Chương 68 - Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Sắc mặt Trầm Trạm Vân ngày càng khó coi, trong lòng ngưng tụ đầy oán hận. Nếu không có chàng trai trước mắt này, Trần Đại Nhân  cũng sẽ không vứt bỏ cô, nếu không phải là vì muốn trả thù chàng trai này, cô cũng sẽ không bị Vạn Khải Phong lăng nhục ngược đãi... Tất cả là do chàng trai này! Cậu ta lại còn ở chỗ này nói nhẹ nói mát, bày ra một bộ 'nam chủ nhân dạy dỗ tiểu tam'.

Thanb Duy yên lặng, trong lòng bi thương cho chính mình, "Tại sao phải để anh ta chà đạp tình cảm của mình, ở trong mắt anh ta yêu không đáng một đồng, để cho mình ti tiện đến mức giẫm lên nhân cách cùng tự tôn của bản thân sao?"

Trầm Trạm Vân nắm chặt hai tay, con ngươi dưới mắt kính phút chốc ngưng kết thành một cơn oán hận. Chợt đứng lên, cầm lấy cốc nước trên bàn, hắt mạnh vào cậu, "Cậu không có tư cách giáo huấn tôi" Cánh môi khẽ mím run rẩy, đột nhiên căm giận, "Cậu muốn gì, chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của Nhân mà thôi. Chúng ta đều ngang hàng như nhau cả. Nói tôi không biết tự lượng sức mình, còn cậu chính là vô sỉ hạ lưu..."

Những giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt trên mặt cậu, nhanh chóng rơi ào xuống... Nhỏ trên đùi cậu, nháy mắt thấm vào quần, qua lớp băng gạc mỏng "Ư..."Thanh Duy hít khí lạnh, nhíu mày cố nhịn đau đớn.

Hành động của Trầm Trạm Vân như một người đàn bà chanh chua, khiến người trong tiệm cà phê đều chuyển ánh mắt về phía bọn họ, cô ta dường như cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá, nâng kính mắt, lại ngồi xuống.

"Tôi cảnh cáo cậu, cậu thức thời thì rời xa Nhân một chút, anh ấy sớm muộn gì cũng là của tôi! Bằng không... Lần này chỉ là bắt đầu mà thôi, cậu đấu không lại tôi đâu."

Thanh Duy cầm khăn lên chậm rãi lau nước trên mặt, có giọt thấm ướt vào tóc , động tác ưu nhã, không có cảm giác cậu bị người hắt nước mà xấu hổ, chỉ giống như mình bị mưa làm ướt.

"Cô đã tự tin như vậy, tôi cũng không phải đối thủ của cô, mong rằng đối với cô tôi cũng không gây nên uy hiếp gì, như vậy cô cần gì phải làm chuyện thừa 'cảnh cáo' tôi? " Thanh Duy kẻ tám lạng người nửa cân, đánh vào yếu ớt trong lòng cô ta: "Thật bi ai, vì một người đàn ông biến mình thành như vậy, tôi thật đồng cảm cho cô."

"Cậu..." Sắc mặt Trầm Trạm Vân đỏ bừng, trong con ngươi hiện lên ánh nhìn hung tàn, hận không thể đem Thanh Duy xé nát.

Thanh Duy thoáng nhìn phía trước một người đàn ông âm lệ dần đi vào, trong lòng sinh kế, lập tức lấy tờ chi phiếu trong túi ra: "Vạn Khải Phong rất hài lòng với đơn đấu thầu của tập đoàn Trần thị cô đưa cho anh ta, chi phiếu này là phần thưởng của cô."

Trầm Trạm Vân thấy tờ chi phiếu, lập tức hai mắt tỏa sáng, một tay nhận lấy, thuận miệng lại hỏi: "Anh ta không phải đã cho tôi một trăm ngàn sao!"

Lấy được phản ứng hài lòng, Thanh Duy ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn hắn, mang theo vài phần đắc ý, "Đây chính là công đạo tôi muốn cho anh."

Trầm Trạm Vân sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Trần Đại Nhân  lạnh lẽo u ám tức thì cô ta thoáng chốc sợ tới mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, nức nở nói: "Nhân, anh đừng tin, chuyện này đều là cậu ta thiết kế muốn hãm hại em."Cô ta lập tức ném tờ chi phiếu trên tay, giống như ném đi quả bom hẹn giờ.

Cô đi theo bên cạnh Trần Đại Nhân đã lâu, dĩ nhiên biết tác phong hắn luôn lạnh băng tàn khốc, thủ đoạn chơi đùa với kẻ thù, từ trước đến nay là đuổi tận giết tuyệt, sẽ không lưu lại cho bọn họ một đường lui. Lần trước, bộ quản lí tài vụ trong công ty lấy trộm công quỹ, kết quả của hắn ta chính là nhảy lầu tự sát.Trầm Trạm Vân cũng không muốn trở thành người kế tiếp.

"Cậu nói đủ chưa!" Ánh mắt lạnh khiếp người của Trần Đại Nhân  bắn về phía Thanh Duy, "Chơi trò chơi này rất vui sao?"

Hắn thấy Thanh Duy bị Trầm Trạm Vân hắt nước, tâm như bị đâm, không tự chủ được đứng lên, chạy về phía tiệm cà phê.

Kỳ thật hắn nghe rõ lời nói của Trầm Trạm Vân, nhưng trong đầu hắn nảy ra kế hoạch nhất cử lưỡng tiện. Lúc trước quyền đạo diễn trong tay người khác, lần này đổi phiên rồi, hắn nhất định sẽ đạo diễn một trò vô cùng phấn khích.

Trần Đại Nhân  vặn hỏi khiến Thanh Duy cả kinh, nhíu mi, lúng ta lúng túng hỏi: "Anh vẫn tin tưởng cô ta, đúng không?" Đáp án của vấn đề này đã rõ ràng , lại thêm một câu. "Cho dù nghe được đáp án cô ta nói ra, anh cũng không tin tôi, đúng không? Anh cho tới bây giờ cũng không tin tưởng . . . . . ."

Dường như bức bách chính mình chấp nhận sự thật tàn khốc này, Thanh Duy càng không ngừng thì thào tự nói.

Đôi mắt buồn như kim châm vào Trần Đại Nhân , nhưng hắn vẫn thờ ơ đứng tại chỗ như trước, ánh mắt lãnh tuyệt đâm về phía cậu, "Tôi chỉ biết không ai có thể so với cậu càng hận tôi, càng muốn hại tôi hơn."

Hắn rất tàn nhẫn đối xử với cậu như thế, hung ác tàn khốc vũ nhục cậu như thế.. .. . . Trong lòng cậu hẳn là hận hắn thấu xương...

"Nhân. . . . . . Anh có thể tin tưởng em là tốt rồi, chuyện này tất cả đều là do cậu ta muốn giáng họa cho em. . . . . ." Nước mắt chảy xuống, Trầm Trạm Vân hơi giơ khóe miệng.

Trần Đại Nhân  ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trầm Trạm Vân, đôi mắt tà mị "Em yêu, tôi làm sao có thể không tin tưởng em? Em chịu uất ức rồi. . . . . ."

"Em biết, em biết anh không vứt bỏ em được mà. . . .. ." Trầm Trạm Vân nhào vào lòng Trần Đại Nhân khóc rống lên.

"Cậu tạm thời làm trò cười trước công chúng cho tôi đi!" Trần Đại Nhân lạnh lùng bỏ lại những lời này, ôm lấy Trầm Trạm Vân ra khỏi tiệm cà phê.

Trầm Trạm Vân không quên vụng trộm nhìn lại Thanh Duy , hiện lên nụ cười đắc ý.

Thanh Duy đờ đẫn nhìn bóng lưng của hai người gắt gao gắn bó, đôi mắt thê lương nổi lên một tầng hơi nước, làm mờ tầm mắt của cậu.

Thật ngốc, cậu thật ngốc. Thì ra tất cả những gì cậu vừa làm, trong mắt hắn chỉ giống như một thằng hề đang diễn trò.

Hắn đã sớm đậy nắp quan tài, phán cậu tội tử hình rồi. . . . . .

————

"DiDi, sao em lại để vết thương dính nước?" Phương Đình vừa xử lý vết thươngvừa nhắc đi nhắc lại, "Thiệt là, như một đứa con nít không cẩn thận. . . . . ."

Không có bất kỳ phản ứng, tầm mắt Phương Đình từ vết thương, chuyển đến gương mặt thanh nhã, chỉ là, ánh mắt linh động như sóng gợn của cậu hôm nay ảm đạm u ám, như mây đen che đi ánh sáng trên trời.

Hắn đề cao vài dexiben, "DiDi? DiDi !"

Thanh Duy giống như đột nhiên thức tỉnh, "Anh Phương Đình, có chuyện gì không?"

"Làm sao vậy? Em không tập trung." Đôi mắt ân cần của Phương Đình tràn ra vài tia sóng, "Hắn.. có phải đối xử không tốt với em không?"

Thanh Duy cúi đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Không có, không phải, là anh suy nghĩ nhiều thôi."

Phương Đình thấy thái độ cậu che che giấu giấu, biết ngay cậu đang nói dối.

Quai hàm cậu gầy yếu, dung nhan tiều tụy, làm đau nhói tim của hắn, hắn vốn nghĩ rằng mình buông tay có thể cho cậu đến được với hạnh phúc, hiện giờ xem ra, hắn đã sai hoàn toàn.

END
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro