Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cứu nguy cho tình trạng quẫn bách của Hwang thị, kế hoạch đầu tiên của Tiffany là kiếm một ngân hàng để vay vốn.

Quả thật đêm đó ở trong buổi tiệc, nàng thuận lợi gặp được Ok Taecyeon, cũng lợi dụng lúc khiêu vũ cùng hắn ướm thử khả năng vay tiền cho công ty.

Không nghĩ tới nàng ngay cả làm nũng cũng không cần, Ok Taecyeon lập tức đáp ứng điều kiện cho Hwang Thị vay tiền.

Kế hoạch kia có xem như là thành công không? Vậy thì phải xem lại.

Ok Munyoung dù sao không phải là nhân vật đơn giản, nàng vì thỏa mãn yêu cầu của em trai, đồng ý cho Hwang thị vay tiền. Nhưng nàng chỉ đồng ý cho vay khoản đầu tư ngắn hạn - cũng chính là chỉ cho Hwang thị vay tiền trong ba tháng, mà Hwang thị dĩ nhiên cũng phải đóng lãi đúng định kì.

Vay tiền đóng lãi là chuyện đương nhiên, chỉ cần ngân hàng Ok đồng ý cho Hwang Thị vay tiền nàng mừng còn không kịp.

Nhưng nàng biết số tiền kia chỉ dùng để chữa cháy tạm thời. Sau ba tháng Hwang thị lại lâm vào tình thế nguy hiểm như cũ.

Nhưng mà từ đó đến nay Ok Teacyeon thường hay đến viếng thăm nàng bất ngờ mà không hề hẹn trước.

Vừa mới bắt đầu Tiffany cảm thấy Ok Taecyoen người tốt, cho nên khách khí cùng hắn hàn huyên. Nhưng mấy lần gặp mặt sau nàng cảm thấy hắn dường như có chút bệnh hoạn, ánh mắt quái dị, tinh thần trạng thái cũng không được ổn định cho lắm.

Nàng bắt đầu có chút bất an, không thể làm gì khác hơn là bảo người giúp việc lừa gạt Ok Taecyoen nói rằng nàng đã trở về nước Mỹ để tiếp tục học. May là, sau mấy lần tới tìm mà không gặp mặt nàng, Ok Taecyeon cũng nản lòng không lui tới nữa.

Tiffany thở phào nhẹ nhõm, ở nhà bắt đầu tập trung tinh thần để suy nghĩ phương pháp vực dậy Hwang thị.

Rất may, phải nói là vô cùng may mắn là anh trai của nàng ở một biệt thự riêng, nếu không Tiffany không biết mình có thể chịu được cuộc sống cùng a miêu a cẩu của anh trai mình được bao lâu.

Một buổi sáng đẹp trời, nàng gọi điện khẩn tìm cô bạn thân là Kim Taeyeon bảo cô mang đủ loại tài liệu, đến Hwang gia cùng bàn đối sách.

Kim Taeyeon là bạn tri kỉ tri tâm học chung với Tiffany hồi cấp hai, lúc nàng vẫn còn ở Hàn Quốc. Nguyện vọng lớn nhất của Kim Taeyeon là làm một kí giả lớn viết về ngành kinh tế tài chính, nên trong tay nàng nắm không ít thông tin của giới thượng lưu.

Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp Kim Taeyeon ôm một xấp tài liệu đến Hwang gia, lập tức được Tiffany nhiệt tình ôm hoan nghênh, còn cộng thêm nước trái cây bánh ngọt, xoa bóp hầu hạ.

"Làm gì đó? Ân cần như vậy nhất định có quỷ kế a." Kim Taeyeon đẩy đẩy mắt kiếng đang đeo trên mặt , tức giận nói.

"Không có quỷ kế, tuyệt đối không có quỷ kế ! Chẳng qua là được một đại ký giả nhiệt tình hỗ trợ, ôm nhiều số liệu như vậy tới đây, rất cảm động thôi!" Tiffany cười cười, còn nhân tiện hướng về phía Kim Taeyeon làm mặt quỷ.

Cho tới nay, ngoại trừ Kim Taeyeon ,nàng không có người bạn thân nào khác.

Đối với Tiffany mà nói, khi tiếp xúc với những người khác nàng chỉ đối xử với họ theo phép tắc xã giao bình thường, chỉ có ở trước mặt người nhà và Kim Taeyeon nàng mới thả lỏng tâm tư ung dung thoải mái.

"Á..." Cười xấu hổ, trên mặt Kim Taeyeon thoáng hiện lên nét đỏ ửng mất tự nhiên.

"Tiffany a! Mình nhớ lần trước ở trong điện thoại đã nói với cậu, mình làm ký giả của tuần san Tài Chính và Kinh Tế đúng không?" Kim Taeyeon thử hỏi.

"Đúng rồi! Mơ ước của cậu đã trở thành sự thật, mình còn thay cậu mà cảm thấy vui mừng đến mấy ngày đó!" Tiffany suy nghĩ cười nói.

Nàng thật tâm mừng cho người bạn thân đã tìm được công việc mà mình mơ ước, không phải ai cũng có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.

"Ách... Cám ơn." Kim Taeyeon chột dạ cúi đầu, giả vờ lật lật tài liệu.

Thật ra tình cảnh của Kim Taeyeon trạng cũng rối rắm không ít, nhưng chuyện nhà của Tiffany thì cấp bách hơn, cho nên nàng không muốn nhắc đến chuyện của mình để Tiffany lại tăng thêm lo lắng.

"Đúng rồi, cậu muốn mình mang những tài liệu này tới đây để làm cái gì?" Kim Taeyeon tò mò hỏi nàng. Tiffany muốn nàng mang đến một ít tư liệu của những doanh nhân thành đạt, và những ông trùm của giới kinh doanh.

"Ai! Cậu thấy tình trạng công ty của ba ba mình là thế nào rồi đấy. Cho dù có ngân hàng cho vay tiền, cũng chỉ có thể ứng phó tạm thời, nhưng còn vấn đề của anh trai mình thì cần phải nhanh chóng giải quyết !" Tiffany mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn sơ qua nàng như không còn là một cô gái bé nhỏ nữa, mà đã trưởng thành hẳn rồi.

Gật đầu tỏ vẻ hiểu, Kim Taeyeon tiếp tục hỏi: "Cậu nghĩ vấn đề kia nên giải quyết như thế nào?"

" Anh trai mình là một người tốt nhưng lại ngây thơ đơn thuần, nuôi mèo chó thì được, nhưng anh ấy không có năng lực để vực Hwang Thị sống lại. mình không thể để tâm huyết cả đời của ba ba bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên..." Tiffany nhìn bạn tốt.

" Mình thà tìm một người kinh doanh giỏi để cùng hợp tác, để cho hắn tiếp quản Hwang thị cũng không sao cả. Điều kiện duy nhất là tuyệt đối không được thay tên Hwnag Thị, và anh trai mình vẫn là tổng giám đốc công ty dù chỉ là danh nghĩa."

Đây là lần đầu tiên mà Kim Taeyeon nghe đến một kế hoạch như thế này, nàng nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: " Nghe qua thì thấy rất đặc biệt, nhưng hình như đối phương đâu có được lợi gì... Sẽ có người đồng ý sao?"

"Mình nguyện ý đem tặng hai mươi lăm phần trăm cổ phần cho hắn." Kim Taeyeon thản nhiên nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên nước mắt trong suốt.

"Có tiền hay không, có cổ phiếu hay không, đối với mình mà nói không quan trọng, chỉ cần tên công ty không thay đổi, tâm huyết của ba ba vẫn còn tồn tại là được." Tiffany kiên định nói, nàng đã có quyết định.

"Tiffany..." Kim Taeyeon cảm nhận được tình cảm thương yêu vô bờ bến của Tiffany đối với người cha quá cố , nên cũng không kìm chế được cảm động.

"Cho nên xin cậu giúp mình tìm một người kinh doanh giỏi, để cho hắn cứu vãn cơ ngơi sắp sụp đổ của Hwang thị, để cho Hwnag thị có thể sống lại."

Đối mặt với nhu cầu khẩn thiết của bạn thân, Kim Taeyeon chân thật nhiệt tình cho dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng.

"Phải là siêu cấp thiên tài mới cứu được Hwnag thị nha..." Nhìn đống tài liệu xếp chồng trước mắt, lại nghĩ đến nguy cơ mà Hwang thị đang gặp phải, có người nào có thể cứu giúp được Hwang thị không? Kim Taeyeon cảm thấy buồn rầu, tâm đau xót.

Trong lúc đó, bỗng dưng trong đầu nàng lóe lên một hình ảnh, đem tài liệu trong tay buông rơi xuống mặt đất, hưng phấn kêu lớn thành tiếng."Biết rồi! Chính là Tà Thần!"

"Tà Thần? Là ai vậy?" Tên kì dị, Tiffany vừa nghe qua đã không thấy có hảo cảm.

" Thiên kim đại tiểu thư của tôi ơi, cậu quả thật là kiến thức nông cạn." Kim Taeyeon trợn trắng mắt: " Cậu chưa từng nghe đến danh xưng "Ngũ Nhân Bang (năm người giúp) à?"

"Ngũ Nhân Bang? Cậu đang nói đến Đảng Cộng Sản bốn người giúp trước kia sao?" Vẻ mặt Tiffany không hiểu gì cả, đang yên đang lành Taeyeon nhắc đến bốn người giúp làm gì?

"Không phải đâu! Cái gọi là " Ngũ Nhân Bang ", chính là lấy Park Jin Young cầm đầu, bao gồm ác ma, Tà Thần, Nham Hổ, Hỏa Ưng năm người này. . . Đúng rồi, những thứ này chẳng qua là danh hiệu mà thôi! Bọn họ đều là người lãnh đạo các sản nghiệp nổi bật, chẳng những giàu có lớn mạnh, còn giống nhau ở bề ngoài mỹ mạo, hấp dẫn không ít phụ nữ, khiến họ phải say mê, nhưng mà, phụ nữ đối với bọn họ mà nói, tựa như không đáng giá hơn một món đồ chơi, cho nên mọi người âm thầm đặt tên cho bọn họ là " Vô Luân Bang " nữa!" Kim Taeyeon than thở nói.

"Theo cậu nói, bọn họ thần kỳ như vậy sao? Vậy thì mình sẽ chọn một người trong số bọn họ là được rồi!" Tiffany chần chờ nói.

"Không, không, không. Có thể cứu vớt Hwng thị chỉ có duy nhất mình Tà Thần - Nichkhun Horvejkul , ngoài ra không ai có thể giúp đuợc , anh ta chẳng những tiêu tiền như nước, nhưng cũng là nổi tiếng sửa dở thành hay, chỉ trong một đêm có thể làm cho sản nghiệp sắp sửa tan như bọt biển có hồi sinh, hóa cũ nát thành, anh ta rất am hiểu trò chơi này, thật sự là người rất đáng sợ, cho nên mọi người đều gọi anh ta là Tà Thần " Kim Taeyeon trong mắt lấp lánh ánh nhìn sùng bái.

"Có thật không?" Nghe Kim Taeyeon dùng những từ ngữ thần kì để giới thiệu về hắn như vậy, Kim Taeyeon cũng bắt đầu đối với phát sinh lòng tin đối với Nichkhun Horvejkul .Vậy mình phải làm thế nào mới có thể gặp được anh ta?"

"Thật là dịp may hiếm có, ngày mai mình có một lời mời tham dự lễ hội do Nichkhun Horvejkul tổ chức, đến để thu thập thông tin về Nham Hổ. Cậu đi với mình thì nhất định sẽ gặp được anh ta." Kim Taeyeon lòng tin tràn đầy vỗ ngực nói.

"Tà Thần? Nichkhun Horvejkul ?" Lẩm bẩm nhớ tới tên của hắn, Tiffany trong mắt lấp lánh tia hy vọng .

Không biết hắn có thể giống như Ok Taecyeon hay không, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của mình?

Theo dự tính rằng nàng có té ngã cùng lắm là đau đớn một chút thôi, chắc chắn không đến mức phải ngất xỉu

Ngược lại, nàng phát hiện mình an toàn rơi vào một vòng tay ấm áp thơm lừng mùi nước hoa của nam giới.

Nàng... Không có chuyện gì sao?

Mở đôi mắt đang nhắm chặt, Tiffany kinh hoàng mở mắt lập tức thấy một đôi mắt đen sâu thẳm.

" Không ai dự đoán được từ trên trời sẽ rơi xuống cái gì?"

Ánh mắt Nichkhun Horvejkul tràn đầy hứng thú, nhìn thẳng vào mỹ nữ trong ngực.

Sống mũi cao thẳng, tinh tế nhu hòa, bộ mặt trái xoan, mắt phượng nhỏ dài xinh đẹp đang tràn đầy kinh hoàng, còn có một vài sợi tóc rối, rơi lòa xòa trên gương mặt trắn mịn màng như tuyết của nàng, đôi môi đỏ mọng thì khẽ nhếch, gợi lên sự hứng thú cho người khác.

Căn cứ vào những kinh nghiệm phong phú trước đây của hắn, bảo bối mềm mại trên tay hắn, hắn có thể đoán được cô gái này thân hình mỹ miều đến thế nào. Mỹ nữ có vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực tròn căng đầy sức sống, chẳng những hoàn mỹ về dáng vóc thanh nhã thướt tha, mà còn biểu hiện sự nhiệt tình cuồng dã khi ở trên giường.

Bất thình lình bị tình trạng vừa rồi dọa cho sợ hãi, trong lúc nhất thời Tiffany đã quên giãy dụa , chỉ có thể lặng người dựa vào lòng ngực hắn.

" Đây là phần thưởng cho dũng khí muốn nổi bật của cô." Nichkhun Horvejkul đầu tiên là ôm sát Tiffany , tiếp theo nhanh như chớp hôn lên đôi môi mọng đỏ, mềm mại của nàng.

"Anh -" còn chưa kịp hỏi hắn nói như thế là có ý gì, đôi môi nhỏ nhắn của Tiffany đã bị hắn ngăn lại.

Đôi môi ấm áp của hắn dán sát lên môi nàng, tinh tế nhấm nháp hương vị mềm mại do đôi môi nàng mang lại, đầu lưỡi ẩm ướt của hắn nhiệt tình chui mạnh vào tìm kiếm trêu chọc cái lưỡi thơm tho không chút kinh nghiệm của nàng.

Cảm giác thật lạ lùng chưa từng trải qua dâng lên não làm Tiffany ngu ngơ, cả người mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng giãy dụa tránh né đôi môi hắn để tìm dưỡng khí.

Thưởng thức mãi vẫn chưa đủ, nhưng cảm giác được giai nhân trong lòng mình nghẹt thở, Nichkhun Horvejkul khó khăn lắm mới buông được hương vị ngọt ngào của nàng, hắn vẫn còn lưu luyến đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

"Tên em!" Lời của hắn thốt ra không giống một câu hỏi, ngược lại giống như ra lệnh hơn.

"Thả tôi xuống!" Rốt cục có thể hít thở không khí, sau đó Tiffany nhanh chóng khôi phục tinh thần, bắt đầu giãy dụa không ngừng trong đôi tay rắn chắc của hắn.

Chết tiệt! Đây cũng là nụ hôn đầu của nàng, lại bị người đàn ông này tùy tiện cướp lấy! Tiffany quả thực muốn hét to lên một tiếng!

Cau mày cúi đầu nhìn xuống người con gái đẹp đang cố gắng giãy dụa, lo lắng nàng sẽ tự làm mình bị thương, Nichkhun Horvejkul tiếc nuối buông nàng ra.

Đứng vững trên mặt đất, Tiffany mới bắt đầu chú ý đến đám đông đang vây xung quanh mình, chỉ trỏ, thầm thì. Một cảm giác nhục nhã dâng lên dường như muốn đốt cháy nàng.

"Tên khốn!" Nàng giơ tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt gã đàn ông đang đắc ý kia, trên sàn nhảy lập tức ngưng bặt thanh âm, chỉ vang lên tiếng động của tay nàng khi chạm vào mặt hắn.

Âm nhạc ngưng hẳn, sàn nhảy vốn dĩ đang huyên náo bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều quan sát từ đầu tới cuối chuyện này, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Không ai dám tin lại có người, nhất là một người phụ nữ, lại dám ra tay tát Tà Thần Nichkhun Horvejkul - Ngay cả nichkhun Horvejkul cũng không tưởng tượng được.

Năm ngón tay in rõ ràng trên mặt hắn, nụ cười tươi trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tan biến, trên mặt hắn lúc này là một cỗ nguy hiểm, đen tối và lạnh như băng.

Tiffany đang nổi nóng nhưng cũng bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, nàng sợ hãi lui về sau mấy bước, vén váy chật vật chạy lên thang lầu, nhanh chóng rời đi hiện trường.

Nichkhun Horvejkul chỉ lạnh lùng nhìn Tiffany chạy trốn, cũng không hề ngăn cản quyết định của cô.

"Âm nhạc." Nichkhun Horvejkul chỉ mở miệng nói những lời này.

Khi nghe Nichkhun Horvejkul nói, chỉ huy dàn nhạc giống như vừa tỉnh mộng , đôi mắt nơm nớp lo sợ, vội vàng chỉ huy thành viên dàn nhạc tiếp tục trình diễn.

Tiếng nhạc lại vang lên lần nữa, mọi người cũng thức thời, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu khiêu vũ. Nhưng trên sàn nhảy tràn ngập không khí ngượng ngập lúng túng.

Nichkhun nhẹ nhàng bước lui vào một góc, đưa mắt ra hiệu, lập tức có một thanh niên bước đến cung kính cúi đầu.

" Trước sáng mai, tôi muốn biết cô ta là ai." Nichkhun ra lệnh, trong giọng nói đầy vẻ uy nghiêm sắc bén.

"Dạ, Horvejkul tiên sinh." Gã thanh niên tuân lệnh, nhanh chóng rời đi. Lúc này Lãnh Diệp vẫn đứng yên, trên mặt bỗng nở ra một nụ cười thần bí...

☆☆☆

Mang tức giận về đến nhà, việc đầu tiên Tiffany cần phải làm là đem miệng mình rửa cho sạch, sau đó đi tắm cho trôi đi xui xẻo đang bám trên người.

Sau khi đã dùng hết phân nửa tuýp kem đánh răng, nhìn thấy trong kính đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, nàng mới tâm không cam tình không nguyện, rời khỏi phòng tắm.

Nằm trên chiếc giường nệm bằng lông vũ mềm mại, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc tối, Tiffany lăn trái lăn phải vẫn không đi vào giấc ngủ được.

Gã đàn ông đó tự tin đến đáng hận mà! Dám xem thường phụ nữ, tên đàn ông đáng ghét! Dám chiếm tiện nghi của nàng, tên đàn ông chết tiệt! Nhớ đến đôi tay rắn chắc mạnh mẽ cùng mùi nước hoa thơm ngát quyến rũ, Tiffany bất giác đưa tay sờ lên đôi môi của mình, một cảm giác khác thường bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân.

Trước khi hôn nàng hắn đã nói gì nhỉ?

Đây là thưởng cho dũng khí muốn nổi bật của cô!

Có thể nào hắn cho là cô vì yêu thương nhung nhớ, muốn tranh giành tình nhân nên mới từ trên lầu nhảy xuống?

"Đàn ông thối!" Tưởng tượng đến bản thân bị người ta hiểu lầm là một người phụ nữ nông cạn, Tiffany lại tức giận trong lòng.

Nhưng trước mắt không có đối tương để nàng phát ra cơn bực tức, đành phải liều mạng đánh mạnh vào gối cho hả giận. Đánh một lát cơn giận của nàng dường như cũng vơi đi ít nhiều.

Tiện nghi đều bị chiếm, nàng có thể làm gì được, chỉ có thể thầm nghĩ xem như mình bị xui xẻo đi, dù sao cũng đã tát cho hắn một cái, coi như là huề nhau.

Nhưng mà...... Đột nhiên Tiffant mới nhớ đến mục đích lớn nhất của cô khi đến tham da buổi dạ hội là tìm Nichkhun Horvejkul để thương lượng việc cứu vớt Hwang Thị!

Nhưng mà chuyện xảy ra tối nay chắc chắn Nichkhun Horvejkul tuyệt đối sẽ không giúp đỡ. Nghĩ đến đây trong lòng Tiffany cảm thấy có chút hối hận vì đã nóng nảy.

Vốn dĩ thành viên của "Ngũ Nhân Bang" ai cũng có thể giúp đỡ Đào thị, nhưng những người này đều là bạn của Nichkhun Horvejkul , chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý giúp đõ nàng.

Bây giờ phải làm sao đây? Hay là dứt khoát quay lại tìm Nichkhun Horvejkul để giải thích rồi cùng hắn bàn lại chuyện của Hwang Thị? Suy nghĩ một chút, Tiffany kiên quyết lắc đầu.

"Ta, Tiffang Hwnag không phải là người con gái thiếu khí phách như vậy!" Nàng hướng về phía trần nhà hét lớn.

Quyết định đem chuyện không vui gác qua một bên, Tiffny gọi điện thoại đến Kim gia muốn tìm Taeyeonn, nhưng điện thoại không ai bắt máy.

Trong lòng thầm nghĩ chắc Lê Nhi chưa về đến nhà, cho nên Tiffany quyết định ngày mai sẽ gọi đến, nhờ Taeyoen tìm giúp nàng một người khác.

Cúp điện thoại, Tiffany thử ngủ. Cho dù có cố gắng cách nào nàng vẫn lăn qua lăn lại khó chìm vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên nàng phiền não đến vậy...

Hôm sau, mở to đôi mắt gấu mèo, sáng sớm Tiffang đã đến tòa cao ốc của Hwnag Thị, đi đến phòng tổng giám đốc cũ để làm việc-Từ sau khi trở về nước đến giờ, cô đã dùng nơi này làm văn phòng tạm thời của mình.

Trong lòng bất an, cô lại muốn tìm Taeyeon, cho nên cô lại thử gọi điện thoại một lần nữa. May mắn chuông reo được vài tiếng thì có người bắt máy.

Người nghe là chị lớn của Taeyeon - Kim Yuna.

"Hello, chị Yuna à ? Chị khỏe không, em là Tiffany, nhờ chị gọi Taeyeon nghe điện thoại." Tiffany lễ phép nói.

Đối với ông anh trời đánh của Tiffany mà nói thì Kim Yuna lớn hơn mười tuổi, bởi vì cha mẹ đã sớm qua đời nên chị ấy lãnh trách nhiệm nuôi nấng đứa em gái ăn học thành tài, vì vậy cô luôn luôn kính trọng chị Yuna.

"A? Gần đây nó bề bộn nhiều việc, không trở về nhà?" Nghe Yuna trả lời như vậy, Tiffany không nhịn được kêu lên: "Cô ấy đang giở trò quỷ gì a? Đang điều tra cơ mật quốc gia sao?"

Ở đầu dây điện thoại bên kia Kim Yuna cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng Tiffany nói xin lỗi.

"Không, không, không. Em không tức giận, chỉ có chút lo lắng về bạn ấy." Tiffany nói thật lòng.

Trao đổi vài câu thăm hỏi với Kim Yuna, Tiffany bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Ngày hôm qua Kim Taeyeon nói muốn điều tra tư liệu của Nham Hổ, hôm nay lại không thấy bóng dáng, lại còn bảo với chị mình tạm thời không trở về nhà?

Rốt cuộc là cô ấy đang làm cái gì vậy? Thân là bạn tốt Tiffany nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ không ra.

Bây giờ làm sao đây? Bản thân phải đi điều tra những tư liệu khó khăn này sao?

Tiffany thở dài, xoa bóp hai bên Thái Dương, nhớ tới người anh trai đang làm việc cách nàng một bức tường, và những giọt nước mắt già nua của chú Lee , nàng cảm thấy cả người vô lực.

"Cốc, cốc." Lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ mạnh mẽ.

Nàng còn chưa kịp nói mời vào, thì đã thấy một một người không thể tin nổi đang ung dung tự tại bước vào, còn thật tự nhiên ngồi trên ghế sô pha.

Giống như gặp quỷ, Tiffany kinh hoảng đứng lên, ngón tay nhỏ nhắn run rẩy chỉ vào đối phương.

"Anh, làm sao anh ..." Sẽ không phải là đến để trả thù cái tát hôm qua chứ?

Khác xa so với cách ăn mặc long trọng của tối hôm qua, Nichkhun hôm nay mặc một bộ trang phục đi săn màu vàng nhạt, trông như đi dạo phố hay nhận một lời mời đi uống trà chiều vậy.

Ngón tay dài thanh nhã lướt nhẹ trên đùi phải, Nichkhun vừa lộ ra chiêu bài mê hoặc nụ cười, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.

"Xin hỏi có gì chỉ giáo?" Tiffany hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân, sau đó mở miệng hỏi.

Có thể trong một đêm có thể điều tra ra thân phận của mình, Tiffany hiểu rõ rằng, Nichkhun cũng không phải là người dễ trêu chọc.

"Tôi mới muốn hỏi tiểu thư Tiffany Hwang có gì chỉ giáo. Không có thư mời, vì sao tối qua lại đại giá quang lâm?" Nichkhun rất có hứng thú hỏi.

"Chuyện này... Tôi cùng một người bạn đến đó chơi một chút. Còn những thứ khác không cần phải.... trả lời anh." Tiffant trả lời thẳng thắn hùng hồn.

Cô là quang minh chánh đại mà đến, chứ không phải là nhập cư trái phép đi vào !

"Chỉ đơn giản như vậy?" Nhướng lông mày, Nichkhun không phải là loại người dễ dàng qua loa tắc trách như vậy .

" Trước khi đến đây, tôi có đến phòng của tổng giám đốc thăm hỏi anh trai cô. A, anh ta xem ra rất thú vị, là một người rất đặt biệt. Anh trai cô, và người gọi là chú Lee của cô dường như cũng rất quan tâm, không biết chúng ta làm sao quen nhau được...." Nichkhun cố ý ám chỉ Tiffany, ngầm nhắc nhở cô chuyện xảy ra tối hôm qua.

Tiffany nắm chặt quả đấm, thật sự không muốn làm cho chú Lee lo lắng, đành phải không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn!

"Tối hôm qua, tôi vốn là muốn tìm anh để bàn về việc hợp tác, nhưng mà tôi thay đổi chú ý ." Tiffany lạnh lùng nói.

"Hợp tác chuyện gì?" Nichkhun cũng rất muốn biết, Tiffany có thể cùng hắn bàn việc hợp tác gì.

"Thẳng thắn nói cho anh biết, bởi vì Hwang thị đầu tư thất bại, trước mắt gặp phải nguy cơ không nhỏ. Cho nên tôi tới tìm anh, là hy vọng anh ra tay trợ giúp , cứu vãn Hwang thị..." Tiffany ngừng một chút, mới tiếp tục nói chuyện

"Nếu như anh đồng ý không thay tên công ty, cho anh tôi tiếp tục đảm nhiệm danh nghĩa tổng giám đốc, tôi đồng ý tặng anh hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Hwang Thị vô điều kiện."

Nghe xong lời của Tiffang, Nichkhun chỉ nhướng mày, mang vẻ mặt kì lạ khi nghe nàng trình bày ý nghĩ của nàng.

Đúng là kiểu thiếu nữ điển hình sống trong giấc mơ màu hồng, một chút thực tế cũng không có.

"Công ty không thay tên, kẻ kinh doanh không đổi người, đổi lấy Hwang thị hai mươi lăm phần trăm cổ phần?" Nichkhun sắc bén nói: "Nghe một chút lực hấp dẫn cũng không có."

"Muốn cứu vớt nguy cơ hiểm nghèo của Hwnag Thị, cô có biết cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào đó không? Đây là một số tiền khổng lồ mà cô không thể nào tưởng tượng được."

"Mặc dù có thể nhận được hai mươi lăm phần trăm cổ phần Hwang thị, theo giá cổ phiếu Đào thị hiện nay... Cô cho là tôi sẽ làm việc kinh doanh lỗ vốn như vậy sao?"

Nge được ý định dứt khoác trong lời nói của hắn, Tiffany biết là không thể hy vọng cho nên lạnh lùng nói: " Việc hợp tác kinh doanh sẽ có người làm, không nhọc lòng anh bận tâm. Tôi sẽ tìm người có thiện ý giúp đỡ."

"À? Nghe được rồi, cô đã đem tên tôi gạt bỏ bên ngoài?" Nichkhun cười cười, nhìn thẳng vào người đang nổi nóng: Tiffany Hwang . Không muốn đáp lời, Tiffany chẳng qua là cong lên cái miệng nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn Nichkhun.

Nhìn Tiffany ra dáng phòng thủ như sắp chiến đấu, Nichkhun cười nói: "Hy vọng cô có thể thuận lợi tìm được người nguyện ý tiếp nhận cục diện rối rắm này ."

Thoải mái đứng lên, hắn từ trong túi áo móc ra một tờ danh thiếp, đặt trên bàn trà.

"Nếu như tìm không được người, ta xem xét, xem xét cùng cô " Hợp tác"." Lưu lại nói câu mập mờ này, Nichkhun xoay người sải bước rời đi.

Cửa bị đóng lại cái rầm. Bên trong phòng lại yên tĩnh như ban đầu, chỉ có danh thiếp trên bàn xem ra chướng mắt, cường điệu giống y như chủ nhân của nó.

Giận nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia, Tiffany không nói một câu: trong lòng âm thầm thề phải tìm được người đồng ý hợp tác, cho tên Nichkhun Horvejkul tự đại kia mở to mắt mà nhìn!

☆☆☆

Tìm không được Taeyeon, tất cả tin tức bản thân đều phải tự mình tìm kiếm .

Dựa vào một ít thông tin cùng với những lượm lặt trên báo, một tuần lễ nay, Tiffany nói ít cũng đã thăm hỏi không dưới hai mươi vị gọi là "Kinh doanh kỳ tài" .

Chỉ tiếc mặc dù những người này đối với sự thanh nhã, xinh đẹp của Tiffany đều rất niềm nở khách khí, nhưng khi vừa nhắc tới tình trạng quẫn bách của Hwang thị, những người đó rối rít rút lui có trật tự.

Đủ mọi lí do để chối từ, đùn trái đùn phải, , cùng Tiffany ăn cơm là một việc vui vẻ mừng rỡ, nhưng sau khi đi vào vấn đề thì ...

Nói tóm lại, không có một người nào đồng ý khi Tiffany đưa ra điều kiện trao đổi.

Đúng như dự đoán của Nichkhun , ý nghĩ của Tiffany thực sự quá mức kỳ lạ, hoàn toàn không thích hợp cho cách kinh doanh thực tế ở ngoài xã hội.

Sau khi bị vị thứ hai mươi mốt kinh doanh kì tài từ chối, Tiffany mệt mỏi trở lại văn phòng, ngồi trên ghế da nghỉ tạm.

Sau khi nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cho thông cổ họng, một cảm giác vô lực thất bại lại bắt đầu nảy lên trong lòng.

Chẳng lẽ để cho Hwang thị sụp đổ như vậy sao? Từ ngày đầu tiên về nước đến giờ cô vẫn cố quyết tâm để suy nghĩ, tìm đủ mọi cách để cứu sống Hwang thị, nhưng cho đến hôm nay cảm giác bất lực làm cho Tiffany muốn khóc.

"Tiffany mau đến xem nè, Cutie đã sinh được ba con chó nhỏ!" Leo Hwang cao hứng chạy đến, báo cáo cho em gái, một ... tin tốt là chú cún đã sinh nở thành công.

"Không rảnh! Em mới không cần anh và đám chó vô dụng của anh!" Đã định không thèm quan tâm đến anh trai, Tiffany rốt cục không nhịn được thét to.

Cô thật hy vọng mình cũng có thể vô tâm vô tư giống anh trai của mình, chuyện gì cũng không quan tâm. Chỉ cần thuận lợi hoàn thành bài vở và bài tập đại học, nàng còn có thể bình an sống tốt cuộc sống của mình.

Thấy sắc mặt em gái không được tốt lắm, Leo Hwang không dám cãi, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi rời đi, quay về chăm sóc những chú cún đáng yêu mới sinh của mình.

Sau khi Leo Hwang đi khỏi, chú Lee cũng vừa bước đến.

"Không nên trách anh trai cô, nó không phải là không cố gắng làm việc, chỉ là không có đầu óc kinh doanh giỏi." Chú Lee khuyên Tiffany.

"Tiền vay ngân hàng cũng sắp đến hạn phải thanh toán rồi. Cho dù không thể cứu vãn tình thế của công ty, thì chỉ cần tuyên bố Hwang Thị phá sản là ổn. Về phần anh trai của cô, cô cũng đừng lo lắng quá. Chú Lee sẽ có hướng giải thích với cổ đông, thật ra thì tất cả những dự án đầu tư cũng là do chú đứng ra chỉ đạo, muôn kiện thì bọn họ cứ kiện chú!" Chú Lee vỗ vỗ lên vòm ngực gầy yếu, như đã quyết định hy sinh lãnh tất cả mọi trách nhiệm.

"Làm sao có thể như vậy? Con tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho một mình chú gánh vác tất cả mọi hậu quả."Tiffany lập tức phản đối đề nghị của chú Lee.

"Không sao, chú cũng đã già rồi, sống không được mấy năm nữa. Nếu có khả năng, chú tình nguyện để cho cháu và anh trai cháu được sống bình an vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại." Đôi mắt già nua lại ngấn lệ, chú hiền từ nhìn Tiffany đầy vẻ thương yêu.

Từ nhỏ đến lớn, chú Lee giống như người cha thứ hai luôn chăm sóc cho hai anh em cô, ở trong lòng ông thực tâm đã xem hai anh em cô như con ruột của mình rồi.Nước mắt tràn đầy cả hốc mắt, nhưng Tiffany mạnh mẽ chống cự để cho nó không rơi xuống.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không còn cách lựa chọn nào khác, chỉ còn lại một con đương duy nhất.

" Chú Lee à, chú đừng lo lắng. Con đã tìm được người đồng ý cùng hợp tác rồi, Đào thị có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, anh trai con cũng có thể bình an vô sự."

Cho dù dùng bất cứ biện pháp gì, cô nhất định phải để công ty của ba cô tiếp tục tồn tại!

Nhất định! Tiffany trong lòng âm thầm thề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance