Chương 173 + 174 + 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra ròi đây xin lỗi vì ra trễ nha vì tuii quên huhu T_T
_________________
Chương 173 - Xuống tay trước

"Được rồi, cũng đã khuya lắm rồi, mắt tôi cũng có chút dơ. Ai! Thật đúng là hạng người gì thì nên sống ở nơi ấy." An Mạn nhảy ra khỏi cửa, trên khuôn mặt bị lớp phấn trang điểm đậm che lấp hiện lên nụ cười, "Tôi cảm thấy nơi này rất hợp với cậu!"

"Rầm!" Thanh Duy tiện tay sập cửa.

Hôm nay thật sự rất mệt, cậu thế nào lại gặp phải cô ta chứ. Thanh Duy tức giận, hít sâu, lập tức đem việc không vui vừa rồi quên mất, vì loại người như vậy mà tức giận quả thật chính là tự rước khổ vào mình. Cánh môi mềm mại của Thanh Duy khẽ giương lên, thành một nụ cười nhạt thản nhiên.

Cảm giác toàn thân đều eo mỏi lưng đau, cậu duỗi cái lưng mỏi nhừ, "A!" Trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau lau vết thương trên cổ, máu đã khô cứng lại, "Sao mình lại quên chứ?"

Thanh Duy đi vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, mặc dù vết thương đã không còn chảy máu, nhưng vết máu đã uốn lượn thành một vệt máu dài rất kinh người, "Liệu người ta có nghĩ mình bị Vampire cắn không nhỉ?" Một ý niệm đột nhiên thoáng qua đầu Thanh Duy, cậu đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần 'tự tiêu khiển'.

Cầm khăn lông ướt lên lau chùi sạch vết máu đã khô lại kia, từng chút từng chút một.

Đêm khuya tối đen cô độc, trong sâu thẳm cùng với rộng lớn, nơi yếu ớt nhất trong lòng Thanh Duy đã bị đánh bại, mũi cậu chua xót, hốc mắt ngập đầy lệ. Dường như toàn bộ nước mắt của cậu đã được tụ tập về đó, chỉ cần một thoáng xúc động, nó sẽ tùy thời tùy chỗ tuôn trào. . . .. .

Không biết Đại Nhân hiện giờ có ổn không?

Cậu cứ như vậy không nói lời nào mà rời khỏi, hắn sẽ không giận điên lên chứ?

Hắn có tìm cậu không. Có hay không đây?

Rất nhiều nghi vấn mỗi ngày đều chạy tán loạn trong lòng cậu, như một ấm nước sôi nhưng vẫn được đun nóng liên tục, không ngừng khuấy động nên những bọt bong bóng.

Bỏ đi —— là vì muốn quên, nhưng, Thanh Duy phát hiện mình không những không thể quên hắn, ngược lại thời gian càng trôi qua, cậu càng khắc ghi hắn vào lòng mình càng thêm sâu. . . . . .

Làm sao bây giờ? Thanh Duy cậu làm sao mới có thể dừng yêu thương hắn? Thanh Duy cậu làm thế nào mới không nghĩ về hắn nữa đây?

————

"Dịch Tuấn! Anh đọc báo hôm nay chưa? Cổ phiếu tập đoàn Trần Thị đã bắt đầu rớt giá." Lương Tử Ngưng thấy Dịch Tuấn đến thăm bệnh lập tức kích động không thôi.

Trải qua hai tuần lễ điều dưỡng, thương thế của Lương Tử Ngưng đã khôi phục lại rất nhanh. Có thể là vì tiềm thức đã tác động tốt tới cô, cô muốn khỏe nhanh một chút, tranh thủ xuất viện sớm một chút, để mau chóng trở thành cô dâu của Dịch Tuấn.

Nhưng, Lương Tử Ngưng vẫn không nhìn thấy một tia vui mừng mong chờ nào trên mặt Dịch Tuấn, hắn vẫn như cũ luôn căng thẳng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Đại Nhân có tới thăm em không?"

"Có!" Lương Tử Ngưng thành thật khai báo, "Hơn một tuần trước, anh ta có tới lườm em một cái rồi rời đi."

"Không hề nói gì?"

Lương Tử Ngưng lắc đầu một cái, nghi hoặc nói: "Thật kỳ quái, anh ta chỉ đứng ngoài cửa một lát, sau khi bị em phát hiện, anh ta mới đi tới, sau đó là lập tức xoay người rời đi. Nhăn mặt lại, hoàn toàn không mở miệng nói gì."

"Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, gần đây anh hơi bận, sẽ trở lại thăm em sau." Dịch Tuấn khách sáo nói, rồi lập tức xoay người đi.

"Dịch Tuấn, Dịch Tuấn!" Lương Tử Ngưng cực lực gọi tên sau lưng hắn, nhưng cô không thể nào ngăn cản được bước chân của Dịch Tuấn, hắn đi không chút do dự, hệt như mục đích của mình đã đạt được nên rời đi ngay.

Đôi mắt Lương Tử Ngưng trào ra một nỗi thất vọng, lẩm bẩm nói: "Khó khăn lắm mới gặp được anh một lần, mới nói hai ba câu, sao anh lại vội vã rời đi như vậy?"

"Dịch Tuấn, cháu có hỏi được gì không?" Một người đàn ông khoảng trung niên đứng ở cửa bệnh viện, khi nhìn thấy Dịch Tuấn, vội vàng tiến tới hỏi.

"Không có."  Dịch Tuấn nói, giọng lạnh nhạt.

Gương mặt của người đàn ông kia lộ ra vẻ lạnh lùng, khuôn trán của ông và Dịch Tuấn có mấy phần giống nhau, "Hay là người đàn bà kia đang cố che giấu điều gì, có cần để ý cô ta chút hay không. . . .. ."

"Không cần thiết!"

"Dịch Tuấn! Hiện giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lúc này chúng ta không được phép có chút sơ hở, cháu cũng biết lòng dạ Trần Đại Nhân độc ác tới cỡ nào, có thể liên tục chiến thắng những kẻ ma mãnh trên thương trường, điều đó nói lên năng lực thực sự của bản thân hắn!" Ông ta ở bên tai hắn càu nhàu không ngớt

Sắc mặt Dịch Tuấn ngày càng tối đen, rất dễ nhận thấy hắn chính là không muốn tiếp tục nghe lời nói của ông ta, "Đại Nhân không phải là tướng quân bất khả chiến bại sao! Tốt thôi, chính tay tôi sẽ hủy diệt nó."

"Có tự tin là tốt, nhưng thời gian này phải thận trọng!" Một chút ưu tư hiện ra trên chân mày ông ta, "Vì nghiệm chứng mức độ đáng tin của tài liệu, chúng ta vẫn còn chưa ra tay, mà tại giá cổ phiếu của tập đoàn Trần Thị lại đột nhiên xuống thấp? Cháu nghĩ xem, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"

"Chú Úc, chuyện này có thể là vì chúng ta đã tung tin giả với mấy cổ đông tập của đoàn Trần Thị trong mấy cuộc hẹn trước. Chú biết đó, làm nghề này, chỉ cần gió thổi cỏ sẽ lay ngay, và sẽ sinh ra hiệu ứng hồ điệp, nói không chừng ông trời cũng đang giúp chúng ta!"

Từ khi ba mẹ Dịch Tuấn chết, di chúc Trần Thư Trạch lập ra chỉ để lại cho hắn một ít bất động sản, lại đem cả tập đoàn Trần Thị giao vào tay Đại Nhân . Hành động này thật sự khiến hắn tức giận cùng phẫn uất, giống như hắn không phải là con trai ruột của ông ấy. Không nơi nương tựa, may mắn làm sao Dịch Tuấn được Úc Thường Kiện chăm sóc, Úc Thường Kiện là bạn tốt của mẹ hắn, giao tình khá tốt, cho nên Dịch Tuấn đối đãi với ông như người thân của mình.

"Có thể là do chú quá lo lắng. Nhưng, Dịch Tuấn này, khi làm đại sự cháu nhất định phải nghĩ sâu tính kỹ, không thể làm qua loa, tùy tiện bất cứ chuyện gì!" Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Dịch Tuấn.

————

"Tiểu Nhân Nhân !" Trên mặt Chí Vĩ treo nụ cười sáng lạn, hắn không gõ cửa, trực tiếp bước vào phòng làm việc của Đại Nhân.

Vừa bước vào tòa nhà, hắn lập tức cảm thấy buồn cười khi nhìn từng gương mặt tầng tầng tối đen đầy u ám của mỗi nhân viên. Không phải là chuyện giá cổ phiếu giảm xuống của tập đoàn Trần Thị, thì còn chuyện gì có thể khiến họ có cảm giác như Tận Thế đến nơi rồi chứ.

"Sao cậu lại tới!" Dáng vẻ Đại Nhân vẫn bình thản nhàn hạ, dường như hoàn toàn không đem chuyện cổ phiếu để ở trong lòng. Mỗi phút mỗi giây, tuy tiền cứ giảm bớt rồi lại giảm bớt trong túi hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

"Tới chúc mừng! Mới có một ngày, cậu đã có thể bắt giá cổ phiếu của công ty rớt xuống như vậy, chuyện tốt đã thành công một nửa, có phải nên ăn mừng không!?."
______________________
Chương 174 : Thận trọng

Chí Vĩ  lắc lắc hai chai sâm banh trong tay, "Cậu có cái ly chân cao nào ở đây không?"

"Sâm banh?" Chân mày đen như được nhuộm của Đại Nhân giương lên, "Đó là đồ dành cho phụ nữ, cậu uống cái này à?"

"Luận điệu hoang đường! Cậu có loại rượu nào tốt hơn sao?" Chí Vĩ đem hai chai sâm banh đặt lên khay trà, đi tới quầy Bar trong phòng làm việc của hắn, mở tủ kính ra, hoảng hốt: "Không ngờ tới thằng quỷ này len lén giấu nhiều danh tửu đến vậy, còn xấu xa không chia sẻ chút nào cho bọn này! Nè, chai rượu này không phải trong đợt đấu giá lần trước . . . .. . Thì ra là đồ quỷ này lấy được ."

Đôi chân thon dài của Đại Nhân bước tới, cầm một chai Whisky màu đỏ lên, rót một ly cho Chí Vĩ, "Vừa đúng, tôi đang muốn uống rượu, cậu tới rất đúng lúc, Hay lắm! Chúng ta không say không nghỉ!"

"Này! Tuồng hay tôi chuẩn bị vào buổi tối! Mà giờ đã muốn uống rồi hả?" Chí Vĩ nhấp một chút rượu Whisky, "Thôi đi, coi như là tập luyện trước, được mà"

Trong lúc Chí Vĩ còn đang nói chuyện, Đại Nhân đã ngửa đầu uống xong một ly, tiếp tục rót rượu vào ly của mình. Hắn coi rượu như nước lã mà uống..., Chí Vĩ thật sợ tối nay chắc hắn sẽ say tới độ bất tỉnh nhân sự, làm lộ tẩy hết mọi chuyện, tới lúc đó biết phải làm sao.

"Này! Tạm thời dừng một chút đi." Chí Vĩ ngăn hắn lại, "Bây giờ, tôi cần thảo luận chút chuyện cần diễn trong kịch bản với cậu."

"Không cần đâu!" Đại Nhân đối với cái kế hoạch tự hủy hình tượng này chẳng thèm quan tâm chút nào, hắn sao có thể muốn nghe lời Chí Vĩ nói, "Tôi muốn tự thực chiến, vậy sẽ tự nhiên hơn."

Buổi tối? Còn có mấy tiếng?, Đại Nhân có chút hồi hộp. Giờ phút này tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt lên đống cổ phiếu đang rớt giá, mà là đang lo lắng nghi hoặc không biết Thanh Duy có xuất hiện hay không.

Lần đầu tiên, Đại Nhân hắn lại không chắc chắn một chuyện.

"Tôi cảm thấy tạo hình của cậu có chút vấn đề, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu mà xem, nào có nghèo túng, chán chường chứ. Đưa áo vest của cậu cho tôi ngay!" Chí Vĩ dứt lời, hắn cũng không quản Đại Nhân có đồng ý hay không, lập tức tiến tới cởi phăng áo vest của Đại Nhân ra.

Đại Nhân vì không muốn hắn ta gây trở ngại cho việc uống rượu của mình, nên cũng không có ý định ngăn cản.

Chí Vĩ ném bộ vest GUCCI kiểu mới nhất xuống đất, dùng chân ra sức đạp đạp, còn dội ly rượu Whisky trong tay mình lên. Sau một lúc, hắn nhặt bộ vest tây đã nhăn nhó dơ dáy lên đưa cho Đại Nhân ,"Mặc vào đi!"

"Cút ngay! Cậu đưa cho ăn mày mà mặc!" Đại Nhân đẩy hắn ta ra, tiếp tục vùi đầu uống rượu.

"Tôi đặc biệt chế tác quần áo diễn xuất cho cậu đó, cậu không mặc thử, làm sao biết hiệu quả như thế nào? Có cần thêm đạo cụ hay không đây. . . . . ." Chí Vĩ đang mong đợi màn kịch hay tối nay, hắn ta thật không thể nhịn được muốn xem dáng vẻ bất lực của Đại Nhân ra làm sao.

Đại Nhân lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, "Vậy cậu măc thử lên cho tôi xem hiệu quả thế nào? Để tôi còn biết có nên chấp nhận nó hay không."

"Ai! Tính khí thối tha của cậu sao không chịu sửa đổi một chút hả, xem ra cậu còn muốn chọc tức Tiểu DiDi thêm nhiều lần đây!" Chí Vĩ không ép được hắn, hắn ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, tiện tay ném đi bộ vest trong tay, cầm một ly rượu ở trên quầy bar.

"Khụ, khụ!" Cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan nặng nề pha lẫn lạnh lùng tức giận.

"Hử?" Chí Vĩ quay đầu, biểu tình cứng đơ, khóe miệng khẽ giơ lên, ngay sau đó là cắn môi cố chặn lại tiếng cười sắp thoát ra của mình, "Tôi không ngờ.....cậu lại đứng đó."

Đôi mắt Đại Nhân dưới tác dụng của rượu cồn đã dính vào vài phần men say, " Hạ Thiên , xem ra bộ đồ này rất thích cậu đó, được lắm, tôi sẽ tặng nó cho cậu!"

Bộ vest tây bẩn thỉu bị Hạ Thiên hắn cầm lấy nó, vẻ mặt u ám bị phủ lên một màn sương lạnh, "Phương thức chào đón đặc biệt thật". Giọng điệu lạnh băng cứ như nó được thốt ra từ trong địa ngục, u ám lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Tuyệt! Có muốn uống một ly không?" Đại Nhân nâng lên ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ phát ra thứ ánh sáng mê ly, khúc xạ vào trong mắt hắn, gần như khiến đôi con ngươi của hắn nhiễm một màu đỏ.

"Đã tra ra được rồi." Vẻ mặt của Hạ Thiên lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.

"Ha ha, con cá đã mắc câu! Cái tên  Dịch Tuấn đó chừng nào thì bắt đầu hành động?" Chí Vĩ hiện giờ có cảm giác như đang chơi đấu bò, bò càng hung mãnh, hứng thú lại càng cao.

Hạ Thiên đi tới bên cạnh chiếc ghế sô pha làm bằng da thật màu đen, hắn ngồi xuống, chân duỗi thẳng, đặt trên chiếc bàn trà, bày ra tư thái lười biếng, "Hai cậu đoán thử xem, đồng lõa Trần Dịch Tuấn là ai?"

"Đồng lõa?" chân mày Đại Nhân siết chặt, "Trừ Lương Tử Ngưng, còn có người khác sao?"

"Ừ ha! Tên Dịch Tuấn kia đâu có được thừa kế di sản, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà đối kháng với cậu, nói không chừng anh ta chỉ là một con cờ trong tay người khác thôi, kẻ đó lợi dụng thù hận của anh ta đối với cậu, bắt anh ta đối phó với tập đoàn Trần Thị" Chí Vĩ lý trí phân tích, rồi chế nhạo Đại Nhân , "Cho nên mới nói cây to thì phải đón gió là vậy đó, cậu bình thường cố gắng làm việc nhiều như thế để làm gì? Lúc thì phải diễn kịch vì công ty, khi thì phải tàn phá tập đoàn của kẻ khác, thu gom về một đống kẻ thù!"

"Cậu đang nói bản thân mình à!" Đại Nhân 'Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân*' mạnh mẽ phản bác lại Chí Vĩ.

(*): tạo ra sức mạnh bốn phía

"Đại Nhân , cậu từng đụng chạm tới tập đoàn Hoa Thái à?" Hạ Thiên lạnh nhạt hỏi.

"Hoa Thái?" Đại Nhân lẩm bẩm, nhanh chóng lục tìm tư liệu trong đầu, "Lúc trước cạnh tranh đấu thầu vài dự án có đụng chạm qua, nhưng va chạm lớn thì không có!"

"Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thái – Úc Thường Kiện rất quen thân với Dịch Tuấn, hơn nữa ông ta chính là kẻ khởi sự cho việc Dịch Tuấn đối phó với tập đoàn Trần Thị."

Chí Vĩ cầm một ly rượu đi tới bên Hạ Thiên , đưa cho hắn, "Ha ha! Thật không ngờ kẻ thực sự gây nên tội ác lại đứng phía sau hậu trường".

"Thế lực của tập đoàn Hoa Thái mạnh lắm sao? Chúng ta có cần suy tính đến chuyện ép nó phải sụp đổ sau vài ngày không?" Chí Vĩ vừa nghĩ tới sắp có trận đánh mới, hắn lập tức có chút kích động, nóng lòng muốn thử

Đôi con ngươi đen tối lóe lên, Đại Nhân đột nhiên mở miệng, "Trước mắt cứ yên lặng theo dõi đã, để bọn họ vui vẻ mấy ngày đi." Hắn giống như ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hơi thở đen tối cùng với cảm giác khát máu đột nhiên bừng lên: "Hạ Thiên, tôi cần cậu điều tra một chút mối quan hệ giữa ÚcThường Kiện và Trần Dịch Tuấn?"
________________

Chương 175 - Nhiễu loạn tâm phi ( Tâm tư rối loạn )

Buổi trưa là thời điểm buôn may bán đắt của quán ăn, mọi chỗ ngồi đều có người.

Một bóng hình nhỏ gầy xinh đẹp chạy qua chạy lại từng bàn ăn, khóe miệng cong lên một cách tự nhiên, gương mặt cậu vẫn luôn nở một nụ cười bình thản. Cổ cậu quấn một chiếc khắn lụa màu lam, động tác nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, giống như một dòng nước màu xanh nhạt, dường như khí chất thanh nhã của chính cậu.

"Tính tiền!" Một người đàn ông hướng về phía Thanh Duy gọi.

"Vâng! Tới ngay!" Thanh Duy cầm tờ thực đơn nhỏ đi về phía sau bếp, rồi lập tức trở ra, "Tiên sinh, tất cả là 200 ngàn chẵn."

Người đàn ông trả tiền, sau đó xốc lên chiếc túi xách rồi vội vã đi ra ngoài.

Thanh Duy dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, đôi mắt cậu đột nhiên liếc nhìn một mục trên tờ báo, tựa đề rất bắt mắt, "Thị trường chứng khoán của công ty Trần Thị gặp phải khó khăn, công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản" .

"Cộp!" Đôi đũa trên tay cậu rơi xuống đất, Thanh Duy tuyệt không để ý tới chúng, hoảng hồn cầm lên tờ báo, mắt cậu đột nhiên trợn tròn, vẻ mặt cứng đờ không có lấy một tia biểu tình.

"Sao có thể như vậy được? Không thể nào?" Thanh Duy vừa đọc bài báo, vừa không nhịn được thì thầm ra tiếng.

Đại Nhân luôn điều hành tập đoàn Trần thị rất tốt, sao đột nhiên có thể để nó đứng trước nguy cơ này. Thanh Duy không tin, tập đoàn lớn như vậy làm sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề về tài chính chứ, chẳng lẽ việc khai phá dự án Ngân Nguyệt Hồ gặp trở ngại sao. Hơn nữa, lẽ nào Chí Vĩ lại trơ mắt nhìn tập đoàn Trần Thị lâm vào bước đường cùng?

Thanh Duy lật qua lật lại mấy trang, nhìn thấy tên tuổi của tờ báo. Cậu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cảm giác lo lắng đã biến mất, nhưng, cảm giác bận tâm kèm tức giận lại lao tới.

Lần trước, hắn đã dùng tin tức, báo chí, truyền thông lừa gạt cậu, lần này lại tiếp tục!

Lần trước bị lừa, có thể nói là do cậu không có kinh nghiệm, nếu còn để bị lừa lần thứ hai, đó chính là vì cậu ngu ngốc!

Nhưng, Thanh Duy không ngờ Đại Nhân vì muốn cậu quay về, lại dám đem tập đoàn Trần Thị ra làm công cụ. Điều này, phải chăng có thể nói rõ vị trí của cậu trong lòng Đại Nhân quan trọng hơn tập đoàn Trần Thị rồi không?

Đôi con ngươi của cậu nhanh chóng bị một màn sương che phủ, cậu lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, cậu lại tự làm mình động tình rồi, nói không chừng hắn đang trêu đùa cậu rất vui vẻ, mong đợi thấy cảnh cậu lòng như lửa đốt chủ động trở về bên cạnh hắn.

"Cậu ơi! Rót cho tôi một ly nước, tôi đã kêu mấy lần rồi đó, chẳng lẽ cậu điếc sao?" Một vị khách bất mãn kêu ầm lên.

Lấy lại tinh thần, Thanh Duy thả tờ báo trong tay ra, lập tức xoay người, "Vâng! Tôi tới ngay!"

Thanh Duy rót nước cho khách, lòng vẫn không tự chủ nghĩ về sự kiện kia, ngộ nhỡ chuyện này là thật? Đại Nhân giờ phút này thật sự đang gặp phải phiền toái lớn, làm sao bây giờ?

Có nên trở về hay không?

Có nên tin tưởng hắn thêm lần nữa?

Từng câu hỏi một không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu.

"Đầy! Đầy quá rồi!" Vị khách kia đứng lên, sợ quần áo mình bị nước văng làm cho ướt sũng.

"A!" Thanh Duy hồi thần, đã thấy một vũng nước trên mặt bàn, cậu vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, xin lỗi!" Cậu vội vã cầm khăn giấy lau lau bàn.

Vị khách kia lập tức khó chịu, oán trách nói: "Cậu làm phục vụ kiểu gì mà ngay cả rót nước cũng không biết hả? Có cần tôi dạy cậu không!?"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Thanh Duy ngỡ ngàng luống cuống, cậu vô thức vừa lau chùi bàn vừa nói xin lỗi. Có thể là do cậu quá hoảng loạn, nên vừa duỗi tay ra, đã đụng phải ly nước bị rót tràn trên bàn, dòng nước nóng lập tức văng tới mu bàn tay cậu, ly thủy tinh từ trên bàn ăn lăn xuống đất ——

"Xoảng" một tiếng, nó nát thành những mảnh vụn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . .." Thanh Duy càng thêm hoảng loạn, vội ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vụn thủy tinh, bàn tay trực tiếp chạm phải góc cạnh sắc bén của thủy tinh, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác đau, Thanh Duy rụt tay lại, dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra ngay.

"Có chuyển gì vậy?" Bà chủ phòng bếp nghe được âm thanh lách ca lách cách bên ngoài, vội vàng chạy ra ngoài nhìn.

"Bà xem xem! Bà thuê loại nhân viên phục vụ gì kìa, rót nước cũng không xong, lau bàn cũng không biết. . . . . ." Vị khách oán giận.

Bà chủ ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh Duy, lo lắng hỏi: "Thanh Duy, sao vậy?"

Thường khi Thanh Duy luôn làm việc cần cù chăm chỉ, lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, cho nên bà chủ tương đối lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra cho cậu không.

"Không có gì" Nhưng, đôi mắt trong suốt của cậu giờ phút này lại hỗn độn cực kì, một nỗi lo âu, ưu tư từ trong ánh mắt cậu khúc xạ ra ngoài.

Bà chủ nhìn dáng vẻ thất thần chán nản của cậu thật không yên lòng, "Hôm nay bà cho cháu nghỉ, trở về nghỉ ngơi thật nhiều đi nhé!" Bà hòa ái nói.

"Sao có thể?" Thanh Duy cảm thấy rất áy náy, hôm qua cậu đã về sớm rồi, hôm nay lại để cho cậu nghỉ ngơi, như thế thật quá, "Hôm nay là chủ nhật, công việc nhiều như vậy, cháu không làm thì đâu có được."

"Không sao! Cháu yên tâm về nghỉ ngơi đi!" Bà chủ đã nhanh nhẹn dọn xong tàn cuộc trên bàn.

"Cháu cám ơn!" Thanh Duy biết với tình trạng bây giờ, cậu có ở lại chỗ này thì cũng chỉ gây thêm phiền toái cho họ thôi.

Không ngờ bài báo đó lại có sức ảnh hương với Thanh Duy đến vậy. Không đúng! Không phải bài báo, mà là Đại Nhân !

Rõ ràng muốn thoát xa khỏi thế giới của hắn, dần dần tạo thói quen không có hắn trong cuộc sống của mình. Giờ phút này, khi người hắn không có ở đây, nhưng chỉ cần một bài viết nói về hắn thôi, cũng có thể dễ dàng làm nhiễu loạn tâm trí cậu, khiến tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của cậu lại thêm một lần gợn sóng.

Thanh Duy đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao vẫn không thể quên hắn?

Ra khỏi quán ăn, Thanh Duy thất thần đi trên đường, hai mắt trống rỗng, hoàn toàn không có mục đích.

Lòng cậu thật mâu thuẫn, không biết mình phải làm gì? Lý trí nói cho cậu biết, cậu nên triệt để quên hắn đi, Đại Nhân chắc chắn đã giăng sẵn một cái bẫy, hắn đang chờ cậu tự chui đầu vào lưới. Rồi, một giọng nói khác lại vang lên, rằng cậu căn bản không có cách nào quên được hắn, đã yêu hắn như vậy, thì tại sao còn muốn cưỡng ép chính mình, sao lại để cho bản thân tự chịu thống khổ?

Không thể nghi ngờ rằng giờ phút này cậu sống rất khổ sở, mỗi ngày đều bị nhớ nhung bao vây, khiến cậu hít thở không thông.

Cố gắng quên đi, nhưng từ trong vô thức, Đại Nhân đã dần dần thấm vào huyết mạch của cậu, chảy vào trái tim cậu. Bây giờ bảo cậu quên đi hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc rút đi từng giọt máu của cậu, dùng dao khoét đi từng miếng thịt của cậu, trừ đau thì chỉ có đau.

END
__________________
Nhớ votee cho toii nhaa ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro