Chương 61 - Giải dược ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______________________________

"A?". Thanh Duy áy náy: "Vậy có phải lập tức đi bệnh viện không?"

Mặt Trần Đại Nhân âm trầm như đêm mùa đông lạnh lẽo "Cậu muốn ngày mai, trên các tờ báo lớn, viết tổng giám đốc tập đoàn Trần thị hoang dâm vô độ, uống lầm xuân dược mà hấp hối?".

"Không phải không phải" Thanh Duy thanh minh, chớp mắt, "Thuốc này là của thầy Mã, ông ấy nhất định có giải dược"

Trần Đại Nhân lười biếng, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, khinh bỉ liếc nhìn cậu "Tôi hỏi cậu bán thuốc chuột sẽ làm thuốc giải sao? Thực ngốc!"

"Ý của anh là thầy Mã không có giải dược". Thanh Duy vỗ đầu "Anh nói lấy độc trị độc có hữu dụng không? Anh đã không muốn đến bệnh viện, vậy liều thử một phen đi, được lắm, đem ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên đều uống hết đi".

Lông mày Trần Đại Nhân hơi nhăn lại, hắn cảm giác được có một ngọn lửa nhỏ di chuyển trong thân thể - nhịp tim hắn rối loạn, dần dần tăng tốc, một cảm giác trống rỗng đè nén, hắn thật là khó chịu hướng về phía cậu rống to "Cậu muốn giết chết tôi sao".

"Không có, không có". Thanh Duy nhìn thấy trên gương mặt tuấn dật của hắn, bỗng hiện lên một tầng ửng hồng, có phải dược hiệu trong thân thể hắn phát tác không.

Hô hấp Trần Đại Nhân dồn dập, đứng dậy hít thở, hơi thở cũng nóng cháy lên. Vì đè ép xuống khô nóng cùng ngọn lửa chậm chạp muốn cậu, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, hít sâu.

Hắn giống như đang cực lực che giấu đau đớn của mình. Cuồng ngạo bá đạo như hắn làm sao có thể dễ dàng đem mặt yếu đuối của mình bày ra trước người khác? Không biết tự tôn hắn quá mạnh, được bảo hộ bởi giáp sắt, hay là hắn bao bọc quá kĩ.

Thanh Duy tốt bụng đi tới, khẽ chạm cánh tay hắn, lấy dáng vẻ người từng trải nói: "Tôi biết, bây giờ trong người anh rất nóng, có muốn tắm nước lạnh một lát không, tuy buổi tối nước rất lạnh" Giọng nói Thanh Duy ngày một thấp.

Bởi vì Trần Đại Nhân phút chốc mở mắt, trong con ngươi thiêu đốt hừng hực, giống như ngay tiếp theo sẽ đem cậu cùng đốt cháy. Ánh mắt làm cho người ta sợ hãi như thế, Thanh Duy lập tức bị dọa.

Trên người Thanh Duy độc hữu một mùi thơm nhàn nhạt, không biết là sữa tắm hay nước rửa tay, nhẹ nhàng bay vào trong ngực Trần Đại Nhân.

Dụ dỗ -- ngọn lửa chợt bùng lên, đốt cháy toàn bộ lý trí còn lại của hắn, chỉ còn phẫn hận bị chàng trai này hạ dược đùa bỡn.

Cái này gọi là báo ứng sao? Lần trước là hắn bỏ thuốc cậu, hiện giờ tình cảnh lại trái ngược.

"Lần trước tôi giúp cậu giải dược lần này đổi lại là cậu đi". Ngọn lửa dường như làm khô cổ họng của hắn, giọng nói có vẻ thô kệch nhưng mị hoặc mười phần.

"Không... không muốn". Ký ức đen tối hệt như thủy triều đánh vào Thanh Duy , trừ bỏ đau đớn vô cùng, vô tận, chính là hít thở không thông, vội vàng kiếm cớ. "Một lọ thuốc nhỏ, lại pha loãng trong chai rượu, kỳ thật anh uống vào không có bao nhiêu, chỉ cần chịu đựng, rất nhanh dược hiệu sẽ qua thôi"

"Vì cái gì mà tôi phải chịu đựng thống khổ này". Trần Đại Nhân xoay người một cái, đem cậu đặt ở dưới thân. "Cậu phải vì việc làm của mình mà trả giá đắt --"

Thanh Duy cảm giác được trên người hắn truyền tới luồng nhiệt nóng bỏng, âm ỉ. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu mang theo hơi thở thèm muốn. Giờ phút này hắn như một con con thú đói khát, đã mất đi lý trí, không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua.

Cậu biết mình căn bản là không cách nào ngăn cản hắn đòi lấy hơn nữa cậu cũng không muốn nhìn hắn bị dục hỏa đốt cháy thống khổ, đôi mắt trong suốt hiện lên ánh sáng nhạt, từ từ nhắm hai mắt lại, đôi tay đang níu chặt áo sơ mi của hắn dần buông lỏng.

"Cậu đã phóng đãng như vậy, hôm nay tôi thỏa mãn tất cả cho cậu!". Ánh mắt oán hận hệt như lưỡi dao nhọn đâm vào cơ thể cậu. Trần Đại Nhân nén chịu ngọn lửa từng đợt thiêu đốt trong cơ thể, đè ép xuống rung động dường như sắp nổ tung.

"H đây H đã tới =)) chúc các bạn đọc vui vẻ =))) "


"Roẹt..." chiếc quần jean chướng mắt bị xé rách, đèn thủy tinh chiếu xuống óng ánh ánh sáng nhu hòa.

Hơi thở nặng nề, nóng lên, trước ngực của cậu như tuyết trắng thoáng chốc nhiễm đỏ

Thah Duy cắn răng nhịn xuống, đáy lòng bị hắn kích thích đến kinh sợ, mong muốn linh hồn mình có thể tan đi. Nhưng nhịp tim không tự chủ được đập mạnh, một cảm giác trống rỗng bị hắn nhen nhóm, thân thể không kềm chế được tiến sát vào trong ngực của hắn.

Lôi kéo lớp áo lên, điểm mẫn cảm nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, đỉnh chóp hồng như anh đào. Mắt Trần Đại Nhân đỏ lên, hắn căng thẳng cúi đầu, lập tức hưởng thụ hương vị ngọt ngào của trái quả kia.

Một cảm giác khó nhịn từ trong miệng Thanh Duy bật ra, nhưng vào trong tai Trần Đại Nhân là tiếng ngâm quyến rũ.

Bàn tay Trần Đại Nhân nhẹ vỗ về tấm lưng mịn màng như lụa của cậu, cảm nhận được dưới lòng bàn tay là đường cong hoàn hảo, thẳng một đường xuống phía dưới thăm dò.

Bỏ hết quần áo còn lại trên người cậu ra, sau đó rất nhanh cởi quần áo của mình, giờ phút này bọn họ thẳng thắn ôm chặt lấy nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của nhau, nhiệt độ nóng cháy của cơ thể cùng những khát vọng trong lòng.

Trần Đại Nhân cũng không nhịn được nữa, đau đớn làm cho bộ mặt hắn vặn vẹo. Vận sức phát động, hung khí nhắm vào cậu, hạ eo xuống, vùi thật sâu vào trong thân thể cậu.

Lập tức Thanh Duy ngẩng đầu, cảm giác vui sướng từ khớp xương lan tràn ra.

Cái này dường như là cho phép Trần Đại Nhân , động tác của hắn điên cuồng, mang theo cảm giác vui sướng của cậu lên thiên đường.

Lần đầu tiên Thanh Duy biết thì ra đó cũng không phải đều là cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi, còn có một loại cảm giác lâng lâng dường như xương tủy đều tê dại. Tay cậu từ từ ôm lấy hắn, hai chân giống như rắn nước quấn quanh bên eo của hắn, cong người lên để nghênh đón tiến lên của hắn ——

Đèn thủy tinh sáng rực tỏa ra ánh sáng mê ly, hơi thở mập mờ lan tràn trong phòng khách.

Bên ngoài không khí lạnh lẽo, bên trong lại ấm áp như xuân.

————

Thanh Duy không biết thuốc của thầy Mã thì ra lại lợi hại như vậy, bọn họ triền miên cả một đêm, từ sô pha đến phòng tắm, có mấy lần, bọn họ cảm giác như mình sắp hít thở không thông.

Tám giờ sáng hôm sau Trần Đại Nhân mới hoàn thành chạy nước rút, hắn mệt mỏi, ngã vào bên cạnh cậu, đảo mắt nhìn về phía người con trai đã mệt mỏi mơ màng ngủ say, trên khuôn mặt yêu kiều phiếm hồng. Vải lụa bị trượt xuống phía trước một mảng lớn, trên làn da ngọc ngà điểm đầy vết hồng, giống như hoa mai nở rộ trong tuyết.

Trần Đại Nhân cẩn thận kéo chăn lên, nhẹ bước xuống giường, rửa mặt một cái, ăn mặc chỉnh tề, cả người tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không thể nhận ra hắn trắng đêm chưa ngủ.

END.
___________________
Đây là H nhẹ tui biết chưa đủ đô của mọi người =)) Yên tâm đi các bạn mê H+ cao sau khi 2 ổng về chung nhà thì sẽ có H+ cao cho mấy bạn coi chờ nghen ^^ nhớ vote cho tui nghen ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro