Chap 1: Bàn Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước kia, Lâm Vỹ Dạ vốn không tin vào ma quỷ, nhưng qua những chuyện gần đây, nàng không thể không nghĩ mọi chuyện theo hướng kinh dị được.



Chuyện này nên kể ra như thế nào nhỉ? Haiz, thôi cứ kể từ đầu đi. Lúc mới đầu, Vỹ Dạ chỉ cảm thấy như có người đang theo dõi nàng, đó là một loại cảm giác rất khó tả, mặc dù giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết người này không hề có ác ý, cảm giác đó vẫn khiến người ta phải nổi da gà.



Nhưng đó cũng chỉ là một loại cảm giác, không hề có bằng chứng xác thực nào để chứng minh là có người đang theo dõi nàng, nàng đã từng bất ngờ quay đầu lại, nhưng xung quanh cũng chỉ có những người đang đi đường vội vã, không hề có người thô tục nào như nàng tưởng tượng.



Cho nên khi ấy Vỹ Dạ chỉ cho rằng là do mình có áp lực công việc quá lớn nên bị ảo giác, nên không bận tâm đến chuyện này nữa.



Nhưng những chuyện sau đó thì hoàn toàn không thể giải thích nổi, nàng buổi sáng vội đi làm, quên đem túi rác xuống dưới nhà, nhưng đến buổi tối, khi về nhà, nàng lại phát hiện ra túi rác đã được đem đi vứt, nếu như nàng quên túi rác ở ngoài cửa thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng nàng nhớ là mình để quên nó trong nhà cơ mà.



Lại ví dụ như, một buổi tối nào đó, nàng ở nhà làm tăng ca phần việc chưa làm xong ở công ty, vừa làm vừa đun nước, cuối cùng vì mệt quá nên ngủ gật trên bàn, đến khi nàng tỉnh lại, tưởng chừng như ấm nước kia vì cạn khô mà hỏng luôn rồi, thì nàng lại phát hiện ra ấm điện đã được rút ra, thậm chí nước còn được gạn vào trong ấm.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Vỹ Dạ không giải thích nổi.



"Này, đầy rồi kìa."



Ở công ty có cô gái được gọi mỹ nữ, tốt bụng nhắc nàng một tiếng, lúc này Vỹ Dạ mới phát hiện cốc nước nóng mình đang rót đã tràn ra ngoài một ít.



Từ khi có những chuyện kì lạ xảy ra, nàng thường xuyên có tình trạng mất hồn mất vía như bây giờ, có một lần nàng thất thần trong phòng họp, mặc dù khi ấy cấp trên cũng không lên tiếng trách mắng nàng, nhưng cả ngày hôm ấy Vỹ Dạ đều cảm thấy mặt mình nóng rát.



Nàng ngồi lại vào bàn máy tính, thấy tờ giấy nhớ trên bàn mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.... xấu, bản báo cáo nàng làm hôm qua, hình như để quên ở nhà rồi.



Nàng thức cả một đêm, mới làm xong được bản báo cáo ấy, giờ lại để quên ở nhà rồi hả? Vỹ Dạ nhớ rõ, khi ấy USB vẫn còn cắm vào máy tính ở nhà, chưa rút ra, buổi tối hôm qua nàng không chú ý, sáng đi làm vội lại quên không rút.



Lâm Vỹ Dạ vò đầu, nghĩ xem có cách nào để giải quyết chuyện này hay không, vô tình đụng tay vào túi đồ để trên bàn, đồ bên trong túi rơi hết xuống đất, nàng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, bỗng nhiên nàng ngẩn người.



Một chiếc USB màu bạc đang nằm lẳng lặng trên sàn nhà, lặng im nhưng vẫn khiến chủ nhân của nó phải khiếp sợ.



Nàng rõ ràng nhớ là mình đã quên không mang nó theo, sao nó lại có thể tự mình chạy đến túi xách của nàng vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Lâm Vỹ Dạ đột nhiên cảm thấy rùng mình, mặc dù đang là ban ngày, thời tiết cũng rất nóng, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy không rét mà run.



Nghĩ lại, tất cả mọi việc làm của mình luôn bị người nào đó để trong mắt, mặc dù đối phương từ trước đến nay vẫn không biểu hiện chút ác ý nào, nhưng chắc chắn người nọ đã hiểu rõ nàng, thậm chí, có thể người nọ đều yên lặng nhìn chằm chằm nàng mỗi giây, mỗi phút, loại cảm giác này, thật sự không ổn.



Trong cái rủi còn có cái may, có USB nàng tránh được việc bị sếp mắng, nhưng cũng mang theo tin dữ là nàng cần phải tăng ca.



Công ty, là nơi hướng đến mục tiêu tích cực bóc lột nhân viên. Tăng ca vốn là chuyện thường ngày, có than thở cũng vô dụng, nên tốt nhất là cứ ngoan ngoãn nghe theo. Lâm Vỹ Dạ lại càng không có quyền lên tiếng, ngoan ngoãn ở lại tăng ca, làm đến hơn 9 giờ mới được thả về.



Tàu điện ngầm vẫn còn chưa chạy, chỗ trống không ít, nhưng vì khi đoàn tàu chuẩn bị xuất phát, Vỹ Dạ vẫn còn đang đứng trên thang cuốn, nên nàng mới cố chạy vài bước, dùng hết sức để chạy vào cửa tàu trước khi nó đóng lại, kết quả.... Nàng bị trẹo chân.



Đau quá, Lâm Vỹ Dạ nhăn mặt, may là đôi giầy cao gót của nàng không phải là hàng dởm, lúc nãy không bị gãy gót, nếu không thì chắc nàng khóc không ra tiếng mất.



Cố nén đau ra khỏi nhà ga, bên ngoài là cảnh thành phố Hải về đêm, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, đúng là thành phố không đêm, bên đường có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, nàng nghĩ một chút rồi mua một hộp cao dán Vân Nam để lát nữa về nhà rồi dùng, sống một mình, chỉ có thể tự chăm sóc bản thân, càng nghĩ nàng càng cảm thấy đau lòng.



Giờ đã là hơn 10 giờ, về nhà tắm rửa, đến 12 giờ thì đi ngủ. Thật mệt mỏi, lúc đi học nàng không ngờ đi làm lại mệt mỏi như vậy, cả người đã mệt, mà lòng còn mệt hơn.



Những lúc như vậy lại làm nàng nhớ đến quãng thời gian học đại học, một cuộc sống vô lo, chỉ cần thi qua môn, ai thèm để ý xem ngày thường nàng đang khóc hay cười? Nhưng đi làm thì khác, thử mang vẻ mặt đưa đám một ngày xem, không bị người ta mắng cho mới là lạ.



Vừa đi đường vừa nghĩ miên man, Lâm Vỹ Dạ rẽ vào một khu nhà nhỏ, giá nhà ở thành phố Hải cao thứ 3 trên toàn quốc, dù là thuê, thì tiền nhà cũng khiến cho ví của nàng nhỏ lại không ít, cũng may là nơi này rất gần nhà ga, mỗi ngày đi bộ 15 phút là đến, còn có siêu thị, quan trọng nhất là rất an toàn, nhà nàng thuê có một phòng khách và một phòng vệ sinh, hết gần 2000 tệ, coi như cũng có lợi.



Lâm Vỹ Dạ sống ở tầng 5,thang máy có vẻ cũ kĩ, sau lưng có một tấm gương lớn, nàng có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình trong gương... sao những người khác sống trong khu nhà này thường nói gì mà nửa đêm nhìn gương trong thang máy thì sẽ thấy thứ gì đó lạ nhỉ?




Lâm Vỹ Dạ nghĩ một chút liền cảm ưa nổi da gà, may sao một tiếng "đinh" vang lên rồi cửa thang máy mở ra, nàng nhanh chóng ra ngoài, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.



Trước khi đóng cửa nàng còn cẩn thận nhìn quanh một lần, hành lang không có một bóng người.



Chắc hẳn là do nàng nghĩ nhiều rồi, làm gì có ai rảnh rỗi đi theo dõi một kẻ vô danh tiểu tốt như nàng chứ? Không quyền không thế, không tài mà cũng chẳng có sắc.



Lâm Vỹ Dạ bật điện lên, nhà hơi lộn xộn, nhưng nàng không còn sức để dọn lại, để cuối tuần rồi tính. Nàng nghĩ vậy rồi đến phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.



Khi nàng đóng cửa phòng tắm lại, cảm giác ấy lại ập đến.



Dù là Lâm Vỹ Dạ lúc này cũng không nhịn được mà quát lên : "Cái quái gì vậy?" - Nàng đột ngột mở cửa ra, nhìn lại khóa cửa, đã khóa rồi! Cửa sổ cũng khóa chặt, nàng không yên tâm, đến cửa sổ kéo rèm lại, nhất định phải che phòng lại thật kín!



Kiểm tra lại nhà một lượt, cửa sổ đã đóng chặt, cửa ra vào đã khóa kĩ , thậm chí nàng còn cẩn thận nằm xuống sàn nhà nhìn xuống gầm giường, tốt, không có gì trong nhà cả.



Lâm Vỹ Dạ thấy đã đủ an toàn nên đi tắm, nước nóng chảy từ vòi hoa sen ra, hơi nước lượn lờ lên cao, màn sương trắng quanh quẩn trong phòng tắm nhỏ, nàng vừa gội đầu vừa khẽ hát, không để cho bản thân mình suy nghĩ lung tung nữa.



Con gái sống một mình mà luôn nghi thần nghi quỷ, sớm muộn gì cũng phát điên.



Tắm nước nóng xong, cả người đều thư giãn thoải mái, Vỹ Dạ kéo rèm ra, khi chuẩn bị bước ra ngoài, ngoài ý muốn cả người nàng lại đổ về phía trước, thì ra nàng dẫm phải vũng nước nên bị trượt chân, mà chân kia của nàng đang bị trật nên càng không thể đứng vững, nàng cuống lên, nhưng xung quanh lại không có chỗ nào để giữ thăng bằng, khi mặt còn cách bồn rửa mặt chừng 3 thước, Lâm Vỹ Dạ đột nhiên phát hiện ra cả người mình dừng lại ở thế chuẩn bị ngã sấp xuống.



Nàng vốn đã nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận đau, mà lúc này tự dưng lại cảm giác mọi thứ đều dừng lại, chuyện gì đang xảy ra? Nàng mở mắt, chỉ thấy đầu mình còn cách bồn rửa mặt một khoảng, cúi xuống chút nữa, nàng liền hoảng.



Ít nhất là trong vài giây, đầu nàng hoàn toàn không nghĩ nổi xem nàng phải làm gì, vì.... đang có một cánh tay phụ nữ đè trước ngực nàng, màu da trắng nõn, không quá gầy yếu cũng không quá cường tráng, vừa đủ, mạnh mẽ ôm lấy nàng, giúp nàng tránh khỏi thảm kịch bị ngã sấp xuống.



Nhưng ! Mà ! Thứ nhất, cánh tay kia đang đè đúng vào ngực nàng, hơn nữa còn đè mạnh, thứ hai, lòng bàn tay kia đặt vừa đúng vào ngực trái của nàng, thứ ba, hiện tại nàng đang..... khỏa thân!



Chiếc gương gắn trên bồn rửa tay bị mờ đi vì hơi nước, Lâm Vỹ Dạ có thể nhìn thấy mờ mờ 2 người trong đó, một là nàng, người kia.... Cả người nàng vô thức run lên, nỗi sợ hãi ập đến.



Là trộm hay cướp? Chưa nói đến chuyện đòi tiền, có khi nào thấy nàng như thế này cô ta sẽ..... cưỡng bức nàng không?



Suy nghĩ trong đầu Lâm Vỹ Dạ bắt đầu rối lên, cả người cứng đờ, động không dám động, nàng không động, người đằng sau cũng không động, người vẫn còn hơi nước bốc lên, nhưng nàng lại cảm thấy rất lạnh.



Tự ép bản thân phải tỉnh táo, nàng nhắm mắt lại: "Tôi không biết cô là ai, cũng không muốn biết, tôi nhắm mắt lại không nhìn thấy cô, ví tiền bên ngoài, cô có thể cầm đi, còn cả điện thoại và máy tính, cô cầm luôn đi cũng được."



Nàng có thể cảm giác được hơi thở của cô ta bên tai, nàng khẩn trương đến mức dường như nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch, như tiếng trống vậy.



Nàng đang đợi đáp án, có vẻ như đối phương cũng đang tự hỏi bản thân nên làm gì, qua vài giây, Vỹ Dạ không nghe thấy tiếng động nào, chỉ cảm thấy trước ngực trống không, cánh tay kia dường như biến mất, nàng lo sợ quay đầu, lại phát hiện ra một sự thật khiến nàng không thể tin nổi.



Trong phòng tắm nhỏ không có một ai, cả phòng chỉ có một chiếc cửa sổ thông gió trên cao, hơn nữa, nàng đang quay mặt về phía cửa. Nhưng thời gian nàng quay lại chưa đến nửa giây, cánh tay vừa ăn đậu hũ của nàng liền không cánh mà bay, hoàn toàn biến mất.



Lâm Vỹ Dạ ngây người nửa ngày, thầm nghĩ hay là mình bị hoa mắt, nàng lưỡng lự một chút, rồi đưa tay lau tấm gương trên bồn rửa mặt, sau khi hơi nước được lau đi, nàng thấy mình đang trần truồng, trên ngực trái vẫn còn dấu đỏ nhàn nhạt chưa kịp phai đi.



"Có ma?" - Lâm Vỹ Dạ không rét mà run, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, đây chẳng phải là ma thì là gì? Căn phòng này có ma? Nhưng người chủ lúc cho nàng thuê không hề nói thế mà.



Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng mặc áo ngủ, chạy vào phòng ngủ lục ngăn kéo, bên trong có một tấm danh thiếp của chủ nhà để lại cho nàng, dù đã hơn nửa đêm, bàn tay cầm điện thoại của Vỹ Dạ hơi run lên, bên kia bắt đầu đổ chuông... "Đất trời mịt mờ đều là tình yêu của ta, dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở... Alô"



Có người nghe, Lâm Vỹ Dạ cố bình tĩnh, nhưng lại không phát hiện ra giọng của mình đang run, "Chú Vương đúng không ạ? Không, không, không phải phòng có vấn đề, không, đúng đúng, là phòng ở có vấn đề."



Nàng nói lộn xộn mấy câu, rồi nàng mới hỏi nhỏ: "Chú Vương , tôi xin hỏi chú một chút, nhà này của chú, trước kia đã từng gặp... Chuyện kì quái nào chưa?"



"Chuyện kì quái gì?" - Đối phương nâng giọng, "Có thể có chuyện kì quái gì? Khi cô đến thuê phòng tôi đã nói rõ với cô còn gì! Giờ cô lại hỏi tôi có chuyện kì quái hay không là sao?"



Lời đối phương tỏ rõ là không có gì, Lâm Vỹ Dạ thấy chuyện này hơi điên rồ, không biết phải nói với ông ta thế nào, liền vô tình tắt điện thoại.



Ngồi yên trên giường một lúc lâu, nàng mới cảm thấy mệt mỏi, trải chăn đệm ra xong, nàng lại ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không tắt đèn đầu giường đi, chỉ vặn nhỏ nó đi một chút, ánh đèn khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút, lúc này Vỹ Dạ mới xoay lưng về phía bàn, ép bản thân mình phải ngủ.



Mấy phút sau, nàng mở mắt, ngồi lên rồi thở dài, xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, sao nàng có thể ngủ ngon được nữa đây?



Lâm Vỹ Dạ nhìn lên trần nhà, căn nhà này được xây cũng khoảng 10 năm, không mới, nhưng cũng không cũ, chủ nhà quét dọn nó rất sạch sẽ, sau khi nàng chuyển về đây nàng cũng đã quét dọn cẩn thận hết một lượt, ở 2 tháng cũng không thấy có chuyện quái dị nào xảy ra.



Từ khi nào thì nàng có cảm giác bị rình trộm? Lâm Vỹ Dạ nghĩ một lúc lâu, cảm thấy đại khái hình như là 3 ngày trước, đêm nàng đột nhiên tỉnh dậy, bỗng dưng cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác ấy khiến cho nàng không rét mà run, cũng không dám nghĩ lung tung, chỉ kéo chăn che kín người rồi ngủ tiếp, sáng hôm sau tỉnh dậy thì không thấy chuyện gì xảy ra, nàng liền vứt chuyện đó ra khỏi đầu.



Nàng không thể ngờ được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, cánh tay ôm lấy mình.... Trông trong phòng tắm, chẳng lẽ là một con ma háo sắc?



Lâm Vỹ Dạ càng nghĩ lại càng cảm thấy rợn người, da gà trên người đều nổi hết lên, chỉ hận không thể chạy sang nhà bạn ngủ nhờ một đêm.... Chờ chút.



Sao nàng lại cảm thấy con quỷ kia không phải ở sẵn trong nhà này, mà là theo chân nàng đến đây! Hôm nay khi nàng ở công ty cũng có cảm giác là lạ này, chẳng lẽ là hồn ma bám trên lưng?



Đền miếu ở thành phố Hải nổi tiếng linh thiêng, nàng có nên đi cầu một cái bùa hộ mệnh không? Hay giờ mở máy tính bật một đoạn kinh Phật lên thì tốt hơn, có khi nó lại có ích hơn.



Lâm Vỹ Dạ nghĩ ngợi lung tung, xuống giường laptop, bật "chú Đại Bi" lên, dần dần tiếng niệm kinh bắt đầu thôi miên nàng



Sau khi ngủ thiếp đi, nàng không hề phát hiện ra, có người thay nàng tắt máy tính và đèn bàn đi, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, sau đó lại nhẹ nhàng ngồi ở mép giường ngắm dáng vẻ khi ngủ của nàng, muốn đưa tay ra chạm vào ngón tay nàng, nhưng bàn tay vươn ra rồi lại trượt xuống, cô ngạc nhiên nhìn ngón tay mình, trên đó dường như vẫn còn phảng phất hương thơm và độ ấm trên người nàng












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro