Chương 59 - Canh đại bổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc mà không vote cho tui là tui buồn lắm đấy :<
_______________________________

Ngày mai sẽ là ngày đấu thầu mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia cho nên Trần Đại Nhân mỗi ngày vô cùng bận rộn. Lần nữa triệu tập lãnh đạo họp chỉnh sửa giấy tờ đấu thầu, tranh thủ có thể lập tức lấy được miếng đất kia, sau đó một loạt kế hoạch khai phá Đông Giao cũng có thể tiến hành rồi.

Trần Đại Nhân bước vào cửa nhà, mệt mỏi kéo caravat xuống, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, nhíu mày lộ ra mỏi mệt vô cùng. Nhưng ngửi được mùi thức ăn nhất thời làm tinh thần hắn chấn động.

Trước kia, hắn tình nguyện cả ngày ở câu lạc bộ Hoàng Đình sống mơ mơ màng màng, cũng không muốn trở về nơi lạnh lẽo như khách sạn này. Nhưng từ khi chàng trai nhỏ này xuất hiện, nơi này dần có sức sống, phòng bếp luôn bay ra mùi thức ăn ấm áp, bông hoa tươi đẹp cắm trên bàn. Quần áo mỗi ngày hắn mặc để ngay ngắn ở đầu giường, từng giọt từng giọt giống như mưa xuân dần thấm ướt trái tim hắn, giờ phút này tâm lạnh băng cứng rắn của hắn đều không thể không rung động .

Cõ lẽ Quách Dương Hạ Thiên chủ ý không tồi! Trước bắt tâm cậu ta làm tù binh đã sau đó lại từng chút từng chút xé rách cho đến khi đẩy cậu ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Trần Đại Nhân vẫn đang dối mình dối người, cực lực phủ nhận tâm ý xúc động đối với cậu.

Nghe được tiếng đóng cửa, Thanh Duy từ trên ghế salon ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm "Anh đã về, ăn tối nha? Đồ ăn hơi nguội, chỉ cần hâm lại là được".

Trần Đại Nhân đã sớm đói đến mức bụng kêu vang, mày kiếm nhướng lên miễn cưỡng nói: "Động tác nhanh một chút."

"Hôm nay, canh ở trong nồi còn nóng, anh có muốn nếm thử trước không?" Mái tóc hồng phấn đơn giản tùy ý rối lên, vài sợi tóc mái dài gần như che đi đôi mắt long lanh vô hồn của cậu. Hương vị quyến rũ tươi mát động lòng người bên trong chàng trai nhỏ lộ ra. Trên chân đi đôi dép bông Pikachu làm cậu tăng thêm vài phần đáng yêu.

Trần Đại Nhân im lặng, nhìn nồi canh đầy ắp, nhướng mày. "Những thứ này là cái gì?"

"Đây là canh ba ba". Thanh Duy không cảm thấy có gì không ổn cả .

"Tôi hỏi là cậu bỏ thêm những thứ gì vào đây?"

Thì ra là hắn muốn biết cái này, Thanh Duy thật thà giới thiệu, "Nguyên liệu chủ yếu là hoang dã, phụ liệu có nhân sâm, nhung hươu, cẩu kỷ." Mấy vị dược liệu coi như bình thường, Trần Đại Nhân  cầm lấy thìa múc 1 muôi, không bận tâm đến vị thuốc bắc, từ từ đưa đến bên miệng --

Thanh Duy tiếp tục nói: "Ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên"

Phụt-- canh vừa mới uống vào trong miệng, phun ra. "Cậu nói trong này cho thêm cái gì?!!"

Thanh Duy sửng sốt. "Tôi nói sai sao? Rất nhiều dược liệu tên rất khó nhớ, đúng rồi thầy Mã có đưa tôi một tờ đơn dược liệu ghi rõ tên, để tôi đi tìm xem".

Trần Đại Nhân một phát bắt được cậu, cảm thấy là cậu đang đùa dai, tuấn mâu căng thẳng, bắn ra tia đen tối u ám "Cậu có biết ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử là cái gì không?"

"Thuốc bắc". Thấy trên mặt Trần Đại Nhân cứng ngắc, không có một tia cảm xúc, tâm cậu hoảng hốt, bổ sung đáp án: "Thuốc bổ".

"Bổ cái gì?"

"Bổ thân thể". Thanh Duy nhẹ nhàng đáp lại, "Gần đây, thấy anh rất bận, cho nên muốn nấu cho anh nồi canh bồi bổ cho tốt. Có phải tôi thêm nhiều thuốc bắc quá, uống sẽ chảy máu mũi?"
_________________
END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro