Chương 85 - Trúng kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________________________________

Nếu để cho Đại Nhân nằm ở lối đi bộ , đóng giả làm một người nửa chết nửa sống , thì chắc chắn giờ này hắn đã bị trói gô lại , lập tức được đưa vào bệnh viện chỉnh hình làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính rồi . Cho nên hắn đành bất đắc dĩ phải thuê người diễn xuất , về phần phân cảnh ở bệnh viện , đành phải tùy thuộc vào chính bản thân Tiểu Nhân Nhân thôi.

"Nhân Nhân , Nhân Nhân!" Thanh Duy hốt hoảng xông vào bệnh viện , cậu kéo một y tá lại vội vàng dò hỏi : "Bệnh nhân mới vừa bị tai nạn giao thông , giờ đang ở nơi nào ạ?"

Y tá chỉ chỉ phòng giải phẫu ở cuối hành lang , "Hiện đang cấp cứu , xin hỏi cậu là...?"

"Tôi là vợ anh ấy ." Lòng Thanh Duy giờ vẫn còn đang trôi lơ lửng giữa không trung , chính cậu cũng không biết mình đang nói gì , chẳng qua đó chỉ là bản năng ,"Tình trạng của anh ấy hiện giờ thế nào ? Có nghiêm trọng không ?"

"Bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu , nên. . . . . .." Y tá nghiêm trang nói.

"Vậy. . . . . ." Sắc mặt Thanh Duy trắng bệch , cả người cậu nhũn ra trượt theo vách tường , ngồi chồm hổm trên đất.

"Thanh Duy , chị dâu." Ngay lúc Thanh Duy bước vào bệnh viện , Lưu Chí Vĩ đã sớm an bài tất cả , rất dễ nhận thấy , cô y tá này cũng là diễn viên tạm thời do hắn thuê đến.

Lưu Chí Vĩ đỡ Thanh Duy lên , "Yên tâm đi , bác sĩ đang toàn lực cấp cứu cho cậu ấy , cậu ấy sẽ không có việc gì đâu."

Không ai biết , trong phòng giải phẫu đang có những tiếng rống giận dữ.

"Này ! Đừng có dùng mấy thứ ghê tởm gì gì đó đắp lên chân của tôi , " Trần Đại Nhân hướng gương mặt âm trầm , cùng tức giận về phía bác sĩ , 'vô tư' mà gầm thét.

"Trần tiên sinh , Lưu tiên sinh đã đặc biệt dặn dò phải dùng thạch cao đắp lên chân của ngài , như vậy mới giống thật."

Đại Nhân giật giật khóe miệng , cố nhịn xuống.

Một lát sau , hắn lại quát: "Này ! Ông đừng có nói là , tay của tôi cũng phải đắp thạch cao nha ?"

"Trần tiên sinh , Lưu tiên sinh có nói , nếu làm như vậy thì càng giống 'thật'."

Trần Đại Nhân lại cắn răng nhịn xuống.

Tiếp sau đó , âm thanh giận dữ lại vang lên "Đầu của tôi cũng phải trùm cái 'khăn trùm đầu' này sao ?"

Vị bác sĩ cố duy trì vẻ mặt 'hiền từ' , chậm rãi nói , "Lưu tiên sinh cũng có nói, nên thêm 'vết thương' trên đầu , cố làm sao cho giống càng nặng càng tốt."

"Lưu Chí Vĩ , cái tên chết bằm kia , thật rảnh hơi , cậu ta còn 'dặn dò' cái gì nữa ?" Trong con ngươi tối tăm của hắn đã bắt đầu lóe lên ánh sáng ác độc.

Vị bác sĩ vô tình liếc nhìn vào ánh mắt của hắn , sau đó lập tức né tránh , giọng run run "Không có , như vậy là được rồi . Lưu tiên sinh có mời tới cho ngài vài thợ trang điểm chuyên nghiệp , xin ngài chờ một lát."

"Trang điểm ?" Đại Nhân cho là mình nghe lầm , "Cái gì ? Còn phải trang điểm cho tôi sao , tưởng tôi là 'ca sĩ ' hả?"

"Không phải , Trần tiên sinh , thần sắc của ngài bây giờ thật quá sáng láng , tươi tỉnh , hoàn toàn không giống như vừa mới bị tai nạn xe cộ . Hơn nữa , Lưu tiên sinh còn dặn dò chúng tôi , đã diễn thì phải diễn cho hết."

Tròng mắt tối tăm của Đại Nhân có chút trầm xuống , hắn nhịn.

----

Ngồi ở ngoài phòng giải phẫu , Thanh Duy cảm giác được một trận lại một trận không khí lạnh , dần dân thâm nhập vào trái tim cậu , thật lạnh , lạnh như băng.

"Không cần phải lo lắng , cậu ấy sẽ không việc gì đâu ." Lưu Chí Vĩ nhìn thấy sắc mặt sợ hãi như vậy của Thanh Duy , hắn đột nhiên cảm thấy có chút áy náy . Sau đó , đem một ly cà phê nóng nhét vào trong tay cậu .

"Cám ơn , tôi không uống cà phê ." Cà phê đối với người có thai không tốt.

Lưu Chí Vĩ chỉ vừa chạm một chút vào tay cậu , đã cảm thấy nó giống hệt như một khối băng , "Cậu nên khoác thêm áo , người cậu hiện giờ rất lạnh !" Nói xong , hắn cởi ngay chiếc áo khoác ngoài hiệu Armani của mình xuống đắp lên trên người cậu , "Cẩn thận kẻo bị cảm."

Đèn 'Đang giải phẫu' đột nhiên vụt tắt , Thanh Duy bỗng chốc đứng lên.

"Nhân Nhân. . . . . ." Cậu khẽ gọi một tiếng , hốc mắt cậu lại bắt đầu mờ mờ rồi.

Đại Nhân nhắm chặt mắt , dường như đang cố nhịn đau đớn . Khuôn mặt hắn tái nhợt hoàn toàn không còn chút máu , đôi môi mỏng của hắn giờ cũng đang dần chuyển qua màu trắng.

"Bác sĩ , tình trạng hiện giờ của anh ấy thế nào?"

Vị bác sĩ lấy xuống khẩu trang , gương mặt ông mệt mỏi , giống như so với bình thường đã cố sức hơn rất nhiều . Ông liếc mắt nhìn Lưu Chí Vĩ , giống như muốn xác nhận điều gì , rồi cứng đờ nói: "Trần tiên sinh trước mắt đã qua khỏi tình trạng nguy kịch , nhưng vì mất máu quá nhiều , nên thân thể vẫn còn có chút yếu ớt , tay và chân ngài ấy bị gãy xương , cho nên hành động sẽ có chút bất tiện."

"Nghiêm trọng như thế sao. . . . . ." Thanh Duy nắm thật chặt bàn tay hắn , "Nhân Nhân , anh nhất định phải cố gắng lên , phải mau mau khỏe lại."

Sau khi Trần Đại Nhân được đưa vào phòng bệnh VIP , Thanh Duy luôn luôn ở bên cạnh hắn , một tấc cũng không rời.

Diễn trò thì phải diễn cho hết , trên tay Đại Nhân còn được 'tặng' thêm một bình truyền máu , nhưng thật sự nó chỉ là một bình nước muối sinh lí , thêm đường glu-cô cùng một chút Vitamin

Thanh Duy nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của hắn , cậu nắm chặt tay hắn , nhẹ nhàng đặt trên mặt mình , "Thật xin lỗi. . . .. . Em không nên chưa nói lời từ biệt mà đã rời đi . Chẳng qua là , em có lý do riêng không thể không đi . . . "

Mí mắt Đại Nhân có chút động.

Nước mắt lạnh như băng của cậu bỗng rơi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

"Nhân Nhân , chúng ta đã có con , em biết đứa bé này tới không đúng lúc . Em biết anh căn bản không có cách nào chấp nhận sinh mệnh nhỏ bé này , nhưng... tất cả phẫn hận quả thật không nên đổ lên người của đứa nhỏ , cho nên. . . . . . Xin anh tha thứ cho em , hãy để em ích kỷ một lần này thôi. . . . . ."Thanh Duy từ từ nói , sau đó đem tay hắn đặt lại vào trong chăn.

Hiện giờ đôi mắt sương mù của cậu , phần nào đã giúp cậu không nhìn rõ gương mặt của hắn , nếu để cho cậu nhìn rõ hắn thêm một lần , hẳn cậu sẽ không thể rời đi "Nhân Nhân , hẹn gặp lại. . . . . ."

Cậu kiên quyết xoay người --

Nhưng , bàn tay cậu ngay sau đó bị người nắm chặt lại.

"Thanh Duy , em không được phép rời xa tôi ." Giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến.

Hai mắt Thanh Duy chợt sáng lên , cậu xoay người lại , kích động nói: "Anh đã tỉnh rồi ư , anh cảm thấy thế nào ? Em lập tức thông báo cho bác sĩ ngay."

"Không cần !" Đại Nhân càng lôi kéo tay cậu.

Sức lực mạnh mẽ khiến Thanh Duy té nhào vào trên người hắn , cậu kinh hoảng , giùng giằng muốn đứng lên , "Có đau không?"

"Đừng cử động. . . . . ." Đại Nhân hít sâu một hơi , hưởng thụ mùi thơm đặc trưng trên người cậu , cảm giác trống trải trong lòng hắn giờ đã được lấp đầy , "Đứa bé thế nào , vẫn ổn chứ?"

Hắn sao lại dịu dàng như thế , vẻ bá đạo trước đây đâu mất rồi , hắn từ trước tới nay chưa bao giờ dùng câu nghi vấn với cậu cơ mà.

Thanh Duy không giãy giụa nữa , cậu lẳng lặng nằm trên ngực của hắn , bình thản nghe tiếng tim đập của hắn.

"Em không nên gánh vác tất cả mọi chuyện , lẽ ra phải nói cho tôi biết."

Đôi mắt Thanh Duy trợn tròn , cậu hoảng sợ hỏi : "Anh... Nghe thấy hết rồi sao ?"

Hắn không phải là mới vừa thoát khỏi nguy hiểm sao , thuốc mê đáng lẽ phải còn tác dụng chứ , hắn làm sao lại có thể nghe được mọi chuyện khi nãy ?

END

____________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro