Chap 32: Sinh Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quốc Khánh đã sắp tới, nhưng trước đó còn có sinh nhật Lâm Vỹ Dạ, cô sinh vào tiết thu phân âm lịch, vừa lúc mặt trời gần xích đạo nhất, ngày dài bằng đêm, theo đến chính là những trận mưa thu rả rích không ngừng, từng giọt mưa là từng giọt lạnh, từng cánh hoa rơi là từng mảnh hương, vẫn khó quên như năm xưa, vẫn là một nỗi nhàn sầu không thể che giấu.



Ngày sinh nhật hôm đó, đúng dịp lại rơi một trận mưa, bởi vì hôm sau là cuối tuần, nàng vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng mưa "tí tách" liền đi lên sân thượng, chỉ nghe tiếng mưa "rào rào" rung động, đánh vào cây cỏ dưới lầu, phát ra những tiếng vang trong trẻo hoặc nặng nề, tiếng mưa rơi luôn làm người ta cảm thấy tĩnh mịch và yên bình, nàng cũng không ngoại lệ.



Chỉ đứng ở đó nghe tiếng mưa rơi, dường như rất nhiều chuyện cũ trước kia liền ùa về, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện thời đại học, mưa rơi kết thúc buổi tự học, đứng dưới mái ô, anh ôm nàng quay về ký túc xá, lúc đến mới phát hiện nước mưa đã thấm ướt một bên người anh.



Tình cảm thời thanh xuân luôn đơn thuần, mang chút tiếc nuối. Một vòng ôm ấm áp đột nhiên vây quanh nàng, âm thanh rõ ràng trong trẻo của Lan Ngọc mang theo chút ý làm nũng: "Vợ à, em như vậy sẽ nhiễm lạnh đấy, có lạnh không?"



Nàng còn chưa trả lời, cô đã thắt chặt vòng ôm: "Nhưng có Ngọc ôm em sẽ không lạnh, đúng không, em muốn đứng bao lâu cũng được, Ngọc đứng với em." - Cô dán vào gương mặt nàng cọ cọ, da mịn màng như nước, mềm vô cùng.



Lâm Vỹ Dạ vừa chuẩn bị lên tiếng, chuông di động đột nhiên vang lên, Lan Ngọc chạy đi lấy điện thoại đến cho nàng, lại trở về ôm nàng. Vỹ Dạ nhận điện thoại, giọng nói từ bên kia truyền đến làm nàng thoáng lo lắng: "Dạ Dạ"



"Trường Giang?" - Lâm Vỹ Dạ rất ngoài ý muốn, không ngờ anh lại gọi cho nàng, đặc biệt là vào đêm hôm khuya khoắt thế này.



Thanh âm của Trường Giang vẫn luôn trầm thấp ổn trọng, giống như cảm giác anh mang đến cho người khác, thế nhưng lúc này mang theo ý cười nhàn nhạt: "Quả nhiên em vẫn chưa ngủ, thức đêm không tốt cho sức khỏe, em lúc nào cũng không nghe."



Trước đây Lâm Vỹ Dạ thích thức đêm đọc tiểu thuyết xem phim, Trường Giang khuyên rất nhiều lần nàng luôn luôn không nghe, khiến cho anh không biết làm sao, chỉ hận không thể mỗi ngày "ân cần dạy bảo", thế nhưng từ sau khi chia tay, bọn họ đã không còn những cuộc đối thoại như vậy nữa.



Nhưng kỳ quái là, Lâm Vỹ Dạ không hề cảm thấy khó chịu hay đau lòng, nàng dường như đang cùng bạn cũ nói chuyện, thoải mái tùy ý: "Đúng vậy, sao anh gọi cho em?"



"Chúc em sinh nhật vui vẻ." - Trường Giang khẽ cười một tiếng.



Lâm Vỹ Dạ càng bất ngờ hơn, nàng nhìn đồng hồ, vừa qua 12 giờ, đã đến sinh nhật nàng rồi: "Cám ơn nhé." - Trong lòng nàng có chút xúc động, lúc này nhưng lại có người chúc nàng sinh nhật vui vẻ, cũng xem như có lòng rồi.



Trường Giang không dây dưa quá nhiều với bạn gái cũ, sau khi tán gẫu vài câu liền nói ra mục đích gọi: "Là như thế này, Quốc khánh em có rảnh không, mọi người muốn tụ tập lại một chút."



Tuy rằng chính phủ quy định chỉ có 3 ngày nghỉ, nhưng cộng thêm nghỉ bù nữa là 5 đến 7 ngày, Trương Thế Vinh lần này rất hào phóng, nàng có 7 ngày nghỉ, 3 ngày đầu đi du lịch, 4 ngày sau có thể ở nhà nghỉ ngơi. Cho nên nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính xác là ngày mấy?"



"Ngày 5." - Trường Giang giải thích, "Anh đã hỏi qua mọi người một lần, ngày 5 tương đối rảnh rỗi."



"Ở đâu?" - Lâm Vỹ Dạ học đại học Hải Thành, nhưng các bạn học khác không hẳn đều ở lại Hải Thành, có người về quê cũ, cũng có người đi Bắc Kinh giống Trường Giang



"Ở Hải Thành, quán ăn là quán hải sản bên cạnh đại học của chúng ta, em thấy sao?" - Trường Giang không nhanh không chậm, "Tiện không?"



Lâm Vỹ Dạ ngẫm lại, nếu chưa gặp Lan Ngọc, nàng không chừng sẽ để ý quan hệ của Trường Giang và Nhã Phương mà từ chối tham gia, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng không có gì, dù sao mọi chuyện đã qua rồi, nàng thật sự không hề quan tâm đến nữa.



Nên đồng ý vô cùng sảng khoái: "Được."



Trường Giang nghe thấy cũng rất vui vẻ: "Vậy được rồi, đến lúc đó gặp.



"Được." - Lâm Vỹ Dạ ngắt máy, vừa quay đầu lại liền thấy Lan Ngọc đang cắn môi u oán nhìn nàng, dáng vẻ cô vợ nhỏ ủy khuất đó làm nàng vui vẻ: "Này, Ngọc đang làm gì vậy?"



Lúc này Lan Ngọc lại phát giận, buồn bã nhìn Vỹ Dạ không nói lời nào, dường như đã bị vô vàn khi dễ, nàng xoay người ôm lấy cô: "Ghen à?"



"Ngọc không thích bạn trai cũ của em!" - Lan Ngọc hờn dỗi cắn lên cổ Vỹ Dạ một cái, "Em là của Ngọc"



Nàng xoa nhẹ khuôn mặt cô, cũng không tức giận: "Hôm nay là sinh nhật em, Ngọc có quà không?"



Quà? Lan Ngọc càng thêm tủi thân: "Ngọc là một con ma, làm sao chuẩn bị quà cho em, không có tiền không thể mua gì cả, cơ hội làm người đầu tiên nói sinh nhật vui vẻ với em cũng bị người ta lấy mất rồi."



Giống như một bình giấm chua loét, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy rất buồn cười: "Ồ, nếu như vậy, Ngọc nghĩ một lần nữa xem." - Nàng véo lên eo cô một cái, "Em rất ước ao một vòng eo tinh tế thế này."



Lan Ngọc chu chu môi, rụt rè nói: "Vợ à, em cho Ngọc 10 phút." - Nàng liền thấy cô vội vàng chạy về phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn nói vọng ra một lần, "Sau 10 phút mới được vào đấy nhé."



Cô đang muốn làm gì vậy? Nàng nhìn đồng hồ: "Được, 10 phút sau em vào."



Mười phút trôi qua rất nhanh, Lâm Vỹ Dạ thấy đã đến lúc, lập tức mở cửa đi vào, sau đó thấy trong chăn phình lên, bên trên có một tờ giấy, nàng cầm lên nhìn, nhịn không được phì cười



Đây là quà sinh nhật Ninh Dương Lan Ngọc tặng Lâm Vỹ Dạ tiểu thư, xin kiểm tra và nhận.



Đoán cũng không cần đoán liền biết phía dưới chắc chắn là Lan Ngọc, Vỹ Dạ bó tay với sáng ý này của cô, xốc chăn lên: "Được... rồi."



Nàng kinh ngạc, vốn cho rằng cô hướng đầu lên gối, cho nên cũng nhấc chăn lên ở đây, thế nhưng lại lộ ra một đôi chân dài trần trụi, còn buộc một nơ bướm, không sai, nơ bướm buộc trên ** Lâm Vỹ Dạ lại vén nốt chăn ra, Lan Ngọc rốt cuộc lộ ra đầu, bởi vì nghẹn quá lâu, gương mặt hồng hồng vô cùng đáng yêu, nàng cúi người nhéo nhéo cằm cô: "Không lên tiếng là không hít thở luôn à?"



Lan Ngọc không nói lời nào, dùng ánh mắt nói nàng nhìn nơ bướm, lúc này Lâm Vỹ Dạ mới phát hiện trên cái nơ bướm hố cha kia còn có một tờ giấy nhỏ



Tiểu thư xinh đẹp, đây là người máy tiểu Ninh 01, để khởi động xin mở nơ bướm.



...Da mặt đâu? Giới hạn đâu? Lâm Vỹ Dạ bị ý tưởng của Lan Ngọc làm cho chấn kinh. Nàng quay đầu nhìn Lan Ngọc, cô mở to đôi mát vô tội nhìn nàng, sau khi yên lặng đối diện một lúc, Lâm Vỹ Dạ nhận thua, đành nhận mệnh tháo ra nơ bướm, Lan Ngọc chậm chạp ngồi dậy, nghiêm trang: "Hệ thống được khởi động, xin lựa chọn hình thức phục vụ, 1, nữ vương và nô lệ, 2, công chúa và người sủng, 3, ngự tỷ và trung khuyển... Xin mời chọn."



Lâm Vỹ Dạ nghiêm túc suy nghĩ: "Mấy cái này có gì khác nhau? Ngọc muốn chịu bao nhiêu ngược vậy hả?" - Nghe hết một dãy lựa chọn này, tất cả đều là một dạng bị áp bức bị khi dễ, nhưng phải nói thật, đây đúng là thuộc tính của Lan Ngọc




Cô đáng thương hỏi: "Vợ ơi, em không thích thế này sao, chúng ta có thể đổi cách chơi khác mà, sư sinh play này, y tá và bệnh nhân này, SM cũng có thể luôn, chỉ cần em thích!"



Lâm Vỹ Dạ thở dài, sờ sờ vóc người tuyệt hảo của cô "Ngọc à." - Lan Ngọc lập tức nghiêm chỉnh ngồi xuống: "Có tiểu nhân."



"Em cảm thấy," - Nàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng tinh tế của cô, làm cho cô bất an giật giật, một vài chỗ lập tức có phản ứng, "Ngọc làm như vậy, chưa được tốt lắm."



Lan Ngọc thất vọng cúi thấp đầu, Vỹ Dạ vén tóc cho cô "Ngọc xem Ngọc kìa, lột hết ra tới chọc em, nhưng lại không muốn làm với em, em cũng rất sầu não đấy."



"Không phải mà." - Lan Ngọc vội giải thích, "Ngọc cho rằng em sẽ đau, hơn nữa em đã nói muốn giữ đến đêm tân hôn," - Cô rụt rè nói, "Có phải do Ngọc làm không tốt hay không, em cảm thấy không thoải mái, vậy Ngọc sẽ học thêm nữa, Ngọc không muốn làm đau em."



Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một chút, tìm một chỗ nằm xuống, sau đó vỗ vào bên cạnh ý bảo Lan Ngọc cũng đến nằm, móng vuốt của nàng ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được xem cô là chú cún mà vuốt ve, vừa vuốt vừa nói: "Ngọc, phụ nữ sẽ phải có một lần đau đớn, em thật sự không ngại, trước đây nghĩ lần đầu tiên hẳn là phải giữ lại đến đêm tân hôn, đây là có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với chồng tương lai, nhưng bây giờ em không nghĩ như vậy nữa."



Lan Ngọc lẳng lặng nghe, Vỹ Dạ nói: "Ngọc, Ngọc rất đặc biệt, chúng ta có thể sẽ không có ngày kết hôn ấy." - Nàng vẫn luôn tránh nói đến đề tài này, nhưng suy cho cùng đến một ngày cũng phải giải quyết, đây là thực tế không thể thay đổi, cho nên tuy rằng Lan Ngọc khổ sở vùi đầu vào gối, Vỹ Dạ vẫn tiếp tục nói, "Thế nhưng không sao cả, tuy rằng chuyện không kết hôn cần phải chống lại rất nhiều áp lực, có người nói độc thân sẽ rất cô đơn, thế nhưng em có không vấn đề gì cả, bởi vì tướng công của em không phải không tồn tại, chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi, tuy bạn bè và người nhà em không nhìn thấy Ngọc, không biết Ngọc tồn tại, nhưng em biết, vậy là đủ rồi, em biết em không cô đơn, em biết Ngọc yêu em, như vậy thật sự đã đủ rồi."



Nàng khẽ mỉm cười: "Từ khi em đồng ý ở bên cạnh Ngọc, em cũng đã hạ quyết tâm, cũng đã chuẩn bị rất tốt, con đường này là do em tự chọn lựa, cho nên em sẽ kiên trì đi tiếp. Ngọc cũng phải ôm quyết tâm đi bên em cả đời, Ngọc không được nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ rời xa em." - Nàng nắm tay cô đặt lên tim, "Em có thể tiếp nhận tình trạng bây giờ của Ngọc, không sao cả, thế nhưng nếu có một ngày Ngọc rời xa em, em sẽ không tiếp nhận nổi, vậy nên Ngọc phải thề với em, mãi mãi sẽ không rời xa em."



"Ngọc thề!" - Lan Ngọc lập tức chỉ lên trời thề, "Cả đời này Ninh Dương Lan Ngọc sẽ không rời xa Lâm Vỹ Dạ, nếu làm trái với lời thề, hãy để tôi tan thành tro bụi, hồn phi phách tán."



"Ngọc phải nhớ kỹ." - Lâm Vỹ Dạ bĩu môi, "Ngọc phải nhớ kỹ lời thề của mình, đây là hứa hẹn của Ngọc với em, nếu như Ngọc muốn rời xa em, Ngọc sẽ không được chết tử tế."



Tính cách nàng có vẻ nhu hòa, nhưng bên trong lại mang một ngọn lửa, cho nên nàng có thể chịu được cuộc sống cô đơn mà người khác nhìn thấy, nàng có thể không ngại ánh mắt của họ, nhưng nàng không thể chịu nổi việc một ngày nào đó cô sẽ rời xa nàng



Lan Ngọc trang trọng gật đầu: "Em yên tâm." Cô ôm chặt nàng "Ngọc sẽ không rời xa em, thật ra gần đây Ngọc thấy mình tốt hơn nhiều rồi, hình như càng ở cạnh em lâu, Ngọc càng giống một người bình thường."



"Vậy là tốt rồi." - Nàng hôn lên khóe miệng cô, thế nhưng Lan Ngọc lại nhíu mày, lắp bắp nói: "Cũng không được vợ à, mọi người đều nói người và ma xxx... sẽ hấp thu tinh khí nhân loại, rút ngắn tuổi thọ." - Cô nghiêm túc lắc đầu, "Chúng ta vẫn là không thể làm!"



Còn có chuyện này nữa sao? Lâm Vỹ Dạ nhớ lại phim ma đã từng xem, phát hiện hình như thật sự có chuyện như vậy, nếu một ngày người sống bị ma ám liền gầy gò, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ...Nàng lắc đầu, quyết định ném suy nghĩ quỷ dị này ra khỏi đầu: "Mang bao cũng không được sao?"



"Đó là cái gì?" - Lan Ngọc ngây thơ hỏi một câu như vậy, Vỹ Dạ kinh ngạc: "Ngọc không biết?" - Lẽ nào trong H văn nhân vật chính không dùng biện pháp an toàn hay sao? Hình như đúng là vậy, quả nhiên không thể chỉ dựa vào tiểu thuyết mà học... Lại nghe Lan Ngọc nói: "Ngọc thấy đôi trên lầu dùng dầu bôi trơn, ây da quá xấu hổ, Ngọc không nhìn nhiều!"



Chí khí cương trực trong sạch đã bị mất. Lâm Vỹ Dạ không biết đã mò đến chỗ nào của Lan Ngọc, nói chung là tùy tiện sờ lung tung, lập tức thấy xúc cảm quá tốt. đang chuẩn bị rút tay về, lan Ngọc  đột nhiên rên rỉ một tiếng, cắn vành tai nàng nói: "Vợ à, em sờ đến mông Ngọc rồi."



Xúc cảm tốt như thế! Quả thực giống như sờ mông trẻ con vậy, vô cùng mềm mại, nàng cảm thấy hứng thú: "Qua đây cho em sờ lần nữa."



"Đừng mà." - Lan Ngọc đỏ mặt làm nũng, "Người ta sẽ có phản ứng."



Thế nhưng ở trước mặt Lâm Vỹ Dạ, Lan Ngọc không hề có năng lực phản kháng. Nàng vừa nâng mày, cô liền nằm sấp trở lại cho nàng sờ, chỉ là nàng sờ một cái cô liền ngâm một tiếng, nhẹ nhàng véo cô lại rên rỉ một lần, đợi đến khi nàng sờ đã tay, cô đã không chịu được nữa, cầu xin nàng vuốt ve.



Vì vậy lúc này, hai người vẫn chưa bước qua được bước cuối cùng như trước.









Tobe Continue





U

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro