chap 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy chap đầu ko có nói đến anh nhà nhiều. Mấy bạn cố nhẫn nại nhé!

Chap 6 : Về nhà

Cô gửi một tin nhắn cho Kim Taeyeon, nói sẽ nhanh chóng trả lại số tiền còn thiếu.

Kim Taeyeon rất lâu sau mới nhắn tin lại, nói cô không cần để ý chuyện đó. Muốn tính toán, có nhiều thứ không thể tính toán được.

Tiffany trầm mặc, Taeyeon đương nhiên không để ý, dù sao người thiếu cũng không phải cô ta. Không thể tham lam , cô từ nhỏ đã được giáo dục thành nếp, có nợ không trả, cô sao có thể làm như vậy ?

Thế nhưng, Kim Taeyeon

không nhận, không có nghĩa là cô không có cách trả lại, chỉ cần cố gắng một chút là được.

Rất nhanh đã đến cuối kỳ , bất luận bình thường mọi người lười biếng hay là chăm chỉ đều chuyên tâm vào ôn thi, đối mặt với kì thi cuối kỳ ảm đảm u ám. Cùng lúc đó là chuyện đặt vé xe về nghỉ hè cũng khiến cho người ta khốn khổ.

Siwon gọi điện thoại cho cô, nói muốn cùng nhau bàn bạc chuyện mua vé.

Tuy rằng Tiffany biết quan hệ lúc này vẫn còn xấu hổ , nhưng là vì nhà hai người rất gần nhau, hơn nữa Siwon  đã nói qua chuyện này với cô, cô không có cách nào từ trối , đành đưa tiền thẻ sinh viên và tiền để anh mua giúp.

Đối với việc này, Jessica phát biểu một câu nhận xét: “Hai người các cậu vẫn là làm bạn bè đi, dù sao cũng không khác biệt là mấy “

Làm sao có thể không khác biệt chứ? Tiffany khó hiểu, rõ ràng thân phận lúc này của hai người cũng không giống như trước nữa, làm gì có chuyện không khác biệt ?

Jessica chỉ cười đến bí hiểm, không có trả lời.

“Có phải Choi Siwon muốn nhân cơ hội này trên đường về nhà gương vỡ lại lành, đoạt lại trái tim mỹ nhân ?” Hayeon tràn đầy ngôn tình nói lên một câu.

“Thực cẩu huyết.” Sunny cười nhạt, “Choi Siwon thích bị ngược như vậy sao? Lại còn đoạt lại? Cậu khẳng định anh đã từng muốn giành lại chưa ?Quan trọng là, ai nói Tiffany chúng ta sẽ cho hắn cơ hội đó chứ?

Ba người cùng nhìn về một người nào đó , sau đó là lặng yên

Thật sự là chịu không nổi! Tiffany quyết định vứt bỏ nghi vấn “Choi Siwon thích bị ngược” là có ý tứ gì, lấy balo đeo lên vai.

“Tuy nói không phải là đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ cũng không phải, nhưng là ít nhất vẫn rất thanh tú , như thế nào…” Sunny cảm khái, rốt cuộc nhịn không được lại ngứa tay bật máy tính lên chơi game. Ôn tập cái gì ? Ngày mai ôn cũng không muộn ( Pon: chuẩn chuẩn)

Hayeon cũng thổn thức: "Như thế nào mới có thể cho người ấy hiểu đây? Choi Siwon đúng là đáng thương…”

Jessica liếc mắt xem thường: “Hừ, anh ta đáng thương như thế nào? Anh ta mới là đáng giận ,thích thì theo đuổi, thử quen biết vài ngày, không thấy tiến triển gì liền rút lui. Cho dù Fany là người lạnh lùng như thế nào thì trong lòng cũng ko tranh khỏi đâu đớn ? Ở thời điểm đang cố gắng thích anh ta thì bị vứt bỏ, hỏi ai là người đáng thương nhất ?

Ai, tình hình này thật khó khăn.

Tiffany nghe có chỗ hiểu, có chỗ không hiểu. Sau khi chia tay, cô không còn liên lạc với Siwon nữa, tuy nói vẫn còn là bạn bè nhưng nói cô làm sao đối mặt với anh ? Từ thành phố Seoul quay về thành phố Jeju cũng mất mấy tiếng đi phà, ngồi bên cạnh Siwon cô biết nói gì đây? Cô có chút hoang mang, có chút mờ mịt. Tin tưởng rằng những chuyện chuẩn bị kĩ lưỡng thì sẽ không gặp khó khăn, thế là cô tạm dừng tiến độ ôn tập,nghiêm túc lên kế hoạch sẽ phải nói những gì với Choi Siwon.

Nhưng mà, kế hoạch luôn có biến hoá khôn lường, chưa đợi được Siwon mua đươc vé, cô đã phải về nhà thăm bà ngoại gấp,ngay cả kì thi cuối cũng phải hoãn sang học kì sau.

Nghe được tiếng nói gấp gáp của Tiffany, Siwon chỉ nói, ” chắc sẽ không có việc gì, em đừng lo lắng quá, vé xe anh sẽ giúp em trả lại, trở về sẽ gặp em sau”

“Vâng , cám ơn oppa.” Tiffany cảm kích anh , cúp điện thoại rồi nhanh chóng bắt taxi chạy ra sân bay trở về nhà

Dì gọi điện thoại báo cho cô biết, bà ngoại bệnh tình nguy kịch, bảo cô nhanh chóng trở về. Vừa nghe được tin này , cô lập tức choáng váng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.

Bà ngoại sức khỏe không tốt, ông ngoại trước đây cũng là bác sĩ hết lòng nghiên cứu tìm tòi, vài năm gần đây có chút khởi sắc. Cô không ngờ lại nhanh như thế …

Xuống máy bay, ngồi xe taxi trực tiếp đến bệnh viện. Còn chưa vào phòng bệnh, cô đã nhìn thấy Kwon kyuhoon đứng trước cửa, vẻ mặt tiều tụy.

“Oppa.” Cô đi qua, nắm lấy cánh tay của anh, khẩn trương hỏi, “Bà đâu? Tình hình thế nào rồi ?” Nói xong, nước mắt lại không kiềm chế được rơi

Kwon Kyuhoon vội vàng xoa xoa đầu cô, trấn an nói: “Đúng là như trẻ con, nói khóc liền khóc. Bà đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, bác sĩ nói chỉ cần tỉnh dưỡng cho tốt là được. Đừng khóc nữa, người khác nhìn còn tưởng nhà có chuyện đại sự đấy.”

“Oppa nói thật chứ?” Tiffany thở dài nhẹ nhõm một hơi, nước mắt liền ngưng lại.

Kwon Kyuhoon nhất thời phiền não, chuyện này có thể nói giỡn sao ! Ở trong lòng cô anh lại không đứng đắn như vậysao? … Tuy rằng bình thường anh quả thực rất thích bắt nạt cô.

Vất vả mới ngừng nước mắt, cô lau khô mặt, muốn đi vào thăm bà.

Kwon Kyuhoon ngăn cô lại, giải thích: “Để bà nghỉ ngơi một lát, đợi bà tỉnh lại rồi hãy vào. Đêm nay oppa trực ở đây, em cứ đi về ngủ một giấc, ngày mai đến thay ca.”

“Em sẽ không làm phiền đâu.” Tiffany lắc đầu, dựa lưng vào tường nói với anh, “Đêm nay em muốn ở cùng với bà.”

Kwon Kyuhoon định quát cô một câu, lại nhìn thấy sắc mặt kiên định của cô thì lại thôi.

Cô em gái này anh hiểu rõ hơn ai hết, cô suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết ?

Một lát sau, Tiffany đột nhiên hỏi: “oppa, lý tưởng khi đến trường của anh là cái gì?”

“Lý tưởng?” Kwon Kyuhoon không rõ tại sao cô lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn trả lời : “Đã bao nhiêu năm, làm sao anh nhớ được ? Đại khái là bảo vệ hoà bình thế giới “

“Thật không? Lý tưởng của oppa thật sự là đơn giản .” Cô hơi cúi đầu, có vẻ như nghiêm túc có vẻ như chỉ tùy tiện nói ra.

“Vậy của em là cái gì?” Anh hỏi lại.

“Lý tưởng của em là … Hôm nay có nhiều hơn trước kia.” Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười, “Bây giờ có lẽ là tốt nghiệp xong thì trở về theo anh làm việc

Ánh mắt cô như vậy làm Kwon kyuhoon không biết nói sao cho phải.

Nên gọi cô là phản nghịch người nhà hay là tự chủ ? Anh không rõ ràng lắm. Quyết định trong nhà cô không mấy khi phản đối , đó là vì kế hoạch của cô cũng như thế. Một khi cô có ý kiến trái ngược, cô sẽ không giống anh tranh với người lớn mà sẽ rất bình tĩnh mà trao đổi với các vị đại nhân , hơn nữa nếu không đạt được mục đích nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Giống như chuyện cô lựa chọn đại học, trước đó hoàn toàn không hỏi ý kiến những người trong gia đình liền điền vào đại học SM ở thành phố Seoul . Đại học SM dĩ nhiên rất tốt, nhưng thành phố Seoul lại là nơi mà người nhà anh rất không thích,mọi người biết được liền náo loạn một trận , nhất là mẹ cô , dì của anh. dì thái độ rất kiên quyết, bắt cô sửa lại nguyện vọng. Nhưng thái độ của cô còn kiên quyết hơn, không chịu sửa , thậm chí còn tuyên bố nếu không cho cô tới đại học SM cô sẽ không học hành gì cả. Hai bên tranh chấp hồi lâu, rốt cuộc Đại học SM gửi giấy báo đến, dĩ nhiên là cô thắng.

Tới  Seoul là quyết tâm của cô, mặc cho dì có làm khó dễ cô đến mấy cô cũng không chịu lui nửa bước, bây giờ cô có thể nói ra được những câu này, có thể thấy được bệnh của bà ngoại đã tác động lớn như thế nào đến cô . Cũng khó trách, từ nhỏ cô đã theo bên cạnh ông bà ngoại, bà ngoại yêu thương nhất chính là cô, anh là cháu trai mà cũng không bằng.

Người thân cùng lý tưởng, nên chọn bên nào ?

“Việc này bây giờ đừng nghĩ đến vội, đợi bà ngoại khoẻ lại, em từ từ nghĩ cũng không muộn bên anh lúc nào cũng hoan nghênh em, khó được có được anh tài của Đại học SM chịu chấp nhận tới cái đơn vị xa xôi nhỏ bé của bọn anh.”

Tiffany tự nhiên hiểu được anh đang khuyên giải cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, cả nhà đều vây quanh trước giường của bà.

Bà ngoại vừa qua khỏi, có chút mơ hồ nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, nhìn thấy trước mặt mình là toàn bộ gia đình ngồi lại nói chuyện sum họp, làm sao có thể không tỉnh táo kia chứ ?

“Các con, ta chỉ không cẩn thật nên phát bệnh mà thôi, bây giờ chẳng phải đã khỏe rồi sao? Cần gì phải căng thẳng quá mức như vậy.” Bà cười cười

Căng thẳng quá mức ư ? Rõ ràng là muốn hù chết mọi người mà , còn nói không căng thẳng? Trong lòng mọi người khó chịu.

“Fany, trở về gấp gáp như vậy chắc vất vả lắm ? Nhìn con tiều tuỵ như vậy ngoại đau lòng lắm, mau đến đây nào”

Tiffany nhanh chóng đi vào, ôm bà ngoại , nói: “Không vất vả, bà ngoại, con muốn ở nhà cùng ngoại, có được không ?”

Vấn đề này, buổi sáng đã cùng ông ngoại và bác trai thương lượng qua, việc học hành tất nhiên quan trọng nhưng tình huống đặc biệt nên miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận . Bác trai lập tức gọi tới đại học SM , xin cho cô nghỉ phép, rồi làm các thủ tục khác.

Bà ngoại không nghĩ tới Tiffanysẽ có quyết định như vậy. Bà dĩ nhiên hi vọng đứa cháu này ở lại, nhưng việc học hành làm sao bây giờ? Bà do dự nhìn về phía những người khác, nhìn thấy bạn già gật gật đầu, bà cũng không do dự gì nữa . Dù sao Fany từ nhỏ đã biết tự chủ, không làm cho người ta cảm thấy bất an

“Con nhất định sẽ chăm sóc bà thật tốt, chăm cho bà thật mập mạp thì thôi.” Tiffany cao hứng

Không ngờ dì lại nói: “Đến cuối cùng ai bị ai chăm cho đến mập mạp còn chưa biết đâu .” Ba mẹ đối với đứa cháu gái này nuông chiều có tiếng, bọn họ mà để Tiffany vất vả ? Thì dì đây lập tức đổi họ.

“Dì ~” Tiffany không thích bị xem thường như vậy.

“Nếu không chúng ta đánh cược đi. Oppa làm nhà cái , mọi người đặt tiền, đặt tiền .Oppa đứng về phe mẹ.” Kwon Kyuhoon không đứng đắn ôm bả vai của mình.

“Oppa !”

Chap 7 : Cứ như vậy bị đem bán.

Dưới sự chăm sóc tận tình của mọi người một tháng sau bà đã có thể xuất viện.

Mọi người đều bận công việc riêng, cho nên trọng trách chăm sóc bà là do Tiffany gánh vác . Nói chăm sóc thì quả thật là to tát, chỉ là nấu cơm, giặt đồ cho hai ông bà, cùng đánh cờ nói chuyện phiếm, không khác gì chuyện nhà bình thường

Cho nên, trong những ngày nghỉ, Tiffany đưa ra lịch trình như sau :

- Năm giờ sáng đi mua đồ ăn sáng, ăn xong bữa sáng thì giám sát ông tập thể dục, sau đó giúp bà mát xa, lại sau đó giúp ông pha trà.

- Bảy giờ đi mua đồ ăn.

- Chín giờ ôn tập.

- Mười một giờ làm cơm trưa.Nghỉ trưa một chút .

- Hai giờ đến năm giờ hoạt động tự do ( bình thường đều bi Kwon Kyuhoon túm đi làm lao động không công ).

- 5 giờ ăn cơm chiều, sau đó cùng hai người xem tivi, tán gẫu chuyện nhà.

- Tám giờ tắm rửa, giặt giũ quần áo, sau đó ôn tập.

- Đúng 11 giờ đi ngủ.

Đại khái mỗi ngày đều như vậy, tuy rằng rất bình thường, nhưng cảm giác thực hạnh phúc, hơn nữa nấu ăn cho ông ngoại kén ăn , tay nghề nấu ăn của Tiffany lại tăng thêm một bâc, coi ra cũng là cuộc sống hạnh phúc mà an nhàn. (Pon: oimeoi, cái fic này thật là lắm chuyện lạ!  Hết Gái tây ko giỏi tiếng anh, giờ thì lại là người phụ nữ đảm đang lol)

Jessica cùng các bạn cô đều đang thi, tuy vậy mỗi ngày đều gửi cho cô một cái tin nhắn, bảo cô phải nhanh chóng ôn tập, không được để mất mặt phòng 184 các cô , nếu không thì cứ liệu hồn.

Ngay cả ý tốt cũng biểu đạt như vậy, Jessica thật đáng yêu. Tiffany một bên làm bài tập một bên thầm nghĩ.

Ông ngoại gọi cô đi ăn cơm , cô nhanh chóng tắt máy tính, chọn một bộ đồ phù hợp mặc vào, đi ra ngoài, ông và bà đã đứng ở cửa chờ cô

Mới vừa xuống lầu, liền gặp được ông Lee, hai ông lão chào hỏi nhau: “Ông Hwang, Cả nhà ông định đi đâu vậy?”

“Có đi đâu xa xôi đâu?Chẳng qua là tới nhà Eun Hee ăn một bữa cơm.” Ông ngoại cũng cười cười nói.

“Ah, tới nhà con gái lớn sao. Lại nói tiếp, cũng đã lâu ko thấy con gái út của ông, con bé sao rồi?” Ông Lee rất kỳ quái nhìn về phía Tiffany.

“Cháu nó ra nước ngoài, cơ quan cử đi , có lẽ phải hơn nửa năm mới có thể trở về. Tôi phải đi rồi, nếu không cái con bé Eun Hee sẽ bực mình đấy.”

“Ông Lee hẹn gặp lại.” Tiffany nhanh chóng chào hỏi rồi chạy tới chỗ bà ngoại ở phía trước, mở cửa sau xe, làm cho bọn họ đi vào. Cô vừa định ngồi vào ghế điều khiển, chợt nghe đến sau lưng có người gọi cô. Cô quay đầu, liền nhìn thấy Siwon, đang kéo hành lý đi tới, vẻ mặt kinh ngạc.

“Con qua đó một chút.” Cô cùng ông ngoại nói một tiếng, đi tới nơi, nói: “Oppa về rồi sao?” Trường học lại cho về sớm như vậy ? Thật là kì lạ

“Ừm. Cuộc thi năm nay diễn ra sớm hơn một chút.” Hắn dừng một chút, ” Em muốn ra ngoài sao?”

“Em tới nhà dì ăn cơm.” Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, “Oppa cùng đi đi?” Choi Siwon cùng học chung học viện với cô, hơn nữa hai nhà cũng là thâm giao.

“Không được rồi.” Nhìn đến trong xe có người đang gọi anh, anh nói nhanh: “Em đi qua đi. Oppa lần khác sẽ tới tìm em.”

“A.” Cô hướng anh vẫy vẫy tay, rồi chạy đi.

“Fany.” Siwon lại gọi cô lại , “Có lẽ em không nên lái xe?”

“Làm sao vậy?” Cô khó hiểu, cái gì không tốt? Hình tượng không tốt, ảnh hưởng không tốt, hay là cái gì?

“Lái xe cần có giấy phép ?” Siwon kỳ quái nói.

“Đúng vậy, thì sao cơ ạ?” Cô hoàn toàn khó hiểu , lái xe cân giấy phép ai cũng biết, vì sao Siwon lại nói với cô như vậy ?

“Em không có giấy phép thì không thể lái xe !” Siwon rốt cục bật ra.

Ách… Tiffany bị Siwon nói vậy giật mình, một lúc sau mới trả lời lại : ” Kì nghỉ đông em đã thi lấy bằng rồi.” Vừa qua sinh nhật lần thứ 18, Oppa và Unnie liền bắt cô học lái xe, ép cô thi lấy bằng.

Nhà dì cũng không xa lắm, lái xe chừng 20 phút là tới . Chiếc xe dừng dưới nhà dì, Tiffany tay xách túi lớn túi nhỏ lon ton theo chân ông bà ngoại lên lầu.

“Vừa rồi có phải tiểu tử Choi Siwon không vậy? Thằng bé học cùng trường với con nhỉ?” Lúc chờ thang máy, bà ngoại đột nhiên hỏi cô.

“Vâng ạ.”

“Một năm không gặp, cao lên cũng không ít, hôm nào đó kêu cậu ta tới nhà mình ăn cơm, ôn lại chuyện cũ một chút.” Ở nhà dựa vào cha mẹ, bên ngoài dựa vào bạn bè, một cô gái bé nhỏ ở xa cũng nên có đồng hương giúp đỡ.

“A?” Tiffany có điểm choáng váng. Tuy không phải không quen nhưng không cần long trọng như vậy chứ ? Còn liên lạc tình cảm gì nữa đâu … Cô còn chưa nói chuyện Siwon với cả nhà, vốn là muốn đợi chuyện cảm tình ổn định rồi mới cho mọi người một sự ngạc nhiên, bây giờ chia tay, nói cô làm sao mà nói ra đây?

Hàm hàm hồ hồ đáp lại một câu,cô vào bếp giúp dì làm cơm.

“Fany, lại đây một chút.” Bác trai ngồi ở trên sô pha xem tài liệu, ánh mắt cũng không buồn nhấc lên.

Đến đây có lẽ nên giới thiệu về gia đình của Tiffany một chút.

Ông ngoại, nghiêm khắc , là Hwang Taewoo sinh ra hai cô con gái.

Con gái lớn là Hwang Eun Hee gả cho Kwon San Woo, sinh được hai người con một gái một trai là Kwon BoA cùng Kwon Kyuhoon.

Con gái thứ hai là Hwang Kahee, cũng chính là mẹ Tiffany, khi còn trẻ đã ly hôn, chú ý đến sự nghiệp hiện tại đang đi du học ở Mỹ.

Tiffany từ nhỏ lớn lên cùng hai anh chị họ, Kwon Sanwoo và Hwang Eun Hee vẫn coi cô như con gái mình, cô cũng xem họ như cha mẹ, cho nên cô kêu ông  là bác trai chứ không phải dượng, trong mắt cô, Kwon Sanwoo là người đại diện cho chính nghĩa tuyệt đối cùng quyền uy tuyệt đối.

Cô đi đến bên cạnh Kwon Sanwoo, ngồi xuống ghế.

“Được nghỉ hè là gần hai tháng phải không?” Kwon Sanwoo rốt cục buông tài liệu trong tay xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Con có dự tính gì không ?”

“Về cơ bản thì… Không có gì ạ.” Ngoại trừ ở nhà giặt quần áo cơm nước, cũng chưa có kế hoạch

“Hôm nay lãnh đạo ở đơn vị của anh con hỏi ta, nói có thể mượn con một thời gian không, ý kiến của con thế nào ?”

Lãnh đạo cục cảnh sát ? Tiffany kinh ngạc nhìn về phía Kwon Kyuhoon, hỏi anh vì sao lại thế này. Kwon Kyuhoon nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan.

“Mấy ngày hôm trước con giúp Kyuhoon viết cái hệ thống kia, bên cục thấy hiệu qủa rất tốt, không biết như thế lại rơi vào tay cục trưởng. Ngày hôm qua trong bữa ăn Bác có gặp ông ấy, ông ấy đã nói như vậy với Bác. Ta không biết con dự định như thế nào , cũng không biết con có đồng ý hay không, nên chưa trả lời ông ấy. Con quyết định đi .”Kwon Sanwoo đem vấn đề vứt cho Tiffany, bản thân nhàn hạ ngồi một bên vừa uống trà vừa xem báo chờ tới bữa cơm.

Bác trai thật giảo hoạt , rõ ràng muốn cô tới hỗ trợ, vừa mở mày mở mặt với cục trưởng, vừa giúp oppa tạo thêm mối quan hệ, lại làm như chẳng liên quan gì đến ông, gian thương a gian thương. Nhưng cô cũng không muốn làm trái ý , liền nhận lời.

“Đi hỗ trợ có được trợ cấp hay khen thưởng gì hay không ?” Cô bất đắc dĩ hỏi, chắc không đến nỗi kêu cô đi làm không công chứ ?

“Có có có! Làm sao có thể không có được?” Nghe cô nói như vậy, Kwon Kyuhoon lập tức kêu lên, lấy lòng nói, “Nói đùa, em gái đến hỗ trợ oppa đã là đại ân, làm sao không có ban thưởng chứ ? Như vậy là không công bằng nhỉ ?”

Tiffany không biết “người nào đó” mặt dầy nói thế, vậy mà mấy ngày nay anh lại không biết xấu hổ sai cô làm việc này đến việc khác

Kwon Kyuhoon tiếp tục, hoàn toàn không để ý đến cô.

“Tốt lắm, oppa gọi điện thoại cho cục trưởng, nói ngày mai em sẽ tới hỗ trợ.”

Cứ nhanh chóng như vậy , Tiffany nghỉ hè.

Ăn cơm chiều, trước khi quay về nhà cô bị Kwon Kyuhoon chặn lại : “Sáng mai tám giờ lại đón anh.”

“Hả?” Tiffany choáng váng, “Vì sao muốn em đón oppa ? Anh có xe mà.”

“Em ngốc thế!” Kyuhoon cốc một cái lên đầu cô. Anh tất nhiên là có xe, nhưng mà đã là xe cũ ùi nha. Ngồi trên chiếc BMW đời mới ko phải sướng hơn sao, bình thườn ngày nào anh cũng đi bằng cái đóng sắt vũ đó chán chết, huống chi lại có lái xe riêng nữa.

“Đừng dài dòng! Oppa đây là đang bồi duõng kĩ thuật lái xe của em. Có sư phụ lợi hại như anh chỉ đạo, em không biết cảm ơn mà còn ghét bỏ !”

Cứ như vậy, Tiffany không nhũng chỉ có bị bán, còn nhân tiện trở thành lái xe riêng cho Kwon Kyuhoon.

Lại hết 2tập nữa với tình hình ế ẩm. Tinh thần author đang ngày càng suy sụp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny