Chương 157 + 158 + 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________________________

Chương 157 : So với tưởng tượng thì hài hòa hơn 


Nếu không phải là vào một buổi tối Thanh Duy không ngủ được, nghe có tiếng động trong phòng làm việc bên cạnh, cậu cũng sẽ không biết hắn lặng lẽ vì cậu mà làm những chuyện này.


"Trừ những bộ sách này, tôi còn giúp cô đăng kí tham dự một lớp múa bụng, hay một lớp yoga dành cho phụ nữ có thai."


"Cái gì múa bụng, yoga?" Gương mặt Lương Tử Ngưng toát lên vẻ khó chịu.


"Múa bụng và yoga rất tốt cho việc sinh nở. . . .. ." Thanh Duy vừa nói vừa cài mật mã cho máy tính.


Lương Tử Ngưng tức giận ném mạnh quyển sách lại trên bàn, "Cậu dám chi phối tự do của tôi?"


"Tôi không có! Chẳng lẽ cô không muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh sao? Dù sao tôi cũng đã đăng kí, tham gia hay không là chuyện của cô!" Thanh Duy dọn dẹp lại bàn, lấy ra bản thiết kế cậu còn chưa hoàn thành.


Lương Tử Ngưng đứng yên tại chỗ, lướt nhìn quanh gian phòng làm việc này, bốn phía toàn sách là sách. Trên bàn chỉ có một máy tính, Lương Tử Ngưng lúc còn làm thư kí cho Đại Nhân đã kiểm tra thử máy tính tại văn phòng của hắn, bên trong chỉ có vài bảng ghi chép kế hoạch hằng ngày của công ty, còn có một ít báo cáo tài chính. Vì vậy, cô nghĩ tài liệu quan trọng của công ty chắc hẳn là nằm trong chiếc laptop tùy thân của hắn.


"Laptop của Trần Đại Nhân đâu?" Lương Tử Ngưng thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.


Thanh Duy không nghĩ tới cô ta vẫn còn trong phòng làm việc, thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, "Cô có thể đi hỏi thẳng anh ấy, nhưng trong laptop của Đại Nhân chắc chắn chẳng có game nào đâu."


Lương Tử Ngưng ý thức được mình đã tiết lộ quá nhiều chuyện, vội vàng lấp liếm, "Chẳng lẽ cả game 'Plans vs Zombie' cũng không có sao? Đó là game đang rất thịnh hành mà."


Thanh Duy trợn trắng mắt nhìn cô ta, "Cô nghĩ nó rất tốt sao! Cô chơi loại game có nhạc nền kinh khủng đó chẳng lẽ không sợ Đứa nhỏ bị hù dọa mất ư, cô không sợ tương lai con của mình lớn lên sẽ trông giống cương thi, hành động cũng giống cương thi à!"


Thanh Duy  bắt đầu luyên thuyên, vì dù gì cậu cũng đã một lần không bảo vệ tốt con của mình. Mặc dù cậu rất không thích Lương Tử Ngưng, nhưng sự quan tâm của cậu dành cho đứa trẻ là thật lòng.


————


Trong đầu Đại Nhân lẩn quẩn lời nói của  Chí Vĩ , hắn đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào nhà họ Trần đã đủ uất ức cho Thanh Duy , lỡ như Lương Tử Ngưng còn gây khó dễ cho cậu nữa, thì chắc. . . . . . chàng trai nhỏ này nhất định sẽ đem toàn bộ uất ức nuốt vào trong bụng.


Mặc dù tất cả đều là vì trò chơi 'Bắt rùa trong rọ', nên hắn mới chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cố gắng làm cái rọ 'đẹp' một chút, mới có thể khiến cho con rùa kia đầu óc choáng váng mà chạy vào, có như vậy trò chơi này mới thú vị.


Nhưng, thân xác Đại Nhân đã chạy tới bên Thanh Duy trước cả suy nghĩ rồi, còn chưa hết giờ làm việc, hắn đã giao việc lại cho cấp dưới, rồi vội vã chạy về nhà.


Vào nhà, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường ngày.


Yên tĩnh như vậy ngược lại lại khiến Đại Nhân cảm thấy kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn giống như muốn thấy cảnh hai người vì hắn mà đánh nhau, như thế lòng hắn mới có thể thoải mái một chút.


"Cậu chủ đâu?" Đại Nhân hỏi cô giúp việc bên cạnh.


"Trong phòng làm việc ạ."


"Ừm. . . . . . Còn Lương Tử Ngưng?"

"Trong phòng ngủ."


Không trách được hắn lại không ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong tưởng tượng, thì ra là hai người đang ở hai nơi khác nhau. Thế thì hai người bọn họ cũng có thể hòa bình một chút.


Đại Nhân nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, vì không muốn cậu phát hiện, hắn đã cởi giày ở cửa ra vào, xách trên tay, rón ra rón rén bước tới.


Thanh Duy  hết sức chăm chú vào bản vẽ, trong phòng làm việc, ngoại trừ tiếng sột soạt của cây bút lướt trên bản vẽ, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của cậu.


"Em yêu, em quá cực nhọc rồi, hay là sau này em hãy làm trụ cột nuôi sống gia đình đi!" Đại Nhân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu.


"A!" Thanh Duy  sợ hãi, tay run lên, đánh rơi cây bút. Cậu vỗ vỗ ngực, nhìn nụ cười cùng với vẻ mặt lưu manh của Đại Nhân cáu giận nói: "Này! Anh có biết hù dọa cũng có thể làm chết người không hả!?"


Nhịp tim chợt gia tốc, khiến huyết áp Thanh Duy tăng cao, hô hấp dồn dập, không ổn.


Đại Nhân vốn chỉ muốn trêu chọc cậu, không ngờ hắn lại hù dọa cậu tới mức này, hắn áy náy ôm lấy cậu, "Thật xin lỗi, anh cứ tưởng tâm tình em hôm nay không tốt, nên mới trêu chọc em chút thôi."


"Đúng! Tâm trạng em hôm nay rất kém, tâm tình bây giờ lại càng kém, quả thật là tệ hết chỗ nói rồi." Trước mặt người thân, cậu không chút câu nệ mà phát tiết tất cả ra ngoài, đôi mắt sáng trong của Thanh Duy  có chút xa xăm.


Đại Nhân ngồi vào ghế làm việc, đặtThanh Duy lên trên đùi mình, "Thật xin lỗi, đã để cho em chịu uất ức."


"Biết là tốt rồi!" Thanh Duy xem bàn tay ấm áp của hắn trở thành khăn tay lau nước mắt bên khóe mắt mình.


"Em không muốn biết lý do anh đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào sao?" Giọt lệ trong suốt của cậu dính trên tay hắn, khiến Đại Nhân cảm nhận được tư vị khổ sở của cậu.


Thanh Duy  bĩu môi, "Anh không nói em cũng đoán được, chẳng lẽ anh lại hào phóng đến mức cho cô ta vào ở trong nhà sao, nhất định là cô ta mặt dày mày dạn yêu cầu!" Thanh Duy  cảm thấy 'cái ghế' này không tệ, mềm mại thoải mái, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, xoa xoa vai, nũng nịu nói: "Vai em mỏi quá nè!"


Đại Nhân ngoan ngoãn vươn tay, bóp vai cho cậu, "Anh bảo cô ta kí một bản hợp đồng, cô ấy không muốn gì thêm, ngoại trừ yêu cầu này. . . . . ."


"Gần quan được ban lộc, vậy mới có thể dễ dàng câu dẫn anh!" Lời nói củaThanh Duy lộ ra vẻ chua chát.


"Sao vậy? Tức giận sao?" Đại Nhânvuốt nhẹ lên mũi cậu, "Em không tin tưởng chồng yêu của mình à, yên tâm đi! Thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang!"


"À? Vậy em có phải 'cỏ gần hang' không?"


"Không phải!" Đại Nhâncúi đầu, dán chặt lên lỗ tai của cậu, nghiêm mặt nói: "Em là cỏ trong ổ của anh, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn. . . . . ." Đầu lưỡi êm ái của hắn ở bên tai cậu vẽ một vòng tròn, hắn biết nơi này là chỗ nhạy cảm của Thanh Duy, cố ý thổi một hơi thở ấm áp tới bên tai cậu, liếm láp vành tai cậu.


Một cảm giác tê dại từ sâu trong thân thể lan tràn ra, Thanh Duy mĩm cười, hai tay đẩy hắn ra, "Được rồi, được rồi. . . . . .Đừng như vậy. . . . . . Tha cho em đi...

___________________________________

Chương 158 : Nữ nhân tâm kế 


"Khụ, khụ!" Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.


Hai người không để ý đến tiếng động ngoài cửa, tiếp tục.


Đại Nhân cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Thanh Duy, nụ hôn nóng bỏng dần dần dời xuống, lưu luyến quanh quẩn ở trước ngực Thanh Duy.


"Ngừng lại. . . . . . đừng vậy mà. . . . . ." Thanh Duy la hét, đôi tay lại vòng lên cổ Đại Nhân.


Lương Tử Ngưng không thể đứng nhìn nổi, bất chợt đạp một cước lên cửa, "Rầm ——"cửa đụng vào vách tường.


Đại Nhân ngẩng đầu, trong đôi con ngươi tối tăm chớp động lên ánh lạnh, "Không ai dạy cho cô biết phải gõ cửa sao?" Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.


"Không phải là tôi không gõ cửa, mà là lỗ tai của các người có vấn đề." LươngTử Ngưng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như cô mới chính là vợ cả, tình cờ bắt quả tang chồng mình đang thân mật với vợ nhỏ.


"Anh à, chúng ta tiếp tục đi!" Thanh Duy hướng về Đại Nhân nở nụ cười câu dẫn mị hoặc, "Nếu cô ấy thích xem cảnh vợ chồng chúng ta ân ái, vậy chúng ta hào phóng một chút, biểu diễn cho cô ta thưởng thức đi."


Thanh Duy cười nịnh nọt, nâng một chân mảnh khảnh của mình qua, khiến hai chân cậu tách ra, dang qua trên đùi Đại Nhân, ngồi đối diện Đại Nhân chậm rãi cởi áo ngủ trên người, làm lộ ra làn da trắng như tuyết.


Đại Nhân lần đầu tiên thấy Thanh Duy như vậy, trong nhất thời hắn cũng trố mắt nhìn cậu, một luồng khí nóng đánh thẳng vào tâm trí.


"Anh nhanh một chút có được không, người ta còn đang chờ thưởng thức kìa!"Thanh Duy len lén hất mặt, liếc cô ta một cái.


Sắc mặt Lương Tử Ngưng cứng ngắc, đứng ngớ người ở cửa, đi không được, ở cũng không xong.


"DiDi, đừng nghịch nữa." Đại Nhân hiểu dụng ý của Thanh Duy, cậu chỉ là hơi tức giận Lương Tử Ngưng nên mới làm ra loại hành động trẻ con như thế, hắn dĩ nhiên cũng ngượng ngùng phối hợp.


Khóe miệng Thanh Duy nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, "Vị ở cửa kia ơi, cho xin một tràng pháo tay nhé, hiện giờ Trần tiên sinh có chút xấu hổ rồi."


Một mũi tên bắn rơi hai chim, đồng thời cười đùa cả hai người bọn họ, thật là hả giận .


Lương Tử Ngưng ngẩn người tại đó, từng hình ảnh khi cô cùng Trần Dịch Tuấn hoan ái lần lượt hiện lên trong đầu cô, nhưng hiện giờ. . . . . . hốc mắt cô bỗng chua xót.


"Hừ!" Khí thế không suy nhược, Lương Tử Ngưng rên lên một tiếng, quay đầu rời đi. Lần này có chút lễ phép, cô không quên đóng cửa lại cho hai người bọn họ.


"Ai ——" Thanh Duy thở phào nhẹ nhõm một cái thật to, "Cuối cùng cũng đi." Cậu lập tức đem áo ngủ mặc vào.


Thấy đôi mắt tối đen của Đại Nhânkhông hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, Thanh Duy dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo, "Anh nhìn gì vậy?"


"Nhìn vóc người của em!" Một chút bỡn cợt hiện lên trên mặt hắn.


"Cũng đâu phải lần đầu tiên. . . . .." Thanh Duy nói thầm một câu, muốn từ trên đùi của hắn xuống. Kết quả, vòng eo thon của cậu lập tức bị Đại Nhânôm vào trong ngực.Thanh Duy bất mãn nói: "Làm gì vậy, mau buông em ra."


"Hôm nay anh thật sự mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy em mị hoặc như thế, còn cởi áo nới dây lưng trước mặt anh nữa chứ. Xem ra, việc anh cho Lương Tử Ngưng chuyển vào, không tệ như trong tưởng tượng!"

"Anh muốn chọc tức chết em có phải không!?" Thanh Duy thở phì phò nói, bởi vì tức giận, cậu há mồm thở dốc, ngực phập phồng, "Anh mau để em xuống!"


"Vợ anh đã thịnh tình mời, anh làm sao để cho em thất vọng chứ, đúng không!"


Đầu Đại Nhân dần dần lại gần môi Thanh Duy , cậu lập tức lấy tay ngăn cản nụ hôn của hắn, "Nếu cô ta không có ở đây, vậy cũng không cần phải tiến hành đâu."


"Cần người xem sao?" Một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt ĐẠi Nhân "Chúng ta xuống phòng khách dưới lầu biểu diễn đi, ở đó người xem không chỉ có một nha!"


" Trần Đại Nhân !" Thanh Duy tức giận rống to.


————


Lúc Đại Nhân và Thanh Duy xuất hiện ở phòng ăn, Lương Tử Ngưng đã ngồi ở đó rồi, cô ta lấy sơn móng tay đỏ bôi trét lên móng tay mình, dáng vẻ buồn chán đến chết, không nhịn được.


Thấy Đại Nhân tới, người làm mới bắt đầu mang thức ăn lên.


"Sao cô lại ngồi đó!" Đôi mắt Đại Nhân lộ ra chút tức giận, khinh thường.


"Chủ nhà mãi chưa xuống lầu, kẻ ăn nhờ ở đậu tôi đây đành ngồi tạm, chờ các người làm xong chánh sự không được sao. . . .. ."


Đại Nhân xanh mặt, hắn căn bản không có tâm tình nghe cô ta oán trách, "Ý tôi là sao cô lại dám ngồi vào vị trí của Cậu chủ."


Song, Thanh Duy chỉ cười nhạt một tiếng, dáng vẻ như chẳng có vấn đề, xoay người, sửa sang lại cổ áo cho Đại Nhân, "Nếu ngồi ở đó có thể khiến tâm tình cô ấy tốt hơn, ăn nhiều thêm một chén cơm, thì cứ để cô ấy ngồi đi. Ngồi đâu cũng như nhau thôi mà, Đại Nhân, đúng không!" Đôi mắt sáng trong hướng về hắn chớp chớp.


Đại Nhân quay đầu lại nhìn người giúp việc, "Chuẩn bị hai phần ăn đưa lên phòng ngủ!" . Đôi mắt ấm áp của hắn khi chuyển sang Lương Tử Ngưng, trong nháy mắt lập tức trở nên lạnh băng, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Mặc kệ cô!"


Đại Nhân dắt tay Thanh Duy rời khỏi phòng ăn.


Thanh Duy kéo hắn lại, nụ cười rực rỡ hiện đầy trên mặt, chỉ tay về phía Lương Tử Ngưng, "Hì hì. . . . . . Cô ấy đã chuyển vào phòng ngủ chính rồi."


Đôi mắt thâm thúy của hắn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Thanh Duy, muốn nhìn thấu ý nghĩa của nụ cười trong mắt cậu, "Em có ý gì vậy?"


"Em có ý gì cơ chứ?" Thanh Duy cong miệng lên, gãi gãi đầu, "Cô ấy nói làm thế sẽ tăng thêm tình cảm cha con cho hai người."


"Cho nên, em nhường gian phòng của mình cho cô ta?"


Thanh Duy trước gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.


"Rốt cuộc là em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?" Đại Nhân để ý chuyện này là vì hắn không muốn Thanh Duy chịu bất kỳ một uất ức nào. Kết quả thì sao? Đúng như trong tưởng tượng của hắn, Lương Tử Ngưng khi dễ cậu. Nhưng mà, chàng trai này lại không thèm để ý, còn cười vui vẻ như vậy. Không biết phải nói là cậu không có đầu óc, hay là cậu không có tim đây?


"Anh muốn em nói thật sao?" . Đôi mắt trong veo như nước chớp động, đôi lông mi dài nhỏ vẫy vẫy hai cái, "Thật ra thì, lúc ấy do quá mệt, nên em không có tinh lực cùng cô ấy khai chiến! Không nghĩ tới, lúc tỉnh dậy, em đã mất đi lãnh thổ rồi. . . . . . Em không phải cố ý!" Cậu vì khó xử, nên không ngừng gãi đầu.


"Gì?" Lương Tử Ngưng đứng lên, "Cái gì khai chiến, tôi có khai chiến với cậu không? Hơn nữa, khi tôi nói muốn ngủ ở gian phòng này, không phải là chính cậu lập tức phủi mông một cái xoay người rời đi sao! Thằng nhóc chết tiệt, giờ lại muốn trả đũa. . . . . ." Lương Tử Ngưng giống như một người phụ nữ chanh chua, chửi rủa liên tục, vừa mở miệng, là bô bô không ngừng.  

______________________________________

Chương 159 : Tất cả là vì anh 




"Đói quá!" Thanh Duy ngồi xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên một miếng Đại Bài vẫn còn đang tỏa hương thơm, cậu không quên mời Đại Nhân, "Anh đói bụng không, ăn một chút đi!"


Một miếng Đại Bài được đặt vào tay hắn "Mau ăn đi! Đừng lo lắng." Thanh Duy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Đại Nhân, cậu nhếch miệng, cúi đầu hỏi: "Anh không phải là đang giận em vì không giữ được gian phòng ấy đó chứ!?."


"Không có!" Đại Nhân đưa miếng Đại Bài lên, hung hăng cắn một cái.


"Vậy anh giận gì?" Thanh Duy liếm ngón tay dính đầy dầu mỡ rất tự nhiên, "Hay anh lo chúng ta không có phòng ngủ!? Yên tâm đi, phòng khách nhiều như thế, chúng ta lâu lâu đổi một lần thử xem. . . .. ."


"Em xem nơi này là khách sạn sao?" Chân mày Đại Nhân khẽ cau chặt, thật không biết trong đầu chàng trai này đang suy nghĩ gì nữa. Có lúc thông minh lại xảo quyệt; không cho người ta chiếm chút tiện nghi nào, có lúc lại ngu ngu đần đần, để cho người ta thoải mái đùa bỡn.


Thanh Duy cầm lên một cái đùi gà, cắn một cái, nói lầm bầm: "Khách sạn không tốt sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở khách sạn mà!"


"Khụ, khụ!" Đại Nhân mất tự nhiên ho khan, lần đầu tiên gặp mặt? Hai người 'không tốt' như thế, lại còn 'xấu mặt' nữa chứ. . . . . . Còn tưởng rằng cậu đã quên mất rồi.


Thanh Duy dùng bàn tay dính đầy mỡ cầm bát canh lên, nhưng vì tay quá trơn nên không bưng lên được, không để ý tới cái khăn bên cạnh, cậu lau thẳng lên áo của ĐẠi Nhân, "Mượn dùng một chút nha!"


Đại Nhân nhìn gương mặt thú vị của Thanh Duy, tảng đá lớn trong lòng lập tức được để xuống, dường như chỉ cần Lương Tử Ngưng không gây áp lực cho Thanh Duy, chỉ cần cậu có thể vui vẻ là tốt rồi —— như vậy cảm giác áy náy trong lòngĐại Nhân cũng bớt đi không ít.


Người giúp việc lấy bát đũa đặt ở một bên, nhưng hai người vẫn trực tiếp dùng tay ăn.


"Khụ, khụ!" Lương Tử Ngưng xem thường, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đứng lên, "Tôi no rồi!"


Kết quả, không người nào để ý tới cô, sự tồn tại của cô hệt như không khí.


DiDi, em nếm thử con tôm ruốc này xem, thịt rất mềm!" Đại Nhân đem con tôm đã bóc vỏ bỏ vào miệng Thanh Duy.


"A ——".


Đại Nhân nhét con tôm vào miệng cậu, "Mùi vị thế nào?"


. . . . . .


Lương Tử Ngưng đứng ở cửa phòng ăn, nhìn hai người bọn họ như keo như sơn, một cảm giác khổ sở bỗng tràn vào lòng. Nếu có một ngày cô có thể cùng Trần Dịch Tuấn hạnh phúc như thế, thì cho dù bây giờ, phải bỏ ra nhiều hơn nữa cô cũng tình nguyện.


Trên mặt Thanh Duy vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại là tận cùng khổ sở. Cậu cho là mình đã giả bộ rất khá rồi, nhưng che giấu ưu thương ngoài mặt thì có thể, còn thống khổ trong đáy lòng thì lại không cách nào che giấu. Đè nén đau thương bên ngoài mặt, nhưng ưu thương ở đáy lòng lại dần dần lên men, từ từ lan tràn. . . . . .


Cậu khổ như vậy, mệt như vậy, chỉ vì muốn giảm bớt một chút áy náy trong lòng Đại Nhân.


Nếu phần khổ sở này nhất định cần phải có người đến gánh chịu, vậy thì Thanh Duy hi vọng đó là cậu.


————


Thừa dịp phòng làm việc không có ai, cô đi vào, thấy laptop màu đen của Vương Tuấn Khải đang nằm trên bàn làm việc, lòng kích động không thôi, lập tức ấn xuống nút mở máy ——


Mười mấy giây mở máy ngắn ngủn đối với cô mà nói thật dài như một thế kỷ. Đôi mắt một lát lại liếc về phía cửa, một lát lại nhìn vào màn hình.


Thật vất vả đợi máy khởi động, nhưng nó lại nhảy ra một hộp thoại.


"Mật mã mở máy? Là gì đây?" Lương Tử Ngưng nói thầm một câu.


Không dám suy đoán lung tung, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, thật nhanh bấm xuống dãy số quen thuộc.


Sau hai tiếng pip, máy đã được tiếp thông, điện thoại di động đầu bên kia truyền đến một giọng nói phẫn uất, "Anh đã nói em đừng suốt ngày gọi điện cho anh mà. . . . . ."


Vừa bắt đầu đã nhục mạ cô, trái tim Lương Tử Ngưng có chút băng giá, cô muốn nghe một câu quan tâm của hắn cỡ nào, cho dù là lời giả dối trái lương tâm cũng được, nhưng là. . . . . .


Giấu đi sự mất mát, "Anh yên tâm, Trần Đại Nhân và Thanh Duy đang ở phòng ăn ăn cơm."


"Có chuyện gì?"


"Em đang mở máy tính củaTrần Đại Nhân, nhưng anh ta cài mật mã mở máy, em không biết phải làm thế nào. . . . . ."


"Thử sinh nhật Thanh Duy xem, 3011."


Lương Tử Ngưng sửng sốt, Trần Dịch Tuấn sao lại nhớ ngày sinh nhật của cậu ta, hơn nữa còn không chút nghĩ ngợi mà nói. Lương Tử Ngưng nhớ hắn chưa bao giờ để ý tới sinh nhật của cô, mỗi lần cô đều mong mỏi hắn có thể nhớ tới, nhưng vào ngày sinh nhật của cô, hắn lại không nói câu nào, cô đầy hi vọng đợi đến mười hai giờ đêm, rồi tâm cũng dần dần lần lạnh. Ngày hôm sau nói cho hắn biết hôm qua là sinh nhật cô, hắn cũng chỉ nói sẽ tặng quà, đền bù cho cô sau.


"Này! Em còn nghe chứ?"


"Ừ. . . . . ." Lương Tử Ngưng hồi hồn, nhàn nhạt đáp lại:"3011, em biết rồi." Trong giọng nói của cô tràn đầy vị chua xót.


Cô lập tức bấm bốn con số này trên bàn phím, kết quả một dấu chéo đỏ lập tức xuất hiện, "Dịch Tuấn, mật mã sai rồi"


"Xem ra không phải. . . . . . Vậy đi, anh sẽ viết một chương trình phá hư mật mã bảo vệ của nó. Ngày mai tìm cách ra gặp anh."Giọng ra lệnh, lạnh lùng, ngoài ra không còn gì khác.


"Dịch Tuấn, em nhớ anh lắm. . . . . ." Lương Tử Ngưng còn chưa nói hết lời, đầu bên kia đã tắt máy.


Lương Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy mình lại quá hy vọng xa vời rồi, cô không phải đã quá hiểu rõ tính hắn sao?


Cô biết hắn tàn khốc vô tình như thế, nhưng vẫn không chút chùn bước yêu hắn, cũng biết mọi thứ như thế này đều là do cô tình nguyện!


"Ha ha. . . . . ." Lương Tử Ngưng cười tự giễu, trong tiếng cười tràn ngập vị chua xót.


Cô đóng mạnh máy tính, sau đó để máy vào chỗ cũ, thối lui ra khỏi phòng làm việc, tiến vào phòng ngủ chính.

Đại Nhânngẩng đầu, vừa đúng liếc thấy bóng dáng lén lút kia, đôi mắt tối đen của hắn chợt lóe, khóe miệng khẽ giơ lên, một loại khí chất lạnh nhạt, ung dung, vương giả vẹn toàn.


"  Đại Nhân, đừng ngớ người như thế, mau ăn đi! Món cá hun khói này rất ngon."Thanh Duy nhét một miếng cá vào trong tay hắn.

END 

____________________

Nhớ vote cho tui nha . À mai tui đi gặp 2 anh nhà đó >< tui sẽ đem hint về cho các hủ nè <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro