Chương 64 - Bị phỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng mn thêm 1 chương nữa nè ~~
_____________

Thanh Duy che giấu đi ẩm ướt ở đáy mắt, không chịu khuất phục trừng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nhưng đây là sự thật!"

Trần Đại Nhân giơ cao tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cậu, lôi cậu dậy từ trên mặt đất, ép vào tường. Ngón tay truyền đến tiếng rắc rắc của xương. Đôi mắt hung ác tản ra tia máu cùng hơi thở khiến người ta sợ hãi, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, ép hỏi: "Nói! Có phải cậu đem giấy đầu thầu bán cho Vạn Khải Phong không! Nói đi, có phải hay không. . . . . ."

"A. . . . . ." Gương mặt trắng nõn của Thanh Duy bỗng chốc xanh lại, cổ họng bị siết chặt nói không ra một chữ.

Thanb Duy dường như cam chịu số phận, nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh ve nhẹ run. Cậu không hề phản kháng, im lặng chờ đợi cái chết đến với mình.

'Mẹ ơi, cuộc sống thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi quá. . . . . . Khi Thượng Đế đóng cánh cửa lại với mẹ, không nhất định sẽ để cho mẹ một cánh cửa sổ, có khi ngài sẽ đem một tia hi vọng duy nhất của mẹ đánh vỡ. . . . . .'

Hô hấp dần dần khó khăn, đen tối dày đặc kéo tới.

Trần Đại Nhân phát hiện sự khác thường của cậu, lập tức buông lỏng tay ra, "Muốn chết sao, không dễ dàng vậy đâu!"

Thanh Duy mất đi chống đỡ, thân thể dọc theo vách tường yếu đuối trượt xuống, như lá rụng mùa thu mất đi sinh khí, suy yếu . . . . . .

"Khụ, khụ. . . . . ." Một lần nữa không khí đến với Thanh Duy , cậu ho mãnh liệt, trong con ngươi chứa đựng nước mắt.

Giờ phút này tâm cậu như hoàn toàn chết đi, thì ra cái giả phải trả khi yêu một Ác Quỷ chính là cái chết, cậu không muốn lại thêm một lần nếm trải cái đau đớn ấy.

"Nói đi! Đây không phải cậu làm sao? Vạn Khải Phong cho cậu bao nhiêu tiền?"

Thanh Duy không nhìn hắn, đối với lời hắn nói ngoảnh mặt làm ngơ.

"Hừ! Bị tôi nói trúng, nên cậu không có lời gì để nói sao." Giọng nói hắn tăng thêm vài phần.

"Ngay từ đầu anh đã cho là tôi đem đơn đấu thầu bán cho Vạn tổng giám đốc rồi, dù tôi có nói thêm nữa, cũng bị anh cho là ngụy biện kiếm cớ thôi.Nếu đã vậy, tôi cần gì phải phí lời." Giọng nói lạnh nhạt như đang nói chuyện không liên quan tới mình.

Do hành động mạnh mẽ vừa rồi của hắn, bọt nước trên đùi cậu bị vỡ ra, da bong xuống từng mảng, có thể thấy được thịt bên trong, máu dọc theo chân chảy xuống. ....

Trần Đại Nhân bỗng dưng đưa tay túm lấy cậu.

Ý thức phản kháng của Thanb Duy bùng lên, bực mình bị hắn chạm vào, "Anh buông ra."

Nhưng Trần Đại Nhân không để ý tới giãy giụa của cậu, kéo cậu đi tới cửa.

"Anh đưa tôi đi đâu?"

"Bệnh viện." Trần Đại Nhân lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đồ chơi mình mất tiền mua biến thành đồ bỏ đi."

Dường như cậu miễn dịch với lời nói châm chọc của hắn, khóe miệng gợi lên mỉm cười lạnh nhạt, "Nếu tôi biến thành một thứ rác rưởi, anh sẽ xử lý như thế nào?"

Nếu như hai chân của cậu đầy những vết sẹo ghê tởm, khiến hắn không còn hứng thú, lại một lần nữa, cậu mới có thể chạy thoát khỏi ma trảo của hắn, lấy lại tự do?

Dùng da thịt hai chân hoàn mỹ không tỳ vết đổi lấy tự do cả đời, không tính là tổn thất quá.

Đôi mắt lạnh lẽo của Trần Đại Nhân lưu chuyển sương lạnh tà mị, khóe miệng dâng lên vẻ châm biếm, môi mỏng cong lên, "Trần Đại Nhân tôi từ trước đến giờ không buôn bán lỗ vốn, nếu cậu đã là đồ chơi tôi dùng tiền mua, cho dù biến thành đồ bỏ đi, tôi cũng có cách biến phế vật thành bảo vật, có lẽ câu lạc bộ đêm có thể cần đồ bỏ đi này không chừng." Hắn cúi đầu đe dọa nhìn cậu, cười lạnh một tiếng, con ngươi đen hiện lên sương mờ, "Cậu nói làm đồ chơi của một mình tôi và trở thành người tình của vạn người, cái nào tốt hơn?"

Thanh Duy nhắm hai mắt lại, từ đáy lòng bài xích lời nói đau đớn kia, cậu chỉ biết Trần Đại Nhân sẽ không dễ dàng buông tha cậu.

Cậu bị hắn lôi ra khỏi phòng, bàn tay to lớn ôm chặt eo nhỏ của cậu, căn bản là không cho cậu cơ hội vùng vẫy.

Tí tách, mưa bụi đầy trời bay tán loạn, đan xen như một tấm lưới, khiến cậu không thể thoát ra, mang theo nhiệt độ lạnh như băng thổi trên người cậu.

Giọt mưa rơi trên hai chân bong da của cậu, đau đớn như bị muối xát. Thanh Duy hít khí lạnh, hai chân như nhũn ra, vô lực muốn ngã xuống --

Trần Đại Nhân liếc mắt thấy trên mặt cậu trắng bệch, nhanh chóng xoay người bế cậu lên, rất nhanh đi về phía xe Benz màu đen đỗ trong sân.

----

Bệnh viện Phương Thị gần nhất.

Không khí trong bệnh viện bị đè nén, trong không khí lạnh lẽo xen lẫn mùi thuốc khử trùng nhẹ, ngọn đèn chói lọi phát ra cũng lạnh băng.

Một bác sĩ nam độ tuổi trung niên nhìn hai chân Thanh Duy, không ngừng thở dài, "Ai ~~~ thật đáng tiếc, ai ~~~ thế nào lại bong da . . . . . ."

Ông cầm lấy rượu sát trùng, nói với Thanh Duy : "Lúc khử trùng sẽ rất đau, cậu cố nhịn." Ông thành thật nói, vỗ vỗ bả vai Thanh Duy, cổ động cậu.

Trần Đại Nhân đứng lặng yên ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một tư thái thoải mái tự nhiên, giống như đang đi dạo trong công viên.

Lúc bác sĩ chạm vào bắp đùi cậu, chợt bị Trần Đại Nhân lôi ra, rống to: "Ông cút ngay cho tôi, đổi bác sĩ khác."

Thanh Duy đau đến cánh môi trắng bệch, ngước mắt trừng hắn một cái, "Anh cho rằng đây là câu lạc bộ đêm được phép lựa chọn, có thể tùy tiện đổi người sao." Lời nói mang theo hơi thở nặng nề.

"Cút! Bác sĩ khác ở đây đều chết hết rồi sao?" Trần Đại Nhân đẩy bác sĩ ra.

Bác sĩ bị hơi thở khiếp người của Trần Đại Nhân hù dọa, rất nhanh chạy ra ngoài. Không lâu sau, một bác sĩ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp bước vào.

"Rất vinh hạnh phục vụ ngài." Trên mặt nhẹ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như câu hồn dừng lại ở Trần Đại Nhân , từng bước một đến gần hắn.

Trần Đại Nhân như ăn phải thuốc nổ, rống to với cô ta: "Mắt cô mù sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy bệnh nhân nằm ở đó?!"

Trần Đại Nhân luôn luôn lấy băng lãnh tàn khốc rong ruổi thương trường, nhưng hôm nay trả giá thất bại cũng không làm cho hắn tâm phiền ý loạn đến vậy, nhìn đến hai chân bị thương của cậu, tâm như bị một cây mây quấn chặt lấy, không ngừng buộc chặt, nhiễu loạn nhịp tim của hắn, khiến hắn không thể bình tĩnh lại. . . . . .

"Tiên sinh, sau này ngài có gì cần, có thể tìm tôi phục vụ!" Bác sĩ nữ ném cho Trần Đại Nhân một cái nhìn quyến rũ.

"Bệnh viện của tên Phương Đình đó đổi mới từ lúc nào vậy, dùng bệnh viện làm ăn thành loại này. Quả thực có đầu óc kinh doanh. Chức nghiệp cám dỗ, người người sắm vai . . . . . ." Trần Đại Nhân cười lạnh.

Cửa đột nhiên mở ra, Phương Đình bước vào, trên mặt lộ vẻ chuẩn mực, ý cười sáng lạn, như ngày xuân ấm áp.

Phương Đình đem tâm trạng thất tình của mình che giấu vô cùng tốt, hiện giờ Phương Đình toàn tâm tập trung nghiên cứu y học, dùng bận rộn giảm đi nỗi nhớ với cậu.

END
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro