Chương 21 - Hiểu Lầm Càng Sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 ra roài đây ________

VÔ TRUYỆN NÀO !!!

___________________________________________--


Lưu Chí Vĩ trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?" Hắn rất dễ dàng giữ hai tay cậu lại đặt trên người cậu.

Thanh Duy tắm rửa xong phát hiện quên không mang theo áo ngủ vào phòng tắm, tất cả đều là những áo thuộc loại vải tơ dễ hỏng cần phải mang đi giặt khô. Giờ áo ngủ còn ở dưới phòng khách. Cho nên cậu chỉ quấn qua loa cái khăn tắm rồi đi xuống lầu.

Biệt thự này toàn bộ phía trước đều là thủy tinh trong suốt, cả người quần áo xốc xếch đi ra, tuy rằng nơi này hoang vắng, không ai có thể đúng lúc như vậy nhìn thấy, nhưng trong lòng cậu thận trọng vẫn là không dám nên cố ý không bật đèn. Thật không ngờ vừa mới bước vào phòng khách đã bị kẻ trộm phóng ra kìm giữ hai bên.

Kẻ trộm thời buổi này thật sự là quá càn rỡ, đột nhập vào nhà ở thành phố không tính, còn phá cửa sổ xông vào. Vào cướp đoạt không tính còn muốn bắt cóc người nữa.

"Tôi còn chưa hỏi anh, anh là ai? Tôi không có tiền nhưng ở đây đồ đạc đều rất đáng tiền, tôi không ngại đâu, anh lấy đi." Tiếng của cậu rất nhỏ nhưng không biểu hiện ra sự nhút nhát mà là bình tĩnh không e sợ, khom lưng.

"Cậu cho tôi là kẻ trộm?"Lưu Chí Vĩ buông lỏng tay ra, bật đèn.

Ánh đèn chói mắt làm hai người bọn họ trong chốc lát mới thích ứng, nhìn rõ đối phương.

Lưu Chí Vĩ nhìn thấy chàng trai trước mặt hai mắt sáng ngời, thanh lệ, dung nhan thanh nhã, không có một chút trang sức, thế nhưng phấn môi xinh xắn cong lên, cái mũi cao cao, đôi mắt trong suốt sâu thẳm hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Thanh Duy cũng đánh giá người con trai xa lạ trước mắt này, đôi mắt sáng như sao, thân thể cường tráng, áo sơ mi màu xanh thuần vừa vặn làm tôn lên dáng người.

Hai người cứ như vậy đánh giá nhau, không khí có phần quái dị.

Thanh Duy bị tầm mắt của hắn càn rỡ đánh giá, có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo xốc xếch. Lập tức lấy khăn tắm cứ thế quấn chặt lại: "Kẻ trộm bây giờ đều đẹp trai như anh sao? Kỳ thật anh có thể không làm ăn trộm, dựa vào khuôn mặt kiếm sống cũng không tồi đâu."

Lưu Chí Vĩ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khóe miệng hơi giơ lên, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cậu bảo tôi đi làm trai bao?"

"Trai bao?!!" Trán Thanh Duy toát ra một giọt mồ hôi, "Anh nghĩ chỉ có trai bao mới dựa vào khuôn mặt kiếm sống à?"

"Bằng không? Cậu bao tôi hết, tôi sẽ tính cậu rẻ một chút." Đinh Hạo Hiên cố ý trêu chọc cậu.3

"Thật ra thì với vóc người của anh, anh có thể làm người mẫu, không cần làm kẻ trộm đâu."

Hắn rõ ràng là một tên trộm, cậu không chút cảnh giác, lại còn trò chuyện với hắn về con đường nghề nghiệp tương lai.

"Cậu coi tôi là kẻ trộm?" Lưu Chí Vĩ nở nụ cười: "Dáng vẻ tôi giống kẻ trộm sao? Kẻ trộm như tôi hẳn là không có đạo đức nghề nghiệp?!"

Bị hỏi lại một câu, Thanh Duy cảm giác quấn cái khăn tắm này rất không an toàn, "Anh muốn lấy gì thì lấy đi, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu."

Chủ nhân khẳng khái khiến Lưu Chí Vĩ động tâm đổi nghề làm kẻ trộm, "Tôi không trộm tiền mà là trộm người." Lưu Chí Vĩ vươn tay kéo cậu vào trong lòng. Một mùi sữa tắm hương chanh nhàn nhạt bay vào tim phổi hắn, "Cậu thật thơm."

"Anh mau thả tôi ra!" Thanh Duy giãy giụa, khăn tắm dần làm lộ ra bộ ngực trắng mịn.

Đôi mắt Lưu Chí Vĩ chăm chú nhìn khung cảnh đẹp đẽ này, thoáng chốc cảm thấy máu toàn thân như sôi lên, căng cứng, nhanh chóng bốc cháy trong người. Nhưng vợ bạn không thể ức hiếp, hắn buông Thanh Duy ra, quay đầu đi nơi khác, "Là Trần Đại Nhân kêu tôi tới chăm sóc cậu."

Nghe được ba chữ Trần Đại Nhân sắc mặt cậu cứng ngắc tái nhợt, trong con ngươi bỗng hiện lên ánh mắt thoáng lạnh, "Anh ta chơi chán tôi, vẫn không chịu buông tha, giờ muốn ném tôi cho anh 'thưởng thức' sao?" Cậu từ từ bỏ khăn tắm, động tác không linh hoạt, giống như một người máy thấy chết không sờn, dứt khoát nói: "Vậy mời nhanh một chút."

Lưu Chí Vĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ "Cậu mau mặc vào đi, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý này". Chết tiệt, hắn ở trong lòng mắng chính mình, sớm không đến muộn không đến, cố tình vào lúc này khó tránh khỏi khiến cậu hiểu lầm. Chỉ chỉ ánh sáng ngọc của sắc trời bên ngoài, "Không còn sớm nữa, tôi về trước, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi." Hắn rất sợ bản thân đi muộn một bước, thật sự sẽ làm ra chuyện tồi tệ. Cuối cùng khiến hắn giống như kẻ trộm, chạy trối chết.

END

_______________________________________________

ĐỪNG QUÊN VOTE CHO TUI NHA ~~ YÊU NHẮM >< 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro