hắn không mạnh mẽ đến vậy, hắn luôn luôn ngụy trang cho chính bản thân mình, không ngừng ép buộc mình phải che giấu một bộ mặt khác của bản thân, không bao giờ để người khác phát hiện.

"Nhưng, thực tế vẫn là thực tế, nó đang hiện diện ngay trước mắt chúng ta, chúng ta không thể không tiếp nhận." Thanh Duy đến gần hắn, "Chúng ta hãy cùng nhau chấp nhận sự thật, được không?"

"Nhưng, em lại muốn 'kết thúc'! Không phải em muốn bỏ mặc anh sao, để anh một mình đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy!"

Không đè nén được bi thương, nước mắt cậu rơi xuống, cậu lắc đầu, "Em thật không biết mình nên làm gì bây giờ, em thật sự không biết. . . . . . Em còn có thể tin tưởng anh sao? Tương lai của chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp sao? . . .. . ."

Giọt lệ trong suốt của cậu thật giống như H2SO4 đậm đặc, nhỏ lên trái tim Đại Nhân, đốt cháy trái tim của hắn.

Đại Nhân ôm thân thể mềm mại run rẩy không dứt của cậu vào lòng, bàn tay hắn lồng vào bàn tay cậu, mười ngón tay đan xen nhau thật chặt, thật khớp với nhau, cứ như nó là một thể. Đầu hắn tựa lên bờ vai trắng nõn của cậu, thở ra hơi thở nóng rực lướt trên làn da trắng hồng, "Hãy tin anh, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, Lương Tử Ngưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta đâu."

Thanh Duy đưa ra hai cánh tay trắng nõn của mình, vòng qua cổ của hắn, "Đừng làm thương tổn đến đứa trẻ có được không? Đứa bé vô tội. . . . . ." Đôi mắt cậu dập dờn những đợt sóng nhỏ, lông mi hạ xuống "Em đã không có năng lực bảo vệ tốt cho con của mình, mất đi đứa con, đó là một loại thống khổ, em đã từng làm mẹ, em biết nỗi đau khi xa cách với một phần máu thịt của cơ thể... Coi như chúng ta vì đứa trẻ này mà tích đức có được không, đừng làm hại đến đứa nhỏ trong bụng của Lương Tử Ngưng. . . . . ."

"Ý em là muốn để cho cô ấy sinh đứa trẻ ra?" Chân mày Đại Nhân khẽ siết chặt, "Em không lo lắng Lương Tử Ngưng sẽ dùng đứa bé làm cái cớ để trói buộc anh sao?"

"Không có người mẹ nào có thể nhẫn tâm lợi dụng chính con ruột của mình cả..." Thanh Duy nhìn ra được Lương Tử Ngưng rất yêu đứa bé kia, biểu tình ấy tuyệt đối không phải là diễn xuất.

Đôi mắt Đại Nhân tản ra một làn mây đen, ánh nhìn đen tối hệt như Hắc Diệu Thạch, "DiDi, em có muốn nuôi đứa trẻ đó không?"

"Cái gì?" Thanh Duy đối với vấn đề này có chút mơ hồ, cậu suy nghĩ hồi lâu, "Ý anh là. . . . . ."

"Đúng! Để Lương Tử Ngưng sinh đứa bé này ra sau đó cút ngay!"

"Chuyện này. . . . . . Như thế có quá . . . . . . . . . . . tàn nhẫn với cô ấy hay không." Thanh Duy có chút lo lắng

Đại Nhân cúi đầu, vuốt ve bên tai của cậu, cánh môi mỏng di chuyển khắp đầu vai của cậu, êm ái dịu dàng như lông vũ, hít sâu một hơi mùi thơm nhàn nhạt thanh nhã của cậu vào lồng ngực, thở ra khí nóng quanh quẩn trên da thịt của cậu, giọng nói của hắn dần dần có chút khàn khàn, "Anh sẽ khiến cô ta cam tâm tình nguyện sinh con ra xong là lập tức chạy lấy người! Hiện giờ, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là một kẻ mang thai hộ, em là người duy nhất trong lòng anh. . . . . ."

Đầu của hắn chôn trên cổ của cậu, những nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi xuống, dày dặc như những hạt mưa, từng chút, từng chút một, như là một loại ấn ký, tuyên bố quyền sở hữu của riêng mình hắn.

Thanh Duy vốn đã nghĩ tới việc thu dọn quần áo, rồi lập tức rời đi, nhưng cậu bây giờ, thật sự rất mềm yếu, thật sự rất vô dụng, căn bản là đã lâm vào thế bí, không còn loại quyết tâm rời khỏi hắn nữa. Hiện giờ cậu đã biết rõ rồi, bản thân đã rơi vào tay giặc, hơn nữa còn hoàn toàn không có ý muốn trốn thoát. Hắn từ trong vô thức đã chiếm lấy từng góc trong trái tim cậu, Thanh Duy thật không biết phải làm gì nếu có một ngày hắn bảo cậu rời đi, khi ấy liệu trái tim cậu còn có thể đập nữa hay không!?.

Nếu như yêu một người là cần phải biết nhẫn nhịn, khoan dung, thông cảm. . . . . thì Thanh Duy cảm giác mình có thể làm được, bởi vì cậu yêu hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Cậu không thể quá tham lam, vì khi con người ta có lòng tham không đáy, sẽ vĩnh viễn không cảm thấy hạnh phúc.

Mặc dù lòng cậu ngập đầy những khổ sở và chua xót, Thanh Duy vẫn mặc kệ tất cả, nuốt chúng vào lòng.

----

Sáng sớm, một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp len lẻn chiếu vào phòng ngủ, tạo thành một đường sáng chiếu trên sàn nhà lạnh như băng.

Đại Nhân cẩn thận rút cánh tay của Thanh Duy ra.

"Ư. . . . . ." Thanh Duy dường như cảm nhận được động tĩnh, lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại dán chặt người mình vào lồng ngực ấm áp của Đại Nhân, mè nheo mấy cái, rồi lại tiếp tục ngủ, cứ như một nàng mèo con dịu dàng.

Đại Nhân thấy cậu lệ thuộc vào mình như thế, khóe miệng không khỏi cong lên, hiện ra một nụ cười chói lọi.

Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, hắn thở dài một tiếng, hắn cũng muốn ôm cậu tiếp tục ngủ, nhưng có một số việc, hắn không thể không làm, hắn rón rén bước xuống giường.

Thanh Duy cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, choàng tỉnh dậy, thấy Đại Nhân đã ăn mặc chỉnh tề, lầm bầm nói: "Anh phải đi làm à!"

Đại Nhân bước tới, vén những sợi tóc đang rơi tán loạn trên trán cậu, hạ xuống một nụ hôn, "Anh có vài việc phải làm, em ngủ thêm một lát đi."

"Vâng. . . . . ." Thanh Duy bĩu môi, lập tức nhắm mắt lại, vì mệt mỏi nên cậu rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Đại Nhân đi tới cửa, quay đầu lại ngắm nhìn gương mặt xinh xắn, trắng nõn của Thanh Duy, lẩm bẩm nói: "Chúng ta sẽ hạnh phúc! Nhất định . . . . . ."

Giống như trao cho cậu một lời thề, giờ đây nó đã thực sự khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

END
____________
Vừa edit mà vừa khóc đó 😭
Nhớ vote cho tui có động lực nha .yêu thương lắm 💕


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro