Chap 37: Mối Tình Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ phát hiện sau khi nói chuyện cùng Lan Ngọc tối hôm đó, cô đã không giống như trước, nói như thế nào nhỉ, tuy rằng vẫn làm nũng đáng yêu như ngày thường, thế nhưng thật giống như chỉ qua một đêm cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, tuy dựa theo tuổi tác của Lan Ngọc bây giờ mà dùng từ này có hơi vi diệu, nhưng Vỹ Dạ vẫn cảm giác như vậy.



Hình như cho đến nay, cô đều muốn quấn quít lấy nàng, dây dưa nàng, nhưng chẳng qua tất cả việc này chỉ dựa theo suy nghĩ yêu thương trong lòng mà làm, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành hơn.



Ví dụ như cô bắt đầu lên mạng tìm tư liệu cả ngày, từ Liêu trai đến Sưu Thần ký lại đến Sơn Hải Kinh, đều đọc tỉ mỉ toàn bộ một lần, hy vọng có thể tìm được tình huống tương tự cô. Thế này còn chưa nói, làm nàng kinh ngạc là, tất cả những câu chuyện đã xem qua cô đều có thể thuộc lòng từng chữ, đó đều là văn bản cổ hết đấy!



Chỉ số thông minh của tên này cao bao nhiêu nhỉ? Lâm Vỹ Dạ nói thầm trong đầu, không dám hỏi ra miệng: "Vậy có tìm được không?"



"Còn đang cố gắng." - Lan Ngọc nhấc cuốn "Sưu Thần Ký" trong tay lên, vẻ mặt nghiêm túc, vậy là được rồi, mỗi buổi tối nàng có thể yên lặng xem ti vi, cô có việc để làm, không quấn nàng nữa.



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy không quen, hỏi Lan Ngọc "Ngày mai em phải đi họp lớp, Ngọc thấy em mặc gì thì đẹp?"



"Vợ mặc gì cũng đẹp hết." - Lan Ngọc ngồi khoanh chân trên giường đọc sách, Vỹ Dạ vừa nói cô liền đặt cuốn sách xuống nghiêm túc trả lời, làm cho người ta cảm thấy câu nói vốn khách sáo này thật sự xuất phát từ đáy lòng, không hề có lệ dù chỉ một chút.



Lâm Vỹ Dạ rất lưu tâm, dù sao cũng là bạn trai cũ và người yêu mới của bạn trai cũ. Nàng mở tủ lục quần áo, từ khi làm thư ký của Trương Thế Vinh lúc nào cũng phải lưu ý đến thể diện của ông chủ, vì vậy quần áo của nàng ngày càng đắt hơn, hầu như tiền lương mỗi tháng đều dùng hết, hoàn toàn không có tiền tiết kiệm.



"Em thấy cảm giác trên người mặc toàn hàng hiệu nhưng trong túi một đồng tiền cũng không có này quá bịp bợm." - Lâm Vỹ Dạ lại lục tủ quần áo thêm một lần, "Thế còn chưa nói, em lại không tìm được bộ nào thích hợp để đi họp lớp cả."



Lan Ngọc nghiêng đầu, cô thật sự cảm thấy nàng thế nào cũng đẹp, trong mắt cô giống như thiên tiên vậy, đương nhiên không mặc gì vẫn là đẹp nhất, thế nhưng cô đã biết điều, những lời này chỉ dám len lén nghĩ, không dám nói ra miệng: "À, Ngọc thấy bộ màu vàng chanh kia rất đẹp."



"Phải không, em thấy màu xanh lam này cũng đẹp mà." - Lâm Vỹ Dạ nhìn tủ quần áo đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày lại cảm thấy bực dọc, nàng cần gì phải vắt hết óc vì bạn trai cũ chứ, muốn chứng minh cái gì, mình sống có tốt không hoàn toàn không cần một bộ quần áo để chứng minh.



Nhưng nghĩ lại, Trường Giang thì còn được, còn Nhã Phương nữa, người này từ lúc đầu đã không vừa mắt với nàng, bây giờ được toại nguyện rồi không biết muốn khoe khoang thế nào đây.



Cho nên trước sau suy nghĩ, cuối cùng nàng ném quần áo sang một bên, chạy đi làm mặt nạ dưỡng da, còn ậm ờ hỏi cô: "Ngọc thấy em làm vậy rất ấu trĩ đúng không?"



"Không đâu." - Lan Ngọc ném cuốn sách sang bên cạnh, ghé vào nhìn Vỹ Dạ đắp mặt nạ, "Em thế nào cũng đẹp cả."



Lâm Vỹ Dạ vui mừng: "Ngọc thấy em không trang điểm cũng đẹp đúng không?"



"Đúng đúng đúng."



Cuối cùng hôm sau nàng vẫn chỉnh trang rườm rà đi họp lớp... Vừa ra khỏi cửa liền phỉ nhổ bản thân, phụ nữ đúng là phụ nữ, tật xấu này là bệnh mà ai cũng có.



Nàng xem là có thu nhập thấp, lần này các bạn học khác sẽ có người đi xe xịn tới, có người ăn mặc trang điểm xinh đẹp tới, cũng có người đi cùng bạn trai. Lâm Vỹ Dạ nghĩ cho dù nàng có lương thấp hơn nữa cũng không thể tệ hơn bây giờ.



Trường Giang là người tổ chức, đã sớm đứng nghênh đón trước cửa nhà hàng, cũng may đó là anh, mới có thể nhận ra Lâm Vỹ Dạ chỉ bằng cái liếc mắt. Hai người đã hơn 1 năm không gặp, còn có chuyện khó xử như vậy, Lâm Vỹ Dạ vốn cho rằng khi gặp mặt sẽ không biết nói gì, nào ngờ lại vô cùng hài hòa: "Tất cả mọi người tới hết rồi sao?"



"Tới phân nửa." - Trường Giang cười nói, "Em tới rất đúng giờ."



Thật ra nàng đến muộn 3 phút, nhưng đây thật sự không tính là gì... Lâm Vỹ Dạ thanh thanh cổ họng: "Anh dạo này có khỏe không?"



"Cũng được." - Sau khi tốt nghiệp,Trường Giang liền đi Bắc Kinh làm cho một công ty có tiếng, lăn lộn cả năm nay, cuộc sống tạm thời không tệ, bởi vì phần lớn bạn học đều ở lại Hải Thành, lần này trở về chỉ để ôn lại kỷ niệm cũ.



Lâm Vỹ Dạ gật đầu, tìm chuyện để nói: "Được rồi, bọn họ tới chưa?" - Nàng hỏi đến là mấy người bạn thân năm xưa cùng ký túc xá với nàng. Một phòng bốn người, quan hệ của mọi người lúc đó vô cùng tốt, nhưng cuối cùng bọn họ, người sang Mỹ, người đi Hồng Kông, người về quê, Lâm Vỹ Dạ liền bi kịch bị bỏ lại, một mình phấn đấu ở Hải Thành.



Trường Giang nói: "Hari tới rồi, nhưng hai người còn lại không tới." - Anh rất rành rọt những mối quan hệ của Lâm Vỹ Dạ, "Họ nói ở nước ngoài không thể về được."



Cũng đúng, dù sao Quốc khánh là ngày lễ trong nước, những nước khác cũng đâu được nghỉ.



Lâm Vỹ Dạ vừa vào phòng ăn liền thấy Hari, hai người là chị em tốt đã lâu không gặp, vô cùng thân thiết, nàng nhạy cảm phát hiện bụng cô nàng to ra: "Cậu có thai rồi sao?" - Bỗng nhiên càng bất ngờ hơn, "Có thai trước khi kết hôn?"



"Này này này." - Hari tức giận nói, "Ai có thai trước khi kết hôn hả, mình cầm giấy chứng nhận rồi, vừa mới lấy ngay ngày Quốc khánh xong, tháng sau mời tiệc, cậu đến không?"



Lâm Vỹ Dạ thở dài: "Cậu cho mình tài khoản đi, mình gửi tiền mừng sang cho cậu."



Hari về nhà cũ, cách đây rất xa, Lâm Vỹ Dạ chắn chắn không xin nghỉ được: "Nhắc mới nhớ từ lúc nào vậy hả, cũng không thèm nói cho bọn mình một tiếng."



"Mình cũng không nghĩ tới có thai sớm như vậy đâu!" - Hari rất phiền muộn, "Cuối cùng vừa có liền bị hai nhà ép kết hôn, thật là..."



Lâm Vỹ Dạ hỏi: "Hai người các cậu quen nhau thế nào vậy, cũng nhanh quá đấy."



"Thì quen vậy thôi, thấy không tệ liền đến với nhau." - Hari vô cùng hối hận, "Mình còn chưa chơi đủ đã bị cột vào thuyền nhà người ta rồi."



Lâm Vỹ Dạ vừa bực mình vừa buồn cười: "Chị hai à, cậu về quê không phải muốn sống một cuộc sống như vậy sao, yên ổn bình thản."



"Thì đúng như vậy mà." - Hari trúng tuyển chức nhân viên chính phủ ở thành phố, thu nhập ổn định, lại có chồng con, xem như một gia đình toàn vẹn rồi, sau đó cô suy nghĩ một lúc, liền đi tán gẫu chuyện của Lâm Vỹ Dạ "Cậu thì sao, có yêu đương gì không?"



Lâm Vỹ Dạ sợ nếu nàng nói ra Hari sẽ ầm ĩ đòi gặp, vậy nàng phải biến ra Lan Ngọc bằng cách nào, chỉ có thể nói dối: "Vẫn chưa."



Hari rất hiểu Vỹ Dạ, cũng không quá bất ngờ: "Cậu vẫn như vậy. À mà này, cậu gặp Nhã Phương chưa?"



Thật ra khi Lâm Vỹ Dạ bước vào, ánh mắt đầu tiên là tìm kiếm Nhã Phương, nhưng lại chưa nhìn thấy: "Chưa, sao vậy?" - Hari liếc Vỹ Dạ bĩu môi, nàng nhìn lại, liền thấy Nhã Phương đang cười nói cùng một cô gái, da dẻ trắng nõn, vẻ mặt tinh xảo, dáng người rất tốt, không chỗ nào không chứng tỏ sự xuất chúng của cô ta.



"Đây là sự tươi tốt của tình yêu hay sao?" - Nàng so sánh vị mỹ nữ trước mặt này với Nhã Phương trong trí nhớ, cho ra kết luận, bây giờ cô ta đẹp hơn.



Nhưng đứng trước hai vị mỹ nữ như Nam Thư và Khả Như, cô ta chỉ có thể xem là tiểu mỹ nhân.



Hari không có ý kiến với đánh giá của Vỹ Dạ "Phụ nữ một khi trang điểm đều sẽ trở thành mỹ nữ."



"Nhưng không trang điểm mới là mỹ nữ chân chính, mình đã thấy đại minh tinh Khả Như một lần, thực sự rất đẹp, giống y hệt như trên ti vi." - Lâm Vỹ Dạ làm bảng đánh giá cho những người phụ nữ của Trương Thế Vinh. Bàn về khuôn mặt, Khả Như đứng thứ nhất, Nam Thư thứ nhì, Khả Ngân kém hơn một chút.



Đương nhiên, Lâm Vỹ Dạ âm thầm bổ sung trong lòng một câu, nếu mọi người có thể nhìn thấy thì bàn về khuôn mặt đẹp thật sự, tên đáng yêu nhà nàng tuyệt đối đứng đầu bảng.



Hari liền bỏ qua Nhã Phương: "Thật không, vậy cậu xin chữ ký chưa?"



"Chưa, chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi." - Lâm Vỹ Dạ cũng không dám nói cô ta và Trương Thế Vinh có "quan hệ thân thiết", nàng là một nhân viên rất có đạo đức nghề nghiệp.



Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thế nhưng Nhã Phương lại đi đến trước: "Đã lâu không gặp."



"Đúng là đã lâu không gặp." - Hari lên tiếng trước Vỹ Dạ, nhưng Nhã Phương lại nhìn Vỹ Dạ "Cậu dạo này sống tốt không?"



Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh hòa nhã: "Nhờ phúc, không bệnh tật không tai nạn."



Thái độ dù gặp sóng lớn cũng không sợ hãi như vậy của nàng không phải là điều Nhã Phương muốn nhìn, vì vậy cô ta giả vờ thân thiết hỏi: "Có người yêu chưa?"



"Có rồi." - Lâm Vỹ Dạ không sợ Hari cảm thấy khó hiểu, dù sao cô ấy chắc chắn sẽ cho rằng nàng "nói dối" như vậy là để đả kích Nhã Phương. Không ngoài dự đoán, Hari lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, mình cũng đã gặp qua, đã cao lại còn đẹp, rất tốt với Dạ"



Nói xong, còn giả vờ gật đầu, chứng minh chuyện mình nói là thật. Lâm Vỹ Dạ liền nở nụ cười, ngắt lời cô nàng, nói: "Mình chỉ mới có người yêu, cậu ngay cả cục cưng cũng có rồi, có con mới kết hôn, không nên quá thời thượng như vậy chứ."



"Đúng thế, bây giờ mốt ôm con chạy đang lưu hành đúng không nhỉ." - Hari dường như vô cùng hài lòng với chồng, "Anh ấy lo lắng mình ở Hải thành một mình, đặc biệt đi cùng đến, lát nữa sẽ tới đón mình, cậu muốn gặp một chút không?"



"Đương nhiên."



Lâm Vỹ Dạ hiển nhiên muốn trấn định vì chị em tốt của mình, nhưng người tính không bằng trời tính, bữa tiệc vừa bắt đầu, nàng đã bị mời rượu. Nhã Phương cầm ly rượu đứng đó cười dịu dàng: "Nào, Vỹ Dạ, mình kính cậu."



"Mình không uống rượu." - Lần đầu tiên, nàng thẳng thừng từ chối.



Nhã Phương hơi không vui, nhưng vẫn tỏ ra hoạt bát khôn khéo: "Không uống thì mất vui, nào mình rót rượu cho cậu." - Cô ta chậm rãi rót một ly vang đỏ đưa cho Lâm Vỹ Dạ, nàng không chịu nhận: "Mình thật sự sẽ không uống rượu."



Trường Giang nói đỡ một câu: "Cô ấy không biết uống."



Nhã Phương lập tức không vui: "Lâm Vỹ Dạ, có phải cô đang oán trách tôi không?"



"Hả?" - Lâm Vỹ Dạ vừa gắp một con tôm, còn chưa kịp ăn, quái lạ nhìn cô ta. Nhã Phương cắn cắn môi, giọng nói không lớn không nhỏ đủ cho mọi người có thể nghe: "Tôi đã ở bên Trường Giang, đây cũng là chuyện sau khi hai người chia tay, cô bày vẻ mặt ra cho tôi xem làm gì?"



Nàng có sao có sao có sao? Lâm Vỹ Dạ trừng cô ta: "Này, tôi đã người yêu rồi, cần gì phải để ý chuyện trong quá khứ, là do cô suy nghĩ nhiều thôi."



Nhã Phương cũng không nói nhiều, nâng ly đưa cho Vỹ Dạ: "Đã như vậy, cô uống đi, nếu không uống nghĩa là không chúc phúc cho tôi và Trường Giang."


Ép buộc ghê gớm thật nhỉ? Lâm Vỹ Dạ âm thầm căm tức, không biết lấy khí lực từ đâu, nàng nhận lấy uống một hơi cạn sạch: "Tôi chúc hai người bách niên giai lão được rồi chứ, chuyện cũ đã qua rồi, tôi nếu chú ý sẽ không ngồi đây hôm nay, cô đừng dùng lời lẽ đến xem thường tôi."



Tính tình Lâm Vỹ Dạ là ngoài mềm trong cứng như vậy, ai tới dọa nạt, nàng sẽ không chịu thua: "Tôi nói cho cô biết, không phải tôi không bỏ xuống được, mà là chính cô không bỏ qua tôi, thì ra cô không tin tưởng bản thân như vậy, chậc."



Nàng bình thường không phải kiểu người biết ăn nói, hôm nay một phen như vậy làm mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ có Hari nháy mắt với nàng "Thật giỏi quá, mình còn tưởng cậu sẽ nén giận chứ."'



"Nếu nhịn mình sẽ phát bệnh mất." - Lâm Vỹ Dạ thầm nghĩ, ở công ty bị khinh bỉ đã đủ uất ức rồi, cần gì phải nén giận với bọn họ nữa, nếu không sẽ trở thành đậu hũ à, dù sao mọi người thấy Nhã Phương khó chịu với nàng, mà những người khác tựa hồ vẫn đang chờ kịch vui, nếu không diễn tiếp thì khán giả sẽ không hài lòng.



Sắc mặt Nhã Phương lúc xanh lúc trắng, vài người khác đến giảng hòa mới tính là xong, thế nhưng đợt sóng này đã bị khơi lên, sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, hơn nữa Nhã Phương thỉnh thoảng khiêu khích vài câu, người mời rượu nàng cũng không ít, bữa cơm này còn chưa ăn xong, nàng cũng đã choáng váng.



Thật vất vả mới thừa dịp nghỉ ngơi được một chút, tiếp theo sẽ đi KTV, Hari đang có thai, ăn xong liền được chồng đưa về. Lâm Vỹ Dạ vội vàng nhìn một chút, chỉ nhớ đó là một người nhã nhặn lịch sự.



Vừa bước vào phòng, mấy chai bia lăn lóc, Nhã Phương và Trường Giang dưới sự cổ vũ của mọi người cùng nhau hát bài "Bởi vì tình yêu", làm mọi người vỗ tay cười vang. Lâm Vỹ Dạ ngồi trong góc nhìn, đột nhiên suy nghĩ lại một việc.



Lúc trước bạn bè Trường Giang đều không quá để ý đến nàng, tuy rằng bản thân nàng không thấy mình có chỗ nào không xứng với anh, nhưng tại trong mắt rất nhiều người, lớp trưởng kiêm thành viên hội học sinh Võ Trường Giang cực kỳ xuất sắc ưu tú, rất nhiều nữ sinh trong trường thích anh.



Mà Lâm Vỹ Dạ không có sở trường gì, đến khuôn mặt đẹp cũng không có, làm sao xứng đôi với Trường Giang trong mắt mọi người. Chỉ có Nhã Phương xứng đôi vừa lứa với anh mới là đối tượng đáng để bọn họ xem trọng hơn.



Nàng lại nhìn Trường Giang , anh rất cao (😳) khuôn mặt tuấn tú, vẫn tỏa sáng giữa đám người, nhưng so với thời học sinh ngây ngô, bây giờ anh thành thục khôn khéo hơn, đã hoàn toàn trở thành dáng vẻ của một người đàn ông rồi.



Trường Giang như thế, với nàng mà nói đã rất xa lạ, vẫn là cùng một người, nhưng hình ảnh từng lưu lại trong lòng nàng không như vậy.



Anh đã không còn là nam sinh luôn đứng dưới ký túc xá chờ nàng đi học đó nữa, cũng không còn là người bạn trai sẽ chở nàng đi khắp mọi nơi trên chiếc xe đạp đó nữa, thời gian đã mang đi rất nhiều thứ, bao gồm cả tình cảm đã từng khắc cốt ghi tâm.



Ngay trong khoảnh khắc Lâm Vỹ Dạ vô cùng hỗn loạn, Trường Giang đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như có tia chớp lóe lên, phảng phất như thấy được những hồi ức lúc trước: lần tỏ tình bất ngờ hôm ấy, trên con đường tình nhân mười ngón đan vào nhau, lúc xem phim anh đưa một ly kem... Cuối cùng là lần chia tay không một tiếng động vào tháng tư đó.



Lâm Vỹ Dạ mơ hồ, nàng nhận ra Trường Giang cũng chưa quên. Cụp mắt, tự hỏi chính mình, nàng thực sự có yêu anh không? Nếu có, vì sao đến tận bây giờ cũng chưa từng quá vui vẻ hay quá đau khổ gì, cho dù chia tay, nàng vẫn kiêu ngạo không chịu níu kéo.



Thế nhưng nếu không có, vì sao cho tới bây giờ, ký ức về đoạn tình cảm lúc trước vẫn còn rất mới mẻ. Nàng cho rằng mình đã quên, nhưng thật ra chưa từng, trong thời khắc đặc biệt hôm nay, nàng như cũ vẫn nhớ tới, không không, không phải ngọn lửa xưa lại bùng lên, mà chỉ là một loại phiền muộn không thể nói rõ.



Có lẽ thứ bản thân ta hoài niệm không phải là người kia, mà là bản thân đơn thuần lúc trước của mình, dù sao thanh xuân một khi đã đi, liền không bao giờ trở lại, tuổi trẻ vô ưu vô lo như vậy, cuối cùng đã trôi qua rồi.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro