Chương 47 - Nồng Tình Mật Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____________________

Thanh Duy được hắn đưa tới phòng làm việc của hắn, sáng sủa sạch sẽ, một loạt cửa sổ lớn sát đất, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ thành phố. Trần Đại Nhân khó chịu, cậu từ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để ngắm phong cảnh.

Cậu ta lại dám xem nhẹ sự có mặt của hắn, trong lòng hắn không khỏi bốc lên một ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ đi tới, "Này. Nhìn đủ chưa!"

Thanh Duy bị tiếng vang bất ngờ ở phía sau làm hoảng sợ, xoay người đối mặt. Gương mặt căng thằng, ánh mắt mơ hồ không biết chuyển hướng nơi nào, "Cái đó là tôi vừa vặn đi ngang qua nơi này cho nên..." Hắn thật sự không tin, mới nói hai câu mà đã bắt đầu ấp a ấp úng, nói năng lộn xộn.

Trần Đại Nhân khoanh tay, tư thái nhàn nhã, "Cậu tiếp tục biên tập đi, tôi sẽ chờ cậu biên tập ra cái cớ tốt hơn." Hắn cúi đầu chỉ vào túi giấy trong tay cậu "Túi giấy này là cái gì?"

"Không có gì". Thanh Duy nhanh chóng giấu túi giấy ra sau người. Hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trần thị, cài gì cũng có ăn qua, lấy ra cơm hộp như vậy chỉ bị hắn cười nhạo thôi.

"Lấy ra nhìn thì có làm sao." Trần Đại Nhân nhanh nhẹn xoay người, lập tức lấy túi giấy trong tay Thanh Duy , "Túi giấy này mang cho tôi sao? Vừa lúc tôi đang đói bụng." Nói xong, hắn vội vàng mở túi ra ——

Mùi đồ ăn thơm lừng xông vào mũi hắn, cánh gà, canh rau xanh còn có đủ mùi hương của cá ti, gà xé phay. Trong bình thủy là canh gà nữa.Ngón tay Trần Đại Nhân lập tức mở hết ra, gần đây không có thời gian dùng bữa trưa hiện giờ bụng đã đói, vội vàng ăn như hổ đói.

Trên mặt Thanh Duy nhẹ cười, một loại cảm giác trọn vẹn tràn đầy trong lòng. Nhìn tướng ăn của hắn như thằng nhóc bị người tranh giành thức ăn, không biết là nụ cười dịu dàng hiện lên ở trên mặt không một chút che giấu.

Trần Đại Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thanh Duy, nghi ngờ hỏi, "Những thứ này đều do cậu nấu sao? " Hắn đã ăn đồ ăn do các đầu bếp nổi danh khắp nơi trên thế giới nhưng hắn đều cảm thấy kém đồ ăn bình thường này.

"Bằng không anh cho rằng những thức ăn hiện giờ anh đang ăn là ai làm?"

"A!" Trần Đại Nhânăn hai miếng lại ngẩng đầu "Cậu ăn chưa?"

Hắn đang quan tâm cậu sao? Thanh Duy sững sờ một lúc, đứng ở tại chỗ, nhẹ đáp, "Ừm"

Trần Đại Nhân mỉm cười, tiếng nói thân mật như muỗi vo ve. Đem Thanh Duy kéo đến bên người, dùng đũa của mình gắp một cái cánh gà, "Cậu cũng nếm thử đi."

Đột nhiên có hành động thân mật như vậy làm cho Thanh Duy cảm thấy không được tự nhiên, đầu quay sang bên kia.

"Tôi cho cậu ăn cậu phải ăn!" Ngữ khí đột nhiên tăng thêm. Trần Đại Nhânđối với người khác thực không có kiên nhẫn, kiêu ngạo như hắn, thích nắm trong tay tất cả, đương nhiên bao gồm cả cậu.Thanh Duy biết mình không có quyền đối nghịch hắn, cúi đầu ——

Đúng vào khoảnh khắc tình ý tràn trề, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Chí Vĩ mặc bộ đồ tây màu xám đậm công khai tiêu sái bước vào, mang trên mặt nụ cười vô lại.

Trần Đại Nhân đặt đũa xuống, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Không ai dạy cậu vào văn phòng phải gõ cửa trước sao?"

Thanh Duy lúng túng cúi đầu, thật hận nơi này không có kẽ hở nào có thể chui vào.

"Nếu tôi gõ cửa sẽ không nhìn thấy một màn này."

Hay cho một lý do quang minh chính đại.

END.

________________________________

Vote  vote nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro