Chap 4: Buôn Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ cảm thấy gần đây cuộc sống của nàng trở nên tốt đến vi diệu, sáng sớm, lúc đánh răng rửa mặt, kem đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, nước cũng có, thậm chí nàng còn thấy trên bàn ăn có 2 quả trứng được luộc sẵn, phản ứng đầu tiên của nàng khi ấy là: "Tôi không thích ăn trứng luộc."



Dù khi ăn không cảm nhận được mùi vị gì, nhưng cô ta vẫn nghiêm túc nhắc nàng "Ngày nào cũng ăn đồ ngoài hàng không tốt cho sức khỏe, từ nay về sau để tôi nấu cơm cho em đi."



"..." - Vỹ Dạ nghĩ một chút, thấy chuyện này cũng tạm chấp nhận được, "Để tối về tôi đi siêu thị."



Thật ra, ngày nào cũng ăn bánh rán, bánh trứng, bánh bao các thứ, nàng cũng chán ngấy rồi, nhưng nàng nấu ăn không ngon, sáng dậy cũng không nấu kịp, nhưng có người chủ động, nàng tất nhiên rất hoan nghênh... Coi như đây là tiền thuê nhà đi, Vỹ Dạ tự lấy cớ với bản thân.



Hôm nay tan làm hơi trễ, nhưng cũng may là chưa muộn lắm, lâu rồi Vỹ Dạ mới đến siêu thị, lúc này đang có rau quả, thịt giảm giá, nàng mua bánh mì, trứng gà, sữa, trứng muối, ít rau, tất nhiên cũng mua cho mình ít đồ ăn vặt nữa.



Cứ chút một, chút một gộp lại, ví của nàng lại đổ máu thêm lần nữa, Vỹ Dạ bắt đầu hối hận, "Biết trước thế này đã không đến siêu thị."



Nàng tức giận lườm kẻ đầu têu kia một cái, cô chỉ đơn giản nói một câu: "Về sau tôi nấu cơm cho em ăn."



Lâm Vỹ Dạ thở chậm lại một chút, đột nhiên nhớ lại, rất lâu lâu trước kia, có người từng nói: "Bà xã, em nấu cơm, anh rửa bát." - Không hiểu sao lại khiến cho nàng có cảm giác ấm áp của một gia đình, hôm nay, một lần nữa nghe được câu nói tương tự như vậy, nàng không nhịn được, hỏi tiếp: "Thế rửa bát?"



Giọng nói cô rất chắc chắn: "Tất nhiên là tôi rửa."



"Về sau, mọi chuyện đều do tôi làm, chỉ cần em đừng đuổi tôi đi." - Giọng cô phảng phất có chút nịnh nọt, làm nũng. Vỹ Dạ thấy vậy, cảm giác mặt mình nóng lên, đẹp đúng là có lợi, những lời này, không khiến người khác thấy chán ghét, mà lại là lạ giống như có một chiếc lông vũ vuốt nhẹ trong lòng vậy.



Nàng cười, "Cô cũng biết nịnh nọt cơ à?"



"Tôi thích em." - Cô thản nhiên trả lời, đồng thời cười minh họa một cái, tâm trạng Vỹ Dạ liền trở nên phức tạp, cuối cùng cô lại hào phóng, nói thêm một câu, "Rất muốn ôm em, hôn em," - Càng nói càng có chút ngại ngùng, "Ở cùng em..."



Mẹ nó! Lâm Vỹ Dạ đen mặt lùi lại mấy bước, "Cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lại gần tôi."



Cô ta tủi thân: "Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"



"Bình thường cái rắm!" - Vỹ Dạ sợ đến mức nổi hết da gà, trong nhà có người lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn làm loạn với mình thật sự rất kinh khủng, nàng lập tức trốn tránh, "Tôi muốn vào phòng, đừng có vào theo."



"A!"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ xem có nên gọi cho thím Hương hay không, nàng thấy tấm bùa thím Hương đưa cho, căn bản là vô dụng, thế này chẳng phải là quá bất lợi sao? Nhưng nếu siêu độ cô ta, nàng lại không nỡ.



Nhất là khi nhìn thấy bát cháo trắng vừa nấu xong lúc sáng, những suy nghĩ hôm trước dường như biến mất. Hơn nữa, cháo rất ngon, lâu lắm rồi nàng không ăn cháo trắng.



"Cháo rất tốt cho dạ dày, em ăn hết đi." - Cô ngồi bên cạnh, bóc trứng vịt muối cho nàng "Nhớ ăn cơm đúng giờ."



Vỹ Dạ lườm cô ta một cái: "Cô quản nhiều nhỉ?"



Hậu quả của việc ăn sáng ở nhà là suýt muộn làm, sáng sớm, sau khi quẹt thẻ xong kiểu gì cũng có một đống việc làm, nàng bận bịu đến mức quên giờ ăn, đến khi nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ, gọi thức ăn bên ngoài đến, dù thế nào nàng cũng thấy đồ ăn hôm nay có vẻ quá ngấy.



Nam Thư cầm cốc cà phê đến, cười nàng "Gần đây tâm trạng không tệ, có người yêu?"



Lâm Vỹ Dạ suýt phun hết cơm ra ngoài: "Muốn thì cũng phải có thời gian chứ."



Mỗi ngày nàng chỉ đi lại giữa công ty và nhà ở, làm gì có thời gian quen người yêu?! Nam Thư cũng biết, vỗ vỗ vai nàng "Cần chị giới thiệu người cho em không?"



"Em không có ý định yêu đương!" - Vỹ Dạ nghiêm túc tỏ thái độ của mình.



Nam Thư cười duyên một tiếng: "Đây không phải là chuyện em thích hay không, duyên mà đã đến, em có muốn ngăn cũng không được."



Về chuyện này nàng cũng đồng ý, mối tình đầu của nàng là trên trời rơi xuống, cứ bỗng dưng xuất hiện như vậy. Nam Thư trừng mắt với Vỹ Dạ "Biết không, có vài người phụ nữ rất tốt số, không cần mất công theo đuổi, tự nhiên sẽ có đàn ông tự tìm đến."



Lâm Vỹ Dạ vỗ mông ngựa: "Vậy chắc chắn đó là chị Thư đây, không phải em."



"Cái này cũng chưa chắc." - Nam Thư nhìn Vỹ Dạ nghĩ nghĩ một lúc, nàng bị chị ta nhìn đến phát sợ, lấy cớ phải đi photo tài liệu, trốn đi.



Tối nàng bị giám đốc bắt ở lại làm thêm giờ, Vỹ Dạ mới tốt nghiệp một năm, giữ chức trợ lý giám đốc, cấp trên là một vị gái ế 35 tuổi, vì vậy nên tính cách có chút nóng nảy, nhưng nàng lại cảm thấy có cấp trên là phụ nữ, ít nhất thì cũng sẽ tránh được chuyện quy tắc ngầm, nên nàng không oán trách một câu nào, ngoan ngoãn ở lại tăng ca.



Nhưng khi nàng tăng ca xong, ngẩng đầu lên, đã thấy phòng làm việc tối đen, trong lòng Vỹ Dạ có chút sợ hãi, nàng dọn qua quýt một số thứ, chuẩn bị về nhà sớm, giày cao gót vang lên tiếng "Lộc cộc" ở hành lang vắng tanh, rơi vào tai nàng, giống như có người đi theo nàng vậy



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy nổi hết da gà, trước đây vì không tin vào ma quỷ nên nàng không sợ, nhưng sau khi gặp con quỷ ở nhà, thần kinh nàng bắt đầu yếu đi rất nhiều.



Thang máy vừa mở ra, nàng liền thấy một người đàn ông trẻ tầm 30 tuổi, mặc âu phục đi giày da đứng trong thang máy, phong thái ung dung, dù là làm tăng ca đến giờ này, nhưng trên mặt vẫn không có chút mệt mỏi nào.



Vỹ Dạ gật đầu với anh một cái, coi như chào hỏi, sau đó im lặng đứng trong góc đợi thang máy xuống.



Đúng lúc này, đột nhiên nàng nhớ ra người trước mặt, đây chẳng phải là tổng tài Trương Thế Vinh sao? Vì vẻ ngoài đẹp trai, nhiều tai tiếng, anh ta vẫn luôn là trung tâm tám chuyện của mọi người trong công ty, Vỹ Dạ thầm xấu hổ vì nãy không nhận ra anh ta. Cũng khó tránh, công ty lớn có hơn mấy nghìn người, sao có thể nhớ được hết chứ.



Nhưng mà trai đẹp thì vẫn là trai đẹp, góc cạnh rõ ràng, mười phần sắc bén, bộ âu phục mặc trên người cực kì vừa vặn, kẹp cà vạt.... Hình như là kim cương thật, lấp lánh rực rỡ. Nghe nói là cháu ngoại của chủ tịch công ty, tương lai sẽ là người thừa kế, đẹp trai, nhiều tiền, đại diện cho các nhân vật tổng tài trong ngôn tình.



Thang máy mở ra, hai người lần lượt đi ra ngoài, còn chưa kịp rẽ về phía trạm xe, đã thấy một mỹ nữ giận đùng đùng đi đến, gót giày cao gót nhỏ nhìn như chuẩn bị gãy đến nơi.



"Trương Thế Vinh, anh là đồ không có lương tâm!" - Lời mở đầu thật kinh điển! Lâm Vỹ Dạ đi chậm lại, trong lòng tò mò, thật sự rất muốn xem tận mắt xem vị tổng tài nổi tiếng trăng hoa này đối phó với bạn gái thế nào.



Trương Thế Vinh nhướn mày một cái: "Khả Như"



Khả Như! Đây chẳng phải là nữ minh tinh đang nổi tiếng sao, gần đây hình như mấy bộ phim não tàn trên ti vi, đều là do cô ta đóng nhân vật chính thì phải! Lâm Vỹ Dạ chưa từng được tiếp xúc với minh tinh ở khoảng cách gần, lúc này không kìm được lòng hiếu kì, ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái.



Ngay sau đó, một chuyện cực kì máu chó diễn ra, Khả Như giậm chân một cái, nhấc ví da lên, đánh mạnh về người Vỹ Dạ: "Tao đánh chết mày, đồ tiện nhân."



Biểu cảm của Lâm Vỹ Dạ: "(⊙o⊙)!" - Nàng liên tục lùi người về sau mấy bước, Khả Như tiếp tục đuổi theo: "Mày còn muốn chạy?"



"Chị Hai, chị đánh tôi, sao tôi lại không được chạy chứ?" - Lâm Vỹ Dạ cực kì oan uổng, nàng cảm thấy mình đúng là xui xẻo, chỉ là tò mò nhìn người nổi tiếng một cái thôi, sao người kia lại kích động thế chứ.



Trương Thế Vinh nắm lấy cổ tay Khả Như: "Em đang làm gì thế, cô ấy chọc giận gì em?"



"Anh còn không thừa nhận! Em nghe nói anh cùng thư kí ở công ty có dây dưa mập mờ với nhau!" - Khả Như căm hận nhìn Vỹ Dạ, "Con hồ ly tinh này!"



Lâm Vỹ Dạ biết mình nằm không cũng trúng đạn, nàng lập tức lên tiếng: "Tôi không quen anh ta, chị nhận lầm người rồi." - Bây giờ có quen thì cũng phải làm như không quen, buôn chuyện rất vui, nhưng bị buôn chuyện thì là một bi kịch đấy!



Trương Thế Vinh giống như không muốn nói lý với cô ta nữa: "Cả ngày lẫn đêm đều chỉ biết phát điên, anh cũng không quản em nữa." - Anh ta xoay người vào bãi đỗ xe lấy xe, Khả Như giậm chân một cái rồi chạy theo.



Thấy một màn như vậy, Vỹ Dạ liền thở phào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị chạy nhanh đến ga tàu điện ngầm, nhưng một giây sau, sắc mặt nàng liền chuyển sang kém, kém đến không thể kém hơn, đen đến không thể đen hơn nữa.



Nguyên nhân không là gì khác, mà là... chân nàng lại .... Trẹo, nãy khi nàng né tránh Khả Như, không để ý nên bước hụt một bậc thềm, khi nãy không thấy gì, giờ cử động một cái liền thấy cực kì đau nhức.



Tò mò hại chết mèo, lời các cụ nói cấm có sai! Lâm Vỹ Dạ thề, sau này thấy chỗ nào ồn ào, nhất định phải trốn kĩ rồi mới xem, hậu quả chuyện này để lại thật đau.



Nàng thử lắc cổ chân, thấy đau đến lạnh người, "Em không sao chứ?" - Nàng thấy bên tai có tiếng người hỏi, dưới đèn đường, nàng thấy cô lo lắng bước đến, đêm đến gió rất lớn, vạt áo mỏng của cô bị thổi bay lên, tình cờ lại để lộ ra một kẽ hở nhỏ bên hông.



Eo kia thật nhỏ. Lâm Vỹ Dạ không ngờ là mình còn có tâm trạng để ghen tị. Cô cũng ngồi xổm xuống, xoa xoa cổ chân nàng, Vỹ Dạ đau đến hít một hơi lạnh: "Đau chết tôi!"



"Có trật khớp không?" - Cô bối rối, muốn đỡ nàng, lại không dám tiến gần đến nàng trong phạm vi một thước, nàng cũng không dám nói chuyện với cô trước mặt mọi người, sợ người ta tưởng nàng bị điên, nên chỉ có thể ngồi xuống bậc thềm, cầm nửa chai nước trong túi xách đổ xuống chân.



Nước lạnh cũng có chút tác dụng, Vỹ Dạ lảo đảo đứng lên, cô không đứng nhìn được nữa, tiến lên một bước, ôm nàng từ phía sau, nói nhỏ: "Đừng quay đầu lại nhìn, cứ để tôi đỡ em thế này đi."



Hơn nửa trọng lượng của nàng đều dựa lên người cô, từ từ đi đến ga tàu, cứ như vậy, áp lực đặt lên mắt cá chân giảm đi rất nhiều. Lâm Vỹ Dạ cũng không nhắc đến khoảng cách một thước kia nữa.



Vừa đi được mười mấy bước, một chiếc xe lái tới, Vỹ Dạ liếc qua, hình như, là chiếc xe trước kia Nam Thư từng lên, nhìn lại cái nữa, sắc mặt của nàng liền trở nên đặc sắc hơn.



Người ngồi chỗ tài xế là Trương Thế Vinh. Hình như anh ta cũng chú ý đến tư thế quái gở của nàng, hạ cửa kính xuống, nhìn một lúc rồi nói: "Tôi chở cô về."



Lâm Vỹ Dạ hơi do dự, lên xe của người lạ không an toàn, nhưng trong tình huống này của nàng, từ chối cũng không phải là lựa chọn sáng suốt, nên nàng cắn răng, thoải mái đáp: "Vậy thì làm phiền anh."



"Không có gì." - Trương Thế Vinh còn rất lịch sự mở cửa xe giúp nàng "Cô ở đâu?"



"Khu SF"



Xe tốt, kĩ thuật lái của Trương Thế Vinh cũng rất tốt, lái xe rất ổn định, hai người cũng không có gì để nói với nhau, một lúc sau, anh ta lên tiếng trước: "Vừa nãy cô ấy nhận nhầm người, khiến cô bị thương, xin lỗi."



"Không sao." - Lâm Vỹ Dạ thầm oán giận, tôi nói có sao thì anh có bồi thường cho tôi không?



"Chuyện ngày hôm nay..." - Trương Thế Vinh còn chưa nói hết câu,Lâm Vỹ Dạ liền biết điều, nói tiếp: "Tôi chẳng biết gì cả."



Rất tốt!



Trương Thế Vinh liếc mắt nhìn Vỹ Dạ một cái, đối với cô nhân viên quèn này, anh ta chả có ấn tượng gì, nhưng lúc này, dưới ánh đèn đường, anh lại phát hiện ra khuôn mặt nàng rất thanh tú, mềm mại, không trang điểm, da rất mịn, ánh mắt nhanh nhẹn, theo cách nói của anh ta, thì là rất có linh khí.



Mấy phút sau, trong lòng anh lại thêm một nhận xét nữa, rất dễ nhìn.



"Đến nơi rồi."



"Cảm ơn."



Anh chưa nói thân phận của mình, mà nàng cũng không có ý định làm quen, khi xuống xe nàng liền rầu rĩ, nàng không báo rõ địa chỉ cho anh ta, cũng là một kiểu tự vệ, mà bây giờ nàng phải đối mặt với khu trọ tối đen vắng lặng, đứng một mình trong những cơn gió lớn, khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.



Một đôi tay khỏe mạnh nhanh chóng ôm lấy eo nàng, từ từ đỡ nàng đi vào trong, đường đi rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng côn trùng, có nhiều chỗ đèn đường bị hỏng, nàng phải dùng điện thoại để chiếu sáng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô một cái.



Cô vẫn chăm chú nhìn đường, giúp nàng tránh giẫm phải đá hoặc vấp phải những bậc thềm, nhưng Vỹ Dạ phát hiện ra, dù vô tình hay cố ý, giữa người cô ta và nàng, luôn có một khoảng cách tầm 30cm, cô không hề kì kèo một câu nào, chỉ có hai cánh tay vững vàng đỡ lấy nàng, không biết tại sao, Vỹ Dạ lại không thấy khó chịu hay ghét bỏ, thậm chí, cảm giác gần gũi này lại khiến cho lòng nàng từ từ ấm áp, bình yên lại.








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro